Đông Chí mua một phần cơm thịt bò đóng gói mang về, khi về tới nhà thấy lầu trên lầu dưới đều không bật đèn. Đông Chí vào cửa, đặt hộp cơm lên bàn bếp, ló đầu qua cửa sổ nhìn ra hậu viện, quả nhiên thấy Trang Châu không nói một tiếng mà ngồi thu lu một chỗ dưới giàn nho, cũng không biết là đang tức giận với người khác hay tự bực bội chính mình. Hắc Đường lười biếng nằm úp sấp dưới chân hắn, chán muốn chết lắc lắc cái đuôi bông xù. Mấy con mèo đang chạy đuổi nhau dưới giàn mướp, cũng không biết đang chơi trò gì.
Mặt trời đã xuống núi, bầu trời trên cao dần nhuốm một màu than chì lạnh lẽo. Ánh đèn xa xa hắt lên đám dây leo chằng chịt trên tường viện, tạo ra những hình bóng lờ mờ vô hình trên mặt đất. Đám côn trùng ẩn trong lớp bụi cỏ thi thoảng cất tiếng nỉ non, đêm hè yên tĩnh.
Đông Chí hâm nóng món cơm thịt bò, lại rửa thêm chút hoa quả bày ra đĩa, đặt tất cả lên một cái khay lớn rồi bưng ra hậu viện, không nói tiếng nào đặt lên cái bàn ở trước mặt Trang Châu.
Trang Châu còn chưa động, Hắc Đường nằm úp sấp híp mắt ngủ hít hít cái mũi, bật phắt người đứng dậy. Nó ngẩng đầu, lúc đứng lên vừa vặn ngang bằng cái bàn thấp kia, nếu cố rướn đầu vào liền trực tiếp gặm được cái đĩa. Đông Chí vươn tay vỗ lên đầu nó một cái: “Tránh sang một bên, không phải bữa tối mày vừa ăn thịt rồi sao?”
Hắc Đường đè nặng cổ họng gâu gâu kêu to: “Có ăn thịt, nhưng tôi đang trong tuổi ăn tuổi lớn, rất mau đói.”
Đông Chí vừa bực mình vừa buồn cười: “Mày còn cần lớn cái gì nữa? Mày nhìn mông mày xem, rõ ràng đã thành hình rồi đi?”
“Không thể nói như vậy.” Hắc Đường cố gắng vươn đầu lưỡi liếm liếm miếng thịt bò trên đĩa cơm: “Hình thế tuy rằng không thay đổi nhưng tôi cũng cần béo thêm chút, hôm qua ra ngoài có một bà cụ thiện lương còn nói tôi rất gầy đó.”
“Nói mày gầy là thiện lương? Còn nói mày béo cần giảm cân thì không thiện lương?” Đông Chí vẻ mặt khinh bỉ nhìn nó: “Mày rốt cuộc có biết cái gì gọi là tiêu chuẩn thể trọng không hả?”
Hắc Đường mặc kệ: “Tiểu chuẩn cái gì, còn không phải do đám nhân loại các người nghĩ ra sao? Bọn tôi mới không hiếm lạ cái tiêu chuẩn với không tiêu chuẩn đó đâu, chúng tôi chỉ cần khỏe mạnh! cường tráng! Ăn no!”
Đông Chí cũng mặc kệ nó: “Ai không cho mày ăn no? mày có còn chút lương tâm nào không? Lúc nào tao bỏ đói mày hả? mày có khi nào bị đói chưa?”
Hắc Đường: “…Dù sao tôi đói bụng.”
Đông Chí bị sức mạnh vô lại của nó chọc cười, đang định phản bác, Trang Châu vẫn im lặng ngồi một bên thản nhiên hỏi: “Nó lại đòi ăn à?”
“Cũng không phải.” Đông Chí bất đắc dĩ xoa xoa cái đầu đen trắng của nó: “Hắc Đường, chú Hòa của mày nói, nếu mày còn ăn không tiết chế như vậy rất nhanh sẽ biến thành trung niên đáng khinh đại thúc đầu hói bụng phệ, rất không đẹp trai. Mày tự suy nghĩ đi.”
Hắc Đường do dự một chút: “Chú Hòa nói vậy?” trong cảm nhận của nó địa vị của Hòa Thanh tương đối cao, bởi vì anh ta là bác sỹ chuyên chữa bệnh cho tụi nó, đối với thể trạng của tụi nó rất có quyền lên tiếng.
