DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá
Chương 6

Vào văn phòng, Chân Mạch lau sạch bàn công tác, quản lý Bộ tài vụ Thường Thụ Hiên luôn luôn đi làm sớm liền tự mình đi tới văn phòng tìm hắn, mặt đầy nghiêm trọng: “Tiểu Chân, tôi có thể đã quấy rầy cậu một chút hay không? Có một số việc muốn nói với cậu một chút.”

Chân Mạch ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi nao nao. Nếu muốn tìm bọn họ thì thông thường y sẽ gọi điện thoại nội tuyến, chưa bao giờ đích thân tới tìm, còn nếu không thì cử hai cô kế toán trẻ của Bộ tài vụ công ty Kim Huy tới nói “Tiểu Chân, Thường quản lý mời anh tới một chút.”

Phần lớn hắn thường lặp bảng biểu cho công ty bằng máy tính, cho nên hắn luôn tận lực dùng thái độ của một nhân viên công chức bình thường, khiêm tốn đối đãi mọi người.

Lúc này, có quản lý cao cấp tới tìm như thế, khiến cho hắn rất nghi hoặc. Bất quá, hắn lập tức đáp: “Đương nhiên có thể.” Liền ngồi xuống bàn công tác.

Thường Thụ Hiên trầm ngâm chốc lát, tự chỉnh lý lại tâm tình của mình. Chân Mạch nỗ lực tỉnh táo lại, kiên trì nhìn y, chờ y mở miệng.

Thanh âm Thường Thụ Hiên vẫn thong thả, có vẻ không quả quyết: “Tiểu Chân, hôm nay tôi xem một chút sổ tiền mặt, đoạn thời gian gần nhất, tiền cậu chi ra đặc biệt nhiều. Plaza chúng ta tuy rằng lớn, ba công ty đầu tư cũng rất có thực lực, thế nhưng cũng cần phải tiết kiệm phí dụng. Cậu phải biết rằng, mỗi một đồng cậu chi ra ngoài, tương lai nhất định phải bán ra sản phẩm có giá 10 đồng, thậm chí 15 đồng mới quay về được.” Nói xong, y yên lặng nhìn hắn, ý tứ chỉ trích, hàm xúc mà lại rõ ràng.

Chân Mạch bỗng nhiên cảm thấy một ngụm ác khí mọc lên trong lòng. Những đồng tiền này đều là vung ra cho các quan chức chính phủ cả, công việc giấy tờ sổ sách sao có thể không dùng tiền được?

Hắn ngưng thở, một lúc lâu mới khống chế được tính tình, lãnh tĩnh hỏi: “Thường quản lý, mỗi đồng tiền tôi chi ra đều dùng chi phiếu, hơn nữa cũng đều có đơn vị chính quy, chuyên nghiệp chuyên đem đi thanh toán. Anh nghĩ trong đó tôi có thể ăn bớt đồng nào sao?”

Thường Thụ Hiên né tránh ánh nhìn của hắn, khẩu khí vẫn như thế: “Tôi không có ý này. Tôi chỉ nghĩ là cậu chi ra nhiều quá. Tôi nghĩ có một số chi phí không cần thiết chi ra, chỉ cần quan hệ tốt với họ là được rồi, không cần chi ra cũng được.”

Chân Mạch hít một hơi thật sâu, nặng nề mà thở ra, lúc này mới chậm rãi hỏi: “Như vậy, Thường quản lý, anh có thể ví dụ ra, khoản nào có thể miễn?”

Thường Thụ Hiên suy nghĩ một chút các con số trong sổ, khẳng định nói: “Thí dụ như, thu phí của Sở bảo vệ môi trường một năm, cậu chi tới 5000 đồng, điều này sao có thể? Chúng ta cùng bảo vệ môi trường có quan hệ gì đâu? Vệ sinh bên trong plaza đều là bản thân chúng ta quét dọn cả, vệ sinh trước cửa plaza cũng là chúng ta làm, cậu còn ký ‘thư trách nhiệm trước cửa’ nữa. Như vậy đạo lý nào mà phải chi ra 5000 cho bọn họ?”

Chân Mạch cười một cái: “Thường quản lý, plaza lớn như vậy, rác rưởi quét dọn xong có cần đổ hay không?”

Thường Thụ Hiên không chút do dự nói: “Đương nhiên phải đổ.”

Chân Mạch lại cười một cái: “Chúng ta chi ra không phải phí vệ sinh, mà là phí chuyên chở thanh lý rác rưởi. Bao nhiêu diện tích thu bao nhiêu tiền cũng đều có văn kiện chính thức quy định rõ ràng cả. Diện tích chúng ta có bao nhiêu, tính toán sẽ biết. Theo tiêu chuẩn thu phí chính quy, một năm chúng ta phải chi 20.000. Hiện tại tôi cùng bọn họ nói chuyện nên chỉ chi năm nghìn, hơn nữa người ta ngay cả cơm cũng không có ăn với chúng ta một lần. Thường quản lý có nghĩ khoảng tiền này không nên chi ra không?”

