Editor: Kaori Kawa
Beta: Mai Kari
Cả một đời, Dung Tịch thân là chưởng môn nhân tập đoàn năng lượng lớn trong toàn quốc, những người có chức quyền cấp cao kiểu gì đều từng tiếp xúc qua, tổng thống, thủ tướng, bộ trưởng, tổng tư lệnh,….., y chưa từng lo sợ bao giờ, đều là thong dong ứng đối, trầm tĩnh như thường. Thế nhưng khi nói đến muốn gặp phụ mẫu Giải Ý, trong lòng y bỗng nhiên lo lắng vô cùng.
“Tiểu Ý, ngươi nghĩ phụ mẫu ngươi sẽ thích ta chứ?” Dung Tịch nhìn Giải Ý đang soạn đồ, vẻ mặt thấp thỏm bất.
Giải Ý ngẩng đầu nhìn y, nhịn không được cười ra tiếng, “Yên tâm đi, cha mẹ ta đã sớm nói qua, chỉ cần đối tốt với ta, bọn họ sẽ tiếp nhận.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Dung Tịch không tin, “Mẫu thân ngươi là hoạ sĩ nổi tiếng, có khi nào xoi mói thân phận ta hay không? Trước đây còn được, dù thế nào ta cũng coi như có chút sự nghiệp, hiện tại thân phận lại không được tốt lắm. Nhà các ngươi là dòng dõi thư hương, thật sự sẽ tiếp nhận ta sao?”
Lần đầu tiên Giải Ý nhìn y lo lắng như thế, cười đến không đứng nổi, đơn giản ngã vào sofa ôm bụng cười. Trải qua hai ngày nghỉ ngơi cùng trị liệu, cổ họng hắn đã khôi phục bình thường, dáng cười cũng sáng lạn hơn xưa rất nhiều.
Dung Tịch bất đắc dĩ mà nhéo nhéo mũi hắn, đột nhiên nhào ra, một tay đè lấy hắn, cắn răng uy hiếp, “Thằng ranh này, dám đùa ta sao, coi ta thế nào xử ngươi.”
Giải Ý cười ha ha, “Nè, ngươi không thể thẹn quá hoá giận, phải biết kiềm chế, tố chất rất quan trọng.”
Dung Tịch hung hăng mà đè hắn, “Ta hiện tại là xã hội đen, không biết kiềm chế, cũng không có tố chất, muốn làm ngươi ngay bây giờ.”
“A? Ngươi là xã hội đen nha, ta rất sợ a.” Giải Ý không kiêng nể gì cả mà cười, “Ngươi đừng xằng bậy a, đệ đệ ta là luật sư, cẩn thận nó không thèm gặp ngươi. Nếu như nó không chịu gặp, cha mẹ ta có thể không cho ngươi vào cửa luôn nha.”
Dung Tịch nhìn khuôn mặt tươi cười không có chút lo lắng nào của hắn, cúi đầu nói: “Lại uy hiếp ta….” Sau đó hôn lên môi hắn, chặn lại tiếng cười của Giải Ý.
Qua thật lâu, hai người mới chịu thôi, Giải Ý ôn nhu mà nhìn y, đưa tay sờ sờ gương mặt y, “Yên tâm đi, cha mẹ ta khẳng định sẽ thích ngươi, bất quá ngươi tuổi trẻ như thế, bọn họ phỏng chừng sẽ lo lắng, tương lai nếu như ta lão rồi, ngươi có thay lòng đổi dạ hay không a?”
“Đương nhiên sẽ không.” Dung Tịch suy nghĩ một chút, “Vậy chúng ta tìm một quốc gia cho phép hôn nhân đồng tính đi đăng kí kết hôn đi.”
“Không cần phiền phức như thế.” Giải Ý mỉm cười, “Hai người nếu thật muốn chia tay, còn có cái gì có thể ngăn được? Kết hôn rồi còn có thể ly hôn mà.”
Dung Tịch lại kiên trì, “Lời tuy nói như vậy, nhưng vẫn muốn chính thức kết hôn với ngươi. Hai chúng ta đến với nhau không dễ dàng, nếu như có thể kết hôn, coi như là tu thành chính quả đi.”
“Cũng tốt.” Giải Ý đối với quyết định của y luôn luôn không phản đối, “Dù sao chúng ta cũng là người thường, vậy cứ làm chuyện bình thường vậy.”
