Ly Hận Thiên ngoài ý muốn nhìn thấy Ly Tiêu Sơn.
Ly Tiêu Sơn mới ở Thanh Mai các dùng bữa xong thì đi ra, nhìn thấy Ly Hận Thiên chỉ ngây ngốc mà đứng yên ở một chỗ này sắp biến thành một pho tượng người nên lão liền tới đây xem xét. Lão không phải quan tâm y, mà là theo thói quen muốn định dạy dỗ giáo huấn y một trận.
Ly Hận Thiên cũng đã nhìn ra. Bất quá tâm trạng của y hôm nay thật không tốt. Ngày trước, y luôn luôn phải nén giận đều để im mà bị mắng một trận còn chưa tính. Bất quá hôm nay, nếu Ly Tiêu Sơn còn mở miệng ra nói cái gì quá khó nghe đối với y, thì Ly Hận Thiên cảm thấy, y khó mà có thể khống chế không được tính tình của mình mà phát cáu lên.
Y biết bản thân đánh không lại Ly Tiêu Sơn. Ở nơi này, dù y có đấu với bất kì một ai thì y cũng sẽ đều đánh không lại. Bất quá Ly Hận Thiên đã chịu đủ lắm rồi, y thật sự là nuốt không trôi cục uất ức, giận dữ này nữa. Cứ một lần rồi lại một lần, bọn hắn thật khi dễ kẻ khác như vậy, chuyện gì cũng nên có giới hạn của nó…
Người ta vẫn có câu, trên thân con dê hiền lành thì bộ lông của dê là không thể đụng chạm vào nhất a……
Bất quá lần này Ly Tiêu Sơn hình như không để ý đến y. Tuy rằng mỗi lần lão đều sẽ giáo huấn y, nhưng lúc này Ly Tiêu Sơn cảm thấy nói với Ly Hận Thiên thêm một câu, chỉ là đang lãng phí thời gian của lão mà thôi. Cho nên đối với y mà nói, lão luôn luôn không muốn nói nhiều.
Chỉ là theo thói quen mà định trách cứ vài câu mà thôi.
– Dạo này, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn. Thời gian dùng bữa, cũng không đến Thanh Mai các. Ly Hận Thiên. Mấy ngày nay cái gia đình này đã bị ngươi làm cho ầm ĩ đến gà chó cunhukhông yên. Nên tự mình nhớ lấy, sự nhẫn nại của ta đối với ngươi cũng có giới hạn.
Ly Tiêu Sơn nói xong, giống như cũ, cũng không quan tâm đến Ly Hận Thiên, mà chân lão đã trực tiếp bước đi.
Ly Hận Thiên nhìn bóng dáng ngạo mạn kia. Y cảm thấy tính tình của Mộc Nhai cùng với con người của Ly Tiêu Sơn bày ra cũng có vài phần tương tự…
Tính cách thật ác liệt.
Y đột nhiên rất muốn đối với Ly Tiêu Sơn mà giơ lên ngón tay giữa.
Bất quá cuối cùng, Ly Hận Thiên vẫn là nhịn xuống.
Y đã nghe nha hoàn nói qua. Mỗi người Ly Hận Thiên đều cùng với Ly Tiêu Sơn dùng bữa tối. Mộc Nhai va Ly Lạc chỉ cần ở trong phủ cũng sẽ đến dùng chung. Tuy rằng không có kẻ nào yêu cầu qua, nhưng điều này đã là quy luật. Nhưng mà y lại không có tâm trạng đó, y không muốn cùng bọn hắn ngồi chung bàn mà ăn cơm. Chẳng lẽ cả việc này cũng không thể làm sao?!
Lại muốn dùng thái độ châm chọc khiêu khích đối với y sao?
Lão đối với y là nhẫn nại có giới hạn. Vậy thì đại nạn của Ly Hận Thiên đã sớm trôi qua rồi!
Đứng ở trước Thanh Mai các, Ly Hận Thiên híp mắt mà nhìn hạ nhân bận rộn dọn dẹp. Đám người hầu đang ở trong mà đem các dĩa thức ăn còn thừa lại mà dọn đem đi xuống. Nam nhân liền kinh ngạc mà cứ đứng yên nhìn cảnh đó trong chốc lát. Tiếp theo, y sải bước hướng vào bên trong Thanh Mai các mà bước đi.
