Thấy bọn họ không đến quán rượu, Mạc Ngữ Phi bắt đầu hơi hơi nhíu mày, khi y phát hiện sau khi đi qua một đoạn đường năm vòng bảy đổi, Trầm Sở Hãn cư nhiên đi vào một con hẻm nhỏ không xa nhà mấy, trong lòng Mạc Ngữ Phi không mong muốn vô cùng. Tiết kiệm cũng không cần tiết đến mức như vậy.
Là một quán ăn nhỏ có dựng hộp đèn bảng hiệu ngay cửa, bên ngoài bám đầy bụi, bước vào trong quán thì thấy, từ bàn đến ghế của những quán cơm nhỏ kiểu thế này đặc biệt dính đầu dầu mỡ. Chỗ này rốt cuộc có lau dọn hay không a, Mạc Ngữ Phi kêu lớn trong bụng, rất cẩn thận bước vào trong.
Một nam nhân mập mạp thoạt nhìn là chủ quá tươi cười bước đến chào, “A, đã lâu không thấy a.”
Trầm Sở Hãn cũng cười chào lại, “Nhĩ hảo.”
“Yêu, hôm nay dẫn người đến đây…” Ông chủ mập nhìn người bên cạnh Trầm Sở Hãn, mắt lập tức sáng lên.
Trầm Sở Hãn cúi đầu cười cười, dẫn Mạc Ngữ Phi chọn một chiếc bàn gần sát tường ngồi xuống.
Quán nhỏ này ngay cả thực đơn cũng không có, các món ăn được viết trên bảng đóng lên tường, Mạc Ngữ Phi không chịu uống trà phục vụ mang lên, quay mặt đi nhìn tấm bảng trên tường.
Trầm Sở Hãn gọi thức ăn xong, chủ quán liền đi ra phía sau. Thấy hai người tựa hồ rất thân quen, Mạc Ngữ Phi không khỏi hỏi, “Anh thường đến đây?”
“Ân.”
Trách không được. Mạc Ngữ Phi thầm oán, quả nhiên anh thường đến quán ăn vừa nhìn đã biết là dành cho tầng lớp nghèo nàn, còn thêm, vừa nhỏ lại vừa cũ nát. Không bao lâu, chủ quán mang lên một mâm gì đó thoạt nhìn đen đen, Mạc Ngữ Phi nghi hoặc nhìn nhì, không dám hạ đũa.
“Món này ngon lắm, ăn thử một chút đi.” Trầm Sở Hãn gọi.
Mang tâm tình không tình nguyện lại không thể cự tuyệt, Mạc Ngữ Phi gắp một miếng cho vào miệng, sau khi nếm thử mới biết được nguyên lai đó là củ cải thịt nướng, làm người ta bất ngờ chính là mùi hăng của củ cải một chút cũng không có, nướt sốt nồng đậm, mùi thơm ngon. Sau đó, món gà luộc được mang lên cũng vừa mềm vừa ngon, ngay cả món trứng chiên rưới nước sốt làm từ xì dầu và dấm chua đều ngon đến làm người ta kinh ngạc.
Hồ ly sau khi nếm qua món bánh mì chiên, trứng chiên sốt hải sản hoặc tương cà, cũng không ăn thêm món nào nữa. Những món vặt khác cùng món bánh pudding trà xanh tráng miệng cũng đều rất ngon. Mạc Ngữ Phi vừa ăn vừa khen, tâm lý kháng cự vừa rồi đã sớm bị quăng ra sau đầu.
Thoáng thấy chủ quán khi mang thức ăn lên luôn luôn mắt chớp cũng không chớp đánh giá mình, Mạc Ngữ Phi thầm thấy khó chịu. Như thế nào, chưa thấy qua nam nhân xinh đẹp sao, nếu nói về đẹp trai, nam nhân ngồi đối diện y còn đẹp trai hơn mà.
“Trên mặt tôi có dính gì sao?” Mạc Ngữ Phi khó chịu hỏi.
Ông chủ mập cười nói: “Không có.”
“Vậy ông nhìn tôi làm gì?”
“Tiểu Hãn trước giờ chưa dẫn ai đến đây hết.”
Mạc Ngữ Phi nhất thời nghi ngờ một bụng nhìn sang Trầm Sở Hãn. Tiểu Hãn?
