– Ly Hận Thiên, dạo gần đây nhất lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, ngươi cho là có Văn Diệu làm chỗ dựa cho ngươi, là có thể vô pháp vô thiên?
Cửa phòng ‘ầm’ một tiếng lập tức bị đóng sầm lại. Ngay sau đó Ly Hận Thiên nghe thấy âm thanh then cửa bị cài lại. Bỗng chốc, ánh trăng đang chiếu sáng mờ nhạt tô lên người Mộc Nhai liền bị nhốt ở ngoài cửa. Bóng dáng màu đen chỉ ở trong chớp mắt lại lần nữa biến mất vào trong bóng đêm. Ly Hận Thiên sờ soạng mặt bàn, theo bản năng mò mẫn thối lui về phía sau.
Y vẫn không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt lúc này của bóng dáng kia. Nhưng giọng nói ngạo mạn này, khẳng định là của Mộc Nhai.
Y đứng ở phía trước cửa sổ, đây là nơi tập trung toàn bộ ánh sáng chiếu rọi vào trong phòng tối. Ánh trăng giống như ánh sáng đèn pha phủ lên trên người y, chiếu sáng đến mức y không có chỗ nào để trốn đi. Y đang ở trong ánh sáng. Mộc Nhai lại đang ở trong bóng tối. Loại cảm giác này khiến cho nam nhân thực không thoải mái, cũng không có cảm giác an toàn. Y muốn bước đi thối lui vào trong bóng tối. Nhưng y chưa kịp nhấc chân lên đi được vài bước, thì Mộc Nhai đã nhảy tới trước mặt y…
Không hề phát ra tiếng bước chân nào, khiến cho không khí quỷ mị hơn ngày thường. Trong nháy mắt, khuôn mặt ngạo mạn của Mộc Nhai kia in vào trong mắt nam nhân…
Vì sao hắn lại đến đây, là hương rượu tự nhiên đang lan ra, mùi hương phát ra từ người Mộc Nhai vây xung quanh thân thể hắn, cũng nhanh chóng mà xộc vào khoang mũi của nam nhân.
Xem ra, trước khi đến đây Mộc Nhai đã uống chút rượu. Thứ rượu này, có thể trợ hứng. Nhưng vào một số ít thời điểm, lại trở thành công cụ phụ trợ cho việc châm ngòi thổi gió, ví dụ như bây giờ.
Trong lòng của Ly Hận Thiên reo lên cảnh báo, muốn kéo xa khoảng cách.
Mộc Nhai vốn đã nguy hiểm, bây giờ lại càng nguy hiểm hơn rất nhiều.
Mộc Nhai vẫn như cũ mà đứng ở trong bóng đêm. Bởi vì có liên quan đến khoảng cách, Ly Hận Thiên nhìn thấy rất rõ ràng. Ngay cả biểu tình âm trầm kia hiện ra trên mặt Mộc Nhai, cũng thấy đến nhất thanh nhị sở*…
– Ngươi thật sự nghĩ rằng, chỉ bằng tên Văn Diệu kia bày ra ba mấy cái thủ đoạn vô cùng nhỏ nhặt đó, liền ngăn cản được bọn ta sao?
Tính tình của Mộc Nhai vốn rất không tốt, dùng từ hung bạo để hình dung cũng không đủ nói lên bản chất thật sự của con người hắn. Ly Hận Thiên đã quen với việc hắn rống to quát tháo. Nhất thời hắn nói ra lời như vậy, ngược lại khiến cho y cảm thấy không nên quá căng thẳng chỉ cần lo lắng đề phòng một chút là được.
Y Tổng cảm thấy phải có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra.
Trên thực tế điều Ly Hận Thiên lo lắng cũng không phải không có đạo lý. Nếu Mộc Nhai đột ngột mà dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh mà cùng kẻ khác nói chuyện. Như vậy thật sự biểu hiện ra, Mộc Nhai quả thật là đang rất tức giận, hoặc là đã phẫn nộ vô cùng đạt tới cực điểm. Kẻ mà đang nghe hắn nói chuyện chắc chắn sẽ phải hơi nóng xông đến nổi một đống mốc meo lên…
Trong không gian phòng, chỉ có hai người họ, kẻ xui xẻo nhất không cần phải hỏi cũng chỉ có một mình Ly Hận Thiên mà thôi.
