DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vân Hách Liên Thiên
Chương 19: Tâm ma

Edit: Chrysanthemum

Thanh âm bên tai càng lúc càng mãnh liệt, giống như thuyết khách khéo miệng nhất, liên tục đưa ra những lý do mê người. Thương Ngôn dần dần bị mê hoặc, chậm rãi áp sát vào Hách Liên Vân Thiên, cánh tay vòng trên thắt lưng hắn cũng càng siết chặt. Cảm giác khô nóng lan tràn khắp toàn thân, khiến y nóng lòng muốn tìm một nơi để phát tiết, đôi môi của Hách Liên Vân Thiên trong lúc ngủ say hơi hé mở kia không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Vừa hôn lên môi Hách Liên Vân Thiên, xúc cảm mềm mại nhất thời trục xuất một tia lý trí cuối cùng của Thương Ngôn ra khỏi đầu, trên người đã tràn ngập dục vọng nguyên thủy nhất, ý niệm duy nhất trong đầu chính là muốn hắn, muốn hắn.

Cấp bách khó dằn nổi mà làm sâu sắc nụ hôn này. Thay vì nói là hôn, không bằng nói là dã thú gặm cắn miếng mồi. Thương Ngôn không hề có kỹ xảo đáng nói nào mà cứ gặm cắn bờ môi của Hách Liên Vân Thiên, làm thế nào cũng không thấy đủ, muốn càng nhiều thêm, dựa theo bản năng chỉ biết không ngừng mút mát hai cánh môi kia, lại không biết xâm nhập vào trong, chỉ dừng lại ở bên ngoài.

Hách Liên Vân Thiên dù cho ngủ như lợn chết thì dưới thủ pháp hôn này của Thương Ngôn, e rằng không có khả năng không tỉnh lại. Mở mắt ra liền thấy Thương Ngôn đã muốn áp cả người lên thân hắn, giam cầm hắn giữa hai cánh tay, còn không ngừng cọ xát môi mình, khiến cho hắn sinh đau, răng nanh va chạm lúc gặm cắn càng làm cho Hách Liên Vân Thiên nhíu mày.

Nếu đổi lại là người bình thường ở vị trí của Hách Liên Vân Thiên lúc này, bị một đại nam nhân đặt dưới thân cường hôn thì e là cũng đã giãy dụa theo bản năng. Thế nhưng Hách Liên Vân Thiên không phải là thường nhân, bị Thương Ngôn đè dưới thân như vậy lại không thấy kinh hoảng, cũng không giãy dụa, tựa như không hề biết Thương Ngôn đang muốn làm gì mình, thậm chí còn đưa tay vỗ nhẹ lên bờ lưng tinh tráng của Thương Ngôn; bởi vì giờ phút này Thương Ngôn đang khó nhịn không ngừng dùng thân thể cọ hắn.

Mãi đến khi Thương Ngôn hôn đến mức chính mình cũng không thở được mới liếm môi rời khỏi Hách Liên Vân Thiên, chẳng những dây dưa đến mức làm cho môi Hách Liên Vân Thiên đỏ thành một mảnh, thậm chí còn khiến khóe miệng của hắn rách da dưới răng nanh của y. “Phù phù” thở hổn hển, mũi thở phập phồng không ngừng, Thương Ngôn cứ như vậy từ trên nhìn xuống Hách Liên Vân Thiên.

“Ngươi làm sao vậy?” Thương Ngôn như vậy tuyệt đối là không bình thường, Hách Liên Vân Thiên mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng. Bộ dạng hiện tại của Thương Ngôn hoàn toàn giống như là dã thú khác máu, làm sao còn chút bộ dáng của đại gia hỏa vừa khờ vừa ngốc kia. Những lo lắng này toàn là nhằm vào Thương Ngôn, thế nhưng Hách Liên Vân Thiên lại không lo lắng cho bản thân chút nào – có lẽ sẽ bị một tên cùng giới xâm phạm.

