Y chỉ là chủ nhân sau này kế thừa lại thân thể này. Y cũng không có trí nhớ về quá khứ của thân thể này. Y cũng không biết trên lưng mình đeo bao nhiêu là bí mật. Với y mà nói, tất cả những gì của quá khứ, chỉ còn là một trang giấy trắng hoàn toàn.
Khâm Mặc có hỏi ra bất cứ một vấn đề gì. Ly Hận Thiên cũng đều không thể lấy ra được đáp án để trả lời. Ở ngoài mặt y không có biểu hiện đặc biệt gì, nhưng thực chất sâu ở trong lòng y đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Những lời này cũng là lần đầu tiên y nghe nói. Y cần phải có một đoạn thời gian để có thể hoàn toàn đem chuyện này tiêu hóa hết đã.
Thật sự đã quá mức khiếp sợ. Đầu óc y thậm chí có chút không có cách nào vận chuyển được.
Nhưng đối với Khâm Mặc mà nói, những lời này nói với y chỉ là như đang nói nhảm mà thôi.
– Đem quốc tỉ trả lại cho ta.
Hô hấp của Ly Hận Thiên dĩ nhiên là ngưng trệ. Khuôn mặt tuấn mĩ của Khâm Mặc trong mắt y dần dần phóng đại. Còn có từ tay đến thân của hắn đều mang theo cảm giác áp bách vô hình khiến cho y không có cách nào bình ổn lại hô hấp cả. Khâm Mặc ngày càng tới gần, Ly Hận Thiên càng cảm thấy, trái tim y hình như cũng ngừng đập theo…
– Cha. Ngươi không có năng lực thông linh, ngươi cũng không phải người của Cửu Minh tộc. Ngươi có cất giữ lại quốc tỉ cũng không có một chút tác dụng. Ngươi vẫn là nên đem nó trả lại đây cho ta.
Lúc này Khâm Mặc còn có thể cười được, chỉ là miệng thì mang tươi cười nhưng biểu tình lại mang theo ngưng trọng mà kề sát đến y, có vẻ càng thêm áp lực, cũng càng thêm nhìn như kẻ bị nguyền rủa.
Âm trầm lạnh lẽo, bộ dáng lúc này của Khâm Mặc, giống như là bày ra dáng vẻ xảo quyệt đang đe dọa tiểu bằng hữu giao ra kẹo.
Động tác của hắn ngày càng ép sát, đối với hành động giống như dụ dỗ của hắn mà nói, khiến cho Ly Hận Thiên bất giác có loại ảo giác, phảng phất như kẻ ở trước mắt y vốn không phải Khâm Mặc, mà là một đầu mãnh thú to lớn đang vận sức mà chờ phát động…
Nguy hiểm, lại khiến cho người ta sợ hãi không thôi.
Như là tùy thời đều sẽ bị đối phương vồ lấy ăn sạch đến tận xương tủy. Nhưng ngay lúc trước khi chết này vẫn sẽ bị hắn tận tình mà đùa giỡn, tinh thần cùng thân hể sẽ song song mà cùng chịu tổn thương bởi tra tấn mãnh liệt.
Khâm Mặc rất nhanh xuất hiện ở tại bên mép giường tháp. Hắn từ trên cao mà nhìn xuống Ly Hận Thiên. Đầu của hắn vẫn duy trì một trạng thái giống như cũ, chỉ là mí mắt hơi hơi thùy xuống, ánh mắt của hắn thực nhạt, nhìn thấy các đốt ngón tay của nam nhân bấu lại đến cứng rắn, cơ thịt đều căng cứng lại rồi.
Cảm giác áp bách của Khâm Mặc mang tới so với bất cứ một kẻ nào mà trước đây Ly Hận Thiên từng gặp qua, đều cường liệt hơn rất nhiều.
– Cha. Nếu ta còn sống mà chết xuống dưới, liền chứng minh ngươi đã đáp ứng với mẹ rồi a, giúp cho Cửu Minh tộc ta bảo vệ gìn giữ huyết mạch duy nhất này. Nàng đã tín nhiệm ngươi, cho nên mới đem quốc tỉ giao cho ngươi tạm thời mà bảo quản. Bởi vì ta chưa có thể giữ lấy quốc tỉ, khi đó ta còn quá nhỏ, ta rất yếu. Bất quá cha, bây giờ ta đã hoàn toàn có năng lực để tự bảo hộ bản thân tránh bị gì đó rồi. Ngươi có thể không cần lo lắng nữa rồi. Những việc ngươi đã hứa với mẹ ta, đều đã làm được. Ta thực cảm tạ ngươi vì Cửu Minh tộc mà hi sinh như vậy. Cha, sứ mệnh của ngươi đã hoàn thành rồi. Quốc tỉ này, cũng nên tới thời điểm cần phải vật quy nguyên chủ rồi a.
