“Tôi muốn tìm Lục Hạo Thiên.”
Trong đại sảnh tiếp khách tráng lệ huy hoàng ở tầng một của tập đoàn quốc tế Sâm Uy, Dương Phường sắc mặt xanh mét nói với tiếp tân.
“Ách, ngài đây muốn tìm tổng giám đốc Lục? Xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
Dương Phường lắc đầu: “Cô cứ nói với anh ta là Dương Phường tìm tới.”
Cô tiếp tân lần đầu tiên thấy có người không hẹn trước mà điểm danh tìm đúng cấp trên cao nhất của mình hơn nữa thái độ còn hung hãn, có phần bị dọa sợ, gọi điện báo cho phòng thư ký của tổng giám đốc.
“Thưa ngài, tôi đã giúp ngài liên hệ với thư ký của tổng giám đốc Lục, xin ngài sang bên phòng chờ bên kia kiên nhẫn chờ đợi.”
Dương Phường cũng không gây sự gì, nếu đã tìm tới nơi, y cũng đã tự tính ở tại đây chờ Lục Hạo Thiên rồi.
“Phường Phường, sao em lại tới?”
Lục Hạo Thiên nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, bước chân như gió mặt thì cười tươi, căn bản không để ý đến đám người đang nghẹn họng trân trối trong sảnh, vô cùng nhiệt tình nhảy tới đón Dương Phường.
Dương Phường đánh rớt cánh tay Lục Hạo Thiên đặt trên vai mình, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Tổng giám đốc Lục, tôi vì sao phải tới anh còn không biết sao?”
Lục Hạo Thiên lôi lôi kéo kéo Dương Phường đi vào thang máy chuyên dụng của mình: “Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta tìm nơi khác.”
Dương Phường đương nhiên cũng không muốn bộ dạng tranh cãi của mình và Lục Hạo Thiên trở thành đầu đề tin mới của báo ngày mai, nên ngầm đồng ý đi theo Lục Hạo Thiên.
Vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Dương Phường liền lập tức khai hỏa tới Lục Hạo Thiên.
“Tại sao anh phải làm như vậy?”
Hai tay Dương Phường nắm chặt lấy cạnh bàn kiểu âu của Lục Hạo Thiên, nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông trước mặt.
Lục Hạo Thiên vẫn trưng ra nụ cười hoàn toàn vô hại, thậm chí còn ấn phím điện thoại phân phó thư ký mang một ly cà phê vào cho Dương Phường, sau đó mới chậm rãi nhàn tản trả lời: “Vì em.”
Quả nhiên là vậy!
Dương Phường hít sâu mấy hơi, nỗ lực làm mình bình tĩnh lại.
“Lục Hạo Thiên, tôi và anh có thâm thù đại hận gì sao? Tôi giết ba mẹ anh hay là cướp vợ của anh? Anh có cần thiết phải vì tôi mà lôi kéo nhiều người vào như vậy không?”
Lục Hạo Thiên than thở, có phần bất đắc dĩ nói: “Phường Phường, giữa anh và em làm sao có thể có thù hận gì, đó là vì anh yêu em, để ý tới em, cho nên mới làm như vậy.”
“Hơn nữa…” Lục Hạo Thiên thâm ý nhìn Dương Phường đang tức giận phì phò, bất giác cười càng vui vẻ, “Cái gì mà vợ với không vợ, vợ của anh không phải chính là em sao?”
Trong thoáng chốc Dương Phường thật sự có xung động muốn đấm một quyền lên mặt Lục Hạo Thiên.
Trực tiếp bỏ qua xưng hô vô lý của Lục Hạo Thiên với mình, Dương Phường gầm nhẹ với người đàn ông này: “Thứ anh coi là yêu tôi, để ý tới tôi, chính là phải làm những chuyện tổn thương tôi sao?”
Đối mặt với chỉ trích của Dương Phường, Lục Hạo Thiên cảm thấy rất ‘vô tội’.
“Anh không cảm thấy anh thu mua Tân Tinh sẽ gây ra bất cứ tổn thương nào cho em. Anh biết em và ông chủ của em cùng những cấp dưới kia có tình cảm rất sâu, quan hệ rất tốt, cho nên từ sau khi anh thành công thu mua Tân Tinh, cho đến nay cũng không hề ra bất cứ chỉ thị giảm biên chế hoặc đổi lãnh đạo nào cả!”
“Chỉ cần em không đi, bọn họ đều có thể ở lại, hơn nữa đều được tăng lương ba mươi phần trăm, tất cả chi phí đều do Sâm Uy gánh vác.”
“Tất cả đều do em quyết định, Phường Phường.”
Nghe lời nói của Lục Hạo Thiên, Dương Phường chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, toàn thân đều phát run.
Đã từng một thời, người con trai cao to chỉ biết trốn sau lưng mình và tránh né ánh mắt nghiên cứu của người khác, đã hiểu được cách nắm bắt nhược điểm của người khác để làm họ nghẹn họng, sau đó vào lúc mấu chốc nhất, đề ra điều kiện đàm phán.
Người con trai từng có phần âm tàng nhưng lại như con chó nhỏ thuần khiết và trung thành, ngày hôm nay đã biến thành con rắn độc định cư trên đỉnh tập đoàn Sâm Uy thè dài lưỡi.
Ngay cả bản thân Dương Phường, giờ này phút này cũng không thể nào thừa nhận mình chính là con ếch ngu xuẩn___ mỗi một động tác mỗi một cách nghĩ của y, sớm đã bị Lục Hạo Thiên nắm chặt khống chế trong lòng bàn tay.
Cách nghĩ ngây thơ trước đó cho rằng chỉ cần từ chức rời khỏi Tân Tinh là coi như xong, thật sự là quá mức ngây thơ rồi.