Hách Liên Vân Thiên muốn nâng tay sờ sờ cái trán không ngừng toát mồ hôi lạnh của Thương Ngôn, lại bị Thương Ngôn dã man đè hai tay lại, lại cúi người xuống hôn hắn. Mục tiêu lần này là cái cổ duyên dáng lộ ra do đợt cọ động vừa rồi.

“… Ta… Khó chịu… Hư…” Âm thanh trầm thấp ám ách tựa như dã thú phát ra từ trong cổ họng Thương Ngôn, đồng thời y không ngừng liếm cắn cái cổ của Hách Liên Vân Thiên, một đường trượt xuống, thấy phía dưới bị quần áo ngăn trở, sửng sốt một chốc, hai tay lại dùng lực.

“Roẹt” một tiếng, lý y của Hách Liên Vân Thiên nhất thời biến thành vải rách, lộ ra lồng ngực trắng nõn của hắn. Cơ nhục mê người này khiến cho đôi mắt của Thương Ngôn mơ hồ đỏ cả lên, nhiệt độ trên người cũng càng trở nên nóng rực. Hai tay y mê luyến chạy trên thân thể của Hách Liên Vân Thiên, dùng sức vuốt ve da thịt dẻo dai mười phần của hắn, không kiềm chế chút nào nên kết quả là trên người Hách Liên Vân Thiên đều bị y nhu đến đỏ ửng.

Chân mày của Hách Liên Vân Thiên càng nhăn càng chặt, lực đạo trên tay của Thương Ngôn lớn đến độ giống như muốn bóp nát xương cốt của hắn, lại còn không ngừng liếm cắn lồng ngực hắn, quả thật giống như là muốn ăn thịt hắn vậy. Thế nhưng y cắn ngực hắn, còn cái vật cứng rắn nóng rực chọc vào bụng hắn kia, càng làm cho Hách Liên Vân Thiên hoang mang, sao lại đột nhiên thành bộ dạng động dục thế này?

Hiện tại Thương Ngôn không hề còn lý trí, lực tay hoàn toàn không biết nặng nhẹ, theo bản năng đĩnh động thân thể, lại hoàn toàn không biết nên phải tiến vào chỗ nào, chỉ dựa vào thú tính nguyên thủy nhất mà cọ loạn trên người Hách Liên Vân Thiên, khiến cho Hách Liên Vân Thiên cực độ hoài nghi Thương Ngôn lúc này sao lại giống như ăn phải xuân dược, hơn nữa còn mãnh liệt đến nỗi ngay cả thần trí cũng mơ hồ.

Thế nhưng gần đây bọn họ đều cùng ăn cùng ở, đồ ăn đều là do hắn làm, không có đạo lý như vậy được. Hách Liên Vân Thiên không có chút ý thức nguy cơ nào, lại còn suy nghĩ nguyên nhân vì sao Thương Ngôn lại trở nên như vậy.

“Ngô…” Đột nhiên Hách Liên Vân Thiên rên lên một tiếng đau đớn, cần cổ đau rát, Thương Ngôn cư nhiên lại cắn phá da của hắn. Còn không đợi răng nanh của Thương Ngôn tiến vào sâu thêm, xung quanh thân thể của Hách Liên Vân Thiên đột nhiên phát ra một tầng u quang, “Bang” một tiếng trực tiếp đem Thương Ngôn đang tàn sát bừa bãi trên người hắn đánh bay ra ngoài.

Trong phòng binh binh bàng bàng vang lên một trận nổ, Thương Ngôn bị nặng nề đánh ngã lên cái bàn, còn dư thế bất giảm mà ngã vào giá sách sát vách tường. Giá sách bằng gỗ lim đỏ rắn chắc đến thế mà cũng bị Thương Ngôn đụng gãy tan nát, có thể thấy được lực đạo kia lớn đến mức nào.