“A ha cáp, tôi và Tiểu Hãn, Tiểu Thiên biết nhau nhiều năm rồi, là nhìn anh em họ lớn lên. Bọn họ từ nhỏ liền thích đến quán nhỏ này ăn cơm. Bất quá nói tiếp, Tiểu Hãn cho đến giờ cũng chưa cùng ai ngoài người nhà đến đây. Hài tử này thực quá đáng, mỗi lần đều nói ăn ngon, cũng không giúp tôi quảng cáo để thêm sinh ý.” Ông chủ mập nói xong, vẫn nhìn chằm chằm Mạc Ngữ Phi đánh giá không ngừng.
Mạc Ngữ Phi trong lòng rất xúc động, không khỏi nhìn sang Trầm Sở Hãn, người kia cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
“Không dẫn người ngoài đến…” Mạc Ngữ Phi nhướng mắt nhìn chủ quán, xác nhận lại lần nữa.
“Đúng vậy, tuy rằng mỗi lần đều nói sẽ giới thiệu quán của tôi với học trò, bằng hữu vân vân, nhưng cho đến bây giờ cũng không đi cùng bọn họ đến.”
“Một lần cũng không có?” Mạc Ngữ Phi truy vấn.
“Để tôi nhớ cái coi,” Ông chủ mập suy tư, “A, nhớ rồi, có một lần nó dẫn theo một nam hài tử thật nhu thuận đến cùng.”
Nghe đến đó, Mạc Ngữ Phi nhất thời nhìn Trầm Sở Hãn, ông chủ mập còn nói thêm: “Nam hài từ kia tên Tiểu Mạc đi, hình như là gọi như vậy, là bằng hữu của Sở Thiên, gần đây cũng không thấy đến. Tiểu Hãn, lần tời đi cùng Tiểu Thiên và Tiểu Mạc đến đây a.”
Trầm Sở Hãn gật gật đầu, không nói gì. Lại nhìn Mạc Ngữ Phi vài lần, bên kia có người gọi thức ăn, ông chủ liền đi đến.
Mạc Ngữ Phi nhìn Trầm Sở Hãn vẫn đang cúi đầu. Anh dẫn Mạc Ngữ Phi đến quán ăn nơi anh chưa từng dẫn người ngoài đến, là có ý gì? Đây chính là hẹn hò? Xem Mạc Ngữ Phi là người thân của Tiểu Mạc? Hay là… hình như là thẹn thùng, Trầm Sở Hãn vẫn cúi đầu.
Ăn bữa khuya xong, hai người rời quán nhỏ, ông chủ mập còn nói với theo sau lưng bọn họ, “Lần sau lại đến nga.”
Lại sánh vai nhau trên đường về nhà, không biết như thế nào, tâm tình Mạc Ngữ Phi đột nhiên rất tốt, cước bộ càng ngày càng thoải mái, đám mây mù trong lòng dường như được cơn gió mát này thổi tan đi. Tâm tình tựa như bản sonate violin làm Mạc Ngữ Phi cảm thấy hạnh phúc.
A, cảm giác này, chính là hạnh phúc đi.
Đúng lúc này, Trầm Sở Hãn nắm lấy bàn tay Mạc Ngữ Phi. Khi tay mình được một bàn tay khác nắm lấy, gắt gao, có thể tinh tường cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay người kia, lòng bàn tay hơi thô ráp, của một nam nhân, làm tim Mạc Ngữ Phi đập liên hồi.
Hai người ai cũng không nói gì, chỉ nắm chặt tay nhau đi trên đường giữa bóng đêm.
Mãi cho đến khi đứng trong thang máy, Trầm Sở Hãn vẫn gắt gao nắm lấy tay Mạc Ngữ Phi, không buông ra.
Mở cửa ra, vừa bước vào huyền quan, Mạc Ngữ Phi đột nhiên xoay người dùng một tay đẩy Trầm Sở Hãn dựa vào cánh cửa mới đóng lại, còn chặn bàn tay đang bật đèn của anh.
Trong bóng tối, hai đôi mắt lặng lẽ nhìn nhau.
“Đêm nay anh… là có ý gì?” Là muốn mượn chuyện này để biểu lộ cái gì sao?
Đối diện với câu hỏi của Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn cười cười, thuỳ hạ mi mắt, làn mi dài tạo thành bóng chiếu xuống mặt anh.
“Nếu còn dám nói – vì cậu là anh họ của Tiểu Mạc, nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ đánh anh.” Mạc Ngữ Phi quăng ra một câu cảnh cáo.
Trầm Sở Hãn vẫn trầm mặc.
“Anh… thích tôi đi.?” Hai tay nắm chặt lấy vai Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi nói.
