DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đoạ Tiên
Quyển 2 - Chương 29

Sắc trời sáng rõ, trong Lăng Vân trại sớm đã đầy thanh âm ồn ào, thập phần náo nhiệt. Ngày đó tên lâu la phụ trách đưa cơm lẫm lẫm liệt liệt mà đẩy cửa tiến vào, thấy trên giường gối cao mền ấp, con tin tựa hồ còn chưa ngủ dậy, trong lòng bất mãn, chỉ cây dâu mắng cây hòe mà nói: “Hậu viện gà chó đều tỉnh dậy, ngươi lại vẫn ngủ được a? Mau đứng lên ăn cơm!”

Gọi vài tiếng không có phản ứng, hắn trong cơn tức giận, đi tới vén chăn lên, lại phát hiện vài cái gối đầu cuộn trong đó, nào có thấy con tin!

“Con mẹ hắn!” Lâu la đem một mâm thức ăn quẳng mất, chạy nhanh như gió đi bẩm báo Đại đương gia.

Hình Lệ Thiên đương lúc tính toán hay là lại thúc Kỳ công tử, kêu y viết phong thư về nhà, lập tức đem tiền chuộc đưa tới, không nghĩ bị tin dữ bất ngờ không kịp đề phòng, lúc này giận dữ nói: “Đồ vô dụng! Mấy chục kẻ mà không giữ nổi một cái công tử tay trói gà không chặt! Nhanh đi kiếm về cho ta, đem Đại Quật sơn một tấc cũng lật lên tìm cho ra người!”

Toàn bộ mã tặc trong trại lập tức lục soát loạn lên, mọi nơi tìm tòi vẫn không thấy bóng dáng con tin. Huynh đệ canh giữ cửa trại đêm qua chợt nhớ tới, hai tên thủ hạ Liễu mặt rỗ lúc trời tối đen còn nói có việc đi ra ngoài, chẳng lẽ là kẻ giúp con tin trốn đi? Hình Lệ Thiên nghe bẩm báo xong, lúc này gọi Liễu mặt rỗ tới, hỏi hắn thông hành lệnh bài đâu. Liễu mặt rỗ lắp bắp nói: “Không biết rớt ở đâu… buổi tối qua còn ở đây.”

Hình Lệ Thiên một tay quẳng hắn ra xa hai trượng, quát chói tai: “Nhanh chóng điểm một ngàn người, theo ta đi truy nã!”

Trên sơn đạo tuyết đọng cả thước. Dấu vết vó ngựa chạy đầu hôm còn mơ hồ nhìn thấy. Hình Lệ Thiên dẫn nhân mã, theo dấu vết truy tung. Đuổi tới con đường ngoài rừng rậm, dấu vết liền mất hút. Đang lúc do dự hết sức, hắn bỗng nhiên nghĩ đến Tô tiên quân.

Như thế nào sớm không trốn, muộn không trốn, cố tình sau khi gặp qua Tô tiên quân liền bỏ chạy? Hình Lệ Thiên vẻ mặt mờ mịt mà nghĩ, chẳng lẽ là tiên quân cùng y nói gì đó? Hiện giờ nghĩ đến, lúc ấy tiên quân nhìn thấy y, thần sắc rất là quỷ dị, còn đột nhiên bỏ chạy. Hay là trong đó có cái gì uẩn khúc…

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, tính toán trước hãy đi Sưởng châu thành tìm Tô tiên quân, hỏi một chút đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, sau cũng có thể cầu đối phương lấy pháp thuật tương trợ tìm người.

Vì thế một đại đội mã tặc kêu gọi nhau tập họp đứng lên. Đám lâu la nhân việc tìm người, thuận đường vào nhà cướp của, thanh thế to lớn mà hướng Sưởng châu thành chạy đến.

———

Lại nói Tô Ánh Phục máu tươi đầm đìa mà trở lại Thiên Linh sơn, một mặt đau đớn vì mất đuôi, phẫn hận đến muốn phát cuồng; một mặt lại muốn trốn tránh đám tín đồ, ngại bọn chúng nhìn thấy tình cảnh chật vật của mình. Nghiêng ngả lảo đảo bay vào nội điện Tử thanh quan, lại đụng ngay tri châu Hứa Trừng Giang đang quỳ bên lư hương.

