“Đây là ngươi nói bước đầu hợp tác?” Trong phòng xe xa hoa, một lần nữa Vu Duy Thiển đeo lại mắt kính, mi tâm cau chặt đủ để thuyết minh tâm tình của hắn giờ phút này, “Ngươi xem ta là đứa nhỏ ba tuổi? Dùng một cặp mắt kính làm lễ vật thì ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi? Lê Khải Liệt, ta đáp ứng với ngươi nhưng không phải chuyện này!”
Đối với ánh mắt chăm chú phía sau tròng kính lạnh lẽo, cùng với lời chất vấn nghiêm khắc, Lê Khải Liệt xoa lên bả vai của mình rồi đáp lại, “Bị bắt ngủ dưới đất một đêm, còn phải ứng phó với mọi người vì vết thương trên mặt, là ngươi gây ra, chẳng lẽ ngươi không chịu trách nhiệm?” Hắn đứng trước mặt Vu Duy Thiển, một tay đeo đầy các loại trang sức diễn xuất bằng bạc, dấu vết trên mặt rõ ràng đến mức bất luận kẻ nào cũng đều nhìn ra hắn đã động tay động chân với người nào đó.
Chiếc bàn trong phòng khách là loại đã được cố định xuống sàn nhà, hắn bị còng dưới đất cả đêm, nếu nói cho người khác biết siêu sao Lê Khải Liệt ngủ trên sàn nhà trong chính căn biệt thự ở phía Đông Thượng Manhattan của mình, e rằng sẽ không có ai tin tưởng.
“Chịu trách nhiệm?” Vu Duy Thiển nhíu mày, sau đó dựa lưng vào ghế ngồi, “Ngươi xem mình là nữ nhân hay sao?”
“Sao cũng được, đây không phải là yêu cầu của ta, là của đạo diễn Kim McKay, không ngờ sau ngày đó hắn quay về xem lại trong thước phim thì lại coi trọng ngươi, muốn ngươi giúp quay phim.” Biểu tình của Lê Khải Liệt có một chút vi diệu, xe đang chạy về hướng Quảng trường Thời đại, đạo diễn Kim McKay yêu cầu chính là dẫn đến người nam nhân đã gây ra hỗn loạn vào ngày hôm đó, mặc kệ hắn và Lê Khải Liệt có quan hệ gì, nếu muốn tiếp tục buổi quay clip quảng bá của ngày hôm đó thì nhất định phải làm như vậy.
Lê Khải Liệt là người luôn thích làm theo ý mình, nhưng hắn sẽ không tự đại đến trình độ nghĩ rằng quả địa cầu phải quay xung quanh hắn, nếu thật sự là như vậy thì hắn cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Khi hắn giải thích đơn giản với Vu Duy Thiển mục đích của việc này thì có thể tưởng tượng được câu trả lời và phản ứng của đối phương là như thế nào.
“Vì sao? Ta không phải diễn viên.” Đẩy lên cặp mắt kính trên sóng mũi, Vu Duy Thiển bình ổn cơn tức giận, tựa hồ chỉ cần đối mặt với Lê Khải Liệt thì cảm xúc của hắn rất dễ dàng bị dao động.
“Có người không phải diễn viên nhưng bẩm sinh có lực hấp dẫn đặc biệt, ngươi chính là một trong số đó, đừng nói với ta rằng ngươi không biết rõ điểm này.” Lê Khải Liệt dựa vào giá treo trang phục, dùng một loại ánh mắt nào đó khiến người ta khó có thể lý giải, tựa hồ so với lần đầu tiên gặp mặt càng có nhiều thành phần tìm tòi nghiên cứu.
Đối với ánh mắt khác thường này của hắn, Vu Duy Thiển đáp lại bằng một nụ cười khẽ, “Như thế nào? Không cam lòng hay là ghen tỵ? Vô luận thế nào thì ngươi cũng biết ta không có khả năng giúp ngươi chuyện này, ta không nên xuất hiện trên màn ảnh.”
“Đừng quên ngươi đã sớm cùng ta xuất hiện trên các mặt báo.” Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt chỉ nhắc nhở như vậy, ánh mắt vẫn có một chút kỳ quái, tựa hồ bản thân hắn cũng không thích đề nghị này.
Mà lý do thật chất có phải xuất phát từ ghen tỵ hay không thì e rằng chỉ có mình hắn là rõ ràng nhất.
Dọc đường đi, hai người thủy chung không thể thỏa thuận, đây là công việc của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển không cần thiết phải tham dự, vì yêu cầu của đạo diễn Kim McKay mà khiến không khí trong xe rất căng thẳng, bọn họ đều biết nếu Vu Duy Thiển từ chối phối hợp, cho dù đến Quảng trường Thời đại thì cũng không ai có thể cưỡng ép hắn tham gia quay clip.
