Lúc đi vào đại sảnh lầu một của công ty, Lăng Hải Phong đứng phía ngoài thang máy dành cho nhân viên cao cấp, trải qua một đêm suy nghĩ, trong lòng Lăng Hải Phong đã trầm lại và bình tĩnh không ít.
Lúc này, một bóng hình xuất hiện không xa: Khóe mắt có thể nhìn thấy mái tóc màu trà, đồng phục màu xám bạc của BASA, một chút tàn ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tuy rằng biết là khoảng cách rất xa nhưng Lăng Hải Phong vẫn theo bản năng nghiêng mặt, hy vọng nghe được tiếng cười nói của cậu với đồng nghiệp.
Không biết là ai đó nói về chủ đề gì mà mấy nhân viên đang đứng đợi thang máy cười đến rất vui vẻ, Hiệp Miêu đang cười, cười rất rạng rỡ, để lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.
Thang máy đến, Lăng Hải Phong sau khi đi vào liền lập tức xoay người lại, mong rằng trước khi cửa thang máy đóng lại có thể nhìn thấy Hiệp Miêu dù là chỉ một giây.
Đứng trong thang máy, Lăng Hải Phong vì tâm tư của mình không khỏi bi thương. Rối loạn như vậy rốt cuộc có nghĩa lý gì, loại tình cảm này chỉ sợ không ai có thể hiểu được..
Vừa qua khỏi kỳ nghỉ hè của tháng tám, tiếp đến là tháng mười có Quốc Khánh, rồi đến Giáng Sinh, cùng với Tết Âm lịch, lại tiếp tục có ngày nghỉ, điều này có nghĩa là tất cả mọi người trong công ty bách hóa đều sắp tiến vào thời kì vất vả nhất. Các quầy hàng phân phối sản phẩm độc quyền đều đang tích cực chuẩn bị chiến tranh, phân tích giá cả thị trường, tiến hành phân tích tài liệu khách hàng, ngành kinh doanh này tại những thời điểm như thế đều phải đem các dự án cùng thiết kế xúc tiến hoàn thành trước khi kì nghỉ bắt đầu.
Lăng Hải Phong là lãnh đạo của BASA, không chỉ cần phải đề ra những ý tưởng mới, dẫn đầu phong trào mua sắm, đồng thời còn cần phải đem các tư liệu có liên quan phân tích kỹ lưỡng để đem ra bàn bạc với tất cả mọi người, cùng nhau định ra chiến lược tiêu thụ sắp đến, bởi vậy nhân viên trong công ty cũng tăng ca thêm rất nhiều.
Lăng Hải Phong vô cùng quan tâm đến cấp dưới, cơm trưa cùng với cơm tăng ca của tất cả nhân viên BASA đều từ khu nhà ăn chuyên môn trong khu mua sắm, anh còn đặc biệt căn dặn thêm một món rau xào, đổi mới thực đơn, hộp đựng phải khác với hộp đựng cơm bán cho khách ngoài, thậm chí anh còn dặn dò bộ phận nấu nướng phát triển các công thức chế biến để được các món ăn khác nhau, lại còn phải được đưa đến đúng giờ, phải cam đoan thực đơn phong phú.
Lăng Hải Phong thường xuyên cùng đồng nghiệp cùng nhau ăn thức ăn nhanh, sau khi ăn xong, có một số việc liền thuận lợi giải quyết được. Trong khoảng thời gian này, các chủ doanh nghiệp ở BASA thiết lập quầy phân phối đều phái đại biểu đến, các loại xã giao của anh đều tăng lên đáng kể. Bất quá những cuộc họp nói dông dài, thiên nam địa bắc với nhân viên kiểu này, Lăng Hải Phong đều ứng phó rất tự nhiên, trôi chảy. Mỗi khi Lăng Hải Phong mỉm cười, hoặc dùng giọng nói vô cùng êm tai của mình mà lưu loát hai thứ ngôn ngữ: Anh, Pháp thương làm cho các hộ khách nước ngoài đều vui vẻ, hứng thú, liên tục gật đầu.