Hứa Trừng Giang một nửa đầu bạc, một phen râu dê, gầy đến có góc có cạnh, khoác bát quái bào thoạt nhìn giống một lão đạo sĩ nghèo túng, nhìn thấy tiên quân cao cao tại thượng hiện giờ chật vật bất kham, hoảng sợ đến ngũ lôi oanh đỉnh. Tô Ánh Phục chẳng quản hắn chết tâm, cũng chẳng so đo, thở hồng hộc mà phân phó: “Đem đệ tử tu hành chỉ cần là thiếu nam thiếu nữ đưa tới cho ta bảy bảy bốn mươi chín, không, chín chín tám mươi mốt người, bổn tọa muốn bế quan truyền thụ pháp môn.”

Hứa Trừng Giang vừa mừng vừa sợ, ngẩng mặt cầu: “Tiên quân, nhìn vào tấm lòng đệ tử thành tâm phụng dưỡng, có thể cho đệ tử một chân?”

Tô Ánh Phục nhìn vẻ già nua đầy mặt nếp nhăn của hắn, ghét bỏ nói: “Lăn!”

Hứa Trừng Giang bị mắng đến mặt xám mày tro, lui ra Tử Thanh quan, trái lo phải nghĩ, cảm thấy tiên quân đang lúc nổi nóng, mình không cần ở trước mặt hắn chướng mắt. Vì thế phẫn nộ lên xe ngựa hồi thành, tính toán đi uống rượu giải buồn.

Một đi liền thẳng đến thanh lâu, mới uống nửa ngày hoa tửu (*), liền có khách không mời mà đến, tìm hắn hỏi thăm.

[(*): bia ôm thời xưa]

Hình Lệ Thiên giữa vòng đám lâu la bảo vệ xung quanh, không chút khách khí mà xông vào chỗ Hứa tri châu đang vui vẻ, hất đầu liền hỏi: “Tiên quân như thế nào lại đột nhiên bế quan?”

Hứa tri châu uống đến thất vựng bát tố, ngay cả hoa khôi cũng sờ không nổi, líu đầu lưỡi nói: “Tiên quân thụ… thụ thương… ách…. một thân đẫm máu… mang mấy chục đệ tử đi mật thất song tu… ách… là đa tu.”

Tại thế kim tiên cũng sẽ bị thương? Bản lĩnh kẻ nào lại lớn như vậy, có thể làm hắn bị thương? Hình Lệ Thiên nheo lại mắt thầm nghĩ, mơ hồ sinh chút lòng nghi ngờ. Nhưng hắn biết Hứa tri châu là đệ tử cuồng tín của Bắc Đẩu giáo, bởi thế cũng không nói rõ, chỉ hỏi: “Tiên quân có nói khi nào xuất quan không?”

Hứa tri châu dùng sức lắc đầu. Không nghĩ lắc đến hôn mê, phù một tiếng ngã bật xuống tháp phía sau.

Hình Lệ Thiên hỏi không ra nguyên cớ, tức giận mà ra khỏi phòng, đem tú bà đang õng õng ẹo ẹo dán tới, đẩy một cái ngã chỏng vó, phân phó thủ hạ: “Các ngươi đi cửa thành vào từng khách điếm hỏi thăm một chút, xem có hành tung Kỳ công tử hay không.”

Bọn thủ hạ lĩnh mệnh mà đi. Hình Lệ Thiên nhất thời vô sự, cũng điểm vài mỹ kỹ, uống rượu hạ hỏa.

————

Lại nói Ấn Huyên dẫn bảy tám Tử Y vệ, trang phục gọn nhẹ, khoái mã trong đêm tối ra roi, lao tới Huỷ dương. Hành trình bình thường năm sáu ngày rút xuống còn hai ngày đêm, rốt cục trên đường cái lớn gặp được Tả Long Kỳ lúc đầu vệ đội.

Hắn cải trang vi hành, chỉ có vài trọng thần biết được. Nhìn thấy Hoàng đế bình an trở về, đều lão lệ tung hoành, lần nữa khổ gián: “Bệ hạ vạn lần không thể tiếp tục khinh thân vượt hiểm, khiến bọn thần kinh hồn bạt vía.”

