*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Chrysanthemum
Hách Liên Vân Thiên nghe thấy tiếng nói thì quay đầu nhìn lại, một thanh niên đang đứng ở trên sườn núi trợn mắt nhìn hắn, Hách Liên Vân Thiên sửng sốt, lập tức nhìn sang thi thể bị phá nát thảm thương bên cạnh, nhất thời hiểu rõ mình bị người ta hiểu lầm, thế nhưng cũng không tức giận mà chỉ tay vào cái hố to mình đang đào, mỉm cười nói: “Đào mộ chôn nó, bằng không thì sẽ bị những dã thú khác ăn thịt.”
Thanh niên kia ngẩn ngơ, hiển nhiên là không ngờ tới người này thật sự trả lời y, y cũng bị mùi máu ở nơi này dẫn tới, vừa đến thì nhìn thấy ngay tử trạng thê thảm của bạch hổ, chưa nghĩ nhiều đã không kiềm chế được cơn giận mà quát mắng, y cứ tưởng người này là kẻ giết chết bạch hổ kia.
Chờ đến khi người nọ xoay người lại, nhìn thấy được tướng mạo anh tuấn và khí chất nho nhã kia thì có thể biết người đó thế nào cũng không giống tên đồ tể bắt giữ bạch hổ linh tinh gì đó, lại nhìn đến trên tay hắn ngoại trừ một cái xẻng thì không có loại hung khí nào khác thì lập tức nhận ra mình đã hiểu lầm. Nếu như thật sự muốn bắt giết con mồi thì một thân da lông của bạch hổ sao lại còn vẹn toàn như vậy. Huống hồ một thân áo trắng của hắn còn không nhiễm một hạt bụi, nhìn thế nào cũng không giống như là hung thủ giết chết bạch hổ này.
Suy nghĩ chốc lát rồi ngượng ngùng sờ sờ đầu, cổ họng ấp úng mãi không biết nên nói như thế nào, người này tám phần là thấy bạch hổ này phơi thây nơi hoang dã nên mới hảo tâm định chôn cất nó, bản thân không chịu xem xét rõ ràng đã ác thanh ác khí phán định người ta trở thành kẻ xấu, tự nhiên là rất xấu hổ, đành phải giả bộ ngồi xổm xuống xem xét vết thương dưới thi thể của bạch hổ.
Miệng vết thương kia chính là bị vũ khí sắc bén cắt qua, vết cắt chỉnh tề nhưng lại nhiễm phải một tia yêu khí. Thanh niên kia nhướng mày, càng thêm xác định đây không phải do người trước mặt gây nên. Toàn thân người này không có nửa điểm yêu khí, thậm chí ngay cả cái gọi là nội lực cũng hoàn toàn không có, cùng lắm coi như là một thân thể khỏe mạnh, chỉ với tay không thì căn bản không có khả năng thương tổn được bạch hổ này.
Dùng dư quang nhìn qua thì thấy hắn vẫn còn đang đào hố từng cuốc một, với khí lực này tốc độ này thì đại khái phải đào đến ngày mai, thế nên y đứng lên nói: “Để cho ta làm đi…”
Hách Liên Vân Thiên nghe thấy hắn lên tiếng, dừng động tác trên tay, đảo mắt nhìn y, thấy y vươn tay thì mới hiểu được đây là muốn hỏi mượn cái xẻng trên tay mình, lại nhìn dáng người to cao cường tráng của đối phương, nói thế nào cũng có khí lực hơn nhiều so với mình, có người đến làm thay nên tự nhiên giao cái xẻng mình đang cầm vào tay của thanh niên kia.
Thanh niên kia không nói hai lời tiếp nhận cái xẻng từ tay Hách Liên Vân Thiên, một cuốc đào xuống đã được một cái hố to, Hách Liên Vân Thiên cười cười, thành thật thối lui sang một bên đứng nhìn.
Hai người trầm mặc không nói gì, không khí có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là thanh niên kia ồm ồm mở lời: “Ta gọi là Thương Ngôn, còn ngươi?”
Hách Liên Vân Thiên phải qua nửa ngày mới kịp phản ứng được đây là đang hỏi tên hắn, cười thầm không thôi, làm sao có thể đường đột hỏi danh tính người khác như vậy được a, có điều trên mặt vẫn duy trì ý cười ôn hòa không đổi, đáp lời: “Hách Liên Vân Thiên.” Thanh niên được gọi là Thương Ngôn “À” một tiếng, lại không biết nói gì thêm nên đành tiếp tục yên lặng đào hầm.
