Tất cả sí thiên sứ đều khiếp sợ nhìn Michael, lấy cái loại ánh mắt nhìn sinh vật thần kỳ.
Gabriel không khỏi nói rằng: “Ngươi rốt cuộc nhàm chán bao nhiêu.”
Samael làm nhân viên giám thị, thản nhiên bổ sung một câu, “Michael, xem ra ngươi muốn ở trong ngục cho đến chết.”
Metatron sắc mặt trầm trọng gật đầu.
Để hắn ở tới chết đi.
Dưới tình hình nhóm bạn bè vô tình phán tử hình, Michael rưng rưng, “Điện hạ cứu ta!”
Lucifiel: “… Ngươi nói tên sách ra trước đã.”
Trong phòng giam cấm sử dụng bất cứ ma pháp gì, Michael dùng đôi mắt trông mong nhìn thủ trưởng nhà mình, Lucifiel nhịn xúc động cho hắn một cước bạo lực, tâm bình khí hòa quăng một cái ma pháp hồi tưởng ký ức cho hắn. Dưới đáy lòng Lucifiel nói với chính mình: “Mình phải khoan dung, phải thiện lương, nếu đánh chết Michael, mình cũng phải vào ngục giam.”
Michael thông qua ma pháp bắt đầu nhớ lại những thứ từng viết, miệng nhanh chóng báo ra tên sách.
Không thể không nói, mười vạn năm qua thành quả kinh người.
Sí thiên sứ tập thể ngây người.
Sau khi Samael kịp phản ứng, lấy ra lưu ảnh ma pháp cầu, cười lạnh bắt đầu ghi lại chứng cứ phạm tội của Michael.
“Tiêu hủy hết số sách đó.” Lucifiel quyết định thật nhanh.
“…Vâng, điện hạ.” Michael đau lòng đến sắp hết thở nổi.
Xác định ánh mắt thần không có xuất hiện ở hạ giới, Lucifiel liền phát động tất cả sí thiên sứ đi hỗ trợ. Loại chuyện này không xử lí, có khả năng bọn họ liền gặp phải kết cục cùng đến đại thánh đường thỉnh tội, thượng đế cũng sẽ không quản số sách đó có phải là một mình thiên sứ Michael viết hay không, mà sẽ sinh ra cảm giác không tín nhiệm với tất cả sí thiên sứ.
Thư viện thiên sứ, trưởng thư viện Curtis hai mắt mờ mịt nhìn bảy vị sí thiên sứ xuất hiện.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
“Gabriel, Samael, các ngươi đến tầng một nhìn xem có cá lọt lưới hay không.” Lucifiel vừa đi lên cầu thang, vừa vô cùng lãnh tĩnh phân phối nhiệm vụ, “Berial, Asmodeus, các ngươi đi tầng hai, Beelzebub, Meta, các ngươi đi theo ta lên tầng thứ ba thư viện.”
Nhìn thấy trưởng thư viện, Lucifiel mệnh lệnh: “Curtis, hôm nay thư viện thiên sứ đóng cửa một ngày, ngươi đi xử lý một chút.”
Curtis gật gật đầu, không hỏi nguyên do đi xuống lầu đóng cửa.
Tầng thứ ba, Beelzebub mở sách Michael viết ra, ánh mắt phức tạp, “Hắn thích loại này à?”
Metatron ngay cả sức thở dài cũng mất.
“Michael…”
Ánh mắt thiên quốc tể tướng nhìn về phía thủ trưởng của Michael, tươi cười dịu dàng của Lucifiel biến mất, đang lạnh mặt xử lí sách.
Một quyển tiếp một quyển, xé nát không chút do dự.
Lucifiel còn lấy ghi chép mượn sách mười vạn năm qua, xem xét thiên sứ nào từng mượn sách của Michael, ghi chép đáng sợ, phần lớn sí thiên sứ đều nằm cũng trúng đạn.
Hắn thản nhiên nói rằng: “Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi thay phiên đến tiểu thánh đường tĩnh tâm.”
Metatron duy nhất không trong số đó đỡ trán.
“Beelzebub, vì sao ngay cả ngươi cũng có phần!” Hắn ta hận này không tranh mà nhìn phó quan của mình, Beelzebub ấp úng nói rằng, “Ta không biết đây là Michael viết mà, ta tưởng truyện ký bình thường, đọc chơi… Ta xem xong liền ném trở về.”
Thư viện thiên sứ cất rất nhiều sách, cho dù Beelzebub không nghiêm túc đi tìm, cũng dễ dàng đụng tới mấy quyển “sách cấm”.
Metatron đối với loại tình huống này thì bình thường là báo cáo.
Nhưng những thiên sứ khác liền không ngay thẳng như vậy.
Bởi vậy có thể thấy, thư viện thiên sứ nhu cầu cấp bách một lần hành động tảo hoàng toàn phương vị.