Dung Tịch kéo hắn đứng dậy, cùng nhau ngồi trên sofa, rồi thảo luận chuẩn bị lễ vật gì cho phụ mẫu cùng đệ đệ Giải Ý, sau đó thảo luận đến hành trình đi Thượng Hải, đang nói, Dung Tịch bỗng nhiên nhớ tới,”Ta muốn đi xem mộ của ta.”
Giải Ý giật mình một cái rồi mới hiểu ra ý của y, liền cười gật đầu: “Được.”
“Ngươi tại bên cạnh mộ ta mau cho mình một phần mộ phải không?” Dung Tịch ôm hắn, thật cao hứng nói, “Vừa đúng dịp, tương lai chúng ta có thể hợp táng, như vậy ta kiếp trước, kiếp này cùng với kiếp sau đều cùng ngươi cùng một chỗ rồi.”
Giải Ý ngẫm nghĩ, quả đúng là thế, nhất thời cũng rất hài lòng.
Hai người bàn tính nửa ngày, cuối cùng chạy ra ngoài mua lễ vật. Nếu là hàng xa xỉ cùng sản phẩm mới, ở đây tự nhiên không so được Thượng Hải, bởi vậy bọn họ chỉ tìm kiếm đặc sản bản địa, thí dụ như hàng mỹ nghệ có cảnh đẹp trong thành phố, nấm hoang trên núi cùng một ít dược liệu quý hay món ngon, đồ chơi đặc trưng của bản địa. Bọn họ giống như hài tử, vui vẻ đi khắp siêu thị lớn nhất thành, siêu thị ba tầng lầu đâu đâu cũng có dấu chân họ đi qua. Mấy người bảo vệ đẩy xe hàng đi sau bọn họ, rất nhanh trong xe đã chất đầy đồ, rực rỡ muôn màu, đặc biệt đẹp.
Hai người quay đầu lại nhìn nhìn, đối với chiến lợi phẩm của bản thân rất kinh ngạc, nhưng cũng không dự định trả đồ lại, đi ra bàn thu ngân tính tiền. Mấy người bảo vệ đứng ở một bên, nhìn nhân viên thu ngân kiểm tra mã vạch, bỏ đồ vào túi, túi nào đầy thì xách lên ngay, tựa như dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp. Giải Ý cùng Dung Tịch thong dong mà nhìn, cuối cùng lấy ra thẻ tín dụng trả tiền, tiêu sái đi ra ngoài.
Bãi đỗ xe trên mặt đất, hai người đi thang cuốn ra ngoài, cười nói vui vẻ, cả hai đang định bước lên xe thì có một một cô gái bỗng nhiên chạy tới.
Bảo vệ cảnh giác mà chuẩn bị ngăn cản, Dung Tịch lập tức nhìn ra cô gái này là muội muội lão bản bất động sản Quảng Hạ Viên Hân, Viên Giai. Y khoát tay, ý bảo bảo vệ lui ra phía sau, để Viên Giai đi đến.
Viên Giai gầy đi rất nhiều, không còn sự hăng hái ngày xưa nữa. Cô ấy nhìn Dung Tịch, cầu xin, “Trần công tử, xin ngươi buông tha cho tỷ tỷ ta, tỷ tỷ đã hết cách, là do thúc thúc bá bá ta bức tỷ tỷ ấy, hiện tại các ngươi cũng không bị thương tổn quá lớn, ngươi buông tha tỷ tỷ ta được không?”
Giải Ý không rõ, nhìn về phía Dung Tịch. Dung Tịch thở dài, nhẹ giọng nói với hắn: “Nguồn tài chính bất động sản Quảng Hạ vốn là tiền buôn lậu ma túy, Viên Hân làm bất động sản, kỳ thực là rửa tiền cho buôn ma túy. Phụ thân cô ta chết ở tay Trần gia lão gia tử, thúc thúc bá bá bị buộc đi xa tha hương, sau lại đặt chân ở Miến Điện, trở thành trùm ma túy lớn. Trong khoảng thời gian này, chúng ta gặp nhiều chuyện như vậy, có một chút là do cô ta làm, có một chút cô ta gián tiếp tham dự. Bất quá, Viên Hân rất thương yêu muội muội, không để Viên tiểu thư dính dáng vào những chuyện này, cho nên Viên tiểu thư mới có thể bình yên.” Nghe y nói hết, Viên Giai nhịn không được mà khóc.