Có một số việc, y đã lập tức nghĩ thông suốt.
Giống như là vừa bồn cầu vừa bị nghẹt một tháng, hôi thối khó chịu khong ngừng lại đột nhiên được khơi thông. Ý định của Ly Hận Thiên đột nhiên rất rõ ràng, miệng y kêu lên một tiếng vui sướng.
Y nghênh ngang, liền trực tiếp hoàn toàn ngồi bên bàn ăn đang dọn dẹp. Y đột ngột xuất hiện, khiến cho hạ nhân đang dọn liền hoảng sợ. Ly Hận Thiên cho phép bản thân xem như không thấy gì cả. Tiếp y chỉnh lại tư thế ngồi, phía sau lưng dựa vào thành ghế,y kéo cao hai chân lên bắt chéo, cực kỳ kiêu ngạo kêu hạ nhân, chuẩn bị cho y một chút thức ăn. Y còn chưa có dùng bữa.
Mặc kệ là Ly Hận Thiên ở Ly phủ có không có bao nhiêu địa vị trọng yếu đi nữa, chung quy y vẫn là chủ tử của đám người này. Vì vậy nên không bao lâu, trên bàn liền bày ra hai dĩa xào rau, một dĩa rau trộn, cộng thêm một phần canh gà liền lục tục mang lên. Một mình y thì ăn không nhiều lắm, nên cũng không kêu hạ nhân chuẩn bị gì quá nhiều. Khi món cuối được bưng lên, nam nhân còn kêu hạ nhân mang cho y một bầu rượu.
Y muốn hảo hảo mà uống một trận.
Ánh mắt của bọn hạ nhân càng ngày càng kỳ quái. Ly Hận Thiên hoàn toàn lựa chọn là không thèm để ý tới. Từ sau khi đến thế giới này cho tới tận bây giờ, y luôn luôn phải giả ra một vẻ đáng thương. Y chịu đủ rồi. Hôm nay, y phải trải qua cảm giác được làm đại gia đến nghiện này mới thỏa lòng a.
Ly Hận Thiên trực tiếp liền uống vào một chén rượu. Y cắn răng “tê” một tiếng. Rượu này thực cay, cay xé cả cổ họng. Bất quá thực phù hợp với cảm xúc bây giờ của y. Y cần phải hảo hảo mà phóng túng một lần.
Thực tận hứng.
Chân của nam nhân chân đặt lên dựa vào thành ghế, tay áo bị xắn lên. Tay trái y khoát lên trên đùi gấp khúc. Tay phải hào phóng mà gắp lên đồ ăn mà liền hướng miệng trực tiếp ném vào. Tư thế này của Ly Hận Thiên này có vài phần rất giống với khí phách của Lương Sơn hảo hán. Bất quá bộ dáng đang bày ra của y khiến cho bọn hạ nhân hai mặt đều ngạc nhiên mà nhìn nhau. Đám người này chưa từng thấy qua hình ảnh của một Ly Hận Thiên như vậy…
Y chỉ là kẻ thay thế cho chủ nhân của thân thể Ly Hận Thiên này mà tiếp nhận nó. Đúng vậy, y là kẻ thừa nhận luôn thân phận của người nọ. Từ đầu tới cuối y đều muốn sắm vai thành một nhân vật Ly Hận Thiên này thật tốt, vì là bảo toàn tính mạng của bản thân, cũng không muốn sinh ra nhiều chuyện lắm phiền hay sai lầm.
Nhưng y không nghĩ tới, gia đình này của Ly Hận Thiên phiền lại phức tạp như vậy, toàn những kẻ loạn thất bát tao, cùng với chuyện này nọ mệt mỏi.
Ngay từ đầu, những điều này đã vượt qua phạm vi của một gia đình ở một người bình thường rồi. Thật sự, dù y đã xem phim trên truyền hình hoặc là đã coi qua tiểu thuyết cũng chưa từng thấy một đoạn cẩu huyết cao trào như vậy.
