Hoa Linh một phát túm lấy cổ áo Úc Lũy, kéo đầu hắn lại gần mình, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Tớ nhắc nhở cậu, cậu nếu lại đụng đến Dương Tiễn, tớ gọi Phi Liêm đem Cái ca nhà cậu lột sạch treo trên cửa thành …”
“Ồ.” Úc Lũy do dự một chút, lòng không cam tình không nguyện đáp một tiếng.
Một lần nữa trở lại xe, Hoa Linh sắc mặt không tốt, ngẫm lại đoạn đường phía sau còn dài, dọc đường đi còn phải bận tâm thằng cha trẻ nghé này, Hoa Linh thật sự có chút hối hận đã đồng ý mang Úc Lũy đi theo, hắn do dự có nên hay không gọi điện thoại cho Phi Liêm kêu hắn đem người túm về đi.
Nhìn Hoa Linh nghịch dãy số trên mu bàn tay, Ngao Túc suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Ma tôn điện hạ mặc dù có chút lỗ mãng, thế nhưng giá trị vũ lực của hắn lại cao nhất tam giới, đi Liên Lai, vẫn nên mang theo hắn cho thỏa đáng.”
Hoa Linh ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngao Túc.
Mấy giây sau, cả người Hoa Linh sán lại gần Ngao Túc, mặt đối mặt nhìn Ngao Túc, chăm chú nhìn mắt hắn, chóp mũi hai người chỉ cách nhau mấy centimet. Ngao Túc có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của Hoa Linh phả trên mặt mình.
Một hồi lâu sau, Hoa Linh mở miệng yếu ớt nói: “Đại hoàng tử, mắt kính của cậu làm từ cái gì?”
Ngao Túc không rõ, ngước mắt nhìn Hoa Linh.
Hoa Linh trong mắt tràn đầy vẻ ngờ vực, mở miệng nói: “Có thể nhìn xuyên người thì thôi đi, lại còn có thể nhìn ra tôi đang nghĩ gì?”
Ngao Túc nghe vậy, khóe miệng nhẹ cong lên, mở miệng nói: “Không thể, chỉ là suy đoán trong lòng mà thôi.”
Hoa Linh trừng Ngao Túc, bỗng nhiên nhíu mày lại, trong mắt mang tới mấy phần phong tình khiêu khích, mặt lại tiến gần hơn, chóp mũi cọ nhẹ trên hai má Ngao Túc, mở miệng nói: “… Cậu là nói, chúng ta tâm linh tương thông?”
Ngao Túc lẳng lặng nhìn Hoa Linh, đột nhiên đưa tay ra, nắm chặt tay trái Hoa Linh.
Hoa Linh:”…”
Mới đùa giỡn một câu, đã lên 1 cấp rồi? Tiết tầu hình như hơi nhanh…
Lòng bàn tay Ngao Túc man mát, Hoa Linh cảm thụ được nhiệt độ bàn tay Ngao Túc, đầu ngón tay lại sinh ra một chút ngứa ngáy, loại cảm giác khẩn trương từ trong lòng chậm rãi lan tràn ra, cổ họng có chút khô khốc, cứng ngắc nhìn Ngao Túc.
Ngao Túc đem tay Hoa Linh kéo đến trước mặt hai người, nghiêm túc nói: “Trong cơ thể anh có gien tế bào của tôi, thời điển tứ chi tiếp xúc, tôi xác thực có thể trực tiếp cảm nhận được trạng thái cảm xúc và ý thức của anh, thế nhưng không có tiếp xúc thì không thể, chỉ có thể cảm giác được linh lực dao động mà thôi.”
Hoa Linh giờ khắc này cảm giác giống như đỉnh đầu bị người ta giội một gáo nước lạnh, miệng méo xệch, nhìn Ngao Túc nghiêm túc, không biết nên nói cái gì cho phải, vào lúc này lại giảng giải khoa học lý luận thật sự là hơi bị sát phong cảnh, đám phấn hồng ám muội dâng lên trong lòng Hoa Linh bị một đống từ chuyên ngành tiêu diệt sạch sẽ.
Tưởng bở cái gì, mất mặt chết ta.
Ngao Túc nhìn Hoa Linh, trầm tư, tiếp tục nói: “Tình huống như này, từ góc độ cảm tính để giải thích, cũng có thể gọi là tâm linh tương thông, cho nên, anh không có tưởng bở…”
Hoa Linh:”…”
Hoa Linh hất tay Ngao Túc, cả người lùi về sau, trở lại chỗ ngồi của mình, thực sự là đủ rồi, tay không nghe lời thì thôi đi, hiện tại này đầu óc cũng dùng không được nốt.
