Editor: Kaori Kawa
Beta: Mai Kari
Bốn mùa ở Lucerne đều mỹ lệ, nhất là trời thu như lúc này, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thổi qua, hồ nước xanh lam, mặt cỏ xanh biếc, trước phòng Hứa U khắp chốn đều là hoa tươi khoe sắc, khiến ở đây như trở thành tiên cảnh.
Từ chín giờ sáng tới giờ, các những khách nhân đã lục tục kéo đến, Trần Tam, Bạch Khiếu Phong cùng Hứa U không ngừng ra ngoài tiếp khách, cùng khách khứa bắt tay, ôm hôn nhiệt liệt. Những khách nhân này tất cả đều mặc lễ phục hàng hiệu rất chính thức, phía sau ai cũng có rất nhiều thanh niên mặc âu phục tối màu đứng phía sau, không một ai ngoại lệ.
Dung Tịch cùng Giải Ý đều không nhận ra những khách nhân này, nhưng hai người, một là đệ đệ Trần Tam, một là nghệ sĩ vẽ tranh sơn dầu nổi danh quốc tế, những khách nhân này một khi nghe giới thiệu liền đối với bọn họ phi thường nhiệt tình chào hỏi, liên thanh chúc mừng.
Khi giới thiệu, chức nghiệp các vị khách đều rất chính phái, bất quá Lộ Phi đi theo một bên sẽ nhẹ giọng giới thiệu thân phận khác của họ.
Trần Tam dẫn một vị trung niên nam tử Italia đi tới trước mặt bọn họ, cười nói: “Đây là ông chủ vùng rượu nho nổi tiếng, Anthony Cornaro tiên sinh.”
Giải Ý cùng Dung Tịch đều có thể nói tiếng Pháp, nên liền cùng ông Cornaro lễ phép hàn huyên một hồi. Đợi đến khi người Italia khí chất cao quý, tư thái ưu nhã kia đến chỗ Hứa U chuyện trò, Lộ Phi mới ở một bên nhàn nhạt nói: “Ủ rượu nho là nghề phụ của ông ta, nghề chính là boss (1) của giới mafia Sicily (2), Anthony Don Cornaro.”
Giải Ý chớp chớp mắt, Dung Tịch nhìn hắn cười cười, hai người cũng không phát biểu ý kiến gì với việc này.
Tiếp sau đó, bọn họ lại cùng nói chuyện với một vị thương nhân đến từ nước Nga, vị thương nhân tóc hoa râm ấy có khí tức quý tộc thời Trung cổ, cao to bệ vệ, giọng nói sang sảng: “Các ngươi tổ chức hôn lễ mà làm ở chỗ này thật quá nhỏ, đáng ra nên đi đến chỗ của ta, có thể mời rất nhiều bằng hữu lại chơi, thế mới náo nhiệt.”
Sau đó Lộ Phi nói cho bọn họ, “Không có người nào ở Nga dám nói bậy về ông ấy, trừ khi không muốn sống nữa.”
Nói chung, ở chỗ này bọn họ thấy được boss hắc bang đến từ các nơi trên thế giới, đông tây đều có, từ các lão đại Âu Châu, Nam Mỹ, Bắc Mỹ, Ma Cao, Hương Cảng, Nhật Bản, cho đến Việt Nam đều tới không ít. Mỗi người đều hòa ái dễ gần, dáng cười đầy mặt, tặng lễ vật cao sang, chúc mừng ba cặp tình nhân sắp kết hôn.
Giải Ý nhỏ giọng hỏi Lộ Phi: “Phong ca cùng Tam ca ở trong nước cũng thuộc vào hàng boss sao?”
“Tại một số lĩnh vực thì đúng là như vậy.” Lộ Phi mỉm cười, “Dung ca cũng thế, là boss ngành năng lượng.”
“Trước đây có thể nói như vậy, hiện tại đã không đúng nữa rồi.” Dung Tịch sửa chữa lại lời Lộ Phi, cười cười ôm thắt lưng Giải Ý, “Ngươi đừng lo lắng, dù sao ngươi là nghệ thuật gia, đi tới đâu đều được tôn trọng, bọn họ cũng sẽ không khiến ngươi rơi vào vòng thị phi của họ đâu.”
“Ta biết.” Giải Ý trêu chọc, “Ta chỉ nghĩ, có lẽ Tiểu U nói đúng, hôn lễ này của chúng ta khẳng định kinh động cảnh sát quốc tế a.”
