DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá
Chương 3

Từ bên ngoài nhìn qua, cái quán bar này dường như rất bình thường, chỉ có một khung cửa cùng hai ô cửa sổ gỗ tràn ngập phong cách nông thôn miền Tây nước Mỹ. Nhưng mới vừa vào cửa, trước mặt lại trưng bày một bức tranh lớn hình người thổ dân Mỹ. Người này rất gầy, hốc mắt hãm sâu, trên mặt tô vẽ vằn vện, đường cong thân thể vô cùng cường tráng. Trên đầu gài một chiếc lông chim lớn, trông rất oai hùng, khiến cho người ta tưởng rằng dương quang hoa mỹ phía sau gã đang mở rộng ra vô cùng vô tận. Bức tranh sơn dầu rất lớn này sử dụng những màu đậm, ánh đèn chiếu vào nó tạo nên một cảm giác bất khuất, kiên định vô cùng. Bởi vì ai cũng biết chủng tộc này hầu như đã bị tuyệt diệt rồi, cái loại nhãn thần ngoan cường cùng ý chí chiến đấu kiên nghị này càng làm cho lòng người sản sinh ra một cảm giác thống thiết, thê lương.

Chân Mạch nhìn bức tranh một hồi lâu.

Toàn bộ bên trong quán bar dùng vật dụng bằng gỗ thô, ánh đèn vàng vọt, nhuộm đẫm bầu không khí ấm áp. Khắp chốn đều đầy người, mỗi một bàn đều có một ngọn nến nhỏ, nhìn qua rất diệu kỳ. Phía trước có một sân khiêu vũ nho nhỏ, trên đỉnh là chiếc đèn tròn lấp lánh. Ở giữa có một người ca sĩ trẻ vừa đánh guitar vừa hát những câu tình ca du dương.

“Bên em đến khi mặt trời mọc

Anh nhìn em thật kỹ

Trông em thật vô tội khi khóc mệt rồi ngủ

Nhẹ nhàng nói vào tai em yêu cầu cuối cùng

Xin đừng nói với hắn những lời như thế

Xin đừng nói với hắn

Ban đêm em thường sợ hãi

Đừng nói em sẽ chờ điện thoại của hắn dù có trễ thế nào

Đừng nói em chỉ thích hoa hồng hắn tặng

Bởi vì đó là tất cả những gì còn lại của anh

Xin đừng nói với hắn…” (1)

Tất cả mọi thứ ở đây dường như dành riêng cho người thất tình vậy. Chân Mạch không khỏi cảm thấy kì lạ.

Bên tường có một cái bàn tròn lớn, phía trên có kê vài cái giá. Thẩm An Ninh dẫn hắn đến đó, ngồi lên ghế, cười hỏi hắn: “Cậu nghĩ ở đây thế nào?” Chân Mạch không khỏi gật đầu: “Rất tốt.”

“Thật ư? Kêu cậu chẳng biết bao nhiêu lần, cậu cũng không chịu tới, kỳ thực đến nơi đây uống một ly, phiền não gì cũng đều biến mất cả.” An Ninh khoa trương nói. “Cậu xem, thế giới tốt đẹp biết bao.”

Chân Mạch buồn cười: “Tốt tốt tốt, coi như cậu đúng, chỉ có cậu mới biết được đạo lý cuộc sống thôi.”

“Sai, là đạo lý của sinh mạng đó.” Thẩm An Ninh làm như thật, nghiêm trang nói. “Có thể sống một lần cũng chẳng dễ dàng gì, nhất định phải chậm rãi thưởng thức cuộc sống.”

Chân Mạch cười ha ha. Thẩm An Ninh nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn: “Đây mới là Mạch Mạch mà tôi biết, chuyện quá khứ căn bản đừng nghĩ nữa, qua rồi thì cho qua luôn đi.”

Nụ cười của Chân Mạch nhạt dần. Trầm mặc chốc lát, hắn khẳng định mà gật đầu: “An Ninh, cậu nói đúng, chuyện trước đây tôi sẽ quên sạch sẽ. Cậu không cần lo lắng cho tôi.”

Nam ca sĩ kia nhẹ giọng nói: ” Cám ơn.” Sau đó rời khỏi sân khấu.