– Cố ý gây phiền toái, dính chặt lấy ta cùng Ly Lạc, khiến bọn ta nhất thời vô cùng bận rộn với chuyện ở trong phủ, không rảnh rỗi để tới tìm ngươi. Như vậy cũng vừa vặn liền tạo cơ hội cùng thời gian đủ để cho hai người các ngươi tư tình. Ly Hận Thiên, ngươi không biết là cái cách như vậy rất ngây thơ sao?
Trong hai người bọn hắn, ai cũng không nghĩ ra. Vì sao Văn Diệu phải làm như vậy, cư nhiên lại xuất ra thủ đoạn ti bỉ như vậy.
Ngược lại bên này của Mộc Nhai vẫn là không có vấn đề gì lớn. Cho dù Ly Lạc cũng bị Văn Diệu quậy đến hỗn loạn một đống. Nhưng vẫn nhìn ra được Văn Diệu là đang cố ý nhắm vào Ly Lạc. Thậm chí hắn càng không hy vọng Ly Lạc hồi phủ.
Với tính tình này của Mộc Nhai, làm sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho dù chỉ là một hạt cát nhỏ nhặt ở trong mắt, vẫn là chướng mắt như vậy.
Hắn sớm hay muộn cũng bắt tên Văn Diệu này vì y gây ra việc này, sẽ phải trả lại cho hắn một cái đại giới lớn.
Nhưng trước lúc đó, hắn phải tính sổ với Ly Hận Thiên trước đã.
Ai đều biết hắn nhìn thấy Văn Diệu liền khó chịu. Nam nhân ngu ngốc này còn với tên Văn Diệu kia cùng nhau quấn quýt đến bỏ mặc xung quanh. Hắn vừa mới hồi phủ không lâu, vừa uống hai tuần rượu. Nhất thời nhớ lại chuyện lúc ban ngày, hắn đang bực tức, càng nghĩ lại càng muốn giận dữ càng lớn hơn. Cho nên đang uống rượu được một nửa, Mộc Nhai đem cái chén nhỏ nhất thời quăng mạnh, bỏ đi chạy đến phòng của nam nhân…
Hắn cần phải dạy dỗ Ly Hận Thiên lại hoàn toàn. Hắn là đối xử với y quá tốt, cho y quá nhiều sự dung túng, khiến y ngay cả bản thân là ai đều không còn nhớ rõ…
– Để đáp lại lễ vật mà Văn Diệu ban tặng, khiến cho cuộc sống dạo gần đây nhất của ta cùng Ly Lạc trải qua thật muôn màu muôn vẻ. Bất quá ngươi không cần quá lo lắng, chỉ có một chút chuyện nhỏ này Ly Lạc rất nhanh sẽ xử lý tốt. Ngươi cũng chờ đi, hắn sẽ trở về mà từ từ hảo hảo thu thập ngươi nha.
Nói đến hai chữ “thu thập”, thái độ của Mộc Nhai đột nhiên hung tợn hơn hẳn khiến cho nam nhân theo thói quen liền tính lui lại về phía sau mà trốn. Bất quá dù diện tích phòng của Ly Hận Thiên có lớn đến đâu, chung quy cũng phải có giới hạn, lấy năng lực của y, muốn cách xa ra khỏi Mộc Nhai, quả thực là như kẻ si nói mộng.
