Editor: Kaori Kawa
Beta:Mai Kari
Giải Ý nhìn tình cảnh trước mắt, không khỏi nổi giận.
Khu biệt thự xa hoa to lớn tọa lạc tại vùng ngoại ô này gọi là Sơn Thủy Uyển, bởi vì nơi này dựa vào cảnh non nước đặc biệt mỹ lệ, có sông nhỏ thượng du Bình Hồ chảy qua đây, ở đây chưa từng có sóng gió, mùa hè mưa nhiều thì mực nước có lên một chút nhưng khi hết mưa, mực nước sẽ hạ xuống ngay, bên trong có các loại tôm cua cá tự nhiên sinh sống rất nhiều, cho nên thường thường có người ở bên sông câu cá, cảnh tượng nhất phái thong dong tự tại. Thế nhưng khung cảnh ở chỗ này giờ lại hoàn toàn biến đổi, nước sông ào ào từ Bình hồ đổ xuống cái thung lũng này thì đất trũng nước dâng ba thước, khiến những biệt thự này toàn bộ bị chìm trong biển nước, chỉ còn lại nóc nhà, lều của công nhân kiến trúc đều bị dòng nước dữ đánh cho thất linh bát lạc, hoàn toàn nhìn không thấy nữa. Mặt nước đầy rẫy các tấm vật liệu, cây cối hoa cỏ cùng với các tạp vật khác, cảnh tượng bởi trận nước dữ mà nhuốm màu thê lương.
Đội phòng cháy chữa cháy cùng cảnh sát đều tới cứu viện, thuyền cao su phiêu đãng trên mặt nước, thợ lặn cũng xuống phía dưới, mọi người đều tìm kiếm người sống sót hoặc người gặp nạn dưới đáy nước.
Giải Ý đứng ở bên dòng nước, trong lòng vừa tức vừa lo lắng, sắc mặt trở nên tái nhợt. Lộ Phi ở bên cạnh hắn, cũng cảm thấy sự tức giận lại vì hắn mà lo lắng. Cảnh sát không cho phép bọn họ xuống nước, để tránh khỏi phát sinh nguy hiểm. Hai người chỉ có thể đứng như thế, nỗ lực nghĩ biện pháp lý giải cứu người. Hiện nay, bọn họ chỉ biết là người trên công trường có mười một người bị thương, hai người tử vong, bảy người mất tích, căn cứ tình huống hiện trường suy đoán, người thất tung hẳn là bị hồng thủy kéo xuống hạ du, bởi vậy đội phòng cháy chữa cháy cùng cảnh sát đều đã thông báo các nơi ven bờ, yêu cầu bọn họ cấp tốc phái người giải cứu.
Trải qua mấy giờ tìm kiếm, thợ lặn từ đáy nước vớt lên hai di thể người gặp nạn, nhìn qua không giống công nhân, có thể là cư dân thượng du bờ sông.
Giải Ý chỉ cảm thấy uể oải bất kham, xác nhận trong nước đã không còn ai, liền cùng Lộ Phi, Vương Hiểu Chu lên xe, đi bệnh viện thăm hỏi người bị thương.
Bị đưa đến bệnh viện phần lớn là những người bị dòng nước cuốn đi, đụng vào nóc nhà, vách núi hay các vật cứng mà bị thương ngoại trừ hai người đụng đầu mà hôn mê ra, phần lớn cũng không nghiêm trọng, xử lý thương thế xong liền ở tại phòng bệnh truyền dịch. Lúc Giải Ý đến trung tâm cấp cứu thì trời đã muốn sáng, Trương Minh Hạo cùng Thạch Đào hầu như cùng hắn song song chạy tới, mọi người chạm mặt nhau tại phòng bệnh.
Giải Ý an ủi người bị thương liền cùng hai người kia đi ra lối đi nhỏ. Hắn ngồi ở trên ghế, trán tràn đầy ủ rũ, nhẹ giọng hỏi: “Trương đội trưởng, Thạch đội phó, Bình hồ bỗng nhiên vỡ đê, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tuy rằng hắn nghe Lộ Phi nói là có người cố ý cho nổ, nhưng vẫn không thể tin được, vô luận là thương nghiệp cạnh tranh hay hắc đạo thù hận, cũng không thể ác độc như vậy, cư nhiên trí nhiều người vô tội như vậy vào chỗ nguy hiểm.
Trương Minh Hạo thần tình ngưng trọng, trầm giọng nói: “Có người cho nổ đê hồ.”
Sắc mặt Giải Ý càng lúc càng trắng, một lát mới nói: “Trương đội trưởng, ngươi còn muốn giam hai huynh đệ Trần tổng bọn họ đến khi nào?”
