DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền
Chương 6

Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Giải Ý đóng cửa, đi vào phòng ngủ, thở dài, “Hai ca ca của ngươi thật lợi hại, một người diễn vai phản diện, khí thế có thể so với bố già mafia.”

Dung Tịch đã nghe cuộc đối thoại của bọn họ, cười nói: “Ngươi cũng rất lợi hại a, vẫn cẩn thận như vậy. Trần Ức Dung này trước đây làm cái gì chúng ta cũng không biết, cho nên ngươi chưa từng nói ta không hiểu nghiệp in ấn, mà là nói ta không có hứng thú, thực sự là nửa điểm cũng không sai.”

“Đó có là gì, lấy lệ một chút thế ta vẫn còn thể nói được.” Giải Ý nhíu nhíu mày, hoang mang nói, “Bọn họ muốn bức ngươi quay về đi làm cái gì? Chịu tội thế? Làm thuộc hạ?”

“Ngươi xem ta có thể làm được sao?” Dung Tịch thoải mái mà cười cười, đứng dậy xuống giường, vừa đi về phía phòng tắm vừa nói, “Thiên hạ vốn vô sự, chỉ có dong nhân tự phiền thôi. Bọn họ muốn bức ta trở lại, ta sẽ trở về. Ta đã rất nhiều năm không được nếm tư vị bị người khác bức bách, hiện tại trải nghiệm lại một chút cũng tốt.”

Giải Ý nghe y nói thế cũng tiếp lời, “Tốt a, ngươi muốn trở lại chơi một chút, ta cùng ngươi đi.”

Dung Tịch quay đầu lại cười với hắn, “Nói Lộ Phi hôm nay đem tư liệu chuyển tới đây.”

“Tốt.” Giải Ý cười gật đầu, nhưng không đi gọi điện thoại mà đến nhà bếp nấu chút món.

Kỳ thực không cần phải thúc, Lộ Phi đã một mực ra roi thúc ngựa mà làm việc, buổi tối liền gửi cho bọn họ toàn bộ tư liệu.

Bối cảnh Trần gia vô cùng kinh người, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Nhà bọn họ chiếm một nửa giang sơn ở đại tỉnh phía đông miền nam, có thể nói “Người Trần gia giậm chân một cái, phía Đông liền rung chuyển ba lần.”

Nửa tỉnh ở phía Tây thuộc về Phong Vân bang. Tên thật Trần Tam kỳ thực cũng không có gì kì lạ, nhưng không biết vì sao y không thích người khác nhắc tới, nên người thường cũng không biết tên khai sinh của y. Trần Tam cùng bang chủ Phong Vân bang, Bạch Khiếu Phong quan hệ rất mật thiết.

Phần lớn sự nghiệp của Trần gia đều là Trần Trí Phàm quản lý.

Trần gia lão nhị là nữ, tên Trần Lệ Thủy, từ nhỏ đã lăn lộn trên giang hồ, cũng là một đại tỷ nổi danh trong hắc đạo. Giống như Trần Tam, cô ta cũng có việc làm ăn riêng, tài nguyên cuồn cuộn, buôn bán phát đạt. Tại phía Đông này, hiện không ai dám đụng tới cô ta.

Nói đến Trần gia lão tứ, Trần Ức Dung, tư liệu khá ít.

