Đêm cuối xuân, thời tiết ấm áp mê hoặc con người. Gió nhẹ phất qua, lá cây bên đường xanh biếc chậm rãi đung đưa. Tất cả đèn đường đều chớp động, nửa sáng nửa tối, rồi cuối cùng đều sáng lên. Dưới ngọn gió mát lành, người cùng xe cộ hòa vào nhau, bên tai phảng phất như có tiếng ca rộn rã vang lên đâu đây. Toàn bộ thành phố đều là một sàn nhảy hoa lệ, mọi người đều khiêu vũ, xoay tròn giữa biển người đông đúc. Bướm đêm cho dù trong bóng tối vẫn hướng về ánh đèn sáng mà bám theo.
Nhà lầu cao thấp đều có bảng đèn quảng cáo xanh đỏ, đủ loại màu sắc lóa sáng, nhuộm đẫm bầu trời hoa lệ. Các ngôi sao trở nên xa xôi, ảm đạm. Phồn hoa nhân gian dường như không thể dung nạp nổi những tình thơ ý hoạ, thiên nhiên với con người như bị chia lìa. Sinh mạng mỗi người đều trần ngập sợ hãi sự cô đơn.
“Khiêu Vũ Với Bầy Sói” sớm đã đầy người, xôn xao náo nhiệt như trước. Thẩm An Ninh ngồi ở trên đài thâm tình ca một bài hát vui.
“Khi em không cần che giấu mà ỷ lại vào anh
Sự cô đơn khi một mình cũng tiêu tan thành mây khói
Em nguyện ý chấp nhận tất cả vui sướng cùng bi ai
Khi có anh bên cạnh em, gió mưa không thể chạm tới chúng ta
Anh, người có nụ cười ấm áp
Trong nội tâm anh và em đều có cùng dạng ái ý…
Là thứ duy nhất không thể thay thế
Là thứ vĩnh viễn không thể chia cắt
Anh, người khiến em lưu luyến
Không bao giờ quên giữ lại tình yêu chân thành nhất cho em
Là thứ duy nhất không thể thay thế
Là thứ vĩnh viễn không thể chia cắt…”(1)
Chân Mạch ngồi ở bên quầy bar, cầm ly bia lớn, xuất thần mà nhìn Thẩm An Ninh. Đó là cậu thanh niên đang chìm đắm trong ái tình, không thể nghi ngờ. Bất quá, đối tượng mà cậu ta yêu có cùng cảm giác với cậu hay không?
Trước đây, hắn cũng biết An Ninh đã từng có một số lần yêu đương, thế nhưng cuối cùng đều chia tay êm đẹp, An Ninh vô cùng thong dong, cũng không quá lụy tình. Trước đây, hắn chưa bao giờ gặp qua thần tình như vậy của An Ninh, hiện tại rất rõ ràng, trên người cậu đang tỏa ra quang huy của ái tình.
Đoạn tình cảm này hẳn là sẽ không tạo thành thương tổn nhỉ? Hắn tinh tế cảm giác, phảng phất không có gì không rõ. Hay là lúc này đây cũng sẽ giống quá khứ, An Ninh lúc vui sướng vẫn vui sướng, khi không còn vui nữa thì tự động kết thúc. Hắn luôn luôn bội phục sự hào hiệp của thằng bạn này.
Tuy rằng là bị An Ninh dùng quyền lực lôi kéo đến đây, nhưng khi vào đây, tinh thần Chân Mạch đã khôi phục khá nhiều. Vì vậy hắn theo cậu đi ăn, rồi cùng cậu đến “Khiêu Vũ Với Bầy Sói”, ngồi xuống nghe cậu hát. Nhìn cậu nhẹ nhàng mà mỉm cười, hạnh phúc hát khúc tình ca triền miên, Chân Mạch có chút xuất thần.
Hắn không thấy Cao Kiến Quân ở đây.
“Nghĩ gì thế?” Thẩm An Ninh ngồi vào bên cạnh hắn.
Chân Mạch phục hồi tinh thần, quay đầu cười nói nói cậu: “Xem ra cậu yêu thật rồi nhỉ?”
Thẩm An Ninh rộng rãi cười rộ lên, hai chân thon dài bắt chéo, người nghiêng ra trước, lười nhác tựa ở quầy bar, cầm lấy ly rượu trước mặt uống một hớp lớn. Hai mắt cậu trong suốt, tràn đầy tiếu ý vui vẻ, đôi môi ướt át lộ vẻ ôn nhu.
“Tư vị ái tình thế nào?” Chân Mạch nửa thật nửa giả đùa.