Cái này phải gọi là cái gì nhỉ. Là gia đình chó má, nhi tử biến thái, lão cha biến thái. Chỉ mỗi một mình y là trên lưng đè nặng xui xẻo mà bị khi nhục, kéo theo vận mệnh bi thảm mà bị áp bức như vậy.
Bọn hắn hợp nhau mà giận dữ đến mà khi dễ một mình y.
Ban đầu y vốn không có nhi tử. Bây giờ đột ngột lòi đâu ra nhiều tên nhi tử như vậy. Y không thể phủ nhận là lúc biết được, y mang theo kinh ngạc mà cùng lúc đo, càng nhiều hơn là cảm giác kinh hỉ và vui sướng.
Y thực tự nhiên liền tiếp nhận.
Lúc trước Ly Hận Thiên thực vô tư vui vẻ, tự tin tràn đầy mà chào đón tương lai trước mắt. Nhưng lúc đó, y lại không nghĩ tới, hiện thực cùng với lý tưởng là chênh lệch vô cùng lớn.
Tất cả hết thảy những việc này, đều kém khá xa so với tưởng tượng y. Hoặc là rõ ràng nói chính xác hơn là đi ngược hoàn toàn với suy nghĩ của y. Mối quan hệ vặn vẹo giữa y cùng đám con của y, còn có hình thức ác liệt của cái gia đình này nữa…
Luc đó Ly Hận Thiên cũng đã dốc hết sức mình mà cố gắng, lại rất kiên trì. Y nghĩ rằng, y không muốn cùng bọn hắn so đo mà lại dẫn tới bất hòa. Y lại trả giá nhiều một chút, hi sinh thẻm một chút nữa. Con của y sẽ hiểu được ý muốn của y, sẽ tiếp nhận y. Nhưng mà sự kiên trì của y lại đổi lấy vẫn là cùng một loại kết quả như thế này…
Nhận lấy hiểu lầm, vũ nhục, châm chọc. Thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi đến rã rời.
Y lại kiên cường một lần nữa cũng là lãnh chịu đủ thêm một ngày.
Suy nghĩ ảo tưởng của y vốn thật tốt đẹp là vậy, nhưng tất cả đều đã bị hiện thực đánh vỡ hoàn toàn. Y muốn giả bộ kiên cường cũng không nổi nữa. Y cứ như vậy mà tiếp tục ở đây không phải bị Mộc Nhai đùa chết, thì cũng sẽ bị này bầy bạch nhãn lang này ép buộc đến chết.
Y cũng đã nhìn ra. Dù y có đối xử với bọn hắn thật tốt đi nữa, thì đều cũng sẽ không có một chút tác dụng nào. Dù chuyện cũ đã qua đi, y có tha thứ tất cả sai lầm của bọn hắn đi nữa, thì ngay từ đầu bọn hắn cũng vốn không định đem mọi chuyện khôi phục lại như ban đầu.
Bọn hắn vốn quen với việc làm một nhân vật vô cùng lợi hại rồi.
Dựa vào cái gì y liền xui xẻo như vậy?Dựa vào cái gì, lại muốn y phải thừa nhận chịu đựng những việc này?
Y cũng không quan tâm quá khứ ngày trước của Ly Hận Thiên, là vì nguyên nhân quan trọng đến mức nào mà cần phải chịu nhục để ở lại trong cái nhà có cái gia đình vặn vẹo như thế này. Tóm lại y là nhịn không nổi nữa cũng chịu đủ lắm rồi. Vì khỏe mạnh sau này của y, cũng vì trạng thái tinh thần hay suy nghĩ của y trong tương lai. Ly Hận Thiên không nghĩ đến kết cục cuối cùng để kết thúc cuộc sống này lại là buồn bực mà chết, hoặc là có triệu chứng rõ ràng của bệnh thần kinh.