Đông Chí khẳng định chắc nịch gật đầu.
Hắc Đường phân vân trong chốc lát, thương tâm quay đầu chạy mất.
Trang Châu dở khóc dở cười nhìn cảnh này, nhịn không được hỏi một câu: “Em không lừa nó đấy chứ?”
Đông Chí khinh thường hừ một tiếng: “Lừa nó hoặc là để anh đói bụng, đổi lại là anh, anh chọn đi?”
Trang Châu: “…”
Đông Chí cuối cùng mở miệng đùa giỡn hắn, còn đặt đôi đũa vào tay Trang Châu: “Anh mau ăn đi, lát nữa nguội không thể ăn. Mà anh cũng lạ, Hạ Mạt cưới vợ là chuyện của anh ta, anh bực bội tức giận cái gì? Phản ứng này của anh, bảo em phải nghĩ thế nào đây? Anh thầm yêu Hạ Mạt hay là thầm yêu Tào Minh Châu?”
“Nói bậy cái gì đó.” Trang Châu nhíu mày.
Đông Chí nhún nhún vai: “Anh đúng là ăn no rửng mỡ nghĩ linh tinh. Con người Hạ Mạt tuy rằng không có chỉ số cảm xúc EQ nhưng tên đó đầu óc lợi hại, nói về tâm nhãn hay tính kế, chỉ sợ anh có hai cái đầu cũng không phải đối thủ của anh ta. Anh lo lắng anh ta bị người lừa gạt? em thấy vẫn nên lo lắng xem anh ta có hại chết bà chị kia hay không còn thực tế hơn.”
Trang Châu thở dài: “Lúc trước khi anh ta rời Trang gia, anh tuy rằng cũng có tức giận nhưng anh biết anh ta làm như vậy là vì muốn bảo vệ mẹ anh. Nhưng hiện tại sao anh ta lại biến thành như vậy? Em nghe lời cái cô Tào Minh Châu kia nói xem, một chút cũng không để mẹ anh vào mắt. Lúc trước Hạ Mạt có thể vì mẹ anh mà ngay cả Trang gia cũng không cần, vì sao hiện tại lại có thể cho phép vợ chưa cưới của mình xem nhẹ mẹ anh như vậy…”
Đông Chí thản nhiên tiếp một câu: “Vì vợ chưa cưới có thể đem lại lợi ích cho anh ta chứ sao.”
Trang Châu trầm mặc.
Không sai, chính là ích lợi! đó mới chính là chỗ khiến Trang Châu thấy khổ sở. Lúc trước Hạ Mạt tới gây khó dễ cho Đông Chí, hắn còn có thể hiểu là anh ta vẫn còn quan tâm tới mình, nhưng hiện tại rất khó lừa mình dối người rằng anh ta thực lòng suy nghĩ vì hạnh phúc của mình. Chỉ sợ Hạ Mạt để ý nhiều nhất chính là Đông Chí vào cửa rồi có thể mang lại lợi ích thật lớn nào cho Trang Châu hay toàn bộ Trang gia thậm chí kể cả Hạ Mạt hay không.
Trang Châu thực tâm không muốn thừa nhận anh trai cùng huyết thống của mình đã biến thành một con quái vật trừ bỏ tiền tài địa vị ra cái gì cũng không để mắt tới.
“Có lẽ trong nhà ép buộc anh ta?” Trang Châu ý đồ tìm ra một lời giải thích hợp lý: “Trưởng bối Hạ gia, hoặc là ông nội bọn anh gâp áp lực với bọn họ?”
“Có lẽ thế.” Đông Chí lười biếng cầm dĩa xiên miếng xoài ăn, không để ý nhắc nhở hắn: “Muốn chứng thật cái này dễ thôi, anh gọi điện hỏi ông nội anh xem?”
Trang Châu do dự một chút, lấy di động ra bấm số điện thoại của nhà chính, người nghe máy là Thất bá, nghe Trang Châu nói có việc muốn tìm Trang lão gia tử, rất nhanh liền chuyển máy.
Cháu trai chủ động gọi điện tới, ông Trang rất cao hứng, trong giọng nói còn lộ ra sự kích động không kiềm chế được: “Sao bây giờ mới có thời gian nhớ tới mà gọi điện cho ta?”
