Không biết có phải Lăng Hải Phong muốn tìm mình để nói chuyện hay không, Hiệp Miêu khẩn trương đứng dậy, giống như có thứ gì đó nghẹn ở cổ, cậu mang theo tâm tình như chuẩn bị bước lên ngọn đầu đại mà ra mở cửa.
Lăng Hải Phong nhìn Hiệp Miêu: “Cậu……có rảnh không?”
Hiệp Miêu lập tức trả lời: “Không rảnh.” Thấy Lăng Hải Phong nhíu mày, Hiệp Miêu vội vàng giải thích: “Tôi đang xem tư liệu của khách hàng, tôi muốn đọc nhiều hơn một chút để có thể hiểu rõ hơn, tôi hy vọng có thể có một chút tác dụng trong lúc đàm phán.”
Lăng Hải Phong nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Vậy cậu cứ làm đi.” sau đó anh xoay người rời đi.
Nhìn dáng lưng Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu lặng lẽ thở ra một hơi, cậu đoán rằng Lăng Hải Phong là muốn nói chuyện gì đó với cậu, lại một lần nữa, cậu sợ chuyện mà anh muốn nói, Hiệp Miêu mang theo tâm tính rùa con, muốn chui rúc trong mai mà trốn tránh được đến lúc nào hay lúc đó.
“Có lẽ sau khi lần đi công tác này chấm dứt, mình sẽ không còn là người đặc biệt trong lòng của Lăng Hải Phong nữa rồi.” mỗi lần nghĩ đến đây, Hiệp Miêu cảm thấy vô cùng khó chịu. “Anh ta định bỏ cuộc với mình sao? Là tại mình luôn làm anh ta không vui à?” Hiệp Miêu nghĩ mãi vẫn không thông, liền tắt máy tính chui vào chăn trùm kín người.
Kế tiếp, sau khi đàm phán thuận lợi với đối tác thứ hai, Lăng Hải Phong cùng Hiệp Miêu có thời gian một ngày để nghỉ ngơi, bọn họ đều chia nhau ra xử lý chuyện riêng của bản thân, mãi đến lúc chạng vạng mới ra khỏi phòng. Nếm qua bữa tối, Lăng Hải Phong đề nghị đi ra bờ biển dạo một lát.
Sau khi thoát khỏi trạng thái căng thẳng, Hiệp Miêu đứng trên bờ biển hít thở thật sâu, chú ý đến biểu tình có chút đăm chiêu của Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu lại bắt đầu khẩn trương.
Cậu sợ Lăng Hải Phong sẽ đột nhiên nói ra điều gí đó nên cứ liên tục nói trước, không ngừng nói về chuyện công việc.
“Mới đầu tôi còn hơi sợ, sợ ký không được hợp đồng, không ngờ lại có thể thuận lợi như vậy” ngồi trên bờ cát, Hiệp Miêu mỉm cười nói.
“Hợp tác cũng đã lâu, đều có sự tin tưởng nhất định vào đối phương, cho dù là có điều kiện gì chăng nữa thì cũng luôn thỏa thuận theo lợi ích của cả hai bên. Bất quá cũng không nên đắc ý, đối tác khó tính nhất là người cuối cùng.”
“Tôi có nghe trưởng phòng nói, đối tác thứ ba này có vẻ hà khắc hơn, không sợ, hì hì, chúng ta cùng hắn đấu xem ai thắng!” Hiệp Miêu cười nói: “Tôi có nghe được, lần này hắn chỉ muốn dễ dàng hơn, muốn nhiều hậu đãi hơn, Thái Cực công phu của anh cũng thật cừ khôi, đẩy hắn về mấy bậc, chúng ta cuối cùng cũng chỉ nhượng bộ rất ít.”
Lăng Hải Phong cười cười: “Điều kiện của hắn không phải không thể đáp ứng, bất quá nếu mỗi một khách hàng đều học theo hắn vậy sẽ rất phiền phức.”
“Không khí đàm phán hoàn toàn bị anh nắm giữ.” Hiệp Miêu khen. Chính mắt nhìn thấy biểu hiện của Lăng Hải Phong trên bàn đàm phán, trừ bỏ bội phục, Hiệp Miêu không có từ nào khác có thể hình dung được cảm thụ của mình.
Lăng Hải Phong chỉ cười cười, không nói gì.
Ngẩng đầu lên hứng lấy từng luồng gió biển mát rượi, Hiệp Miêu đột nhiên cảm khái: “Lúc đó tôi cảm thấy anh rất “thất bại” nha, vật lý chỉ là không tồi, toán học cũng không phải đặc biệt giỏi hơn nữa còn vô cùng quê mùa, vừa thấy liền biết chỉ là tên mọt sách trong giảng đường đại học, không ngờ……mới chỉ vài năm, anh thay đổi quá nhiều……” đây là những lời mà Hiệp Miêu vẫn luôn để trong lòng, sau khi nói ra miệng Hiệp Miêu có chút hối hận, nói thế nào thì người đàn ông này cũng là sếp của mình, nói anh như vậy hình như không ổn lắm.
Lăng Hải Phong cũng không để ý lời Hiệp Miêu nói, anh cười cười: “Sau khi gia nhập BASA, tôi có được rất nhiều rất cơ hội cùng với những trải nghiệm khác nhau, nói sao nhỉ, chắc là ‘người luôn hướng chỗ cao mà tiến’ vậy, sau khi có được chút ít quyền lực, tôi cũng từ từ muốn tương xứng với quyền lực mà mình có. Tập đoàn tin tưởng, tôi cũng chứng minh cho ban giám đốc thấy rằng họ không chọn sai người.” nói xong, Lăng Hải Phong quay sang, lẳng lặng nhìn Hiệp Miêu.
Bị ánh mắt của anh nhìn chăm chú, Hiệp Miêu có chút bất an, cậu gục đầu xuống, vô thức đưa tay chơi đùa với những hạt cát li ti.