Không khí giằng co ở trong phòng xe vẫn như cũ, không hề giảm bớt. Quảng trường Thời đại, khu phố thương mại sầm uất nhất, xung quanh không có người đi bộ, không có tiếng huyên náo, khu đất trống lại một lần nữa được bài trí, lần này tiếp tục cảnh quay bị dở dang vào ngày hôm đó, đạo diễn Kim McKay mặc một chiếc áo thun đơn giản, đầu đội mũ lưỡi trai, đang cùng các nhân viên công tác nói chuyện với nhau.
Owen cũng đến trường quay, nhìn thấy xe của Lê Khải Liệt đã đến, lập tức đi về hướng của Lê Khải Liệt, hắn lên tiếng nhưng không nói về việc quay clip quảng bá lần này, “Hắc, ta vừa tới, bên San Francisco xảy ra chuyện, ngươi nghe tin hay chưa?”
“Chuyện gì?” Vu Duy Thiển đang bước xuống xe, đứng sau lưng Lê Khải Liệt, hắn nghe thấy lời nói của Owen thì liền có một chút dự cảm không tốt.
Nhìn thấy Vu Duy Thiển ở đây, Owen vừa kinh hỉ vừa nghi hoặc mà quan sát vài lần, “Quả nhiên là ngươi, nghe bọn Luke bảo rằng Liệt vì một người nam nhân mới chọc giận đạo diễn, ta còn…”
“Nói mau, chuyện gì.” Phát hiện vẻ mặt âm trầm cùng với biểu tình nghiêm túc của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt cắt ngang lời Owen.
“Lần này tập trung quay cho xong, sau đó chúng ta sẽ trở về San Francisco, bất quá ta nghe nói nơi đó xảy ra án mạng, cảnh sát rất kín mồm, nghiêm cấm giới truyền thông phao tin lần này ra ngoài, ta là nghe được một người bạn nói, hắn có nguồn tin riêng.” Owen nhìn vết thương trên mặt của Lê Khải Liệt một lúc lâu, nhịn xuống một bụng nghi vấn, sau đó nói tiếp, “Nghe nói nơi xảy ra án mạng ở gần địa điểm lần trước ngươi tổ chức buổi hòa nhạc, khi thi thể được phát hiện là lúc không còn lại bao nhiêu máu….”
Owen càng nói thì sắc mặt của Vu Duy Thiển càng lúc càng khó coi, Lê Khải Liệt cũng nhíu chặt mi, hai người đứng trước mặt hắn, cho dù thời tiết không tệ nhưng lại làm cho người ta có cảm giác lạnh buốt, tựa như có gió lốc cuồn cuộn nổi lên, ngay cả bọn người của Deer và Luke ở cách đó không xa cũng phát hiện nơi này có điều gì đó khác thường.
“Lê Khải Liệt!” Lạnh lẽo như gió, ánh mắt của Vu Duy Thiển làm cho Owen sợ hãi mà rút lui vài bước, Lê Khải Liệt nhìn thấy một quyền cực mạnh phóng đến trước mặt hắn, hắn có thể né tránh nhưng lại không làm như thế, một lực thật lớn đập vào mặt làm cho hắn rút lui mấy bước, máu tươi từ khóe miệng trào ra.
“Nếu thật sự giống như chúng ta suy nghĩ thì ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt.” Ngữ điệu chậm rãi, từng chữ một được nói vô cùng rõ ràng, đôi mắt lạnh lùng của Vu Duy Thiển dưới ánh mặt trời lại càng hiển lộ rõ ràng, so với đêm qua thì quả thật có thể phán như hai người, Lê Khải Liệt lau đi vết máu bên khóe miệng, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, hắn không dự đoán được sự tình lại có thể diễn biến như thế.
Bọn họ từng thảo luận về Vivian, cũng thảo luận tình trạng cùng với phản ứng có thể xuất hiện trên người nàng, nếu Bode không thả nàng ra, gia tộc Claudy vì bất tử mà tình nguyện chống lại tập đoàn tài chính Bathory, cố ý thúc đẩy năng lực của nàng, khi nàng nỗ lực tìm kiếm Vu Duy Thiển mà không được bổ sung máu tươi thì nàng sẽ trở thành cái gì….Hiện tại khả năng có thể xuất hiện nhất chính là.
Khát máu.
Nàng sẽ khát máu đến phát cuồng, trở thành một con ma ca rồng chỉ biết hút máu.
Nếu án mạng là do Vivian làm…
Vu Duy Thiển bắt đầu hối hận vì mình sơ suất, hắn nghĩ rằng dựa vào danh tiếng của tập đoàn tài chính Bathory thì có thể dọa được gia tộc Claudy, nhưng nếu kết quả không phải như hắn suy nghĩ thì hắn đã hại Vivian, mà trong thời gian này hắn lại đáp ứng cùng Lê Khải Liệt thỏa thuận mối hợp tác quái quỷ gì đó, thậm chí bởi vì một loại cảm giác kỳ lạ vẫn quanh quẩn ở trong lòng mà không lập tức quay về.
Nam nhân quả nhiên đều rất ích kỷ, Vu Duy Thiển hung hăng tự mắng chính mình, xoay người sang chỗ khác, tròng kính dưới ánh mặt trời phản xạ những tia sắc bén lạnh lùng, ngay cả thân mình cũng truyền đến hàm ý cự tuyệt hết thảy mọi chuyện, nhưng có người lại không chấp nhận sự chuyển biến này.