Hoa Linh có chút căm tức, loại cảm giác bị nhìn thấu từ trong ra ngoài thực sự rất tệ, cảm thấy trong lòng rầu rĩ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ hờn dỗi, cũng không biết là giận Ngao Túc hay là giận bản thân mình.
Trong buồng xe hoàn toàn yên tĩnh, Trầm Sa phía trước cấp tốc nâng vách ngăn trước xe lên, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn, thời điểm Linh Vương điện hạ tâm tình khó chịu, rất dễ bị ngộ thương.
Hoa Linh nghiêng người tựa lên lưng ghế, nỗ lực tập trung vào phong cảnh ngoài cửa sổ, mím chặt môi, khóe miệng hơi nhếch lên, hình thành một đường vòng cung ngạo kiều, không thèm nói chuyện.
Ngao Túc nhìn Hoa Linh, nghĩ nghĩ một hồi, móc từ trong túi trước ngực ra một con cá ngựa nhỏ, lớn gần bằng bàn tay, toàn thân màu xanh lam, óng ánh long lanh, hơi lấp lánh ánh bạc, Ngao Túc đặt cá ngựa nhỏ vào tay Hoa Linh.
Hoa Linh cảm giác lòng bàn tay mát lạnh, không khỏi cúi đầu, nhìn đồ vật trong tay, cá ngựa nhỏ màu xanh lam đôi mắt ùng ục xoay một cái, từ trong lòng bàn tay Hoa Linh nảy lên, nhảy nhảy nhót nhót bay đến đầu gối Hoa Linh, ngửa ra sau ba mươi độ, mắt nhỏ ướt nhẹp nhìn chằm chằm mặt Hoa Linh.
Hoa Linh ngờ vực nhìn cá ngựa nhỏ, không khỏi nhớ tới con ốc biển nghe trộm trước của Ngao Túc với một đống đồ vật quái lạ, hắn ngẩng đầu nhìn Ngao Túc, cảnh giác hỏi: “Này là cái gì?”
Ngao Túc trong mắt loé ra một vệt ánh sáng, mở miệng nói: “Tự mình thử một lần đi.”
Hoa Linh nhìn cá ngựa nhỏ cái đuôi run run, nỗ lực ưỡn bụng, bộ dạng vô cùng đáng yêu, hắn do dự một chút, đưa tay ra vuốt ve xuống bụng cá ngựa nhỏ.
Chỉ thấy Cá ngựa nhỏ miệng hơi dẩu ra phía trước, đằng trước hiện ra hình cái loa, sau đó, một bài hát vang lên: “Trước cửa cầu lớn hạ ~ bơi qua một đám vịt ~ mau tới mau tới đếm một chút ~ hai, bốn sáu, bảy tám…”
Vừa hát, cá ngựa nhỏ vừa xoay vòng trên đầu gối Hoa Linh nhảy cà tưng, miệng nhỏ theo nhịp duỗi một cái co rụt lại, thật là đáng yêu. Nghe tiếng bi bô oa oa, Hoa Linh đầu tiên là kinh ngạc sửng sốt, sau đó rốt cục không nhịn được xì cười ra tiếng.
Một khúc kết thúc, cá ngựa nhỏ miệng ùng ục vang lên một chút, sau đó chớp chớp mắt nhỏ ướt nhẹp, phun ra bong bóng màu xanh lam, nhảy lên tay Hoa Linh, thân mật cọ cọ lòng bàn tay.
Hoa Linh không nhịn được vuốt ve cá ngựa nhỏ, yêu thích không buông tay sờ sờ đầu của nó, ánh mắt khó nén vui thích, hắn mở miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
Ngao Túc mở miệng trả lời: “Một loại cá ngựa biến dị gien, so với cá ngựa bình thường tiến hóa 20%.”
Hoa Linh ngắm vật nhỏ màu xanh lam đang nhìn mình, khóe miệng cong cong hỏi: “Dùng để làm gì?”
Ngao Túc suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Dỗ trẻ con.”
Hoa Linh:”…”
Hoa Linh đột nhiên nhớ đến Tiểu Cửu, cảm nhận được câu cửa miệng của Tiểu Cửu: “Tôn nghiêm Đại Long tộc đều bị vứt sạch sẽ rồi.”
Vì để bảo tồn tôn nghiêm Đại Ma tộc trước mặt Ngao Túc, Hoa Linh thu hồi nụ cười, bày ra một phong thái cao lãnh, duỗi tay nắm chặt cá ngựa nhỏ, mở miệng nói: “À, rất thích hợp với Tiểu Cửu, nó nhất định rất thích, tôi giữ giúp nó, chờ nó trở về đưa cho nó chơi.”
Ngao Túc lắc đầu nói: “Nó nuôi hai con rồi, con này anh giữ đi.”
