*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Beta:
Văn Thanh ôm Tiểu Tra rời tiệm thú kiểng, đi bộ một đoạn, bé mèo vẫn nằm im trong lòng cậu, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể bé truyền tới khiến cậu cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe từ phía sau vang lên tiếng phanh xe chói tai, Văn Thanh quay đầu lại, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Ngô Bân ló đầu ra từ cửa sổ xe, vẻ mặt đầy vui sướng nhìn cậu.
Văn Thanh kinh ngạc hỏi: “Anh Ngô, sao anh lại tới đây?”
Ngô Bân vẫy vẫy tay, nói với cậu: “Tiểu Thanh, mau lên xe đi, anh đưa em về.”
Văn Thanh chần chừ một chút, rồi nhanh chóng lắc đầu: “Không cần đâu anh Ngô, anh cứ đi làm việc của anh trước đi, em tự về được mà.”
Văn Thanh nhớ tới những lời dặn dò mà cô chủ tiệm nói khi nãy, nên chẳng dám tiếp xúc nhiều với Ngô Bân nữa, nếu không lỡ Tiểu Tra lại xảy ra chuyện gì, thì cậu biết phải làm sao đây.
Ngô Bân thấy Văn Thanh từ chối, bèn dứt khoát mở cửa xe đi xuống: “Tiểu Thanh, sao em không lên xe? Em đứng ở đoạn đường này khó bắt taxi lắm.”
Văn Thanh vẫn chỉ lắc đầu: “Cám ơn anh Ngô, em..... Em còn muốn ôm Tiểu Tra đi loanh quanh một chút.”
Ngô Bân liếc mắt nhìn con mèo nằm trong lòng Văn Thanh, rồi bảo: “Trên đường này có quy định, không được tùy tiện mang vật nuôi ra ngoài đi lại, nếu bị cảnh sát giao thông phát hiện, Tiểu Tra sẽ bị cưỡng chế mang đi đó.”
Văn Thanh quả nhiên bị dọa, cậu đưa tay vỗ về bé mèo nằm trong lòng, rồi vô thức đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ sợ có cảnh sát giao thông đột nhiên đi ngang qua.
Ngô Bân lén cười, anh đưa tay cầm lấy cánh tay Văn Thanh rồi kéo cậu vào xe: “Tiểu Thanh mau lên xe nào, chỗ này không cho dừng đỗ xe đâu, đỗ ở đây thêm lúc nữa là anh phải ăn vé phạt mất.”
Văn Thanh cứ thế bị Ngô Bân kéo vào ghế phó lái, cậu cũng không biết phải làm sao, đành ôm bé mèo ngồi xuống.
Ngô Bân nhanh chóng đi về ghế lái, bắt đầu khởi động xe.
Văn Thanh ôm Tiểu Tra không ngừng dỗ dành, ánh mắt không dám rời bé một khắc, chỉ sợ bé có chỗ nào không thoải mái.
Ngô Bân biết Văn Thanh từ khi lên xe cũng chưa thèm nhìn anh một cái, liền ho khan một tiếng, hỏi: “Mèo nhà em hôm nay bị làm sao thế, anh nghe giọng em lúc nãy đúng là sốt ruột vô cùng.”
Văn Thanh cúi đầu nói: “Bé mèo khỏe hơn nhiều rồi.”
Ngô Bân tiếp lời: “Không sao là tốt rồi, anh không nỡ thấy em buồn.”
Văn Thanh nghe những lời này, hơi có cảm giác là lạ, lại sợ là do mình nghĩ nhiều, cậu thấy Tiểu Tra hiện giờ đã ngoan ngoãn, không còn bộ dạng khó chịu nữa, lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi Ngô Bân: “Anh Ngô, sao anh lại biết là em ở đây?”
Ngô Bân cười nói: “Giọng em trên điện thoại nghe vội vã như thế, lại không chịu nói cho anh tên tiệng thú kiểng, anh chỉ đành mở bản đồ tìm tên tất cả các tiệm thú kiểng, quanh khu này nhiều tiệm thú kiểng như vậy, anh ôm ý nghĩ thử vận may chạy đến từng tiệm một, cuối cùng thần may mắn cũng mỉm cười với anh, nên tìm được em rồi.”
