Tần Thanh hơi sững người, lập tức xách cổ Lục Hắc ném ra đằng sau, xoay người hướng mặt về phía vị khách không mời mà tới đang bước vào động, lộ ra vẻ tươi cười biếng nhác: “Khách hiếm có a, ngươi không ở trong tộc hao tổn tâm tư dỗ dành đám trưởng lão, ngược lại còn hạ mình chạy tới nơi hoang sơn dã lĩnh này tìm ta. Chỉ có điều nơi đây quá mức sơ sài, chi bằng đổi nơi khác nói chuyện?”
Người tới ngọc quan hoa phục [1], bên môi vương ý cười, so với Tần Thanh lại là một loại phong tình khác. Chỉ là trong mắt lóe lên ánh sáng ác ý, cười hì hì nói: “Ta lại cảm thấy nơi đây rất tuyệt, không ai làm phiền, tiện cho ngươi và ta ôn chuyện. Thương thế của ngươi đã khỏi chưa? Ai nha, tư vị bị sủng cơ yêu thích nhất khoét một lỗ trên người, hẳn là rất tiêu hồn đi?”
Tần Thanh biến sắc, nén giận, chỉ cười lạnh một tiếng: “Thế nào, cho dù ta biến mất, ngươi vẫn không chiếm được chức vụ tộc trưởng sao? Tần Thức, trước ngươi tư thông với Thúy cơ, sau lại xúi bẩy ả ám toán ta, mưu kế tính toán thật cẩn thận, quả là vất vả. Đáng tiếc là tạp chủng chính là tạp chủng, bản lĩnh của ngươi có lớn hơn nữa, trưởng lão lớn nhỏ trong tộc cũng vẫn không thừa nhận ngươi, có tu luyện thêm mấy trăm năm nữa, cũng không thể làm huyền hồ chủ”
Tần Thức ha ha cười lớn, sắc mặt đột nhiên trở nên hung hiểm ác độc: “Chuyện này khó gì! Ta giết ngươi, rồi lột da ngươi, khoác lên người ta, còn không phải đường đường chính chính trở thành huyền hồ chủ sao?”
Tần Thanh nghe vậy không khỏi giận tím mặt, cười lạnh nói: “Chỉ bằng vào ngươi, có bản lĩnh này sao?”
Tần Thức cười nhạo, khinh thường nói: “Nếu đổi lại là trước đây, ta đối với ngươi còn có vài phần kiêng dè. Nhưng ngươi đã bị Thúy cơ đả thương tâm mạch, lại trúng một chưởng của ta, nguyên khí đại thương, nếu không phải vậy thì đâu đến nỗi phải trốn tới nơi chim cũng không thèm thải này? Cũng may nhờ mấy tên thuộc hạ không có óc của ngươi, còn tưởng ta không phát giác, lén lén lút lút tới nhìn ngươi, không phải vậy ta cũng chưa thể tìm được chỗ ẩn náu của ngươi”
Tần Thanh trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, chỉ âm thầm tập trung đề phòng. Tần Thức và y là anh em cùng cha khác mẹ, bởi vì mẹ gã là tạp mao hồ ly, huyết thống không thuần khiết, địa vị trong tộc luôn ở dưới y. Tần Thức lòng đầy dã tâm, đã sớm muốn thay thế Tần Thanh trở thành huyền hồ chủ, chỉ khổ nỗi chưa có cơ hội ra tay. Sau đó trăm phương nghìn kế dụ dỗ sủng cơ của Tần Thanh, cả hai thông đồng thừa dịp Tần Thanh không phòng bị, sẽ lấy mạng y. Đêm đó lúc Tần Thanh và Thúy cơ hoan ái, bất thình lình bị ả một trảo đâm thủng ngực, suýt nữa chặt đứt tâm mạch. Tần Thanh nổi giận ngay tại chỗ một chưởng đánh chết ả, ai ngờ Tần Thức từ trong bóng tối bất ngờ nhảy ra, đánh lén y một chưởng, Tần Thanh thiếu chút nữa mất mạng dưới tay gã, may nhờ đám thuộc hạ trung thành liều mạng cản lại Tần Thức, Tần Thanh mới gắng gượng chạy thoát, nhưng nguyên khí đại thương, ngay cả hình người cũng không duy trì nổi, sa sút đến nỗi bị mấy con dã cẩu đuổi cắn nhục nhã, may mà Lục Cận cứu về.
