DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 54: Âm láy ma quỷ

Dàn nhạc không thể không dừng lại diễn tấu, nghệ sĩ đàn dương cầm và đàn vi-ô-lông cùng các loại nhạc cụ khác đều dừng lại, hội trường vốn vô cùng náo nhiệt lại đột nhiên trở nên thật yên lặng, hết thảy tầm mắt đều tập trung lên một người, cho đến khi bầu không khí yên lặng này bị sự xuất hiện của một người nam nhân khác đánh vỡ.

“Chuyện gì mà náo nhiệt thế?” Lê Khải Liệt dẫn theo các thành viên trong ban nhạc của hắn, không biết từ khi nào thì đã xuất hiện ở đại sảnh, thời điểm hắn xuất hiện trùng khớp như vậy, không khỏi làm cho người ta hoài nghi có phải đã sớm tính toán kỹ lưỡng hay không, ở thời khắc mấu chốt mà cứu giúp tân tình nhân của hắn.

Mọi người đều xem tin tức mà giới truyền thông đăng tải là trò đùa, từ trước đến nay chỉ lưu luyến với các bụi hoa mà hiện tại Leo đột nhiên đổi tính, lại thích ở cùng nam nhân? Những người trong làng giải trí biết rõ tác phong làm việc của Lê Khải Liệt thì rất khó mà không đi hoài nghi tính chân thật của chuyện này, mà sau khi Vu Duy Thiển được Kim McKay và Takeda Koichi khen ngợi thì tất cả mọi người đều tán thưởng tâm cơ của Lê Khải Liệt.

Ngoại trừ giao tiếp còn phải biết cách tự cường điệu và quảng bá chính mình, nắm chắc thời cơ tốt nhất, đây cũng là mấu chốt quan trọng để thành danh, sở dĩ Lê Khải Liệt được xưng là Miracle Leo chính là vì chỉ một trong khoảng thời gian ngắn mà hắn đã lập được kỳ tích để trở thành siêu sao.

Người như vậy mà bảo rằng hắn không biết cách lợi dụng thì đó hoàn toàn là chuyện mà không kẻ nào có thể tin tưởng.

“Oh, Leo, vì sao đến bây giờ ngươi mới xuất hiện, lưu lại bạn thân của ngươi một mình, bị khi dễ như vậy…”

“Khi dễ hắn?” Con mắt của Lê Khải Liệt giật giật, một ánh sáng tinh tế xẹt qua màu tro lục, tiếp nhận một ly sâm banh do phía sau truyền lên, vài tiếng cười nhẹ âm trầm vang vọng trong đại sảnh, “Ta rất phục người nào dám làm như thế.”

Hắn thoạt nhìn cũng không hề bận tâm, nhưng ý tứ trong lời nói lại làm người ta rất nghi ngờ, nghe giống như ngay cả hắn cũng không dám làm như vậy? Bất quá chỉ cần nghĩ đến việc Leo bị phát hỏa rồi mất hết bình tĩnh, sau đó bị tát một bạt tai ngay tại trường quay, nhưng lại không hề nổi giận? Chuyện này thật sự khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

“Ngươi đến rồi, bây giờ ta có thể ly khai, ta dẫn Lydia trở về trước.” Nam nhân vật chính bị đủ loại suy đoán vây quanh, lại buông xuống đàn vi-ô-lông ngay tại thời điểm này. Những ca sĩ, minh tinh điện ảnh, đạo diễn, nhà sản xuất, nhạc sĩ, thương gia tài trợ, tất cả những thứ xa hoa này cũng chẳng là gì đối với hắn.

Như một quý tộc cố tham gia lễ hội nông thôn, Vu Duy Thiển buông đàn vi-ô-lông, vì thoát ly khỏi bể khổ mà cảm thấy thả lỏng, những người khác lại khó có thể chấp nhận hành động rút lui đột ngột của hắn — ở trong mắt bọn họ, đây là lùi bước.

“Lydia đang nghỉ ngơi trên xe của ta, Wolf ở cùng với nàng.” Lê Khải Liệt giữ chặt cánh tay của Vu Duy Thiển, sau đó kề sát vào người hắn rồi thì thầm, “Lại muốn tránh né hay sao? Bởi vì ngươi đặc biệt cho nên lần nào cũng phải tránh né sau lưng người ta, ngươi còn sống hay đã chết thì có cái gì khác biệt?”