Giải Ý cảm thấy kinh ngạc, quay đầu nhìn Viên Giai, một thời không biết nên nói cái gì mới tốt. Sau một lát, hắn chú ý tới xung quanh có không ít người xem bọn họ, liền ôn hòa đề nghị: “Viên tiểu thư, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện vậy.”
Đối diện siêu thị có quán trà, bọn họ chọn một phòng thanh tĩnh. Mấy người bảo vệ để những món đã mua vào xe, rồi đi vào đây.
Viên Giai ngồi ở sofa, không ngừng rơi nước mắt. Giải Ý nhẹ giọng hỏi Dung Tịch, “Phỏng chừng Viên tổng bị phán mấy năm?”
Dung Tịch suy nghĩ một chút, lãnh tĩnh nói: “Ta nghe đại ca nói một chút, Viên tổng chủ yếu liên quan đến rửa tiền, xóa tang vật, hiềm nghi chứa chấp người phạm tội, cung cấp nơi chứa ma túy, chuyện dùng ma túy vu oan ta cùng đại ca cô ta cũng biết, nhưng có tham gia hay không thì không rõ lắm, phải xem kết quả điều tra của cảnh sát thì mới có thể khẳng định, bắt cóc, sát nhân, buôn lậu thuốc phiện, mấy trọng tội khác thì không liên quan. Cô ta rất có thiện cảm với Tiểu Ý, Tiểu Ý tiếp nhận Trần thị xong, cô ta kiên quyết phản đối cho nổ đê, càng không muốn thương tổn Tiểu Ý, giờ thì đó thành ra điều có lợi cho cô ấy, tội danh sẽ nhẹ đi nhiều. Viên tổng nếu như hợp tác với cảnh sát, nhận tội, thái độ tốt, có thể được xử nhẹ, phỏng chừng cũng mười đến mười lăm năm. Viên tiểu thư, điều duy nhất chúng ta có thể đáp ứng là sẽ không bỏ đá xuống giếng, sẽ không yêu cầu xử phạt nặng Viên tổng với bộ máy hành chính, cũng sẽ không cho người vào trong ngục giam gây phiền phức cho tỷ tỷ ngươi. Tỷ tỷ ngươi nếu như tại trong ngục giam biểu hiện tốt, rất có khả năng giảm hình phạt, có lẽ vài năm sẽ được thả. Ngươi ngẫm lại, tỷ tỷ ngươi tham dự hành động của những người đó, thiếu chút nữa giết cả nhà chúng ta, hiện tại chúng ta không tính toán với các ngươi, đó đã là khoan hồng độ lượng rất nhiều rồi, ngươi xem có đúng không?”
Viên Giai biết y nói đúng, nhưng vẫn nỗ lực khuyên bảo bọn họ võng khai nhất diện, “Trần công tử, Giải tiên sinh, cha ta qua đời xong, mẫu thân cũng sầu não mà chết, ta là do tỷ tỷ ta một tay nuôi lớn, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, tỷ tỷ vẫn không để cho ta chịu khổ một chút nào, hiện tại tỷ tỷ xảy ra chuyện, chỉ còn lại một mình ta, ta….ta thực sự là không muốn sống nữa…..” Nói xong, Viên Giai thất thanh khóc rống, “Trần công tử, ta biết tỷ tỷ ta đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng tỷ tỷ cũng là bất đắc dĩ, ngươi có thể vì tỷ tỷ ta đối với Giải tiên sinh nhất vãng tình thâm, tận lực tránh thương tổn Giải tiên sinh, nghĩ biện pháp giúp tỷ tỷ ta được không? Công ty ta cũng không cần, đều cho Trần thị các ngươi làm bồi thường, được không?”
Viên Giai nói rất ngây thơ, Giải Ý đã bắt đầu động lòng, nhưng cũng không có mở miệng. Việc này thương tổn lớn nhất chính là Trần thị, hắn không thể quyết định. Dung Tịch đối với lời của Viên Giai cũng có chút cảm động, nếu như không phải Viên Hân ở chính giữa ngăn chặn một số trở ngại, thương tổn của Giải Ý có khi còn lớn hơn thế nhiều, mặc kệ nói như thế nào, xác thực cũng có nợ Viên Hân một chút nợ tình. Suy nghĩ một chút, y liền gật đầu, “Được rồi, Viên tiểu thư, ta sẽ nhờ luật sư cùng luật sư tỷ tỷ ngươi đàm phán một chút, nhìn nhìn xem có thể giúp được gì không.”
