Chuyện quản lý quỹ khuyến học rốt cục đi vào quỹ đạo sau hai tháng thành lập. Tên quỹ Đông Chí đã sớm nghĩ ra: quỹ khuyến học Sơn Thần. Đông Chí bức thiết muốn thông qua cái tên này tìm lại được tộc nhân của mình, nếu bộ tộc Sơn Thần chỉ còn lại duy nhất một mình anh, vậy không khỏi rất cô đơn.
Đông Chí không hy vọng mình là người cuối cùng của bộ tộc.
Cho dù anh có thể giống nam nhân khác có thể cưới vợ sinh con nhưng cũng không chắc có khả năng sinh ra được hài tử mang đặc trưng của bộ tộc Sơn Thần. Nhân số của bộ tộc quá ít, huyết mạch thần bí nội tại trong người bộ tộc nhất định đã bị pha loãng, có lẽ như vậy mới phù hợp với yêu cầu tiến hóa của nhân loại, cuối cùng bộ tộc thần bí này rồi cũng vô thanh vô tức mà biến mất.
Cuối tháng ba, Đông Chí xuất bản tập tranh thứ hai của mình. Ngoài bìa tập tranh là hình ảnh tác phẩm lấy được giải vàng vừa rồi của anh, đây là yêu cầu của nhà xuất bản. Còn trang bìa còn lại do Đông Chí tự mình lựa chọn, là một bức tranh phong cảnh tên 『 gia hương 』 vẽ một mảnh phế tích còn sót lại: là cảnh thôn trang nhỏ mà người của bộ tộc Sơn Thần đã từng sinh hoạt, dưới chân núi có hai gốc cây dẻ quạt, một khu vườn trà bị bỏ hoang. Dưới những mảnh ngói vỡ còn có thể nhìn ra được dấu vết từng có người sinh sống.
Những bức tranh này khiến biên tập viên rối rắm thật lâu. Xuất phát từ mục đích thương nghiệp, hắn tự nhiên hy vọng Đông Chí có thể vẽ ra các tác phẩm hợp với thẩm mỹ đại chúng được mọi người đón nhận, nhưng bức họa này lại tràn ngập phong cách chủ nghĩa tả thực pha chút huyền bí, có một loại ma lực khiến người xem không thể nào dời mắt đi được. Giống như thông qua những bức ảnh này có thể rõ ràng cảm nhận được sự kích động, bi thương và hoài niệm của Đông Chí. Càng nhiều hơn là phần tình cảm này càng nhìn lâu thậm chí sẽ khiến người ta có một loại xúc động muốn rơi lệ.
Đông Chí không biết tập tranh này của mình được bao nhiêu người biết tới, càng vô pháp đoán được liệu người của bộ tộc Sơn Thần có nhìn thấy được hay không. Nếu bọn họ vẫn giữ tập quán như trước đây sống ở địa phương vắng vẻ, như vậy chút hy vọng này sẽ càng xa vời.
Với điều kiện hiện nay mà nói, những gì Đông Chí có thể làm cũng chỉ có thế. Khi Đông Chí gọi điện thoại cho đại biểu cữu đã nói kỹ càng tỉ mỉ chuyện quỹ khuyến học cho trẻ em nơi đó, người trong thôn đều đặc biệt cao hứng. Đây chính là chuyện tốt tích đức cho con cháu, tuy rằng quỹ là do Đông Chí thành lập nhưng nhà bà dì là thân thích của anh ở trong thôn cũng chiếm được càng nhiều tôn kính.
Đông Chí cuối cùng vẫn chuyển quyền quản lý quỹ cho dì An Ny. Anh không hiểu chuyện quản lý tài chính nhưng số tiền lớn như vậy cũng không dám tùy ý ủy thác cho người mình không quen biết cũng không tín nhiệm. Trình An Ny hồi ở Mỹ đã từng làm công việc tương tự như vậy, cũng có một số bạn bè làm trong ngành quản lý tài chính, bà rất cao hứng tiếp nhận ủy thác này. Để xác định tình hình cụ thể của những đối tượng được nhận hỗ trợ, bà còn cố ý dẫn theo vài nhân viên công tác bay một chuyến tới Tây Bắc.
Trước khi Trình An Ny đi, Đông Chí còn cố ý cho bà nhìn khối thạch cầu đeo trên cổ mình, nhờ bà chú ý xem có ai có món đồ tương tự như anh không.
