Edit: Chrysanthemum
Cùng Hách Liên Vân Thiên chậm rãi đi trên đường, Tiểu Tam ôm được ngọc Linh Lung kia rốt cuộc cũng yên tĩnh không ít, chăm chú chơi đùa viên ngọc nhỏ ở trong lòng mình.
Thương Ngôn phát hiện Hách Liên Vân Thiên chỉ đến trước các sạp bán sách, đồ cổ thì mới có thể hơi tạm dừng, tùy tay lật xem vài trang sách mà người ta nhìn vào là phát hoảng, đối với những thứ đồ chơi mới lạ khác thì hoàn toàn coi thường.
Hơn nữa càng thần kỳ hơn chính là, dựa vào sinh mệnh đã kéo dài hàng vạn năm của Thương Ngôn, những sách cổ này tuy rằng không có biện pháp phân biệt, thế nhưng mấy thứ gọi là đồ cổ này lại biết không ít. Tỷ như thứ được gọi là chân vạc cổ trên giá của gian hàng bên cạnh, dựa theo niên kỷ mà người chủ sạp nói thì hoa văn trên cái vạc kia căn bản không phù hợp, loại hoa văn này đến tận mấy trăm năm sau mới thịnh hành. Đối với việc này Hách Liên Vân Thiên chỉ là cười cười chứ hoàn toàn không có hứng thú, thế nhưng mỗi khi hắn cầm lấy một vật gì đó trong đống tạp phẩm thì đều là một vài món hàng thật chiếm số ít, không biết là hắn bằng cách nào lại làm được như vậy. Hách Liên Vân Thiên chẳng qua chỉ là cầm lên nhìn một cái, bộ dạng không hứng thú mấy, thế nhưng thật ra cũng mua mấy quyển sách cổ, Thương Ngôn nhìn thử thì đều là sách ghi chép các phương thuốc cổ.
Hai người chẳng mang mục đích gì mà tiếp tục đi, Hách Liên Vân Thiên sở hữu dung mạo tuấn tú xuất trần, cho dù là ở trong đám đông thì cũng đặc biệt chói mắt, dẫn tới không ít cô nương nhà người ta trộm nhìn hắn, hơn nữa bên cạnh còn có Thương Ngôn, mặc dù không tuấn mỹ tựa thần tiên bằng Hách Liên Vân Thiên, thế nhưng cũng phong thần tuấn lãng, cộng thêm khí lực cường tráng kia, hai người mỹ nam tử bất đồng phong cách cùng đi dạo trên một con đường chính là tâm điểm chú ý, trên đường có non phân nửa số người thậm chí vô thức đi theo bọn họ.
Thương Ngôn thấy nhiều người như vậy liên tục nhìn chăm chú trên người Hách Liên Vân Thiên thì cả người hơi không được tự nhiên, y còn chưa quen ở nơi đông người như thế này, không biết được rằng trong những người này có một nửa là nhìn về phía y.
“Làm sao vậy?” Hách Liên Vân Thiên chú ý thấy được Thương Ngôn khác thường, nghiêng người hỏi nhỏ.
Thương Ngôn lắc đầu, không để ý tới đủ loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, buồn bực cúi đầu đi theo Hách Liên Vân Thiên, chờ đến khi Hách Liên Vân Thiên dừng lại rồi mà y vẫn còn đi thêm vài bước thì mới phát hiện.
Hách Liên Vân Thiên cười, thả Tiểu Tứ đang nằm úp sấp trên vai mình vào trong lòng Thương Ngôn, nói: “Ta và bằng hữu có ước hẹn tại nơi này, Tiểu Tam Tiểu Tứ để cho ngươi chăm sóc, được không?”
Đến lúc này thì Thương Ngôn mới chậm chạp phát hiện bọn họ dừng lại trước cửa viện, nói chung bằng hữu của Hách Liên Vân Thiên đang ở ngay tại bên trong, Thương Ngôn ôm lấy hai tiểu tử kia gật gật đầu.