Hách Liên Vân Thiên đưa tay sờ lên cổ, trên tay lập tức nhiễm lên huyết sắc, quả nhiên là bị cắn phá da, lại cúi đầu nhìn bích ngọc đeo bên hông chưa từng cởi xuống. Vừa rồi khi vầng u quang kia hiện lên, ngọc bích nhất thời lưu chuyển tràn đầy màu sắc đẹp mắt, bất quá chỉ duy trì trong nháy mắt ngắn ngủi, sau đó lại khôi phục thành bộ dáng ngọc bích thông thường không có gì đặc biệt vốn có. Đã không còn bị khống chế, Hách Liên Vân Thiên từ trên giường ngồi dậy, nhìn lý y trên người đã bị Thương Ngôn xé thành vải rách, thở dài rồi tùy tiện khép lại.

“Rống ~” Động tĩnh lớn như vậy khiến cho Tiểu Tam và Tiểu Tứ đang nằm ngủ trên mặt đất cũng bị đánh thức. Tiểu Tam Tiểu Tứ ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trên người Hách Liên Vân Thiên, nhất thời tạc mao, gầm lên giận dữ một trận, gồng mình cúi thấp, đầy đề phòng nhìn chằm chằm Thương Ngôn đang đứng lên từ đống đổ nát. Nếu người này không phải Thương Ngôn thì e rằng Tiểu Tam Tiểu Tứ đã sớm xông lên, chẳng qua bởi vì quen thuộc với y rồi nên mới khiến bọn nó chần chừ, không biết bọn họ đang làm gì, hay đơn giản chỉ là đùa giỡn?

“Ta…” Thương Ngôn vốn đang đỏ mắt, lại bị trọng kích này đánh cho thanh tỉnh, nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Hách Liên Vân Thiên, trên tay còn tinh hồng một mảnh, y liền ngẩn người, tiếp theo khuôn mặt nguyên bản đỏ ửng nháy mắt trở nên trắng bệch, “Đi mau, cách xa ta một chút… Tà ma…”

Cũng không đợi Hách Liên Vân Thiên trả lời, Thương Ngôn liền tự mình nghiêng ngả lảo đảo bước ra ngoài, ngay cả khúc gỗ cắm ở trên người cũng không để tâm đến. Tiểu Tam Tiểu Tứ do dự nhìn Thương Ngôn đụng mở cửa chính đi ra ngoài, không biết có nên đuổi theo không, nghi hoặc quay đầu nhìn Hách Liên Vân Thiên.

Hách Liên Vân Thiên ngồi xổm xuống sờ sờ Tiểu Tam Tiểu Tứ, nói: “Các ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây.” Dứt lời khoát thêm kiện ngoại y rồi theo Thương Ngôn ra ngoài. Thương Ngôn vẫn chưa ra khỏi phòng, chỉ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nghe thấy động tĩnh phía sau, thấy là Hách Liên Vân Thiên thì thần sắc ngày càng dữ tợn, đôi mắt lại hóa đỏ đậm, lập tức nhào tới.

Bất qua không đợi Hách Liên Vân Thiên kịp phản ứng, Thương Ngôn đã tự dừng lại, thần sắc trên mặt biến hóa một trận, tựa như cực kỳ thống khổ, hàm hàm hồ hồ nói: “Đi… Đi… Ngươi đi…”

Hung quang trong mắt chợt lóe, Hách Liên Vân Thiên cho là y lại muốn nhào qua, đang chuẩn bị vẩy bột thuốc được giấu trong đầu ngón tay ra, nhưng không ngờ tới y đột nhiên khựng lại, sau đó nghiêng người đem đầu hướng về phía góc bàn đánh tới.