Thẩm An Ninh vội vàng nhảy khỏi ghế: “Tới tôi rồi. Cậu chờ tôi một chút. Tôi gọi một ly bia cho cậu, sẵn gọi thêm một người đến ngồi với cậu luôn.”

Chân Mạch vội hỏi: “Tôi một người là được rồi, không cần phiền phức thế.”

“Không phiền phức, bất quá cậu chỉ cần nhớ kỹ, chỉ có thể ‘tinh khiết’ nói chuyện phiếm thôi.” Cậu nháy mắt mấy cái với Chân Mạch.

Chân Mạch ngẩn ra, lập tức hiểu ý, không khỏi cao hứng: “Thế nào? Dính tới yêu đương rồi à?”

“Bây giờ còn không tới mức đó?” Thẩm An Ninh cười hì hì làm mặt quỷ, “Chỉ bất quá là xếp vào trong phạm vi cân nhắc thôi.”

Chân Mạch ngửa đầu nhẹ nhàng cười rộ lên: “Yên tâm, nếu là người cậu coi trọng, tôi tuyệt không chạm đến. Người ấy của bạn bè, tuyệt không đùa giỡn.”

“Vậy tôi an tâm.” Thẩm An Ninh nghịch ngợm cười cười bỏ đi. “Tôi đi gọi anh ấy lại đây.”

Chân Mạch một mình ngồi ở chỗ kia, nhìn xung quanh. Chỗ này tựa như ngăn cách với mọi thứ trên đời. Cách đó không xa là quầy bar, mấy người mặc đồng phục đỏ đỏ hồng hồng trẻ tuổi vội vội vàng vàng, chỗ bán bia càng lúc càng tấp nập, có mấy người nhân viên phục vụ liền tay, ly vừa đầy mâm liền có người lấy đi. Một nam nhân viên khác cẩn thận đảo rượu, điều chế rượu cốc-tai, lưu loát gọt trái cây, ngoài ra còn cầm bình lắc liên lục. Ngọn đèn quầy bar được điều chỉnh rất đặc biệt, dường như chỉ giới hạn trong vòng tròn ấy, không hề lọt ra ngoài, mấy người thanh niên trẻ tuổi hoạt bát phảng phất như đang sống trong một quả cầu thủy tinh do ngọn đèn tạo ra, thật sự tạo nên một cảm giác hấp dẫn kỳ lạ.

Xung quanh quầy bar cũng ngồi đầy người, phần lớn là một mình một người tới, bởi vì bọn họ trên cơ bản đều ngồi rất im lặng, dù có ngồi gần nhau cũng chẳng nói một câu với nhau. Trước mặt bọn họ đều đặt một ly rượu, trên tay cầm một điếu thuốc, không nhúc nhích gì, chỉ lặng lẽ nhìn ca sĩ biểu diễn. Trong khung cảnh nhốn nháo, bọn họ có vẻ đặc biệt an tĩnh, tựa như trở thành cảnh vật nơi đây.

Thẩm An Ninh đang cùng người đánh đàn nói gì đó, đại khái là thảo luận ca khúc biểu diễn hôm nay.

Chân Mạch nhìn khắp chốn, dường như mỗi một cái bàn đều có thể diễn ra một câu chuyện. Có một đôi nam nữ tuổi trẻ yên lặng ngồi, nét mặt vô cùng bình tĩnh ôn nhu. Cách đó không xa lại có ba chiếc bàn kê sát bên nhau, một nhóm nam nữ ngồi chung, lúc nào cũng không hề cố kỵ cười đùa lớn tiếng, trên bàn đầy bình rượu ly rượu, ở giữa là một cái bánh kem lớn. Xa xa có hai gã thanh niên đang liều mạng xum xoe hai thiếu nữ trẻ hướng đối diện, vừa nhìn là biết ngay họ muốn làm gì.

Các loại tiếng chuông điện thoại di động lâu lâu lại vang lên.

Người ra vào, qua lại nhộn nhịp không dứt. Rõ ràng không gian vẫn thoáng rộng, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy ấp áp, đầy người.. Trong không khí toát lên sự sung sướng, thời gian phảng phất như ngừng trệ lại, khí tức ấm áp cùng thoải mái vây quanh mỗi người.

