Dọc theo chiếc cầu thang cọt kẹt đi lên lầu trên, phía cuối hành lang xuất hiện một chiếc cửa gỗ khép hờ, cửa gỗ cùng thang lầu nguyên bản đều làm từ chất liệu gỗ thô sơ thiển sắc, nhưng do sử dụng lâu năm đã bám một tầng tro xám cùng màu khói dầu nhuộm thành một màu nâu vàng không đồng nhất, dưới ánh đèn dầu càng thấm đẫm hương vị năm tháng mênh mang.
Đông Chí vừa định gõ cửa, lại nghe thấy tiếng trầm thấp truyền ra từ bên trong: “Vào đi.”
Đông Chí đẩy cửa ra, cùng Trang Châu và nhóm miêu miêu cẩu cẩu nhà mình đi vào. Ba con mèo hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, Hắc Đường thì vẻ mặt cảnh giác hít hít ngửi ngửi xung quanh.
Nanh Sói đứng ở cạnh cửa sổ đã cũ, con ngươi nặng nề nhìn ngã tư đường ngoài cửa sổ. Dưới ánh đèn nhìn lại, ông ta ít nhất so với ông Lăng còn nhiều tuổi hơn. Dáng người gầy yếu khô khốc tựa như đã bị vùng đất này hút khô toàn bộ nước trong người. Tóc dài rối tung, từng sợi tóc đã biến thành màu xám trắng loang lổ.
“Tự tìm chỗ ngồi đi.” Nanh Sói nhìn hai thanh niên trẻ tuổi cùng đám chó mèo vừa bước vào phòng, thực tùy ý chỉ chỉ gian phòng của mình. Đây là một gian chưa tới hai mươi mét vuông, trong phòng chỉ có một cái bếp lò nhỏ, trừ bỏ chiếc giường đơn cùng mấy thứ gia cụ đơn giản ra còn lại không có bất cứ một vật trang trí nào. Gia cụ cũng đều là những món đồ xưa cũ từ hơn mười năm trước, thoạt nhìn khách điếm của vị lão nhân này kinh doanh có vẻ không tốt.
Tầm mắt Nanh Sói đảo qua một vòng rồi dừng lại trên người Đông Chí, ánh mắt có vẻ đăm chiêu hiện lên một tia sáng khác thường: “Có thể cho tôi xem vật của cậu không?”
Trang Châu khẽ nhíu mày, Đông Chí lôi viên đá từ trong cổ áo ra, đưa tới tay lão nhân.
Nanh Sói gần như tham lam mà tiếp nhận, dưới ánh đèn lăn qua lộn lại vuốt ve, sau một lúc mới lưu luyến trả lại cho Đông Chí. Đông Chí vươn tay tiếp nhận, đầu ngón tay khẽ mơn trớn mặt ngoài bóng loáng của viên đá, thản nhiên hỏi: “Ông cũng có một cái? Có thể đưa tôi xem không?”
Nanh Sói do dự một chút, đứng dậy đi tới bên giường, kéo ngăn tủ đầu giường ra lấy một cái khung ảnh to bằng lòng bàn tay, thực trân ái nhìn nó rồi mới xoay người đưa cho Đông Chí.
“Đồ hiện tại không ở trong tay tôi.” Ngữ khí Nanh Sói có chút do dự: “Nếu về sau có cơ hội sẽ cho cậu xem.”
Đông Chí không nói gì, vươn tay tiếp nhận ảnh chụp. Trong ảnh là hình Nanh Sói ôm trong ngực một đứa bé cười híp mắt lộ cả răng, bối cảnh tựa hồ được chụp trong một khu công viên trò chơi. Trên người đứa nhỏ cổ áo mở rộng lộ ra một khối đá lục sắc to bằng quả trứng. Ảnh chụp đã cũ chứng tỏ cũng khá lâu rồi, góc ảnh thậm chí còn bị phai màu, nhưng Đông Chí vẫn liếc mắt một cái là nhận ra viên đá kia cùng viên đá của mình hoàn toàn giống nhau. Đông Chí cầm chặt bức ảnh trong tay, giọng nói có chút phát run: “Tôi muốn hỏi ông từ đâu đến?”
Nanh Sói trầm mặc, hỏi lại Đông Chí: “Ngọn núi kia, thực sự có sơn thần sao?”