Hách Liên Vân Thiên muốn ngăn cản cũng không kịp, trên đầu Thương Ngôn nhất thời bị đụng đến máu đổ đầm đìa, y vẫn hoàn toàn không phát giác, vẫn lẩm bẩm: “Là do thiên ngoại tà ma xâm lấn, ngươi đi mau, nếu không…”

Lần này Hách Liên Vân Thiên cũng không đợi y nói xong, tay nhanh chóng họa ra một ấn ký kỳ quái, mang theo nhiều điểm lục quang khắc lên trên người Thương Ngôn. Khi đánh vào chỗ yêu đan của y, Thương Ngôn chỉ cảm thấy yêu lực vốn tràn đây toàn thân lại không thể khống chế mà tụ về yêu đan. Bên ngoài yêu đan của y có một tầng bích quang bao phủ, mà bản thân y ngay cả một chút yêu lực cũng không thể vận khởi. Thương Ngôn hoảng sợ, đây là lần đầu tiên y vô lực như vậy từ khi y tu thành yêu đến nay. Không có yêu lực, y chẳng qua chỉ là một thường nhân có thân thể cường tráng hơn người một chút thôi.

Tà ma này bất quá giống như sinh ra từ trong tim của y, cũng là một loại tâm ma, hẳn là đã ẩn nấp trên người y từ lần Thiên kiếp ngày đó, chính y lại không hề phát giác. Hôm nay tâm tình của y dao động cực độ, phập phồng vài lần, tâm phòng lúc này mới xuất hiện kẽ hở, bị tâm ma thừa cơ lợi dụng. Bản thân nó kỳ thật cũng không có lực lượng gì, chỉ là nương vào yêu lực nguyên bản của y mới có thể tác oai tác quái. Một khi yêu lực bị phong ấn, tà ma đang cố gắng khống chế thân thể của y nhất thời cũng không còn chỗ dựa, chỉ có thể vô lực phát ra từng hồi gầm rống giận dữ rồi biến mất không dấu vết, ngược lại khiến cho Thương Ngôn đoạt lại được quyền khống chế thân thể.

Thương Ngôn cũng không để ý hỏi Hách Liên Vân Thiên sao lại làm được, hắn thật ra là người thế nào, một cái ấn ký vừa rồi hắn sử dụng rõ ràng là pháp thuật vô cùng cao minh. Thế nhưng hiện tại y chỉ nghĩ đến việc tránh khỏi Hách Liên Vân Thiên thật xa, trước hết giải quyết dục vọng đáng xấu hổ này, loại trừ tâm ma trên người rồi lại nói sau, nếu không tâm ma một khi bị chôn vùi tất sẽ thành tai họa ngầm. Chỉ cần vừa nghĩ tới vừa rồi bản thân bị tâm ma kia quấy nhiễu thần trí khiến thiếu chút nữa đã thực hiện dục vọng dung tục hèn hạ trên người của Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn quả thật nghĩ đến mà sợ.

“Ngươi muốn đi đâu?” Hách Liên Vân Thiên thấy Thương Ngôn sau khi giãy dụa đứng lên thì quay đầu bước đi, lên tiếng gọi y lại.

“Ta không sao, đừng lo lắng… Ta, ta sẽ trở lại…” Nếu ngươi vẫn còn nguyện ý nhìn thấy ta, Thương Ngôn âm thầm bồi thêm một câu trong lòng. Dù sao vừa rồi y đã làm ra chuyện tình không thể chấp nhận như thế với hắn, Hách Liên Vân Thiên làm sao có thể còn muốn nhìn thấy mình. Thương Ngôn cố nén dục vọng nóng cháy muốn bốc lên trong người, thẳng người đứng vững. Tình dục dần ăn mòn từng chút một thần trí yêu ớt lúc này của y, dục vọng ngày càng mãnh liệt kia khiến cho thân thể của y bắt đầu phát đau, cấp bách chờ được an ủi. Thế nhưng y không dám nán lại lâu dù chỉ mộ khắc, y sợ chính mình sẽ lại thương tổn đến Hách Liên Vân Thiên.

Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy dục vọng vẫn tăng vọt trong mắt y, làm sao còn có thể đoán không ra ý nghĩ của Thương Ngôn lúc này, một phen kéo y lại. Thương Ngôn chấn động toàn thân, mạnh mẽ muốn vùng thoát ra khỏi tay của Hách Liên Vân Thiên.

Ngón tay Hách Liên Vân Thiên bắn ra, thuốc bột đã sớm cài vào móng tay liền rơi lả tả xuống người Thương Ngôn. Thương Ngôn nào có phòng bị Hách Liên Vân Thiên, hít vào một ngụm lớn, toàn thân nhất thời không còn chút khí lực, thân thể mềm nhũn ngã vào trong ngực của Hách Liên Vân Thiên.

“Ngươi…” Thương Ngôn cả kinh, bất quá lập tức liền bình tĩnh lại. Nếu yêu lực bị phong bế, toàn thân lại không thể dụng lực, vậy chắc hẳn sẽ không thể làm Hách Liên Vân Thiên bị thương. Nếu không thương tổn đến hắn, vậy Thương Ngôn cũng không còn gì phải lo lắng. Về phần bản thân mình, Thương Ngôn cũng không có gì bận tâm, Hách Liên Vân Thiên sẽ không thương tổn y. Nếu như hắn thật sự muốn hại mình, e rằng mình cũng vui vẻ chịu đựng đi, Thương Ngôn cười khổ… Y quả thật là không có thuốc chữa, hiện tại dù cho Hách Liên Vân Thiên muốn lấy đi nội đan của y thì y cũng không có biện pháp nào ngăn cản, thế nhưng y lại không hề lo lắng một chút nào.

Hách Liên Vân Thiên đỡ lấy Thương Ngôn vừa ngã xuống, nửa tha nửa ôm Thương Ngôn trở về nằm trên nhuyễn tháp mà mình thường hay nằm đọc sách, lại thoáng nhìn đến trên trán vẫn còn đổ máu của y, chau mày, đứng dậy lấy thuốc trị thương thay y cầm máu.

“Như thế nào mà mỗi lần gặp lại ngươi đều thấy máu…” Hách Liên Vân Thiên nói một câu. Mà không đúng sao, lần đầu tiên hai người gặp mặt là khi hổ mẹ kia đã chết, lần thứ hai chính là khi y mang thương thế thảm trạng trở về, còn lần này thì, chính mình lại ngu ngốc đập đầu vào góc bàn.

“Ân…” Thương Ngôn nhẹ nhàng hừ rên một tiếng, sau đó lập tức cắn chặt môi.

“Làm ngươi đau?” Hách Liên Vân Thiên đang cẩn thận thay y lau máu khô trên đầu ngạc nhiên hỏi, hắn đã tận lực không đụng đến miệng vết thương rách ra trên trán y, sao lại có thể làm y đau. Hơn nữa lúc trước phải chịu đau đớn khi xương cốt sinh trưởng giày vò thân thể mà y ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, tiểu thương như vậy, thế nào lại…

Chỉ có Thương Ngôn lúc này tự chịu khổ biết, y nào có bởi vì đau mới rên thành tiếng, là do bàn tay của Hách Liên Vân Thiên đặt trên người y mang đến cho y từng trận run rẩy. Có lẽ do toàn thân không còn bị khống chế, lại không có yêu lực đè ép, dục vọng đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể càng lúc càng hung mãnh, toàn thân trên dưới không chịu được dù chỉ một chút kích thích, huống chi người đang chạm vào y lại chính là người y luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng. Nếu như không liều chết cắn chặt môi, Thương Ngôn e rằng mình đã rên rỉ thành tiếng mất rồi.