Nhân sinh của người này rất đơn giản, mẫu thân bị Trần lão gia tử lừa gạt, cho rằng ông chưa có vợ con, đợi đến khi mang thai, mới biết ông đã sớm có gia đình, còn có ba hài tử, lão bà Trần lão gia tử trên giang hồ cũng có danh tiếng, nếu như để bà biết việc này, khẳng định có người đến chém chết hai mẹ con, Trần lão gia tử liền an trí đưa bọn họ về một thành nhỏ sống, vài thập niên vẫn không lộ. Sau khi sinh Trần Ức Dung điều kiện cuộc sống không sai, nhưng cũng không giàu có gì, trên cơ bản ăn mặc không lo mà thôi. Tại hộ khẩu, nhà trẻ, tiểu học, trung học, thành tích vẫn nửa vời, sau lại thi vào một đại học tàm tạm, vào học ngành quản lý xí nghiệp, ra trường công tác trong một công ty mậu dịch, công trạng cũng xoàng. 26 tuổi thì đi xem mắt theo an bài của mẫu thân, thường thường nhàn nhạt gặp gỡ nửa năm, cưới một cô giáo tiểu học. Gần đây vợ mang thai, mẫu thân Ức Dung thật cao hứng, mang theo con trai, con dâu đi ra ngoài mua đồ dùng trẻ con, kết quả bị bảng quảng cáo trên cao rơi trúng, hai chết một bị thương, vợ Trần Ức Dung có thai nên xem như một thi mà hai mạng. Trong báo cáo điều tra, bệnh án vô cùng minh bạch. Có gì kỳ quặc hay không còn chưa nhìn ra, dù sao báo cáo điều tra kết luận là chất lượng bảng quảng cáo có vấn đề nên mới tạo ra thảm cảnh này.

“Bị bảng quảng cáo rớt đè chết.” Giải Ý lắc đầu, “Trần Ức Dung này thật đúng là xui xẻo, một lần mà chết cả nhà.”

Dung Tịch ngưng thần nhìn báo cáo, nhẹ giọng: “Ta xem rất có thể chuyện này là do Trần lão phu nhân làm.”

“Vị lão thái thái đó còn sống?” Giải Ý lật tư liệu, nhìn nửa ngày, vùng xung quanh lông mày càng lúc càng nhíu lại, “Mệnh lão thái thái này đúng là dài a, chỉ bằng tiểu thân thể hiện tại của ngươi, chỉ sợ không đấu được bà ta.”

“Ta cần gì phải đấu với bà ta? Thắng chi bất võ, bất thắng vi tiếu (1). Địa bàn của bọn họ không ở tại Thượng Hải, ta không tin, bọn họ dám tới Thượng Hải làm xằng làm bậy.” Dung Tịch cười nhạt, “Mấy năm nay, đả hắc tảo hoàng (2) chưa ngưng, chọc giận ta, gọi Lộ Phi tìm bằng hữu trong Bộ cảnh sát, từ phía trên phái khâm sai đại thần xuống, trực tiếp tận diệt bọn họ luôn.”

Chân mày Giải Ý dãn ra, nói với y: “Hiện tại ngươi không thể có được khí thế như vậy, làm sao đi nữa cũng cần một quá trình. Chúng ta phải suy nghĩ lại chuyện này, phải làm nghề gì mới có thể thuận lợi tạo dựng một khí phách như Dung ca trước đây.”

“Cũng dễ mà. Gần nhất phòng bất động sản đang sôi động, chúng ta có thể làm, hơn nữa trong giới bất động sản chúng ta cũng có không ít bằng hữu, cũng dễ đi vào.” Dung Tịch lật phần tư liệu cuối cùng, bỗng nhiên cười nói, “Tiểu Ý, thanh niên này có điểm như ngươi nè.”

“Thế à? Ta xem xem.” Giải Ý kéo máy vi tính, nhìn kỹ tư liệu trên màn hình.

Mặt sau cùng là phần tài liệu cuối, không trọng yếu thế nhưng có liên quan đến người bọn họ điều tra.

Người trước mặt Giải Ý hiện tại tên Hứa U, sự nghiệp rất lớn, đầu tư cho hạng mục xây dựng Đông Hà hơn trăm tỷ, là một đại tài chủ. Tướng mạo hắn tuấn mỹ, khí chất băng lạnh. Khi còn trẻ lúc vào trường cao đẳng là thủ khoa, rất có tài, lại chưa kết hôn. Có người nói hắn cùng bang chủ Bạch Khiếu Phong của Phong Vân bang rất thân mật, quan hệ với Trần Tam cũng rất sâu sắc.