Thường Thụ Hiên nhất thời nghẹn lời, đành ứng phó nhanh: “Tôi không phải nói không nên chi. Đương nhiên, có chút phí dụng không thể tránh khỏi, cái này chúng ta cũng biết. Tôi chỉ là nói không phải người ta đòi gì chúng ta cũng đưa, cần nói chuyện cùng bọn họ, có thể kéo thì cứ kéo, có thể miễn thì cứ miễn.”

Chân Mạch trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ tôi đã tận lực rồi. Có lẽ là năng lực tôi quá kém. Như vậy được rồi, sau này hễ là chỗ nào tới đòi tiền, tôi đều giao cho Thẩm quản lý xử lý cho thỏa đáng.”

Thường Thụ Hiên vội vã xua tay. “Cũng không thể nói như vậy, tôi bất quá chỉ là ý kiến chút thôi.” Nới tới đây, y bỗng nhiên có chút phát hỏa. “Tiểu Chân, tính tình của cậu cũng có chút quá quắt đó. Chức trách trọng yếu của Bộ tài vụ chúng tôi là khống chế phí dụng plaza cho hữu hiệu. Phí dụng lớn, plaza lỗ lã, đối với tất cả mọi người đều không có lợi mà, cậu nói có đúng không? Sau này, chúng tôi còn muốn đặt ra chế độ tài vụ hữu hiệu hơn nữa, muốn được thế cần Bộ hành chính các cậu phối hợp toàn lực.” Dừng một chút, y nặng nề mà tăng mạnh ngữ khí để cường điệu quan hệ cùng với chủ tịch. “Kim đổng phái tôi tới đây chính là để khống chế phí dụng. Toàn bộ bên trong Plaza, trên cơ bản chỉ có Bộ hành chính của các cậu là bộ dùng tiền nhiều nhưng lại không sinh lợi nhuận. Đương nhiên, khi chi tiền ra các cậu cần suy nghĩ nhiều một chút, đâu có thể vì không phải tiền của mình mà không đau lòng thế chứ? Bây giờ thái độ của  cậu còn….vậy là sai.”

Chân Mạch vẫn nhìn y, không nói một lời.

Thường Thụ Hiên nói rất cao hứng: “Tiểu Chân, sau này khi chi tiền ra cậu cần suy nghĩ nhiều một chút. Được không? Tay không cần quá thẳng, cong một ít, nhanh một ít. Cần xem xét cẩn thận tiền của plaza.”

Chân Mạch nhìn y một lát, bình tĩnh gật đầu: “Được, tôi hiểu, lần sau nhất định sẽ không thế nữa.”

Thường Thụ Hiên vừa nhìn hắn quả nhiên bị tài ăn nói bản thân thuyết phục, cúi đầu nhận sai, nhất thời vui mừng vô cùng, vội vàng trấn an: “Tiểu Chân, tôi cũng biết cậu gần đây rất bận rộn, rất mệt mỏi. Tất cả mọi người như nhau cả. Vừa rồi nếu tôi có nói sai điều gì, cậu cũng đừng để trong lòng nhé.”

Chân Mạch ngắn gọn đáp: “Không, anh nói rất đúng.”

Thường Thụ Hiên mặc dù còn chưa hết ý, dường như chưa giáo huấn xong, thế nhưng lại nghĩ nói thêm nữa sẽ thành hỏng, liền đứng dậy: “Vậy được rồi, cậu làm việc đi, tôi đi đây.”

Chân Mạch cũng không nói gì, chỉ lễ phép đứng lên, cúi người một chút.

Thường Thụ Hiên bỗng nhiên cảm giác có chút ngượng ngùng, lung tung nói một câu: “Cậu muốn lấy bảng tiền lương của Bộ tài vụ chúng tôi phải không?”

Chân Mạch “Phải” một tiếng rồi lẳng lặng nhìn y.

“Khổ cực cậu rồi.” Thường Thụ Hiên giở giọng lãnh đạo an ủi một tiếng.

Chân Mạch nhàn nhạt cười: “Không sao, đây là việc tôi phải làm.”

Cái này thì Thường Thụ Hiên cũng không biết đối đáp thế nào nữa, đành nói “Tốt, cậu cứ lấy đi, tới lấy đi.” Y khoát khoát tay với hắn, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Chân Mạch ngồi vào trước máy vi tính, mở máy, bắt đầu công tác. Mặt hắn lạnh lùng, trắng bệch như bức tường vừa mới quét vôi.

Thẩm Trường Xuân vội vã mà tiến đến, đến bàn công tác cầm lấy chén trà uống một ngụm, lại đứng ở bên cạnh Chân Mạch, vừa nhìn hắn làm bảng biểu vừa nói: “Cậu xem Tiểu Vân cùng Tiểu Thư kìa, chỉ là đi mua vài trang giấy mà đi cả nửa ngày, còn hai người đi nữa chứ. Thật sự là quá mức mà, chắc chắn là mấy cô nàng đang đi dạo phố rồi.”