“Trầm Sở Hãn, còn nhớ cảnh tượng chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không? Trên hành lang cảnh cục. Tôi bị em trai anh tra hỏi xong liền cùng cậu ta đi ra, anh từ chỗ khác theo hành lang chạy đến tìm cậu ta. Sau khi các người nói mấy câu, anh liền xoay người đi luôn. Ánh mắt anh từ khi xuất hiện vẫn không hề dừng lại trên người tôi, chỉ trong một khoảng ngắn ngủi, anh vẫn chỉ nhìn em trai anh nói chuyện. Chính là… Trầm Sở Hãn, tuy mắt anh không dừng trên người tôi, nhưng, anh thật sự có nhìn đến tôi không?”
Hai lần kêu đầy đủ tên họ Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi muốn nhắc nhở anh. Đồng thời, gọi tên đối phương như vậy, lại có cảm giác không giống nhau.
“Trong lòng anh nghĩ gì tôi rất rõ. Trong lòng tôi nghĩ gì anh cũng biết. Bởi vì – chúng ta tâm ý tương thông. Anh không phải chưa nghe em trai anh nhắc đến chuyện giữa người và yêu thú đi, nếu nhất định là người có duyên, tâm ý sẽ tương thông. Em trai anh và Mạc Ngữ Luân có cảm ứng lẫn nhau, mà chúng ta – cũng giống như vậy.”
“Anh thích tôi đi.” Mạc Ngữ Phi lại hỏi. Nôn nóng muốn nghe đáp án mình muốn, chính là y lại thực sợ hãi phải nghe được đáp án không mong muốn. Căng thẳng chờ đợi, căn phòng im ắng có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của Mạc Ngữ Phi.
Đáng giận! Vẫn không chịu nói sao? Vẫn không chịu nói ra câu y muốn nghe nhất.
Hai tay vẫn gắt gao giữ chặt lấy vai Trầm Sở Hãn, tay Mạc Ngữ Phi bắt đầu dùng lực, đẩy Trầm Sở Hãn gắt gao tựa vào cửa, y hy vọng sức lực này có thể nhắc nam nhân đem tất cả những tâm sự đang chôn kín dưới đáy lòng nói với y – y cần phải nghe được câu nói kia.
Trầm Sở Hãn chậm rãi nâng mi mắt, làn mi dài khe khẽ chớp cực kỳ mê hoặc, ánh mắt trong suốt tinh thuần làm người ta say lòng. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Mạc Ngữ Phi đột nhiên ngượng ngùng, y chớp chớp mắt một chút, và ngay trong tích tắc khi mắt Mạc Ngữ Phi nhắm lại, y cảm thấy môi mình ấm ấm, có gì đó đang dán lên.
Được hôn…
Mạc Ngữ Phi không mở mắt nữa. Cánh tay Trầm Sở Hãn nguyên bản đang buông lỏng đã vòng qua thắt lưng Mạc Ngữ Phi, độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến làm tim Mạc Ngữ Phi rung động từng trận, bàn tay trước đó vẫn nắm chặt vai Trầm Sở Hãn không khỏi vòng qua vai Trầm Sở Hãn, lại chuyển thành vây quanh cổ Trầm Sở Hãn. Rõ ràng biết hôn là nên làm thế nào, chính là Mạc Ngữ Phi hoàn toàn lúng túng, bị động khẽ hé môi. Trong lúc được hôn đến ý loạn tình mê, trong đầu Mạc Ngữ Phi mơ hồ nghĩ – anh ta ôn nhu như vậy…
Nụ hôn say đắm dây dưa thật lâu, hai người thật sự chìm đắm trong đó, không muốn dừng lại.
Đôi môi đang dán cùng một chỗ lưu luyến tách ra, Mạc Ngữ Phi chớp mắt, liếm liếm môi rồi mỉm cười, “Tôi đã sớm muốn làm chuyện này với anh.”
Trầm Sở Hãn ngượng ngùng nở nụ cười, hoàn toàn nhìn không ra anh là nam nhân vừa rồi đã làm ra một hành động mạnh dạn như vậy.
“Muốn tắm không?” Mạc Ngữ Phi nhẹ giọng hỏi bên tai Trầm Sở Hãn. Đã tới nước này rồi, còn làm bộ sẽ không còn ý nghĩa, cũng đoán trước nam nhân kia cũng sẽ không nói mấy câu làm mất vui.
“Cậu đi trước đi.”