“Thật thú vị.” Giải Ý cảm thấy hứng thú, “Vài hạng mục mà hắn đầu tư ta thấy hơi quen, hình như lúc trước do Trình Viễn trực tiếp tiếp nhận, để có dịp ta hỏi lại thử xem.”

“Ừ, việc này không vội, hiện nay không quan trọng. Hắn cùng Trần Tam quan hệ có thể đặt ở một bên, hiện tại chúng ta phải dự định một chút, sau này sẽ làm gì?” Dung Tịch lãnh tĩnh, “Chúng ta có thể mở một nhà hàng Tâu Âu trước, lấy bất biến ứng vạn biến, nếu huynh đệ Trần gia nói muốn bảo vệ ta, vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ xem họ.”

“Cần ta mướn bảo vệ không?” Giải Ý trêu chọc, “Ta có thể giả dạng làm nghệ thuật gia tiền không nhiều, người tương đối ngốc, có tính cổ quái.”

Dung Tịch cười ha ha, “Cũng được, nhưng không hợp với hình tượng trước đây của ngươi. Ngươi vẫn như trước đây, làm nghệ thuật gia thanh cao khiêm tốn, tài hoa hơn người, để ta làm đầu bếp chính nhà hàng cơm Tây cho.”

Giải Ý buồn cười, “Thực sự là một đôi kỳ lạ nha.”

Dung Tịch trầm ngâm một hồi, nghiêm túc mà nói: “Phân thành, chỗ của Trần gia là thành thị cấp hai, hai năm nay đang cố gắng mở rộng ra, nâng cấp thành thành thị cấp một. Theo sự quy hoạch của sở thị chính, bọn họ muốn xây dựng 3 trạm gia khí tại đây, dân địa phương không hiểu cái này, nhưng có không ít công ty tại Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu muốn hạng mục này. Lúc trước ta cũng có nói về vấn đề này với thị trưởng tại đó, hạng mục này chống không độc quyền, một công ty tối đa chỉ làm hai trạm. Khi ngươi vừa đến đó trước hết đăng ký thành lập một công ty năng lượng, sau đó mời Lộ Phi tới hỗ trợ, giành lấy hạng mục xây hai khí trạm rồi lập tức khởi công. Một trạm đầu tư hơn 3.000.000, tiền của ngươi xây hai trạm cũng không có vấn đề gì. Ta có 1.000.000, để trong công ty, hùn vốn cùng với ngươi. Tuy rằng ngươi là cổ đông chính, nhưng ngươi thích nghệ thuật, không hứng thú nhiều với mấy thứ này nên để ta làm lên thành viên chấp hành ban giám đốc, pháp nhân, tổng giám đốc, ngươi thì tiếp tục vẽ tranh, như vậy chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Xây dựng gia khí trạm, đó chẳng khác gì con gà đẻ trứng vàng, cũng không cần ngày nào cũng trông coi. Sau đó thì mở nhà hàng Tây Âu, lúc đó muốn chơi thế nào cũng được.”

“Tốt.” Giải Ý vỗ bàn, “Nghe lời ngươi.”

Ngày thứ hai, Dung Tịch đến khách sạn trả phòng, tiểu thư quầy tiếp tân cười cười đưa cho y một phong thư, “Tiên sinh, đây là vé máy bay của ngài.”

Dung Tịch nói một câu cảm ơn, rồi đem hành lý về chỗ Giải Ý. Hai người thu thập đồ đạc, liền thẳng đến sân bay, leo lên máy bay bay đi Phân thành.

___________

(1)Thắng chi bất võ, bất thắng vi tiếu: chiến thắng không vũ lực, không thắng cũng cười???? Không hiểu nữa, nghĩ là thế.

(2) đả hắc tảo hoàng: tiêu diệt xã hội đen, bài trừ mại dâm

Đọc truyện chữ Full