Nội thành Thêm Nhĩ Cách xôn xao một đêm, nhưng trang viên ở ngoại ô kia lại dị thường yên tĩnh.
Một đêm im lặng trôi qua, nghênh đón ngày hôm sau.
Hôm nay không có ánh nắng, sắc trời âm u, không khí có chút nặng nề, biểu thị một hồi mưa gió sẽ đến, bình thường người ta tại trong dạng thời tiết này, tâm tình khó tránh khỏi nóng nảy hơn, nhưng với các thành viên trong tòa trang viên này không có ảnh hưởng gì, vẫn như cũ nên làm cái gì thì làm cái đó.
Doro ngay sáng sớm liền hướng sâu trong rừng mà đi.
Thế giới này tài nguyên nước phong phú, thảm thực vật xanh cũng nhiều, rừng rậm lại chiến hơn nửa đại lục, cơ hồ trong mỗi cánh rừng đều có các loại ma thú sinh sống, cho dù là cánh rừng ngoài Thêm Nhĩ Cách thành phố đệ nhất nhân loại cũng vậy.
Cách xã hội nhân loại càng xa, tới gần rừng rậm trung ương thực lực ma thú càng mạnh, những ma thú đó đối nhân loại không có hứng thú gì, trong rừng tất cả đủ để cho chúng nó tự cung tự cấp, ngược lại nhân loại đối mấy thứ da thú, ma hạch linh tinh trên người chúng nó cảm thấy phi thường hứng thú. Cho dù là ma thú cũng phiền chán nhân loại cứ không ngừng quấy rầy, càng là cao đẳng ma thú càng như thế, liền rời xa nhân loại ở lại trong rừng rậm trung ương, từ xưa tới nay, cũng vẫn như vậy, ở bên ngoài rừng là chút động vật bình thường, càng đi vào, ma thú cấp bậc càng cao.
Cao đẳng ma thú nguy hiểm lại có được trí tuệ ở sâu trong rừng, bên ngoài là động vật bình thường, cũng làm cho nhân loại ngoài rừng phát triển, không thiếu cường giả bất phàm tiến vào, một ít có thu hoạch, một ít chết ở bên trong, nhưng sâu trong rừng cho đến nay đều cấm nhân loại, đó là chỗ nhân loại không thể đối kháng, cao đẳng ma thú có được trí tuệ giống nhân loại, là tồn tại cường đại hơn hẳn. Mặc kệ như thế nào, nhân loại cùng ma thú đều trở thành hàng xóm, nhân loại không phá được kết giới của ma thú, cho dù đi vào được bên trong rừng rậm trung ương cũng thành thức ăn của cao đẳng ma thú, mà cao đẳng ma thú ở sâu trong rừng an bình sinh tồn.
Nhưng an bình cho tới nay bị ma tộc Doro đánh vỡ, vì trả hết khoản nợ, ma tộc này bắt đầu săn bắt ở trong rừng, đê đẳng ma thú không cần để ý, trung cấp ma thú chặn đường liền giết, cao đẳng ma thú mới có giá trị. Đây là nhận tri của Doro.
Mà cao đẳng ma thú trong rừng gặp họa, làm thú nuôi của Ma tộc ở giới diện chủ năm đó, nếu không cũng sẽ không gọi là ma thú, với hơi thở trên người Doro rất mẫn cảm. Là Ma tộc, hơn nữa còn là quý tộc, một đám biết mình không phải đối thủ, đều tránh đi.
Nhưng Doro là ai, vẫn có mấy con cao đẳng ma thú không tránh đi chịu độc thủ.
Đáng thương cho toàn ma thú căn bản không có được ý niệm báo thù trong đầu, bọn nó ở giới diện chủ rất cường đại, nhưng ở Ma giới cũng bất quá là giống đê đẳng, trước mặt quý tộc không là cái gì, tư duy nhược nhục cường thực truyền thừa ở đại thế hệ cũng không có vì làm bá vương tại giới diện chủ mà biến mất, ngược lại bởi huyết mạch không ngừng truyền thừa nên trở thành bản năng.
Doro hướng phía trước đi không có phát hiện, trên lộ tuyến hắn đi, có người nhìn thi thể ma thú đầy đất, lắc đầu.
Mái tóc cùng đôi mắt lam tử, khuôn mặt anh tuấn, độ cong khóe miệng luôn chính xác, không có một chút thay đổi.
Thật sự lãng phí, làm hệ thống trí năng của chủ nhân, tuyệt đối sẽ không cho phép có loại lãng phí này.
Thứ hữu dụng sẽ thu thập lại, ai biết một ngày nào đó có phải dùng đến hay không, đặc biệt có Cảnh người chế tạo binh khí đệ nhất, còn có Khiêm y giả đứng đầu, không rõ bọn họ khi nào sẽ chế tạo mấy thứ gì đó, nguyên liệu có lẽ là mấy thứ vừa vặn nhìn qua không đáng giá này, như vậy thứ chỉ có chút giá trị, mình có sẵn, không cần làm giao dịch với người khác, đó là hành vi chịu thiệt. Đương nhiên có thể dùng mấy thứ vô dụng này đổi lấy thứ có giá trị, đó là giao dịch tuyệt đối trọng yếu, tóm lại kiếm như thế nào sử dụng như thế nào, tuy hiện tại không cần, nhưng sẽ có một ngày dùng đến, lo trước tránh họa sau mới đúng. Đây là chủ nhân chỉ bảo, đã được ghi vào thể thức.
