Bởi vì là cuối tuần, Lăng Lập Đông dẫn Lăng Bảo Bảo cùng Hàn Mẫn về nhà ngoại, ông Lăng đã đi chơi cờ cùng nhóm bạn già, trong nhà khó được khi thanh tĩnh.
Đông Chí chui vào phòng bếp, vừa ăn vụng vừa phụ giúp bà Lăng, rửa rửa thái thái nguyên liệu gì đó. Bà Lăng vốn nghẹn một bụng hỏa, lúc này chỉ có hai mẹ con, bà lại cảm thấy không có gì hay để hỏi. Đông Chí khác hẳn với Lăng Lập Đông, thằng cả nhìn thì quyết đoán, trên thực tế lại dễ bị dụ, không thì hồi bé sẽ không thường xuyên bị Đông Chí lừa gạt làm chuyện xấu như vậy. Đông Chí ngược lại hoàn toàn với thằng anh, nhìn bề ngoài thì ngoan ngoãn hiền lành nhưng trên thực tế lại đặc biệt quyết đoán. Bà Lăng hiểu con hơn bất kì ai, nên việc con trai dẫn người tới trước mặt bà, không phải là để trưng cầu ý kiến của bà.
Bà Lăng thở dài: “Thái độ của người nhà cậu ta thế nào?”
“Không biết.” Đông Chí lắc đầu: “Đấy là chuyện của anh ấy. Đến cả việc này còn làm không xong, anh ấy còn mặt mũi tới tìm con sao?”
Bà Lăng nguýt dài một cái: “Xem con kìa.”
“Con nói thật mà.” Đông Chí nghiêm trang chững chạc giải thích với bà: “Nếu con không đả thông tư tưởng cho gia đình mình, khiến anh ấy bị mọi người khó dễ, là con vô dụng. Ngược lại nếu con phải chịu ủy khuất trước người nhà anh ấy, thì đó là anh ấy vô dụng. Chẳng lẽ còn bắt con đi cầu xin bố mẹ người ta giơ cao đánh khẽ, phóng cho bọn con một con ngựa?!”
Bà Lăng bị lời nói của anh chọc cười, nhưng ngẫm lại, quả như thế thật. Nếu chuyện này Trang Châu không thể giải quyết nổi, để gia đình bọn họ khó dễ con trai mình, bà sao có thể an tâm giao con trai cưng cho cậu ta được chứ?
“Nói thì nói như vậy.” bà Lăng vẫn lo lắng mà dặn con trai: “Nhưng nếu gặp người nhà của thằng bé, con cũng phải chú ý thái độ của mình một chút, đừng thấy ai cũng tỏ ra lạnh lùng xa cách làm gì. Người nhà mình có thể chịu được con nhưng nhà người khác chưa chắc chịu được.”
“Con biết rồi.” Đông Chí sán lại ôm mẹ một cái, tội nghiệp hỏi: “Vậy còn ba…”
“Đương nhiên để mẹ đi nói.” Bà Lăng thở dài: “Chẳng lẽ trông cây vào con? Ông ấy không đánh què chân con mới lạ.” Nói xong lại có chút tức giận, ác độc nắm tay thằng út lại liều mạng nhéo nó một cái thật đau: “Thằng con đáng ghét, không lúc nào khiến cha mẹ bớt lo.”
Đông Chí hắc hắc cười hai tiếng, anh biết cha cũng đã ít nhiều có phán đoán về tính hướng của mình. Nhưng cho tới bây giờ cha chưa từng cùng anh nhắc tới đề tài này, Đông Chí cũng không rõ thái độ của cha ra sao, trong lòng có chút không yên, chỉ có thể để mẹ yêu xung phong ra trận trước. Còn về anh hai và chị dâu, anh ngược lại không cảm thấy lo lắng, một phần vì từ nhỏ tới lớn đã quen anh hai chuyện gì cũng nhường mình. Lui một bước, vạn nhất bọn họ thật sự không thể chấp nhận chuyện này, về sau ít chạm trán nhau là được, dù sao bình thường cũng không ở cùng một chỗ. Vấn đề duy nhất chính là, đến lúc đó anh sẽ cảm thấy đôi chút khó chịu.
Bà Lăng nói thêm: “Chờ khi mẹ nói rõ với cả nhà rồi, nhà bên kia cũng không có ý kiến gì thì con dẫn người về ăn một bữa cơm, coi như ra mắt người trong nhà.”
Đông Chí gật đầu.
Bà Lăng lại hỏi: “Thằng bé nói sẽ tới đây đón con, vậy con có ở nhà ăn cơm tối không?”