Viên Giai vui mừng quá đỗi, vừa khóc vừa chấp tay chữ thập, “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn ngươi.”
“Đừng khách khí.” Dung Tịch trầm ngâm một chút, ôn hòa nói, “Bất động sản Quảng Hạ là khởi đầu của tỷ tỷ ngươi, tự nhiên là do ngươi tiếp nhận. Nếu như ngươi muốn sát nhập vào Trần thị, cũng có thể thương lượng. Bất quá, ta kiến nghị ngươi trưng cầu ý kiến tỷ tỷ ngươi một chút. Hiện tại ngươi không thể gặp Viên tổng, nhưng luật sư có thể, ngươi đi qua luật sư hỏi ý kiến rồi hãy quyết định.”
Viên Giai liên tục gật đầu, “Tốt, ta sẽ làm.”
Nói đến đây, trời cũng đã tối, Dung Tịch cùng Giải Ý tiễn Viên Giai ra khỏi quán trà, nhìn cô lên xe, lúc này mới về nhà.
Chút nhạc đệm nho nhỏ này cũng không ảnh hưởng gì đến tâm tình bọn họ, rất nhanh, hai người cùng Trần Trí Phàm bay đi Thượng Hải.
Giải Tư đến sân bay đón họ, một là huynh đệ tình thâm, tới đón ca ca, hai là biểu thị lễ phép của Giải gia, cũng đón Dung Tịch cùng Trần Trí Phàm, ba là đại biểu phụ mẫu = cha mẹ xét duyệt sơ bộ người ca ca đưa về. Giải Tư kiến thức rộng rãi, lại rất trẻ, nhưng là luật sư lãnh tĩnh lý trí, bởi vậy để cậu thay phụ mẫu gặp mặt là thỏa đáng nhất.
Bọn Giải Ý đi về Thượng Hải chỉ có ba chiếc vali lớn, Giải Tư rất giật mình, đang muốn đi tới làm người bốc xếp cho ca ca, Dung Tịch đã động thủ, động tác nhanh nhẹn mà đẩy xe hành lý, bỏ ba vali lên xe rồi đẩy đi.
Trần Trí Phàm cùng Dung Tịch đều là làm lão đại nhiều năm, trong lời ăn tiếng nói đã có phong thái bất phàm, Giải Tư vừa nhìn đã biết, hai huynh đệ này tuyệt đối không phải người thường.
Giải Ý nói với đệ đệ: “Cứ về nhà ta trước đi, ngày mai chúng ta về nhà ba mẹ.”
Giải Tư cười lắc đầu, “Thế nhưng hôm nay ba mẹ nói muốn gặp ngươi, bọn họ hi vọng rất nhiều đó.”
Giải Ý có chút khó xử mà nhìn Dung Tịch, Dung Tịch cười nói: “Chúng ta về nhà trước, ngươi đi gặp ba mẹ ngươi.”
“Uhm, vậy được rồi.” Giải Ý gật đầu, “Vậy chúng ta chở ngươi cùng đại ca đến chỗ ta trước, các ngươi nghỉ ngơi một chút, sau đó ta sẽ cùng các ngươi ra ngoài ăn.”
“Ngươi không cần lo, ta sẽ nấu, không cần đi ra ngoài ăn.” Dung Tịch nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thương yêu, ôn nhu, “Ngươi về nhà với ba mẹ đi, ta cùng đại ca có thể tự lo được mà.”
Giải Ý nghe lời gật đầu, liền để y cùng Trần Trí Phàm ngồi vào ghế sau, bản thân ngồi kế bên ghế tài xế với đệ đệ.
Giải Tư nhìn tình hình ở chung của ca ca cùng Dung Tịch hòa hợp ngọt ngào như thế, trong lòng trên cơ bản đã tiếp nhận người thanh niên rõ ràng trẻ hơn Giải Ý vài tuổi này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền
Chương 46
Chương 46