Một ngày này, sau khi tiễn hết các đại biểu của chi nhánh về, Lăng Hải Phong đi vòng các tầng lầu trong công ty để kiểm tra, xem xét tình hình tiêu thụ của các quầy hàng. Hiện tại không phải thời gian nhiều khách nhất, các cô quản lý mấy gian hàng nhìn thấy giám đốc đến thị sát, ánh mắt liền lập tức không rời khỏi bóng dáng của anh. Nếu ở công ty khác, thấy giám đốc đến giám sát, nhân viên nhất định sẽ rất căng thẳng, còn nhân viên của BASA thì hầu như chưa từng có cảm giác như vậy.
Sau khi hoàn thành tuần tra đơn giản, Lăng Hải Phong đang muốn trở về văn phòng ở tầng 16 nhưng lại do dự.
Từ lần trước gặp Hiệp Miêu đến giờ mới đó cũng đã hai tháng trôi qua. Giám đốc Lăng Hải Phong cao cao tại thượng cùng với một viên chức nhỏ bé như Hiệp Miêu, mặc dù làm chung một tòa nhà nhưng cơ hội gặp mặt đương nhiên sẽ không nhiều, nhưng đối với Lăng Hải Phong mà nói, nói không nhớ đến Hiệp Miêu là nói dối, Lăng Hải Phong cảm thấy đây quả thực chính là tra tấn bản thân, nhưng anh cũng chỉ có thể dùng cái cớ công việc bận rộn mà chèn ép lại cảm xúc, tranh thủ những lúc rảnh rỗi liền đứng trước cửa sổ, nhìn ra mặt biển xa xa kia mà nhớ đến cậu bé Hiệp Miêu của lòng mình.
Cậu ấy đang làm gì? Xây dựng bảng biểu, kết toán sổ sách, cùng với đồng nghiệp họp hành? Hay là…… nghĩ không ra được gì nữa, Lăng Hải Phong sau khi thất thần một chốc lại thở dài bỏ qua.
Sau đó Lăng Hải Phong lại tiếp tục vùi đầu vào làm khổ công, không có bất kì ai nhìn ra chút sơ hở nào, cũng không nghe được lời đồn gì kì lạ, nghĩ rằng chắc Hiệp Miêu cũng không nói cho ai biết chuyện cậu quen biết với giám đốc.
Càng suy nghĩ lại càng nhớ, thật sự là muốn nhìn Hiệp Miêu một lần, Lăng Hải Phong ấn nút số 16 trên thang máy.
Vừa tiến vào phòng sales, anh chợt nghe tiếng nhân viên nữ reo lên.
“A, giám đốc Lăng đến đây!”
Lăng Hải Phong lập tức bị một đám nhân viên nữ mặc đồng phục màu xám bạc vây lấy.
“Giám đốc Lăng, tốt như vậy, đến xem chúng ta sao?”
“Giám đốc Lăng, gần đây thật vất vả, cứ tăng ca hoài.”
“Giám đốc Lăng……”
“Giám đốc Lăng……”
Lăng Hải Phong mỉm cười mà chống đỡ, thân thiết gọi tên từng đồng nghiệp một, Lăng Hải Phong cũng vui vẻ trả lời: “Mới đó mà đã nói vất vả, đến lễ Giáng Sinh còn cho mọi người bận rộn hơn, đến lúc đó xem các cô làm sao mà chịu được.”
Có người ồn áo nói: “Đến lúc đó giám đốc Lăng phải mời khách.”
Lăng Hải Phong cười đáp: “Không thành vấn đề.”
Một đám người hoan hô um sùm.
Anh mắt Lăng Hải Phong lướt qua phía dãy bàn làm việc, dừng lại nơi Hiệp Miêu đang ngồi im lặng.
Cậu không có lại đây, thậm chí cũng không đứng dậy. Lăng Hải Phong không ngại, bởi vì canh chỉ cần nhìn thấy cậu một cái là được rồi.