Trình An Ny tự nhiên đáp ứng liên tục.
Đông Chí không ngờ được rằng, chuyến đi này, Trình An Ny thật sự tìm được một chút tin tức.
Sau khi Trình An Ny rời đi một tuần, chợt gọi điện về nói muốn dùng video call với bọn họ, nói Trang Châu bảo Đông Chí bà có tin vui muốn nói cho anh.
Đông Chí đang ở trong phòng vẽ tranh dưới tầng một, nghe thấy Trang Châu gọi lên, liền vội vàng buông bút vẽ trong tay xuống, đi theo hắn lên thư phòng. Trên màn hình máy tính, Trình An Ny ngồi xếp bằng trên giường khách sạn, cầm trong tay một cây gậy dài khoảng ba mươi cm…tựa như cái chày cán bột đưa tới trước màn hình, vẻ mặt tươi cười sáng lạn: “Có phải cái này không?”
Tim Đông Chí đập bang bang trong lồng ngực: “Bình tĩnh, đừng hoảng, dì An Ny, dì có thể đưa tới gần màn hình chút không?”
Trình An Ny cúi đầu lấy di động chụp vài cái, rồi nhanh chóng gửi ảnh tới cho hai người. Nhìn ảnh chụp trên màn hình, bối cảnh là chiếc khăn ăn màu kem của khách sạn, đồ vật kia nằm bên trên, dài khoảng ba mươi cm, hai đầu hơi thô, hình hoa lựu được điêu khắc thập phần lưu loát, đường nét tinh tế, thập phần thích hợp cầm trong tay. Khối đá chỉnh thể màu lục sắc, bị ánh mặt trời chiếu vào lộ ra màu lục rực rỡ mê người.
Đông Chí bất giác ngừng thở.
Trình An Ny lắc lắc đồ vật trong tay, có chút tiếc nuối nói: “Ông chủ cửa hàng đồ cổ nói đây là có người gửi ở chỗ ông ấy nhờ bán hộ, ông ấy cũng nói không biết nó là chất liệu gì. Hẳn là còn một cái nữa. Ông ấy đã cố gắng liên lạc lại với người nhờ bán hộ cái này, nếu như còn, dì sẽ lấy giùm con cả đôi. Ừm, còn tình huống người đem bán, ông chủ quán sẽ hỏi thăm giùm chúng ta.”
Giọng Đông Chí đã trở nên khàn khàn: “Cám ơn dì An Ny.”
“Không cần khách khí.” Trình An Ny cẩn thận cất món đồ vào trong hòm, lại giơ mấy tập văn kiện lên cho hai người nhìn: “Bọn dì đã liên hệ với mấy trường tiểu học ở quanh Chim Nhạn sơn, công tác cũng đã triển khai xong, tình hình tiến triển sẽ tùy thời nói lại cho các con biết.”
Đơn giản hàn huyên thêm vài câu, Đông Chí tâm tình phức tạp cúp điện thoại. Sau khi trải qua chuyện lão nhân Nanh Sói ở Thanh Thạch trấn, anh thật sự không dám làm cho mình có quá nhiều hy vọng, Dù sao đồ vật là vô tri, ai nhặt được thì là của người đó, mà điều Đông Chí chân chính tìm kiếm không phải đống đồ vật vô tri đó.
Trang Châu an ủi bà xã: “Việc gì cũng phải từ từ, không nóng vội được.”
Đông Chí xoa xoa mặt, trong mắt toát ra tia ủ rũ: “Em biết, là em nóng vội.”
Trang Châu có thể hiểu được cảm nhận của Đông Chí, nhưng dù sao cũng không phải chuyện phát sinh trên người mình nên hắn vô pháp lĩnh hội tâm tình âu lo này của em ấy. Nhưng hắn cảm thấy trạng thái này của Đông Chí thực bất ổn, em ấy hiện tại tựa như một đứa nhỏ đang tham gia một trận chiến tìm kiếm báu vật, cấp bách muốn đuổi kịp các tuyển thủ khác tìm bằng được kho báu quyết định thành bại kia.
Trang Châu không chắc rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến em ấy bị áp lực lớn như vậy.
