Ánh nắng sáng sớm ấm áp, xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên giường lớn trong khách sạn, bên trên cái giường tròn đường kính hai mét, một bóng người cuộn lại trong ổ chăn, phía dưới chăn có một chỗ phồng lên lớn chừng cây nấm, thỉnh thoảng chăn lại phập phồng theo tiết tấu nào đó. Mái tóc dài màu đen xõa ra trên gối trắng như tuyết, che đi nửa khuôn mặt của người trên giường.
Giữa kẽ hở bên trong những sợi tóc lộ ra khuôn mặt nằm nghiêng tinh xảo của Hoa Linh, y nhắm hai mắt, lông mi thật dài hơi run rẩy, lông mày cau lại, hàm răng cắn chặt môi dưới, cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
“Ân, hừ… A…”
Một hồi lâu sau, cằm Hoa Linh khẽ nâng, hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, hô hấp rõ ràng trở nên hơi gấp gáp, đầu hơi ngửa về đằng sau, lộ ra đường cong xinh đẹp, thân thể căng thẳng, thân thể dưới chăn giãy dụa, tốc độ di chuyển cũng càng nhanh hơn, mấy giây sau, theo tiếng rên phát ra nơi cổ họng, Hoa Linh thần sắc thư chậm lại, hô hấp cũng chuyển thành chầm chậm kéo dài, ngực hơi phập phồng, động tác dưới chăn cũng thuận theo ngừng lại, sau đó, đầu hắn lệch qua một bên gối, tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ say.
Mấy phút sau, điện thoại di động đầu giường vang lên tiếng báo thức, Hoa Linh duỗi ra một cái cánh tay, mơ mơ màng màng tìm điện thoại di động, trong khoảnh khắc vươn tay trái ra, Hoa Linh sâu sắc cảm nhận được xúc cảm lạnh như băng ở đầu ngón tay trái, y dừng lại động tác vươn tay, mở mắt ra.
Đúng như dự đoán, trên tay một mảnh trọc vật trắng xóa sềnh sệch.
Hoa Linh chớp mắt, vén chăn lên, nhìn thấy ga trải giường ướt một mảnh, không khỏi chửi tục một câu, sau đó đứng dậy, lắc đầu đi vào phòng tắm.
Mấy ngày nay, hầu như mỗi sáng thức dậy đều là bộ dáng này, từ lúc trở về từ Long cung, mình tuốt đến chăm chỉ như ong, Hoa Linh ngẩng đầu trầm tư, từng giọt nước rơi trên mặt, dòng nước ấm áp chảy qua toàn thân, như một bàn tay lớn vuốt ve thân thể, Hoa Linh hưởng thụ cái cảm giác này, trong đầu lại không tự chủ được hiện lên một khuôn mặt anh tuấn.
Trong lúc vô tình, tiểu Hoa Hoa dưới thân mơ hồ ngẩng đầu lần thứ hai, sắc mặt Hoa Linh tối sầm lại, cắn răng, chỉnh mức nước ấm xuống thấp nhất, trong nháy mắt, một luồng nước lạnh như băng chảy từ đầu xuống chân, dội cho tiểu Hoa Hoa cũng ủ rũ.
Tắm xong, Hoa Linh tinh thần phấn chấn tùy tiện quấn khăn tắm bên hông, xuyên qua phòng ngủ, đi tới phòng bên trong, thoạt nhìn như một thư phòng, Hoa Linh ngồi trên ghế sau bàn, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nước trên tóc chảy xuống, đi theo thân thể chảy qua lồng ngực trắng nõn.
Y lôi ngăn kéo ẩn hình dưới bàn, bên trong có một nút lệnh màu đỏ đang lòe lòe sáng. Y thân thủ nhấn một cái, một luồng sáng từ sau rèm treo tường bắn ra, chiếu lên vách tường đối diện một khung hình diện tích một mét vuông.
(*) Đoạn này bạn chém bừa đấy, các bạn cứ xem như hai ảnh đang video call cho nhau đi, vì là Ma vương nên level xài đồ có khác tí so với bình thường
Hoa Linh xoa mái tóc ướt nhẹp, ngẩng đầu nhìn người trong hình ảnh.
“Liêm? Hôm nay sao lại là cậu, Ế đâu?”