Trang Châu vô tâm cùng ông lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng: “Ông nội, ông và người Tào gia có giao tình gì không?”
“Tào gia?” ông Trang hỏi lại: “Là Tào gia kinh doanh trang sức đá quý đó hả?”
“Vâng, chính là nhà đó.”
“Quen biết.” Trang lão gia tử nghĩ nghĩ nói thêm: “Lúc lão thái gia nhà bọn họ còn sống cũng có chút giao tình, hiện tại trên cơ bản không có gì lui tới. Sao tự dưng lại hỏi cái này?”
Trang Châu trong lòng có chút khó chịu: “Cháu nghe nói nhà bọn họ và Hạ Mạt đi lại rất gần.”
“Hả?” Ông Trang lập tức nắm được ý tại ngôn ngoại của thằng cháu: “Ý cháu là đứa con gái Tào gia kia?”
Trang Châu ủ rũ hờn dỗi: “Cháu nghe nói Hạ Mạt sắp đính hôn với Tào Minh Châu, định hỏi xem ông có biết hay không?”
Ông Trang suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy ngữ khí này của Trang Châu dường như không phải gọi tới để hỏi thăm, vì thế có chút không cao hứng: “Mày hoài nghi ông sắp xếp?”
Trang Châu không lên tiếng.
“Nhóc con vô liêm sỉ!” Ông Trang mắng nhiếc: “Ông mày vì chuyện tệ hại của hai đứa chúng mày đều đã buông tay mặc kệ rồi, còn chạy tới Hạ gia quản chuyện người ta làm quái gì? Cho dù tao có muốn quản, Hạ gia có thể để cho ông mày quản sao? Đầu của mày có phải vừa bị kẹp cửa không hả?!” Trang lão gia tử bị oan uổng thập phần phẫn nộ, trải qua chuyện của Trang Thành Ngôn và Hạ Tuyết Oánh cùng với Trang Châu và Đông Chí luân phiên đả kích, ông hiện tại đã không dám làm ông tơ bà nguyệt đi nối tơ hồng cho người khác nữa rồi. Mà nguyên nhân quang trọng nhất là hiện tại ông đang rất mờ mịt, căn bản không có một cái tiêu chuẩn hạnh phúc nào trong lòng, không biết dắt tơ hồng rồi sẽ lại có hậu quả gì.
“Đúng là đồ óc heo!” Trang lão gia tử căm giận cúp điện thoại.
Trang Châu: “…”
Trang Châu vô tội nhìn cuộc gọi bị chấm dứt, lại nhìn nhìn Đông Chí vẻ mặt xem chuyện vui: “Anh bị mắng.”
Đông Chí bật cười vui vẻ: “Đáng đời. Nói chuyện với ông không biết khách khí.”
Trang Châu phiền não ném điện thoại sang một bên. Chuyện này nếu không phải là do ông nội an bài, vậy rất có thể là do người Hạ gia thu xếp, nhưng chuyện Hạ gia nào đến phiên hắn có ý kiến?
“Mẹ anh bên kia… có muốn hỏi một câu không?”
Trang Châu lắc đầu. Hắn và mẹ đã bao năm không thể bình tĩnh hòa khí nói chuyện được, nếu hiện tại gọn gàng dứt khoát hỏi chuyện hôn sự của Hạ Mạt, thì không biết bên kia sẽ nghiền ngẫm dụng ý của hắn thành thế nào đâu. Vừa nghĩ như vậy, Trang Châu lại cảm thấy nản lòng thoái chí.
“Anh rốt cuộc cmn bị cái quái gì thế này…”
Đông Chí khóe miệng cong cong, giả bộ mình cái gì cũng không nghe thấy.
Chuông điện thoại vang lên, là từ nhà chính gọi tới. Trang Châu vẫn cho rằng là do ông nội gọi, không ngờ người gọi tới lại là Thất bá: “Nhị thiếu gia, lão gia tử kêu tôi thông báo cho hai cậu một tiếng, cuối tuần cả hai về nhà ăn cơm. Đại thiếu gia và Tào tiểu thư cũng sẽ tới đây.”
Trang Châu sửng sốt một chút, quay đầu hỏi Đông Chí: “Đi không?”
Đông Chí hưng trí bừng bừng gật đầu: “Đương nhiên đi!” đây chính là tiêu biểu cho hôn nhân chính trị giữa hai hào môn thế gia a, sao có thể bỏ qua cơ hội được tới gần quan sát thế này chứ.