Đông Chí cào cào tóc: “Con không rõ, để con hỏi anh ấy xem.”
Kết quả bữa cơm chiều rốt cuộc vẫn không thể ăn ở nhà, Trang Châu nói bọn Hòa Thanh mời cơm, rủ Đông Chí đi cùng. Hai anh em nhà này Đông Chí đều đã gặp, hơn nữa Trang Châu cũng xuất phát từ hảo ý, muốn mình mau chóng dung nhập vào cuộc sống sinh hoạt của anh ấy, nên cũng không cự tuyệt.
Khi Trang Châu dẫn người tới nhà hàng của Hòa Khoan, hai anh em Hòa gia đều đã tới, đang ngồi trên ghế nói chuyện phiếm. Thấy bọn họ tiến vào, nụ cười trên mặt cả hai không hẹn mà cùng toát ra vài phần ý vị sâu sa.
Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng hai anh em nhà này thật giống nhau.
Trang Châu khoát tay lên vai Đông Chí, vừa cùng đi vào trong vừa nói: “Hai người bọn họ em đều đã gặp rồi, không cần khách khí với bọn họ.”
Mỉm cười chào hỏi huynh đệ Hòa gia. Trước đây tuy rằng bọn họ đều đã gặp qua Đông Chí nhưng tình hình hiện tại dù sao cũng bất đồng, chỉ nhìn thần thái không đơn thuần của hai người là biết trong khoảng thời gian này Trang Châu đã bỏ không ít công phu.
“Quả thật không phải người ngoài.” Hòa Khoan cười nói: “Thầy Lăng chắc còn chưa biết, hai nhà chúng tôi là thế giao, biết nhau từ khi còn mặc quần tà lỏn, có nói là anh em ruột thịt cũng không sai nên thầy Lăng đừng coi chúng tôi là người ngoài.”
Đông Chí vội nói: “Anh cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Hòa Khoan tươi cười liếc nhìn Trang Châu, thấy hắn đang giúp Đông Chí gắp đồ ăn, biểu tình trên mặt vô cùng kiên nhẫn. Trong lòng Hòa Khoan âm thầm buồn bực. Từ nhỏ chuyện ly hôn của cha mẹ Trang Châu đã ầm ĩ náo động một thời gian, anh cũng từng nghe lén cha mẹ nghị luận về chuyện này, họ đều nói là do Hạ Tuyết Oánh không hiểu chuyện, chẳng những làm xấu mặt hai nhà còn liên lụy tới thanh danh con cái. Cũng không biết là do Hòa Khoan đa nghi hay không mà từ nhỏ anh đã cảm thấy Trang Châu đặc biệt bài xích chuyện tình cảm. Đã từng có con gái viết thư tình cho hắn, kết quả bị hắn lãnh mặt cự tuyệt, khiến con gái nhà người ta khóc lên khóc xuống bỏ chạy mất. Hòa Khoan từng hoài nghi cuộc sống nhân sinh lý tưởng của Trang Châu chính là kiểu trên giường không nói chuyện yêu đương. Hiện giờ xem ra, hình như tất cả đều sai rồi.
Hòa Thanh rót rượu cho cả bọn, Trang Châu lấy lý do lái xe không uống, liền giật dây ép hắn uống một chút: “Bọn tôi và Đông Chí lần đầu tiên cùng nhau ngồi ăn cơm, anh một ly cũng không uống sao được?”
Trang Châu bật cười: “Uống thì uống, sợ hai người sao?”
Hòa Khoan phụ họa: “Phải thế chứ, đây là rượu Tiểu Thanh tự ủ, nếu muốn uống nữa còn phải chờ lâu lắm. ít nhất cũng phải tới ngày 15 đi?” câu cuối cùng là hỏi Hòa Thanh.
Hòa Thanh gật đầu: “Nhanh nhất cũng phải sau tết nguyên tiêu.”
Trang Châu thấy Đông Chí nghe không hiểu liền cười nói: “Hòa Thanh ngại tết âm ở thành phố không có ý nghĩa, hàng năm đều cùng một nhóm bạn đi phượt, qua tết mới về.”
Đông Chí có chút ngạc nhiên: “Là tổ chức thành nhóm tự đi sao? Đi đâu vậy?”
Hòa Thanh mở bản đồ trên di động đưa cho mọi người xem: “Từ nơi này đi về phía tây, qua Tứ Xuyên thăm vài địa điểm…Cửu Trại Câu càng không cần phải nói, còn có Trùng Khánh…” (Cửu Trại Câu: ‘Thung lũng chín làng’ là khu bảo tồn thiên nhiên, vườn quốc gia thuộc châu tự trị dân tộc Khương, dân tộc Tạng A Bá, miền bắc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.)
