Editor: Tảo
Trong xe, sau khi radio phát qua một bài hát liền xuất hiện một thanh âm của nam sinh, giọng nói này hình như Kha Bố đã nghe qua.
"Chào mọi người, hoan nghênh đến tham gia chương trình chúng tôi, tôi là Hạ Thất*, bây giờ là thời gian hỏi đáp xóa bỏ hiểu làm. Trước tiên mọi người ổn định chỗ ngồi, cũng không phải chán ghét mấy lời buồn nôn của các người, chỉ là đọc ý trên mặt chữ mới thấy buồn nôn, nhưng gần hai năm qua các người không ngừng yêu tới yêu lui cho tác giả (Angelina) tẩy não, giờ bả quen mắt quen tay rồi. Tại đây Hạ Thất xin nhắc nhở các vị, tránh x a tổ chức tà giáo, tác giả tánh kì cùng một đống bự khuyết điểm. Muốn đối xử tốt với bả? Quên đi, có người nói Cậu là nam 2 và 3 bả liên thủ với An Tử Yến trêu chọc Mạch Đinh cùng các người, tôi nói các bạn nên nhổ cho bả một đống nước miếng."
*MC trong phiên ngoại Trấn đồng thoại á:v
"Trở lại thời gian hỏi đáp, chủ nhiệm khoa và Kha Tần chỉ là đồng học ở lớp học thêm, ở lớp học thêm tuổi nào cũng có, hai người này cũng không cùng tuổi. Theo tôi nghĩ hai người này không phải những nhân vật thường xuất hiện, vì thế...Vừa có người nói với tôi, tôi bị sa thải rồi, còn có quyền tự do ngôn luận hay không! Tôi sẽ không bị khuất phục bởi thế lực tà ác!"
"Đây không thể tính là quyển cuối cùng, nhưng hẳn là quyển cuối cùng trong hai năm này, cho nên không có hạn chế, không có quy tắc, sẽ giống nồi lẩu thập cẩm, giây tiếp theo ai sẽ xuất hiện bạn đều không biết trước, coi như để mọi người tùy ý bung lụa đi, cảm ơn đã đến nghe đài, tôi là Hạ Thất, tôi muốn tìm công việc mới."
Kha Bố mắng to: "Nhà người từ đâu xuyên tới chương trình radio!!"
"Em nói cái gì đấy." Chủ nhiệm đang lái xe hỏi.
"Mấy người không nghe được?" Kha Bố quay sang hỏi Chi Lý, bản mặt của Chi Lý đã trả lời cậu, Kha Bố kinh hoàng trợn mắt: "Đây là chuyện quỷ sao?"
Sau khi trở lại trường học, ngoại trừ cảm thấy cái mông ẩn ẩn đau chỉ còn cúc nhỏ ẩn ẩn đau, không có thời gian quản chuyện khác, hình phạt của chủ nhiệm vì hội thể thao hôm bữa không được giải nhất đã được ban xuống, vô nhân đạo giao cho học sinh mấy đống bài tập hè. Cuộc sống đại học nhàn nhã của Kha Bố sớm đã quên hết thống khổ của cuộc sống cao trung, cậu lật mấy bài toán nâng cao, công thức bên trong khiến mắt nở hoa, không biết mấy thứ này áp dụng vào đời sống có bao nhiêu tác dụng.
"A, điên rồi." Kha Bố cắn bút chì đến hiện dấu răng, len lén dòm bài của Chi Lý, lặng lẽ nhìn qua, liếc đến đáp án của một bài tập liền nhanh chóng chép lại, đột nhiên một quyển sách ngăn cách hai người: "Muốn chép bài thì phải trả tiền." Tô Ấu Ngôn nói.
"Không đến mức đó."
"Chi phí nhà trường cung cấp cho cậu lạc bộ chúng ra không còn nhiều."
"Vậy cũng không thể lừa tớ, ai bảo các cậu mua nhiều đồ."
"Vì kỳ nghỉ đông sẽ đi du lịch, bây giờ các cậu cũng phải bắt đầu kiếm tiền."
"Tớ không muốn đi du lịch."
"Cậu không đi, Chi Lý không thể thoải mái phát tiết, phải chịu áp lực mà ăn tết." Cô còn có thể mặt không đỏ tim không đập phun ra mấy lời chọc người phát điên, Kha Bố khẽ cắn răng: "Để hắn tự dùng tay phát tiết."
"Tay hắn không thể làm việc nặng, nếu như có ý kiến với tớ thì mau nói ra." Tô Ấu Ngôn móc ra quyển sổ đỏ đen xen lẫn, Kha Bố vội giữ tay cô lại: "Tớ một xíu ý kiến cũng không có, xin cậu mau thu lại sổ." Thứ cậu cực kỳ không muốn thấy chính là cuốn sổ này, trong đó ghi số lần mắc tội của mỗi người, chỉ cần đủ điểm sẽ bị hung hăng chỉnh đốn.