Hoa Linh khóe miệng co rút, tiếp tục duy trì tôn nghiêm, ánh mắt lại không nhịn được liếc liếc cá ngựa nhỏ trong tay.
Vật nhỏ trong lòng bàn tay “Thu” một tiếng, miệng biến trở về hình ống hút, khẽ khàng mổ mấy cái vào tay Hoa Linh.
Tại sao lại có con vật đáng yêu như này, Hoa Linh khắc chế tâm tình của mình…
Nhưng vào lúc này, xe đột nhiên xe thắng gấp, lốp xe ma sát trên mặt đường, phát ra thanh âm chói tai. Hoa Linh lực chú ý đều tập trung ở trên con cá ngựa nhỏ, cả người theo quán tính không tự chủ được ngã về trước…
Mắt thấy Hoa Linh sắp đụng phải lưng ghế phía trước, cánh tay từ bên cạnh duỗi tới, ôm lấy thân mình Hoa Linh, sau đó ổn định.
Lúc xe dừng hẳn, Trầm Sa hạ vách ngăn, nhìn thấy cảnh tượng chính là, Hoa Linh được Ngao Túc vững vàng ôm vào trong lòng.
Trầm Sa mặt không biến sắc, nói với Hoa Linh: “Linh Vương điện hạ, phía trước xảy ra chuyện.”
Hoa Linh nghe vậy, nhanh chóng từ trong lòng Ngao Túc đứng dậy, mở cửa xuống xe, sốt ruột nhìn xung quanh, nhìn thấy hai xe Tiên giới và Thế gian đều bình an vô sự ngừng lại, lúc này mới khẽ thở ra một hơi.
Bên trong xe Ngao Túc đang mở ra bản đồ phân bố địa hình, khẽ nhíu mày một chút.
Hoa Linh lên xe, nhìn Ngao Túc mở bản đồ 3D, mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngao Túc chỉ về một đường hầm đằng trước cách đó không xa nói rằng: “Hẳn là đường hầm phía trước bị lún gây nên ách tắc.”
Hoa Linh nhìn tứ phía, nơi này chỉ có đường hầm này là có thể đi, không khỏi mở miệng nói: “Coi bộ không thể làm gì khác hơn là chờ một chút.”
Trên đường cao tốc phía sau, xe dừng lại càng ngày càng nhiều, dần dần trở nên thành một bãi đậu xe lớn. Hoa Linh ngồi trong xe coi Cừu vui vẻ suốt một tiếng, đường hầm phía trước vẫn chưa có dấu hiệu sửa xong.
Mà lúc này chính là giữa trưa, mặt trời chói chang phủ trên đầu, nhiệt độ càng ngày càng cao lên. Nhóm người xuống xe hít thở không khí dần dần đều về lại trong xe.
Nắng nóng kéo dài, sóng nhiệt cuồn cuộn, không có dấu hiệu giảm bớt chút nào. Lại qua một canh giờ, trên đường cái đã không còn một bóng người, tất cả mọi người đều trốn vào trong xe mở máy điều hòa.
Ngao Túc liên tục nhìn chằm chằm vào bản đồ 3D trầm tư, không nói lời nào.
Lại thêm nửa giờ, Hoa Linh rốt cục cảm giác được tình huống có chút không đúng, trong xe máy điều hòa nhiệt độ đã điều chỉnh đến mức thấp nhất, nội thất trên xe lẫn cửa kính chạm vào cũng gần như phỏng tay.
Hoa Linh tắt Cừu vui vẻ, hạ cửa xe xuống một chút, nhất thời một luồng sóng nhiệt phả vào mặt, không khí nóng rực thậm chí có chút bức người. Cá ngựa nhỏ ngồi trên gối đầu hắn nhanh chóng cuộn thành một vòng tròn, lăn tới cạnh chân hắn tránh né nhiệt khí.
Hoa Linh quay đầu nhìn về phía Ngao Túc, mở miệng hỏi: “Bên ngoài nhiệt độ là bao nhiêu?”
Ngao Túc chuyển sang chế độ hiển thị nhiệt độ, chỉ thấy trên bản đồ nhanh chóng xuất hiện rất nhiều cái chấm tròn màu đỏ, bên cạnh hiện lên số nhiệt độ, Hoa Linh định thần nhìn lại, bình quân giá trị đều là ba mươi tám độ trở lên, khu vực cao nhất chính là bên trong đường hầm kia, lúc này đã đến bốn mươi ba độ.
Hoa Linh nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Hải thị mùa hè lúc nóng nhất bình quân nhiệt độ cũng mới chỉ có ba mươi sáu độ, nơi này còn là hướng Bắc, sao lại nóng như vậy?”