“Khách nhân hôm nay đến dự lễ không một ai bị phát lệnh truy nã cả, nói cách khác, từ pháp luật mà nói, tất cả bọn họ đều là lương dân, có nghề nghiệp đàng hoàng, tuân thủ pháp luật.” Dung Tịch cười tủm tỉm, “Cho nên, sẽ không có cảnh quân đội vũ trang hạng nặng chạy ào vào bắt người đâu.”
Giải Ý bị y đùa đến cười ra tiếng, “Vậy là tốt rồi.”
Đến buổi trưa, những khách nhân này đều đến đông đủ cả, Trần Trí Phàm lại đây tìm bọn Giải Ý, vui vẻ nói: “Nghi thức sắp bắt đầu, các ngươi chuẩn bị nhanh lên.”
Y còn chưa dứt lời đã có một chiếc Mercedes chạy ào ào vào, thẳng về phía họ. Thanh thế kinh người, không ít huynh đệ bên người các lão đại đều lấy tay đặt bên hông, chuẩn bị rút súng.
Xe chạy tới cửa chính, phanh rít một cái rồi dừng lại, hai bên cửa sau xe cùng mở ra một lúc, hai người nam tử cao to bước xuống, thẳng lưng nhìn về phía trước.
Giải Ý vừa nhìn, không khỏi cả kinh, rồi lập tức đại hỉ, chạy nhanh từ trong phòng ra, kêu lên: “Tư Đông, Trình Viễn, các ngươi thế nào lại tới?”
Lâm Tư Đông rất tức giận, “Tiểu Ý, ngươi có ý gì chứ? Ngươi kết hôn cũng không cho ta với lão Trình biết, không coi chúng ta là bằng hữa à?”
Trình Viễn cũng phụng phịu, nghiêm trang mà nói: “Chúng ta là tới cướp chú rể a.”
Còn hơn các đại ca áo mũ chỉnh tề, nho nhã lễ độ, thanh thế Tư Đông với Trình Viễn còn giống xã hội đen hơn nhiều, Giải Ý nghe bọn họ oán giận, cười cười tiến lên ôm hai người, vui vẻ giải thích, “Ta dự định về nước sẽ tổ chức một lần hôn lễ kiểu phương đông tại Thượng Hải, đến lúc đó sẽ mời các ngươi tới.”
“Hừ, không quan tâm tổ chức mấy lần, lần nào cũng phải mời ta mới phải.” Cơn giận Lâm Tư Đông còn chưa dứt, lập tức hỏi, “Ngươi kết hôn với ai? Gọi ra nhìn cái coi, thế nào ta cái gì cũng không biết, ngươi đã nhanh như cắt đòi kết hôn như thế?” Trong lòng Lâm Tư Đông tràn đầy hối ý, vốn nghĩ Dung Tịch vừa qua đời, lập tức biểu lộ với Giải Ý sẽ không thích hợp, nghĩ chờ hắn hòa hoãn lại, bớt bi thương rồi hãy nói, ai ngờ đại ý thất Kinh Châu (3), cư nhiên người này lại kết hôn ngay như thế.
Giải Ý minh bạch tâm ý Lâm Tư Đông, nhanh chóng nói rõ, “Kỳ thực ta cùng y biết nhau lâu rồi, chỉ là trước đây không có nói tới chuyện tình cảm, lần này coi như là cơ duyên xảo hợp, trời cao đã định a. Tư Đông, Trình Viễn, ta giới thiệu với các ngươi.”
Dung Tịch chạy tới bên cạnh hắn, mỉm cười vươn tay với hai người, “Lâm tổng, Trình tổng, ngưỡng mộ đã lâu đại danh hai vị, cảm ơn các ngươi tới tham gia hôn lễ ta cùng Tiểu Ý.”
Hai người nhìn Dung Tịch, liên tiếp oán thầm: Người này không cao như Tiểu Ý, lớn lên không đẹp bằng Tiểu Ý, bất quá trẻ hơn vài tuổi, khí chất giống như….. Tuy rằng không thích y nhưng hai người vẫn đưa tay ra bắt tay y, lễ phép nói: “Chúc mừng.”
Chờ bọn họ bắt tay xong, Giải Ý mới tìm được cơ hội giới thiệu ba người với nhau, sau đó mang theo bọn họ đi vào sân. Trình Viễn cùng Hứa U là đối tác, đương nhiên tương đối quen thuộc, cũng đã cùng Bạch Khiếu Phong, Trần Tam ăn vài bữa cơm, rốt cuộc cũng có chút giao tình, lúc này liền đi qua chúc mừng bọn họ, thuận tiện giới thiệu thân phận Lâm Tư Đông.