Yêu tộc, từ trước đến nay luôn là cá lớn nuốt cá nhỏ, kẻ mạnh làm vua, sẽ không vì Tần Thức dùng thủ đoạn không quang minh chính đại đánh lén Tần Thanh mà xử trí gã. Nếu gã đủ bản lĩnh, phục chúng, theo lẽ có thể leo lên chức vị tộc trưởng. Chỉ vì huyết thống của gã không thuần khiết, lại thiên về giống mẹ gã là một tạp mao hồ ly, trưởng lão trong tộc không chấp nhận gã làm huyền hồ chủ. Điều này làm Tần Thức tức nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm phải tìm được Tần Thanh, lột da y, khoác lên người mình.
Tần Thanh cũng biết, Tần Thức nếu lấy được da y khoác lên người gã, tự nhiên sẽ biến thành hình dạng y, lừa trên dưới trong tộc, thay thế vị trí của y trở thành huyền hồ chủ. Mặc dù y đã điều dưỡng lâu như vậy nhưng nguyên khí vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, lúc này đối đầu với Tần Thức thực sự không hay ho gì. Lại bị gã tìm được, nếu đánh nhau bên trong động phủ, trùng hợp đúng lúc Lục Cận trở về nhìn thấy được thì hỏng bét. Tần Thanh con ngươi tối đi, muốn dẫn dụ Tần Thức rời khỏi động, ai ngờ thân thể vừa động, đã bị Tần Thức chặn lại ở động khẩu, cười lạnh “Còn muốn trốn?” lập tức lao tới.
Lại nói tới Lục Cận sau khi xuống núi, hóa thành hình dáng thường nhân vào thành, cũng không có phương hướng gì, chỉ tùy hứng mà tản bộ trên đường. Trong lòng vẫn vô cùng hỗn loạn đắn đo, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, hoàn toàn giống một bách tính bình thường. Đầu đường có đứa trẻ khóc nháo đòi ăn kẹo hồ lô [2], người mẹ nói không được, người cha lại bỏ ra mấy xu tiền, mỉm cười bảo nó tùy thích chọn. Lục Cận nghe thấy phụ nhân kia oán trách trượng phu quá mức cưng chiều, nam tử ha ha cười, nói chỉ là một xâu kẹo hồ lô, đáng bao tiền đâu. Một nhà ba người lướt ngang qua Lục Cận, bóng người xa dần, chỉ còn tiếng cười trong trẻo của đứa trẻ, cứ quanh quẩn bên tai Lục Cận.
Một nhà bách tính bình thường, chỉ cầu phu phụ hòa thuận, vui vẻ đầm ấm.
Lục Cận chợt thấy hoảng hốt, quay đầu, lại bắt gặp bên đường một người bán bánh nướng, gánh hàng nho nhỏ, y đang cẩn thận đếm những đồng tiền xu, cạnh y là một phụ nhân ăn mặc giản dị giống y, đang dịu dàng lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán y, hai người nhìn nhau cùng cười, lại là một khung cảnh vui vẻ đầm ấm khác.
Nguyên lai bầu bạn bên nhau, là một chuyện hạnh phúc như thế.
Lục Cận khi còn làm người, làm sao không muốn lấy một người con gái hiền lành, hưởng thụ hạnh phúc thiên luân [3]. Mỗi ngày từ nha môn trở về lại đối diện với căn phòng trống trải, hâm mộ cậu tú tài nhà bên lấy được một người vợ dịu dàng, nghĩ chờ mình tích góp đủ tiền liền chuộc thân cho Uyển Ngọc, có một nương tử ôn nhu săn sóc làm bạn bên người, dù là cuộc sống bần hàn, cũng không nề hà.
Sau khi làm thần tiên, tưởng rằng những ý niệm này đã phai nhòa, không bao giờ còn nghĩ tới nữa. Nhưng ai biết lại có một Tần Thanh tới xáo trộn tâm tư, một chữ tình này, khi còn chưa phát giác đã chiếm cứ trái tim.
Chỉ là… Bước chân này nếu đã dấn, liền khó có thể thu hồi, hơn trăm năm tu hành, tiên tịch không dễ gì có được, nếu vì động tư tình với Tần Thanh, ngày sau bị tước tiên tịch, đánh về địa phủ… Đáng giá không?
Lục Cận nhắm mắt thở dài, quay người đi về phía cổng thành.