Chủ nhân trước của thân thể Ly Hận Thiên này ở quá khứ có thể nhẫn, y thì đầu hàng người nọ rồi. Kỳ thật y cùng với cái gia đình này một chút liên quan cũng đều không có. Bất quá linh hồn y chỉ là trùng hợp mà nhập vào thể xác này mà thôi. Những trách nhiệm mà chủ nhân của thân thể Ly Hận Thiên này từng đeo trên lưng thì y vẫn có thể tiếp tục hay nói là, y nguyện ý thay người nọ tiếp tục mà gồng gánh những trách nhiệm đó. Nhưng là, ở hoàn cảnh bây giờ mà nói lưng y gánh không nổi nữa…
Ca từ cũng đều đã xướng lên. Tuồng hát diễn ra. Đánh thắng được thì liền đánh. Đánh không lại, thì y bỏ chạy.
Dù sao bọn hắn cũng không coi y là cha, Ly Tiêu Sơn cũng không coi y là nhi tử.
Bọn hắn không cần y, Gia đây cũng không thèm hầu hạ các ngươi đâu!
Y vẫn sẽ không đem quốc tỉ trả lại cho Khâm Mặc. Y đã tận tình khuyên bảo hắn, lời gì nên nói hay không nên nói, y cũng đã nói ra. Bởi vì y là cha của hắn, y không muốn nhìn Khâm Mặc đi chịu chết. Cái quốc tỉ chó má gì đó lớn bao nhiêu, có bộ dáng gì đi nữa y còn không biết nữa là. Ngược lại y đã bị Khâm Mặc nói là y phiền đến mức hắn không chịu nổi được nữa.
Còn có Ly Lạc cùng với tên Mộc Nhai kia, vốn không có việc gì lại bỗng dưng phát giận, biến y thành giống như bao cát mà trút hết lên. Từ đầu đến cuối, y vẫn nghĩ Văn Diệu vẫn là tốt hơn một chút. Nhưng vào ngày hôm qua, Văn Diệu lại dùng một loại phương thức khác mà vũ nhục y.
Ở trong mắt bọn hắn, y vốn là kẻ phiền phức khiến người khác không chịu đựng được nữa.
Quá khứ ngày trước của chủ nhân thân thể Ly Hận Thiên này là bởi vì đủ loại lý do mà cần phải cam chịu loại quan hệ này, cũng thật kiên trì chịu đựng tất cả. Nhưng ngày hôm nay, Ly Hận Thiên đã cùng với người nọ ở trong quá khứ là hai kẻ khác nhau hoàn toàn.
Y không có đạo lý gì mà cần phải thay người nọ mà tiếp tục gánh vác trách nhiệm hay thân phận gì đó của thân thể Ly Hận Thiên này nữa. Bọn hắn tranh đấu muộn loại bỏ nhau xem nhẹ y. Ân oán của bọn hắn cùng y đến một chút liên quan cũng đều không có!
Y không hề có khuynh hướng thích bị ngược đãi, việc tự đối xử tử tế với bản thân mình so với bất kì cái gì cũng đều trọng yếu hơn rất nhiều. Y đã tận lực mà nhẫn, nhưng bọn hắn lại khinh người quá đáng…
Một đám đều chọn y, nghĩ y là quả hồng mềm mà tùy tiện hung hăng nhào nắn mà bóp sao là bóp à!
Y không cần phải làm quả hồng nữa. Y phải làm trái dưa lớn, làm quả hạch đào, cũng không phải làm trứng gà bóp một phát liền nát!
Nơi nào có áp bức, thì tất nơi đó sẽ vùng dậy mà có phản kháng. Ly Hận Thiên quyết định thay đổi tình trạng hiện giờ của y. Từ giờ trở đi, y làm sao để mà được ung dung thoải mái, để làm sao mà được sống tốt, làm sao để được dễ chịu, làm sao mà để được trôi qua những ngày tháng an ổn sau này. Y mặc kệ đám bạch nhãn lang này. Bọn hắn cũng không muốn chấp nhận y là cha. Y cũng không chuẩn bị nhận lại mấy tên nhi tử này.
Gia đình này vốn không chào đón y. Ly Tiêu Sơn chỉ xem y là một cái đinh ở trong mắt. Tốt lắm, tuy là không thể trêu vào, nhưng y vẫn là tránh được nên cũng phải bắt đầu mà vùng lên mà thôi.