Chân Mạch phát hiện bản thân rất thích chỗ này, khóe miệng dần dần hiện lên một nét cười dễ dàng vui sướng.

Một người nam nhân trung niên mỉm cười tới bên cạnh hắn, trong tay bưng hai ly bia. “Là Chân tiên sinh sao?” Thanh âm anh ta thập phần nhu hòa.

Chân Mạch quay đầu liếc anh ta một cái, cười gật đầu: “Phải.”

Nam nhân kia đưa ly bia cho hắn: “Tôi là Cao Kiến Quân, là bạn An Ninh.”

“Chào anh.” Chân Mạch theo bản năng bắt tay với anh ta. “Hân hạnh được làm quen.”

Cao Kiến Quân cười rộ lên: “Chân tiên sinh, tất cả mọi người là bạn cả, không cần khách khí như vậy.”

Chân Mạch cũng bật cười: “Đúng vậy, tôi quên mất.”

Cao Kiến Quân giơ giơ ly bia lên với hắn. Hắn cũng cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng chạm vào ly của Cao Kiến Quân. “Thật cao hứng biết cậu/anh.” Hai người đều hớp một hớp lớn.

Thẩm An Ninh ngồi xuống, với tay lấy micro, đàn điện tử chỉnh âm đến mức âm đàn dương cầm thanh thúy vang lên. Cậu ca một khúc tình ca du dương, đó là một khúc ca nói về một người thất tình đối với ái tình không oán cũng không hối.

Thanh âm Thẩm An Ninh tinh thuần, âm vực lại rộng. Lúc cậu hát, thần thái vô cùng chuyên chú, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới âm nhạc. Ca đến khúc thâm tình, Chân Mạch dường như có thể thấy được ánh nước trong mắt cậu. Ở trong khung cảnh, ánh sáng thế này, cậu có vẻ bàng quan, mỹ lệ vô song.

Chân Mạch cùng Cao Kiến Quân đều không nói lời nào, lẳng lặng mà nhìn cậu, nghe tiếng ca du dương của cậu “Em như cánh hoa trôi theo dòng nước, theo dòng nước trôi nổi giữa biển người” (2).

Giờ khắc này, hồng trẩn phảng phất như cách xa vạn trượng, thanh âm cậu như đưa họ đến một nơi an tĩnh lại linh hoạt, kỳ ảo.

Khúc ca vừa dứt, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Chân Mạch cũng theo Cao Kiến Quân cùng nhau vỗ tay.

Thẩm An Ninh mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Lúc này, Cao Kiến Quân mới chuyển hướng qua Chân Mạch, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, thanh âm trầm thấp ôn hòa: “Chân tiên sinh, nghe An Ninh nói hai người là bạn thân của nhau.”

Chân Mạch vẫn duy trì lễ phép vừa phải: “Phải, chúng tôi từ tiểu học đã học chung với nhau, sau lại cùng vào một trường trung học, phân cùng một ban, sau đó cùng lên cao trung, phân vào khoa văn cũng là học chung. Có thể nói từ tiểu học đến cao trung vẫn học cùng nhau chỉ có hai người chúng tôi, hơn nữa tính cách cũng khá giống nhau, cho nên thành bạn thân. Cậu ta nhiệt tình yêu thích âm nhạc, không quyết tâm học cao cho nên tốt nghiệp cao trung xong, hai người chúng tôi mỗi người đi một ngả. Bất quá, chúng tôi vẫn là bạn thân.”

“Thật sự là khó có được.” Cao Kiến Quân tán thán. “Hiện tại, bạn bè như hai người ít lại càng ít a.”

Chân Mạch cũng đồng cảm: “Đúng vậy, vào xã hội mới biết được, tất cả mọi người đều như mang mặt nạ đối đãi nhau, tựa như không dối trá thì sống không nổi vậy, muốn có bạn bè đáng tin cậy, quả thực là chuyện khó thấy.”