Hai người họ đều là phú hào bạc tỷ, một là đứng đầu ngành nội thất, một là phú gia bất động sản, còn là hảo bằng hữu của Giải Ý, những đại ca xã hội đen này cũng nhìn họ với cặp mắt thân thiện hơn lúc nãy. Hai người khí giang hồ rất nặng, cùng những khách nhân ở đây có chút ý hợp tâm đầu, rất nhanh đã chuyện trò vui vẻ.
Giải Ý đối với việc bọn họ đến đây rất vui mừng, dù sao hai người rốt cuộc cũng như người quen của hắn, dắt tay nhau mà đến như vậy, khoa trương xuất hiện như thế cũng là tạo thanh tạo thế cho hắn. Ba cặp kết hôn hôm nay, chỉ có hắn cùng Vương Hiểu Chu không có thân hữu trình diện, vốn Dung Tịch có chút lo lắng hắn tức cảnh sinh tình, trong lòng không thoải mái, lúc này thấy hai vị nhân vật quan trọng trình diện, dáng cười Giải Ý cũng tươi hơn rất nhiều, không khỏi cảm kích hai người họ.
Nháo một trận như thế, thời gian liền tới giữa trưa, người điều khiển chương trình, Tony lên đài, dàn nhạc diễn tấu tạm thời dừng lại, Tony cất tiếng nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ, chúng ta có ba cặp tình nhân kết thành bạn đời. A, bọn họ tất cả đều anh tuấn đến người người đố kỵ, hạnh phúc đến người người ước ao, ngay cả ma vương đều nhịn không được bị bọn họ dụ dỗ, đi ra khỏi địa ngục đến nhân gian rồi a.”
Tất cả mọi người cười ra tiếng, có người kêu lớn: “Tony, cẩn thận buổi tối ma vương tới tìm ngươi a.” Những người khác càng cười to.
Tony nhìn trời, giả như Hamlet, “A, Lucifer anh tuấn, tới tìm ta đi.”
Người phía dưới cười vang, sau đó nhiệt liệt vỗ tay, đối với biểu diễn của Tony biểu thị tán thưởng. Có lão đại hắc bang Anh quốc quan hệ đặc biệt tốt với y cao giọng trêu: “Ngươi nếu dám bỏ trốn cùng Lucifer, Monica sẽ truy sát ngươi cho coi.”
Tiếng cười dưới đài càng thêm vang dội, có mấy vị lão đại biểu thị nguyện ý cung cấp chỗ tị nạn cho y, trốn tránh truy sát của phu nhân.
Cười đùa một trận xong, Tony tiếp tục chọc cười một phen, lúc này mới trở lại chuyện chính, “Thưa các vị, xin mời ba đôi tình nhân của chúng ta lên đài.”
Giải Ý cùng Dung Tịch, Hứa U cùng Bạch Khiếu Phong, Vương Hiểu Chu cùng Trần Tam mặc lễ phục trắng đen cùng nhau đi lên đài, phía dưới nhất thời vang lên một tiếng huýt sáo thật dài cùng tràng vỗ tay như pháo không thôi. Ba đôi tình nhân đứng chung một chỗ, đây thực sự là cảnh đẹp ý vui đến cực điểm, như cùng cảnh sắc mỹ lệ xung quanh hòa hợp nhất thể, mỹ diệu vô cùng.
Tony chờ tiếng vỗ tay của đại gia bớt dần, lúc này mới cười nói: “Vô luận là các cặp tình nhân, hay khách nhân, tất cả mọi người không có cùng tín ngưỡng, chúng ta cũng không làm nghi thức tôn giáo gì cả. Nhưng tin tưởng rằng các đôi ở đây sẽ đem hết sức của mình, cùng người bên cạnh đi hết cả đời này, bạch đầu giai lão, vĩnh viễn chẳng chia ly.”
Ba cặp tình nhân trên đài nhìn qua người yêu của mình, mỉm cười gật đầu. Phía dưới, các tân khách ra sức vỗ tay.
Tony tuyên bố, “Các chú rể trao nhẫn.”
Lộ Phi, Tony, Trần Trí Phàm từng người đứng bên bên cạnh từng cặp, từ túi mình lấy ra một chiếc hộp gấm chứa nhẫn, mở ra đưa đến trước mặt họ. Ba đôi tình nhân mỉm cười, lấy nhẫn đeo vào tay một nửa còn lại của mình, sau đó theo lệ, họ hôn nhau.
Dưới đài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, vì bọn họ mà đưa lên lời chúc phúc chân thành.