Âm thanh từ tính của Lăng Hải Phong vang lên bên tai Hiệp Miêu, mang theo một loại mị lực truyền thẳng vào lòng người: “Cậu nói……tôi thay đổi rất nhiều……Cậu thật sự cảm thấy tôi thay đổi sao?”
“Đương nhiên, anh hiện tại đã không phải là sinh viên nữa rồi.” Hiệp Miêu vờ kiêu ngạo kênh mặt, kì thật là rất cẩn thận mà trả lời.
“Như vậy…… tôi của hiện tại, cậu có còn hận không?” Lăng Hải Phong hỏi.
Hiệp Miêu ngẩng đầu, chớp mắt đôi mắt to tròn nhìn Lăng Hải Phong: “Không…… Không có a, tôi chưa hề hận anh, tôi hận anh làm gì chứ!”
“Chúng ta lúc ấy, cậu……”
Hiệp Miêu phất tay, vội vàng biện bạch nói: “Đó không phải hận, không phải hận.”
Ngữ khí Lăng Hải Phong thập phần do dự, như có tâm sự, nói: “Chuyện kia……cậu còn giữ trong lòng không?” anh rốt cục cũng nói ra thắc mắc bấy lâu này của mình.
Hiệp Miêu ngẩn ra, sau đó xoay mặt nhìn về phía mặt biển nơi xa: “Đã…… Đã qua rất lâu.”
“Hy vọng ám ảnh tôi để lại cho cậu có thể từ từ mờ nhạt, tôi……thật sự có lỗi……”
Hiệp Miêu lại gục đầu xuống, ngón tay vạch tới vạch lui những đường nét vô nghĩa trên mặt cát.
“Cậu hiện tại……có ghét tôi không?”
Một câu ” đương nhiên không có” cơ hồ đã thốt ra, Hiệp Miêu cố nuốt nó trở về. Trong lòng cậu có khúc mắc là có, nhưng loại cảm giác này cùng với cảm giác năm đó hoàn toàn bất đồng, hiện tại Hiệp Miêu hiểu người trước mặt đây đã không còn là tên đàn ông đáng khinh năm xưa nữa, nhưng muốn nói không ghét, Hiệp Miêu lại không muốn nói, nghĩ hồi lâu, cậu cười nhẹ nói: “Vấn đề của anh, tôi phải trả lời như thế nào đây? Anh là ví tiền của tôi, nói ghét anh chẳng khác nào tự mình cuốn gói.”
“Không, không cần lo lắng đến quan hệ công việc của chúng ta, cứ coi như là bạn bè, tôi không phải giám đốc Lăng, tôi chỉ là Lăng Hải Phong, chỉ là Lăng Hải Phong, cậu có ghét không?”
“Ghét, đương nhiên ghét, ghét anh nhất! Lẽ nào anh còn nghĩ rằng tôi thích anh sao? Tôi mới không thích anh, anh có cái gì tốt chứ,, tôi làm gì phải thích anh? Anh đừng có hiểu lầm.” nghe Lăng Hải Phong hỏi như vậy, Hiệp Miêu biết anh vẫn còn thích mình, vui vẻ hơn rất nhiều, lại cố ý trả lời trái với lòng, trước mặt Lăng Hải Phong làm trò quỷ là chuyện cậu thích làm nhất.
Lăng Hải Phong gục đầu xuống, giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân: “Như vậy à……”
“Đương nhiên rồi, bằng không thì thế nào! Tôi đối với anh môt chút cảm giác cũng không có, anh đó! Cũng đừng có luôn luôn dùng loại ánh mắt kỳ lạ này nhìn tôi, anh cũng không biết ngẫm lạ xem, nếu để cho đồng nghiệp nhìn thấy, ha, lại là bàn tán xôn xao, anh không suy nghĩ cho anh cũng nên nghĩ cho tôi một chút chứ, tôi với anh không giống nhau, kiếm một chút tiền lương tự nuôi sống bản thân đã không dễ dàng gì, tôi không muốn vứt bỏ bát cơm hiện tại, về sau anh nên chú ý hơn một chút”
Nghe Hiệp Miêu nói, Lăng Hải Phong vẫn duy trì biểu tình bình tĩnh, trong lòng lại mất mát vô cùng, anh cảm thấy anh chính là tên ngu ngốc nhất trên đời này, thì ra Hiệp Miêu luôn nghĩ đến chuyện này, chỉ là vì sao lúc trước lại luôn quanh quẩn xung quanh mình chứ? Đoán được cảm tình của mình đã không cách nào vãn hồi, Lăng Hải Phong muốn bỏ cuộc.
Đứng lên, Lăng Hải Phong không nhìn Hiệp Miêu, bình tĩnh nói: “Tôi muốn trở về.”
Hiệp Miêu cũng đứng lên, đi phía sau Lăng Hải Phong: “Tôi về với anh.”
Trong lòng bỗng nhiên lại dao động, nhưng Lăng Hải Phong lập tức tự nói với bản thân: Đây chỉ là một câu Hiệp Miêu vô tình nói mà thôi, không có ý gì khác, bản thân trăm ngàn lần không thể hiểu lầm, không nên ảo tưởng thêm bất cứ cái gì nữa.
Nhìn bóng dáng Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu cảm thấy hoang mang, cậu nghĩ rằng Lăng Hải Phong nếu nói chuyện của hai người với cậu, nhất định sẽ nói rất nhiều, sẽ đem chuyện lúc trước cùng với chuyện hiện giờ tất cả đều nói ra một lượt…… Kết quả hình như cũng không có gì, có phải là đợi sau khi công tác về sẽ nói hay không? Dù sao hiện tại còn có nhiệm vụ…… Hiệp Miêu mang theo nghi vấn đi theo sau Lăng Hải Phong.
Có lẽ là do quá chuyên tâm suy nghĩ, lúc về đến khách sạn Lobby liền bị trượt chân ở cầu thang, kêu to “a” một tiếng.