Ấn Huyên qua quýt trấn an vài câu, liền hạ lệnh thống lĩnh Lý Hạo dẫn kinh quân Thần cơ doanh, Tử Y vệ Chỉ huy sứ Ngư Từ Tuấn chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị công chiến. Sau khi kiểm đủ nhân mã lương thảo, Hoàng đế tự mình dẫn hơn vạn tinh binh, đi bao vây Đại Quật sơn, lần thứ hai không màng đến đám lục bộ công thần lão lệ, để bọn họ cùng một đám loan giá thần xa linh tinh ra phía sau.

Thần cơ doanh cùng Tử Y vệ vốn là tinh binh trong tinh binh. Đại Quật sơn mặc dù đường xá gập ghềnh, địa hình hiểm trở, nhưng chịu không nổi đại quân giày xéo. Dưới chỉ ý của Hoàng thượng, hơn mười phỉ trại rải rác ven đường từng cái từng cái bị tiêu diệt, không kẻ nào may mắn thoát khỏi, cũng không tiếp nhận bất luận cơ hội đầu hàng nào.

Ba ngày sau, đại quân bắt được kẻ dẫn đường, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, tập kích nơi tập trung thổ phỉ nhiều nhất, thế lực lớn nhất – Lăng Vân trại.

Lăng Vân trại thiếu Hình Lệ Thiên, còn lại ba vị đương gia chưa bao giờ kinh qua khí trận bực này, trong lúc bối rối đường cùng, dựa vào địa thế lại ngăn cản được hơn nửa ngày, tự thân tổn thất bảy tám thành người ngựa, cũng khiến Kinh quân bị thương hơn ngàn người.

Thần cơ doanh thống lĩnh Lý Hạo chưa bao giờ gặp bất lợi quá lớn như thế, một mặt tức giận mắng mã tặc dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, một mặt lấy trọng pháo, hoả khí tổng công kích; Tử Y vệ bên này thì phân tán ra, đánh du kích. Bất quá chỉ vài canh giờ, liền đem cả tòa Lăng Vân trại triệt để san bằng. Đám mã tặc còn sót lại thấy tình thế không ổn, một đám đầu hàng một đám chạy trốn, nhất thời làm chim bay thú chạy.

Hoàng đế tự mình thẩm vấn vài tên tù binh mã tặc, đều cung khai nói hơn mười ngày trước xác thực có bắt giữ một phú gia công tử. Tuy là con tin, nhưng không hề bạc đãi một phân; mấy ngày trước đây công tử kia không biết sao thừa dịp đêm trốn thoát. Đại đương gia mang hơn ngàn người ngựa đuổi theo, đến nay còn chưa hồi trại.

“Như thế nào là không bạc đãi?” Hoàng đế lạnh lùng hỏi, bởi vì thiếu ngủ, hốc mắt sâu nặng, khí thế lại nghiêm nghị như uyên đình nhạc trì.

Một tên lâu la ngốc nghếch lớn mật đoạt lời nói: “Một không đánh, hai không mắng, hảo ăn hảo uống mà cung phụng. Muốn xem bệnh, chúng ta còn phải chạy xuống chân núi bốc thuốc cho hắn, chỗ nào dám bạc đãi? Ban đêm trong chốc lát gọi thêm chậu than, chốc lát lại muốn thêm chăn đệm, muốn gì Đại đương gia liền cấp nấy, ngươi thấy con tin nhà ai được hưởng đãi ngộ bực này?”

Hoàng đế nghe xong, sắc mặt lại càng phát ra âm trầm: “Đại đương gia các ngươi đối với con tin thật đúng là săn sóc, chỉ sợ mưu đồ không chỉ là tiền tài đi!” Lại quay đầu đối Ngư Từ Tuấn nói: “Đều tru diệt, chó gà không tha.” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.

[Lời mỗ: haha…nghe có mùi dấm chua á]

Khi Kinh quân phủ bắt đầu tấn công Lăng Vân trại, Nhị đương gia Nhạc Chung Thiên liền sai một tiểu đội mã tặc từ sau dưới chân núi đi, nhanh chóng hướng Sưởng châu thành phi báo cho Hình Lệ Thiên.

