DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hổ Lang Truyền Thuyết
Chương 59

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Tụi nhỏ khi bị Lăng Tử Hàn mang về Long Quan còn chưa tới 2 tuổi, trước kia thì thường ở cùng cha mẹ của Vệ Thiên Vũ, bình thường cũng không thường gặp mặt anh lắm, anh căn bản cũng không cố dạy tụi nhỏ cái gì, hai đứa nhỏ sao lại có cùng sở thích với mình được cơ chứ? Anh cố gắng nhớ lại những lúc anh về nhà cha mẹ để thăm hai đứa nhỏ, bên môi dần hiện nét cười.

Cha mẹ anh tuổi tác đã cao, lại không muốn mời nhân viên tới chăm sóc mình, nên mỗi lần anh về nhà, đều cố gắng kiểm tra từ trên xuống dưới toàn bộ nhà một lần, các thiết bị điện cần phải sửa chữa càng tuyệt đối không bỏ qua. Hai đứa nhỏ còn quá nhỏ, thường thường nằm trong nôi mà ngủ, anh sẽ đẩy xe ra để bên cạnh mình, sau đó bắt đầu an tĩnh mở mấy cái thiết bị đó ra, cẩn thận kiểm tra rồi sửa chữa. Có đôi khi bận rộn xong rồi, quay đầu nhìn, sẽ phát hiện hai đứa nhỏ đã tỉnh, đôi mắt trong suốt sáng bừng nhìn chằm chằm vào tay anh, lại không biết là chúng muốn cái gì. Khi đó anh luôn nghĩ hai đứa nhỏ trong lòng đều biết rõ ràng mọi thứ, chỉ là không thể dùng lời để diễn tả, sau đó suy ngẫm lại, không khỏi ách nhiên thất tiếu, cũng cảm thấy có lẽ bản thân suy nghĩ nhiều, sao lại có thể thần kỳ như thế? Không nghĩ tới, hai đứa nhỏ quả thực đã bị mình tiêm nhiễm rồi, dĩ nhiên lại cảm thấy hứng thú với máy móc như thế.

Anh cứ ngơ ngác mà thần người ra như thế, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh liếc nhau, đều thấy không đành lòng.

Vụ sinh hai đứa nhỏ mà Lăng Tử Hàn cứ thế trách hờn Vệ Thiên Vũ, một là giận chó đánh mèo, hai là do thương tâm, Lôi Hồng Phi đã tự mình trải qua việc khi còn còn nhỏ nghe nói việc Lăng Tử Hàn tang mẫu, nhưng vẫn giúp đỡ Lăng Nghị giấu diếm mấy năm trời, vì vậy rất hiểu được tâm tình của Lăng Tử Hàn. Tuy rằng tất cả mọi người đều khuyên giải, nhưng khúc mắc trong lòng Lăng Tử Hàn chỉ sợ không dễ cởi bỏ như thế.

Suy nghĩ 1 hồi, y nhịn không được thở dài, không biết nên thoải mái Vệ Thiên Vũ như thế nào mới ổn.

Nghe tiếng thở dài của y, Vệ Thiên Vũ phục hồi tinh thần lại, nhìn hai người họ, kết thúc công việc, thu dọn xong công vụ, sau đó bình tĩnh mà nói: “Tôi trở về sẽ làm hai bộ công cụ cho hai đứa nhỏ, phiền hai cậu khi có thời gian ghé qua thăm tụi nhỏ thì mang qua đưa cho nó luôn, được không?”

“Không có vấn đề gì,” Lôi Hồng Phi nhận trách nhiệm, lại thân thiết hỏi. “Có muốn tôi đưa hai đứa nhỏ ra cho anh gặp không?”

Vệ Thiên Vũ lắc đầu, “Không cần, không có chuyện gì giấu qua được Tử Hàn đâu, tôi không muốn khiến em ấy không vui.”

Lôi Hồng Phi thật sự là có chút không chịu nổi, không nói hai lời, liền xoay người nhấn số gọi tới điện thoại trong nhà Lăng Tử Hàn. người tiếp máy là bảo mẫu, Lôi Hồng Phi hỏi bà: “Tử Hàn đâu? Có nhà không?”

Bảo mẫu kia nói: “Lăng tiên sinh ra ngoài rồi, nói là khoảng một tiếng nữa sẽ trở lại, hiện tại cũng đã hơn 20 phút rồi, có khả năng nửa tiếng sau sẽ trở lại.”