“Cùng nhau a.” Mạc Ngữ Phi ôm lấy cổ Trầm Sở Hãn lắc lắc, “Cũng không phải chưa tắm cùng nhau.”
“Kia không giống nhau.”
“Đúng vậy, anh cũng quá giữ kẽ rồi.” Mạc Ngữ Phi bất mãn sẵng giọng.
Ôm nhau đi vào phòng tắm, thấy Mạc Ngữ Phi nhìn mình chằm chằm không rời mắt, Trầm Sở Hãn cười giấu căng thẳng, “Đừng nhìn tôi như vậy.”
“Cởi ra a, sợ cái gì.” Mạc Ngữ Phi cố ý dựa vào tường, khoanh hai tay trước ngực.
Trầm Sở Hãn chậm rãi cởi nút áo sơ mi. Bị động tác thong thả của nam nhân biến thành sốt ruột, Mạc Ngữ Phi bước qua vươn tay ra, “Anh chậm muốn chết.” Trầm Sở Hãn cười khẽ ngẩng đầu lên, tuỳ ý để Mạc Ngữ Phi giúp anh cởi quần áo.
Quần áo được cởi ra, khi nhìn thân thể trần trụi, Mạc Ngữ Phi thầm tán thưởng trong lòng. Nhiều năm rèn luyện khiến cơ thể Trầm Sở Hãn điêu luyện hơn nữa phiêu lượng, cánh tay, vai, bờ ngực cùng đường cong thắt lưng cực kỳ hoàn mỹ, làn da ánh đồng mơ hồ toả ra sức nóng, thoáng chốc liền đem tâm Mạc Ngữ Phi hoà tan. Tâm cùng thân thể y đều nóng lên, bất giác bắt đầu tưởng tượng cảm giác được cánh tay rắn chắc kia gắt gao ôm lấy.
“Wow, cơ thể rất rắn chắc!”
Ngân quang loé lên trước mắt làm Mạc Ngữ Phi chú ý đến vòng cổ trên ngực Trầm Sở Hãn, y cầm lấy,”Đây là cái gì?” Trong tay là chiếc vòng cổ được bện bằng tơ hắc sắc, mặt dây chuyền là khối ngân sức nho nhỏ hình bầu dục, trên ngân sức có khắc ký hiệu kỳ quái.
Tay nâng lên nhìn nhìn, Mạc Ngữ Phi không khỏi phân tích, vươn tay cởi chiếc vòng cổ của Trầm Sở Hãn xuống, lại đeo ngược vào cổ mình.
“Cái này cho tôi.” Một bên nói một bên nhướng mắt nhìn Trầm Sở Hãn. Người kia chỉ mỉm cười, sau đó vươn tay giúp Mạc Ngữ Phi chỉnh lại chiếc vòng cổ ngay ngắn.
Trong khi hai tay Trầm Sở Hãn vẫn còn vươn ra, giữa tình huống không đề phòng, Mạc Ngữ Phi đột nhiên duỗi tay đem quần đùi cùng quần lót kéo xuống, Trầm Sở Hãn bị đánh lén kêu nhỏ một tiếng, còn Mạc Ngữ Phi chỉ cúi đầu nhìn thẳng xuống. Wow! Không ngờ anh ta thật đúng là… Mạc Ngữ Phi nhìn xuống ‘tư bản’ đủ để làm Trầm Sở Hãn kiêu ngoại, lại nhìn nhìn dáng người cùng khuôn mặt anh. Hừ, anh ta tuyệt đối là – nam nhân công địch!
Để Trầm Sở Hãn ôm lấy thắt lưng y, Mạc Ngữ Phi ở trong lòng Trầm Sở Hãn cởi quần áo. Da Mạc Ngữ Phi trắng nõn, trong cuộc sống an nhàn sung sướng nhiều năm, da y phi thường nhẵn mịn. Trầm Sở Hãn ôm Mạc Ngữ Phi vuốt ve cao thấp, tựa hồ có chút thích thú không rời tay.
Mở vòi sen để nước ấm toả ra, Mạc Ngữ Phi chỉ muốn dán sát lấy Trầm Sở Hãn không buông. Nụ hôn ôn nhu từ môi trượt xuống cổ, khi Trầm Sở Hãn từ phía sau ôm lấy Mạc Ngữ Phi, khẽ hôn lên vết thương trên đầu vai y, cảm giác được yêu làm tâm Mạc Ngữ Phi động không thôi.
Hôn một lúc lâu, Mạc Ngữ Phi buông tay Trầm Sở Hãn ra, ý nói cùng nước vào bồn tắm tắm đã đầy nước ấm, “Đến đây, tôi giúp anh tắm.”