“Anh có phải là bị bệnh không hả Lục Hạo Thiên?”
Dương Phường đã biết chuyện phát triển tới mức độ này, y có nói gì cũng đều không còn tác dụng.
Nếu như y suy nghĩ tới ông chủ và những cấp dưới liều mạng làm việc vì mình, y sẽ không thể nào nghĩ tới chuyện từ chức nữa, cũng chính là vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi người đàn ông lạnh lùng đáng sợ trước mặt này.
Lục Hạo Thiên không nói một lời, chỉ trầm mặc thản nhiên nhìn Dương Phường.
Ánh mắt đó rất thâm sâu, tĩnh lặng như giây đồng hồ, nhưng Dương Phường lại cảm thấy trong mặt nước nhìn thì không chút sóng gió đó đang thiêu đốt dục hỏa thâm trầm nhất trong nhân tính, tuyên thệ sự khống chế và chiếm hữu với mình.
Dương Phường nhất thời cảm thấy ánh mắt huyền ảo đến mức tựa như lỗ đen vũ trụ bùng nổ trong học thuyết kia, có thể hút bất cứ thứ gì vào trong nó, bao gồm cả chính y.
Dương Phường vội vàng chuyển tầm mắt, thần sắc mang theo vẻ thê thảm của người yếu thế.
“Phường Phường, anh và em quen biết đã lâu như vậy, anh là người thế nào em chắc phải rõ ràng.”
“Tôi không rõ!”
Dương Phường hét lên với Lục Hạo Thiên, thái độ trắng trợn bày ra trên mặt: “Tôi không quen biết anh hiện giờ, trước đây anh không như vậy! Tôi chán ghét anh hiện giờ!”
“Em sai rồi!”
Lục Hạo Thiên đột nhiên hét lớn một tiếng, Dương Phường bị dọa nhảy dựng, kinh ngạc đứng ngây tại chỗ___ Lục Hạo Thiên trước giờ chưa từng dùng ngữ khí này nói chuyện với y bao giờ.
“Phường Phường, anh vẫn là anh như cũ, nơi này…” Lục Hạo Thiên nắm tay Dương Phường đặt trước ngực mình, “Đối với em trước giờ đều chưa từng thay đổi, tại sao em không thể lý giải? Tại sao?!”
Dương Phường bị nhiệt độ cơ thể nóng hổi đó làm bỏng tay, liên lụy đến thần kinh trong tim theo tiềm thức cũng bị co giật. Dương Phường thảm hại nghĩ muốn tránh đi, nhưng lại bị Lục Hạo Thiên ấn chặt nơi đó không cho phép có bất cứ hành động gì.
“Em biết không Phường Phường?”
Sức lực của Lục Hạo Thiên lớn đến kinh người, lại thêm trên người anh mang theo loại khí tức không dễ dàng cho phép bất cứ ai kháng cự và ngỗ nghịch, kiên quyết ấn chặt Dương Phường không ngừng giãy dụa ngồi lên trên đùi mình, siết chặt y ôm vào lòng.
“Em biết lần đầu tiên khi anh gặp được em, đối với em có cảm giác gì không?”
Lục Hạo Thiên một tay nhẹ nhàng vuốt lưng Dương Phường, một tay đem ngón tay Dương Phường để vào lòng bàn tay đùa nghịch, giọng điệu cũng không còn sắc bén, trở nên trầm ổn và nhu hòa.
“Khi đó em là lớp trưởng trong lớp của bọn anh, cá tính rất mạnh mẽ rất hoạt bát, đối đãi người chân thành, thành tích lại tốt, thầy cô và bạn học không ai không thích em, em đối với anh mà nói, tồn tại tựa như mặt trời.”
“Lúc đó anh bị chứng tự kỷ rất nghiêm trọng, mẹ anh lại mắc bệnh lậu nghiêm trọng bị tất cả mọi người xung quanh khinh rẻ, anh được cơ cấu phúc lợi xã hội phát hiện, sau đó được an bài đến học tại trường của em.”
“Trên lớp có một vài bạn học nghe kể qua bối cảnh của anh, đều chê anh bẩn thỉu không chịu ngồi cùng bàn với anh, là chính em chủ động nói với thầy cô muốn ngồi cùng anh để chăm sóc cho anh.”
“Em có biết lúc đó anh cảm kích em thế nào không, thích em thế nào không? Em biết hay không?”
Lục Hạo Thiên vùi mặt trước ngực Dương Phường, tỉ mỉ kể lại dĩ vãng thuộc về hai người.
“Chẳng qua lúc đó anh bị trở ngại về mặt ngôn ngữ, ngay cả nói chuyện cũng không rõ, cảm giác thích đối với em cũng chỉ có thể đặt trong lòng.”
“Sau đó, em còn thành công thuyết phục cha mẹ em cho anh chuyển ra khỏi viện phúc lợi đến nhà em, cha mẹ em đều là bác sĩ thường xuyên trực đêm không ở nhà, em liền ở nhà làm đồ cho anh ăn, giúp ăn giặt quần áo, dạy anh nói chuyện.”
“Đến khi trời tối đổ mưa có sấm sét, em sẽ ôm anh ngủ.”
“Trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với anh như thế bao giờ, cha mẹ của anh, bạn học và thầy cô bên cạnh anh, gom tất cả bọn họ lại, cũng không thể sánh bằng một ngón tay của em!”
“Anh rất yêu em, rất nhớ em! Phường Phường, lúc đó anh có bao nhiêu không nguyện ý rời khỏi em, em biết mà.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em
Chương 8: Ngả bài
Chương 8: Ngả bài