“Cậu cứ uống đi, ở chỗ này không có ép bán rượu, mọi người tùy tiện thôi.” Cao Kiến Quân bưng ly uống một ngụm. “Trước đây Chân tiên sinh làm việc gì vậy?”

Chân Mạch uống một hớp, sau đó nói lại tình huống công ty đã làm cùng chức vị của mình nói đại thể cho Cao Kiến Quân.

Cao Kiến Quân rất nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng còn nói ngành nghề kinh doanh của mình để tham khảo một phen. Nhắc tới công việc, tinh thần Chân Mạch liền hăng hái. Có thể nói mỗi một chức vụ Chân Mạch làm trước đây đều rất cao, có khi phụ trách cả một hạng mục hoặc một bộ, hầu như các chức vụ từ cơ sở đến trung tầng hắn đều đã từng làm, bởi vậy hiểu rất rõ một công ty cần hoạt động như thế nào mới khoa học và đạt hiệu suất cao. Bọn họ nói chuyện rất thống khoái, càng nói càng ăn ý.

Cao Kiến Quân nhìn người thanh niên trẻ tuổi đầy sức sống trước mặt mình, tràn đầy thưởng thức, bỗng nhiên nói: “Chân tiên sinh, tôi nghe An Ninh nói cậu đang tìm việc, có hứng thú tới công ty tôi thử không?”

Chân Mạch nao nao, con mắt quan sát anh một chút. Anh ta mặc một chiếc áo sơmi nhung màu đen, áo khoác màu gỉ lông dê, phía dưới là quần âu phục màu đen, hơn nữa giầy đen vớ đen, từ đầu đến chân đều rất bình tĩnh, một điểm cũng không khoa trương, nhìn không ra thuộc về tầng cấp nào của xã hội. “Ý Cao tiên sinh là?” Chân Mạch nghi hoặc hỏi.

Cao Kiến Quân từ túi áo móc ra một cái ví tiền, lấy danh thiếp đưa cho hắn: “Tôi rất hy vọng Chân tiên sinh có thể gia nhập tập đoàn chúng tôi.”

Chân Mạch dời ngọn nến tới gần danh thiếp, mặt trên trịnh trọng mà in danh hiệu “Chủ tịch bất động sản Minh Châu”, không khỏi bất ngờ. Hắn lại ngẩng đầu nhìn Cao Kiến Quân một cái, một thời có chút mờ mịt.

Cao Kiến Quân cũng nhìn ra, vội vã hòa nhã nói: “Chân tiên sinh, tôi là thành tâm thành ý mời cậu, cũng không phải cậu là bạn An Ninh mà muốn giúp đỡ. Nghiệp vụ tập đoàn chúng tôi hiện tại phát triển rất nhanh, rất cần cao thủ có kinh nghiệm thực tế như Chân tiên sinh gia nhập.”

Chân Mạch không khỏi cười cười: “Cao tổng quá khen, trước mặt anh, tôi có thể là cao thủ gì chứ?” Hắn cười rất hờ hững, không có chút nhiệt tình nào cả.

Cao Kiến Quân liên tục xua tay: “Chúng tôi không lấy thành bại luận anh hùng, làm ăn cũng cần vận khí, có khi tương lai Chân tiên sinh còn có thành tựu lớn hơn tôi ấy chứ. Nếu như Chân tiên sinh có ý định, có thể tới tập đoàn chúng tôi làm, một bên giúp chúng tôi, một bên xem xem có chỗ nào thích hợp phát triển sự nghiệp của mình hay không, sau đó thấy yên ổn rồi hãy làm. Cậu thấy được không?”

Chân Mạch do dự một hồi: “Nếu như tôi đi, Cao tổng nghĩ tôi thích hợp làm chức vị gì?”

Cao Kiến Quân không chút nghĩ ngợi: “Trợ lý chủ tịch”.

______________

(1) (Trích lời bài hát “Đừng nói với hắn” – “Bất yếu đối tha thuyết” – Trương Tín Triết (张信哲)

(2) Trích lời “Nước chảy hoa trôi” = “Lạc hoa lưu thủy” – Thái Cầm

Kaori: Có ai coi truyện này không, lên tiếng cho mình biết với!! Sao vắng vẻ vậy nè?

Đọc truyện chữ Full