Giữ chặt cổ tay của Vu Duy Thiển, không cần nói cũng thấy rõ ý tứ uy hiếp và bức bách trong lời nói của Lê Khải Liệt. Lúc này Vu Duy Thiển mới biết ở trong mắt của Lê Khải Liệt, hóa ra hắn vẫn luôn là một kẻ trốn tránh….“Ngươi lại tự cao tự đại, ngươi cho là ngươi có thể biết rõ suy nghĩ của ta?” Rút tay thoát khỏi sự kiềm chế của Lê Khải Liệt, người nam nhân mặc áo đen cảm thấy buồn cười, hắn lắc đầu, trong đôi mắt dài mảnh lộ ra một cảm giác uy nghiêm kỳ dị, lần lượt nhìn từng người ở xung quanh.

Tò mò, dã tâm, ghen tỵ, dục vọng, thiện ý và ác ý đan xen vào nhau, còn có các loại tâm tư bị che giấu, hắn xuất hiện tại nơi này giống như một kẻ xâm lược, mà Kim McKay và Takeda Koichi ở trên lầu đang thiết tha chờ đợi, lại bước xuống vài nấc thang vì sợ hắn cứ như vậy mà rời đi.

Chỉ cần sống trên đời, rốt cục cũng có một ngày phải bị ràng buộc và ảnh hưởng bởi các tác nhân ở xung quanh, cho dù hắn bất tử thì điểm này dường như không thể thay đổi. Cầm lấy đàn vi-ô-lông, Vu Duy Thiển thử âm điệu, sau đó đi đến bên cạnh nghệ sĩ đánh đàn dương cầm rồi thấp giọng nói một câu gì đó, người nghệ sĩ đàn dương cầm gật đầu, còn hắn thì đứng kế bên, giơ lên cây vĩ trong tay.

Một nghệ sĩ diễn tấu xuất sắc tựa như một diễn viên múa đang khiêu vũ trong âm nhạc, trước khi nốt nhạc đầu tiên vang lên thì hắn đã có thể nắm bắt lòng người, hiện tại, ngay trong đại sảnh tràn ngập đủ mùi nước hoa, ánh đèn chiếu rọi xuống các ly rượu lấp lánh, không ít người bỗng nhiên có thể lĩnh ngộ được điều này.

Cho dù người nam nhân phương Đông với thân phận bí ẩn có điểm gì đặc biệt hay không thì hắn quả thật rất chói mắt, cho dù ở xung quanh đều là các ngôi sao trong làng giải trí thì hắn cũng không hề kém cỏi so với những người khác.

“Chỉ là đánh đàn vi-ô-lông mà thôi, cũng chẳng có gì tài giỏi, Angelina cũng biết, có phải không Angelina?” Lillian dùng cô bạn thân của mình để nêu ví dụ, cho thấy lập trường phản đối của nàng, nhưng Angelina lại nhẹ nhàng kéo tay nàng, ra hiệu cho nàng nhìn về một hướng.

Takeda Koichi tự mình đi đến một góc cửa rồi tắt đèn ở chính sảnh.

Phía sau đại sảnh, bởi vì vị trí của sân khấu mà nơi này trở nên lấp lánh, vách tường còn treo vài bóng đèn nên cũng không làm cho đại sảnh trở nên quá u ám, bây giờ ánh sáng duy nhất còn lại chính là chùm đèn pha lê ngay phía trên đàn dương cầm.

Ánh sáng nhu hòa chiếu xuống người nam nhân mặc âu phục màu đen đang sờ lên dây đàn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, đôi mắt của hắn hơi hơi khép lại, giống như đang trở về hồi ức, hoặc là đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ nào đó mà người khác khó có thể suy đoán. Lê Khải Liệt nhìn không ra suy nghĩ hiện tại của Vu Duy Thiển, là nổi giận vì bị ép buộc, hay là thả lỏng bản thân, chỉ xem đây là một trò chơi…..

Tiếng đàn mỏng manh chậm rãi vang lên, giai điệu êm dịu ngưng tụ thành một đường thẳng xuyên qua không khí, giống như một làn khói trắng, dùng lực lượng nhẹ nhàng xuyên thấu màng tai của thính giả. Âm thanh kia có một chút đau thương, một chút bi ai, dưới ánh sáng dìu dịu có thể nhìn thấy đôi mắt khẽ khép lại cùng bờ môi mím chặt. Nhưng hoàn toàn đối lập với sự đau thương đang nhàn nhạt trôi nổi trong không khí, trên khuôn mặt xinh đẹp tao nhã chỉ còn lại sự hưởng thụ.