Văn Thanh nghe xong những lời này thì tâm trạng trầm xuống, nếu ở câu trước cậu còn không chắc chắn, thì khi nghe hết mấy câu sau của Ngô Bân, cậu mà còn không hiểu ý của anh thì đúng là đồ ngốc rồi.
Cậu và Ngô Bân tuy là đồng hương, nhưng mức độ thân thiết cũng chỉ bình thường, thế nhưng Ngô Bân lại đối xử với cậu cực kỳ chu đáo, rất nhiều lần muốn hẹn cậu ra ngoài, biết cậu bị ốm còn đặc biệt chạy đến thăm, hôm nay lại vì tìm cậu mà chạy khắp thành phố, thử hỏi có bao nhiêu người đàn ông quan tâm đến một người đàn ông khác tới mức ấy?
Ngô Bân sau khi nói xong thì trộm quan sát vẻ mặt của Văn Thanh, những lời mà anh vừa nói, gần như đem hết tình cảm của anh phơi bày ra, giờ chỉ còn chờ xem ý Văn Thanh như thế nào thôi.
Văn Thanh im lặng vài giây, rồi mạnh mẽ trấn định đáp lời: “Anh Ngô vất vả rồi.”
Cùng lúc đó, bé mèo đang nằm trong lòng Văn Thanh quay về phía Ngô Bân thầm mắng một câu, mọe mày.
Ngô Bân chậm rãi dừng xe trước tiểu khu nhà Văn Thanh, xe vừa mới dừng hẳn đã nghe thấy Văn Thanh nói cảm ơn anh, sau đó mở cửa xe đi xuống.
Ngô Bân vội vàng xuống xe theo cậu, nói với Văn Thanh: “Tiểu Thanh, không định mời anh lên nhà ngồi chút ư?”
Văn Thanh hỏi lại: ” Không phải anh Ngô hôm nay còn bận chuyển nhà sao?”
Ngô Bân nghẹn lời: “À, cái đấy, đồ đạc của anh không nhiều lắm, chuyển chút là xong ấy mà, anh còn nhiều thời gian.”
Văn Thanh xoa bụng bé mèo nằm trong lòng mình, kiên quyết từ chối đến cùng: “Hôm nay Tiểu Tra không thoải mái, em sợ là không có thời gian tiếp đãi anh Ngô.”
Sắc mặt Ngô Bân hơi trầm xuống, tuy rằng trong lòng một mực tự nhắc bản thân phải kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, đưa tay nắm lấy cánh tay Văn Thanh: “Tiểu Thanh, có phải những lời vừa nãy của anh Ngô dọa em rồi không? Em đừng cảm thấy áp lực, anh chỉ là thích em, muốn em cho anh một cơ hội mà thôi!”
Văn Thanh giật mình, muốn dùng sức tránh khỏi tay Ngô Bân, thế nhưng vì cậu còn đang ôm Tiểu Tra trong lòng, nên không dùng được lực.
Không ngờ rằng bé mèo nằm trong lòng cậu bỗng nhiên xù lông, ‘meo’ một tiếng đầy tức giận, rồi nhảy khỏi tay cậu, bổ nhào vào ngực Ngô Bân, móng vuốt sắc bén bám vào áo Ngô Bân, liên tục gầm gừ.
Ngô Bân sợ tới xanh cả mặt, anh tức giận nắm lấy cổ mèo con, ném bé mèo ra ngoài.
Văn Thanh sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng chạy tới chỗ bé mèo đang nghẹn ngào trên mặt đất, bế bé lên.
Ngô Bân thấy cảnh ấy, liền biết là hỏng việc rồi, vừa rồi con mèo kia muốn dùng móng vuốt cào lên cổ anh, nên anh mới ném nó ra ngoài, không ngờ giờ anh một vết thương trên người cũng không có, chỉ bị rách vài vết trên cổ áo.
Bạc Vị Nam dụi vào lòng Văn Thanh, cố ý phát ra âm thanh nức nở thật đáng thương, còn trong lòng thì đã muốn cười ngất trời, ai bảo Ngô Bân dám chạm vào người của anh, vừa rồi anh cố tình làm bộ hung dữ, nhưng chỉ cào rách áo của Ngô Bân để dọa dẫm suông thôi, anh còn lâu mới ngốc đến mức thật sự làm tên kia bị thương nhé, như thế không phải là tạo cơ hội cho tên đó quấn quít lấy Văn Thanh ăn vạ à?