Bận rộn cả ngày, sí thiên sứ đều tinh bì lực tẫn, Lucifiel cầm một quyển sách đưa cho Metatron. Nhìn thấy «phương pháp tránh thai của thiên sứ», đuôi lông mày Metatron nhíu nhíu, ngạc nhiên nói rằng: “Đây là phương thuốc Michael viết ư? Lấy trình độ chế thuốc thảm thương của hắn, hắn có bản lĩnh độc lập sáng tạo ra phương thuốc sao?”
Trong lòng Lucifiel chợt lạnh, nhưng vẫn nói rằng: “Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên để ngươi đến xem, hy vọng không có làm hại thiên sứ khác.”
Hàng mày thanh tú của Metatron nhăn lại, ôm sách đứng sang một bên nhìn kỹ.
Tiếng lật trang sách “xoàn xoạt ——”.
Metatron lật có khi nhanh, có khi chậm, tư thái hết sức tao nhã, là tấm gương mẫu thứ hai ngoài Lucifiel.
Bất tri bất giác, nhóm đồng bạn của hắn đều vây quanh hắn, tò mò chờ đợi kết quả Metatron xem xong.
Khép sách lại, Metatron nói rằng: “Là thuốc tránh thai không sai.”
Ánh mắt Lucifiel khẽ nhúc nhích.
Lập tức Metatron “xoẹt” một tiếng xé nát cuốn sách, bình tĩnh ôn hòa nói ra câu tiếp theo, “Ở trong đó Michael tăng thêm sáng ý của mình, nếu có thai huyết mạch chủng tộc hắc ám, thuốc tránh thai sẽ sinh ra tác dụng lớn nhất, nhưng nếu là huyết mạch quang minh —— cũng chính là thiên sứ tự mình tư thông, như vậy thuốc tránh thai sẽ biến thành thuốc dưỡng thai.”
“Loại sách này không nên để lại.” Metatron nói ra quyết định.
Ở thiên đường, hài tử mà thiên sứ tư thông, không được thiên đường thừa nhận, kết quả tốt nhất cũng chỉ là đến chuyển sinh trì tắm một lần.
Làm một tiểu thiên sứ mới sinh ra một lần nữa.
Lucifiel tao nhã mỉm cười, “Xem ra hắn ở phương diện này còn có chút thiên phú.”
Nội tâm hắn muốn hắc hóa.
Michael, ngươi dám viết ra tác dụng cụ thể của thuốc không!
Có thể dựa vào một phương thuốc liền phỏng đoán ra tiêu chuẩn dược tính, chỉ có Metatron đạt tới đỉnh cao dược tề học mới có thể làm được. Mặc dù Lucifiel cũng tinh thông về thuốc, chỉ là hắn tinh lực hữu hạn, ở lĩnh vực này lấy được thành tựu không bằng Metatron, cho nên không có nhận ra sai lầm “rất nhỏ” trên phương thuốc.
Sau khi ở thư viện thiên sứ giải quyết tất cả sách Michael viết, các sí thiên sứ mới đại công cáo thành mà rời đi.
Trước khi đi, Beelzebub cười tủm tỉm dán một cái hóa đơn phạt cho Curtis.
“Giám thị bất lực, ngươi hiểu đó.”
“…”
Trí thiên sứ tóc trắng xoá bi ai nhìn trí thiên sứ phó.
Chuyện này rất nhanh truyền đến học viện thiên sứ, học viện trưởng cũng là một trí thiên sứ cấp cao, là bạn tốt của Curtis. Neil biết được Curtis bị phạt thật nhiều tiền, hít ngụm khí lạnh, “Bọn họ tra ra bao nhiêu quyển sách?”
Curtis dựng thẳng một đầu ngón tay.
Neil suy đoán: “Một trăm quyển?”
Hắn tỏ vẻ kính nể tinh thần tìm đường chết của Michael điện hạ.
Curtis lắc đầu không nói, Neil tiếp tục líu lưỡi, “Không phải là một ngàn bản đi?”
Curtis bắt lấy kính mắt trên mũi mình, xoa xoa thấu kính, con ngươi còn chưa có điều chỉnh được tiêu cự, tan rã, mờ mịt.
“Cũng không phải, là một vạn bản, trong đó có một ít là xen lẫn hàng lậu.” Curtis đem tin tức chuyện này nói ra, cũng cảnh cáo Neil không được nói đi ra ngoài, “Không có thời gian xem xét hoàn toàn, để bảo đảm vạn vô nhất thất, sí thiên sứ trưởng đại nhân hạ lệnh tiêu hủy toàn bộ.”
Neil vỗ vỗ vai Curtis, an ủi: “Mới phạt một chút như vậy, nhẹ.”
Curtis: “…”
Nếu biết Michael điện hạ là cái đức hạnh này, hắn ta sẽ không yên tâm cho đối phương bỏ sách vào trong thư viện đâu!
Lần phạt tiền này muốn hắn bán cả cái mạng già luôn!
Ban đêm buông xuống, cung điện từ trong đến ngoài sáng đèn, người hầu trí thiên sứ lần lượt rời đi.