Ngữ khí của Khâm Mặc thực bình tĩnh, cũng thực ôn nhu. Giọng nói của hắn như là một loại mê dược, có thể mê hoặc tâm trí của kẻ khác, khiến cho kẻ đó nghe theo ý nghĩ của hắn. Ly Hận Thiên kinh ngạc mà nhìn sâu vào đôi mắt có cặp con ngươi đen láy sâu thăm thẳm không thấy đáy kia của Khâm Mặc, tầm mắt của y giống như bị dính chặt vào hắn, không thể dời đi được…
Qua một hồi lâu sau, Ly Hận Thiên không biết theo từ đâu lại có dũng khí, y đột ngột mà mở miệng…
– Khâm Mặc, nói cho ta biết, ngươi muốn lấy lại quốc tỉ, là để làm cái gì?
Khâm Mặc đã đi khắp đại giang nam bắc, nơi nơi hắn đều đã đi qua. Hắn cũng đã gặp qua không ít loại người mang dáng vẻ sắc sảo khác nhau, mỗi kẻ một vẻ. Dạng mĩ nhân nào mà Khâm Mặc chưa từng gặp được qua. Ly Hận Thiên lại cũng không phải là dạng đẹp nhất trong đó. Nhưng y lại khiến cho người vừa nhìn thấy liền đã có một loại cảm giác không thể dời tầm mắt đi được. Nhìn ánh mắt này của y đặc biệt rất đẹp tựa như lúc này y đang thất thần vậy, nhưng cuối cùng lại sẽ khiến cho người nhìn vào có cái loại cảm giác tim liền đập mạnh liên hồi…
Khâm Mặc rốt cục đã biết được vì sao Mộc Nhai và Văn Diệu cuối cùng lại bởi vì nam nhân này mà tranh chấp. Lần trước hắn còn cảm thấy việc này thật đáng cười, nhưng ngay bây giờ khi hai người họ đang mặt đối mặt nhau, hắn rốt cục cũng đã hiểu.
– Ngay từ khi thế giới này bắt đầu rung chuyển, mỗi ngày ta đều sẽ mơ thấy một ít hình ảnh kỳ quái như phu nhân, yêu ma. Hình ảnh này lại khá là chân thật, tựa như ta đang tự mình trải qua.
Khâm Mặc trầm ngâm một lát. Hắn hình như cân nhắc lại lần nữa quyết định xem có nên kể lại sự thật cho nam nhân nghe hay không. Bất quá rất nhanh sau đó, hắn liền tiếp tục nói…
– Cửu Minh tộc đều đã bị hoàng thất ngày nay chém giết đã hầu như không còn, ngoại trừ người mẹ này của ta là một huyết mạch cuối cùng, sẽ không còn người nào khác. Về bí mật của Cửu Minh tộc, mẹ ta cũng chưa từng cùng kẻ khác nhắc tới, Khâm gia cũng không có kẻ nào biết được. Thế gian này càng sẽ không có bất cứ manh mối nào khác. Nay mẹ ta đã chết, bí mật của Cửu Minh tộc cũng đã bị nàng mang vào bùn đất. Nghe người ta nói, mẹ ta thực thông minh, tâm tư kín đáo. Nàng trăm phương nghìn kế, lại mất nhiều mưu kế mới có đường hoàng mà được gả vào Ly phủ sau đó cùng với cha mới có ta. Ta tin tưởng, nàng sẽ không sẽ kết bạn đời với loại người không biết rõ đầu đuôi chuyện này. Trên đời này hẳn là chỉ còn có một người sáng tỏ biết rõ cửu minh tộc nhất. Người nọ, chính là ngươi, cha à.
Ly Hận Thiên không nói tiếp. Bởi vì y thật sự không biết cái bí mật kia là gì. Đồng thời, Khâm Mặc còn chưa có trả lời chính xác câu hỏi vừa nãy của y.