“Một hồi ta mời ngươi đến Tây Phương lâu ăn thịt, ngươi đi trước đi, ta sẽ trở lại.”
Thương Ngôn bị hai chữ “Ăn thịt” của Hách Liên Vân Thiên thoáng cái làm cho đỏ mặt, ngay cả Hách Liên Vân Thiên đã gõ cửa, được tiểu nha hoàn đưa vào trong rồi cũng không chú ý đến.
Có trời mới biết, y thật ra là một con hổ yêu đó a, là thú ăn thịt đó a, nào biết đâu rằng Hách Liên Vân Thiên lại là một người ăn chay, khi ở nhà hắn vài ngày qua thì trên bàn đều là một màu xanh biếc, Thương Ngôn nhìn thấy mấy loại rau dưa này thì mặt cũng muốn tái đi rồi. Tuy rằng y đã sớm tích cốc, không cần ăn uống, nhưng thỉnh thoảng cũng ăn vài thứ để thỏa mãn cơn thèm, khẳng định có ăn thì phải là thịt. Có điều ở trong nhà Hách Liên Vân Thiên thì y phải làm ra vẻ như loài người bình thường, lại vẫn không thể một mực nói không ăn.
Thống khổ qua quýt nuốt vào mấy thứ rau cải được chuẩn bị này, Thương Ngôn luôn hoài nghi, lượng rau dưa cả đời này y ăn cũng không hơn được ở nhà Hách Liên Vân Thiên.
Chuyện này lại bị Hách Liên Vân Thiên giễu cợt, tự nhiên là ngượng ngùng vô cùng, thì ra hắn đã sớm phát hiện, tự mình ăn rau cỏ thật sự quá thống khổ, đáng thương y có lẽ là lão hổ duy nhất buộc mình phải ăn rau dưa mỗi ngày.
Hại y mỗi ngày đều ra nhìn con dê sữa được nuôi trong sân nhà của Hách Liên Vân Thiên, ánh mắt đều phát ra lục quang, hận không thể vồ lấy một ngụm nuốt vào, bỏ đi vị rau cỏ trong miệng, nhìn nhìn thẳng đến mức khiến con dê sữa kia lạnh run mới thôi.
Mãi đến khi hai tiểu tử trong lòng làm ầm làm ĩ muốn được đi xuống mới giật mình hoàn hồn, ngó ngó cánh đại môn đóng chặt, tò mò không biết là Hách Liên Vân Thiên đi gặp bằng hữu nào, vì thế nên chậm rãi đi dọc theo bờ tường bên hông cánh cửa.
Cái viện này dường như khá lớn, Thương Ngôn đi hồi lâu mới đi đến được một ngã tư đường hơi quạnh quẽ, các cửa tiệm ở hai bên đều đóng cửa, chỗ có mở cửa thì người tiếp chuyện buôn bán cũng ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Thương Ngôn đánh giá một chút, hẳn đây chính là cửa tiệm mà Hách Liên Vân Thiên đi vào, bốn chữ to thiếp vàng “Hồng Tụ Thiên Hương” được gắn trên biển hiệu, gợi lên khí thế không tầm thường lại mang theo hương vị có chút uyển chuyển hàm súc làm rung động lòng người.
Nhưng khi nhìn đến tên cửa tiệm, lại nhìn tên của các cửa tiệm xung quanh, có một vài cửa tiệm còn nói trắng ra, khiến cho Thương Ngôn dù cho có chậm chạp thế nào cũng phải phản ứng được nơi này là địa phương nào, rõ ràng là kỹ viện. Sửng sốt hồi lâu, y thế nào cũng không nghĩ thông được, một người không thể nhiễm khói lửa hồng trần như Hách Liên Vân Thiên làm sao lại đến nơi này.
Trong lòng lại càng có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái, không biết là nữ tử như thế nào sẽ được Hách Liên Vân Thiên xem trọng. Vừa nghĩ tới Hách Liên Vân Thiên lộ nét tươi cười ôn nhu trang nhã đối một nữ tử xa lạ, trong lòng y càng thêm khó chịu.