Ly Hận Thiên sợ hắn. Mộc Nhai cũng đã sớm biết. Lúc trước hắn cũng không lưu tâm đến, hắn cũng đã quen sự e ngại của Ly Hận Thiên dành cho mìn. Nhưng hôm nay thì bất đồng. Lúc trước thì không cần nói tới, sau khi Ly Hận Thiên ở trước mặt hắn nói ra lời thừa nhận y thích Ly Lạc, còn chưa nói tới y cùng tên Văn Diệu kia quấn quýt như vậy, liền đủ để khiến cho hắn càng thêm căm tức…
Ly Hận Thiên cũng không trốn tránh Văn Diệu. Hai người họ ở bên nhau suốt ngày mà mắt đi mắt lại. Hắn còn nghe quản gia từng nói. Nam nhân không biết xấu hổ này thường xuyên ở cùng Văn Diệu dính chặt đi đâu cũng đi cùng nhau, khiến cho kẻ khác nhìn ra không ít chuyện…
Rất nhiều kẻ đều đã thấy qua.
Khi quản gia nói chuyện, vẻ mặt lão còn vô cùng đau khổ mà liên tục lắc đầu, Mộc Nhai nghe thấy liền bừng lên lửa giận. Hắn càng thêm cảm thấy nam nhân thật càng không biết xấu hổ. Giữa ban ngày, cư nhiên liền dám ở cùng tên Văn Diệu kia không cần để ý gì mà ở trong phủ làm ra cái chuyện cẩu thả gì đó …
Bất quá phẫn hận của Mộc Nhai nhiều hơn, hắn hoàn toàn không có phát giác mà nhớ lại hắn cũng từng làm qua cùng một loại chuyện như vậy chính ở trong Ly phủ này.
– Ngươi trốn cái gì? Nhìn thấy Văn Diệu sao lại không trốn, tại sao hắn làm cái gì cũng đều được? Ngươi đều chịu phối hợp. Vừa nhìn thấy là ta, ngươi liền hiện ra một bộ dáng như nhìn thấy quỷ hả.
Nhìn thấy nam nhân muốn trốn, lửa giận của Mộc Nhai càng cháy càng lớn càng hung hăng đốt trụi lí trí. Nhất thời chân của Mộc Nhai bước đi nhanh tới, liền kéo gần tới Ly Hận Thiên thiên tân vạn khổ đang cố sức mà kéo ra khoảng cách để lui cũng không có. Ly Hận Thiên đang ngẩn ra, cổ áo của y đã bị Mộc Nhai bắt lấy xách len, tiếp theo thân thể đã bị thô lỗ mà ném tới trên mặt bàn bên cạnh…
Mộc Nhai vẫn thô lỗ như cũ, giống như ở bên trong thế giới của hắn vốn không có một từ nào gọi là ôn nhu.
Bàn này là gỗ thật, khá là rắn chắc, căn bản không có hiệu quả như trong truyện võ hiệp liền đập một cái liền nát vì nó sẽ trở thành vật hỗ trợ cho việc làm ác sắp sửa diễn ra. Cho nên y một phát bị quăng lên mặt bàn, cái bàn vẫn không như nguyện mà tứ phân ngũ liệt*. Tương phản là, y bị ném xuống rất đau. Tuy rằng so với hành động trực tiếp bị quăng xuống trên mặt đất chỉ vẫn nhẹ hơn một chút, nhưng cũng không đỡ hơn được bao nhiêu, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của y đều bị cú ném này quăng đến lệch vị trí…
– Ly Hận Thiên, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Ngươi thành thành thật thật mà ở yên đó cho ta làm. Bằng không, ta đây mà không khiến cho ngươi sống không bằng chết, ta sẽ không mang họ Mộc!
Không biết vì sao, khi Mộc Nhai nói ra lời này, Ly Hận Thiên chẳng những không có cảm thấy sợ hãi, y lại còn ở trong lòng âm thầm bổ sung một câu, ngươi vốn không nên mang họ Mộc. Vừa đúng lúc, mượn cơ hội này ngươi nên sửa lại mang họ Ly thì tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, y thật sự mà làm theo lời của Mộc Nhai nói, y thành thành thật thật mà ở yên như vậy, thì chứng tỏ đầu óc y thật sự bị úng nước rồi…
Mộc Nhai vừa nói xong, thì liền cởi bỏ đai lưng của nam nhân. Hắn nhất thời từ từ sờ dần lên trên, nhìn một chút mới phát hiện ra. Thì ra Ly Hận Thiên chỉ mặc nội sam, ngoại bào to dày ở trên người che khuất thân người chỉ là để tượng trưng mà thôi. Hắn vừa rồi tiến vào hoàn toàn bị lửa giận che mờ mắt, việc này quả thật đúng là hắn không phát hiện ra.