Đi một vòng, chẳng sáng tỏ hơn, trái lại nỗi lòng càng thêm bất an, chi bằng trở về gặp Tần Thanh lại suy tính tiếp.
Lục Cận trở về Tê Long sơn, đi đến phía ngoài động phủ, chợt nghe từ bên trong truyền ra tiếng đánh nhau. Không khỏi giật mình, thầm nghĩ Tần Thanh này không nhẽ thừa dịp hắn ra ngoài bắt nạt chó con? Vội vội vàng vàng chạy vào, đã thấy hai con hồ ly đang cắn xé nhau, một con hồng mao hồ ly đương nhiên là Tần Thanh, một con tạp mao hồ ly khác không biết là từ đâu nhảy ra.
Chó con kia dường như muốn giúp Tần Thanh, không ngừng lao vào cắn tạp mao hồ ly.
Nguyên là sau khi Tần Thanh bị Tần Thức vây trong động, hai bên lập tức xông vào đánh nhau. Dựa vào đạo hạnh cả hai sẽ không đến mức rơi vào tình cảnh chật vật như hiện tại, nhưng bởi vì đạo hạnh cả hai tương đương, toàn bộ yêu pháp dồn vào để chế trụ đối phương, không dùng được thuật pháp liền sử quyền cước, đấm đấm đá đá một hồi biến về nguyên hình, dùng hình dáng bản thể mà cắn ngươi chết ta sống.
Lục Cận vừa thấy Tần Thanh bị hồ ly khác ức hiếp, cực kỳ giận dữ, không nói hai lời vọt tới, xách tạp mao hồ ly kia lên, hung hăng ném qua một bên: “Ngươi là súc sinh từ đâu tới, dám ở trong động phủ của ta làm càn!”
Tần Thức bất ngờ bị ném ngã chổng bốn vó lên trời, “bùm” một tiếng hóa thành hình người, một thân nhếch nhác, trợn mắt trừng Lục Cận. Đang muốn mở miệng mắng to, đã thấy Lục Cận trong tay cầm trường kiếm, đôi mắt lửa giận tỏa tứ phía, không khỏi nuốt những lời định nói trở vào.
Gã tưởng rằng sau khi Tần Thanh bị thương, nguyên khí đại thương, tất không phải đối thủ của mình. Ai dè thực thụ đối đầu, mình cũng không chiếm được thế thượng phong. Bây giờ lại nhảy ra một vị thần tiên, mặc dù thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu đạo hạnh nhưng dù sao cũng là tiên gia, nếu mình cứ tiếp tục ham chiến, chỉ sợ cũng không khỏi nếm vị đắng. Lập tức hừ lạnh một tiếng, bỏ lại một câu cho Tần Thanh: “Hôm nay tạm tha cho ngươi” rồi chớp mắt đã biến mất.
Lục Cận thấy Tần Thanh nằm trên đất, toàn thân hồng mao chỗ nào cũng bê bết máu, trong lòng đau xót, vội cúi xuống ôm lấy nó, gấp gáp kiểm tra những chỗ bị thương. Tần Thanh thở hổn hển giãy dụa, quay đầu đi buồn bực hờn dỗi nói: “Không phải ngươi đi luôn rồi sao?”
Lục Cận thở dài: “May mà ta trở về đúng lúc. Ngươi sao lại rước về một con tạp mao hồ ly tinh, ai, ta không ở trong động, ngươi liền sống cũng không yên”. Oán trách hai câu, rốt cuộc vẫn cứ là đau lòng, vội đi lấy dược cao chữa thương.
Tần Thanh bị thương nguyên khí, cũng không dư thừa khí lực nói chuyện, liền nhắm mắt, tùy ý Lục Cận cẩn thận ôm nó, ngón tay dính dược cao lạnh lẽo nhẹ nhàng chà xát trị thương cho nó.
Chú thích:
[1] ngọc quan hoa phục: ý chỉ ăn mặc xa hoa.
[2] kẹo hồ lô: là một món ăn truyền thống của Trung Hoa, xâu các loại quả vào một thanh tre rồi nhúng vào nước đường mạch nha, nước đường gặp gió sẽ nhanh chóng khô cứng lại. Kẹo hồ lô vừa có vị chua vừa có vị ngọt.
[3] thiên luân: quan hệ cha con anh em.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Nguyệt Trái
Chương 15
Chương 15