Nhanh nhẹn hạ độc thủ với đống thi thể trên đất, lột da lấy hạch, đoạt đi tất cả thứ có giá trị, không làm tổn hại một bộ phận nào, giữ lại đầy đủ, vẫn duy trì giá trị lớn nhất, ngoài thể hiện tri thức phong phú còn có thủ pháp thuần thục.
Làm cho một người khác theo sau đầu đầy hắc tuyến, nhạn bị nhổ sạch lông bất quá cũng chỉ như thế. Ngay khi Thain nhìn hành động của Brad liền nghĩ như vậy. Muốn nói vì sao Thain lại đi theo, đương nhiên bệ hạ bảo hắn lưu ý người không đơn giản này, chưa nghĩ tới sẽ nhìn thấy cao thủ dùng thủ pháp thuần thục như thế, thu thập tài liệu. Lại hiểu được, nhân loại kia có thể lấy việc kiếm tiền để nổi tiếng trên giới diện chủ không phải không có lý do.
Mà trong một phòng ở trang viên, tự nhiên chỉ còn có Ma vương bệ hạ vĩ đại cũng quý công tử Khắc Lạc Duy hai người.
Lúc này trên người Khắc Lạc Duy mặc quần áo trong màu trắng có viền thêu bách hợp bạch sắc bằng tơ, quần cùng màu tôn lên đường cong tao nhã phía dưới, ngả vào sô pha lớn mềm mại, xung quanh thân thể, trên thảm, trên bàn trà phân tán những tờ giấy, trên mặt có dấu vết xóa và sửa dường như viết thứ gì đó, tất cả tạo ra cảm giác thanh thản.
Ma vương vĩ đại nhìn Khắc Lạc Duy không có tư thế dáng vẻ như thế, không hề không duyệt, ngược lại trong lòng có sung sướng không nói rõ, bởi tư thái thả lỏng của Khắc Lạc Duy tại trước mặt hắn, không đem hắn làm ngoại nhân, không có dối trá đối đãi hắn.
Có chút tò mò cầm lấy trang giấy, mặt trên đã bị xóa và sửa rất nhiều lần, tuy hỗn độn, nhưng chữ viết tao nhã kia vẫn như cũ cảnh đẹp ý vui.
Chỉ nhìn mấy trang, Ma vương có chút hứng thú, đem những tờ giấy tán loạn thu hồi, xếp theo đánh số ghi chú, xem tất cả.
Bên trong thật im lặng, Khắc Lạc Duy ở trên sô pha cầm giấy bút vừa xóa vừa sửa, sau đó tùy ý để chúng phân tán, Ma vương ngồi trên sô pha bên cạnh Khắc Lạc Duy, đọc một chồng giấy kia, thỉnh thoảng buông xuống, sau đó suy nghĩ, rồi lại tiếp tục xem.
"Đưa trang thứ chín cho ta." Không đứng dậy, Khắc Lạc Duy đưa tay qua bên Ma vương ngồi đối diện.
Ma vương từ giữa rút ra một tờ, đưa cho Khắc Lạc Duy. Lơ đãng chạm đến đầu ngón tay đối phương, một cỗ cảm giác tê dại từ địa phương đụng đến đối phương truyền tới sống lưng, lan tràn toàn thân, khẽ run lên.
Từ bộ dáng của Khắc Lạc Duy nhìn không được y có phát hiện hay không nhận thấy, bình thản tiếp nhận trang giấy Ma vương đưa qua, tiếp tục xóa rồi sửa.
Cảm giác vừa rồi không phải ảo giác, như thế nào lại có loại cảm giác này, trong một chớp mắt, đầu óc trỗng rỗng, độ ấm đầu ngón tay đối phương cùng xúc cảm làm cho người ta khó quên như thế.
Ma vương nhìn tay đối phương cầm bút, cầm giấy, ngón tay mượt mà thon dài, màu da sáng bóng oánh nhuận, từ đâu ngón tay tới cổ tay, mỗi một đường cong đều giống như chủ nhân, mang theo phần đẹp đẽ quý giá tuyệt mỹ thuộc về riêng y, nếu nắm chúng trong tay sẽ là dạng cảm giác gì, nếu nhấm nháp nó sẽ lại có tư vị như thế nào.
Ma vương quay đầu đi, không xem tiếp, nhìn phía dưới, mình đang suy nghĩ cái gì, bất quá chỉ là một nhân loại mà thôi, có chút hứng thú, nhưng không đến mức là loại hứng thú này đi.