Rốt cuộc là hắn rất muốn đòi lại quốc tỉ kia là để làm gì.
– Thế gian này, ngoại trừ ngươi ra, không còn có người nào biết được bí mật của Cửu Minh tộc. Ngay cả ta cũng như thế, ta không biết năng lực thông linh phải sử dụng ra sao. Ta đã nghĩ ra hết các loại cách cũng đều đã thử qua. Nhưng mọi chuyện vẫn như cũ, không hề có bất kì biến hoá nào. Thẳng đến khi thế gian này bắt đầu rung chuyển, tinh tượng dị biến bị dòng người truyền miệng nói ra.
Tinh tượng dị biến rốt cuộc là cái gì.
Ngay từ đầu Ly Hận Thiên cũng đã không biết. Y chỉ là nghe bọn hắn từng nhắc qua rất nhiều lần. Nhưng bốn chữ này có bao hàm ý nghĩa gì, với y mà nói rất trừu tượng. Y đến tưởng tượng ra cũng đều làm không được.
– Tinh tượng dị biến, ma tử hàng thế, nhân giới chi thương, vạn vật phục biến.*
Khâm Mặc nói xong, đột ngột dựa hẳn về phía trước, Ly Hận Thiên còn chưa có chuẩn bị. Y liền theo bản năng, nhất thời liền lùi về phía sau mà tránh né.
Hình ảnh lúc này cũng tức là một người thì tiến tới còn một người thì lui về sau. Khâm Mặc đã quỳ đến trên giường, tay hắn chống ở hai bên sườn thân thể của nam nhân. Ly Hận Thiên liền như vậy bị bao quanh ở dưới thân hắn. Bất quá thân thể của hai người họ cũng chưa có thực sự mà va chạm vào. Khâm Mặc chỉ là tiến sát về phía trước của nam nhân, hắn nhìn thấy hình ảnh ngược khuôn mặt mình được phản chiếu trong đáy mắt của nam nhân, thấp giọng nói…
– Ta nghĩ, dấu hiệu này chính là thông báo rằng năng lực thông linh của ta đã sắp sửa mở ra. Ta là huyết mạch cuối cùng của Cửu Minh tộc. Thành cũng là ta, mà bại cũng là ta…
– Khâm Mặc!
Nam nhân mạnh mẽ vươn tay mà bưng kín lấy miệng của Khâm Mặc. Y cũng đã nghĩ ra rằng hắn sắp muốn nói gì. Y lý giải được địa vị cùng vị trí của Khâm Mặc. Y cũng hiểu được tâm tình của hắn. Nhưng Khâm Mặc không nên lựa chọn con đường này, việc này đều không thể để lộ ra,
– Lời này, ngươi vạn vạn lần về sau không thể nói ra. Ta xem như chưa từng nghe thấy. Ý nghĩ này ngươi vừa mới nghĩ ra cũng mau chóng mà quên đi. Cửu Minh tộc hiển nhiên đã là việc của quá khứ. Ngươi không tất yếu lại phải rối rắm như thế, nhiều tánh mạng rồi sẽ vì việc này mà đánh đổi thì rất không đáng. Quốc tỉ kia, ta sẽ không trả lại cho ngươi đâu. Ta không thể lại hại ngươi được.
Lịch sử của Vương Triều đã được sửa đổi, sau khi bị một thế lực chính trị mới lên nắm quyền thì triều đại hoàng thất cầm quyền ngày trước đều sẽ bị phủ định, xoá sổ hoàn toàn. Không có một ai lại có thể đem giang sơn này một lần nữa mà đoạt lại. Mất đi chính là mất đi. Đây là chẳng qua là định luật hằng cổ không thể thay đổi được mà thôi. Cửu Minh tộc đã trở thành lịch sử. Khâm Mặc chỉ có một thân một mình, hắn thì có thể làm được cái gì. Thân phận của hắn một khi bị bại lộ, hắn chỉ có một con đường chết.
Hơn nữa, cũng sẽ liên lụy đến Ly gia, cùng với cả ba người huynh đệ ruột thịt của hắn.
Việc này vốn rất mạo hiểm, đừng nói đến việc Ly Hận Thiên không biết quốc tỉ kia vốn đang ở đâu. Dù cho y có biết đi nữa, cũng sẽ không đưa lại cho hắn.