Trương Minh Hạo không nghĩ tới hắn lại chuyển trọng tâm câu chuyện đến chỗ này, không khỏi ngẩn ra. Thạch Đào lãnh tĩnh nói: “Giải lão sư, ngươi đừng có gấp, bọn họ bị chúng ta bắt tang chứng đều có đủ, đây là đại án, tự nhiên không thể đơn giản thả người, bất quá, chúng ta cũng cho rằng việc này rất kỳ quặc, bởi vậy một mực toàn lực điều tra. Ngươi yên tâm, nếu như hai vị Trần tổng là bị hãm hại, chúng ta nhất định điều tra rõ chân tướng, tuyệt không oan uổng bọn họ.”
Giải Ý thở dài một tiếng, “Ta chỉ sợ nếu tiếp tục như vậy, sẽ có người tới đặt bom cao ốc tổng bộ Trần thị.”
Trương Minh Hạo cau mày hỏi hắn, “Giải lão sư, ngươi biết chuyện này liên quan đến sự kiện này sao?”
Giải Ý khẽ lắc đầu, “Ta mới vừa tiếp nhận công ty, rất nhiều điều còn chưa quen, còn không có thời gian chú ý.”
Trương Minh Hạo suy nghĩ một chút, “Giải lão sư, ngày hôm qua tại một nhà KTV của Trần Tam công tử có phát sinh đánh nhau bằng hung khí quy mô lớn, ngươi biết không?”
“Biết.” Giải Ý liền đem mọi chuyện kể ra, chỉ đem hai người ý đồ ám sát mình che giấu lại không nói. Hắn không biết ý tứ Trần Tam, nên muốn cùng bên kia thương lượng rồi hãy nói.
Trương Minh Hạo nghe rất chuyên chú, sau đó lại nói ra mấy vấn đề. Giải Ý tận lực phối hợp, nhưng cũng không cung cấp được cái gì đầu mối có giá trị. Trương Minh Hạo có chút thất vọng, nhưng vẫn thân thiết chân thành khuyên Giải Ý: “Giải lão sư, ngươi là nghệ thuật gia, hay nhất đừng dính vào chuyện Trần gia, cho dù không có nguy hiểm, ngươi đem thời gian, tinh lực bản thân đặt ở mấy chuyện đó, cũng là lãng phí thôi.”
“Ta không làm không được a.” Giải Ý cười khổ, “Bằng không ngươi có đồng ý để hai vị Trần tổng tìm người bảo lãnh hậu thẩm, như vậy bọn họ có thể trở lại, ngươi cũng có thể dẫn người muốn hại họ ra ngoài ánh sáng.”
“Thế cũng là một biện pháp.” Trương Minh Hạo rơi vào trầm tư.
Thạch Đào mỉm cười gật đầu, “Dù sao chúng ta cũng không có đủ chứng cứ, để Trần tổng bọn họ tìm người bảo lãnh hậu thẩm cũng là hợp lý.”
“Ừ.” Trương Minh Hạo liền hạ quyết tâm, “Được, Giải lão sư, chúng ta về trước đi bố trí một chút, tranh thủ hôm nay là có thể làm xong việc này thỏa đáng.”
Trong lòng Giải Ý cuồng hỉ, nhịn không được cầm chặt tay y, liên thanh nói lời cảm ơn.
Trương Minh Hạo cũng thật sự sùng bái hắn, lúc này thấy hắn như vậy, nhất thời nhiệt huyết xung não, thiếu chút nữa muốn trực tiếp đi trại tạm giam thả người. Thạch Đào cười cười cùng Giải Ý bắt tay nói lời từ biệt rồi trực tiếp lôi Trương Minh Hạo về đội hình cảnh mới ngăn trở được xung động của y.
Lộ Phi cùng Vương Hiểu Chu thủy chung không rời hai bên Giải Ý, tại lúc hắn cùng với hai vị đội trưởng hình cảnh nói chuyện cũng chỉ là ngồi xa xa một chút, chờ hai người rời khỏi, bọn họ liền đi tới, cùng nhau khuyên hắn trở lại nghỉ ngơi.
Giải Ý tâm tình khó chịu hơn nửa đêm lúc này mới trầm tĩnh lại, cười cười với bọn họ nói: “Trương đội trưởng đáp ứng để đại ca cùng Dung ca tìm người bảo lãnh hậu thẩm rồi, Hiểu Chu, ngươi trở lại nói cho Tam ca đi, để cho bọn họ chuẩn bị cho tốt, ta nhận được điện thoại Trương đội trưởng sẽ báo cho Tam ca ngay.”