Trong ao tắm ở cung điện, sí thiên sứ trưởng mệt mỏi dựa vào bờ ao, ngón tay thon dài xoa thái dương, đầu đầy tóc vàng trôi nổi trên mặt nước, che lấp đi hơn phân nửa phong cảnh dưới đáy nước. Hắn thực bất đắc dĩ với chuyện lúc ban ngày, tai hoạ ngầm của Michael đã giải quyết, nhưng tai hoạ ngầm của bản thân hắn lại không có giải quyết!
Căn cứ phán đoán của Meta, thuốc không có bất cứ tác dụng gì với huyết mạch quang minh.
Thần không thể nghi ngờ là thuộc tính quang minh thuần khiến nhất!
Lucifiel ngửa đầu nhìn phù điêu hoa lệ trên đỉnh điện, ngâm mình vào trong dòng nước ấm áp.
Con ngươi màu xanh lam của hắn bịt kín sương mù nước nóng, một chút than thở tràn ra yết hầu, “Trên đời này chỉ sợ không có ai càng quang minh hơn ngô thần —— ”
Nhắc đến thần linh kính yêu, bên phía đại thánh đường liền có phản ứng.
“Luci.”
Giọng thượng đế vang lên bên tai.
Lỗ tai Lucifiel khẽ run, mất tự nhiên dùng tay vén sợi tóc qua tai, “Ngô thần, ngài có chuyện gì muốn phân phó?”
Thần linh tóc bạc ngồi ngay ngắn trên ngự tọa nói rằng: “Ngươi lại lặp lại những lời này với ngô.”
Lucifiel cũng nói rằng: “Ngài làm sao lại không phải như thế.”
Một lần, hai lần cấm hắn đến đại thánh đường, cố tình lại muốn chiếm hữu hắn.
“Ngô thần, ta có hơi mệt.” Lucifiel rũ mi mắt xuống, trên hàng mi lây dính hơi nước, “Đêm an.”
Hắn không muốn tán gẫu nữa.
Dưới tầm mắt thần linh, Lucifiel từ trong nước đi ra, dưới dòng nước nóng róc rách lưu động dịu dàng, hắn giống như từ trong nước sinh ra. Ngay cả khi thân thể đã “không khiết” dưới định nghĩa của thất mỹ đức, nhưng mà khi hắn bước qua trước mắt bất cứ sinh linh nào, không có ai dám phủ định sự thần thánh và tôn quý của hắn.
Hắn không phải thần, lại gần với thần nhất.
Ở sau lưng Lucifiel, giọng thần lần thứ hai bay tới, “Ngươi đang sầu lo cái gì.”
Lucifiel chân trần phủ thêm y bào, nói rằng: “Ta không hy vọng có thai con của ngài, bởi vì ngài và ta đều sẽ không chờ mong đứa bé này sinh ra.”
Thần linh tóc bạc: “…”
Y vốn tưởng rằng không có chuyện gì càng sốt ruột hơn là vừa tỉnh lại phát hiện thiên sứ không bị ăn.
Nhưng hiện tại đã có!
“Con?” Thượng đế hắc ám áp chế lửa giận, lạnh giọng nói rằng, “Ngươi không có con, ngô sẽ không cho phép.”
Bước chân Lucifiel ngừng lại, âm thanh trả lời mềm nhẹ thanh nhã.
“Đa tạ ngô thần.”
Cửa tẩm điện đóng lại, lực lượng dao động thuộc về Lucifiel xuất hiện, cách trở tầm mắt thần linh tóc bạc.
Thần linh tóc bạc mơ hồ.
Mình nói gì khiến thiên sứ không vui sao?
Không cẩn thận liền xoát thấp giá trị ấn tượng, mặt hắc ám cũng không nóng nảy, dùng ban đêm đủ dài lâu mà yên tĩnh đi tự hỏi Lucifiel đang suy nghĩ gì.
Dù sao thì chịu tiếng xấu thay người khác đều là thượng đế mà.
Nghĩ như vậy, mặt hắc ám cảm thấy hình như mình không có thiệt thòi đến nhà.
Loại tư tưởng này chỉ chợt lóe qua, thần linh tóc bạc nhắm mắt lại trước khi bình minh đến, đầu ngón tay đặt ở trên tay vịn bình tĩnh như đã chết. Theo toàn bộ thế giới sáng lên, lực lượng quang minh vượt qua hắc ám, chúa tể chân chính của thân thể này tỉnh lại, con ngươi vàng kim ngưng tụ ra ánh sáng, tinh thuần đến không có một chút khói mù, một lần nữa nhìn chăm chú vào thế giới vận chuyển.
Mặt hắc ám chỉ nhìn Lucifiel, bởi vì Lucifiel có thể cho y đầy đủ hứng thú.
Thượng đế lại nhìn toàn bộ thế giới.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng
Chương 15: Lần nữa mơ hồ
Chương 15: Lần nữa mơ hồ