“Này, Tiểu Thiên, chậu lan mà con mang về này, lẽ nào là lan hồ điệp trong truyền thuyết sao?!”
Ba Dương Phường trước giờ không vào bếp, ông giúp Lục Hạo Thiên xử lý vết thương xong thì ngồi tỉ mỉ cẩn thận quan sát bồn hoa lan mà Lục Hạo Thiên vừa rồi bê vào.
Ba Dương Phường là một người mê hoa lan triệt để từ đầu đến chân, đất ở sau vườn có một nửa là vườn cây do Niên Cẩm Liên tự trồng, còn một nửa còn lại toàn bộ là các loại hoa lan.
Chẳng qua Dương Phường là người ngoại đạo, khi những cây lan này không nở hoa, thì trong mắt y nó không khác gì những loài cỏ dại bình thường, thực sự không biết ba của mình làm sao phân biệt được từng chủng loại.
“Chú Dương quả nhiên có con mắt tinh đời.” Lục Hạo Thiên cười trả lời vấn đề của ba Dương Phường.
“Bảo bối a thật sự là bảo bối, bảo bối có tiền cũng không mua được đó!!!”
Ba Dương Phường kích động đến mức ôm chậu lan nhìn tới nhìn lui, Dương Phường đã rất lâu không còn thấy ba của mình hưng phấn như vậy.
“Có tốt như vậy không, thật là…” Dương Phường có chút khó chịu.
“Thứ con nít ranh như con biết cái gì! Lan hồ điệp là loại quý nhất và cũng là loại đẹp nhất trong các chủng loại lan, chỉ cần một ngọn yếu ớt cực phẩm thì giá cả cũng đã cao tới hơn một trăm vạn, hơn nữa đa phần chủ lan còn không chịu ngắt!”
“Cái gì?! Chỉ một chậu cỏ nát mà tới hơn một trăm vạn?”
Dương Phường xém chút bị cái giá lên trời này dọa chết.
Ba Dương Phường kích động xong cũng tỉnh táo lại: “Tiểu Thiên a, lễ vật này của con thật sự là quá quý giá rồi, ông già ta đây không nhận được đâu.”
Lục Hạo Thiên cười nói: “Chú Dương còn xem con là người ngoài sao, kỳ thật con rất muốn kêu chú một tiếng ba, chỉ là sợ Phường Phường ghen cho nên vẫn mãi kêu chú là chú Dương thôi. Con trai hiếu kính cho ba của mình một chậu lan thì có gì là không được? Làm ba sao lại có thể nói là nhận không nổi món quà này nha?”
“Huống hồ chậu lan này đã bị con mua rồi, nếu như chú Dương không muốn, chậu lan này ở trên tay con sớm muộn gì cũng bị chết khô, như vậy mới chân chính là phung phí của trời đó!”
Lục Hạo Thiên mồm miệng lanh lẹ, về tình về lý nói rõ đầu đuôi đúng lẽ, không cần nhiều lời đã khiến ba Dương Phường đáp ứng nhận chậu lan.
Đám đàn ông bên ngoài nói chuyện, Niên Cẩm Liên cũng rất nhanh gọn làm xong bữa cơm, gọi hai đứa nhỏ và chồng mình vào ăn.
Trước mặt ba mẹ Dương Phường cũng không muốn thể hiện quá mức xa lạ với Lục Hạo Thiên, nên vẫn giống như trước đây khi cả nhà vây quanh cùng ăn cơm, vui vẻ mà ăn.
Bình thường trên bàn cơm chỉ có hai người già, hôm nay một lúc lại có đến hai đứa trẻ, ba mẹ Dương Phường đều vô cùng vui sướng, liên tiếp gắp đồ ăn cho Lục Hạo Thiên và Dương Phường.
Lục Hạo Thiên không nói nhiều gì, chỉ liều mạng nhét hết vào miệng, Dương Phường dùng khóe mắt liếc xéo anh một cái, thế nhưng lại thấy khóe mắt người này đang ẩm ướt.
“Này, ăn cơm là được rồi, vào lúc này đừng cảm động gì a! Anh nhất định phải muốn cùng mẹ tôi ôm nhau khóc rống thêm một trận mới vui sao?”
Dương Phường nhân lúc ba mẹ không chú ý vội vàng bảo Lục Hạo Thiên thu lại dòng lệ có một không hai kia.