Hoa Linh hơi hé mắt ra, trong giọng nói mang theo kinh ngạc.
Phi Liêm nhìn nửa thân trần của Hoa Linh, ngẩn ra, sau đó sầm mặt nhíu mày, bất mãn mở miệng nói: “Bình thường cậu toàn dùng cái dạng này nói chuyện với Ế?”
Hoa Linh lấy tay chống cằm, mở miệng nói: “Ờ, Ế còn khen da dẻ tớ dạo này tốt hơn rất nhiều, sao, cậu ghen à?” Dứt lời, trong mắt Hoa Linh loé ra một tia bỡn cợt, cười xấu xa nhìn Phi Liêm mặt lạnh ăn tiền từ J bích biến thành K bích.
Phi Liêm lúng túng nửa ngày, cuối cùng trợn mắt giận dữ nhìn Hoa Linh, nghiêm nghị mở miệng nói: “Năm nay sẽ diễn ra hội nghị giữa tam giới, Thần Đồ ôm bà xã đi bơi vòng quanh bốn mươi quốc gia Châu Âu, trong thời gian ngắn dự là không về được, cho nên năm nay cậu cũng phải tham gia.”
Hoa Linh nghe vậy, đỡ trán nói: “Thần Đồ cùng Tiểu Cửu đã đi ra ngoài sắp ba tháng rồi, ở thế gian, thời gian người bình thường nghỉ đẻ cũng hết rồi, Ma tôn nghỉ cưới vì cái lông gì mà dài thế?!”
Phi Liêm nhìn Hoa Linh một cái, nói: “Nếu cậu kết hôn, tớ cho cậu ba năm trăng mật luôn.”
Hoa Linh nghe vậy thì mỉm cười: “Được được, cậu nhớ cho kỹ câu nói này, đến lúc đó không cho đổi ý.”
Phi Liêm thần sắc hơi hoãn lại, tiếp tục nói: “Năm nay hội nghị tam giới sẽ diễn ra tại hải thị chỗ cậu đang ở, lịch sắp đến rồi, cậu chuẩn bị một chút, chờ Ế trở về, tuần sau chúng tớ sẽ đi đến đây.”
Hoa Linh không tình nguyện nói: “Nhất định muốn tớ tham gia sao, cái loại hội nghị chính thức nghiêm túc này thật sự không hợp với tớ, mấy ngày trước tớ vừa mới hẹn một tiểu thịt tươi rất hợp khẩu vị, tuần sau muốn đi tắm suối nước nóng. Úc Lũy đâu? Thần Đồ không ở đây, có thể gọi cậu ta tham gia mà, dù gì cũng là một Ma tôn, nên thực hiện một chút nghĩa vụ chứ?”
Phi Liêm cắn răng nói:” Đừng nhắc đến Úc Lũy, từ khi cậu ta chơi game online bắt đầu mê mẩn Cái Bang, chính hắn cũng sắp thành Cái ca. Hắn mà đi sẽ ảnh hưởng trầm trọng đến hình tượng của Ma giới chúng ta.”
Hoa Linh nghe vậy cười ha ha nói: “Cái ca, ha ha ha, cậu đừng nói, Úc Lũy còn như…”
Phi Liêm đem đề tài bị dời đi kéo trở về tiếp tục nói: “Lần này bên yêu cầu mở hội nghị là tiên giới, trước đó vài ngày nghe nói khách sạn tổ chức xảy ra chút vấn đề, hiện đang chỉnh đốn và cải cách, nếu như cậu có hứng thú có thể liên hệ người phụ trách của tiên giới, nói không chừng có thể mở ra một cuộc làm ăn đấy.”
Hoa Linh nghe vậy, khinh thường nói: “Không muốn, tớ không thiếu tiền, cũng không muốn trong khách sạn của tớ có mùi tiên khí khó ngửi.”
Phi Liêm chần chừ một lúc, mở miệng nói: “Còn có một việc, phải nói cho cậu.”
Nghe ngữ khí Phi Liêm có chút ngưng trọng, Hoa Linh ngẩng đầu lên, hơi nhướng mày nhìn hắn, Phi Liêm mở miệng nói: “Đêm qua Dưỡng Tâm Điện có biến.”
