Editor: Kaori Kawa
Beta: Mai Kari
Lộ Phi chỉ mang theo một chiếc vali nhẹ gọn, không cần gửi vào khu vận chuyển hành lý của sân bay, vừa xuống máy bay liền trực tiếp đi ra. Giải Ý thân người thon dài cao gầy, mặt mày như họa, khí chất xuất chúng, đứng ở nơi nào thì đường nhìn người khác chắc chắn cũng ghé mắt vào hắn trước tiên, vì vậy Lộ Phi liếc mắt một cái đã thấy được hắn.
Nhìn hắn không hề như lúc Dung Tịch vừa qua đời, tiều tụy bi thương, Lộ Phi rất vui mừng. Giải Ý vừa nhìn thấy y xuất hiện liền qua đón, Lộ Phi cảm xúc dâng trào, một chút không khống chế được, ôm hắn vào trong lòng, che chở hỏi: “Thế nào? Ngươi có khỏe không?”
“Ta rất tốt.” Giải Ý rất hài lòng mà vỗ nhẹ lưng y, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn ngươi đã tới.”
“Thế nào khách khí như vậy với ta?” Lộ Phi buông hắn ra, tỉ mỉ đánh giá, thân thiết nói, “Ngày hôm qua ngươi hừng đông bỗng nhiên gọi cho ta, tâm tình rất tệ, phát sinh chuyện gì rồi?”
“Sau sẽ nói cho ngươi.” Giải Ý kéo y đi ra ngoài.
Đông tử cùng mười mấy huynh đệ đi theo hắn đứng ở phía sau, nhìn thế không hiểu chút nào. Bọn họ trong lòng hiểu rõ, vị Giải tiên sinh kia hẳn là người của trần tứ công tử, thế nào lại ở sân bay cùng một nam nhân khác thân thiết thế này? Cái này có tính không vượt rào không nhỉ? Thật lâu trước đây Bạch Khiếu Phong từ Âu Châu gấp gáp trở về mừng sinh nhật Hứa U, lại gặp phải cảnh hắn đang ôm Điền Dã, lúc phát sinh chuyện này, huynh đệ khác không thấy, thế nhưng trong ký ức Đông tử chuyện này hẳn còn mới mẻ, đến nay khó quên. Nhìn Giải Ý cùng người nọ kề vai sát cánh, đi ra bãi đỗ xe, trong lòng Đông tử có chút lo sợ bất an, nhưng cũng không dám chậm trễ, lập tức lấy tay ra lệnh cho chúng huynh đệ mỗi người vào vị trí, bảo hộ hai vị lên xe, sau đó ngay ngắn ra khỏi sân bay.
Giải Ý ngồi đối diện ghế phó của Đông tử nói: “Phiền ngươi đưa chúng ta đến tập đoàn công ty Trần thị.”
“Dạ.” Đông Tử lập tức cầm điện thoại di động, lệnh xuống các xe xung quanh chuyển lộ tuyến.
Lộ Phi có chút nghi hoặc mà nhẹ giọng hỏi: “Giải tổng, ngươi cùng Trần gia rốt cuộc có cái gì liên quan? Trước đây thế nào không có nghe ngươi đề cập qua?”
Giải Ý mỉm cười nói: “Không phải đã nói đừng gọi ta là Giải tổng rồi sao? Hiện tại chỉ còn mình ngươi gọi thế, ngươi không cảm thấy khó chịu, ta nghe cũng thấy kỳ kỳ.”
Lộ Phi có chút xấu hổ, nhưng chẳng đủ dũng khí để sửa cách gọi khác. Giải Ý nhìn vẻ mặt y vặn vẹo, dáng dấp muốn nói lại thôi, không khỏi có chút bất đắc dĩ, “Sửa một cái xưng hô khó như vậy sao?”
Lộ Phi thở dài, “Với ta mà nói, xác thực rất khó.”
Giải Ý vỗ vỗ cánh tay y, mỉm cười: “Người không có tâm nhãn trên nhiều khía cạnh đều rất tốt, làm cho người ta yên tâm tín nhiệm, nhưng cũng có chút chỗ khiến người khác bó tay. Quên đi, ngươi thích gọi thế nào thì gọi thế đó vậy.”
Lộ Phi như được đại xá, vội vã gật đầu, sau đó bảo chứng: “Ta nhất định suy xét một chút, xem xem gọi thế nào hợp.”
Giải Ý đối với nề nếp của y vừa thưởng thức vừa nghĩ muốn chọc, thế nhưng có mặt Đông tử cùng tài xế ở đây nên bất tiện trêu chọc, liền cười nói: “Tốt, vậy ngươi suy xét đi, bất quá cũng không cần hao tâm tốn sức quá, việc này không quan trọng.”