Mái tóc đen hơi dài đang rũ xuống trước trán, che khuất con ngươi màu đen mà có khả năng đang xuất hiện một loại cảm xúc khác, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dừng trên dây đàn, giai điệu bi ai vang lên dưới mỗi lần kéo vĩ, cảm giác đau thương chồng chất như có như không, xung quanh u ám nhưng lại khiến người ta nhìn ra sự mờ nhạt không tồn tại trong bóng đêm…

Buổi tối, rạp hát, màn che màu đỏ, nam tử mặc đồ đen đứng trên sân khấu, cảnh tượng xưa kia thoáng hiện lên trước mắt của Kim McKay, hắn bước xuống tầng bậc cầu thang, vẻ mặt khó tin lộ ra dưới ánh đèn.

“Bản xô nát giọng Sol thứ của Tartini – Âm láy ma quỷ!” Takeda Koichi bước đến rồi đặt tay lên vai của Kim McKay, hắn nói ra tên của bản xô nát, giống như chính mình đang nằm mơ, giai điệu này xác thật không hề có nửa điểm khác biệt, “Kim McKay, người đó và năm đó…”

“Giống năm đó!” Ánh mắt của Kim McKay sững sờ, cũng giống như Takeda Koichi, hắn như đang ở trong giấc mộng, trước mắt, ngay cả góc độ cũng không hề thay đổi, đứng nghiêng người đối với khán thính giả, mái tóc đen đơn giản rũ xuống trên gương mặt lãnh đạm, thời gian tựa như trôi ngược dòng, ngoại trừ hoàn cảnh khác biệt thì hiển nhiên hình ảnh này đang được lặp lại.

“Tiết tấu, cách kéo vĩ….” Takeda Koichi cẩn thận dùng lỗ tai để xác nhận, tiếp theo lồng ngực của hắn đập một cách kinh hoàng, “Chúng ta chưa nói với hắn đó là bản nhạc nào mà hắn lại chọn ngay bản này, đây chỉ là trùng hợp thôi sao? Cùng một tướng mạo, cùng khí chất, cùng phong cách ăn mặc, ngay cả lựa chọn bản nhạc cũng giống hệt năm đó, càng đừng nói…”

Càng đừng nói tiếng đàn giống nhau như đúc.

Giai điệu trong ký ức mà bọn họ từng tha thiết muốn nghe một lần nữa, nay lại được diễn tấu giống hệt năm đó khiến người ta không thể không khiếp sợ.

Chương một trong bản xô nát giọng Sol thứ của Tartini, Vu Duy Thiển đã từng diễn tấu ở vài thập niên trước trên một sân khấu với rèm che màu đỏ treo ở hai bên, năm đó bởi vì ngay cả đạo diễn cũng quá mức chấn động mà chưa thể diễn tấu hết khúc nhạc, hôm nay hắn sẽ hoàn thành nó.

Chương đầu tiên đầy bi kịch, chương thứ hai….Đã nhiều năm chưa chạm qua nhạc cụ, hắn chậm rãi thích ứng và nhớ lại, nhưng đối với những người khác mà nói, như vậy đã quá đủ.

Âm nhạc không chỉ là kỹ thuật biểu diễn, mà còn phải có biểu cảm nội tâm sâu sắc. Khi kỹ thuật và biểu cảm dung hợp đến mức cân bằng, đạt được trình độ hoàn mỹ nhất định thì đó chính là tác phẩm nghệ thuật có thể làm rung động tất cả mọi người.

Hiện tại tác phẩm nghệ thuật này xuất hiện trong tay của Vu Duy Thiển, theo đầu ngón tay của hắn mà chảy ra, chủ nhân của những ngón tay lơ đễnh mà tiếp tục diễn tấu, khán thính giả lại nhìn chăm chú vào những ngón tay lưu loát kia, mỗi một lần cánh tay của hắn di động thì sẽ làm cho hô hấp của người ta dừng lại.

Lê Khải Liệt đứng yên bất động, âm điệu hoa lệ và rực rỡ của đàn vi-ô-lông hoàn toàn tung bay trong hội trường, giống như có một lực lượng vô hình không ngừng ập đến. So với những kẻ khác, người chơi nhạc như Lê Khải Liệt đương nhiên càng có thể lĩnh hội được đoạn diễn tấu này cao siêu như thế nào so với những kẻ khác.