Vẻ mặt hơi hơi ngượng ngùng của Trầm Sở Hãn làm Mạc Ngữ Phi cảm thấy rất có ý tứ. Sau khi bước vào bồn tắm, Mạc Ngữ Phi chuyển ra sau lưng Trầm Sở Hãn ngồi xuống, sau đó rót rất nhiều sữa tắm lên người mình, sau khi xoa thành bọt liền kề sát vào cơ thể rắn chắc của Trầm Sở Hãn bắt đầu cọ xát.
Trầm Sở Hãn tựa hồ bị doạ tới rồi, “Nha” một tiếng, cả người run lên mãnh liệt. Mạc Ngữ Phi cười xấu xa ôm Trầm Sở Hãn từ phía sau, hai tay dán chặt lên bụng Trầm Sở Hãn, “Tắm như vậy, rất có ý tứ đi.”
Thế hệ Mạc gia kinh doanh nghiệp tình sắc, Mạc Ngữ Phi là người kinh doanh, tuy rằng cũng không ‘bán’, lại am hiểu rất rõ, hơn nữa y nguyên bản là một hồ ly, bản năng có trong máu làm y chỉ cần cùng một chỗ với Trầm Sở Hãn, liền biết rất rõ nên làm như thế nào để lấy lòng đối phương. Có thể đối với nam nhân mình thích làm những chuyện như vậy, Mạc Ngữ Phi rất thích thú.
Lại chuyển đến ngồi đối diện Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi lại ôm anh, da thịt bờ ngực dán lên nhau, khi cọ xát, nhũ tiêm mẫn cảm chạm đến cơ ngực rắn chắc của đối phương, Mạc Ngữ Phi nhịn không được bắt đầu kêu hừ hừ. Có vật gì đó cưng cứng chạm lên đùi Mạc Ngữ Phi, y chỉ đơn giản vươn tay nắm lấy, vừa mới nắm, Trầm Sở Hãn liền phát ra một tiếng rên rỉ.
“A, lớn lên rồi, còn lớn hơn lúc nãy nữa, làm sao bây giờ?” Mạc Ngữ Phi cố tình làm ra vẻ mặt hồn nhiên, nháy mắt vô tội nhìn Trầm Sở Hãn.
“Đừng giỡn…”
Trầm Sở Hãn cúi đầu nói một tiếng, đôi mắt thâm trầm trước đây luôn thanh lãnh cấm dục hiện tại loé lên tia hoả hoa dục vọng chói lọi. Mạc Ngữ Phi nhìn hầu kết Trầm Sở Hãn trượt lên xuống một chút, động tác này anh làm thực gợi cảm, làm Mạc Ngữ Phi nhịn không được hôn lên cổ Trầm Sở Hãn, sau đó y liền bị kéo đứng lên, đưa vòi sen rửa qua loa, lau khô, sau đó đã bị một phen ôm ra khỏi phòng tắm.
Xích loã nằm trên chiếc giường lớn của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi nhìn lên nam nhân đang áp trên y, trong lòng thực kích động, cũng rất khoái nhạc. Trầm Sở Hãn cúi người xuống hôn lên môi Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi nhu thuận hé miệng để mặc anh xâm nhập, đồng thời cũng cảm giác được bàn tay Trầm Sở Hãn đang lùa vào trong mái tóc khẽ vuốt. Nụ hôn ôn nhu bắt đầu từ môi, sau đó đến trán, hai má, chóp mũi, cằm.
Chỉ là bước đầu thôi, bởi vì cảm giác được yêu thật sự quá mỹ hảo, Mạc Ngữ Phi trong lòng Trầm Sở Hãn liên tục thở gấp, thể hiện hết sự quyến rũ của một hồ ly như y.
Thân thể càng ngày càng thả lỏng khoan khoái, Mạc Ngữ Phi tuỳ ý để Trầm Sở Hãn hôn khắp người y, sau đó y bị lật qua, Trầm Sở Hãn âu yếm hôn lên lưng Mạc Ngữ Phi rất lâu. Từ đồ bộ đến phần đùi trong liên tục được hôn, khoái cảm làm người ta say lòng khiến Mạc Ngữ Phi dần chìm trong mê loạn, những ngón tay vô thức siết chặt lấy drap giường, khe khẽ vặn vẹo phần eo, y càng khát vọng được vùi sâu, càng cố gắng giữ lấy.