Ngao Túc chỉ chỉ đường hầm, mở miệng nói: “Đường hầm này có chút vấn đề.”
Hoa Linh nhíu nhíu mày, mở máy truyền tin, chuyển đến mục thảo luận hội nghị, mở miệng nói: “Tất cả mọi người đều ở đây à?”
Chỉ thấy không trung hiện ra một loạt hình ảnh mặt người, Ngao Tứ lười biếng mở miệng nói: “Linh Vương điện hạ, có gì chỉ giáo.”
Hoa Linh nhìn bản mặt lưu manh của hắn, trong lòng dâng lên chút phản cảm, không khỏi châm chọc nói: “Nhị Thái tử điện hạ, nghe nói Long cung Thái tử cũng có thể hô mưa gọi gió, giờ nhiệt độ bên ngoài đã sắp sánh ngang với Hỏa Diệm Sơn rồi, lão gia ngài mau ban cho một cái hắt hơi gọi mưa đê.”
Ngao Tứ tiếp tục nói: “Không khéo, vừa vặn đến phiên tôi đây, Cao Thủy Châu đổi người rồi, nếu không ngài mau gọi điện Tiểu Cửu, bảo nó tới khóc cho.”
Hoa Linh hừ lạnh nói: “Thật không biết Long cung tuyển Thái tử kiểu gì, ngoại trừ ra ăn chơi đàn đúm, cậu còn có thể làm cái gì?”
Ngao Tứ nghe cũng không giận, nhướng mày cười nói: “Linh Vương điện hạ, thứ tôi biết còn nhiều lắm, bằng không chúng ta tìm cơ hội giao lưu tìm hiểu một chút?”
Trong hình ảnh ánh mắt Ngao Tứ mang theo vài phần phong lưu phóng túng, ý tứ sâu xa nhìn Hoa Linh.
Hoa Linh há có thể không nhìn ra hắn đang cười nhạo, đang muốn mở miệng đáp trả, một bên Ngao Túc nhàn nhạt mở miệng nói: “Ngao Tứ.”
Ngao Túc thanh âm không lớn, cũng không nhiều lời, chỉ là đơn giản gọi tên, Ngao Tứ thần sắc lập tức nghiêm chỉnh, thu liễm vẻ mặt sắc lang, không lên tiếng nữa.
Hoa Linh hơi kinh ngạc nhìn Ngao Túc, người sau thần sắc bình tĩnh, không chút gợn sóng, kỳ thực Hoa Linh sớm đã phát hiện tuy rằng Ngao Túc không nói nhiều, tính cách cũng có chút lạnh nhạt, thế nhưng quanh người hắn tỏa ra loại khí chất trầm ổn có thể cho người ta có cảm giác tin cậy, so với Ngao Tứ phóng đãng bất kham chỉ biết phá game hoàn toàn không thua kém.
Rõ ràng Ngao Túc mới phải là ứng cử viên thích hợp nhất làm Thái tử Long cung, vì sao lại lập Ngao Tứ, Hoa Linh nghĩ mãi mà không ra.
Bất quá giờ này không phải là lúc để cân nhắc những vấn đề này, Hoa Linh thu hồi tâm tư, tiếp tục nói với mọi người nói: “Bên ngoài nhiệt độ rất cao, tình huống có chút không bình thường.”
Kim Lan nói: “Đúng là như thế, tôi mới vừa kiểm tra, khu vực này bình quân nhiệt độ hằng năm đều chỉ trên dưới hai lắm độ, hiện tại đã quá bốn mươi độ, rất không bình thường. Nếu như còn tiếp tục như vậy, e rằng những người trên đường sẽ xuất hiện tình huống mất nước say nắng.”
Hoa Linh nhìn cửa đường hầm phía trước, hỏi: “Đã qua hơn ba tiếng, bên trong còn chưa sửa xong sao?”
Ngao Tứ trả lời: “Đội thi công phía trước đã đi ra rồi, coi bộ là bên trong đường hầm nhiệt độ quá cao không làm được, chắc là muốn chờ đến sau khi trời tối mới đi vào.”
Ngao Túc nhìn nhiệt độ trên bản đồ 3D vẫn đang chầm chậm tăng dần, khẽ cau mày nói: “Dữ liệu biểu hiện, nhiệt lượng ở khu vực này vốn không phải từ bên ngoài, mà là từ bên trong đường hầm, chỉ sợ thời gian kéo dài càng lâu, nhiệt độ bên trong sẽ càng tăng.”
Hoa Linh híp mắt, mở miệng nói:
“Tôi vào xem xem.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ
Quyển 1 - Chương 15: Món lễ vật đầu tiên .
Quyển 1 - Chương 15: Món lễ vật đầu tiên .