“Trên núi có sơn thần hay không, tôi không biết.” Đông Chí nhìn thẳng hai mắt hắn, từng chữ nhấn mạnh nói: “Nhưng có một bộ tộc người miền núi tên là Sơn thần sống ở đó. Bọn họ ở trong núi sâu, không nguyện ý giao tiếp cùng người ngoài, bình yên mà sống qua ngày.” Đông Chí ở trong lòng bổ sung một câu: nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, bọn họ hiện giờ vẫn bình yên vui vẻ sống qua ngày ở đó.
Nanh Sói ngồi xuống ghế, cúi đầu suy nghĩ cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Đông Chí đối với thái độ trầm mặc gần như trốn tránh đó không còn kiên nhẫn: “Tôi muốn biết viên đá kia của ông là từ đâu tới, có thể nói không?”
Nanh Sói như bị giọng nói của anh kích động, ngẩng đầu ngẩn người một lúc mới hỏi lại: “Còn viên đá của cậu là từ đâu có?”
“Từ khi sinh ra đã có.” Những lời này không tính là gạt người, ít nhất hai tộc nhân đem mình để lại trước cửa nhà bà dì đã để lại thứ này cho mình, chẳng qua có chút sơ sót nên Mễ Đoàn mới giúp mình bảo quản hơn hai mươi năm. Đông Chí mẫn cảm nhận thấy sau khi Nanh Sói nghe thấy lời này, trong mắt có chút biến hóa vi diệu, tựa hồ so với trước càng nhiều thêm một loại cảm xúc sốt sắng.
“Sao?”
Nanh Sói che dấu lắc đầu: “Không có gì.”
Đông Chí ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn hắn: “Vậy bây giờ có thể nói cho tôi biết hòn đá kia ông có được thế nào không?”
Nanh Sói lại hỏi lại anh: “Cậu có biết đó là vật gì không?”
Đông Chí giật mình.
“Ngọn núi phía sau Thạch Lựu thôn có một mỏ khoáng sản số lượng không nhiều, số người biết được không nhiều lắm.” Nanh Sói nhấc siêu nước để bên cạnh bếp lò lên nhìn lượng nước trong siêu, lại có chút tiếc nuối để lại trên bếp: “Bộ tộc Sơn thần rất thích loại khoáng thạch này, bọn họ dùng nó để mài thành chén đĩa, đồ dùng tinh xảo, bọn trẻ dùng làm đồ chơi, còn phụ nữ dùng làm đồ trang sức.” Nói tới đây, Nanh Sói đứng dậy, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái hộp giấy, đưa tới trước mặt Đông Chí: “Những thứ này là do tôi thu thập được…là đồ vật từ trong thôn của bộ tộc đó.”
Đông Chí nhìn từng món đồ được Nanh Sói lấy ra, trong lòng dâng lên chút kích động khó hiểu. Kỳ thật trong hộp cũng không có nhiều đồ, chỉ có hai miếng ngọc thạch to bằng lòng bàn tay, bên trên phân biệt khắc hình lộc và lang, đường nét đơn giản nhưng trông rất sống động. Còn có một ít chén đĩa, bát cơm, chén trà, đều là đồ thủ công chế tạo từ đá lục sắc. Trình độ tuy rằng thô ráp nhưng mang đậm nét cổ xưa trầm hậu bên trong, nhưng chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tâm động.
Đông Chí bỗng nhiên sinh ra một loại kiêu ngạo khó có thể diễn tả bằng lời. Bộ tộc của cậu đã nắm giữ kỹ thuật thủ công chế tác đồ tinh xảo thế này, nếu loại kỹ thuật này, loại chế phẩm thủ công độc đáo này được càng nhiều người biết tới… Đông Chí say mê nhìn mấy thứ đồ đó, trong lòng nóng bỏng chậm rãi lạnh dần xuống. Anh biết mình đã nghĩ nhiều rồi, nếu để càng nhiều người biết tới loại kỹ thuật này, vậy bộ tộc của anh tránh không được sẽ phải tiếp xúc thường xuyên với người ngoài, muốn giữ được bí mật của bộ tộc là vô cùng khó khăn.