Bộ vị muốn được tiến nhập truyền đến xúc cảm ấm áp trở thành ngòi nổ dần bạo phát, Mạc Ngữ Phi biết Trầm Sở Hãn đang liếm tới liếm lui, làm ướt nơi đó, cảm giác chưa bao giờ trải qua làm Mạc Ngữ Phi càng trở nên khẩn trương lại cuồng loạn.
“A, không, Sở Hãn, không…”
Hậu huyệt được liếm lộng, rất tự nhiên mà buông lỏng, rồi sau đó, cảm giác áp bách cùng một chút đau đớn khi sáp nhập lại rõ ràng làm Mạc Ngữ Phi bất giác thở dốc, vặn vẹo. Đồng thời khi bị tiến nhập vào sâu, trong lòng Mạc Ngữ Phi lại dâng lên niềm hạnh phúc mãnh liệt. Giờ khắc này y đã hằng mong ước, không, không phải để báo ân, hoặc vì cái gì khác, mà bởi vì – y thật sự thích anh ta.
“Ngữ Phi…” Nam thanh trầm thấp mang từ tính gọi khẽ bên tai Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi cảm thấy mơ hồ như có gì đó trực tiếp chiếm lấy tâm y, chưa từng có người nào gọi tên y như vậy, chỉ có Trầm Sở Hãn, anh là người đầu tiên, cũng sẽ là người duy nhất.
Nương theo luật động của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi rất tự nhiên nghênh hợp, từng đợt từng đợt sóng khoái cảm như thuỷ triều tràn đến, bao trùm lấy Mạc Ngữ Phi, dường như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy cực đại, rồi lại cam tâm tình nguyện chìm sâu trong đó.
Trong khoảnh khắc đó, Mạc Ngữ Phi nắm lấy tay Trầm Sở Hãn, gắt gao.
Thở chậm rãi hồi phục, Mạc Ngữ Phi được Trầm Sở Hãn ôm trong lòng, đôi mắt khép hờ cảm thụ cảm xúc tuyệt vời có thể hình dung này trong cơ thể, đồng thời Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ: nguyên lai… là như thế… trách không được đám hồ ly trong gia tộc một khi hưởng qua tư vị nam nhân liền không thể thoát ra được.
Hơi thở dần ổn định lại, Mạc Ngữ Phi được lật người lại đối diện với Trầm Sở Hãn, Trầm Sở Hãn một lần nữa áp lên người y, cũng không chờ Mạc Ngữ Phi phản ứng, hai chân đã bị kéo mở, đùi trong được âu yếm cẩn thận, thân thể vừa mới bình tĩnh lại có phản ứng. Mạc Ngữ Phi cười cười, chủ động nâng thắt lưng lên, hai chân gắt gao hoàn trụ thắt lưng Trầm Sở Hãn.
Sự chủ động của Mạc Ngữ Phi cùng những nụ hôn tích cực khi hoan ái, đã châm ngòi dục vọng chôn dấu sâu trong nội tâm Trầm Sở Hãn, sau khi triền miên kéo dài, nhiệt tình của anh vẫn như cũ dâng cao, Mạc Ngữ Phi bắt đầu không thể thừa nhận được nữa.
“Không được, thật sự… Sở Hãn, từ bỏ…” Mạc Ngữ Phi bắt đầu giãy dụa dưới thân Trầm Sở Hãn, mi tâm nhíu lại, không ngừng thở hổn hển. Nửa người dưới gắt gao quấn lấy một chỗ, không thể động đậy, tay Mạc Ngữ Phi dán chặt trên ngực Trầm Sở Hãn, nhẹ nhàng đẩy anh, “Sở hãn… Tôi… A… Không được…”
Trầm Sở Hãn nắm lấy hai tay Mạc Ngữ Phi, kéo lên cố định trên đầu y, sau đó, chỉ dùng một tay liền thoải mái khống chế được cả hai tay Mạc Ngữ Phi, đồng thời, vẫn không ngừng lay động yêu bộ. Nửa người dưới Mạc Ngữ Phi bất giác cùng nghênh hợp, tiếp tục theo đuổi khoái cảm làm người ta say mê, đôi mắt hàm lệ khẽ nhướng, vừa giận vừa mừng nhìn chằm chằm Trầm Sở Hãn.
