Ngũ Tử Bình thật hy vọng hết thảy những điều y thấy đều là mộng. Nhưng sau khi y bị người đạp rớt xuống giường, thì y mới biết tất cả không phải là ảo tưởng…
– Ly Hận Thiên! Ngươi thật to gan, dám nằm trên tháp nghỉ của ta ở qua đêm!
Dù ánh nắng ấm áp phủ đầy trong phòng nhưng âm thanh băng lãnh phát ra kia so với mặt đất dưới thân y còn muốn lạnh lẽo hơn. Ngữ điệu mang hàn ý từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu y. Đột nhiên, nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống mấy độ.
Xuất phát từ bản năng, Ngũ Tử Bình nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói. Hôm qua, người kia đem y làm đến hôn mê đang ngồi ở trên giường. Hắn kia vẫn mặc nội sam trắng noãn vạt áo khép hờ, lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện. Ngũ Tử Bình liền hạ đường nhìn về phía trước. Vì hắn ngồi ngược sáng, y không thấy rõ khuôn mặt người nọ. Nhưng bây giờ, y có thể cảm giác được hắn đang tản mát ra hơi thở lạnh lùng nguy hiểm.
Thanh niên kia nhìn y ngồi dưới đất mang đầy vẻ miệt thị như nhìn một con kiến vô dụng. Ngũ Tử Bình ngạc nhiên. Thoạt nhìn, người nọ rõ ràng còn trẻ như vậy, lại làm cho Ngũ Tử Bình cảm giác được địa vị của hắn nhất định không bình thường, uy nghiêm khiến mọi người không dám lại gần chỉ có thể đứng xa mà chiêm ngưỡng.
Chính là như vậy. Chỉ là đối mặt chốc lát cũng có áp lực vô hình khiến người khác dễ xấu hổ.
– Ta cho phép ngươi nhìn ta sao?
Câu nói càng mang thêm hàn ý, chân thanh niên liền hướng điểm đến trên đầu vai y. Cổ hàn ý kia làm Ngũ Tử Bình có loại ảo giác chính mình tùy thời đều sẽ bị hắn đá văng. Nhưng là, thanh niên chỉ dùng chân điểm nhẹ đầu vai y dùng đủ lực khiến cả thân thể y xoay sang hướng khác. Bây giờ, mặt Ngũ Tử Bình không còn đối diện với mặt hắn. Sau đó, hắn liền ghét bỏ rút chân trở về ngay còn dùng khăn lụa xoa xoa mũi chân…
Nhất thời, Ngũ Tử Bình cảm thấy nhục nhã. Y sống hơn ba mươi năm, chưa từng có người nào như hắn đối đãi một cách ghét bỏ y như thế. Nếu không phải thắt lưng đau chân đau, y thật muốn cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một quyền, cho hắn biết cái gì gọi là lễ phép…
Có lẽ là thanh niên kia nhìn ra sự bất mãn của Ngũ Tử Bình. Hắn “hừ” lạnh một tiếng liền đứng lên. Hắn từ tốn sửa sang lại nội sam. Tầm mắt kia lại lần nữa mang theo sự khinh thường như có như không dừng lại trên người Ngũ Tử Bình…
– Như thế nào? Bất mãn? Đang nghĩ định ra dáng phụ thân để giáo huấn ta? Ly Hận Thiên! Ngươi cảm thấy, ngươi xứng làm một phụ thân sao? Giờ, còn có tư cách làm phụ thân Ly Lạc ta sao?
Ngũ Tử Bình chỉ cảm thấy bên tai một tiếng nổ vang, da đầu của hắn lập tức run lên…
Người nọ vừa rồi nói cái gì?
Đầu óc Ngũ Tử Bình liền ngưng trệ, hắn nói hắn là hắn phụ thân……
Bọn họ là phụ tử?!
Nhưng là, nhưng là… ngày hôm qua bọn họ làm cái loại sự tình này…
Một lần làm với nam nhân và bọn họ còn là phụ tử. Tin này liên tiếp tin nọ thay nhau mà đến khiến người ta khiếp sợ. Này, cũng đã muốn vượt qua phạm vi tiếp nhận của người thường rồi đi…
Ngũ Tử Bình trợn tròn mắt.
Đến tột cùng là y đến một chỗ như thế nào mà chủ nhân thân thể này, trên lưng lại đeo cái sự tình rối rắm này là như thế nào vậy a…
– Ly Hận Thiên, ngươi còn chưa cút?Như thế nào? Hay là chuẩn bị câu dẫn ai khác, là ngay cả thị vệ của ta cũng không tha?
Người nọ nhắc tới điều kinh người. Đầu tiên Ngũ Tử Bình nhất thời sửng sốt. Sau đó, y mới hậu tri hậu giác nhớ tới, y còn ngồi dưới đất.
Sườn đùi trong của y vừa xót lại đau. Cảm giác nhiều nhất ở địa phương bị ra vào nhiều nhất ngày hôm qua thì lại càng vừa đau vừa nóng. Y không biết giữa phụ tử bọn họ có hiểu lầm gì hay cừu hận gì. Nhưng Ngũ Tử Bình biết, Ly Lạc nhất định không hảo hảo đối đãi thân thể này.
Mặt đất này chính là đá hoa cương lạnh ngắt so với sàn giường ấm áp hoàn toàn là hai loại khái niệm khác nhau. Ngũ Tử Bình chỉ cảm thấy nửa người dưới của y bị khí lạnh từ dưới đất xông thẳng lên người mà cảm thấy lạnh lẽo. Mặc dù, người nọ không để y đi, y cũng nên đứng lên.
Nhưng ngoài dự kiến của y, khi y đứng lên hai chân liền run run rẩy rẩy. Hai đùi y mất cân bằng không thể giữ vững được. Trong nháy mắt cả người đột nhiên như mất khống chế, y chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, ‘ba’ một tiếng cả người lại ngả trở về…
Kia, chân y đã không còn một chút khí lực để đứng lên nữa là…
Rốt cuộc, y đã bị hắn làm bao lâu a……
Có lẽ cảm thấy Ngũ Tử Bình vô dụng, người nọ lại “hừ ” lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, Ngũ Tử Bình nghe được âm thanh mở cửa. Y đang để cả người trần trụi a. Ngũ Tử Bình vừa định tìm này nọ che khuất chính mình. Trong nháy mắt, ánh sáng phía trên đỉnh đầu liền bị che khuất…
Thình lình, Ngũ Tử Bình được quấn kĩ chặt chẽ bởi chiếc chăn bông dày cộm đẹp đẽ. Âm thanh kia nghe vắng vẻ đìu hiu xuyên qua chăn bông, mơ hồ không rõ truyền vào tai y…
– Đem hắn đưa trở về. Sau khi ăn sáng liền khởi hành.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 1-2: Liên tục khiếp sợ
Chương 1-2: Liên tục khiếp sợ