Hiệp Miêu từ trên ghế xoay lại, nhìn Lăng Hải Phong.
Lăng Hải Phong không hiểu nổi ý tứ đằng sau ánh mắt của Hiệp Miêu, trong lòng chợt chùng xuống, không beiets lần này đặc biệt đến đây rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Quản lý khu chăm sóc khách hàng nghe tiếng cũng bước lại: “Giám đốc Lăng, anh ở đây à, tôi đang muốn tìm anh, thẻ thành viên VIP mới đã thiết kế hoàn thành, anh có đến xem thử không?”
“Được!” Lăng Hải Phong gật đầu, chuẩn bị đi.
Người trong phòng thương mại lập tức giữ chặt Lăng Hải Phong không buông: “A, giám đốc Lăng vừa mới đến đây ông lại lôi anh ấy đi, không được nha không được nha!”
Nghe lời nói đùa của đồng nghiệp, Lăng Hải Phong chỉ mỉm cười.
Quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng nói: “Tôi đây là công việc, công việc!”
“Chúng tôi cũng là công việc, chúng tôi cũng có tư liệu tiêu thụ muốn chuyển cho giám đốc Lăng xem.”
Lăng Hải Phong cười với mọi người trong phòng sales: “Để tôi qua xem một chút, lát nữa sẽ quay lại.”
Lúc này, có người bởi vì muốn lưu lại Lăng Hải Phong, cố ý kéo Hiệp Miêu đang ngồi dính trên ghế lên, đưa đến trước mặt Lăng Hải Phong: “Giám đốc Lăng, đây là đồng nghiệp mới của phòng sales chúng tôi, tên là Hiệp Miêu, anh chắc vẫn chưa gặp phải không?”
Lăng Hải Phong nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của Hiệp Miêu, cố ngăn tiếng tim đang đập lại, cười nói: “Chào cậu.”
Hiệp Miêu cũng khách khí gật đầu với Lăng Hải Phong: “Chào anh, giám đốc Lăng.”
“Giám đốc Lăng, nhũ danh của Hiệp Miêu rất thú vị đó!” vị nữ đồng nghiệp nào đó nói.
“Nhủ danh của cậu ấy gọi là A Miêu, rất đáng yếu đúng không?!” một vị nữ đồng nghiệp khác tiến ra trước nói với Lăng Hải Phong.
Lăng Hải Phong cười một cái: “Uhm, đúng.”
Sắc mặt cứng ngắc của Hiệp Miêu trở nên có chút ngượng ngùng.
Lăng Hải Phong giơ tay vẫy với các đồng nghiệp: “Được rồi, được rồi! Làm việc thôi, làm việc.”
“Đã biết!” sau khi đồng loạt trả lời, các đồng nghiệp vây quanh từ nãy giờ đều trở về chỗ của mình, Lăng Hải Phong đi theo quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng, đến văn phòng bên kia.
Sau khi ngồi lại chỗ của mình, Hiệp Miêu mới cảm giác được hai má nóng bừng, cậu vừa nãy đã che giấu không tốt, trong lòng âm thầm ảo não. Nhũ danh kia, Lăng Hải Phong đã sớm biết, anh lại dùng thái độ tự tại thoải mái nhứ vậy, bất quá cũng đúng, là chính bản thân Hiệp Miêu muốn anh làm như vậy cả thôi.
Vừa mở máy tính lên, một đồng nghiệp nữ liền tiến đến: “Tiểu miêu, giám đốc Lăng của chúng ta đẹp trai lắm phải không?”
Hiệp Miêu gật gật đầu: “Uhm, không tồi.”
Năm xưa lúc còn thân thiết, Hiệp Miêu cảm thấy Lăng Hải Phong chính là một gia sư có tướng mạo không tồi, không ngờ chỉ qua vài năm, anh đã trở nên mê người như vậy.