Đông Chí thở dài, trong lòng thản nhiên sinh ra một loại cảm giác thê lương chua xót: “Mấy thứ này có thể nhượng lại cho tôi không? Ông cứ ra giá đi.”
Nanh Sói lắc đầu: “Thứ này không phải của một mình tôi, cần phải thương lượng lại. Cậu có thể lưu lại số điện thoại cho tôi, có gì tôi sẽ gọi cho cậu.”
Đông Chí vuốt ve hai miếng ngọc thạch trong tay, lưu luyến để lại trong hộp: “Hiện tại, ông có thể kể lại cho tôi những chuyện ông biết được không?”
Nước trong siêu đã sôi, Nanh Sói đứng dậy, lấy hộp trà trong tủ quần áo ra pha, hương khí lá trà xen lẫn hơi nước mờ ảo khiến căn phòng cũ nát này càng thêm ấm áp.
Nanh Sói nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Lần đầu tiên tôi tới trấn nhỏ này là khoảng mười tuổi. Trước mười tuổi tôi ở đâu, sống cùn ai, tôi đều không nhớ rõ. Tôi từng làm ăn xin, trộm cắp vặt, cuối cùng gia nhập một băng cướp. Trong một lần thực hiện phi vụ, cả băng đều bị bắt, tôi chỉ là tiểu lâu la, nên chỉ bị đưa đi giáo dục cải tạo lao động. Ba năm sau rời khỏi đó, tôi xin làm tạp vụ trong một quán cơm.”
Đông Chí há miệng định nói chuyên, lại bị Trang Châu ở đằng sau khẽ kéo góc áo một chút, vì thế thức thời không lên tiếng.
Nanh Sói không chú ý tới chi tiết nhỏ đó, tiếp tục nói: “Trong tiệm cơm, có đủ loại khách lui tới, có đôi khi gặp gỡ một ít khách nhân kỳ quái, nói một số chuyện buôn bán tôi nghe không hiểu. Có đôi khi cũng sẽ làm giao dịch tại chỗ. Nào là da lông, tiêu bản, sừng động vật, xương động vật, thậm chí là răng nanh.”
Lão nhân trầm mặc một lát, trên mặt hiện ra thần sắc trào phúng: “Khi đó tôi còn không biết tới chuyện săn trộm. Bọn chúng chỉ nói là săn thú, ta liền hâm mộ vô cùng. Nam nhân mà, ai mà không thích dao súng?”
“Sau đó, quán cơm dẹp tiệm, lão bản liền bán quán mang theo gia đình trở về Hà Bắc. Tôi không nghề không nghiệp, mở một sạp bán đồ ở trong chợ. Hơn nửa năm sau, tôi gặp một nam nhân từng thường xuyên tới tiệm cơm. Gã liên hệ với vài người trong chợ, thuê xe, mua bán, làm ăn lớn lắm. Thấy tôi, gã liền hỏi có muốn làm ăn cùng gã không, bọn chúng có súng, có khoảng, 6, 7 người.”
“Sau đó tôi liền theo bọn chúng lên núi, tên dẫn đường đưa chúng tôi lên núi đi khoảng ba, bốn ngày, tới một cái sơn cốc thực nhỏ. Theo như gã nói vùng đó có nhiều hồ ly nhất. Chúng tôi mai phục ở bên ngoài sơn cốc. Hồ ly là loài linh tính khôn khéo, không cẩn thận có thể khiến chúng nó nhìn ra.”
“Tôi vừa mới gia nhập, nên bọn họ không để tôi làm những chuyện quan trọng nên đã phái tôi đi tìm chỗ ngủ qua đêm. Đó là lần đầu tiên tôi lên núi, trong sơn cốc đi qua đi lại liền lạc đường, không khéo lại ngã bị thương ở chân, nằm trên tuyết không động đậy được. Sau đó… tôi gặp một người.” Nanh Sói tạm dừng một chút, trên mặt lộ ra biểu tình trầm tư: “Một nam nhân rất kỳ quái, bộ dạng lại phi thường xinh đẹp.” Nói tới đây, ông vẫn không nhịn được mà lén nhìn Đông Chí một chút.
Trang Châu nhíu mày, cảm thấy lão nhân này nhìn qua không chút đứng đắn. Đông Chí lại cảm thấy ông ấy nhìn không phải mình, mà là một người tương tự như mình.