Lăng Hải Phong vội vàng chạy tới nâng dậy Hiệp Miêu, hỏi: “Thế nào? Có chuyện gì không? có cần gọi bác sĩ không? “
Tựa vào ngực Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu có một loại cảm giác an toàn rất khó hình dung, vốn định lưu luyến dựa vào lâu một chút, hưởng thụ một chút, lại cảm thấy nếu cứ như vậy Lăng Hải Phong sẽ hiểu lầm, Hiệp Miêu cố ý dùng sức đẩy anh ra: “Đừng có đụng vào tôi.”
Lăng Hải Phong ngẩn người, sau đó chậm rãi buông tay.
Hiệp Miêu thử đứng lên, cố gắng xoay khớp chân, may mà không bị sao, cậu an tâm thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện cú ngã vừa rồi làm đồng hồ đeo trên tay bị rơi xuống đất, Hiệp Miêu vội vàng chạy qua nhặt lại: “A! Hỏng rồi!”
Đồng hồ đã bị vỡ, không dùng được nữa. Hiệp Miêu nhớ ra đây là lúc trước khi đi công tác đã tự mua coi như là đồng hồ kỉ niệm, có chút cảm giác tiếc nuối cùng ảo não.
“Người không bị sao là tốt rồi.” Lăng Hải Phong an ủi, lại hỏi: “Thật sự không cần khám bác sĩ sao?”
“Không cần, anh tưởng tôi là giấy à?”
Trở lại phòng khách sạn, Hiệp Miêu vừa ngồi xuống liền nghe có tiếng gõ cửa. Cậu đứng dậy mở cửa, thấy Lăng Hải Phong đứng bên ngoài liền cố ý nói một cách chán ghét: “Đã nói tôi không phải là giấy.”
Lăng Hải Phong đưa một thứ cho Hiệp Miêu, Hiệp Miêu nhận lấy, phát hiện đó là đồng hồ mà Lăng Hải Phong đeo hằng ngày, cậu nhếch mắt nhìn chằm chằm Lăng Hải Phong: “Anh có ý gì, bồi thường cho tôi sao? Tôi bị té cũng không phải tại anh, không cần.”
“Đeo đi!”
“Không cần.”
“Chẳng lẽ cậu muốn ở trước mặt khách hàng liên tục cúi đầu xem giờ trên di động sao? Như vậy rất thất lễ.”
Vừa nghe Lăng Hải Phong nói như vậy, Hiệp Miêu liền nhận đồng hồ.
Lăng Hải Phong còn nói thêm: “Tôi có mấy cái đồng hồ, cái này cậu cứ dùng đi!”
“Anh lại muốn mua chuộc tôi?” Hiệp Miêu cố ý nhếch mi hỏi.
Lăng Hải Phong cười cười: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.” nói xong, anh liền xoay người rời khỏi.
Hiệp Miêu cầm đồng hồ, cậu nhớ rõ nhãn hiệu này, nhưng vẫn không đọc được.
Đặt đồng hồ lên bên gối, Hiệp Miêu chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Trên bàn đàm phán ngày hôm sau, Hiệp Miêu gặp được vị khách hàng thứ ba này, đây cũng là khách hàng mạnh nhất của lần công tác này. Phía bên đó cử đến ba người đại diện đều là những người làm việc ở Ý nhiều năm, giơ tay nhấc chân đều toát ra nét ưu tú, tinh anh, mở miệng là châu Âu, một bộ làm cao khó chịu, may mà Lăng Hải Phong không chút nào kém cỏi, điều này khiến Hiệp Miêu âm thầm đắc ý.
Song phương rốt cục ký xong hợp đồng, Hiệp Miêu có một loại cảm giác như vừa đánh xong một trận chiến, vừa về phòng liền gục trên giường. Đang lúc mông lung đi vào giấc ngủ, điện thoại lại vang lên, Hiệp Miêu nghe máy, không ngờ là một đại diện bên phía khách hàng – Anna gọi, cô ta hẹn Hiệp Miêu uống cà phê.
Hiệp Miêu biết không thể cự tuyệt, lại sợ không biết sẽ có chuyện gì, cậu mang theo tâm tình bất ổn đó đi xuống quán cà phê của khách sạn. Nhìn thấy Anna một bộ váy áo đoan trang, Hiệp Miêu âm thầm đoán không biết có phải cô ta có ý gì với mình không, trong lúc đàm phán những việc như vậy không phải là chưa từng nghe qua, Hiệp Miêu suy tính để cẩn thận ứng phó.
Uống cà phê, tùy tiện hàn huyên tán gẫu mấy tin tức thời sự gần đây, Anna giống như vô tình nói: “Cậu có biết Flora của Fendi không?”
Hiệp Miêu gật đầu: “Có gặp mặt hai lần.”
“Cô ấy khá đẹp”
Hiệp Miêu không biết lời này có ý gì nên chỉ im lặng.
Buông tách cà phê, Anna trực tiếp hỏi: “Giám đốc Lăng của các cậu……nghe nói Flora đang theo đuổi giám đốc Lăng của các cậu.”
Hiệp Miêu trong lòng cả kinh, thốt ra: “Sao tôi lại không biết?” lập tức liền hối hận, phải nói “Tôi không biết ” hoặc mấy lời đại loại như vậy mới đúng, nói như vậy chả khác nào tự nhận mình là gì gì đó với Lăng Hải Phong vậy.
Không chú ý tới chút sai sót trong lời nói của Hiệp Miêu, Anna nói tiếp: “Rất nhiều người đều đang bàn tán, tôi cảm thấy bọn họ không xứng, Lăng rất dịu dàng, còn cô ta lại quá mạnh bạo, không thích hợp. Lăng…hiện tại có đang cùng ai qua lại không? Nghe nói gần đây anh ấy giảm bớt không ít mấy buổi tiệc xã giao, trước kia còn đôi khi ra ngoài cùng nhau uống vài ly, đi bar vui vẻ, nhưng từ khi nào thì…à, hình như là nửa năm nay rồi! Anh ấy có đang quen ai không?”