– Dù sao thì, ngươi ăn mặc ít như vậy, là đang chờ ta, hay là đang đợi Văn Diệu?
Mộc Nhai thô bạo mà cởi xuống quần của nam nhân. Ngay từ đầu, tư thế kia không phải là tư thế mà bị dễ dàng cởi ra. Nhưng bây giờ chính là quần áo kia chỉ có thể phải bị hắn xé bỏ. Bất quá hắn kéo xuống hai cái liền dừng lại, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn nam nhân kia không sợ chết mà đang phản kháng hắn, trào phúng nói,
– Bất quá ta thật sự bội phục ngươi, Thiết Lặc rõ ràng đối với nam nhân một chút hứng thú cũng đều không có. Chỉ vì một lần chạm mặt, nhìn thấy ngươi lần đó liền thay đổi chủ ý, cư nhiên còn tới Ly phủ cầu hôn. Bây giờ lại có thêm một tên Văn Diệu, ngược lại mà nói ta nghe một chút đi. Ngươi làm sao để câu dẫn hắn, đem hắn dạy thành dễ bảo như vậy, khiến cho hắn giống như chó con đối với ngươi lại trung thành còn tận tâm như vậy nha.
– Văn Diệu là đệ đệ ngươi. Mộc Nhai, ngươi đừng càng nói thì càng quá phận đi!
Mộc Nhai đối với Văn Diệu mà hình dung như vậy, khiến cho Ly Hận Thiên thực không hài lòng, biết rõ bản thân mình đang bị vây trong hoàn cảnh xấu hổ này. Nhưng răn dạy này của Ly Hận Thiên lập tức bật thốt ra, đây là phản xạ có điều kiện của y, căn bản y nói ra mà không cần suy nghĩ.
– Văn Diệu cũng là nhi tử của ngươi a, ngươi cũng không phải vẫn bị hắn làm như thường đó sao?
Ly Hận Thiên nghẹn lời, y muốn phủ nhận. Nhưng y biết, Mộc Nhai sẽ không tin. Hơn nữa, y cũng không quen với việc nói dối…
Sự thật là y và Văn Diệu đã làm.
Y không có cách nào để phản bác lại.
Ly Hận Thiên thật bất hạnh mà lại một lần nữa bị trúng chiêu. Mỗi một lần như vậy, y hình như lại lần nữa chọt nhầm vào đúng điểm phẫn nộ của Mộc Nhai mà không hề báo trước. Mộc Nhai càng không muốn nghe nhắc tới gì đó, thì y lại càng nói ra đúng cái đó. Mộc Nhai càng muốn là không nhìn thấy gì đó, thì y càng làm ra cái đó để cho hắn thấy. Y làm trùng hợp chuẩn xác đã đạt tới mức trăm phần trăm.
Nhìn vẻ mặt của Ly Hận Thiên kia không đánh đã tự khai, Mộc Nhai lại càng có xúc động thật muốn đánh y. Hắn hung hăng hít sâu vào một hơi, bình ổn lại chính mình. Hắn cảm thấy, Ly Hận Thiên định không đem hắn làm tức chết thì không thể chịu được mà.