Hắn biết từ sau khi ở Tây Bắc trở về, Đông Chí liền bắt tay vào chuẩn bị một số tác phẩm mới. Trang Châu đã xem qua số bản thảo đó, bức tranh chủ đề 『 gia hương 』 chính là một trong số đó. Một đống tác phẩm cho tới bây giờ chỉ hoàn thành được mỗi bức này. Đông Chí hiện tại đang đang vẽ chính là bức 『 miếu Sơn Thần 』 màu lót đã tô xong, Trang Châu có thể mơ hồ phân biệt được hình ảnh thị giác xuất hiện trong bức tranh chính là cảnh đứng từ sườn núi sau nhìn lên miếu sơn thần cho nên chiếc túp lều dựng trong vườn rau bỏ hoang sau miếu đều nhìn thấy rõ ràng, xa xa là những dãy núi trùng trùng điệp điệp. Giống như bức 『 gia hương 』 bức 『 miếu Sơn thần 』 cũng vương đầy nét bi thương tựa như người vẽ tranh đang thông qua những hình ảnh hoang tàn đổ nát đó mà nhớ lại cảnh khói lửa phồn thịnh lúc xưa.
Trang Châu biết Đông Chí không phải muốn nhớ lại đoạn thời gian đã mất kia, những điều em ấy làm đều chỉ vì tương lai của tộc nhân mà suy nghĩ, điểm này từ việc thành lập quỹ khuyến học là có thể nhìn ra được. Nhưng cảm xúc của em ấy toát ra không phải vì áp lực mà là từ lòng thương cảm, điều này khiến hắn cảm thấy bất an.
“Chờ trường học được nghỉ hè, anh và em cùng trở về Chim Nhạn sơn nhé?” Trang Châu cảm thấy lần nữa trở lại nơi đó, có lẽ cảm xúc bất ổn trong lòng Đông Chí sẽ có thể bình tĩnh trở lại.
Đông Chí lại chỉ lắc đầu: “Đến lúc đó rồi nói sau.”
Anh kỳ thật không dám đối mặt với mảnh phế tích kia một lần nữa, câu chuyện Nanh Sói kể quá mức thảm thiết, khiến anh không muốn tưởng tượng cảnh hơn hai mươi năm trước hai người đã bế anh rời thôn làng đã bị tai nạn thảm khốc như thế nào.
“Nếu có thể tìm được tộc nhân của em…” Đông Chí thở dài.
Nếu có thể thật sự tìm được thì tốt rồi.
Trang Châu vỗ nhẹ lên lưng người yêu: “Sẽ tốt thôi. Tin tưởng anh, sẽ tốt thôi.”
Ngày Hòa Thanh trở về vừa lúc là tết trồng cây, ban ngày Đông Chí dẫn theo học sinh của mình ra ngọn núi sau trường đào đất trồng cây, về tới nhà người đầy bùn đất, mồ hôi nhễ nhại, xương cốt đau nhức.
Đông Chí tắm rửa thay quần áo xong, ôm Tiểu Xám lười biếng ngồi trên ghế sa lông không muốn nhúc nhích gì. Trang Châu ra ngoài bàn chuyện trở về có chút muộn, nên trực tiếp mua đồ ăn sẵn ở ngoài mang về. Vừa vào cửa thấy Đông Chí nằm bẹp trên ghế bộ dạng đói sắp chết chờ đút ăn, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, né tránh cẩu nhi tử cầu thân thiết, trước mang theo đồ ăn vào phòng bếp, định quay nóng lại một chút là hoàn thành bữa tối.
Nhưng lúc này Hòa Thanh thực không chút nhãn lực lại chạy tới ấn chuông cửa. Ra mở cửa dĩ nhiên vẫn là Trang Châu.
Đông Chí nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng anh thực sự quá mệt mỏi, ngay cả đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích, càng đừng nhắc tới việc đứng dậy. Tiểu Xám lười biếng nằm cuộn tròn trên người anh, đầu gối lên ngực anh ngủ so với Đông Chí còn trầm hơn. Viên đá kia đặt dưới cổ nó, nó cư nhiên cũng không thấy khó chịu.
“Ai nha, cậu thoải mái thật a.” Tiếng Hòa Thanh từ cửa phòng khách truyền tới, mang theo tiếng cười chế nhạo: “Đây là bị tàn bạo khi dễ sao? Trang lão Nhị, anh cái đồ cầm thú không biết thương hoa tiếc ngọc!”