“A… Anh…”
Nhìn người dưới thân mang biểu tình có chút đau đớn lại cuồng hỉ, Trầm Sở Hãn nhìn chăm chú đôi mắt Mạc Ngữ Phi thật sâu, trong bóng đêm, đáy mắt y mang khí thế không để cự tuyệt làm tâm thần Mạc Ngữ Phi nhộn nhạo. Ánh mắt đó như nói với Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn biết miệng Mạc Ngữ Phi nói lời kháng cự, nhưng nội tâm cùng thân thể đều mong muốn, mong muốn nam nhân ở trên y, cũng cấp cho y sự chiếm hữu mạnh mẽ, còn có cảm giác được thoả mãn.
Mạc Ngữ Phi, mặc dù tâm cao khí ngạo, không cúi người, chính là đối diện với Trầm Sở Hãn, sau cùng chỉ có thần phục. Không cam lòng nhắm mắt lại, Mạc Ngữ Phi khó nhịn được lắc lắc đầu. Y cũng không phải muốn cự tuyệt, nhưng đối phương làm hắn không thừa nhận nổi nữa. Có thể làm cho hồ ly háo sắc này thoả mãn, Trầm Sở Hãn thật sự quá cường hãn.
Trầm Sở Hãn cúi người xuống, khẽ hôn lên môi Mạc Ngữ Phi trấn an, sau đó chuyển đến bên tai nhẹ giọng như thở nói: “Đợi tôi tận hứng, tự nhiên sẽ bỏ qua cho cậu…”
“A… Anh, đáng ghét… đáng giận…”
Như thế nào lại biến thành như vậy, ngay từ đầu không phải y chiếm thế thượng phong sao? Ngay từ đầu không phải y chủ động hấp dẫn sao? Mạc Ngữ Phi nghĩ nghĩ càng không rõ, mà Trầm Sở Hãn cũng sẽ không cho y cơ hội suy nghĩ cẩn thận.
Không nhớ được làm trong bao lâu, bao nhiêu lần. Vào lúc cuối cùng, trong đầu Mạc Ngữ Phi chỉ còn là một khoảng trống, cả thân thể dường như đều tan chảy, vô cùng mềm yếu, ngay cả mắt cũng lười mở ra, cảm giác được Trầm Sở Hãn hôn y, nhưng y cũng vô lực đáp lại.
Sau khi được ôm ra khỏi phòng tắm, Mạc Ngữ Phi yếu ớt trực tiếp kê đầu lên gối, khẽ nhướng mắt nhìn nhìn Trầm Sở Hãn, sau đó liền nhắm lại.
Y cảm thấy mình được Trầm Sở Hãn ôm vào lòng, da thịt mềm mại cọ xát vào nhau, rất thoải mái. Lực đạo vừa đủ từ bàn tay to lớn ấm áp của đối phương mát xa thắt lưng y, cảm giác đau nhức liền tan bớt.
Cơn giận kìm nén khi bị cường lực tác cầu trong lòng Mạc Ngữ Phi, trải qua những an ủi ôn nhu mà tan thành mây khói, trong thân thể vẫn còn quanh quẩn dư vị ngọt ngào sau hoan ái. Không bao lâu sau, mệt mỏi liền dâng lên, Mạc Ngữ Phi rất muốn ngủ, y ôm lấy cổ Trầm Sở Hãn, lui vào trong lòng đối phương an tâm ngủ.
Một đêm này, Mạc Ngữ Phi ngủ vừa say vừa ngọt lại thật sâu, là giấc ngủ thật sự, rất sâu, ngủ thẳng đến trời sáng tỏ mới tỉnh lại.
Mở to mắt, nhìn thấy Trầm Sở Hãn đang nhìn y, Mạc Ngữ Phi lẩm bẩm một câu ‘Sớm’, sau đó lại nhắm mắt lại. Y nghe được Trầm Sở Hãn cũng nói một tiếng ‘Sớm’, sau đó thái dương nóng lên, nhất định là được hôn
Cảm giác được người bên cạnh tựa hồ có điểm khác thường, Trầm Sở Hãn trượt tay vào trong chăn, tìm một chút, tay anh nắm được một đoạn gì đó lông mềm mại kéo ra.