Thân hình vừa động, đầu ngón chân nhẹ nhàng đáp ở trên đầu tường rồi phi thân lên nóc nhà, lần theo khí tức mỏng manh mà mình đã lưu lại trên người Hách Liên Vân Thiên. Trong sân viện không có người nào, nếu ngẫu nhiên có vài người thì cũng không chú ý đến có người đang bay qua ở trên đỉnh đầu bọn họ.
Khí tức mà y lưu lại ở trên người Hách Liên Vân Thiên phát ra từ một tòa lầu cao nhất, tinh mỹ nhất trong sân viện, Thương Ngôn ôm hai tiểu tử trong lòng, nhẹ nhàng phi thân lên phần mái hiên của tòa lầu cao kia.
Ló thân mình ra nhìn xuống dưới hiên nhà thì liền thấy Hách Liên Vân Thiên đang ngồi dựa trên nhuyễn tháp bên cửa sổ không xa, Thương Ngôn thu lại thân mình, đi đến trên phần mái cong ngồi xuống. Hai tiểu tử nằm trong lòng kia lần đầu tiên thấy được nơi cao như vậy, tò mò nhìn xung quanh, Tiểu Tam còn âm mưu định từ trên mái nhà nhảy xuống, nhưng bị Thương Ngôn nhéo cái lỗ tai, đành phải ủy ủy khuất khuất quay về nằm úp sấp trong lồng ngực của Thương Ngôn, buồn chán chơi đùa cái lỗ tai nhỏ bông xù của Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ xoay chuyển đầu, tránh thoát khỏi Tiểu Tam quậy phá, Tiểu Tam lại thấy chết không sờn mà tiếp tục sáp lại gần, Tiểu Tứ bị nó quấy phá đến không còn kiên nhẫn, một cái tát đập bay cái móng vuốt của nó, lấy đỉnh đầu củng củng Thương Ngôn, tựa như là đang lên án Tiểu Tam hư hỏng.
Lực chú ý của Thương Ngôn đều đặt trên người Hách Liên Vân Thiên đang ở dưới lầu, làm sao rảnh mà đi phản ứng lại hai tiểu tử kia. Y đè đầu Tiểu Tam đặt trên ngực, dùng sức xoa cái đầu nhỏ của nó, khiến cho túm lông trên đầu của nó biến thành rối tung, dẫn đến Tiểu Tam không ngừng gầm nhẹ, Tiểu Tứ vừa lòng mà lần nữa gục đầu xuống ngủ.
Tiểu Tam thấy Thương Ngôn không quan tâm tới, không hứng thú nữa mà đến bên cạnh Tiểu Tứ cũng nằm úp xuống, chẳng qua con ngươi xinh đẹp như ngọc lục bảo vẫn còn tinh nghịch xoay chuyển, quan sát sự tình dưới lầu.
“Khinh Hàn cô nương.” Tiếng nói thanh liệt của Hách Liên Vân Thiên vang lên khiến cho không thể nhận sai, Thương Ngôn rầu rĩ nghĩ, quả nhiên là nữ tử, tò mò muốn nhìn thử dung mạo của nàng ta một chút, thế nhưng nàng ta dường như đang ngồi ở trên giường, hoàn toàn không nhìn rõ được tướng mạo.
Một nữ tử mà lại có thể ngồi ở trên giường gặp mặt nam nhân, Thương Ngôn không vui nghĩ.
Nữ tử được Hách Liên Vân Thiên gọi là Khinh Hàn lên tiếng nói: “Lại mang đến phiền toái cho công tử.” Thanh âm này vừa nghe đã thấy nhu mỹ êm tai, tựa như thưởng thức chim sơn ca xướng thanh với tiếng hót du dương, nam nhân bình thường nghe xong thanh âm này chỉ sợ cũng mềm lòng, đáng tiếc Thương Ngôn lại nghĩ, không phải là hồ ly tinh đó chứ…
“Khinh Hàn khách khí rồi.” Thanh âm của Hách Liên Vân Thiên cũng vẫn duy trì vẻ ôn nhu giống như bình thường, không thấy phập phồng chút nào.