Hách Liên Vân Thiên băng bó cho vết thương trên trán của Thương Ngôn xong thì mới chú ý tới khóe miệng của y cũng mơ hồ vướng tơ máu, y vẫn còn sống chết cắn chặt môi mình. Hách Liên Vân Thiên lấy ngón tay chấm thuốc mỡ, nhẹ nhàng điểm lên môi y, sau đó tinh tế thoa đều. Động tác này quả thực mang theo vị đạo tình sắc nói không nên lời, đáng tiếc Thương Ngôn hoàn toàn không hề phát giác. Có điều Thương Ngôn đáng thương bị động tác này của Hách Liên Vân Thiên làm dục hỏa trong người càng thêm tra tấn y dữ dội.

“Đừng cắn, rách môi rồi.” Thấy y hoàn toàn không có ý định buông tha cho đôi môi của mình, Hách Liên Vân Thiên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp dùng ngón tay cạy mở đôi môi của y, ý bảo y thả ra.

Thương Ngôn thuận theo há miệng thở dốc, ngón tay của Hách Liên Vân Thiên liền nhanh chóng tiến vào, đem thuốc thoa lên cánh môi vừa bị y cắn nát.

Thương Ngôn hô hấp dồn dập, từ trong khoang mũi phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, toàn thân dường như đều ngứa ngáy, ham muốn ma sát kịch liệt. Thế nhưng không biết Hách Liên Vân Thiên hạ dược gì, y ngay cả một chút khí lực cũng không thể dùng, cả người cứ như nhũn ra, càng không cần nói đến chuyện tự mình đi cọ xát. Chỗ dưới thân kia lại trương đến phát đau, nếu như không còn chút lý trí, Thương Ngôn sợ là đã sớm mở miệng cầu xin Hách Liên Vân Thiên đến chạm vào nơi đó của mình rồi.

Càng khiến cho Thương Ngôn phát điên chính là Hách Liên Vân Thiên còn làm ra loại động tác mang ý vị câu dẫn mười phần này. Ngón tay đưa đến bên miệng y, càng không ngừng vuốt ve cánh môi, khiến cho Thương Ngôn muốn rên rỉ lại không thế. Lại bởi vì ngón tay đáng giận của hắn mà y ngay cả muốn cắn môi để ngăn chặn thanh âm đáng xấu hổ của mình cũng không thể. Đó là ngón tay của Hách Liên Vân Thiên, y làm sao có thể nhẫn tâm cắn xuống, làm cho hắn đau đớn. Cho nên chỉ khổ cho Thương Ngôn y, tận lực đè nén tiếng rên rỉ muốn thoát khỏi cửa miệng xuống tận cổ họng, tạo nên thanh âm gào thét trầm thấp giống như dã thú bị thương.

“Hách… Liên…” Gian nan gọi tên người đang ngồi cạnh mình, “Không… Không cần… quan tâm… Ân ha… Ta…”

Hách Liên Vân Thiên chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào Thương Ngôn hiện tại toàn thân đều phiếm đỏ. Thương Ngôn thống khổ nhắm mắt lại, không nên nhìn, không nên nhìn, y không muốn để cho Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy bộ dạng xấu xí như vậy của mình. Thế nhưng ý thức lại tinh tường hiểu được ánh mắt của Hách Liên Vân Thiên vẫn đang đặt trên người mình. Tầm mắt chăm chú kia đảo qua trên người, khiến cho thân thể hoàn toàn không tự chủ được mà càng thêm hưng phấn.

Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm đứng dậy rời đi của Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn mở mắt nhìn vào bóng lưng của Hách Liên Vân Thiên, lại có chút không thể tin. Hắn… Hắn thực sự đi rồi? Ân, đi là tốt rồi, không phải mình muốn hắn đi hay sao. Chẳng qua vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác đau đớn, trống trải giống như là khó chịu khi bị người ta móc đi tim gan.