Trang Châu nói lại với đầu dây: “Làm phiền ông nói lại với ông nội một tiếng, chúng tôi nhất định tới đúng giờ.”
Thất bá còn nói: “Lão gia tử còn nhờ tôi nhắc nhở nhị thiếu một câu, nếu là về nhà ăn cơm, tính tình cũng phải thu liễm lại, đừng ở trước mặt lão gia tử nháo cái gì không phiền toái.”
Trang Châu thở dài: “Tôi hiểu.”
Sau khi cúp điện thoại, Trang Châu nhịn không được thở dài thêm cái nữa: “Sao anh cứ cảm thấy lần gặp mặt này sẽ thực nghẹn khuất chứ?”
Đông Chí làm như có thật gật đầu: “Em không muốn anh lo lắng về lời tiên đoán đó đâu, nhưng em không thể không nói, dự cảm của anh tám chín phần mười sẽ là ác mộng thành sự thật.”
Trang Châu: “…”
Từ giờ cho tới cuối tuần còn hai ngày nữa, Trang Châu chú ý tới động tĩnh gần đây của Hạ Mạt, trong đó quả nhiên có tin tức anh ta thu mua Nguyên Thúy lâu.
Nguyên Thúy lâu vốn là một công ty kinh doanh vàng bạc đá quý nổi danh, hai năm trước ông chủ của Nguyên Thúy lâu mất, công ty giao lại cho con trai, vị tân lão bản này lại dốt đặc cán mai về chuyện kinh doanh vàng bạc đá quý, càng làm càng nát, công ty dần dần trở nên điêu tàn. Trước đó còn có người đoán Nguyên Thúy lâu sẽ rơi vào tay Tào gia, không ngờ nửa đường lại nhảy ra một con quá giang long (rồng qua sông) không nói không rằng hẫng tay trên của Tào gia.
Trang Châu đoán không ra lúc ấy Tào gia có bị Hạ Mạt chọc tức hay không, nhưng sau đó Hạ Mạt có thái độ tích cực trong chuyện kết hôn giữa anh ta và Tào gia không thể nghi ngờ đã khiến Tào gia thấy vui mừng. Dù sao sau lưng Hạ Mạt có hai nhà thế gia đại tộc Trang gia và Hạ gia làm chỗ dựa, con người lại có năng lực xuất chúng, tướng mạo phong độ giữa đám con cháu thế gia bây giờ cũng coi như nổi bật.
Trang Châu tra tới tra lui, còn phát hiện một tin tức nhỏ: Con dâu trưởng của Hạ gia cũng chính là chị dâu của Hạ Tuyết Oánh, Lâm Đình cùng với phu nhân Tào đại đương gia Hoàng Hải Mạt là bạn thân cùng trường, hai người đều theo học trường nữ giáo Cheltenham Ladies’ College nổi tiếng ở Anh quốc, cho nên quan hệ cá nhân phi thường tốt.
Cuối cùng xâu chuỗi lại mọi việc.
Trang Châu cảm thấy hôn sự này tám chín phần mười là sự thật. Điều này khiến hắn có cảm giác bị thất bại.
“Em nói xem anh có nên tìm Hạ Mạt nói chuyện không?” Trang Châu do dự hỏi ý kiến Đông Chí: “Anh muốn hỏi xem anh ta nghĩ thế nào, anh ta đã đủ giàu có, tiền tài địa gì đó đối với anh ta thực sự quan trọng thế sao?”
“Lo chuyện bao đồng.” Đông Chí vẻ mặt xem thường móc mỉa hắn: “Thích chõ mũi vào chuyện người khác có phải là bệnh di truyền của người nhà các anh không?”
Trang Châu: “…”
Hắn biết Hạ Mạt lớn tuổi hơn hắn, lãnh tĩnh hơn hắn, đương nhiên cũng càng ngoan độc quyết tâm hơn hắn, nhưng Trang Châu vẫn muốn tìm Hạ Mạt nói chuyện, hỏi rõ suy nghĩ của anh ta — có lẽ sau khi nghe được từ chính miệng anh ta nói, hắn mới có thể triệt để hết hy vọng.
Hết chương 104
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Mật Của Đông Chí
Chương 104: Bệnh di truyền gia tộc
Chương 104: Bệnh di truyền gia tộc