Sau đó phía dưới là một khoảng trầm mặc, thời điểm Thương Ngôn đang định thuận tiện quan sát xung quanh thì bỗng một tiếng đàn sâu kín vang lên, một hồi đinh đinh đông đông nhẹ ngân, Thương Ngôn nghe vào cũng không hiểu là dễ nghe hay khó nghe. Đang nhàm chán mà đùa với Tiểu Tứ lại muốn ngủ tiếp, vừa học theo Tiểu Tam mà quan sát bốn phía xung quanh, lại nghe thấy tiếng đàn vừa chuyển, một trận âm vang lan tỏa, tựa như có từng trận sát khí ập vào mặt, Thương Ngôn cả kinh, dù cho không có trình độ về âm nhạc thì cũng biết người đánh đàn này nếu đã có thể bắn ra ý cảnh như vậy thì tuyệt đối là cao thủ gảy hồ cầm, nhưng trong lòng y càng thêm khó chịu, thầm nghĩ hai người này đang nói chuyện lại đột nhiên gảy đàn là để làm chi.
Sau đó tiếng đàn đột nhiên dừng lại, “Cầm nghệ của Khinh Hàn lại có tiến bộ rồi.”
Nàng kia lại yếu ớt thở dài, “Chưa thật sự thấy được lưỡng quân giao tranh, cuối cùng chỉ là phận son phấn đượm thương xuân bi thu, mãi vẫn không tinh tiến.” Pha lẫn vẻ mệt mỏi của chim oanh bị nhốt trong lồng.
(*) Thương xuân bi thu: tâm tình ưu tư khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi, hay chỉ người đa sầu đa cảm.
“Quốc thái dân an là chuyện tốt, Khinh Hàn sao lại ngóng trông được đánh giặc chứ?” Hách Liên Vân Thiên trêu ghẹo một câu, lại nói, “Đợi ngươi khỏe lên, ta sẽ dẫn ngươi đi xem phong cảnh ngoài sa mạc được không, đến lúc đó không chừng thật sự có thể trở lại sa trường.”
“Thật sự?” Trong giọng nói đều là kinh hỷ.
Thương Ngôn nghe hai người đối thoại với nhau, đang không biết trong lòng là mang tư vị thế nào, đột nhiên Tiểu Tam ở trong lòng y lại rống lên một tiếng, rồi bổ nào xuống dưới, cũng không biết Hách Liên Vân Thiên từ khi nào đã đứng ở bên cửa sổ bị Tiểu Tam nhìn thấy, tự nhiên theo thói quen bình thường là chuẩn bị nhào qua làm nũng một phen, từ khi nó sinh ra cho đến bây giờ vẫn chưa rời xa Hách Liên Vân Thiên lâu như vậy đâu.
“Tiểu Tam!”
Thương Ngôn bị hành động của Tiểu Tam dọa sợ đến mức hồn phi phách tán, ở nơi cao như vậy mà ngã xuống thì làm sao còn giữ được mạng, không nát thành thịt vụn thì không thể. Chưa nói đến đây là do Hách Liên Vân Thiên phó thác cho y chiếu cố, ngay cả chính y cũng vạn phần ưa thích hai tiểu tử này.
Khoảng cách xa như vậy, Tiểu Tam sao có thể nhảy qua được, mắt thấy không với tới được cửa sổ, sắp sửa rớt xuống, Thương Ngôn lại bất chấp tất cả, nhanh chóng lộn người, hai chân ôm lấy mái cong, cơ thể dang rộng, vươn rộng cánh tay, cũng không quản có thể làm cho tiểu tử kia bị đau hay không, liều mạng một phen chụp lấy Tiểu Tam.
Thẳng đến khi ôm được Tiểu Tam vào trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, may mà không có việc gì.