Ly Hận Thiên âm trầm mà cười gằn hai tiếng. Y khiến cho nha hoàn đang ở một bên hầu hạ, hoảng sợ. Đêm nay, nhìn Ly Hận Thiên muốn có nhiêu kỳ quái liền có bấy nhiêu kỳ quái. Trong chốc lát, y lại thở dài một hồi dốc chén rượu đổ vào miệng nuốt xuống. Cái cảm xúc của kẻ bên cạnh cảm giác y đáng sợ nhất là nhìn y từ trên xuống dưới đang ăn uống lại không đầu không đuôi mà cười gằn âm trầm vài tiếng như vậ, còn mang theo một bộ dáng, ngoài cười nhưng trong không cười…
Ấn tượng ban đầu của đám hạ nhân đối với Ly Hận Thiên là hình tượng một nam nhân hào hoa phong nhã, rất có lễ phép, khi ăn cơm cơ hồ không có phát ra một chút âm thanh nào. Căn bản không giống như bây giờ, thái độ bướng bỉnh lại ảo não mà uống rượu, còn cố ý kéo dài âm thanh a…
Rất thô lỗ.
Bọn hạ nhân đều nói Ly Hận Thiên này vừa đi ra ngoài một chuyến. Cả người từ tính cách đến trong ngoài đều thay đổi. Mặc dù có chút không tiếp nhận được, nhưng bình tĩnh mà xem xét. Ít nhất thì Ly Hận Thiên bây giờ rất sinh động, càng giống một con người đang sống hơn, không giống như kẻ ngày trước, có chút không thật lại có hương vị như kẻ ở trên trời không nhiễm chút khói lửa nhân gian…
Kẻ ngày trước vốn luôn đạm mạc, chưa bao giờ mang theo sinh khí. Y bình tĩnh, thường giống như không tồn tại, giống một linh thể u hồn, giống một cái bóng…
Còn chưa có kẻ nào trong bọn họ có thể suy nghĩ để hiểu rõ.
Một hồi kí ức của bọn hạ nhân lướt qua liền trở lại hiện thực. Ly Hận Thiên một hơi uống cạn ba chén rượu liên tiếp. Y khiến nha hoàn hoảng sợ. Có lẽ là do nhìn thấy thân thể nha hoàn đang có chút run run, Ly Hận Thiên không hình tượng mà miệng phụt ra, nở ra một nụ cười khó coi. Y uống không ít. Khuôn mặt của y thật sự rất đỏ, đỏ rực lên, như là một đóa hoa mẫu đơn nở rộ rực rỡ.
Y cười đến tóc gáy của nha hoàn dựng thẳng hết cả lên. Bất quá bản thân của Ly Hận Thiên thế nhưng lại không có cảm giác đó. Y tiếp tục cười. Tiếp theo trong thời lúc đang rời đi, còn tầng tầng mà chụp đến bả vai của từng nha hoàn một, miệng luôn than thở cái gì mà,
– Cách mạng chưa thành công, tiểu đồng chí tiếp tục cố gắng đi…
Y cũng không biết lúc này là ai đang cổ vũ ai.
Nhìn bóng dáng Ly Hận Thiên lúc lắc xiêu vẹo kia rời đi xa, hai cái nha hoàn nhếch miệng buồn cười mà liếc mắt nhìn nhau một cái. Hai nàng còn có thể nghe được âm thanh nấc cục do Ly Hận Thiên uống quá nhiều rượu, đang vang lên, càng lúc càng xa…
Ly Hận Thiên uống rất nhiều. Y trở về phòng nhất thời liền ngã đầu xuống giường liền ngủ. Cảm giác này khiến u ngủ thật sâu đến thiên hôn địa ám, y vẫn còn giống như nấc cục đi…
Chuyện trong lòng đã được thông suốt. Cả thân thể y liền thả lỏng. Trong lúc mơ ngủ, nam nhân còn ở trong mộng mà cảnh báo cho bản thân mình biết…
Nhất định phải phản kháng. Y sẽ không ở đây mà lại làm một Ly Hận Thiên yếu đuối nữa.
Y sẽ khiến cho bọn họ biết, y cũng là người có cá tính chân chính!
Hô…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 66: Phải cải cách
Chương 66: Phải cải cách