“Ừ.” Lộ Phi liền không hề nghĩ nhiều nữa, quay đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng hỏi một chút tình hình nơi này.
Trên cơ bản Giải Ý không biết ở đây, Đông tử cũng không rõ ràng lắm, chỉ có tài xế lái xe là người địa phương, vì vậy liền chủ động trả lời vấn đề của y, Giải Ý tiện thể cũng cập nhật thêm chút thông tin địa lý hoàn cảnh cùng đại thể quy hoạch nội thành.
Đoàn xe bọn họ chạy đến khu thương nghiệp trung tâm thành phố, tài xế tự hào mà nói: “Cao ốc cao nhất ở chỗ này là của chúng ta đó.”
“A.” Giải Ý nhìn cao ốc hoa lệ ba mươi tám tầng cách đó không xa, đối với thực lực Trần thị càng thêm coi trọng.
Lộ Phi liếc mắt, nhẹ giọng cười nói: “Bằng hữu kia của ngươi không phải người xấu chứ?”
“Đó là đương nhiên.” Giải Ý tự tiếu phi tiếu nhìn về phía y, “Chờ ngươi thấy y, ngươi sẽ biết.”
Những lời này của hắn không đầu không đuôi, lại tràn ngập vị đạo kỳ dị, Lộ Phi chưa từng nghe hắn nói thế bao giờ, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa hiếu kỳ.
Xe bọn họ tiến vào bãi đỗ xe chuyên dụng của công ty, Đông tử mang theo các huynh đệ che chở hai người bọn họ đi vào thang máy cao tốc trực tiếp đến tầng đỉnh.
Lầu trên cùng là Trần Trí Phàm sử dụng, cái khác không nói, văn phòng chủ tịch cũng đã hơn ba trăm mét vuông, bố trí rất khí thế.
Giải Ý cùng Lộ Phi trong vòng vây của bảo vệ đi ra thang máy, rất nhanh thấy Cường tử cùng các huynh đệ khác bảo hộ Dung Tịch đã ở đây. Cường tử canh giữ ở ngoài cửa văn phòng, những người khác đều ngồi ở phòng nghỉ bên cạnh, uống trà, xem báo, lên mạng, xem TV, người người đều rất thong dong, chỉ có người thay phiên thủ cửa chính văn phòng tương đối cảnh giác.
Thấy Đông tử đưa bọn Giải Ý đến, Cường tử lập tức đứng thẳng, cung kính nói: “Ý ca, Dung ca còn ở bên trong.”
Giải Ý mỉm cười gật đầu, “Khổ cực ngươi rồi.”
Hắn vừa đẩy cửa, Lộ Phi đã bị Cường tử nói đến kinh ngạc, “Dung…… Dung……. Dung ca?”
Cường tử có chút kỳ quái nhìn Lộ Phi một cái, không rõ phản ứng của y là ý gì. Giải Ý vỗ vỗ vai Lộ Phi, nói với Cường tử: “Không có gì, y cùng ta đã lâu không gặp, có chút hưng phấn.” Cường tử cười cười gật đầu, chờ bọn họ đi vào rồi đóng cửa lại.
Đông tử cùng Cường tử nói chuyện, những người khác cũng đi phòng nghỉ, cùng với huynh đệ hội hợp. Có người lấy bộ bài tú-lơ-khơ ra chơi, còn có người mời bọn họ đấu địa chủ, một thời tiếng cười không ngừng, bầu không khí rất nhẹ nhàng.
Trong văn phòng chủ tịch rộng thùng thình rất an tĩnh, Dung Tịch ngồi ở bàn lớn, cùng Tôn Thế An và trợ lý Trần Trí Phàm thương nghị công sự. Thấy Giải Ý cùng Lộ Phi vào, y hơi hơi gật đầu, làm một thủ thế. Giải Ý rất minh bạch, mang theo Lộ Phi ngồi vào sofa chờ.
Không đợi Dung Tịch phân phó, Tôn Thế An liền tự giác thay bọn họ bưng hai ly trà đến. Giải Ý cùng Lộ Phi đều khách khí nói một tiếng tạ với Tôn Thế An. Chờ uống một ngụm nước trà, Lộ Phi nhìn chằm chằm vào thanh niên ngồi ở chủ vị. Dung Tịch phát hiện Lộ Phi nhìn mình, nhìn lại, bình tĩnh mà mỉm cười, tiếp tục cùng hai vị trợ lý bàn công tác.
Lộ Phi càng xem càng nghi hoặc, nhịn không được tiến đến bên tai Giải Ý, cúi đầu mà nói: “Ta khẳng định trước đây chưa thấy qua người này, thế nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất quen.”