Trong nháy mắt này, y rốt cục hiểu được người nam nhân này vì sao lại chịu nhịn nhục như thế mà vẫn cố lưu lại Ly gia. Bởi vì nơi này, y có lí do nên vốn không thể rời đi…
– Cha, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Có quốc tỉ rồi, ta là có thể thống lĩnh binh mã phi nhân giới. Ta sẽ không lẻ loi một mình. Nhưng dù không có quốc tỉ đi nữa, sau lưng ta vẫn có thiên quân vạn mã. Ta muốn đoạt lại những gì của Cửu Minh tộc đã mất đi, quả thực vẫn dễ dàng như trở bàn tay.
Khâm Mặc kéo tay của nam nhân xuống. Giọng nói của hắn càng thêm trầm thấp. Trong mắt hắn càng tràn đầy tự tin cùng chắc chắc, một Khâm Mặc như vậy khiến cho nam nhân càng thêm sợ hãi. Nhưng bây giờ không phải là bởi vì cảm giác áp bách của hắn mang lại, mà là chấp niệm của hắn.
– Khâm Mặc, ngươi nhanh chóng thanh tỉnh cho ta. Ta không cần biết Khâm gia đã dạy dỗ cho ngươi những tư tưởng gì. Nhưng mà Khâm Mặc, nếu Cửu Minh tộc thật sự cường hãn như vậy, có thể thống lĩnh binh mã dị giới kia, thì vì sao Cửu Minh tộc lại bị diệt tộc dễ dàng như vậy, tới hôm nay lại suy kiệt đến thấy đáy như vậy. Khâm Mặc, ngươi đối diện với hiện thực đi, điều mà ngươi nói, đó là không có khả năng…
Nam nhân tận tình khuyên bảo a khuyên bảo. Loại hành động làm phản này của hai người họ đang nói, y tức giận nói lại không dám nói quá lớn tiếng được. Ở đây là Ly phủ, nhưng nam nhân biết rõ đạo đạo lí tai vách mạch rừng. Đối với tư thế bây giờ của hai người họ, nam nhân một chút quái lạ lo lắng cũng không có.
– Cửu Minh tộc là bị gian tế làm hại. Hơn nữa, cũng không phải bất kì tộc nhân nào của Cửu Minh tộc đều sở hữu năng lực thông linh năng lực, có người có, cũng kẻ không có…
Khâm Mặc còn định nói tiếp. Tay của Ly Hận Thiên lại một lần đem cái miệng của hắn bưng kín lại. Lúc này nam nhân lại lắc lắc đầu. Nhìn ra được, y thực nôn nóng, y thật gấp gáp, đến ánh mắt cũng đều đỏ lên.
Ánh mắt của Khâm Mặc chậm rãi nheo lại, nhìn nam nhân như vậy, khiến hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện…
Cùng lúc đó, hắn cũng phát hiện ra tư thế của hai người họ…
Lại đang ái muội như vậy.
Hắn vẫn đang quỳ gối ở trên giường. Chân hắn đang quấn quýt xen kẻ đè lại chân của Ly Hận Thiên. Lúc này nam nhân cũng vẫn còn ở dưới thân hắn. Bộ dạng này, hình như là, nói lên rằng hai người họ sắp sửa phát sinh cái gì đó không giống như là đang bàn chuyện đàng hoàng…
– Cha, vì sao ngươi lại không chịu đem quốc tỉ trả lại cho ta…
Miệng Khâm Mặc dán sát vào lòng bàn của nam nhân mà hỏi. Hai cánh môi hắn theo cử động khép mở mà vuốt ve lấy bên trong lòng bàn tay nam nhân. Cảm xúc ấm áp khiến Ly Hận Thiên mạnh mẽ mà nắm tay rút trở về. Y đột nhiên cảm thấy, ánh mắt của Khâm Mặc đang thay đổi……
Hắn hình như là cố ý làm vậy.
Lúc nãy Khâm Mặc như là đang hôn tay y.
– Vì sao, ngươi đối với Văn Diệu liền ngàn lần đồng ý vạn lần thuận theo…
Vấn đề này, Mộc Nhai cũng vừa mới nhắc qua. Ly Hận Thiên thật muốn ngửa đầu mà trợn trắng mắt nhìn trời xanh, làm sao mà y đối với Văn Diệu tốt thì lại không được nga, còn khiến cho nhiều người thấy bất công phẫn nộ vậy a…
Bọn hắn đều là con của y, Ly Hận Thiên cảm thấy bản thân y sẽ cố gắng xử sự công bằng a. Nhưng bọn hắn cũng phải cho y cơ hội này chứ a.