“À.” Lôi Hồng Phi tinh thần rung lên. “Vậy hai đứa nhỏ tới tiếp máy đi.”

Bảo mẫu đáp ứng, liền mở màn hình lên, hai anh em Tiêu Diêu lập tức vui vẻ mà xuất hiện trên màn hình, trăm miệng một lời hỏi: “Bác Hổ, sao không tới chơi cùng tụi con?”

Lâm Tĩnh liền kéo lấy Vệ Thiên Vũ, đẩy anh lên bên cạnh Lôi Hồng Phi, cười hì hì nói: “Bác cùng bác Hổ ngày mai sẽ tới gặp tụi con.”

Hai đứa nhỏ vừa thấy Vệ Thiên Vũ, con mắt sáng trông suốt hẳn ra, lớn tiếng kêu: “Cha, cha cũng tới à?”

Vệ Thiên Vũ mỉm cười, dịu dàng nói: “Cha phải công tác, nên tạm thời không tới được.”

Hai đứa nhỏ nhất thời thất vọng mà “À” một tiếng, “Cha, tụi con nhớ cha.”

“Cha cũng nhớ tụi con.” Vệ Thiên Vũ suy nghĩ một chút, nghiêm túc mà nói. “Nghe nói tụi con thích tháo đồ vật, cha rất vui, nhưng mà, tháo ra thì không tính là giỏi, phải tháo ra rồi ráp lại được mới xem là có bản lĩnh.”

Hai đứa nhỏ lập tức hưng phần, “Dạ, tụi con ráp lại.”

Vệ Thiên Vũ hài lòng nở nụ cười, nhỏ nhẹ hỏi chuyện tụi nhỏ tháo đồ đạc thế nào, ví dụ như tháo ra thế nào, trong quá trình tháo cần phải chú ý điểm nào, sau đó truyền thụ một ít kỹ xảo cơ bản mà tụi nhỏ nghe có thể hiểu được.

Hai đứa nhỏ cực kỳ mừng rỡ, liền hỏi anh rất nhiều. Tụi nó còn nhỏ, có rất nhiều thứ không thể biểu đạt được, liền chạy đi đem mấy cái thứ linh tinh đã bị tụi nó tháo tung ra tới trước mặt Vệ Thiên Vũ cho anh nhìn, sau đó nghiêm túc lắng nghe ý kiến của anh.

Thời gian rất nhanh trôi qua, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh không hề nhắc anh, nghĩ nếu Lăng Tử Hàn phát hiện ra cũng không có vấn đề gì, trái lại có khả năng phá vỡ cục diện bế tắc hiện giờ giữa hai người họ. Nhưng Vệ Thiên Vũ lại chú ý từng phút, nói đúng 20′ liền cúp máy. Anh không dặn hai đứa nhỏ giấu giếm cuộc trò chuyện hôm nay, anh sẽ không dạy con mình nói dối ba nó, nhưng Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh lại biết hai đứa nhỏ lanh lợi kia khẳng định sẽ không nói. Lăng Tử Hàn sẽ không hỏi, thì tụi nó sẽ không tính là nói dối.

Vệ Thiên Vũ nhìn màn hình dần biến mất, nét mặt có chút buồn bã. Lôi Hồng Phi thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai anh.

Lâm Tĩnh mỉm cười thoải mái anh: “Trong lòng Tử Hàn có giận, cứ coi như cho cậu ấy cơ hội phát tiết đi, nếu không nghẹn vào lòng hoài sẽ sinh bệnh, giận không được bao lâu cũng sẽ hết thôi, cũng không thể giận cả đời được phải không? Dù thế nào, hai người cũng đã có tới 2 đứa con rồi, cậu ấy cũng không thể bắt con mình cả đời không được gặp cha mà.”

“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi cũng liên thanh phụ họa, “Tính cách của Tử Hàn tôi hiểu quá mà, với người thân, bạn bè của mình đều thường đặc biệt khoan dung, rất nhẹ dạ. Trước đây tôi thường gây rắc rối ở bên ngoài, có đôi khi còn liên lụy tới em ấy, toàn em ấy đều luôn đứng về phía tôi hỗ trợ, không hề quan tâm tới thị phi mà giúp tôi đưa ra chủ ý, nghĩ cách, còn giúp tôi viết bản kiểm điểm để đối phó với thầy cô nữa, haha. Chúng tôi đều biết, em ấy có tình cảm rất sâu với anh, nếu không lần này cũng không giận tới vậy. Anh đừng bận lòng quá, chờ em ấy hết giận, khẳng định sẽ rất tốt với anh đó.”