Tiếp đó, bồi bàn đẩy ra một chiếc bánh cưới như một tòa tháp, trên đỉnh là ba đôi phu – phu tay trong tay, nhìn qua rất vui sướng. Ba đôi phân nhau đứng một bên, mỗi đôi cầm một con dao cắt bánh, dưới sự chỉ huy của Tony, cả ba cắt lấy nhát đầu tiên vào miếng bánh. Cuối cùng là tiếng mở champagne vang dội cùng bọt nước phun ra như tưới.
Giải Ý tay phải bưng champagne, tay trái cầm đĩa chứa bánh, đi đến bên Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn, chạm cốc cùng hai người, rất hài lòng: “Các ngươi có thể tới, ta thật sự vô cùng, vô cùng cao hứng.”
Lâm Tư Đông thở dài, đưa tay đặt đĩa bánh cưới xuống bàn, sau đó nhẹ nhàng ôm vai hắn, thần tình có chút phiền muộn, “Tiểu Ý, ngươi vì sao không tới tìm ta? Ta cũng có thể cho ngươi một gia đình, cùng ngươi tổ chức một hôn lễ vui vẻ.”
Giải Ý cảm kích nhìn y, ôn hòa nói: “Tư Đông, chuyện tình cảm có đôi khi thực sự là không có cách nào giải thích rõ ràng. Ta hiểu tâm ý của ngươi, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, đây là điều vĩnh viễn không thể thay đổi được. Hiện tại, ta cảm thấy rất may mắn vì ông trời có thể cho ta gặp y, để ta bên y suốt đời, tâm tình của ta hy vọng ngươi có thể hiểu.”
Lâm Tư Đông ôm hắn chặt hơn, một hồi lâu mới buông ra, có chút tiếc nuối mà nói: “Được rồi, ta hiểu mà. Vô luận như thế nào, ta đều hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.”
“Hiện tại, ta rất hạnh phúc.” Dáng cười Giải Ý sáng lạn không gì sánh được, toàn bộ thế giới như thất sắc trước dáng cười của hắn.
Trình Viễn chờ bọn họ nói xong, lúc này mới đưa tay ôm thắt lưng, ngữ điệu có chút trêu chọc: “Chú rể, điệu nhảy đầu tiên nhảy với ta đi.”
Giải Ý còn chưa mở miệng, Dung Tịch đã nhanh chóng lại đây, thành thạo cướp người từ tay Trình Viễn, mỉm cười nhẹ nói: “Đó là quyền lợi của ta a, không thể nhường cho người khác.”
Trình Viễn cười cười làm động tác “Mời”, nâng ly champagne chúc cả hai “Chúc các ngươi ngọt ngào mỹ mãn, vĩnh viễn hạnh phúc.”
“Cảm ơn, chúng ta nhất định sẽ thế.” Dung Tịch hơi khom người cảm ơn rồi dẫn Giải Ý ra giữa sân.
Dưới ánh mắt của mọi người, hai ngươi, dưới âm nhạc dìu dặt, ánh dương quang long lanh, cùng nhau khiêu vũ.
– Hoàn –
____________
(1) Từ gốc trong raw là Giáo phụ: cha mẹ đỡ đầu/người đỡ đầu. Truyện Godfather của Mario Puzo ở Trung quốc cũng có tên là Giáo phụ nên mình nghĩ từ này trong một ngành nghề nhất định nào đó cũng tương đương như ông trùm vậy.
(2) Sicily: Sicilia ( và : Sicilia) là một vùng tự trị của . Trong các vùng của Ý, vùng này có diện tích lớn nhất, với 25.708 km² và hiện có 5 triệu dân. Đây cũng là đảo lớn nhất ở . Ngoài ra còn có nhiều đảo nhỏ hơn bao quanh thuộc về vùng này. Các hòn đảo nhỏ hơn như về phía bắc, về phía tây và và về phía nam.
Hòn đảo này còn được coi là quê hương của mafia.
(3) Đại ý thất Kinh Châu: Một tích xưa của thời Tam Quốc: Chư Cát Lượng phái Quan Vũ trấn giữ Kinh Châu, Quan Vũ xuất binh tấn công Tào Tháo, Tôn Quyền thừa cơ tập kích Kinh Châu, Kinh Châu bị chiếm đóng. Hiện dùng để so sánh những người bởi vì sơ sẩy, lơ là mà thất bại hoặc tạo thành tổn thất, còn ý chỉ kiêu ngạo khinh địch.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền
Chương 49
Chương 49