Mộc Nhai đột ngột chồm đến dựa sát vào trên người Ly Hận Thiên, bàn tay hắn vỗ nhè nhẹ vào hai gò má của nam nhân. Tiếp theo một phát bóp chặt lấy hai gò má kia, hắn dữ tợn cười. Đồng thời dùng một loại giọng điệu cố ý ghì chặt âm thanh xuống mà nói,
– Cha. Ngươi nói xem, trong ba người bọn ta, rốt cuộc là ai làm khiến ngươi thích nhất đây, là Ly Lạc? Văn Diệu? Hay là ta? Đúng rồi, còn có một Khâm Mặc, ngươi cũng đã làm cùng hắn rồi sao? Hắn cũng có thể cho ngươi thỏa mãn sao?
Lúc này, là Mộc Nhai cố ý nói lời nhục nhã y.
Ly Hận Thiên nâng tay liền quăng cho Mộc Nhai một cái tát. Mộc Nhai biết giận dữ, y cũng biết phát cáu vậy. Nói ra sao thì y cũng vẫn là lão tử của hắn. Hắn làm sao lại có thể dùng lời lẽ như vậy mà nói chuyện với y…
Bất quá, không như mong muốn mà trong không gian liền vang lên âm thanh va chạm bén nhọn vang lên. Bàn tay của nam nhân cũng không có truyền đến cảm xúc tê dại…
Mộc Nhai cười lạnh đem cánh tay của nam nhân mà hắn đang bắt lấy lập tức quăng bỏ. Hắn dùng hành động nói cho nam nhân biết, y dám ngỗ nghịch với hắn thì sẽ có được kết cục, có bao nhiêu đáng sợ.
Ly Hận Thiên còn chưa kịp chạm đến vào lưng quần của bản thân, thì y đã nghe thấy ‘roẹt’ một tiếng. Quần của y đã bị vạch một lỗ mà bị bàn tay của Mộc Nhai trực tiếp chen vào ở giữa đó mà tìm tòi…
Quần vẫn còn mặc ở trên người y, chỉ là đũng quần hoàn toàn đã rách toạt ra. Trong trí nhớ của nam nhân, y rõ ràng nhớ là chiếc quần y đang mặc từ mặt trước đến mặt sau đều không có một vết thủng nào nhất là ở sau mông. Nhưng bây giờ, Mộc Nhai lại khiến cho y thể nghiệm một phen.
Đai lưng của y bị Mộc Nhai ném đại rớt xuống ở trên bàn, ngay từ đầu hắn muốn dùng thứ này để trói tay Ly Hận Thiên lại. Nhưng ngay bây giờ, hắn đến tâm tình này cũng đều không có. Hắn đem hai chân của nam nhân hai chân kéo cao lên, làm một bộ sẽ thật sự để như vậy trực tiếp đi vào….
Chỉ là tư thế thay đổi, nhưng là loại cảm giác này giống như đã từng quen biết. Ly Hận Thiên cơ hồ lập tức nhớ lại cảnh tượng, vào buổi tối ngày hôm đó ở trong phòng tối âm trầm kia, người mang mặt nạ cũng đã từng làm như vậy…
Không hề báo trước, thô lỗ, ra vào giữa hai chân y…
Động tác ngày đó của người nọ, cùng với Mộc Nhai lúc này đều nhanh nhẹn giống hệt nhau…
Đến cảm giác khiếp sợ này cũng đều có phần tương tự nhau…
So với chuyện sắp sửa sẽ xảy ra, nam nhân càng để ý một việc khác hơn…
Với phán đoán này, khiến tâm của nam nhân từ trong trong ngoài đều hoàn toàn lạnh lẽo. Y nâng tay lên, chậm rãi mà che khuất đôi mắt của Mộc Nhai…
Che luôn cả cái trán, lẫn chiếc mũi, y chỉ chừa lại đôi môi cùng cằm của Mộc Nhai là để lộ ra.
Giờ khắc này, hô hấp của nam nhân lập tức ngừng lại rồi, đến đôi mắt cũng không dám chớp xuống.
Y muốn chứng thực một việc.
-CHÚ THÍCH:
*Nhất thanh nhị sở: là nghe một hiểu hai.
*Tứ phân ngũ liệt: cùng nghĩa với câu chia năm xẻ bảy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 49: Muốn chứng thực
Chương 49: Muốn chứng thực