“Người đó giúp tôi băng bó miệng vết thương, còn đưa tôi một chai rượu trắng.” Nanh Sói chẹp lưỡi, tựa như tới tận hôm nay vẫn còn nhớ được hương vị rượu trắng ngày đó: “Nhưng người đó một câu cũng không nói, chỉ cười tới tôi rồi bước đi. Sau khi người đó đi rồi tôi mới phát hiện đi theo bên cạnh người đó còn có hai con báo.”
Đông Chí tim đập bang bang trong ngực: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Nanh Sói thở dài: “Sau đó không biết thế nào, toàn bộ hồ ly bắt được đều được thả đi. Bọn lão đại bắt được nhóm người đối nghịch với bọn họ, nhóm người kia lại bảo là đến giúp đỡ, bọn họ cũng có súng săn, càng về sau hai bên lại đấu súng với nhau. Sau khi những người đó thối lui, lão đại mới phát hiện em trai gã đã bị thương. Lúc ấy là giữa mùa đông lại ở trên núi hoang vắng, chúng tôi cấp tốc chạy xuống núi, kết quả vẫn không giữ được tính mạng của cậu ta. Lão đại lúc ấy liền phát điên, đòi lên núi báo thù rửa hận.”
Đông Chí tựa vào người Trang Châu, có chút hít thở không thông. Những chuyện này tuy rằng đều là chuyện nhiều năm trước, nhưng vừa nghĩ tới trong những người đó có cha mẹ ruột của mình, còn cả tộc nhân đã đưa mình tới trước nhà bà dì, trong lòng anh liền trướng đau khó chịu.
“Hôm đó hình như là ngày Đông chí đi.” Nanh Sói nghĩ nghĩ: “Lão đại triệu tập người đồng loạt lên núi. Lúc đó, lão đại tìm một người dẫn đường từ sơn thôn sau núi, trực tiếp tiến thẳng tới chỗ những người kia. Khi tới thôn không hiểu sao đã bị bọn họ phát hiện, kết quả hai bên lại đánh nhau, trong tay lão đại có súng, có đạn, cũng không thiếu mìn. Sau khi ném vài quả mìn qua toàn bộ thôn cơ hồ đã bị phá hủy.”
“Lúc đó không biết từ đâu có rất nhiều động vật kéo tới, báo, lang, hổ… một đám đều hung tàn, mấy huynh đệ của chúng ta bị chúng nó cắn xé bị thương. Sau đó động vật tụ về càng nhiều, nào là lộc, thỏ, cừu… tất cả đều xuất hiện. tên dẫn đường ở thôn sau núi nói động vật đều lủi ra bên ngoài, nhìn hành vi rất khác thường, hẳn sắp có động đất. Kết quả không đợi chúng ta chạy đi, thật sự động đất ngay tại chỗ.”
“Lão đại cùng đại bộ phận thủ hạ đều bị vây chết trên ngọn núi, chỉ có hai ba tiểu lâu la là chạy thoát. Chúng tôi rất sợ, còn hẹn nhau không ai được nói chuyện này ra ngoài. Những thứ này đều là khi đánh nhau cùng với những người trong thôn làng đó, lấy được từ trên người bọn họ.”
Nanh Sói nói tới đây, trên nét mặt già nua hiện ra vài phần xấu hổ.
Đông Chí hấp háy hé miệng, anh có chút mờ mịt nghĩ, khó trách hai người bế mình đem đi lại bị thương nặng. Dưới tình huống đó, nếu không đem mình đi, ở lại trong thôn chỉ sợ sống không nổi. Nói không chừng còn có những hài tử khác cũng được đưa đi đâu đó? Cả thôn làng, cho dù nói thế nào cũng không có khả năng chỉ có mình mình là trẻ con đi?
Cổ họng Đông Chí không khỏi sít chặt: “Thôn làng đó, về sau thế nào?”
“Hai bên đối chiến chết hơn phân nửa, sau đó lại có động đất…” Nanh Sói lắc đầu, trong mắt tràn đầy thổn thức: “Đều bị phá hủy hết, không còn gì lưu lại. Người cũng đều chết hết.”
Hết chương 76
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Mật Của Đông Chí
Chương 76: Nhiều năm về trước
Chương 76: Nhiều năm về trước