Đông Chí liếc mắt xem thường.
Trang Châu tay xách đầy đồ, đi đằng sau đạp cho Hòa Thanh một cước: “Ăn nói bậy bạ cái gì đó, hôm nay Đông Chí dẫn học sinh đi trồng cây.”
Hòa Thanh cười to: “A, a, tết trồng cây, tôi hiểu rồi. Làm thầy giáo thật sự rất thú vị nha.”
Đông Chí mặt kệ anh ta, cảm thấy hai tháng không gặp, tên này càng trở nên đáng khinh.
Hòa Thanh ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay chọc chọc Tiểu Xám ngủ tới bất tỉnh nhân sự: “Sao lại ngủ say như vậy? Người lạ tới bên cạnh cũng không biết?” hai con mèo kia đang nô đùa trên thảm thấy hắn tiến vào đều chạy hết xuống bếp rồi.
Nói tới cái này, Đông Chí cũng thấy có chút buồn bực: “Thời gian gần đây nó đặc biệt ngủ nhiều, anh khám cho nó giúp tôi.”
Hòa Thanh nhéo nhéo đệm thịt dưới móng vuốt Tiểu Xám, lại gẩy gẩy mí mắt, toàn thân xoa bóp một lượt, cười nói: “Lúc này không có biện pháp kiểm tra toàn diện nhưng tôi thấy dường như so với tuổi thì nó khỏe mạnh hơn một chút.”
Đông Chí nhìn Tiểu Xám đang ngủ say trước ngực, thực không còn gì để nói, hỏi lại thêm một lần: “Cái này gọi là khỏe mạnh?”
Biểu tình Hòa Thanh trở nên đứng đắn một chút: “Mèo già bộ lông sẽ trở nên khô khốc, cậu nhìn tiểu tử này xem, so với lần trước tới phòng khám của tôi, bộ lông có chút mềm, khi tôi đoán nó cũng phải 8, 9 tuổi rồi. Lúc này sờ lên người đã có da có thịt, cảm thấy so với trước béo hơn không ít, lông cũng sáng hơn. Nếu giờ tôi mới gặp thì sẽ đoán chừng chỉ 6, 7 tuổi thôi.”
Đông Chí ngây người một chút, lập tức trong lòng mừng như điên: “Anh nói thật chứ?!”
“Đương nhiên là thật.” Hòa Thanh thực khinh thường nhìn Đông Chí: “Bộ tôi thường hay nói hươu nói vượn lắm sao?! Đúng rồi, gần đây cậu chăm nó thế nào?”
Đông Chí nghĩ nghĩ: “Nó theo chúng tôi đi một chuyến tới Tây Bắc, lại ở trên núi vài ngày. Mới trở về được nửa tháng, ngày nào cũng ngủ, hơn nữa còn đặc biệt dính người, nó thích ngủ trên ngực tôi.”
Hòa Thanh cười trêu đùa: “Vậy chắc trên người cậu có năng lượng đặc biệt nào đó truyền cho nó rồi.”
Đông Chí cười theo hai tiếng, chợt tiếng cười đột nhiên dừng lại.
Hòa Thanh kỳ quái nhìn anh: “Sao vậy?”
Sắc mặt Đông Chí biến ảo bất định, như nghĩ tới điều gì, nhất thời lại có chút không dám khẳng định: “Ngày mai tôi bớt thời gian đưa nó tới phòng khám của anh, anh kiểm tra nó toàn diện giúp tôi được không? Không chỉ riêng nó mà hai con mèo kia cũng kiểm tra luôn.”
Hòa Thanh vẻ mặt đau khổ oán giận: “Suất ca, tôi vừa lặn lội đường xa trở về, cậu không thể để tôi nghỉ ngơi hai ngày sao?”
“Cái này đâu mất nhiều thời gian.” Đông Chí liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ban ngày tôi còn có lớp, buổi tối thế nào? Không ảnh hưởng tới anh ban ngày lười biếng ngủ nướng.”
Hòa Thanh nhìn Đông Chí, lại nhìn lão miêu ngủ say trong ngực anh, tâm không cam tình không nguyện gật đầu: “Vậy… được rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Mật Của Đông Chí
Chương 84: Lão miêu ngủ say
Chương 84: Lão miêu ngủ say