Đông Chí nghe được hai chữ ‘Trùng Khánh’ trong lòng khẽ động: “Chắc chắn tới Trùng Khánh chứ?”
“Ừ, chắc chắn.” Hòa Thanh nói thêm: “Đoàn trưởng có người thân ở Trùng Khánh, nên chúng tôi sẽ tới đó nghỉ chân, người cần nghỉ ngơi, xe cần bảo dưỡng, ở đó vài ngày sau đó mới đi Cửu Trại Câu.”
Đông Chí lại hỏi: “Khi nào xuất phát?”
“Hai ngày nữa.” Hòa Thanh cười nói: “Sao, cậu muốn đi?”
Đông Chí lắc đầu: “Mùa đông năm nay không đi được. Trong nhà có chút chuyện.” trên thực tế bà Lăng từ lúc anh nghỉ hè đã ra lệnh nghiêm ngặt, nếu nghỉ đông anh còn chạy đi chơi, không cùng đón tết với bọn họ, thì năm sau bà sẽ không bao giờ làm thịt kho tàu và sườn heo kho tương cho anh ăn nữa.
“Về sau còn nhiều cơ hội.” Hòa Thanh cũng không miễn cưỡng: “Muốn loại đặc sản nào cứ nói, tôi sẽ mang về cho mọi người.”
Hòa Khoan và Trang Châu không chút khách khí, kể tên một đống đồ. Hòa Thanh cười hỏi Đông Chí: “Đông Chí có thích cái gì không? Cậu không cần khách khí với tôi.”
Đông Chí do dự một chút: “Tôi muốn nhờ anh mang hộ tôi một thứ tới Trùng Khánh được không?”
Hòa Thanh kinh ngạc: “Có bạn bè ở đó?”
“Cũng không hẳn.” Đông Chí lắc đầu: “Là… người quen.”
Hòa Thanh trả lời thập phần khẳng khái: “Không thành vấn đề, cậu chỉ cần ghi rõ địa chỉ số điện thoại, tôi đảm bảo chuyển đồ tới tận nơi cho cậu.”
“Là thế này.” Đông Chí quyết định nói rõ ràng, dù sao thứ cậu muốn nhờ chuyển cũng không phải hàng hóa: “Là một con chó, nhà chủ nó đang ở Trùng Khánh.” Đông Chí ra dấu tay thể hiện độ lớn nhỏ của nó: “Có thể mang theo không? Có thể để nó trong lồng.”
“Có thể.” Hòa Thanh sừng sốt một chút, cười nói: “Cậu cũng không nghĩ xem tôi đang làm nghề gì.”
Đông Chí lúc này mới kịp phản ứng lại, Hòa Thanh là bác sỹ thú y, giao động vật cho anh ta so với bất cứ ai càng đáng tin hơn, vội vàng đứng dậy rót rượu đầy chén cho Hòa Thanh: “Chuyện này còn chưa quyết định được, nhưng tôi cám ơn anh trước.”
Chuyện này anh đã tính toán trong lòng lâu rồi, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào vẹn toàn. Hiện giờ may có Hòa Thanh, trong lòng thực sự cảm thấy ông trời phù hộ. tuy rằng chuyện này thành công hay không còn chưa biết nhưng có thể gặp được một cơ hội tốt như vậy, Đông Chí vẫn cảm thấy vô cùng cao hứng.
Trong lòng Trang Châu buồn bực vô cùng: “Em nuôi chó lúc nào vậy?”
“Không phải em.” Đông Chí nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể nói: “Anh còn nhớ quán lẩu lần trước mình tới không, là cái quán chưa kịp ăn đã bỏ đi đó? Gần trung tâm triển lãm mỹ thuật ấy?”
Trang Châu gật đầu, trong lòng có chút kỳ quái, không hiểu sao em ấy lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
“Trong quán đó có một con chó bắc kinh.” Đông Chí nhìn vẻ mặt của hắn là biết hắn còn chưa nhớ ra: “Chủ nhân trước của nó đã chuyển về Trùng Khánh, cả gia đình ông ấy đi tàu hỏa nên không mang nó theo được, mới để nó lại trong quán.”
Trang Châu càng không hiểu: “Em quen cả nhà kia?”
Đông Chí lắc đầu, tâm nói: em chỉ nhận thức con chó kia thôi.
Hòa Thanh nghe thủng câu chuyện, ngược lại có chút hiểu ra: “Cậu thấy con chó kia đáng thương?”