Đối với nam sắc Ma vương không phản đối, Ma tộc là bộ tộc tùy tâm sở dục, có quan hệ với nam nhân cũng không phải chuyện gì không thể được, trong số thuộc hạ của hắn không ít người có loại ý tưởng này với hắn, nhưng chính mình chưa bao giờ đối nam nhân xuất hiện loại ý niệm này trong đầu, cũng từng nếm thử qua việc ôm nam nhân, nhưng sinh lý kết cấu cũng giống chính mình kia, quả thật không thể làm cho mình có xúc cảm, cũng sẽ không khó hiểu như vậy.
Cho dù nhân loại này làm mình sinh ra hừng thú ở phương diện kia, hiện tại cũng chưa phải thời điểm, mình dù sao cũng là muốn chinh phục đối phương, khiến đối phương tâm phục khẩu phục, nếu thật sự làm ra loại hành vi này, chuyện sẽ xấu đi. Hết thảy chờ chinh phục nhân loại này rồi nói sau, đến lúc đó còn không phải muốn thế nào thì liền thế đó sao.
Ma vương vẫn tự tin, bất quá nói thật, nếu người muốn ôm là nhân loại này, có lẽ mình sẽ có xúc cảm, phân kiêu ngạo trương dương kia, thật sự muốn phá hủy nó, sau đó làm cho nhân loại này ở trước mắt mình lộ ra mặt yếu ớt nhất. Cảm giác như vậy...
Lửa nóng quen thuộc từ hạ phúc lan tràn, Ma vương phát giác ý nghĩ của mình đang theo phương hướng quỷ dị, lập tức dừng lại, làm một Ma vương, trải qua quá nhiều dụ hoặc, làm như thế nào để không chế dục vọng của mình, Ma vương sẽ không xa lạ, chuyên chú nhìn trang giấy trước mắt, còn chưa đến lúc đó, hiện tại tam thời nhẫn nại đi, Ma tộc là sinh vật thuận theo dục vọng, cũng là chủng tộc có kiên nhẫn, vì đạt được quả chín ngọt ngào, Ma tộc không ngại nhẫn nại nhất thời.
Khắc Lạc Duy đối ý tưởng của Ma vương một chút cũng không để ý, cũng sẽ không miệt mài theo đuổi dị thường trong nháy mắt kia. Mặc kệ Ma vương như thế nào, cùng y không quan hệ.
Bên trong lại lâm vào trầm mặc, hai người đều từ làm chuyện của mình. Ái muội nho nhỏ tại lúc Ma vương sửa sang lại tốt suy nghĩ đã biến mất, không khí lại khôi phục hòa hợp, hòa hợp ngăn cách tất cả, giống như thế giới này chỉ có hai người bọn họ, không cần thứ dư thừa gì, bất luận kẻ nào đều không thể tham gia vào.
Thời điểm Doro làm một thu hoạch lớn trở về nhìn đến chính là loại trường hợp này. Trong lúc nhất thời đã quên diễu võ dương oai với nhân loại kia khoe ra thành quả của mình, đem thành quả để trước mặt nhân loại kia, ngạo mạn tuyên bố khoản nợ của mình trả hết, nhân loại này không có tư cách sai sử hắn. Nhưng không nghĩ tới sẽ nhìn đến trường hợp như vậy, giống như mình dư thừa, chỉ cần một động tác của mình sẽ phá hỏng đến phân an bình này.
Thain nhìn đến trường hợp này, mơ hồ dự cảm được cái gì, nhưng lập tức phủ quyết, một người là Ma vương, một người là nhân loại, chính mình đang nghĩ cái gì.
"Chủ nhân." Brad không chịu ảnh hưởng tiến lên.
"Thế nào?" Đầu cũng không quay lại hỏi.
"Như chủ nhân sở liệu, Doro tiên sinh lãng phí rất nhiều thứ, Brad đã thu hồi." Chủ nhân của mình thật sự rất anh minh.
"Tốt lắm." Khắc Lạc Duy tin tưởng Brad sẽ bảo trì đầy đủ giá trị lớn nhất của vật phẩm, không có nửa điểm lãng phí.
"Có ý tứ gì?" Trong đoạn đối thoại xuất hiện tên mình, làm cho Doro không thể không để ý.
Brad thấy không đáng để ý tới, nhìn chủ nhân đứng dậy, lập tức lấy đệm qua đặt phía sau chủ nhân, sau đó đến trước mặt Khắc Lạc Duy, quỳ đầu gối, đặt chân Khắc Lạc Duy vào trên đùi mình, cầm giầy lên, vì Khắc Lạc Duy mang vào.
Hình ảnh quản gia anh tuấn quỳ đầu gối xuống ở bên chân chủ nhân hoa mỹ trương dương tuyệt sắc của mình, cung kính mang hài cho y này, tựa như một bức họa, ăn ý lưu chuyển giữa hai người làm cho Ma vương phi thường không thoải mái, hình ảnh xinh đẹp như vậy với hắn không biết vì sao chói mắt như vậy, ánh mắt Ma vương âm trầm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử
Chương 21: Đệ nhị thập nhất chương
Chương 21: Đệ nhị thập nhất chương