Thương Ngôn mặc kệ dục vọng đang kêu gào của chính mình, một chút cũng không muốn để ý đến nó. Dù cho dục vọng không chiếm được thư giải sẽ tạo thành thương tổn đối với thân thể, thậm chí phế bỏ, y cũng không muốn đi quản, nếu đối tượng không phải là Hách Liên Vân Thiên, y tuyệt đối không muốn, như vậy phế hay không phế cũng không còn quan trọng.

Đương lúc miên man suy nghĩ, trên người bỗng truyền đến xúc cảm mềm mại khiến cho Thương Ngôn phải mở choàng mắt, là do Hách Liên Vân Thiên cầm chăn đắp lên thân thể xích lõa của y. Thì ra hắn không hề bỏ rơi mình… Thương Ngôn không thể không tự phỉ nhổ bản thân giả dối, rõ ràng chính mình bảo hắn đi, hắn thật sự đi rồi lại thương tâm, hiện tại thấy hắn quay về thì lại vui vẻ đến mức không biết bắc nam, thật sự là mất hết tiền đồ.

“Lạnh sao?” Hách Liên Vân Thiên thấy trên thân thể cường tráng của y che kín một tầng mồ hôi tinh mịn, sợ y nằm bị gió thổi trúng thương hàn, bản thân lại không thể ôm y đến trên giường, vậy nên đành phải vào buồng trong lấy chăn lại đây.

Đưa tay thăm dò vào chăn, ở trên người Thương Ngôn sờ soạng, bàn tay hắn có hơi ẩm ướt, thân thể dưới tay run lên bần bật, Hách Liên Vân Thiên nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?” Không phải chỉ đụng như vậy liền đau chứ?

“… Ân hừ… Ngươi… Ngươi đừng… Động…” Trời ạ, Thương Ngôn vốn đang bị dục vọng giày vò thống khổ, này vừa bị sờ, thiếu chút nữa là tiết ra như trút, trong thanh âm cũng mang theo vị đạo xin khoan dung mơ hồi. Đáng tiếc làm sao, muốn để cho tên đầu gỗ như Hách Liên Vân Thiên nghe ra một tia ý vị xin tha này thì khả năng cơ hồ là bằng không.

Hách Liên Vân Thiên càng thêm không rõ nguyên do, bàn tay rốt cuộc mò tới vật nóng bỏng kia, “Thế nhưng nếu ta không chạm, vậy thứ này phải làm sao bây giờ?”

“A…” Thương Ngôn thét lên một tiếng biến điệu chói tai. Hắn… hắn… hắn cư nhiên lại bắt lấy chỗ kia của mình, còn giống như vạn phần mới lạ mà vuốt ve lên xuống. Càng xấu hổ hơn chính là lời nói mà Hách Liên Vân Thiên vừa thốt ra lại mang theo ý vị trêu đùa mười phần. Nếu không phải giờ phút này biểu tình trên mặt Hách Liên Vân Thiên vạn phần ngây thơ vô tội, ngữ khí cũng bình tĩnh ôn hòa, Thương Ngôn quả thực cho rằng hắn đang châm chọc mình dâm tiện, rõ ràng nơi đó đã như vậy rồi mà còn cãi bướng.

“Là như thế này sao?” Hách Liên Vân Thiên giúp đỡ Thương Ngôn việc kia, bàn tay nắm chặt, qua lại bộ lộng vài cái, thấy biểu tình của Thương Ngôn chẳng những không có sung sướng gì mà còn tựa như vô cùng thống khổ, nhịn không được hỏi. Không phải người ta đều nói làm loại chuyện này rất khoái nhạc sao, vì cớ gì Thương Ngôn lại trông như phải chịu khổ hình, hay là không phải làm như vậy?