Bọn hắn đối với y vốn là không để ý tới là rõ ràng không để ý tới a. Ngay cả mặt mũi cũng đều chưa từng thấy thêm được bao nhiêu lần. Sau đó bọn hắn lại tới hỏi y, vì sao lại đối với Văn Diệu tốt như vậy…
Làm sao mà con của y đều man như vậy lại không phân rõ phải trái, lại còn càn quấy như vậy a.
Bất quá, y cùng Khâm Mặc không phải vẫn còn đang nói về quốc tỉ sao? Làm sao liền chuyển hướng nhắc đến trên người Văn Diệu rồi…
– Là vì, hắn cho ngươi thư thái sao?
Khâm Mặc nói như vậy ắt là có chuyện, Ly Hận Thiên làm sao lại nghe không ra. Mặt nam nhân nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?
– Ta có ý tứ gì? Cha, chả lẽ ngươi còn không hiểu sao?
Khâm Mặc thản nhiên cười. Tươi cười của hắn, khiến tâm Ly Hận Thiên phát lạnh phân nửa. Quả nhiên, Khâm Mặc mở miệng nói câu tiếp theo liền chứng thực suy đoán của y,
– Ta nhìn thấy, hai người các ngươi ở liên hoa trì…
Mặt nam nhân xoát một cái liền trắng bệch.
– Ta cũng thấy được chuyện Văn Diệu làm đối với ngươi.
Khâm Mặc chậm rãi nói xong. Lúc này hắn vẫn luôn luôn cười, chỉ là cái tươi cười kia, khiến Ly Hận Thiên càng phát ra cảm thấy như là đang nhìn thấy ma quỷ nhiều hơn,
– Còn có, vừa mới nãy, ngươi cùng Nhị ca ở tại trên bàn làm cái gì đó…
Môi Ly Hận Thiên không biết bởi vì sao lại bắt đầu run rẩy, cho dù y có dùng sức cắn môi, cũng không có cách nào che dấu nổi…
Y không nghĩ tới, Khâm Mặc cư nhiên nhìn thấy được một màn vừa rồi của y cùng Mộc Nhai…
– Ta vốn không nghĩ hôm nay sẽ tới tìm ngươi, nhưng mà… Cha, ngươi không phải vẫn đang trách ta quấy rầy chuyện tốt của ngươi đó chứ…
Vẻ mặt Khâm Mặc vô tội mà mỉm cười.
– Ngươi, rốt cuộc là có ý tứ gì đây? Muốn uy hiếp ta sao?
Ly Hận Thiên nghẹn một hơi, sau một lúc lâu bình ổn lại mới nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng hỏi.
– Làm sao dám a.
Khâm Mặc làm sáng tỏ,
– Ta đây nhỏ nhẹ còn cầu xin ngươi giúp còn không kịp. Nếu cương quyết mà quậy to ra, đối với hai người chúng ta cũng không có lợi ích gì. Cha, hay là ngươi nói đi.
Nam nhân cũng không định sẽ nhiều lời nữa. Y nhìn Khâm Mặc, dùng ánh mắt để hỏi hắn, đến tột cùng là hắn muốn thế nào.
– Cha, ngươi đối bọn họ tốt, là vì việc này sao? Nếu ngươi muốn, Khâm Mặc cũng làm cho ngươi thỏa mãn. Cha, ngươi xem, hai chúng ta đây thương lượng lại lần nữa được không. Ta hầu hạ ngươi đến vừa lòng, ngươi đem quốc tỉ trả lại cho ta…
Khâm Mặc nói xong, liền áp dần xuống dưới.
– CHÚ THÍCH:
* Tinh tượng dị biến, ma tử hàng thế, nhân giới chi thương, vạn vật phục biến: là tinh tượng dị biến, ma đầu xuất hiện thu phục thế gian, loài người sẽ bị thụ thương thậm chí đều sẽ bị diệt vong, vạn vật sẽ bị biến đổi phục hồi thành một thời đại khác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 52: Đừng chấp nhất
Chương 52: Đừng chấp nhất