Hiệp Miêu nghĩ đến chính mình vào BASA đã gần nửa năm, sẽ không phải là…… cậu lại nói: “Chuyện này tôi cũng không biết, chuyện của giám đốc, một nhân viên cỏn con như tôi làm sao biết được.”
“Cậu sao lại là nhân viên cỏn con được, Lăng đối với năng lực của cấp dưới rất coi trọng, nếu không có khả năng sẽ bị loại trừ ngay, trước giờ đi công tác anh ấy rất ít khi dẫn theo ai, nếu có cũng là trợ thủ đắc lực nhất, cậu là người mới phải không? Anh ấy dẫn theo cậu, chứng tỏ năng lực của cậu không tồi. Đừng quá khiêm tốn. Tôi cảm thấy mắt nhìn của cậu cũng không tệ lắm, mặc dù trang phục không có gì đáng chú ý nhưng đồng hồ trên tay cậu lại rất được, có thể nói lên được cá tính của cậu.”
Hiệp Miêu theo bản năng nhìn cổ tay trái của mình, đó là đồng hồ Lăng Hải Phong cho cậu.
Anna nói: “Tôi có sở thích sưu tập đồng hồ, có đến hơn mười loại. Mấy nhãn hiệu hàng thật cũng không dễ dàng gì tìm được, cái này của cậu chính là bản kỉ niệm của VacheronConstantin, hàng limited, kiểu dáng kinh điển, đứng đầu bảng xếp hạng về thiết kế, vô cùng đẹp mắt và tinh xảo. Tôi nghĩ cậu biết cách phối hợp trang phục như vậy, những phương diện khác chắc cũng không tồi.”
Hiệp Miêu hỏi: “Đồng hồ này trên thị trường giá bao nhiêu?”
Anna nói ra vài con số xong lại cười: “Trong nhà cậu là người thế nào vậy? Cách nói chuyện còn có chút trẻ con, là mới đi công tác không được bao lâu đúng không? Cha mẹ hẳn là rất thương cậu! Lăng không tồi đâu, anh ấy rất biết nhìn người, đi theo anh ấy có thể học được rất nhiều điều, tin tôi đi, Lăng quả thật rất được.”
Hiệp Miêu nhìn cổ tay mình ngẩn người, cậu biết đồng hồ mà Lăng Hải Phong đeo nhất định không tầm thường nhưng cũng không ngờ lại quý giá như vậy, anh ta thế nhưng cứ tùy tiện cho mình như vậy.
Uống một hớp rượu, Anna đặt ly rượu lên bàn, lộ ra một nụ cười có chút mệt mỏi: “Cậu với Lăng rất thân nhau! “
Hiệp Miêu không biết phải trả lời thế nào mới tốt, hàm hồ gật đầu.
“Nói đi, chỉ nói với một mình tôi thôi được không, hiện tại Lăng đang quen với ai, người anh ấy thích là ai? Tôi rất muốn biết”
Hiệp Miêu lắc lắc đầu: “Tôi không biết.”
Anna ngửa đầu, thở dài một tiếng: “Phụ nữ đối với những chuyện này rất nhạy cảm, tôi cảm thấy là có. Bởi vì công việc nên tôi quen Lăng cũng được 4 năm, tôi biết, người muốn theo đuổi Lăng rất nhiều, năm đó anh ấy vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ ở tầng trệt của BASA cũng đã có không ít người ái mộ anh ấy, còn có rất nhiều người cùng với tôi đoán rằng không lâu sau anh ấy sẽ trở thành người điều khiển BASA này, anh ấy có năng lực, cũng không phải chỉ là con cá nhỏ tù túng trong ao hồ. Thời buổi này, đàn ông tốt rất khó tìm, huống chi lại còn là đàn ông có bản lĩnh lại hào phóng, tôi để ý Lăng rất lâu, về mặt tình cảm, anh ấy vẫn rất thẳng thắn, cũng đã cự tuyệt không ít người. Mới đầu những người theo đuổi anh ấy đều nghĩ chỉ cần canh giữ trước cửa trái tim anh ấy, chắc chắn có một ngày sẽ đợi được anh ấy mở cửa đón nhận, nhưng thì ra trong lòng anh ấy sớm đã có người, người nọ sớm đã từng bước từng bước khắc sâu vào tâm anh ấy, nhưng vẫn không biết là ai, cậu có biết đó là ai không?”Anna nhìn Hiệp Miêu, ánh mắt màu lam to tròn, trong suốt khiến Hiệp Miêu muốn lảng tránh.
” Tôi thật sự không biết, tôi chỉ là một nhân viên mới, một nhân viên nho nhỏ trong phòng sales, chuyện của giám đốc Lăng……” Hiệp Miêu lộ ra vẻ mặt hoang mang cùng khó xử.
Trên mặt Anna lộ ra vẻ thất vọng rất rõ ràng, lại ngồi lên một chút, tính tiền xong, đứng lên nói với Hiệp Miêu: “Em trai à, cậu thật đáng yêu.” vỗ nhẹ lên mặt Hiệp Miêu một chút, Anna liền rời khỏi.
Tựa vào cửa sổ trong phòng, Hiệp Miêu nhìn màn đêm ngoài kia, hồi tưởng lại những lời Anna vùa nói, cậu đương nhiên biết người Lăng Hải Phong thích là ai nhưng những lời nói này lại từ một người ngoài nói ra, trong lòng Hiệp Miêu lại có chút khó chịu.
Thì ra Lăng Hải Phong lại chú ý mình đến vậy, anh ta là thật lòng sao? Nếu cùng anh ta cùng một chỗ…… mình sẽ không cô đơn, Hiệp Miêu nghĩ như vậy. Không biết có thể bước một bước tới hay không, những phẫn uất cùng chán ghét của lúc ban đầu cậu gặp Lăng Hải Phong đã gần như hoàn toàn biến mất, càng càng càng có khát vọng dựa vào vai của Lăng Hải Phong.