Câu an ủi của y có chút ngốc, nhưng Vệ Thiên Vũ khoái trá bật cười. Hai vị thanh niên danh tướng trước mắt mình trước đây đều có tình với Lăng Tử Hàn, anh biết rất rõ, chỉ là chưa bao giờ nghĩ rằng việc này có gì không ổn cả. Bản thân anh cũng có rất nhiều người theo đuổi mà. Lăng Tử Hàn cũng biết rõ, nên ở trước mặt họ đều mang một bộ mặt nhu hòa. Tình cảm của hai người bọn họ rất kiên định, lại có thêm gia đình hai bên làm điểm tựa, nếu có người khác thích đối phương, bọn họ sẽ không chú ý nhiều, chỉ là không hy vọng những người đó tiếp tục lãng phí thời gian, làm lỡ thanh xuân thôi. Hôm nay thấy Lôi Hồng Phi không còn khúc mắc mà còn thoải mái mình, đó là chuyện trước đây chưa từng có, anh liền hiểu được, cười cười nhìn Lôi Hồng Phi, nhìn nhìn lại Lâm Tĩnh, phiền muộn trong lòng đều giảm bớt không ít.

Anh có ấn tượng luôn luôn tốt với Lâm Tĩnh, lúc này liền nói với Lôi Hồng Phi: “Lão Lâm bỗng nhiên sinh bệnh nặng, tôi nghĩ ngoại trừ nhân tố bên ngoài dụ phát ra, thì nguyên nhân bên trong cũng rất quan trọng, có thể do làm việc thời gian dài khiến mệt nhọc quá mức, dẫn đến sức đề kháng giảm, nên mới khiến cho virut thừa cơ hội xâm nhiễm. Tăng cường sức đề kháng chủ yếu chính là dựa vào ẩm thực mà chú ý điều trị, không thể uống thuốc quá nhiều, thuốc cũng có tới 3 phần độc tố, bình thường tốt nhất không nên uống nhiều, nên làm cho Lâm tướng quân nhiều món bổ dưỡng thì tốt hơn. Trước đây tôi đã từng làm không ít món cho Tử Hàn, thịt cá, rau cải, canh, đều có chú ý thang dinh dưỡng, chờ tôi về chỉnh sửa 1 chút, sẽ chuyển sách nấu ăn đó cho các cậu, hai người các cậu chú ý một chút. Lần trước lão Lôi bị thương quá nặng, nguyên khí khẳng định tổn hao nhiều, hiện tại tuổi trẻ, nên không thấy gì, nhưng nếu không coi trọng, sau này coi chừng sức đề kháng cũng sẽ giảm, vậy sẽ phiền lắm.”

Lôi Hồng Phi lập tức gật đầu, “Được được, vậy anh cứ gửi thực đơn đó qua cho tôi được, tôi sẽ nghiên cứu.”

Lâm Tĩnh cũng cười nói: “Cảm ơn anh, nghĩ cho chúng tôi chu đáo như thế.”

Vệ Thiên Vũ buồn cười, hai con người thông minh tuyệt đỉnh ở chung hòa hợp tới như thế, nhưng lại hồn nhiên chẳng biết, thật không biết là do phản ứng tình cảm trì độn, hay nó đã trở thành thói quen, nên vốn dĩ không có tự giác.

Anh đi tới bên tường, thu dọn thùng dụng cụ xong, khoái trá mà nói: “Được rồi, xong việc rồi, tôi còn có việc, đi trước đây. Hệ thống hai bên nhà đều đang mở, dù không có người vẫn không còn tắt, dù sao cũng không cần nguồn điện, nguồn năng lượng chủ yếu chính là dùng nhiệt năng, chỉ cần nhiệt độ bên trong nhà không dưới 0 thì có thể luôn bảo trì một trạng thái quản chế như thế. Hai cậu cứ dùng trước vài ngày, nếu như phát hiện có vấn đề gì, cứ lập tức báo cho tôi biết.”