Lục Hạo Thiên một tay để dưới gầm bàn nắm chặt tay Dương Phường.
“Yên tâm đi, một lát nữa anh sẽ tốt thôi.”
Dương Phường thấy Lục Hạo Thiên điều chỉnh lại từ từ hồi phục bình thường, không nén được thầm thở dài.
Sau khi trải qua bữa tối vui vẻ, ba Dương Phường theo thường lệ xem tin tức buổi tối, Niên Cẩm Liên chuẩn bị mềm gối cho hai đứa trẻ, xong rồi cả hai ông bà đều đi ngủ.
Thời gian nghỉ ngơi của người già khá là sớm, đối với loại người mèo đêm như Lục Hạo Thiên và Dương Phường mà nói thì thật sự là có chút không quen.
Lục Hạo Thiên là người cuối cùng đi tắm, đợi khi anh tắm xong đi ra, ba mẹ Dương Phường sớm đã trở về phòng, trong phòng khách còn đặc biệt để lại cho anh một ngọn đèn nhỏ mờ hôn ám, Dương Phường cũng không ở đó.
Lục Hạo Thiên tự nhiên muốn đi tìm Dương Phường, nếu trong phòng đã không có, vậy thì cứ ra bên ngoài tìm.
Buổi tối ngoại ô không có đám người huyên náo cũng không có dòng xe cộ tấp nập, chỉ có hoàn cảnh tĩnh lặng đến mức khiến cho lỗ tai đã quen với tạp âm cảm thấy hơi khó chịu, thỉnh thoảng sẽ có tiếng trùng kêu, nhưng khi ở trong cảnh tượng u nhã chim trùng kêu, vẫn luôn khiến cho tâm tình có chút trầm nổi cũng dần dần bình tĩnh lại.
Buổi tối như thế này luôn mát mẻ hơn nhiều so với trong thành thị, Lục Hạo Thiên vừa ra ngoài, đã được cơn gió mát mẻ thổi tới, khiến lỗ chân lông toàn thân đều giãn nỡ, vô cùng thỏa mãn.
Đi vòng một vòng trong vườn cũng không thấy bóng dáng Dương Phường, Lục Hạo Thiên mắt sắc phát hiện bên cạnh mái hiên ở vườn sau có dựng một cái ghế. Lục Hạo Thiên suy nghĩ chút, liền thuận thế trèo lên.
“Phường Phường, sao em lại chạy lên đây?”
Dương Phường đang nằm nghiêng trên mái nhà, dùng tay gối đầu nhìn sao trên trời.
Thấy Lục Hạo Thiên xuất hiện, Dương Phường trề môi.
“Thật đáng ghét, tránh tới đây rồi vẫn bị anh tìm được.”
Lục Hạo Thiên dịch tới cạnh Dương Phường ngồi xuống, cũng học theo bộ dáng của Dương Phường nằm xuống.
“Ở đây thật tốt, có thể nhìn thấy bầu trời sao mà ở thành phố S căn bản không thể thấy.”
Dương Phường nghe Lục Hạo Thiên nói như vậy, bất giác cảm thấy có chút buồn cười.
“Thế nào, một kẻ bận rộn như anh còn có thời gian quan sát bầu trời ở thành phố S không có sao sao?”
Lục Hạo Thiên nhẹ nhàng bâng quơ cười: “Khi vừa mới bị người đàn ông đó đưa về, từng ngày đều đặc biệt khó chịu. Người đàn ông đó vì chuyện làm ăn mà mỗi ngày đều bận rộn, ông cũng không để anh tới trường, sợ tố chất của anh thấp làm ông ta mất mặt, chỉ mời chuyên gia tới là giáo viên giảng dạy tại gia cho anh.”
“Người đàn bà đó cũng ở chung nhà, cho dù anh có cố ý tránh né thế nào cũng vẫn có lúc phải chạm mặt.”
“Người đàn bà đó mỗi lần ở trước mặt ông ta thì luôn giả vờ tốt đẹp với anh, người không biết nhìn vào còn cho rằng anh là con ruột của bà ta bà ta là mẹ ruột của anh, nhưng hễ ông ta vừa đi, bà lập tức liền mắng chửi anh là đồ con hoang do gái mại dâm sinh, lời nói vô cùng vô cùng khó nghe, có vài lần, anh xém chút nữa đã trực tiếp nhào tới cắn chết bà ta.”