Nhìn chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay trái mình, Hiệp Miêu giơ tay phải, cầm chặt lấy nó.
Một lần nữa trở về Hương Đảo, sau khi bắt đầu lại những công việc thông thường, Hiệp Miêu phát hiện Lăng Hải Phong tựa hồ có biến hóa.
Trước hết, Hiệp Miêu chú ý tới ánh mắt lén nhìn mình của Lăng Hải Phong giảm bớt rất nhiều, lúc ở canteen công ty hoặc ở dưới thang máy tầng trệt gặp nhau, Lăng Hải Phong cũng không nhìn chăm chú cậu nữa; Sau khi tan tầm, Hiệp Miêu cố ý chờ ở văn phòng, cũng không thấy Lăng Hải Phong đến tìm; Càng nghiêm trọng hơn là, khi Hiệp Miêu ở bên ngoài chỗ đậu xe chờ, muốn cùng Lăng Hải Phong đi ăn cơm, Lăng Hải Phong cự tuyệt hắn.
“Anh bận việc?”
“Phải, thực thật có lỗi, tự cậu đi đi!” trên mặt Lăng Hải Phong mang theo một nụ cười nhạt đến mức khó có thể gọi đó là một nụ cười, nói như vậy với Hiệp Miêu.
“Đã trễ thế này, anh còn có chuyện gì? Công việc không phải đều đã xong sao?” Hiệp Miêu hỏi thẳng.
Lăng Hải Phong nghĩ nghĩ: “Chuyên này cậu không cần biết.”
Hiệp Miêu lập tức phát hiện cái gọi là “bận việc” chính là lấy cớ. Lăng Hải Phong là không muốn ở cùng cậu. Chưa từng bị Lăng Hải Phong cự tuyệt lần nào, Hiệp Miêu đã bị đả kích.
“Đúng vậy, nhân viên nhỏ nào có quyền quản chuyện tình của giám đốc! Anh đi đi, đi thôi!” Hiệp Miêu cơ hồ là nhảy dựng lên, sau đó liền xoay người đi.
Nhìn bóng dáng cậu, Lăng Hải Phong lộ ra một tia cười khổ.
Một đường oán hận trở về nhà, Hiệp Miêu cảm thấy thực không vui, bất quá cái sự không vui này sau một giấc ngủ liền phai nhạt. Nhưng mà ngày hôm sau, dưới sảnh công ty, Hiệp Miêu xa xa thấy được Lăng Hải Phong, anh lại hoàn toàn không nhìn Hiệp Miêu, đi thẳng lên lầu.
Từ được coi trọng biến thành bị bỏ qua, từ là người đặc biệt biến thành người xa lạ, loại chênh lệch này khiến Hiệp Miêu cảm thấy khó chịu, cậu ở trong lòng lặp đi lặp lại mấy câu linh tinh kiểu như “Không thèm, không ai làm phiền rất tốt” lại nhịn không được chút cảm giác mất mát, uể oải.
Lúc này đây Lăng Hải Phong có chút kiên trì, anh muốn buông bỏ đoạn tình cảm ràng buộc bản thân mình cùng Hiệp Miêu này.
“Tôi có lời muốn nói với anh.” Khi Hiệp Miêu ngăn lại Lăng Hải Phong vừa tăng ca xong, Lăng Hải Phong dừng lại, cười nói: “Là chuyện công việc sao?”
“Việc tư sẽ không nghe sao?” Hiệp Miêu hỏi lại.
“Nếu trên cuộc sống gặp khó khăn, có thể nói với phòng hành chính hoặc phòng nhân sự, công ty sẽ có hỗ trợ” Lăng Hải Phong trả lời.
“Anh là có ý gì? Vì sao gần đây anh luôn trốn tránh tôi?” Hiệp Miêu đơn giản hỏi thẳng, tràn ngập khí thế trừng mắt Lăng Hải Phong.
Lăng Hải Phong nghiêng cúi đầu, nói: “Có sao?”
Hiệp Miêu quả nhiên là phát điên: “Đương nhiên là có, anh cũng không thèm nhìn tôi nữa!”
“Tôi đương nhiên sẽ nhìn cậu, tỷ như hiện tại. Không nhìn cậu, tôi sao lại cùng cậu nói chuyện được chứ?”
Thái độ không vội không hoãn của Lăng Hải Phong chọc giận Hiệp Miêu, cậu rất muốn giậm chân bỏ đi nhưng mà gần đây cậu tìm Lăng Hải Phong đều tìm không được, cậu không muốn bỏ qua cơ hội này: “Tôi muốn gặp anh đó!”
Vừa nghe những lời này, hàng rào che đậy mà Lăng Hải Phong dựng lên cho bản thân lập tức sụp đổ, anh trước đây cực kì sủng ái Hiệp Miêu, đã gần như thành thói quen, hiện tại cố ý lảng ránh cậu làm chính anh cũng không dễ chịu gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến không muôn đem loại quan hệ không rõ ràng này tiếp tục kéo dài, Lăng Hải Phong cứng rắn lại, đáp: “Tôi không muốn gặp cậu.”
Hiệp Miêu lập tức giật mình, chớp mắt, thất thố giống như một con mèo nhỏ vị trách oan, cậu cứ hìn trừng trừng, ngây ngốc một lát, lộ ra biểu tình phẫn nộ, nhào đến dùng sức đẩy Lăng Hải Phong: “Không muốn gặp, vậy anh đi đi!”
Lăng Hải Phong đứng tại chỗ thở dài một hơi, anh biết Hiệp Miêu rất dễ dàng bị tổn thương, nhưng không như vậy lại không được, xoay người đi lái xe chuẩn bị rời đi.