“Ngươi quay lại cho ta!” Lê Khải Liệt đuổi theo Vu Duy Thiển, các nhân viên công tác đều phát hiện tình hình nơi này không thích hợp, tất cả đều nhìn sang.
Miracle Leo với khóe miệng rướm máu, hắn đang đuổi theo thì bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lập tức phóng nhanh về phía trước.
Dưới ánh mặt trời, biển quảng cáo điện tử chớp tắt với tần số kỳ dị, “Đùng–” viên đạn cắm sâu vào mặt đất, đầu đạn lướt qua bả vai của Lê Khải Liệt, cảm giác nóng rực như hỏa thiêu, không cần phải xác nhận thì hắn cũng cảm giác được áo khoác đã bị máu tươi thấm ướt.
Vu Duy Thiển đột nhiên bị một lực lượng áp đảo xuống đất, trên vai Lê Khải Liệt lan tràn máu tươi, vết thương vừa mới khép miệng lại bị viên đạn xé rách, máu tươi chảy xuống đất, tất cả nhìn thấy cảnh này đều sợ ngây người, có người bắt đầu hét to, lập tức báo cảnh sát, những tiếng hét chói tai từ phía fan hâm mộ đang chờ đợi ở trường quay không ngừng vang lên, mọi thứ đều trở nên điên cuồng.
Lê Khải Liệt không hề bận tâm, hắn từ dưới đất đứng lên, dùng bàn tay chảy đầy máu tươi mà nắm chặt Vu Duy Thiển, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm đang gắt gao nhìn Vu Duy Thiển, “Ta sẽ cho ngươi một lời giải thích rõ ràng về chuyện của Vivian! Nhưng ngay lúc này ngươi không thể loạn, Ngươi hiểu chưa? Ta mặc kệ ngươi và nàng có quan hệ gì, nếu nàng gặp chuyện không may thì ngươi sẽ thế nào, ta chỉ biết nếu chuyện này thật sự là do nàng làm ra thì nàng vẫn chưa chết, nàng còn có thể cứu! Ngươi quay về vì nàng mà lại không đề phòng như vậy chính là ý đồ của những người đó! Ngươi thanh tỉnh một chút đi!”
Trên khuôn mặt cương quyết khó thuần lộ ra khí thế đầy áp bức, ánh mắt giống như muốn toát ra lửa, tiếng gầm nhẹ truyền thẳng đến màng tai của Vu Duy Thiển, những tiếng náo loạn ồn ào ở bên tai làm cho hắn vô cùng bực bội, càng làm cho hắn chấn động chính là hành vi của Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt biết rõ hắn cho dù trúng đạn cũng sẽ không chết, căn bản không cần phải….
Nhưng hắn thật sự bình tĩnh, quay đầu nhìn về phương hướng bắn ra viên đạn, ắt hẳn kẻ ám sát đã sớm rời bỏ, hắn muốn đẩy ra bàn tay đầy máu của Lê Khải Liệt, nhưng rốt cục vẫn không dùng sức, “Ngươi bị mất trí rồi ư? Ta cần ngươi cứu hay sao?”
Đối với câu hỏi của hắn, Lê Khải Liệt trả lời cùng với ánh mắt kỳ quái, có vài phần đăm chiêu tự giễu, “Ta cũng không muốn, nhưng ai bảo ta đáp ứng không dùng ngươi để đỡ đạn, thân thể cứ tự mình chuyển động.”
Vu Duy Thiển đứng yên tại chỗ, trong lòng nổi lên một tư vị không thể nói rõ, nhìn Vu Duy Thiển một chút, Lê Khải Liệt nhịn đau mà kéo hắn đến bên cạnh, thân thể mất đi khí lực đang dựa vào bờ vai của Vu Duy Thiển, giọng nói hơi khàn khàn, “Ngươi thật sự là vận rủi của ta.”
————-
P/S: tiếp tục màn hậu trường của Vu Sắc nha. Hỏa Ly thật là thích tự sướng dùm 2 bạn trẻ.
Liệt: Ngươi xem, ta vì ngươi mà bị thương.
Duy:…..Đây là tình tiết an bài.
Liệt: Nhưng vẫn là bị thương vì ngươi.
Duy: Đã nói là tình tiết an bài! [cắn răng]
Liệt: Là tình tiết an bài nhưng cũng là sự thật, chẳng lẽ ngươi không thể bày tỏ một chút thành ý hay sao?
Duy: Ngươi lại muốn làm cái gì?
Liệt: Ta bị thương, còn có thể làm được cái gì? [vô tội]
Duy:…..
Liệt: Duy yêu, đừng thất vọng, chờ thương thế của ta lành lặn thì muốn làm gì cũng được.
Duy: Ai làm gì ai vẫn còn chưa xác định.
Liệt:…………
o_O…..phản công!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 27: Ai là vận rủi của ai
Chương 27: Ai là vận rủi của ai