“Di…” Đây không phải là… đuôi Mạc Ngữ Phi sao? Nhìn đuôi tuyết bạch hồ ly trong tay, Trầm Sở Hãn cảm thấy kinh dị, “Ngữ Phi, cậu…”
Mạc Ngữ Phi lười biếng trở mình nhướng mắt liếc một cái, “Quá mệt mỏi, không khống chế được…”
“Quá mệt sẽ như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Kỳ thật cũng không hoàn toàn là vì quá mệt mỏi sau hoan ái, mà tâm linh thả lỏng cũng là một nguyên nhân. Mạc Ngữ Phi trước đây suy nghĩ nhiều, nghi ngờ nhiều, buồn phiền nhiều, lại thêm lúc nào cũng lo sợ sẽ có người đến hại y, cung tên trong lòng y giương lên rất căng, cũng rất lâu. Hiện tại ở bên cạnh Trầm Sở Hãn, không lo lắng gì nữa, hơn nữa sau khi làm, thân thể và tâm linh đồng thời thả lỏng đến cực hạn, đuôi liền bắt đầu xuất hiện.
Thấy thú vị, Trầm Sở Hãn cầm chiếc đuôi mềm mại trong tay bắt đầu đùa nghịch.
“Đó không phải đồ chơi!” Mạc Ngữ Phi rất cường thế nói, rút lại cái đuôi trong tay Trầm Sở Hãn. Trầm Sở Hãn lại nắm đuôi kéo lại, quấn đuôi ngang thắt lưng, cầm nhúm lông đuôi tiếp tục đùa nghịch.
“Buổi tối khi cậu hoá thành hồ ly ngủ bên cạnh tôi, thường dùng đuôi quấn trên lưng tôi như vậy đi?”
“Tôi thích, thế nào, không được?”
“Được, được.”
Nhào vào trong lòng Trầm Sở Hãn làm nũng, Mạc Ngữ Phi dựa vào ngực anh. Trầm Sở Hãn hỏi: “Rất mệt đi?”
“Đương nhiên.”
Trầm Sở Hãn ở trong chăn vươn tay, mát xa lưng cho Mạc Ngữ Phi từ trên xuống dưới, để y thả lỏng.
“Anh thật sự là… tinh lực cực kỳ tràn đầy.” Nhớ đến tình sự đêm qua, Mạc Ngữ Phi nói. Ngay cả hồ ly háo sắc như y cũng phải thừa nhận, thể lực Trầm Sở Hãn thật sự kinh người. Có lẽ, ba mươi năm của anh đều dùng hết lên người Mạc Ngữ Phi.
“Tôi không phải đã nói sau khi tận hứng sẽ tha cho cậu sao?” Trầm Sở Hãn cười cười, vuốt ve tóc sau gáy Mạc Ngữ Phi một chút.
Đã trải qua một đêm ngọt ngào, quan hệ giữa Trầm Sở Hãn và Mạc Ngữ Phi bước vào một giai đoạn mới. Hồ ly lão yêu sau khi hưởng qua tư vị hoan ái quất quýt không rời nam nhân thoạt nhìn là kiểu người cấm dục, người kia không đành lòng cự tuyệt, mà khi thật sự bắt đầu rồi, cuối cùng xin khoan dung vẫn luôn là hồ ly.
Lúc này nhìn vào gương, Mạc Ngữ Phi phát hiện dung mạo y tựa hồ có chút thay đổi, nho nhã giảm đi, quyến rũ nhiều hơn. Đôi mắt càng thêm xinh đẹp, thuần sắc phấn nhuận, ngay cả làn da cũng đẹp hơn.
Đây là kết quả của được yêu thương sao? Nhớ đến mỗi đêm cơ hồ đều triền miên cực hạn trên giường, anh yêu tôi thương nhu tình mật ý, Mạc Ngữ Phi thực thoả mãn. Đồng thời, nỗi đau ẩn ẩn bắt đầu nảy sinh trong lòng Mạc Ngữ Phi, mạnh mẽ – phải rời khỏi Trầm Sở Hãn, nhất định phải rời khỏi Trầm Sở Hãn.
Sau khi hạ quyết định trong lòng, Mạc Ngữ Phi trước mặt Trầm Sở Hãn diễn vai người hai mặt, y cố hết sức lấy lòng Trầm Sở Hãn, cùng anh như keo sơn, mặt khác, y lại vạn phần thống khổ, tình tự một bên không buông tha được một bên không cam lòng, tâm như dao cắt.
Luyến tiếc, thật sự luyến tiếc, Mạc Ngữ Phi cảm thấy nếu y chết thay cho Trầm Sở Hãn, y sẽ không chút do dự, hồ ly nam nhân ích kỷ có thể nghĩ như vậy, cũng đủ thấy y yêu nhiều đến mức nào. Chính là luyến tiếc thì có thể làm gì đây? Cuối cùng, cũng phải để lại sau lưng.
Đây là… muốn tốt cho anh ta…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt
Quyển 4 - Chương 10
Quyển 4 - Chương 10