Giờ thì tốt rồi, Ngô Bân quẳng anh xuống đất ngay trước mắt Văn Thanh nhé.
Ngô Bân, mày chết chắc rồi.......
Ngô Bân vội vàng bước tới gần Văn Thanh để xem tình trạng của mèo con: “Em nhìn anh này, vừa rồi hoảng loạn, ra tay không biết nặng nhẹ gì cả, Tiểu Tra không sao chứ?”
Văn Thanh ôm bé mèo lùi lại vài bước, cách Ngô Bân rất xa: “Xin anh Ngô về đi, em muốn dẫn Tiểu Tra về nhà!”
Nói xong xoay người đi lên phòng, để lại Ngô Bân đứng tại chỗ, hối hận đến đấm ngực dậm chân.
Văn Thanh đặt bé mèo lên sofa một cách vô cùng cẩn thận, động tác nhẹ nhàng cực kỳ, như chỉ sợ cậu sẽ làm bé đau vậy.
“Tiểu Tra ngốc nghếch, vừa nãy sao bé lại nhào lên chứ, ngã xuống đất có đau hay không?”
Bạc Vị Nam dụi dụi cái đầu mèo vào lòng bàn tay Văn Thanh, không tự làm đau mình thì sao có thể khiến em đau lòng, từ đó đá Ngô Bân qua một bên?
Văn Thanh thở dài một hơi, đưa tay xoa cái đầu xù lông của bé mèo: “Hôm nay bé làm anh sợ muốn chết, lần sau không cho phép như vậy nữa......”
Bạc Vị Nam ngẩng đầu, đôi mắt mèo đen như mực nhìn Văn Thanh thật dịu dàng, rồi ngoan ngoãn meo một tiếng.
Văn Thanh tuy rằng thấy bé mèo có vẻ như không sao hết, nhưng trong lòng vẫn là không yên tâm, cậu kiểm tra toàn thân mèo con hết lần này đến lần khác, mãi sau mới yên lòng.
Một người một mèo giải quyết xong bữa tối, Văn Thanh lại đem bé mèo vào phòng tắm để tắm rửa kỹ càng, bởi hôm nay Tiểu Tra lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, trên người dính không ít bụi bẩn, hơn nữa bé cứ muốn ngủ trên giường, nên không tắm kỹ không được.
Mèo con híp mắt thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của cậu chủ, hôm nay Văn Thanh dịu dàng khác thường, một mặt là bởi đau lòng về việc Tiểu Tra bị ốm, mặt khác là bởi khi Ngô Bân dây dưa với cậu, Tiểu Tra đã không chút do dự lao lên bảo vệ cậu, hành động ấy quả thật khiến Văn Thanh cảm động lắm thay.
Tắm rửa sấy lông xong, Tiểu Tra liền tự giác nhảy lên giường, hai mắt mèo nhìn Văn Thanh đầy chờ mong, cái đuôi mèo mềm mại đung đưa qua lại, tựa như mời mọc cậu chủ cùng lên giường với mình.
Văn Thanh cười nhẹ, đôi mắt ấm áp đong đầy sự dịu dàng: “Anh lên ngay đây, bé nằm trước đi.”
Mèo con meo một tiếng, rồi nhanh chóng chui vào chăn.
Lúc chiều Văn Thanh vội vàng mang Tiểu Tra đi đến tiệm thú kiểng, máy tính vẫn chưa kịp tắt, cậu vừa bật màn hình lên liền thấy QQ báo có mấy chục tin nhắn đến, có cái từ Ngô Bân, cũng có mấy cái từ các cô bạn trong giới võng phối.
Văn Thanh dừng một chút, rồi chọn QQ của Ngô Bân, ấn vào nút 【tắt thông báo 】, thế là thông báo vốn đang nhấp nháy không ngừng lập tức biến mất hẳn.
Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm, cậu không đọc tin nhắn của Ngô Bân, không phải vì hôm nay anh ta quẳng Tiểu Tra xuống đất, mà bởi vì sau khi biết tình cảm của anh dành cho mình, cậu bỗng dưng có cảm giác muốn trốn tránh.