Thẩm An Ninh không chút do dự: “Ngọt ngào.”
Chân Mạch bán tín bán nghi nhìn cậu: “Thật sự?”
“Thật.” Thẩm An Ninh mi phi sắc vũ. “Mạch Mạch, hiện tại tôi mới phát hiện kỳ thực trong cuộc sống không phải mấy việc lặt vặt đều chán nản cả, then chốt ở chỗ là ai cùng cậu làm những việc này. Hiện tại, chúng tôi cùng một chỗ, cũng chỉ là làm một ít việc nhà nhưng đều nghĩ rất ngọt ngào vui sướng.”
Chân Mạch cực kỳ đồng ý: “Đương nhiên rồi.”
Thẩm An Ninh rơi vào lưới tình của mình, căn bản không có chú ý hắn, chỉ hài lòng mà nói: “Hiện tại, thời gian tôi với anh ấy ở chung với nhau cũng không nhiều, thế nhưng chúng tôi đều nghĩ mỗi một giây một phút bên nhau đều vui sướng vô cùng. Cùng nhau đi ăn ở hàng rong ven đường, không cần áo mũ chỉnh tề giả vờ giả vịt, anh ấy thấy rất dễ chịu. Có đôi khi anh ấy mượn cớ đi công tác, ban ngày tới nhà tôi. Chúng tôi cùng đi mua đồ, sau đó, anh ấy nấu cho tôi ăn. Đồ ăn anh ấy làm rất ngon….”Nói xong một lát, cậu ta trầm tư, khóe miệng không nhịn được lộ ra tiếu ý.
Chân Mạch tự nhiên cao hứng cho cậu: “Tốt đó, lúc nào tôi cũng tới ăn ké với.”
“Được, không thành vấn đề.” Thẩm An Ninh ung dung đáp. “Đồ anh ấy làm rất ngon. Anh ấy nói ở nhà anh ấy chưa bao giờ làm….”
Chân Mạch thấy cậu mê li như vậy, trong lòng trầm xuống. Hắn sợ người bạn duy nhất này bị thương tổn, nhịn không được nhắc nhở: “Anh ta có vợ, vậy có con không?”
“Có, có một con trai, 6 tuổi.” Thẩm An Ninh thuận miệng đáp, bỗng nhiên tỉnh táo lại, “Thế thì sao chứ?”
Chân Mạch lập tức nói: “Đương nhiên không sao.”
Thẩm An Ninh ngang ngược vặn: “Vậy cậu hỏi làm gì?”
“Tôi không có ý gì.” Chân Mạch nở nụ cười. “Tôi biết trên thế giới này, muốn gặp được một nam nhân tốt hợp ý với mình là rất khó khăn. Tôi không phản đối cậu yêu anh ta, tôi chỉ hy vọng cậu có thể thanh tỉnh mà say sưa.”
Thẩm An Ninh phất phất tay: “Cậu chỉ biết nói tôi thôi, còn cậu thì sao? Gặp rồi còn gì?”
Nụ cười Chân Mạch trở nên có chút miễn cưỡng. Hắn lau gương mặt, trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Cậu bao giờ cũng muốn đụng vào vết thương của tôi. Chuyện xưa của cậu, tôi có nhắc lại đâu?” Trong giọng nói có phần cay đắng.
Lúc này, Thẩm An Ninh mới khôi phục thần trí, vội vàng nhào lại ôm vai hắn: “Xin lỗi, Mạch Mạch, tôi không phải cố ý.”
Rất nhanh, Chân Mạch liền cười rất tự nhiên, một thời không nói gì, cầm lấy ly bia uống từng ngụm. Chờ uống hết, đặt lại ly rỗng lên bàn, cười nói: “Con người cậu đó, tìm được tình yêu rồi thì trở nên kiêu ngạo, thấy ghét quá đi.”
Thẩm An Ninh cũng cười rộ lên, giơ tay kêu cậu thanh niên ở trong quầy bar: “Tiểu Diêu, thêm một ly bia.”
Chân Mạch lấy bao thuốc của hắn ra, rút một cây, đây là một điếu Esse (2) của Hàn Quốc, mùi rất nhạt, có vị bạc hà. Thẩm An Ninh châm lửa thay hắn. Hắn chậm rãi hút, thần tình có chút đờ đẫn.
Thẩm An Ninh cảm giác thấy thế, quan tâm hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Chân Mạch sửng sốt một lát đột nhiên hỏi cậu ta: “Aiii, tình yêu của cậu đâu? Thế nào không có tới?”