Tuy Tiểu Tam thật sự không có việc gì nhưng phiền phức của Thương Ngôn lập tức kéo đến ngay sau đó, y gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, đám người Hách Liên Vân Thiên trong sương phòng trừ phi là người chết mới không thể nghe thấy.
“Hách Liên…” Thương Ngôn đang treo ngược vừa tầm đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Hách Liên Vân Thiên, xấu hổ muốn sờ sờ đầu, lại phát hiện hai tay đã bận ôm hai tiểu tử kia nên đành phải trưng ra một cái tươi cười, ấp úng kêu lên.
Lần này quả thật là giải thích không được rồi, chính mình lại có thể ở trên nóc nhà nghe lén Hách Liên Vân Thiên nói chuyện, hắn sẽ nghĩ mình là người như thế nào a…
“Ngươi… Thương Ngôn?” Lấy phương thức thế này đối mặt với Thương Ngôn, dù cho Hách Liên Vân Thiên có trấn định đến mấy cũng phải lộ ra biểu tình kinh ngạc, tiếp theo mới nhìn rõ được trạng huống của y, vội quát lên, “Ngươi làm cái gì vậy, mau xuống đây!” Ngữ khí ôn nhã vạn năm không đổi nay lại hàm chứa ý tức giận.
“À…” Đem Tiểu Tam kẹp dưới cánh tay, toàn thân bắt đầu giống như con lắc đồng hồ mà dao động, biên độ chậm rãi tăng lên, dùng sức một cái, chân buông lỏng khỏi mái cong vừa ôm lấy, hai tay vắt trên xà nhà, xoay người một cái, vững vàng lọt qua ô cửa sổ rơi xuống trước mặt Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên bị y dọa sợ, vừa thốt ra câu “Cẩn thận…” thì đã thấy Thương Ngôn an toàn đứng ở trước mặt mình rồi.
“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì, hả?” Hắn thật sự bị hành động to gan lớn mật của y dọa sợ, vừa rồi chỉ cần y sơ sảy một chút thôi, có thể là lỡ tay buông lỏng thì hắn đã xảy ra cảnh máu tươi chảy dài. Vừa nghĩ đến khả năng này, ngữ khí của Hách Liên Vân Thiên trở nên nghiêm khắc trước nay chưa từng có.
“Ta…” Thương Ngôn cũng bị Hách Liên Vân Thiên dọa run, cho rằng hắn tức giận vì mình đã nghe lén hắn nói chuyện.
“Thực xin lỗi…” Co rụt cổ, cúi đầu nhìn hai tiểu tử đang được ôm trong lòng, bày ra một bộ đầy ủy khuất.
Hai tiểu tử kia có lẽ nghe không hiểu được bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết là Hách Liên Vân Thiên đang nghiêm mặt, hung dữ với Thương Ngôn. Tuy rằng Thương Ngôn đối với bọn chúng cũng rất tốt, tắm rửa cho bọn nó, cho bọn nó uống sữa, chẳng qua trên lập trường của vấn đề này thì bọn chúng vẫn kiên quyết đứng bên Hách Liên Vân Thiên. Vì thế cả hai đều nhảy khỏi trong tay Thương Ngôn, đáp xuống bên chân Hách Liên Vân Thiên, thân mật mà cọ cọ, sau đó lại đi giương nanh múa vuốt mà gầm gừ một trận với Thương Ngôn, hoàn toàn bày ra bộ dáng chân chó hung ác.
(*) Chân chó: nịnh bợ, xun xoe
Nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Tam, Thương Ngôn càng cúi đầu thấp hơn nữa, vốn là chính mình không tốt, còn làm hại Tiểu Tam thiếu chút nữa chết oan mạng, Hách Liên Vân Thiên tức giận là phải rồi.
Hách Liên Vân Thiên hoàn toàn không lĩnh tình đối với hai tiểu tử đồng lõa này, một phen xách Tiểu Tam lên, nâng nó đến trước mắt, quơ quơ, “Còn ngươi nữa, học cái gì tốt không học, lại đi học Thương Ngôn thi triển võ nghệ cao cường, một người hai hổ ai cũng không thèm lấy tính mạng của mình làm trọng có phải không?”