Lăng Hải Phong thật sự rất muốn đi nhưng lại là không đành lòng, lái xe đi rồi lại vòng trở về.
Nhìn đứng Lăng Hải Phong đứng trước mặt mình, Hiệp Miêu giương mắt: “Cậu không phải muốn tìm tôi sao?”
Hiệp Miêu xoay mặt đi: “Không phải!”
“Muốn đi đâu?”
“Tôi không ngồi xe của anh!”
“Cậu làm sao vậy?” phát hiện cảm xúc của Hiệp Miêu có gì đó không đúng, Lăng Hải Phong hỏi.
“Tôi không ngồi xe của anh, tôi từng thấy trên xe anh có người phụ nữ khác ngồi.”
Lăng Hải Phong sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại với ý tứ trong lời nói của Hiệp Miêu, anh chần chờ một chút mới giải thích: “Người cậu nhìn thấy là bạn học cũ của tôi, tôi chỉ xem như em gái thôi.”
Biểu tình trên mặt Hiệp Miêu dịu đi một chút, ngữ khí lại vẫn cứng nhắc như cũ: “Cho nên anh là chở em gái sao?”
Lăng Hải Phong suy tư một lát, nhẹ giọng hỏi: “Cậu cho là…… xe của tôi chỉ chở một mình cậu sao?”
“Không phải sao? Trước tôi còn có chở qua người khác?”
“Đương nhiên.”
Nghe được câu trả lời khẳng định như thế, Hiệp Miêu lập tức sửng sốt, cậu trầm mặc, chậm rãi hạ mi mắt, sau đó xoay người, nâng chân bước đi.
Nhìn bả vai suy sụp của Hiệp Miêu khi bước đi, Lăng Hải Phong muốn đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn là không có.
Nghiệp vụ bận rộng của công ty vẫn tiến hành không ngừng nghỉ đến hết năm âm lịch, công việc gấp rút vẫn không thể nào làm Hiệp Miêu quên đi sự bỏ mặc của Lăng Hải Phong với cậu nhưng cậu cũng không tìm được cơ hội nào có thể nói chuyện đàng hoàng với anh.
Khoảng tháng tư, sổ sách cuối năm của BASA cuối cùng cũng xong, Lăng Hải Phong vừa yêu cầu các phòng ban tiến hành kiểm điểm một chút, luận công ban thưởng, chuẩn bị phát thưởng, vừa an bài các phòng ban thay phiên nghỉ phéo, nhưng trước kì nghỉ, Lăng Hải Phong lần lượt mời nhân viên các phòng đi liên hoan.
Trong tiệc liên hoan của phòng sales, Hiệp Miêu cố ý tiếp cận Lăng Hải Phong, lại phát hiện anh đang lảng tránh cậu, cho dù là chạm cốc nâng ly như thông lệ, Lăng Hải Phong cũng không hề nhìn đến Hiệp Miêu.
Cảm thấy mất mát, Hiệp Miêu rầu rĩ không vui ngồi nép trong góc.
Lăng Hải Phong chú ý đến bóng dáng cô đọc gầy yếu đó, anh cảm thấy đau lòng lại không biết nên an ủi cậu như thế nào.
Hai người đều biết điểm mấu chốt là gì nhưng không ai chủ động đi tháo gỡ.
Sau một đoạn thời gian giằng co, Hiệp Miêu lại thử thăm dò tìm đến Lăng Hải Phong. Trong khoảng thời gian này, cậu luôn bất an, cảm thấy giống như đã bị bỏ rơi, mỗi khi nhìn thấy thân ảnh của Hải Phong, Hiệp Miêu kìm không được liền tiến đến.
“Có việc gì sao?” sau khi khách khí mà lạnh nhạt hỏi xong, khiến cho bước chân tiến gần của Hiệp Miêu chậm lại.
“Không có việc gì thì không thể tìm anh sao?” Hiệp Miêu nhìn thẳng vào mắt Lăng Hải Phong.
Tránh né ánh mắt theo bản năng, mắt Lăng Hải Phong hướng ra phía cửa sổ, trên mặt lại mỉm cười: “Là trên phương diện công việc có vấn đề sao?”
“Chuyện khác thì sẽ không thể nói sao?”
Nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, Lăng Hải Phong gật đầu vớiHiệp Miêu: “Tôi còn có chút việc, nếu cậu không có chuyện gì quan trọng, tôi liền đi trước.”
Nhìn bộ dáng xoa người muốn đi của Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu từ phía sau anh kêu lên: “Anh tại sao lại không để ý đến tôi?! Trước kia đều chưa từng không để ý đến tôi, tại sao hiện tại liền muốn trốn tránh tôi?”
“Trốn? Sao lại thế chứ?”
“Rõ ràng chính là vậy.”
Lăng Hải Phong quay người lại, biểu tình rất nghiêm túc nhìn Hiệp Miêu: “Cậu có không gian riêng của cậu, đương nhiên tôi cũng có, tôi cũng phải quan tâm đến chuyện của tôi, vậy thì có gì không đúng sao?”
“Nhưng mà……tôi không phải là ưu tiên sao?” Hiệp Miêu hỏi thẳng ra, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Lăng Hải Phong rất muốn trả lời rõ ràng rằng “không phải”, rất muốn nói cho cậu hiểu cậu đã không hề là đặc biệt nữa nhưng anh nói không nên lời, rõ ràng vẫn là rất để ý đến đứa nhỏ trước mắt này, đới với cậu đặc biệt chú ý đến cô đơn, cô độc, mất mác của cậu như vậy.
“Đi với tôi, với tôi được không? Tôi không muốn một mình……” Hiệp Miêu mềm nhẹ nói, mắt to nhanh nhìn chằm chằm biểu tình của Lăng Hải Phong, khi cậu nhìn thấy chút rung động trong đôi mắt thâm trầm của Lăng Hải Phong, vẫn là chút nóng ấm như ngày xưa, cậu biết, anh vẫn đang quan tâm cậu.