“Anh ấy đi công tác rồi, ngày mốt mới về.”
“À nha, nhớ không?”
“Đương nhiên nhớ.” Trên gương mặt tuổi trẻ mỹ lệ của Thẩm An Ninh tràn đầy nhung nhớ. “Anh ấy biết tôi thức trễ, buổi trưa nào cũng gọi điện thoại cho tôi hết.”
Chân Mạch cười rộ lên. Đã có lúc, cũng có người làm vậy với hắn. “Rất hài lòng đúng không?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy.” Thẩm An Ninh hơi hơi gục đầu xuống, nhìn ly thủy tinh trong suốt, ôn nhu cười cười. “Cho dù anh ta bề bộn nhiều việc thế nào, hoặc không tiện thế nào, chỉ cần gọi điện cho tôi một cái rồi vội vã cúp máy, tôi cũng thấy vui sướng.”
Chân Mạch rất hiểu điều này, cười rộ lên.
Thẩm An Ninh tựa đầu nằm phục ở lan can quầy bar, trong mắt tràn đầy thâm tình, nhẹ nhàng mà nói: “Tôi yêu anh ấy.”
Chân Mạch không nói gì nữa, chỉ bưng ly, khoan thai mà uống. Cảm giác có tình yêu thật tốt, hắn chỉ ước ao chứ tuyệt không ngăn cản.
Đời vốn không theo ý người, 10 phần đã có 8,9 phần trái ý, sinh mạng thoáng qua rồi mất, có thể tùy hứng mà yêu một người, thật sự là cần tới dũng khí lẫn vận khí to lớn.
Miệng của hắn chậm rãi hiện ra một tia cười cay đắng mà lại tự giễu, ngơ ngác nhìn nhạc công kéo nhị hồ.
Đó là một cậu trai tuổi trẻ, bao giờ cũng mỉm cười, phảng phất không có một chút tâm sự gì, thế nhưng kéo nhị hồ lại vô cùng xuất sắc, tất cả mọi thâm tình cùng bi thương đều biểu đạt đầy đủ. Lúc này, y đang kéo đoạn ‘Hóa điệp (3)’ trong bài ‘Lương Chúc’, khác hẳn với bi thương của đàn violin, nhị hồ có một cách biểu cảm rất khác biệt. Đó là một loại ưu thương ngọt ngào, một loại sung sướng không hối hận.
Hắn lẳng lặng mà nghe, hai mắt trong suốt phản xạ ngọn đèn phía trên quầy bar.
Toàn bộ quán bar như tĩnh lặng lại, tất cả đều trôi theo giai điệu nhàn nhạt bi thương ấy. Bài nhị hồ này tựa như ái tình của chính mình. Thời đại này, tình cảm hoàn chỉnh không tiếc nuối chỉ sợ đã tuyệt chủng rồi. Hay là mọi người ở nơi này, mặc kệ vẻ ngoài vui vẻ như thế nào, sâu trong nội tâm chắc vẫn có một quãng hối hận, tiếc nuối.
Cậu thanh niên kia hoàn toàn say sưa trong nhạc thanh của bản thân, chầm chậm kéo đàn, lúc này mới mở mắt ra.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên bốn phía. Cậu thanh niên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi người biểu thị lòng cảm ơn. Ngừng một chút, y lại kéo bài ‘Lương tiêu’ (4) tràn ngập vui mừng.
Thẩm An Ninh từ tư tưởng ngọt ngào hồi tỉnh lại, nhìn thoáng qua người bạn đang trầm mặc bên người.
Khóe miệng Chân Mạch vẫn mang nét mỉm cười chưa dứt, trong ánh mắt có một dòng ưu thương mong manh thật sâu thật sâu như ẩn như hiện.
Thẩm An Ninh đẩy đẩy hắn: “Đang nghĩ gì thế?”
Chân Mạch quay đầu xem cậu, khẽ cười nói: “Không nghĩ gì cả.”
Thẩm An Ninh khẩn thiết mà nói: “Cậu nói cậu đã học được bài học tốt nhất tên là ‘Quên’ rồi, chuyện xưa đừng có nghĩ nữa.”
Chân Mạch gật đầu: “Tôi không nghĩ.”
Ánh mắt Thẩm An Ninh quan tâm tỉ mỉ đánh giá hắn. Chân Mạch do dự một hồi, bỗng nhiên nói: “An Ninh, có một số việc có lẽ đã được định sẵn rồi nhỉ?”
Thẩm An Ninh suy nghĩ chốc lát, không dám chắc: “Có thể.”