Cậu vẫn luôn cho rằng, nếu thật sự không có chút tình cảm đặc biệt nào với một người, vậy thì ngay từ đầu đã không nên cho đối phương chút hi vọng nào, biện pháp mà cậu nghĩ ra lúc này cũng chỉ có cách trốn tránh như đà điểu vậy thôi.
Giải quyết vụ tin nhắn của Ngô Bân xong, Văn Thanh mở tin từ Sách Hoa Cô Nương gửi tới.
Vừa mở tin nhắn ra, hầu như toàn là bảo cậu nhấp chuột vào link ở dưới, Sách Hoa Cô Nương giống như rất sốt ruột, cứ năm phút lại thúc giục cậu một lần.
Hàn Sơ Thanh Ảnh: Tôi đây, có việc gì mà gấp thế?
Văn Thanh vừa bình tĩnh mở đường link kia lên, vừa trả lời tin nhắn của Sách Hoa Cô Nương.
Sách Hoa Cô Nương gần như là trả lời ngay lập tức: A a a a! Tiểu Thanh Nhi cậu đã đi đâu thế!!
Hàn Sơ Thanh Ảnh: Tôi ở nhà, làm sao vậy?
Sách Hoa Cô Nương: Mau vào diễn đàn mà xem!
Văn Thanh mở trang diễn đàn mà Sách Hoa Cô Nương gửi hồi nãy ra xem, vừa nhìn đã khiến cậu ngây ngẩn cả người.
Link mà Sách Hoa Cô Nương gửi là topic mới được đăng lên diễn đàn võng phối vào chạng vạng ngày hôm nay, mới chỉ đăng được có hai, ba tiếng, mà số lượng bình luận đã lên đến hơn mấy chục trang.
Tiêu đề cực lớn giống như một quả bom, đập thẳng vào mắt Văn Thanh.
【CV nổi tiếng Hàn Sơ Thanh Ảnh ngoại tình...., có ảnh có bằng chứng! 】
Topic không có nhiều chữ, chủ yếu là mấy bức ảnh đính kèm, ảnh giống như được chụp từ điện thoại di động, nên chụp khá tệ, nhưng độ phân giải lại rất cao, có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người trong ảnh.
“Chiều nay lâu chủ đến nhà bạn chơi, trước khi về chợt thấy ở chỗ dải cây xanh* trong tiểu khu có hai người đàn ông đang ghé vào nhau nói chuyện, tư thế thân mật đến vậy, làm lâu chủ hưng phấn như phát điên! Nhìn kỹ lại, thì thấy trong lòng một người đàn ông đang ôm một bé mèo, bé mèo kia càng nhìn càng thấy quen, quả đúng là giống hệt bé mèo yêu quý mà Thanh Ảnh Sama thường khoe ảnh, sau đó lâu chủ đã hoàn toàn mất lý trí! Vội vàng lấy di động ra chụp vài tấm, tuy lâu chủ vẫn chưa thể khẳng định người đàn ông ôm mèo kia có phải Thanh Ảnh Sama hay không, nhưng sau đó như là ý trời đã định ấy, người đàn ông cao hơn ném bé mèo trong lòng Thanh Ảnh Sama ra ngoài, sau đó lâu chủ nghe thấy Thanh Ảnh Sama kêu tên bé mèo, đúng là Tiểu Tra – bé mèo đính ước của Bạc Tình tổng công và Thanh Ảnh Sama đóooo!”
Nội dung của bài post chỉ có thế, dưới là mấy bức ảnh, có ảnh Ngô Bân cúi đầu nói chuyện với cậu, đưa tay nắm lấy vai cậu, còn có ảnh Tiểu Tra nhảy lên bám vào người Ngô Bân, nhìn hết mấy bức ảnh, đúng là có cảm giác hai người họ hình như có gì đó mờ ám.
*dải cây xanh (nguyên văn: 绿化带 – greenbelt: vành đai xanh): chỉ khu vục trồng cây xanh, có tác dụng làm đẹp đô thị, cũng làm giảm cảm giác mỏi mắt cho người điều khiển phương tiện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tra Công Biến Miêu Ký
Chương 16: Lời tỏ tình bất ngờ
Chương 16: Lời tỏ tình bất ngờ