Hiệp Miêu Đang nghĩ tới “nam nhân thành thục quả nhiên vẫn khác biệt” liền nghe được lời nghị luận của các nhân viên nữ từ phía sau.
“Giám đốc Lăng siêu mê người, bọn con gái bên các quầy hàng make up vừa thấy giám đốc Lăng đến liền bu lấy không rời.”
“Đáng ghét, bọn họ ỷ vào tướng mạo xinh đẹp liền như thế, bên mấy quầy trang sức cũng thế.”
Có người phản bác: “Giám đốc Lăng cũng không phải là loại người là trông mặt mà bắt hình dong đâu.”
“Nói cũng phải.”
Lại có người nói đến đề tài mới: “Nghe nói có một đại lý bên mặt hàng đồ lông đang để ý đến giám đốc Lăng.”
“Tôi cũng nghe nói qua, có phải là cái cô cắt tóc ngắn, hay trang điểm mắt màu tím, vừa họp hôm chủ nhật tuần rồi phải không?”
Hiệp Miêu ở bên cạnh nghe lén, không khỏi cảm thán sức quan sát của phái nữ.
“Đúng vậy đúng vậy! Chính là cô đó.”
“Cô ấy không thích hợp.”
“Tôi cũng hiểu vậy.”
Hiệp Miêu nhịn không được chen vào nói một câu: “Nếu giám đốc Lăng thích, hẳn là được mà không phải sao?”
“Bọn này không thích cô ta, cảm giác cô ta không tốt lắm.”
Câu này vừa nói xong, mấy đồng nghiệp nữ khác cũng xúm vào phụ họa.
Một nữ đồng nghiệp hơi lớn tuổi hơn một chút nói với Hiệp Miêu,”Giám đốc Lăng đó, trên phương diện công việc là nhất đẳng nhưng trên phương diện cuộc sống thì lại rất đơn thuần, bọn này muốn thay anh ấy phòng vệ không thể để cho bất kỳ yêu nữ nào lừa đi giám đốc Lăng của bọn này.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” một loạt người liền gặt đầu.
Đơn thuần? Hiệp Miêu nhìn tư liệu trong máy tính, nghĩ đến việc anh có nhiều xã giao như vậy liền muốn cười. Lăng Hải Phong? Đơn thuần sao? Đột nhiên nghĩ đến: trong năm năm qua, không biết Lăng Hải Phong đã sống kiểu cuộc sống gì, Hiệp Miêu cảm thấy trong lòng đột nhiên không thoải mái. Anh ta nhất định là quen rất nhiều người, xã giao cũng nhiều, bên cạnh nhất định có mỹ nữ……
Hiệp Miêu muốn đập mình một phát, cậu ghét phải nghĩ đến chuyện của Lăng Hải Phong, muốn không thèm để ý nữa, Hiệp Miêu tự đem ngón trỏ lên miệng, cắn một phát, để kéo tinh thần về công việc.
Hôm nay, toàn bộ phòng sales tăng ca, chia nhau xử lý các tư liệu tiêu thụ cũng các biểu đồ báo cáo. Vùi đầu làm việc đến bảy giờ, bụng Hiệp Miêu kêu rên, may mà cùng lúc đó, chuông báo giờ ăn vang lên, các đồng nghiệp cũng đói bụng nên tạm ngưng công việc, đến nhà ăn để ăn cơm, Hiệp Miêu chọn một hộp cơm cá, ngồi ở góc sáng sủa ăn.
“Tiểu Miêu vẫn thích ăn cá như vậy nha.”
Không biết ai đột nhiên nói một câu, các đồng nghiệp đều cười rộ lên, Hiệp Miêu cũng cười.
Lúc Hiệp Miêu mới vào công ty, bởi vì tuổi nhỏ được đồng nghiệp đối đãi như đàn em, chỉ dạy rất nhiều cũng yêu thương không ít, đối với một Hiệp Miêu cô đơn mà nói, đồng nghiệp thật sự giống như người một nhà.
Lúc này, bóng dáng Lăng Hải Phong xuất hiện ở cửa nhà ăn.