“Biến gì?” Hoa Linh hơi rùng mình.
Phi Liêm mở miệng nói: “Vũ khí của Hình Thiên bị mất trộm.”
“Cái gì?!”
Hoa Linh nghe vậy cả kinh giật bắn người, trực tiếp từ trên ghế đứng lên, ngữ khí kích động: “Ai có thể vào Dưỡng Tâm Điện trộm đồ chứ?! Hộ vệ đâu? Cổn Cổn đâu?”
Việc Hoa Linh kích động không nằm ngoài dự tính của Phi Liêm, trong mắt hắn có mấy phần thẹn thùng, nói: “Dưỡng Tâm Điện xưa nay chưa từng an bài hộ vệ, bởi vì tớ và Ế cũng chưa từng nghĩ tới lại có người dám vào đó trộm đồ, trạng thái của Cổn Cổn mấy ngày trước không tốt lắm, luôn cắn loạn lung tung, Ế nói có thể nó đã đến kỳ động dục, cho nên đưa nó đến biệt viện trong Vũ Thần Điện. Sáng nay lúc Ế đến Dưỡng Tâm Điện, phát hiện không thấy vũ khí của Hình Thiên đâu, mà ba món binh khí khác vẫn còn, hôm nay Ế đang điều tra chuyện này.”
Hoa Linh sờ môi, vẻ mặt bất cần đời lúc trước quét đi sạch sành sanh, y cau mày, trong mắt bắn ra một tia tàn nhẫn không hợp với ngũ quan ôn nhu tuấn tú, mở miệng nói: “Tớ lại muốn xem xem, là thần thánh phương nào, có lá gan lớn như vậy.”
Phi Liêm nói: “Yên tâm, chuyện này chúng ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cháy nhà ra mặt chuột, chúng ta nhất định sẽ tìm di vật của Hình Thiên về.”
Hoa Linh nghe giọng điệu kiên định của Phi Liêm, tâm tình hơi dịu đi một chút, ngồi xuống ghế, tiếp tục chống cằm, có chút ủ rũ nói: “Vừa phải bắt trộm, vừa phải tham gia hội nghị, thật phiền, nói không chừng còn phải dẹp luôn lịch trình tốt đẹp với tiểu thịt tươi.”
Phi Liêm nhìn cánh tay trắng nõn để trên bàn của Hoa Linh, mở miệng hỏi: “Ngân Linh, cánh tay của cậu thế nào rồi?”
Hoa Linh nghe vậy, nhấc cánh tay trái lên, khẽ run cổ tay, nói rằng: “Khôi phục khá tốt, đại hoàng tử Long cung Ngao Túc tính tình hơi quái lạ, nhưng y thuật quả thật không tệ. Ế nói Ngao Túc dùng phương thức trị liệu rất đặc biệt, ngay cả hắn cũng không biết có phương pháp khôi phục nhanh như vậy.”
Hoa Linh nhìn cổ tay của mình, ánh mắt lộ ra một tia kinh dị, tựa hồ có lời gì muốn nói, cuối cùng không nói ra miệng, hắn thở dài, cuối cùng lại nói: “Ngược lại, dùng rất tốt, dù sao so với càng cua râu bạch tuộc cũng mạnh hơn nhiều.”
Phi Liêm mở miệng nói: “Ừ, vậy thì tốt, Ngao Túc nổi danh là thiên tài khoa học trong tam giới, chỉ là nghe đồn tính cách hắn cứng nhắc lương bạc, ít khi giao thiệp với người khác, lần trước lúc cậu đi Long cung, hắn thế mà chủ động đưa ra ý muốn chữa trị cánh tay cho cậu, thật sự làm người khác rất bất ngờ.”
Khóe miệng Hoa Linh hơi lệch, nói: “Tớ cũng rất bất ngờ, nói đi nói lại, Ngao Túc thoạt nhìn không đơn giản như bề ngoài, tuy tu vi kém xa tớ, thế nhưng biết không ít thủ đoạn bàng môn tà đạo, lần trước tớ không cẩn thận mới bị hắn nhốt trong Long cung.”
Phi Liêm có chút bất ngờ: “Nghe giọng điệu này, cậu có bất mãn gì với hắn à? Nói thế nào hắn cũng coi như ân nhân của cậu, nếu không có hắn giúp cậu chữa trị, cánh tay của cậu muốn khôi phục như bình thường ít nhất cũng phải đợi thêm mấy trăm năm.”