Hắn hoàn toàn hiểu được vì sao Takeda Koichi bẩm sinh là một nhạc sĩ nghiêm cẩn lại có thể nói không nên lời sau khi nhìn thấy Vu Duy Thiển.

Có thể thông qua âm nhạc mà nghe thấu lòng người, nhìn chăm chú vào Vu Duy Thiển, bàn tay cầm ly rượu dần dần siết chặt, ở phía sau hắn vang lên một giọng nữ đang thán phục, “Hóa ra ngươi nói chính là hắn!”

Âm láy ma quỷ đã đến chương thứ ba, tiếng réo rắt không ngừng lặp đi lặp lại, mang theo hết thảy đau thương và mãnh liệt dung hợp thành giai điệu hoa lệ quỷ bí, người diễn tấu nó thủy chung vẫn không thay đổi, ngón tay linh hoạt rung trên những dây đàn, mỗi một lần âm điệu rung lên, tiết tấu lướt nốt khiến lòng người đều trở nên run rẩy.

Ánh mắt của Lê Khải Liệt nhìn chăm chú vào người đang kéo vi-ô-lông, ý cười trên khóe miệng dần dần lui ra, đôi mắt màu tro lục cứ như vậy mà nhìn những ngón tay đang chuyển động. Có giai thoại đã từng bảo rằng nhà soạn nhạc Tartini ở trong mộng đã dùng linh hồn trao đổi với ma quỷ mà có được bản xô nát này, hiện tại người diễn tấu nó lại bằng cách nào mà đạt được bất tử?

Đáy mắt hiện lên vài tia lửa khó hiểu, hắn đặt xuống ly rượu rồi xoay người rời đi.

Ngay lúc này diễn tấu đã đến đoạn cao trào, âm láy lướt nhanh trong những nốt nhạc hoa lệ và rung động, cho đến đoạn cuối cùng.

Không hề có những tiếng vỗ tay như sấm, Vu Duy Thiển buông đàn vi-ô-lông xuống, trong tiếng nhạc đệm, người nghệ sĩ đánh đàn dương cầm đã sớm ngây người đang trơ mắt nhìn hắn đi qua, nếu không có Takeda Koichi hô to một tiếng “Đợi đã”, thì tất cả mọi người vẫn còn đang ngây dại.

Cho dù là người không hiểu âm nhạc cũng có thể lĩnh hội được tài nghệ cao siêu của Vu Duy Thiển, như Takeda Koichi đã từng nói, đó là một tác phẩm mà kỹ thuật và biểu cảm không có chỗ nào để bắt bẻ. Lillian cầm ly rượu, mặc dù khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng nhưng cũng không thể nào che giấu được biểu tình chật vật của nàng.

Diễn tấu như vậy, vô luận như thế nào thì nàng cũng không thể nói là không có tài, người nam nhân này quả thật có năng lực tương xứng.

Đám người ồ lên, gió chiều nào theo chiều nấy, mọi người đều tiến đến, nhưng nhân vật chính đã muốn ly khai, khi vừa chấm dứt bản xô nát này thì Vu Duy Thiển liền nhìn thấy một cái bóng ở bên ngoài cửa sổ, Lê Khải Liệt không còn ở trong đại sảnh, điều này làm cho hắn có một chút cảnh giác.

Người của W.Locke vì muốn tìm hắn mà nhiều lần phái người phục kích, sau khi xác định thân phận của hắn thì lại dùng bom tiến hành uy hiếp để tìm kiếm cậu chủ bị mất tích kia, vô luận Reese mà hắn biết có phải là người mà bọn họ đang tìm hay không thì quyết tâm tìm người của bọn họ đã rất rõ ràng.

Mặc kệ hung thủ giết người là ai, Reese cùng dòng chữ ‘Ta đến đây, chờ ta’ chỉ có thể có một ý tứ.

Bước nhanh hơn cước bộ, hắn đi ra ngoài rồi vòng qua phía cửa sổ, đi vào trong hoa viên, ở phía sau bụi cây có cái gì đang giật giật, một tiếng động rất nhỏ vang lên, những chiếc lá nhẹ nhàng đong đưa trong đêm tối, phát ra những âm điệu réo rắt.

Đọc truyện chữ Full