Ngay khi tiểu đội mã tặc một nắng hai sương chạy tới Sưởng châu thành, đồng thời bọn thủ hạ của Hình Lệ Thiên đi tìm hiểu được tin tức, nói là một công tử giống bọn họ miêu tả, cùng một thanh niên ăn mặc kiểu thị vệ, vào ở một khách điếm nhỏ ở phía tây thành.

Hình Lệ Thiên lúc này giục ngựa chạy về phía khách điếm kia, nửa đường lại vừa vặn gặp đám mã tặc báo tin. Nghe nói triều đình đại quân tấn công Lăng Vân trại, ngay cả Hình Lệ Thiên tự cao dũng mãnh, cũng biến sắc.

Quả thật, trước đó hắn dẫn mã tặc tại hai châu tung hoành, chưa bao giờ phải e ngại đám quân binh địa phương vừa quân kỷ không chỉnh, chiến lực lại thấp; vả lại Hứa tri châu nhát gan sợ phiền phức, lại sa vào tu đạo, căn bản không dám cùng hắn đối địch, nhiều lắm bất quá làm ra vẻ tiêu diệt hướng triều đình bẩm cáo. Bởi thế hắn mới dám làm một đoạn đại sự sát quan cướp lương, đánh cướp quân giới.

Hiện giờ Hoàng đế ngự giá thân chinh, dẫn đại quân vây công, Thần cơ doanh cùng Tử Y vệ dũng mãnh chiến lực, đám quân binh địa phương kia không thể so sánh, Lăng Vân trại nguy tai chỉ trong sớm tối!

“Đại đương gia, chúng ta mau trở về trại liều chết cứu viện!” Thủ hạ lo lắng nói.

Hình Lệ Thiên phản ứng đầu tiên cũng là hồi trại cứu viện, nhưng khoảng khắc liền xoay chuyển: cho dù ngày đêm lên đường, ít nhất cũng phải mất thời gian hai ngày. Đến lúc đó chỉ sợ Lăng Vân trại sớm đã thất thủ, chính mình lại chỉ hơn ngàn người ngựa, hết thảy chỉ là vũ khí đơn sơ, thế thì làm được gì! Không bằng theo kế, một là bảo trụ căn cốt, ngày sau còn có thể chiêu binh mãi mã, hai là thừa cơ chiếm lấy Sưởng châu thành. Hứa tri châu kiêm quản quân sự, thủ hạ hai vệ sở có ít nhất bảy tám ngàn người, hợp nhau miễn cưỡng cũng được hơn vạn, trú đóng trong thành luỹ kiên cố, không lẽ không chống đỡ được.

Ngoài ra, Tô tiên quân còn ở ngoại ô Thiên Linh sơn! Cho dù hắn bế quan, lười quản bọn họ tục nhân tục sự, chẳng lẽ cơ ngơi của Bắc Đẩu giáo bị hủy, hắn cũng có thể thờ ơ? Đến lúc đó chỉ cần hắn lược thi pháp lực, giữa vạn quân cũng có thể trảm đầu người, trực tiếp đem hôn quân giết đi, càng khỏi phải dùng sức?

Nghĩ như thế, hắn liền quyết định, cũng không vội đi bắt Kỳ công tử, mà quay đầu đi tìm Hứa tri châu say rượu, tính toán vô luận cưỡng bức lợi dụ hay là vừa đấm vừa xoa, cũng phải đem gã quan phủ đầu óc mê muội buộc vào cùng thuyền với mình.

Trong khuê phòng nơi thanh lâu, Hứa Trừng Giang vẫn ngủ đến thẳng cẳng, bỗng nhiên bị một chậu nước lạnh hắt vào khiến tay chân run rẩy. Không để hắn kịp nổi bão, Hình Lệ Thiên lớn tiếng doạ người nói: “Đại họa buông xuống, đại nhân còn không sớm chuẩn bị?!”

“Oạch… Cái gì đại họa?” Hứa Trừng Giang bị khí thế của hắn dọa đến lắp ba lắp bắp hỏi.

“Đại binh triều đình sắp tiếp cận, muốn thảo phạt ngươi tội bất tuân lễ tắc!”

Hứa Trừng Giang khiếp sợ nói: “Cái, cái gì! Ngươi nói bậy! Thánh Thượng bắc tuần, ngự giá phải còn hơn tháng mới đến Sưởng châu ta. Những chuyện trong ngoài nên xử lý ta đều đã xử lý. Những châu huyền lúc trước tiếp giá, ta cũng phái người hỏi qua, đều nói rằng Thánh thượng không muốn phô trương, trăm triệu không cần bốn phía xử lý, nếu không lại ngược lại thánh ý. Cái gì mà bất…bất tuân lễ tắc?”