Ứng Tu Kiệt tay giơ quả tạ: "Các cậu cần gì làm bài tập, sức khỏe mới là tiền vốn!"
Sở Hạo Vũ và Công Chu chỉ lo vùi đầu viết viết vẽ vẽ, Kha Bố cho Ứng Tu Kiệt một cái liếc mắt xem thường: "Ở lớp hai coi như tớ xui xẻo, cậu đứng như vậy nói chuyện không đau eo sao."" Cậu vừa nói và liếc về phía bọn công Chu xem trộm đáp án, ai ngờ bọn họ một người vẽ ngực trên vở bài tập, một kẻ tô chym của đàn ông.
"Các cậu để tớ tập trung làm bài đi." Không phải Kha Bố đột nhiên trở nên cao thượng, chỉ là cậu chờ mấy người kia làm xong rồi chép: "Các cậu nên học tập Chi Lý, cậu ấy rất nghiêm túc." Cậu kéo vở của Chi Lý qua cho hai người kia coi, lại thành công nhìn trộm đáp án, có điều Kha Bố càng nhìn càng buồn bực, có đem đề bài trộn lên xong lắp lại cũng ra không nổi cái đáp án kia.
"Chi Lý, hình như cậu tính sai rồi."
"Tính cái gì."" Chi Lý một mặt mờ mịt khó hiểu nhìn Kha Bố, Kha Bố ngộ ra chân tướng, một cái liền ném trở lại: "Đây là bài tập toán, đíu phải chỗ cho cậu điền con số yêu thích."
"Chủ nhiệm nói cô cho bài tập là vì học sinh."
"Đó chỉ là lời khách sáo của bả, hơn nữa ý bả là giải bài tập cho ra đáp án, không phải để cậu làm kiểu này, thói quen sửa ý tứ người khác của cậu là tật xấu." Kha Bố gạch đi đáp án mình vừa mới chép, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đưa vở bài tập ngữ văn của cậu cho tớ."
Chi Lý vừa mới lấy ra đã bị Kha Bố đoạt mất, cậu nhanh chóng lật tới một trang, một cỗ khí huyết dồn dập trào lên mặt.
Đề bài: Chuyện tôi không hiểu.
Bài làm: Mùa xuân tới, cọng cỏ nhỏ chậm rãi đâm lên khỏi mặt đất, cây liễu trồi ra những mầm non xanh biếc mềm mại, trăm hoa cũng tranh nhau đua nở, trên trời những chú chim chao tới chao lui. Tôi vô cùng hưng phấn đi vào công viên vẽ thiên nhiên, mùa xuân thật đẹp a, nhưng tôi không có tâm tình ngắm nhìn mùa xuân, tôi còn rất nhiều chuyện không hiểu.
Tôi không hiểu, vì sao Kha Bố ở trên giường rên rất nhỏ.
Tôi không hiểu, vì sao Kha Bố mùa đông đều cosplay thành gấu.
Tôi không hiểu, vì sao Kha Bố lại biến thành đứa nhỏ đần độn.
Tôi không hiểu, vì sao Kha Bố không thích đâm từ phía sau.
Tôi không hiểu...............
Mấy vẫn đề này, Thái Dương Công Công* sẽ nói cho tôi sao?
*Thái dương công công (Bố chồng mặt trời (?)): Tên gốc: おひさま (Ohisama). Một sản phẩm của Hiệp hội tuyên truyền Nhật Bản, nằm trong top 84 bộ Thần kịch. Trong đó có nhân vật chính là Dương tử. Để tìm hiểu rõ hơn thì baidu thẳng tiến nhé:">
Đọc xong Kha Bố một phát ném trở lại: "Cậu đang viết văn của học sinh tiểu học sao?!" Vừa nói xong, cậu liền liếc thấy quyển sách hôm nay Tô Ấu Ngôn đọc, sách tên là:《 Văn mẫu hay dành cho học sinh tiểu học 》
"Cậu quả nhiên là tham khảo văn mẫu cấp 1, không thể tìm một quyển văn mẫu cấp 2 sao?"
"Quá nhiều chữ." Chi Lý trả lời rất chi là đương nhiên.
"Bây giờ không phải mùa xuân."