Chân Mạch chậm rãi nói: “An Ninh, tôi gặp một người, chính xác là tôi đụng phải y.”
“Nam nhân?” Thẩm An Ninh hỏi.
Chân Mạch gật đầu.
Thẩm An Ninh nhìn hắn một lát, bỗng nhiên mặt mày rạng rỡ xích lại gần, cười hì hì: “Có cảm giác sao?”
Chân Mạch rõ ràng nói: “An Ninh, y tên Tiết Minh Dương.”
Thẩm An Ninh ngơ ngác mở to miệng, nửa ngày không nói được một chữ.
Chân Mạch phảng phất như nói mê, nhìn cậu ta, chậm chậm nói: “An Ninh, lúc tôi đi cầu thang thì đụng phải y đó.”
Thẩm An Ninh mục trừng khẩu ngốc, đờ ra.
Chân Mạch dường như dừng không được, vẫn tiếp tục nói từng chữ từng chữ: “An Ninh, y chạy Honda King đỏ, mặc Yves Saint Laurent cùng Valentino, dùng nước hoa Hermes, EAUD ‘ORANGEVERTE.”
Thẩm An Ninh cảm thấy cực độ áp lực, một lát mới thở một hơi, nhịn không được “Ai nha” một tiếng: “Mạch Mạch, y theo đuổi cậu à?”
Chân Mạch nhìn cậu, một lúc lâu mới nói: “Tôi không biết.”
Thẩm An Ninh trợn tròn đôi mắt: “Trời ơi, không nghĩ tới trên thế giới lại có người giống nhau đến thế, làm sao có thể?”
“Ngay cả thanh âm bọn họ cũng giống nhau nữa.” Chân Mạch quay đầu nhìn trên đài.
Cậu thanh niên kia từ từ nhắm hai mắt kéo bài ‘Giang hà thủy’, giai điệu bi thương dường như nhắc nhở mọi người sự vô tình của thời gian.
Chân Mạch rất an tĩnh, sâu trong đáy mắt có một tia sợ hãi.
Thẩm An Ninh khẽ khuyên: “Mạch Mạch, cậu nên tránh xa y ra.”
“Y là lão bản của khu thương mại Thiên Đô. Tôi với y làm cùng nghề.” Suy nghĩ của Chân Mạch hiện giờ rất tỉnh táo. “Muốn tránh y, e rằng chỉ có cách rời khỏi ngành bách hóa.”
Thẩm An Ninh lập tức nói: “Rời khỏi thì rời khỏi, cậu đến bất động sản Minh Châu đi.”
Chân Mạch bỗng nhiên cười rộ lên: “Cậu không bao giờ quên được Cao ca của cậu à.”
Thẩm An Ninh cũng rất nghiêm túc: “Tôi nói thật. Anh ấy vẫn gọi cậu đi mà, vì sao cậu không đi? Tôi thật không hiểu. Anh ấy nói cậu là nhân tài ưu tú, đương nhiên là đến các tập đoàn lớn, làm chức cao, hưởng lương cao. Việc cậu đang làm chẳng qua là chức vị thấp nhất nhưng bận bịu tới suýt toi mạng, tiền lương thì chỉ có một chút, có gì thú vị?”
Chân Mạch nằm sấp ra quầy bar, nhìn cái ly, một lúc lâu mới nói: “Cậu đại khái không biết rồi? Tập đoàn Minh Châu chuẩn bị đem Quần lâu của cao ốc Minh Châu biến thành khu thương xá, gọi là Thương Thành Minh Châu.”
Thẩm An Ninh chưa bao giờ quan tâm mấy thứ này. Cậu cùng Cao Kiến Quân cùng một chỗ chưa bao giờ nghe anh nói công sự, lúc này nghe vậy đành đực mặt ra.
Chân Mạch nhẹ nhàng mà cười cười: “Tránh không khỏi đâu.”Nhãn thần hắn ảm đạm đi, dường như đã rõ ý của số phận.
Thẩm An Ninh rất lo lắng, cúi đầu mà nghĩ ngợi. Chân Mạch rất trấn định, hớp từng ngụm từng ngụm lớn vào miệng.
Bên cạnh có một nam nhân bỗng nhiên nói: “Đừng uống như thế, cẩn thận uống say đó.”
Hắn quay đầu đi nhìn một chút, thấy đó là một nam tử xa lạ, liền cười cười không đáp lời.
Nam tử ấy rất trẻ, nhìn qua chuyên gia lại ưu nhã, mỉm cười với hắn: “Có chuyện gì không vui sao?”