“Giám đốc Lăng!”
Cùng đồng nghiệp chào hỏi xong, Lăng Hải Phong cũng ngồi xuống ăn cơm.
Hiệp Miêu nhìn trộm qua, thấy cơm Lăng Hải Phong đang ăn cơm thịt nướng, cậu không khỏi hồi tưởng lại trước đây, anh biết nấu ăn, hơn nữa cũng không kén ăn, không biết hiện tại Lăng Hải Phong còn có thể tự mình xuống bếp nấu ăn hay không? Anh sẽ làm cho ai ăn đây?
Lăng Hải Phong đang ăn cơm, cũng cùng với quản lý sales bàn công việc.
Mùa khuyến mãi sắp đến, các hoạt động tiêu thụ cũng như các nghiên cứu phân tích thị trường đều đang được đẩy mạnh.
“Tư liệu trên cơ bản đều đã có rồi, tôi muốn cùng với quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng bàn bạc một chút.”
Lăng Hải Phong gật đầu: “Được, tôi cũng đi chung, còn có quản đốc bên tài vụ chúng ta cũng nhau thảo luận một chút.”
“Nghe nói bên tổ Pr đã thiết kế xong toàn bộ poster rồi.”
“Ok, vừa lúc chúng ta có thể cùng nhau thẩm định lại lần cuối cùng.”
Đang thảo luận, Lăng Hải Phong cảm thấy có chút nóng, anh liền đưa tay mở nút tay áo, xoắn tay áo lên, rồi lại tiếp tục ăn.
Động tác đơn giản như vậy nhưng anh làm rất thoải mái, không câu nệ, khiến người khác cảm giác anh rất bình dân lại thân thiết.
Ánh mắt Hiệp Miêu chú ý đến đồng hồ trên cổ tay Lăng Hải Phong, cách quá xa, nhìn không rõ lắm, đồng hồ màu bạc khiến người ta có cảm giác rất tao nhã, không biết là của nhãn hiệu nào.
Một người đàn ông như Lăng Hải Phong vậy nhất định đã luyện thành thục con mắt thưởng thức của mình. Đang nghĩ nghĩ thì Hiệp Miêu phát hiện Lăng Hải Phong đang nhìn mình, vội thu hồi ánh mắt, cúi đầu và cơm.
Sau khi tan tầm, tất cả đồng nghiệp đều lục tục rời khỏi, Hiệp Miêu lấy cớ còn có chuyện cần phải xử lý, nên ở lại văn phòng, trong lòng cậu cược một lần, xem Lăng Hải Phong có đến hay không.
Mười giỡ rưỡi, một ly cà phê đặt lên bàn làm việc của Hiệp Miêu.
Trong lòng Hiệp Miêu cười thầm: Anh ta đến thật!
“Vẫn chưa làm hết việc sao?” Lăng Hải Phong hỏi.
Văn phòng im ắng, Hiệp Miêu nghe thấy giọng nói đầy từ tính của Lăng Hải Phong, không khỏi nhớ về năm đó, lúc nghe Lăng Hải Phong giảng bài, cậu hình như chưa từng chú ý đến thì ra giọng nói của anh lại quyến rũ như vậy.
Hiệp Miêu thu dọn giấy tờ, tắt máy tính, nói: “Vừa mới làm xong rồi.”
Cậu đứng dậy, mở tủ quần áo mini bên cạnh bàn làm việc, lấy y phục của mình ra, nhìn Lăng Hải Phong, cười hỏi: “Giám đốc Lăng vẫn chưa về à?”
Lăng Hải Phong không trả lời, anh giơ cánh tay trái đã xắn tay áo lên, nói: “Đồng hồ này là đối tác làm ăn tặng.”
Hiệp Miêu dài giọng nói: “Thật sự là tốt số! Giám đốc Lăng, nói vậy nghĩa là có muốn mua cũng mua không được phải không?!” lúc này Hiệp Miêu không để ý lắm đến nhãn hiệu của đồng hồ kia mà chỉ vì mình cược thắng nên rất vui vẻ.