Hiệp Miêu đi tới, ôm lấy cánh tay của Lăng Hải Phong, tựa vào vai Lăng Hải Phong, cảm giác quen thuộc từ lâu này làm cậu cảm thấy trong lòng rất thoải mái, cảm giác an toàn tựa hồ đã trở lại: “Ở với tôi…… Đừng có không quan tâm đến tôi, trừ anh ra, tôi không có ai nữa…..”
Lăng Hải Phong nhìn nhìn đầu tóc màu trà nho nhỏ trên vai mình, bất đắc dĩ cười nói: “Cậu muốn đi đâu?”
Cùng Hiệp Miêu ăn cơm xong, Lăng Hải Phong lại cùng cậu đi siêu thị mua sắm, hình như rất lâu rồi Hiệp Miêu không có mua mấy vật dụng hàng ngày gì hết, mua rất nhiều thứ, chất thành một đống lớn. Lúc rời khỏi siêu thị, Hiệp Miêu thấy có người mời ăn thử đồ ăn, cậu thuận tay cầm lấy một chút kẹo miễn phí, sau đó đi theo sau Lăng Hải Phong.
Lúc Lăng Hải Phong đem mấy thứ vừa mua để vào cốp xe, Hiệp Miêu mở gói giấy bao ngoài kẹo, là vị sơn trà, chua chua ngọt ngọt, hương vị yêu thích làm cho Hiệp Miêu nhớ lại lúc còn làm học trò của Lăng Hải Phong, anh thường mua loại kẹo này cho cậu ăn.
Sắp xếp xong mọi thứ, Lăng Hải Phong đóng lại cốp xe, đang muốn kêu Hiệp Miêu lên xe, vừa quay đầu lại, trước mắt là gương mặt phóng đại của Hiệp Miêu, sau đó là một đôi môi mềm mại tiến đến.
Ở dưới ngọn đèn hôn ám trong bãi đỗ xe ngoài siêu thị, hai người hôn nhau.
Làn môi ướt át mềm mại dị thường mang theo vị sơn trà ở trên môi Lăng Hải Phong càn quấy, đầu lưỡi liếm lại, trong đầu một chốc bị mê hoặc, sau đó Lăng Hải Phong liền thanh tỉnh, hai tay đẩy Hiệp Miêu ra.
“Chán ghét sao?” Hiệp Miêu bị đẩy ra, trong ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc còn có chút mất mác, chớp mắt nhìn Lăng Hải Phong.
Lăng Hải Phong có chút chân tay luống cuống, không biết phải nói gì mới tốt, ngừng một hồi mới trả lời: “Không.”
“Sợ hãi?”
Lúc này bãi đỗ xe một người cũng không có. Ngọn đèn cũng thực hôn ám, cho dù là bị thấy, cũng không khả năng nhìn thấy rõ.
“Anh không thích em, anh không phải rất thích em sao?” Hiệp Miêu gục đầu xuống, mái tóc lướt qua quần áo Lăng Hải Phong.
Lăng Hải Phong trầm mặc một lát, rồi mới nói: “Em luôn như vậy, em thích trêu anh, càng không ngừng thử anh, nhìn anh vì em mà rối loạn, em sẽ cảm thấy rất thú vị. Phải, anh có ý với em nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ vẫn tiếp tục bị em trêu đùa như vậy. Em rõ ràng đã từng nói là ghét anh, cũng ghét luôn mấy việc tiếp xúc thân thể với anh, hiện tại tại sao lại phải như vậy? Anh cần yên tĩnh một chút, suy nghĩ một chút, anh nghĩ em cũng vậy, suy nghĩ cẩn trọng về mối quan hệ của chúng ta, nếu em không thể chấp nhận thì cũng đừng đến thử anh.”
“Viện cớ, viện cớ, là anh chán ghét em, không cần em nữa chứ gì?” Hiệp Miêu tức giận, hỏi.
“Không cần? Em đã bao giờ thuộc về anh chưa?” Lăng Hải Phong hỏi lại.
Hiệp Miêu giật mình, ngây ngốc một hồi.
Lăng Hải Phong mở cửa xe, ý bảo Hiệp Miêu lên xe: “Anh đưa em về”.
Đưa Hiệp Miêu về đến nhà, giúp cậu mang hết mấy túi đồ bự chảng vào thang máy, ngay lúc thang máy mở ra, Lăng Hải Phong nói: “Đây là lần cuối cùng.”
“Cái gì?” Hiệp Miêu nghe không rõ.
“Anh nói, đây là lần cuối cùng, em cũng nên thử tiếp cận người khác thử xem, có lẽ sẽ có những người khoan dung được em đang đợi em.” Lăng Hải Phong nói xong, xoay người muốn đi.
Hiệp Miêu nghe rõ những lời của Lăng Hải Phong, cậu nóng nảy, tiến đến ôm lấy Lăng Hải Phong: “Không cần, không muốn, không có ai cả, không có!”
“Em chưa từng thử, sao lại biết không có.”
“Là anh không cần em, anh bỏ mặc em, đây là cái cớ của anh.”
“Đừng cứ luôn đem trách nhiệm đổ hết lên đầu anh, em suy nghĩ kĩ lại một chút xem, từ lúc chúng ta gặp lại đến nay, em đã làm những gì, đã nói điều gì, đừng cứ mãi không thành thật như vậy nữa, em hãy hiểu rõ mọi chuyện tường tận đi!” Lăng Hải Phong thực kiên nhẫn nói với Hiệp Miêu xong, sau đó gỡ bỏ tay cậu, rời khỏi.
Hiệp Miêu đứng sững tại chỗ, nhìn hành lang vắng lặng, trong lòng là một nỗi hối hận khong diễn tả xiết. Sauk hi gặp lại, cảm giác của Hiệp Miêu đối với Lăng Hải Phong đã từ từ thay đổi, nhưng cậu lại luôn trong lòng một đường nói ra một nẻo, không được tự nhiên, không muốn thừa nhận, luôn tổn thương Lăng Hải Phong, cho dù là hiện giờ, cậu cũng không biết làm cách nào để vãn hồi.