“Vậy sao được chứ?” Lâm Tĩnh lập tức giữ anh lại. “Làm xong cũng phải ăn chút gì chứ, hiện tại cũng trưa rồi, anh ăn rồi hẳng đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Lôi Hồng Phi liên tục gật đầu. “Cơm nước xong chúng ta phải tính toán, xem chúng tôi phải trả cho anh bao nhiêu nữa đó. Tôi biết đây không phải làm ăn, tôi cũng không khách khí với anh làm gì, nhưng nguyên vật liệu dù sao cũng phải mua mà, không thể cứ thế bắt anh trả tiền được.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Lâm Tĩnh không khỏi phân trần, lôi kéo Vệ Thiên Vũ ra cửa, thẳng tới nhà Lôi Hồng Phi.

Lôi Hồng Phi đi theo ở phía sau, vừa muốn đóng cửa, bỗng nhiên nhớ gì đó, vội vàng kêu: “Lão Lâm, cậu có mang chìa khóa theo không?” Cái chìa khóa nhà của Lâm Tĩnh đặt ở trong nhà không có mang ra, chìa khóa dự phòng hồi nãy y cũng đã đưa lại cho hắn rồi, nếu giờ mà hắn cũng không mang theo ra, thì lần sau vào cửa bắt buộc phải dùng kỹ xảo bẻ khóa của bộ đội đặc chủng rồi.

Lâm Tĩnh không hiểu ý của y lắm, liền thò tay vào trong túi móc chìa khóa ra, xoay người ném cho y, không đợi y nói gì, liền kéo Vệ Thiên Vũ đi.

Lôi Hồng Phi đưa tay tiếp nhận chìa khóa đang bay tới, trừng mắt nhìn, không tiếp tục giải thích, trở tay khóa cửa, rồi bỏ chìa khóa vào trong túi quần, thong thả đi phía sau hai người họ tới nhà của mình.

Lúc này đã hơn 1g trưa, nếu còn nấu cơm, sợ tới hơn 2h mới có thể ăn được, 3 người họ đều đói bụng, nên Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh nhìn thoáng qua nhau, liền có cùng ý kiến, ngồi lên xe của Vệ Thiên Vũ ra cửa, vào một nhà hàng gần đó ăn một bữa sơn trân hải vị.

Từng liệp thủ đều là ẩm thực gia, Vệ Thiên Vũ cầm thực đơn cẩn thận chọn món, các món ăn được chọn vừa cân nhắc đầy đủ sắc hương, vị cùng giá trị dinh dưỡng, lúc nhân viên phục vụ đứng chờ bên cạnh ghi món anh cũng lần lượt mà nói cho bọn họ nghe. Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi chăm chú lắng nghe, sâu sắc học hỏi được không ít, nhân viên chuyên gia giới thiệu món ăn trong nhà hàng cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, nghĩ rằng mình đã học được rất nhiều, nên liền tới đứng bên cạnh bàn họ, hai mắt lóe sáng.

Ba người bọn họ do đều từng yêu Lăng Tử Hàn, nên khi ở chung tuy bình thường luôn tỏa ra tiêu sái, trên thực tế trong lòng có chút không được tự nhiên, đây là lần đầu tiên ba người họ có thể hòa hợp cùng một chỗ ăn bữa cơm, đều cảm thấy rất vui vẻ.

Lôi Hồng Phi ăn vài miếng, nghĩ rằng vẫn không đủ, nên mở miệng gọi nhân viên mang rượu xái ra.

Vệ Thiên Vũ đang định nói bản thân còn phải lái xe, không thể uống rượu. Lâm Tĩnh đã xua tay ngăn nhân viên lại, sau đó giận tái mặt nói: “Anh không thể uống rượu mạnh được, sao cứ buông thả bản thân như thế hả?”

Lôi Hồng Phi ngượng ngùng cười hắc hắc: “Tôi nhất thời vui quá, quên mất.”

Lâm Tĩnh hừ một tiếng, thay y múc một chén canh đặt tới trước mặt y: “Ăn canh đi. Sau này dù có vui tới mức nào cũng không được chọn rượu đế, tối đa chỉ được uống bia thôi.”

“Yes yes.” Lôi Hồng Phi cầm lấy chén canh, một hơi uống cạn, lúc này cợt nhả mà nói. “Nhất định nhớ kỹ mệnh lệnh của sếp.”

Vệ Thiên Vũ cười mà không nói, trong lòng suy xét, thấy tư thế này, sau này khẳng định Lâm Tĩnh là sếp, Lôi Hồng Phi về mặt tinh thần nhất định không thể trở mình được, còn về mặt cuộc sống thì … cánh tay thiết kia của Lôi Hồng Phi thực sự không phải chuyện đùa, Lâm Tĩnh không biết có thể đối phó hay không đây.

Đọc truyện chữ Full