Đông Chí mặt có chút nóng lên. Chuyện này dù thế nào cũng là chủ ý của riêng mình, mà chân chạy vất vả lại là Hòa Thanh, điều này khiến anh thấy có chút áy náy: “Đúng vậy. Nghe nói nó và chủ nhân tình cảm sâu đậm, như bây giờ…”
Hòa Thanh liếc mắt nhìn Trang Châu một cái, trên mặt lộ ra thần sắc chế nhạo. Lần gặp mặt trước ở bệnh viện thú y, Hòa Thanh đã cảm thấy Đông Chí là người vô cùng mềm lòng, đưa mèo hoang tới khám bệnh không nói, thậm chí còn vì chúng nó mà khóc tới đỏ mắt. Hiện giờ lại thu xếp cho chó lưu lạc… được rồi, cậu ấy có thể ra mặt thu xếp như vậy, trong lòng Hòa Thanh thật sự có chút ngoài ý muốn.
Hòa Khoan tâm tình thoáng có chút phức tạp, anh cảm thấy chuyện nhặt được chó mèo lưu lạc sau đó vất vả tốn sức đưa nó về nhà… là chuyện anh nghe được khi mình còn đi nhà trẻ hoặc học tiểu học. Không ngờ anh từ tiểu tử ngốc biến thành thanh niên trai tráng như bây giờ, loại chuyện này cư nhiên còn phát sinh ở cạnh mình. Điều này khiến anh có cảm giác không thật. Anh lúc đầu còn nghĩ là: phương diện tinh thần của thầy giáo Lăng này hẳn có vấn đề đi?
Nhưng nhìn thấy Hòa Thanh và Trang Châu biểu tình thấy nhưng không trách, Hòa Khoan lại cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều, thầy Lăng có lẽ chính là một người có tình yêu thương bao la, siêu cấp thích tiểu động vật. Hòa Khoan thử dùng suy nghĩ tương đối chính diện một chút để lý giải hành vi của Đông Chí, cuối cùng vẫn thực rối rắm mà phát hiện con người Lăng Đông Chí hoàn toàn mạc danh kỳ diệu. Người ta bỏ chó người ta lại liên quan gì tới cậu ta đâu nhỉ?!
Hòa Khoan cảm thấy gặp phải Đông Chí, ngay cả Hòa Thanh cũng trở nên có chút không bình thường. Người ta nhờ vả nó ngàn dặm xa xôi vận chuyển một con chó lưu lạc, nó chẳng những không cự tuyệt mà còn rất vui vẻ vinh hạnh làm.
Hòa Khoan lắc đầu, rót rượu cho mình và Trang Châu, tự giễu nói: “So với mấy người có phải anh đây có vẻ đặc biệt không có tình thương hay không? Trong nhà hàng tôi mỗi ngày đều giết vài con gà con vịt…”
Hòa Thanh vội vàng khoát tay đánh gãy lời anh nói: “Sai rồi, sai rồi. Sủng vật tuy cũng là động vật nhưng nó không giống heo gà vịt. Chúng nó có tình cảm với con người, anh chưa từng nuôi sủng vật, nói anh anh cũng không hiểu.”
“Phải, không hiểu.” Hòa Khoan cười lắc đầu: “Nhưng chuyện này đối với em mà nói cũng không tính là phiền toái.”
Hòa Thanh gật đầu: “Vừa lúc dọc đường đi có nó làm bạn.”
Hòa Khoan nói thêm: “Đúng rồi, quán lẩu hai người nói là quán lần trước Trang nhị gọi điện cho tôi sao? Quán đó đã bị niêm phong rồi. Mẹ nó, quá ác độc, hóa chất gì cũng dám dùng, đệt.”
Đông Chí hoảng sợ: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Hòa Khoan ngửa đầu nghĩ nghĩ: “Hình như là tuần trước.”
Đông Chí nhất thời có chút sốt ruột. Quán bị niêm phong, con chó bắc kinh kia có thể chạy đi đâu? Anh lặng lẽ giật giật góc áo Trang Châu: “Lát nữa cùng em đi tìm con chó kia nhé.”
Trang Châu kỳ thật không quá chú ý Đông Chí nói gì, chỉ cảm thấy em ấy phả nhiệt khí lên má, còn mang theo hơi rượu, ngứa ngứa tê tê, trong lòng nhất thời rối tinh rối mù: “Được. Đi đâu cũng được.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Mật Của Đông Chí
Chương 38: Hòa gia huynh đệ
Chương 38: Hòa gia huynh đệ