Lăng Hải Phong đứng yên, nhìn biểu hiện nghiêm túc của Hiệp Miêu, anh không biết bản thân mình nên mói điều gì thì tốt. Lúc ăn cơm, anh chú ý thấy ánh mắt Hiệp Miêu chăm chú vào chiếc đồng hồ mình đang đeo, sau đó lại ma xui quỷ khiến thế nào mà đợi cho tất cả đồng nghiệp của phòng sales này ra về hết lại chạy xuống tìm Hiệp Miêu, thật chẳng thể hiểu nổi bản thân mình vì sao lại phải làm chuyện này.
Hiệp Miêu đưa tay nắm lấy cổ tay Lăng Hải Phong, nhìn thẳng vào mắt Lăng Hải Phong, dùng ngữ khí khoa trương mà tán thưởng: “Rất được đó……”
Lăng Hải Phong không hề chần chờ, gỡ ngay dây đồng hồ: “Nếu cậu thích, tôi tặng cậu.”
Hiệp Miêu “phụt ” một cái, cười ra, gạt tay Lăng Hải Phong: “Tôi không cần.”
“Tôi tặng cậu.” Lăng Hải Phong lặp lại.
“Tôi nói không cần!” Hiệp Miêu không khách khí nói lớn.
Tay Lăng Hải Phong dừng lại.
Hiệp Miêu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lăng Hải Phong: “Chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, anh nghĩ là tôi muốn sao? Anh coi tôi là cái gì? Lấy lòng cấp dưới cũng không cần phải hy sinh như vậy, lại nói, tôi tuyệt đối không thích đồng hồ kiểu này, anh đừng có hiểu lầm.”
Lăng Hải Phong cúi đầu.
Hiệp Miêu nhìn bộ dạng suy sụp của Lăng Hải Phong, trong lòng cực kì vui vẻ.
Hừ, ai kêu anh tự mình đa tình.
Trầm mặc một lúc, Lăng Hải Phong ngẩng đầu: “Về nhà chưa? Tôi đưa cậu về.”
Hiệp Miêu phất tay: “Không dám nhận, xe giám đốc Lăng rất quý, tôi sợ ngồi sẽ bị hư cái gì đó.” nói xong, Hiệp Miêu liền bỏ lại Lăng Hải Phong, bỏ đi thẳng.
Tâm trạng buồn bực không thể diễn tả được, Lăng Hải Phong không về nhà, anh đến quán bar thường đến, sau khi đi vào đột nhiên nhớ ra anh còn phải lái xe nên không thể uống rượu, lại càng thêm bực mình.
Sau đó, Lăng Hải Phong mỗi ngày đi làm, tan tầm như bình thường, dùng lượng công việc khổng lồ che lấp bản thân, tận lực không nghĩ đến người ở tầng mười sáu kia. Tuy nhiên là chung một công ty, ngẫu nhiên vẫn sẽ tình cờ ở hành lang hoặc là nhà ăn mà nhìn thấy bóng dáng ấy. Lăng Hải Phong đem cảm tình chôn giấu thật sâu, tận lực bình tĩnh đối mặt với Hiệp Miêu, nhưng anh lại luôn không chủ ý mà nhớ đến ánh mắt như có như không của Hiệp Miêu, khiến cho trái tim anh phải gợn song, anh cảm giác được Hiệp Miêu là cố ý nhưng lại đoán không ra mục đích của cậu, trong lòng luôn bất ổn, tuột dốc trầm trọng.
Từ lúc dạy thêm cho Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong đã biết cậu chính là một tên nhóc thích true chọc người khác, thường xuyên nghịch ngợm gây sự, cố ý thử trình độ của mình. Khi đó anh luôn khoan dung không muốn so đo, nhưng anh càng nhân nhượng, Hiệp Miêu lại càng lấn lướt, hiện tại cũng như vậy.