Hắn thở phì phì mà đứng dậy, quẹt ống tay áo lau nước bọt: “Muốn nói trách tội, cũng là bởi vì đám mã tặc các ngươi! Hình Lệ Thiên a Hình Lệ Thiên, ta đã sớm đã cảnh cáo ngươi, mọi việc không thể quá phận, đều phải chừa đường mà lui. Ngươi ngược lại, ngay cả vận hướng biên quan lương thảo quân giới của triều đình cũng dám đánh cướp. Đây không phải là tự tìm đường chết sao! Hiện giờ ta cũng không thể bảo hộ ngươi, nhanh chóng hồi Lăng Vân trại của ngươi chờ chết đi thôi!”

Hình Lệ Thiên cười lạnh, đáy mắt sát khí chớp động: “Hứa đại nhân, ngươi cho là ngươi có thể không đếm xỉa đến? Không nói đến hôn quân trị hay không trị tội ngươi, Tô tiên quân là kẻ đầu tiên sẽ không bỏ qua cho ngươi! Chẳng lẽ ngươi không chính tai nghe thấy, tiên quân nói ta mới là chân mệnh thiên tử? Ngươi dám làm trái lời tiên dụ, nghịch thiên mà đi? Ngươi là chán sống rồi sao?”

Hứa Trừng mặt xám như đất mà trừng hắn.

Hình Lệ Thiên sắc mặt hoà hoãn, cười nói: “Kỳ thật tình thế cũng không nghiêm trọng như ngươi tưởng tượng. Hôn quân vừa rời khỏi Kim Loan điện kia, bất quá chỉ là kẻ đầu xanh tuổi trẻ mới hai mươi mà thôi, bên người cũng chỉ mấy ngàn nhân mã. Ngươi và ta hợp binh một chỗ, đâu chỉ hơn vạn người! Hơn nữa có thể dựa vào Tô tiên quân, đến lúc đó dưới kim tiên đại pháp, những phàm nhân đó còn không tan thành mây khói sao! Hiện giờ chính là ngươi ở trước mặt tiên quân hảo hảo biểu hiện cơ hội, nếu được ngài ưu ái, dìu dắt ngươi một bước lên mây, trường sinh lâu thị, vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi, nếu không cũng mạnh hơn lúc này ngàn vạn lần!”

Hứa Trừng Giang bị hắn vừa đấm vừa xoa một phen khuyên bảo, không khỏi có chút động tâm.

Hình Lệ Thiên rèn sắt khi còn nóng nói: “Không quản như thế nào, hôn quân tự mình dẫn binh mã đột kích. Nói như vậy hắn đối với liên hệ giữa ngươi và ta đã sớm có đoán trước. Đến lúc đó đại quân vào thành, vừa gặp liền đem ngươi trói lại trị tội, ngay cả cơ hội biện bạch cũng không cho, ngươi tin hay không? Cho dù không phản, cũng tránh không được bị trảm thủ thị chúng. Không bằng phản, vì tánh mạng chính mình mà cực lực đánh cuộc một phen!”

“Vì tánh mạng chính mình mà cực lực đánh cuộc một phen…” Hứa Trừng Giang trầm ngâm hồi lâu, thần sắc từ hoảng sợ dần dần chuyển thành một cỗ đập nồi dìm thuyền cuồng nhiệt, “Nói hay! Cho dù không phản, Hoàng Thượng cũng không tha cho ta; Ngay cả Hoàng Thượng tha ta, bãi quan hồi gia kéo dài hơi tàn mười mấy năm, cuối cùng cũng hóa thành một đống đất vàng, sao không vì tánh mạng chính mình mà cực lực đánh cuộc một phen! Nếu thực sự được tiên quân ưu ái, dìu dắt ta phi thăng, ta liền công đức viên mãn, ha ha ha…”

Hắn cười đến như điên như cuồng, Hình Lệ Thiên lạnh mắt nhìn, khóe miệng lộ ra một ý cười tàn nhẫn.

Đọc truyện chữ Full