Hoa Linh đưa tay vén mái tóc dài ẩm ướt, khẽ cau mày nói: “Loại cảm giác bị người cưỡng bách trị liệu không thoải mái chút nào, hơn nữa, quan trọng nhất là sự tình xảy ra trong mấy ngày ở Long cung ấy tớ nhớ không rõ lắm, không biết Ngao Túc dùng thủ đoạn kỳ quái gì, bây giờ một chi tiết nhỏ trong quá trình chữa trị tớ cũng không nhớ nổi, tớ ghét nhất bị người khác khống chế.”
Hoa Linh giơ tay trái lên, nhìn cánh tay trắng nõn, ánh mắt có chút nghiêm nghị.
Phi Liêm thấy thế, tiếp tục nói: “Bất kể thế nào, hắn là anh của Tiểu Cửu, xem quan hệ giữa cậu và Tiểu Cửu, hắn sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng đến cậu đâu.”
Hoa Linh khẽ gật đầu, ngậm miệng không nói.
Sau đó, Phi Liêm thông báo vài việc liên quan đến hội nghị tam giới, hai người liền kết thúc cuộc nói chuyện.
Hoa Linh ngửa về đằng sau, nằm trên ghế tựa, không khỏi nghĩ tới cảnh tượng ở Long cung. Sau khi bị Ngao Túc đưa vào Long cung, Hoa Linh cảm thấy đến đầu óc của mình luôn mơ mơ màng màng, tứ chi vô lực, vừa mệt vừa buồn ngủ, trong giấc mộng tựa hồ thân thể bị quấn lấy, bên trong một mảnh ấm áp, không khí luôn quanh quẩn một mùi hương dễ ngửi thơm ngọt. Mấy ngày sau, y vẫn luôn tham luyến cảm giác thư thái tốt đẹp này, cuối cùng quyết định buông lỏng trầm mê trong đó.
Có mấy lần tỉnh lại, y đều nhìn thấy khuôn mặt của Ngao Túc ngay trước mắt mình, mặt Ngao Túc hình như phá lệ hiện ra suất khí dụ người, thế nhưng biểu tình thanh lãnh và ánh sáng lóe lên trong mắt hắn lại khiến người ta không rét mà run.
Thế nhân đều biết Ma vương điện hạ Ngân Linh Tử yêu thích sắc đẹp, thế nhưng Hoa Linh hoàn toàn không có tâm tư gì với Ngao Túc có giá trị nhan sắc khá cao, bởi vì Hoa Linh ý thức được, Ngao Túc không dễ chọc, tuy rằng mới gặp mặt một lần, nhưng Linh Vương điện hạ duyệt qua vô số người liếc mắt đã nhìn ra thuộc tính phúc hắc cấm dục của Ngao Túc, y không có ý định rước phiền toái về cho mình, vẫn là tiểu thịt tươi đơn thuần khả ái tiểu thích hợp với hắn hơn.
Vì vậy, sau khi chữa xong cánh tay, Hoa Linh không tiếp xúc quá nhiều với Ngao Túc, đơn giản nói cảm ơn xong liền quay về nhân gian, nếu như có lời muốn nói, Hoa Linh thật tâm hy vọng sẽ không gặp lại Ngao Túc lần nào nữa.
Nhưng mà…
Hoa Linh cúi đầu, nhìn tay trái của mình bất tri bất giác dịch đến tiểu Hoa Hoa tuốt đến bất diệc nhạc hồ, vừa đau vừa sướng.
(*) bất diệc nhạc hồ: ý chỉ làm việc gì đó đến quên luôn cả trời đất.
Từ lúc từ Long cung trở về, chỉ cần vừa nghĩ tới Ngao Túc, cái tay này sẽ tự động chạy đi thân thiết với tiểu Hoa Hoa.
Giời ạ, chuyện này rốt cuộc là thế nào, Ngao Túc, mi dám gắn dụng cụ điểu khiển từ xa trong tay lão tử a a a!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ
Quyển 1 - Chương 2: Cánh tay fake
Quyển 1 - Chương 2: Cánh tay fake