“Nhưng mà sau đó anh đã thông minh hơn, không nhất thiết phải đối nghịch với bà ta. Lời nói khó nghe bà ta biết nói anh cũng biết nói, trực tiếp đáp lễ là được.”
Dương Phường có chút hiếu kỳ: “Anh đáp lễ bà ta thế nào?”
“Anh sẽ cố ý vờ như bất đắc dĩ nói: ‘Đáng tiếc a đáng tiếc, con của bà chết rồi, con của gái mại dâm vẫn còn sống đây.’”
“Ha ha ha, thật đã!” Dương Phường thở hắt sướng rơn.
“Phường Phường, lúc đó anh thật sự muốn không cần lo nghĩ gì nữa, vứt bỏ tất cả những kẻ ác độc, chạy về bên em, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng nhẫn nhịn ở lại. Khi anh nhớ em, buổi tối anh sẽ tìm kiếm vì sao trên trời. Thành phố S chỉ có khi thời tiết vô cùng tốt mới có thể thỉnh thoảng thấy một hai ngôi sao, nhưng chỉ cần anh nhìn thấy ngôi sao nào đều cảm thấy tâm tình tốt lên, chúng nó chớp nháy chớp nháy, giống như khi em đang cười với anh.”
Dương Phường nghe Lục Hạo Thiên nhắc tới gian nan trong cuộc sống quá khứ, cũng một trận chua sót.
Dương Phường cũng biết, khi Lục Hạo Thiên nói về những ngày dĩ vãng đó đã rất tránh nặng tìm nhẹ, không cần nghĩ cũng biết ngày tháng đó anh có bao nhiêu khổ sở.
Người bên cạnh không biết, luôn sẽ ngưỡng mộ ‘vận may’ của Lục Hạo Thiên___ Một đứa trẻ vô danh vốn không thề nào có dính dáng gì với tập đoàn tài chính to lớn, thế nhưng lại vì sự vô tình sui rủi mà có được vị trí người kế thừa, mà khi lên được lúc phong hoa cường thịnh, sẽ một tay nắm chắc vô số tài sản và vận mệnh của rất nhiều người. Nhưng trong con mắt Dương Phường, nhà cao cửa rộng như nhà họ Lục đó trừ biết cách tạo ra những tranh đấu triền miên thì còn có được cái gì nữa?
Người ngoài chỉ biết tới tài sản đếm không hết, nhưng vô pháp đổi được chân tình chỉ đơn thuần biểu hiện qua những lời thăm hỏi thật lòng.
Tiền bạc quyền thế và chân tình nhân gian đem so sánh thì cái nào nặng cái nào nhẹ? Có lẽ thật sự là vấn đề mà mỗi người một ý. Nhưng trong mắt Dương Phường, nếu có thể cho y một cơ hội nữa để chọn lựa đầu thai, y vẫn sẽ không chút do dự chọn lựa làm con trai của ba mẹ mình.
“Lục Hạo Thiên, kỳ thật tôi biết anh đối với gia đình tôi rất tốt.”
Đặc biệt là với tôi.
Dương Phường không nói hết câu, ngữ khí có phần do dự.
“Chỉ là, tôi cảm thấy tôi và anh đã không phải là chúng ta năm đó nữa, chia cách nhiều năm rồi, rất nhiều nhân sinh quan và giá trị quan đã không còn giống nữa.”
Lục Hạo Thiên đối với lời Dương Phường đột nhiên thốt ra này sinh ra cảnh giác, tựa như có dự cảm tiếp theo đó Dương Phường sẽ nói ra những lời không hay.
“Phường Phường, em rốt cuộc muốn nói gì?”
Dương Phường nói thẳng: “Tôi đang nghĩ, hiện tại thân phận của anh và tôi đã cách xa như vậy, hơn nữa, cách nhìn đối với sự việc cũng không giống nhau mấy….”
“Tôi cảm thấy, chúng ta tốt nhất vẫn nên làm những người bạn bình thường. Chúng ta đều khắc chế một chút, không cần vượt giới hạn được không?”
Dương Phường lớn gan nói ra cách nghĩ thật của mình cho Lục Hạo Thiên, nếu như có thể đả động được Lục Hạo Thiên gật đầu đáp ứng thì thật tốt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em
Chương 14: Sao trời
Chương 14: Sao trời