Khóe môi Giải Ý cong nhẹ, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nghĩ y giống ai?”
Lộ Phi do dự nửa ngày mới chậm rãi nói: “Ta cảm thấy y rất giống Dung ca, ngươi có phải………vì vậy……..mới cùng y……một chỗ không?”
Lộ Phi nói rất khó khăn, sợ đụng phải vết thương lòng của Giải Ý. Giải Ý rất lý giải, vỗ vỗ tay Lộ Phi, kề gần tai nhỏ nhẹ nói, “Ngươi tin linh hồn chuyển thế không?”
Lộ Phi kinh hãi, trên mặt tuy rằng nỗ lực khống chế không đổi sắc, nhưng trong ánh mắt tất cả đều là kinh ngạc. Lộ Phi lo lắng nhìn Giải Ý,sầu lo mà nói: “Ta biết ngươi rất nhớ Dung ca, ta cũng thế, nhưng Dung ca…. đã mất. Ngươi không nên quá để tâm chuyện này được, đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, đó… rất hại người.”
Có người ngoài ở đây, Giải Ý cũng không vội giải thích, chỉ cười nói: “Ngươi đợi lát nữa sẽ biết.”
Lộ Phi kinh nghi bất định mà đánh giá thanh niên ở xa xa kia, càng xem càng nghĩ người này rất giống Dung Tịch. Bề ngoài tuy rằng bất đồng Dung Tịch nhưng cũng thuộc hình dạng ôn hòa, không có đường nét bén nhọn, làm cho người ta cảm giác rất dễ chịu, mà khí chất thì lại vô cùng giống Dung Tịch, nhất là khi nói thì một ít chi tiết nhỏ cũng y hệt thói quen của Dung Tịch, hơn nữa những cử chỉ này rất tự nhiên không thể giả được. Lộ Phi chưa bao giờ tin cái gì linh hồn chuyển thế cả, nhưng lại tin tưởng thế giới này có rất nhiều lĩnh vực nhân loại chưa lý giải được, bởi vậy Lộ Phi không dám phủ định điều Giải Ý nói, chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.
Dung Tịch bận rộn tới buổi chiều, rốt cục xử lý xong hết vài chuyện quan trọng, hai vị trợ lý đối với năng lực của y đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa, tâm phục khẩu phục mà cũng mang nhiều ngạc nhiên kinh dị, không nghĩ tới trước đây y chỉ là một tiểu viên chức một công ty mậu dịch nhỏ mà có thể xử lý được sự vụ tập đoàn lớn một cách cưỡi xe nhẹ đi đường quen, thành thạo thế này.
Dung Tịch chờ bọn họ đi rồi, liền đứng dậy khỏi chủ vị, vững vàng đi tới phía sau sofa Lộ Phi ngồi, đưa tay vỗ vỗ vai Lộ Phi, trầm thấp nhu hòa nói: “Tới nhanh như vậy, khổ cực rồi.”
Chỉ một động tác một câu nói, nước mắt Lộ Phi liền lộp bộp rớt xuống. Lộ Phi đứng lên, ngơ ngác nhìn Dung Tịch, run run một lát rồi mới phản ứng lại, trong lúc cấp thiết hai tay chống lưng sofa, cả người nhảy qua, đứng trước mặt Dung Tịch, hoàn toàn quên hết lễ tiết lễ nghi, ôm cổ Dung Tịch, kích động mà kêu liên thanh, “Dung ca, Dung ca, thật là ngươi, thật là ngươi……..”
Dung Tịch ôm lấy y, mỉm cười nói: “Đúng vậy, là ta.”
“Ngươi……… ta……….. ta thật không nghĩ tới……… ngươi còn…….ngươi……ta……ta rất cao hứng, rất vui.” Lộ Phi kích động đến nói năng lộn xộn, Dung Tịch cùng Giải Ý bèn nhìn nhau cười, đều rất cảm động.
Qua một hồi lâu, Lộ Phi mới dần dần bình tĩnh trở lại, Dung Tịch buông y ra, cầm khăn tay Giải Ý đưa nhét vào tay y, đưa y trở lại trước sofa. Lộ Phi lau nước mắt, tâm tình ổn định rất nhiều. Y nhìn Dung Tịch, thiên ngôn vạn ngữ mà lại chần chờ không mở miệng đặt câu hỏi.
Dung Tịch đơn giản rõ ràng tóm tắt chuyện chuyển thế của mình sơ lược cho Lộ Phi nghe, sau đó đem tình huống mấy ngày nay cho y nghe, cuối cùng bình tĩnh nói: “Chuyện đêm qua làm Tiểu Ý sợ hãi, cho nên hắn mới gọi điện thoại cho ngươi, muốn ngươi đến ngay lập tức. Ta sau đó mới biết được, bất quá ngươi tới một chuyến cũng tốt, nên không ngăn cản, hy vọng không làm ngươi sợ.”