Lăng Hải Phong cảm thấy nếu Hiệp Miêu rõ ràng một chút, bỏ đi hết mọi chuyện trong quá khứ, cứ coi anh như người tàng hình, xem anh như cấp trên, như đồng nghiệp, như vậy ngược lại anh có thể thử từ từ buông tay, nhưng Hiệp Miêu lại cố tình không làm như vậy.
Người kia, rốt cuộc suy nghĩ gì?
Bên phòng sales của Hiệp Miêu có hơn nửa đồng nghiệp là phụ nữ, từ nơi họ, Hiệp Miêu biết được không ít chuyện của Lăng Hải Phong, ngay cả các loại tin đồn cũng đều nghe không thiếu. Biết mấy loại tin đồn đó, Hiệp Miêu cảm thấy ấn tượng của mình về Lăng Hải Phong phải thay đổi, anh….cùng với những tưởng tượng của cậu hoàn toàn khác biệt.
Hiệp Miêu từng vô cùng khó chịu với Lăng Hải Phong trong tưởng tượng của cậu, hiện tại lại một lần nữa đến gần Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu phát hiện ấn tượng trước kia của cậu hình như không hợp lắm, có phải bản thân mình trong quá khứ quá ngây thơ hay không, suy nghĩ quá phiến diện hay không, hay là do Lăng Hải Phong của hiện tại đã thay đổi quá nhiều, đã không còn là “tên háo sắc” trong ấn tượng của Hiệp Miêu nữa rồi??!.
Anh ta rõ ràng…… rõ ràng là tên đàn ông như vậy! Nhưng, hiện tại ……
Bản thân Hiệp Miêu cũng không biết cảm nhận của mình đối với Lăng Hải Phong trong quá khứ là đúng hay sai, duy nhất có thể xác định một điều là cậu ghét Lăng Hải Phong, chỉ cần có cơ hội sẽ muốn chỉnh anh một chút, thấy anh chỉ vì một ánh mắt của mình mà bối rối, bản thân sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Phòng chăm sóc khách hang làm một số quà tặng, chuẩn bị tặng cho các khác hàng trong câu lạc bộ VIP của BASA. Những khách hàng này không giàu thì cũng thuộc hàng có địa vị, cũng có các nhà chính khách, diễn viên, ngôi sao, là những khách hàng mục tiêu mà công ty tuyệt đối coi trọng. Quà tặng toàn bộ đều dựa trên sở thích riêng của từng khách hàng, từng món đều khác nhau.
Lăng Hải Phong tự mình xem qua từng gói quà một, cũng dặn dò các nhân viên đặc biệt giao chuyển đến tận nơi. Một là muốn biểu hiện sự tôn trọng, hai là cũng vì không muốn làm tổn hại đến các món quà đấy, đặc biệt là những món làm từ pha lê hoặc ngọc lưu ly.
Lúc Hiệp Miêu tan ca, nhìn thấy văn phòng khu chăm sóc khách hàng vẫn còn sáng đèn, tiếng cười nói truyền ra rất náo nhiệt, vì thế liền đi qua xem thử.
Quản lí cùng với một số nhân viên nữ ngồi xung quanh bàn, đang gói quà, Lăng Hải Phong cũng có mặt, điều này khiến Hiệp Miêu cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Cậu bỏ qua ý định nhìn lén “một chút” ra khỏi đầu, nấp người phía sau bồn hoa, tiếp tục nhìn.
“Nếu các khách VIP này biết quà tặng là do chính tay giám đốc gói, không biết sẽ vui vẻ đến thế nào nhỉ?!” có người cười nói.
“Sẽ sao?” Lăng Hải Phong cột nơ đoạn dây trong tay mình, hỏi lại một câu.
“Giám đốc Lăng, anh không biết đấy thôi! Có mấy vị khách VIP đều rất coi trọng anh.”
Lăng Hải Phong nở nụ cười: “Nếu là những người tôi quen thì cũng khó trách, chúng tôi là bạn bè mà!”