Chi Lý cần bút lên, sửa từ "xuân" thành từ "đông", Kha Bố vươn người sang đoạt lấy vở: "Tớ sẽ không để cậu mang cái này đi nộp, bằng không lần sau trước mặt chủ nhiệm tớ không cách nào làm người được." Cậu lấy vở nhét vào áo mình, trốn vào một góc, xé trang giấy kia xuống. Sau khi Sở Hạo Vũ vẽ xong liền lấy tiền đưa ra cho Tô Ấu Ngôn: "Tiền cho câu lạc bộ của tớ đây, nhìn đi, các cậu đều nói tớ không trong sáng còn vô dụng, sự thật chứng minh các cậu đều sai bét, tớ ngoại trừ tự thỏa mãn chính mình còn biết cho người ta thuê đồ để kiếm tiền."
"Tớ sẽ làm đồ ăn khuya mang đến phòng ngủ bán, Ấu Ngôn, xin lỗi, cậu chờ một thời gian nữa được không?"
Mới bị tin nhắn lừa tiền không bao lâu nên Ứng Tu Kiệt còn túng quẫn, Công Tru mua quá nhiều truyện đồng nhân, đều một lúc không thể bỏ tiền ra, Kha Bố xé xong giấy ném đi rồi về chỗ, mặt dày coi như không nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, kỳ nghỉ đông cậu không muốn vùi mình ở một nơi hoang vu cùng bọn họ chạy xe đạp.
"Tiền của cậu."
"Không có tiền, nghèo."
"Vậy thì đổi tiền a, tiểu thuyết BL có rất nhiều loại tình tiết này, cậu cùng Chi Lý đại nhân thương lượng một chút, ít nhất mang mấy lần nợ gần đây trả hết đi." Công Tru lại nghĩ ra ý xấu, Kha Bố đang muốn lên tiếng, Chi Lý xòe tay về phía cậu: "Đem năm lần nợ trả hết."
"Chính là nhằm vào tớ phải không, không phải cậu, cậu không cần làm phản!!!"
Cậu bị năng lực lý giải của mấy người này làm tức chết.
Buổi tối, mới vừa kết thúc tiết học buổi tối, Chi Lý trở lại phòng ngủ, liếc mắt liền thấy tớ giấy bị vo vún trên giường, hắn cầm lên xem, nét chữ của Kha Bố bên cạnh nét chữ của Chi Lý.
*Chữ trong ngoặc là của Kha Bố.
Tôi không hiểu, vì sao Kha Bố ở trên giường rên rất nhỏ. (Bởi vì Kha Bố sợ nếu phát ra tiếng quá lớn, Chi Lý sẽ nghĩ cậu ấy làm đau Kha Bố rồi.)
Tôi không hiểu, vì sao Kha Bố mùa đông đều cosplay thành gấu. (Bởi vì Kha Bố sợ lạnh, nên mặc rất nhiều quần áo.)
Tôi không hiểu, vì sao Kha Bố lại biến thành đứa nhỏ đần độn.(Bởi vì có Chi Lý bên cạnh, Kha Bố không cần nghĩ ngợi gì cả.)
Tôi không hiểu, vì sao Kha Bố không thích đâm từ phía sau.(Bởi vì Kha Bố muốn nhìn mặt Chi Lý.)
Tôi không hiểu...............
Mấy vẫn đề này, Thái Dương Công Công sẽ nói cho tôi sao?
(Không biết những điều Chi Lý không hiểu Kha Bố giải thích đã đủ rõ ràng chưa, hôm nay tớ muốn làm thái dương công công của cậu.)
Hắn luôn làm một mặt không biểu tình, chỉ kính hiển vi mới có thể nhìn được biến hóa, Chi Lý đưa nắp bút lên miệng khẽ cắn, suy xét rồi gạch mất mấy chữ "Thái Dương Công Công". Sau đó đứng dậy đi đến phòng ngủ của Kha Bố, chỉ gõ cửa một cái, Kha Bố đã chạy ra mở cửa, hắn không phản ứng lại, tờ giấy kề sát trên gáy Kha Bố.
"Trí nhớ thật kém, tớ nói tớ không thích mặt trời, không muốn cậu ví dụ mình thành thứ tớ chán ghét." Hắn chỉ nói một câu như vậy liền xoay người đi, Kha Bố giống như cương thi trên trán bị dán bùa chú không thể nhúc nhích, chỉ có miệng đang động: "Vậy cậu nói tớ nên ví dụ thành gì."
"A, ví dụ thành Kha Bố đi, đó là người tớ thích."
Cậu cứ không kiêng dè như vậy mà gõ vào tim tớ, thật sự không sợ hậu quả sao?
=============================
Chap này tui tặng cho bạn @hangteddy, cảm ơn cô đã ủng hộ tụi tui trong thời gian qua <3 <3
Chúc cô đọc truyện vui vẻ. Lòvé
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2
Chương 17: Thái Dương Công Công
Chương 17: Thái Dương Công Công