A? Thương Ngôn nghe xong câu này của Hách Liên Vân Thiên thì trộm nhìn lên hắn, chẳng lẽ hắn không tức giận chuyện mình nghe lén, hắn chỉ đang tức giận chuyện mình làm hành động nguy hiểm vừa rồi? Nghĩ đến đây thì Thương Ngôn không khỏi lộ ra ý cười.
“Còn cười…” Hách Liên Vân Thiên quở trách một câu rồi lại thở dài, “Dù cho ngươi có công phu thì cũng không được lấy mạng của mình ra đùa giỡn, hiểu không?”
“Nha.” Ngoan ngoãn nghe lời.
“Thực giống tiểu hài tử mà.” Hách Liên Vân Thiên đưa tay sờ sờ cái đầu cúi thấp của Thương Ngôn, thở dài.
Thương Ngôn bị vỗ đầu giống như hai tiểu tử kia, nhất thời lại phản ứng không kịp, đã bao nhiêu năm qua không có người nào làm động tác thân mật đến vậy với y, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Hách Liên Vân Thiên lại xoay người ôm Tiểu Tứ vào trong ngực, cười đến nỗi giống như một tên hoa si, thẳng đến khi bị một tiếng cười khẽ làm bừng tỉnh.
“Thương công tử nhất định là bằng hữu rất thân thiết với Vân Thiên, thực hiếm khi thấy được Vân Thiên thay đổi biểu tình.” Nàng ta cười nói.
Lúc này Thương Ngôn mới ý thức được trong phòng còn có một người khác, chính là Khinh Hàn cô nương vừa mới đánh đàn kia. Khi nhìn lại nàng, cảm giác đầu tiên chính là rất giống Hách Liên Vân Thiên a, không phải nói đến dung mạo của bọn họ, mà là ở khí chất xuất trần, thanh sạch không nhiễm một hạt bụi nhỏ lại ôn hòa, tựa như một đóa sen trắng đơn độc, ý cười vô ý quả thực cũng khiến cho người ta muốn đắm chìm, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cô gái này lại có thể là nữ tử chốn phong trần. Lại nhìn kỹ dung mạo của nàng, mặc dù có thể nói là tướng mạo đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần, thế nhưng cũng có giới hạn, hoàn toàn không bì nổi với vẻ hoàn mỹ không giống người phàm của Hách Liên Vân Thiên.
Trước mặt nàng còn bày một cây huyền cầm, thầm nghĩ đây hẳn chính là Khinh Hàn cô nương mà Hách Liên Vân Thiên vừa rồi đã gọi.
“Khinh Hàn chung quy thật thích nói đùa.” Hách Liên Vân Thiên đã khôi phục lại ý cười dịu dàng, vuốt ve hai tiểu tử nằm trong lòng, kéo Thương Ngôn cùng ngồi xuống, đồng thời cũng chứng thật suy đoán của Thương Ngôn.
“Cũng không phải hay sao? Vân Thiên và Thương công tử cùng nhau đi hội chùa, lúc này mới tách ra chưa được bao lâu, Thương công tử đã không yên lòng mà đến nóc phòng ta tìm người rồi.” Khinh Hàn lộ ý cười nhẹ nhàng mà nhìn Thương Ngôn, dường như vui vẻ vì bắt được cơ hội khó có được để giễu cợt Hách Liên Vân Thiên.
Đáng tiếc đầu gỗ như Thương Ngôn hoàn toàn không hiểu được ẩn ý trêu chọc trong lời của Khinh Hàn, nhưng chỉ vì một câu của Hách Liên Vân Thiên mà khiến Thương Ngôn nháy mắt đỏ mặt.
“Ngươi quả thực là chờ không được muốn ăn thịt?”
“… Ha ha ha ”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vân Hách Liên Thiên
Chương 6: Khinh hàn
Chương 6: Khinh hàn