Chân Mạch nghĩ không tiện bình luận việc người khác, nên chẳng lên tiếng.

Thẩm Trường Xuân thấy hắn không nói gì, chỉ chuyên tâm làm việc, thế nên cũng không quấy rối, buông chén trà rồi đi ra ngoài. Mới vừa đi tới cửa, ngẫm lại thấy sự trầm mặc của hắn như chứa đựng sự tức giận, liền trở ngược lại.

Anh kéo một cái ghế ngồi tà tà đối diện Chân Mạch, thân thiết hỏi: “Tiểu Chân, có chuyện gì à?”

Chân Mạch vẫn nhìn màn hình, hai tay thành thạo gõ bàn phím. “Không có.” Hắn trầm tĩnh trả lời.

Thẩm Trường Xuân suy nghĩ một chút, thành khẩn nhìn hắn: “Tiểu Chân, tôi cũng biết, nhiều ngày nay, tất cả mọi việc trên cơ bản đều là cậu làm cả, mỗi ngày chạy lên chạy xuống chạy ra chạy vào, người đều gầy xộp hết. Điểm ấy không chỉ tôi biết, lão Đồng biết, ban giám đốc cũng biết. Hiện tại, tôi không tiện nói thêm cái gì, bất quá cậu yên tâm, tương lai đều sẽ rõ ràng phân thưởng hết.”

Chân Mạch có chút cảm động, quay đầu nhìn anh ta một cái, muốn nói lại thôi.

Thẩm Trường Xuân cho rằng hắn muốn nhân cơ hội kể ra ủy khuất, không tiện mở miệng, liền thay hắn phát tiết: “Cậu cứ nói đi, hai cô người mới, đã làm gì? Thư Tiệp còn có thể làm vài việc vặt, chí ít còn chịu khó, cẩn thận tỉ mỉ, ứng đối vẫn còn qua loa, tựa như nhân viên văn phòng thường thường. Còn Vân Lộ Lộ kia thì…, cậu nói thuê cô ta có ích lợi gì? Lúc trước thuê cô ta tôi đã kiên quyết phản đối. Lão Đồng lại kiên trì muốn thuê, nói cô ta quyết tâm rất lớn, tuổi trẻ nhiệt tình, có thể bồi dưỡng. Hiện tại, cậu xem xem, xem hình dạng cô ta xem, quả thực chẳng làm được việc gì…” Anh ta càng nói càng tức giận, dường như chuẩn bị thao thao bất tuyệt.

Chân Mạch không muốn nghe mấy thứ lí do thoái thác vô vị ấy, liền thừa dịp hắn cúi đầu uống nước dời trọng tâm câu chuyện. “Thường quản lý vừa tới.” Hắn nhàn nhạt nói.

Thẩm Trường Xuân vừa nghe, quả nhiên chú ý: “Chuyện gì?”

“Y nói tôi gần đây chi nhiều tiền quá, không biết tiếc tiền công.”

Thẩm Trường Xuân nhất thời giận mà không có chỗ xả: “Y biết cái gì, không cần để ý đến y. Con mẹ nó, người Bộ tài vụ chỉ biết tiết kiệm, tiết kiệm, hay nhất một đồng tiền cũng không chi mà làm được chuyện mới hợp ý họ. Bọn họ thử làm xem. Tiểu Chân, tôi nói với cậu, plaza này, lão Đồng là tổng giám đốc, chủ tịch ủy thác cậu ta toàn quyền phụ trách đó. Thường Thụ Hiên y là ai? Bất quá là quản lý một bộ phận nhỏ mà thôi. Lão Đồng đã ký phiếu chi, liên quan con khỉ gì với y.”

Chân Mạch luôn luôn nghe Thẩm Trường Xuân lễ phép chu đáo nay lại toát ra từ ngữ thô lỗ như vậy, một thời nhịn không được cười rộ lên.

Thẩm Trường Xuân lúc này mới phản ứng lại, cũng cười rộ lên: “Ai, xin lỗi, xin lỗi, nói lỡ rồi.”

Chân Mạch cười nói: “Không sao, tôi chẳng nghe thấy gì.”

Thẩm Trường Xuân cười ha ha: “Được rồi, Tiểu Chân, trong lòng cậu không cần lo gì cả, nên làm cái gì cậu cứ làm. Lão Thường nếu như trở lại dài dòng, tôi đi nói cho ban giám đốc. Y chỉ là anh họ của Kim Huy, có gì đặc biệt hơn người?”

Chân Mạch mỉm cười: “Được.”

Thẩm Trường Xuân vừa vội vàng chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi phải đi ra ngoài xem một chút đây. Những nhân viên bán hàng này quả thực là hỏng bét, An Lệ cùng mấy người quản lý các tầng lầu quả thực cũng hết cách với họ, làm ra lắm trò mà chẳng được gì? Tiểu Chân, cậu xong việc rồi thì phụ họ một chút.”

Chân Mạch cao giọng đáp: “Được.”

Đọc truyện chữ Full