“Giám đốc Lăng phải để ý nha, có người đeo đuổi thì cần phải mở to mắt xem xét đó.” có đồng nghiệp nói đùa, nhắc nhở.
Lăng Hải Phong chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.
“Muốn giám đốc Lăng tự mình lại đây giúp đỡ chúng tôi, thật ngại quá.” lại có đồng nghiệp cười nói.
Lăng Hải Phong lấy ra một cái hộp, thành thạo dùng giấy gói có họa văn tinh tế gói lại, nhìn hai tay anh có thoăn thoắt thì biết ngay anh nhất định đã rất quen thuộc với mấy chuyện này.
“Hàng năm, quà tặng cho câu lạc bộ VIP đều do các chuyên gia trong phòng chăm sóc khách hàng xử lý, vất vả cho mọi người rồi. Không cần ngại gì đâu, thêm một người thêm một tay thôi mà, mọi người cũng có thể tan ca sớm một chút. Lại nói, mọi người ở lại không về là cũng vì đợi tôi mời khách thôi!” vừa gắn nơ trang trí, Lăng Hải Phong vừa nói.
Lập tức có người ồn ào: “Ô, đây chính là tự giám đốc Lăng mở miệng nha, đi chỗ nào ăn cơm đây?”
Mọi người đều nở nụ cười.
“Nếu muốn ăn lẩu thì đi Xuyên Du, muốn ăn món Quảng Đông thì đi Trân Vị Hiên, còn về buffet thì có thể đi Sơn Đình, hay là mọi người có để nghị gì khác?”
Vừa thấy Lăng Hải Phong thật sự muốn mời mọi người ăn cơm, cả bọn liền sôi nổi bàn bạc, nhiệt tình làm việc một thoáng liền tăng lên tận chín tầng mây.
Hiệp Miêu lúc mới vào công ty, có nghe qua giám đốc là người rất hào phóng, mỗi khi đến các giai đoạn bận rộn đều thay phiên mời tất cả nhân viên của các phòng ban đi ăn, quả nhiên là như vậy.
Hiệp Miêu vốn định lặng lẽ rời khỏi nhưng ánh mắt của cậu cứ dừng lại trên cánh tay của Lăng Hải Phong, không cách nào rời khổi. Ngón tay Lăng Hải Phong vừa dài lại thẳng, khớp xương hoàn hảo, khiến người khác có cảm giác rất mạnh mẽ, nhìn đôi bàn tay của người đàn ông này thuần thục gói quà, giấy màu trong tay anh liên tục sột soạt, có một loại cảm giác rằng mọi thứ anh đều có trong hai bàn tay đó vậy. Có lần Hiệp Miêu nghe đồng nghiệp đã từng nắm tay anh nói rằng, chỉ cần nắm tay anh thì sẽ có cảm giác tin anh vô điều kiện, nhưng anh cũng đã từng nắm tay Hiệp Miêu, Hiệp Miêu lúc đó không hề có cảm giác này.
Cuối cùng cậu vẫn là lén rời khỏi công ty, trở lại căn phòng nhỏ cậu sống một mình. Mãi đến lúc lên giường nằm, trong đầu Hiệp Miêu vẫn loáng thoáng hình ảnh bàn tay Lăng Hải Phong.
Đôi tay có thể tín nhiệm, có thể ỷ lại, có thể làm bất cứ chuyện gì. Đã từng, là người bên cạnh mình….Anh lúc trước, chỉ là một sinh viên bình thường, nhưng anh của hiện tại, là một người có tất cả, đều dựa vào hai bàn tay ấy. Hiệp Miêu nhìn nhìn tay mình, trong lòng dâng lên một tia hâm mộ, sau đó lại cảm thấy ảo não.
Làm gì mà cứ phải cảm thấy anh ta có khả năng, thật là!
Chợt phát hiện bản thân hình như dạo gần đây đều rất chú ý đến Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu cảm thấy ảo não, nhưng lại không thể khống chế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Phải Một Con Mèo
Chương 5
Chương 5