Vương Hiểu Chu cùng Lộ Phi đều là vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn đem hắn ra khỏi bệnh viện, nhét vào trong xe đưa về nhà. Vương Hiểu Chu không muốn tại lúc này đánh thức Trần Tam, vẫn nhẫn nại đợi tới tám giờ, Trần Tam gọi điện thoại tới, Vương Hiểu Chu mới đem chuyện này nói cho Trần Tam.
Trần Tam cũng thật cao hứng, ôn hòa mà nói: “Nếu bên Tiểu Ý không có việc gì thì ngươi trở về đi vậy. Chuyện Đại ca ta sẽ xử lý, ngươi một đêm không ngủ, nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.”
Vương Hiểu Chu hài lòng đáp ứng, “Dạ!” không chút do dự ra cửa.
Thân thể Giải Ý luôn luôn thiên nhược, hai ngày một đêm không có nghỉ ngơi, hơn nữa biến cố thay nhau nổi lên, khiến tâm tình hắn thay đổi như chong chóng, vừa về đến nhà liền chống đỡ không được nữa, ngã vào trên giường liền nặng nề ngủ.
Một giấc ngủ này vừa ngủ là thẳng tới tận chiều, điện thoại di động của hắn thủy chung không reo một tiếng. Lộ Phi cũng rất uể oải, tuy rằng chỉ định ngủ một chút sẽ dậy nhưng vừa dính gối liền ngủ say ngay. Mấy người bảo vệ lục tục trở về, ngoại trừ có nhân viên canh giữ ra, những người khác đều ở trong phòng nghỉ ngơi dưỡng sức. Toàn bộ biệt thự đều rất bình tĩnh, những người đi vào đều rất nhẹ chân, không gây động tĩnh gì.
Lúc Giải Ý tỉnh lại thì trong phòng một mảnh tối đen. Hắn muốn trở mình một cái, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, không khỏi giật mình. Bên người hắn có một người đang ôm hắn ngủ, cái ôm quen thuộc khiến hắn nghĩ mình đang nằm mộng, hắn kích động đưa tay sờ soạng, bật đền trên đầu giường, động tác ấy khiến người bên cạnh tỉnh lại trong chớp mắt.
Dưới tia sáng ảm đạm Dung Tịch nhìn hắn ôn nhu mà nói: “Tiểu Ý, ta đã trở về.”
Giải Ý mở đèn, quay đầu lại nhìn y, rốt cục khẳng định không phải mộng, nhất thời mừng rỡ như điên, giang tay ôm chặt lấy y.
Dung Tịch tiếp được hắn, liền hung hăng hôn lên môi hắn, dưới hô hấp gấp gáp thì thào kêu, “Tiểu Ý, Tiểu Ý.” Giải Ý theo bản năng ôm y, dưới nhiệt tình của y nhẫn nại không được mà rên rỉ.
Chỉ mới cách biệt vài ngày, mà hai người đã kích động vô cùng. Bọn họ bị nhiệt tình hòa tan tất cả, nhanh chóng cởi bỏ y phục, điên cuồng mà dây dưa cùng một chỗ, dùng đem hết toàn lực hôn môi, mút vào, gặm cắt, tại kích thích của đau đớn cùng vui sướng mà khuynh tiết ra nỗi nhớ thâm nhập cốt tủy.
Dung Tịch hôn toàn thân Giải Ý, khiến hắn dần dần trầm tĩnh lại, rồi lập tức vươn người đè lên y, cẩn cẩn dực dực mà thẳng tiến, kiên quyết tràn vào chỗ sâu nhất trong thân thể hắn. Giải Ý đỡ trọng lượng của y, hô hấp gấp gáp, cả người phát nhiệt, thân thể Dung Tịch dường như phun hỏa, nóng hổi bao trùm trên người hắn, thiêu cháy đầu óc hắn đến choáng váng. Dưới trùng kích kiên trì cùng cuồng nhiệt, Giải Ý từ từ không khống chế được, thân thể bắt đầu trong cực hạn khoái cảm mà hơi hơi run rẩy. Dung Tịch ghé vào tai hắn không ngừng mà kêu tên của hắn, trùng kích từng trận từng trận càng thêm cuồng mãnh đến cao trào.
Hai người tha thiết dán sát vào nhau, cảm thụ được tiếng tim đập tựa tiếng trống của nhau. Dung Tịch mồ hôi nhễ nhại, lại thủy chung không chịu buông hắn ra. Y nằm ở trên người Giải Ý, ghé vào tai hắn nặng nề mà nói: “Tiểu Ý, ta đã trở về.”
Bỗng nhiên, Giải Ý lệ nóng doanh tròng, đem hết toàn lực ôm lấy y, thật lâu thật lâu nói không nên lời.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền
Chương 39
Chương 39