“Đương nhiên không rồi, xảy ra loại sự tình này, khẳng định phải gọi ta chứ.” Lộ Phi rất nghiêm túc nói, “Dung ca, ta vẫn muốn theo ngươi.”
” Cái này…. Ta nghĩ ngươi thận trọng một điểm.” Dung Tịch không tán thành điều này, “Hiện tại công tác ngươi rất tốt, phát triển tiếp tục hẳn là càng ngày càng thành công, đừng đơn giản buông tay.”
Lộ Phi cười khổ, “Dung ca, tân lão bản đã nhậm chức rồi, hiện tại đang từ từ tẩy trừ, thay đổi nhân viên. Cái này là nhất triều thiên tử nhất triều thần, hắn làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Người khác có thể lập tức biểu thị trung thành, nhưng ta không thể làm như vậy. Dung ca đối với ta ân trọng như núi, hôm nay ngươi mới đi vài ngày, ta thế nào có thể làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như thế. Dù sao mọi người trong tập đoàn cũng biết ta là do ngươi một tay bồi dưỡng ra, ta cũng sẽ không chối bỏ. Phỏng chừng không được bao lâu, ta phải xuống đài thôi, bị sung quân biên cương a. Nếu thế, còn không bằng ta tự mình biết, từ chức rời đi. Dung ca, ta vốn thẳng tính, thích theo ngươi thống khoái làm việc. Ngươi ở chỗ này cũng là việc buôn bán, ta tình nguyện theo ngươi làm việc. Ngươi xem đại ca, tam ca ngươi bên này đều có trợ lý, mà ngươi lại không có, không bằng để ta làm.” Nói đến đây, Lộ Phi có chút hồi hộp.
Dung Tịch cùng Giải Ý nghe được cười rộ lên. Con người mới tới đường làm quan rộng mở, nghĩ cách loại bỏ thuộc hạ người cũ, việc này xí nghiệp nào cũng có, cũng không kỳ lạ. Dung Tịch nghe y không thể ở lại công ty được, cố ở cũng không có ý nghĩa gì, liền không ngăn trở nữa, nhưng vẫn nhắc nhở y, “Sinh ý Trần gia rất phức tạp, phỏng chừng dính tới xã hội đen không hề ít, tính nguy hiểm so với công tác trước đây của ngươi cũng cao hơn nhiều, ngươi nên chuẩn bị tư tưởng.”
“Không thành vấn đề, ta có thể ứng phó.” Lộ Phi cả người đều tràn đầy sinh lực, “Dung ca, nói thật, ngày ngày mặc chính trang họp họp hành hành, đàm đàm phán phán, thật sự chán đến chết rồi, cảm giác cả người như bị rỉ cả ra, rất muốn hoạt động, hoạt động một chút, luyện luyện thân thủ, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, ta thực sự là cầu còn không được.”
Dung Tịch cùng Giải Ý đều cười ra tiếng. Dung Tịch gật đầu, “Vậy được rồi, ngươi trở lại từ chức, sau đó chiêu mộ cho ta mười mấy quân nhân xuất ngũ thân thủ tốt lại đây. Theo ta quan sát, người Trần Trí Phàm đánh nhau không được, phần lớn là nhân viên quản lý đại học chính quy, không phải ở trên đường múa đao múa kiếm, người Trần Tam thì có thể đánh đấm được, nhưng ta lại không quen với họ, cũng không tiện sử dụng, cho nên ta cần có người của chính mình.”
“Cái này không thành vấn đề, ta lập tức sẽ làm.” Lộ Phi dược dược dục thí, cao hứng vô cùng, “Vậy ta ngày mai bay trở về.”
Dung Tịch khẽ gật đầu, “Tốt, trong khoảng thời gian này khổ cực ngươi rồi.”
«Dung ca, ngươi thế nào lại khách khí với ta như thế?” Lộ Phi vui mừng cười nói, “Không nghĩ tới ngươi còn sống, ta còn có thể nhìn thấy ngươi, còn có thể theo ngươi làm việc, ta hài lòng còn không kịp, tuyệt không khổ cực.”
“Tốt, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa.” Dung Tịch trọng trọng vỗ vai y, “Đi, theo ta đi nào.”
Lộ Phi gật đầu, lập tức đứng dậy, theo thói quen giành mở cửa văn phòng. Dung Tịch kéo tay Giải Ý, ôn hòa hỏi: “Cái này không còn lo nữa chứ?”
Giải Ý cười gật đầu, “Ừ, không lo nữa rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền
Chương 16
Chương 16