“Không, không có chuyện gì.” Chân Mạch cũng khách khí mỉm cười.
Nam tử ấy nhìn hắn chiếc ly đã vơi đi của hắn, tiện thể nói: “Tôi mời cậu một ly được chứ?”
Chân Mạch không khỏi bật cười: “Cậu mới vừa nói không nên muốn nhiều.”
Nam tử ấy cũng rộng rãi cười rộ lên: “Uống với tôi thì không sao. Cậu say, tôi đưa cậu về.”
“Cảm ơn. Nhưng không sao, tôi có bạn bên cạnh.” Chân Mạch cảm kích cười nói, thân thể đã có chút loạng choạng.
Nam tử ấy quay đầu đi nhìn nhìn Thẩm An Ninh, gật đầu, dường như yên tâm. “Tôi gọi Ellen, từ Singapore tới.” Y nói: “Công ty tôi có công ty nhánh ở đây.”
“Chào cậu.” Chân Mạch giơ ly với y rồi uống một ngụm cạn sạch ly.
Y đang muốn nói thêm gì nữa nhưng Thẩm An Ninh lại xen vào: “Tôi tới giờ rồi. Mạch Mạch, chúng ta đi.”
Chân Mạch cười cười với y rồi đi thẳng.
Đi tới cửa, Thẩm An Ninh lải nhải giáo huấn hắn: “Cậu nhớ cho kỹ, tới quán bar không được nói thật nghe chưa. Y gọi Ellen, vậy cậu gọi là Tom. Singapore cái gì? Ai biết có đúng sự thật hay không?”
Chân Mạch đành phải vừa mỉm cười nghe cậu thuyết giáo vừa ngoắc xe.
Xe taxi rất nhanh dừng trước mặt bọn họ, hắn mở cửa xe cho Thẩm An Ninh rồi sau đó mới ngồi vào.
Thẩm An Ninh lại nghĩ tới vấn đề gì nữa: “Aiiii, Mạch Mạch, tôi nghĩ ra một biện pháp tốt nè.”
“Biện pháp gì tốt?” Chân Mạch chẳng hiểu.
Thẩm An Ninh cười rất đắc ý: “Tôi nói nha, cậu cùng người kia không phải là cùng ngành sao? Người ta thường nói: ‘Người cùng ngành là oan gia. Dù hai người không phải oan gia, cậu cũng có thể coi y như oan gia, vậy y sẽ không dây dưa với cậu nữa.”
Chân Mạch càng nghe càng thích: “Làm như thế nào?”
Thẩm An Ninh đẩy đẩy hắn: “Cậu ngốc à? Ra sách lược, chuyên môn đối phó cửa hàng của y, để y không thể không coi cậu là đối thủ. Vậy không phải là xong sao?”
Chân Mạch giật mình, nhịn không được vươn tay xoa đầu cậu: “Tưởng cậu không biết buôn bán trên thương trường, ai dè, ra sách lượng cũng giỏi ghê.”
Thẩm An Ninh vui sướng vỗ tay, cười ha ha: “Thế nào? Chủ ý này đặc sắc không?”
Chân Mạch nhìn gương mặt tràn ngập tính trẻ con của cậu, không khỏi cười nói: “Đặc sắc cực kỳ.”
________________
(1) (Trích lời bài hát “Khi có anh bên cạnh em” – 当我身旁有你在 – Tân Hiểu Kỳ (辛晓琪)
Sẽ cập nhật sau
(2) Esse: Một sản phẩm của công ty thuốc lá Hàn Quốc Korea Tobacco&Ginseng Co. Điếu thuốc này thường thon dài, rất thích hợp cho giới nữ với ngón tay nhỏ dài, phía đầu lọc có dấu hiệu chống hàng giả, nhiều loại thuốc ngoại nhập cũng làm vậy để chống hàng giả, hàng nhái. Thuốc này rất thanh đạm, nam giới rất ít hút loại thuốc này, trong khi nữ giới sử dụng tương đối nhiều, hình dạng bên ngoài như một vỉ thuốc cảm mạo, nữ giới lấy ra rồi dùng bật lửa chuyên dụng cho nữ giới châm thuốc, cảm giác rất tốt, hình dạng khi hút cũng rất có khí chất.
(3) (Bài hát “Hóa bướm” – Trác Y Đình (卓依婷) ft Chu Vĩ Kiệt (周伟杰)
Là bài hát kết thúc của bộ phim Lương Chúc.
(4) (Bài hát “Đêm sáng ngời” – “Lương tiêu” bản nhị hồ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá
Chương 9
Chương 9