Mấy ngày kế tiếp, Hiệp Miêu luôn luôn suy ngĩ những lời Lăng Hải Phong đã nói, cậu có thể xác nhận được rằng Lăng Hải Phong vẫn còn đang thích cậu, cũng xác định được Lăng Hải Phong chưa từng cùng người khác bắt đầu, như vậy phải làm sao chứ? Một lần bốc đồng đã bức Lăng Hải Phong rời khỏi cậu, phải làm thế nào mới có thể lần nữa mang anh trở về? Nghĩ đến câu “Em đã bao giờ thuộc về anh chưa?” của Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu đột nhiên có chủ ý: Nếu cậu thuộc về Lăng Hải Phong, vậy Lăng Hải Phong nhất định sẽ thuộc về cậu, Hiệp Miêu đột nhiên hiểu ra mình phải làm cái gì.
Ở nơi có thể gặp được Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu dùng ánh mắt giữ lấy hình dáng anh, để ánh mặt giao nhau, cậu không hề như trước đây né tránh, mà là nhìn thẳng vào Lăng Hải Phong.
Hiện tại tựa hồ người ngượng ngùng lại là Lăng Hải Phong.
Hôm nay, Hiệp Miêu xác định chủ ý, sau khi tan ca liền đi tìm Lăng Hải Phong, ở ngoài văn phòng, cậu gặp được trợ lý của Lăng Hải Phong.
“Gần đây cậu đều tìm giám đốc Lăng để làm gì? Luôn thông báo vượt cấp cũng không ổn đâu đó!” trợ lý cố ý trêu ghẹo nói.
“Không…… Không có.”
Nhìn gương mặt đột nhiên đỏ lên của Hiệp Miêu, tên nhóc anh tuấn này ở công ty cũng rất được hoan nghênh, đáng tiếc tính tình của cậu có chút cổ quái, không thể tiếp cận, có lẽ cũng chỉ có giám đốc Lăng mới biết biện pháp khống chế cậu.
“Giám đốc Lăng còn đang làm việc, có chuyện gì không? Tôi giúp cậu chuyển lời lại, xem anh ấy có thời gian hay không.”
“Không cần, tôi chờ anh ấy cũng được.” Hiệp Miêu ngồi trên sô pha bên ngoài văn phòng.
Trợ lý nhìn nhìn đồng hồ: “Giờ tan ca của tôi cũng đến rồi, cậu…..”
Hiệp Miêu giơ tay lên: “Tôi sẽ không quấy rầy giám đốc Lăng đâu, anh yên tâm, nếu đến giờ rồi thì anh cứ về nhà đi!”
Sau khi trợ lý đi rồi, Hiệp Miêu tiếp tục đợi ở ngoài văn phòng, đợi đến mười giờ tối, cửa phòng mới mở ra. Lăng Hải Phong vừa đi ra liền thấy Hiệp Miêu, anh kinh ngạc nhìn cậu.
Hiệp Miêu đứng lên: “Em……”
Nhìn đôi mắt màu hổ phách sáng ngời kia, Lăng Hải Phong nhẹ thở dài.
“Em muốn mời anh ăn cơm.”
Lăng Hải Phong lắc đầu: “Cám ơn em nhưng không cần đâu, anh đang rất mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.”
“Cơm chiều cũng không ăn liền về nhà sao?”
“Anh ăn không vô.”
“Vừa nhìn thấy em cho nên mới ăn không vô?” Hiệp Miêu hỏi.
Lăng Hải Phong không biết phải giải thích làm sao: “A, không, em đừng hiểu lầm.”
“Anh không phải chính là ý này sao? Cư nhiên nói em như vậy, thật quá đáng.” Hiệp Miêu bất mãn, tức giận nói,”Em muốn mời anh ăn cơm, từ đó đến giờ đều là anh mời em, em còn chưa từng mời anh lần nào.”
“Em thật sự là không cần khách khí.” Lăng Hải Phong muốn cự tuyệt, lại sợ tổn thương đến Hiệp Miêu.
“Em chưa từng khách khí với anh. Đi hay là không đi?” Hiệp Miêu nói như mệnh lệnh.
“Được, cám ơn em.”
Dẫn Lăng Hải Phong đến một quán ăn nhỏ ven đường, Hiệp Miêu nói với anh: “Em không có nhiều tiền, chỉ có thể mời anh đến loại nhà hàng nhỏ này thôi, bất quá đừng nhìn nó như vậy mà coi thường, vịt quay ở đây vô cùng nổi tiếng đó, ăn rất ngon luôn.”
Lăng Hải Phong hoàn toàn không ngại nhà ăn lớn nhỏ, anh mỉm cười ngồi vào bàn, nhìn Hiệp Miêu gọi món với người phục vụ.
Thịt vịt trắng mềm cùng với nước sốt bí truyền phi thường ngon, thịt bò xào dầu hào cũng rất hấp dẫn, kinh ngạc với tay nghề đầu bếp ở đây, Lăng Hải Phong tỏ vẻ thưởng thức: “Thật không tồi, so với đầu bếp nhiều nhà hàng lớn còn ngon hơn.”
“Trong tiệm nhỏ cũng có hương vị đặc biệt mà.” Hiệp Miêu lộ ra thần sắc đắc ý.
Dưới mệnh lệnh của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong uống một chút bia, bầu không khí rộn ràng trong nhà ăn khiến anh có chút loạn, đề phòng trong lòng cũng ngày càng lỏng lẻo.
Ăn cơm xong, Hiệp Miêu nói thời gian còn sớm, lại đề nghị đi qua quán bar gần đó ngồi một chút, Lăng Hải Phong đành phải đi theo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Phải Một Con Mèo
Chương 7
Chương 7