Nói theo khía cạnh nào đó, suy đoán của Hách Liên Vân Thiên quả thật cũng đúng một phần. Động tác kia của hắn đối với Thương Ngôn mà nói thật sự giống như khổ hình. Một mặt là cực độ nhục nhã khiến cho y xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ rồi chui xuống cho rồi, một mặt là khoái cảm cực độ ầm ầm cuốn tới. Tuy rằng động tác và kỹ thuật của Hách Liên Vân Thiên, hai thứ hoàn toàn không tương xứng với nhau, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến người đang phục vụ cho y hiện tại chính là Hách Liên Vân Thiên thì cũng đủ để cho Thương Ngôn nóng lên, dục vọng toàn thân tăng vọt.

Nghe thấy câu hỏi của Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong, đành phải nhắm mắt lại, không dám nhìn biểu tình lúc này của Hách Liên Vân Thiên.

Không có được câu trả lời của Thương Ngôn, Hách Liên Vân Thiên đành phải dừng động tác trên tay, chẳng lẽ kỳ thật sờ nơi này không có cảm giác? Vì thế nên Hách Liên Vân Thiên đưa đầu ngón tay tiếp tục một đường thăm dò xuống phía dưới.

“Hách Liên…” Cảm nhận được động tác của Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn hoàn toàn luống cuống. Hắn tuy rằng thích Hách Liên Vân Thiên, thế nhưng chưa từng nghĩ nhiều đến phương diện kia. Dù sao Hách Liên Vân Thiên thoạt nhìn nhu nhược đến vậy… Thế nào cũng nên là y…

Nghĩ đến đây, Thương Ngôn lại cảm thấy mình vô sỉ. Dựa vào cái gì mà Hách Liên Vân Thiên phải bị y áp dưới thân a, Hách Liên Vân Thiên cũng là nam nhân, chẳng lẽ chỉ bởi vì y thích hắn lại cảm thấy hắn đương nhiên nên bị mình ôm. Nếu chính y luôn không muốn bị Hách Liên Vân Thiên ôm, vậy hắn chắc hẳn cũng không vui đi.

Vừa nghĩ như vậy, Thương Ngôn liền không giãy dụa. Vô luận hắn muốn làm cái gì thì… cứ theo hắn đi. Dù sao hiện tại y cũng không phản kháng được.

Mặc dù Thương Ngôn đã làm tốt chuẩn bị “xả thân hy sinh”, bất quá Hách Liên Vân Thiên kỳ thật hoàn toàn không tồn tại tâm tư về phương diện kia. Hắn ngay cả làm cho nam nhân khoát hoạt thế nào cũng không biết thì làm sao biết đòi đi ôm nam nhân đây… Có thể nói trên phương diện này, Hách Liên Vân Thiên so với Thương Ngôn còn như giấy trắng hơn, hoàn toàn không có hiểu biết gì về phương diện này.

Nghe ra được vẻ kinh hoảng khó giấu trong thanh âm của Thương Ngôn nên Hách Liên Vân Thiên không tiếp tục sờ xuống phía dưới, ngược lại một lần nữa cầm lấy vậy nóng bỏng kia. Lần này còn ngồi lên nhuyễn tháp, dùng hai tay cùng cầm lấy.

“Ư… a…” Hai tay của Hách Liên Vân Thiên không khống chế tốt lực đạo, có hơi dốc lực, Thương Ngôn vốn đang ở bên rìa dục vọng, cư nhiên cứ như vậy mà tước vũ khí đầu hàng…

Trong mắt Thương Ngôn lóe lên một mảnh bạch quang, thân thể ưỡn thành vòng cung, sau đó nặng nề ngã xuống nhuyễn tháp, trên mặt đỏ bừng. Lần đầu tiên bị mất mặt như thế a, y bị Hách Liên Vân Thiên vuốt mấy cái? Mới ba cái năm cái mà cứ như vậy tiết ra, tốc độ thần kỳ quả thật từ mấy vạn năm nay y chưa từng có a. Thật sự khiến cho tự tôn giống đực của Thương Ngôn bị đả kích cực kỳ nghiêm trọng rồi!Hết chương 19.

Đọc truyện chữ Full