Hách Liên Vân Thiên liếc mắt nhìn sang, thanh niên này trời sinh đã có tướng mạo rất tốt. Nếu như dung mạo của hắn là thiên về văn nhược thì Thương Ngôn này lại thiên về võ tướng. Áo đơn hơi mỏng trên người hoàn toàn không thể che giấu được cơ bắp to lớn trên người y, lưng hùm vai gấu cực kỳ kiện mỹ mạnh mẽ, vừa nhìn là thấy tràn ngập một loại sức bật nam tính, phối hợp với làn da lúa mạch của y lại càng bày ra một loại vẻ đẹp dương cương. Bất quá tính cách của y lại có chút trầm mặc ít lời, từ hai câu nói của y là có thể nhìn ra được, không hay trao đổi với người ở chung, tâm địa cũng không tồi.
Trong khi Hách Liên Vân Thiên đánh giá Thương Ngôn, Thương Ngôn bên kia cũng đã âm thầm chú ý đến Hách Liên Vân Thiên, trong lòng âm thầm khen ngợi. Nam tử này có tướng mạo anh tuấn khiến cho người ta cứ tưởng như là hồ yêu biến thành, nhưng lại không có nửa điểm khí tức yêu mỵ như loài hồ yêu. Khi lẳng lặng đứng một bên, tựa như một đóa hoa sen trắng dịu dàng thanh tịnh khiến cho người ta phải ghé mắt nhìn nhưng lại không thể sinh ra chút tâm khinh nhờn nào. Nếu không hắn thật sự rất bình thường, bình thường đến mức không thể có chút nghi ngờ, Thương Ngôn còn phải hoài nghi hắn có phải là thần tiên từ chín tầng mây hạ phàm đến nơi đây hay không.
Chỉ trong chốc lát, Thương Ngôn đã đào xong một cái hố lớn vừa đủ cho hổ mẹ, đang chuẩn bị mai táng thi thể của bạch hổ kia thì bỗng thời tiết vừa mới chuyển tốt lại bắt đầu lắc rắc mưa bụi, Hách Liên Vân Thiên mở ô ra, yên lặng đi đến bên người Thương Ngôn, đưa tán ô xanh che trên đầu của y.
Thương Ngôn ngẩng đầu nhìn, muốn nói mưa nhỏ như vậy căn bản không có gì đáng ngại, bình thường y cũng không che dù, chẳng qua người ta có hảo ý cũng không nên cự tuyệt, muốn nói cảm ơn nhưng lại cảm thấy dường như là không cần thiết, suy đi nghĩ lại hồi lâu cũng không nói được gì, thế nên y đành im lặng xoay người đắp đất chôn vùi thi thể của bạch hổ.
Cơn mưa này tuy rằng không lớn như trận vừa rồi nhưng mà cũng là mưa bụi nhẹ nhàng, hơn nữa gió trên núi rất lớn, ô che căn bản không hết được toàn thân, hai người đàn ông trưởng thành bọn họ chen chúc dưới một tán ô, chờ đến khi Thương Ngôn chôn xong bạch hổ kia thì trên người đã bị cơn mưa bụi làm ướt. Trên người y lại chỉ có cái áo mỏng, tầng vải ẩm ướt dán ở trên người càng làm hiện rõ đường nét da thịt dưới lớp quần áo.
Chôn xong bạch hổ kia rồi, Thương Ngôn lại xấu hổ, cũng không phải do bộ dáng chật vật này của mình mà là không biết nên nói cái gì, cũng không thể cứ như vậy nói đi là đi, may mắn Hách Liên Vân Thiên đúng lúc mở miệng giải trừ cho phiền não của y.
“Nhà của ta ở ngay gần đây, đi đến đó hong khô quần áo tránh mưa trước được không?”
Thương Ngôn nhìn bộ quần áo ướt sũng của mình, theo bản năng định vận khí làm khô, thế nhưng nghĩ lại trước mắt vẫn còn một người sống sờ sờ ở đây, không biết vì cớ gì hay chính là vì không muốn dọa sợ hắn nên gật đầu đồng ý.
Hách Liên Vân Thiên mỉm cười, muốn sóng vai cùng đi với y, ô đã có thể che chung rồi. Thương Ngôn xem xét áo trắng trên người Hách Liên Vân Thiên, ngoại trừ góc áo của hắn có chút ướt, cơ hồ toàn bộ đều khô, thế nên y đưa ô che trên đầu của hắn, ý bảo hắn tự che cho mình thôi, trái lại mình đã dầm mưa ướt sũng rồi, không cần thiết để cho cả hai người đều ướt.
Hách Liên Vân Thiên nhìn lại bộ quần áo sạch sẽ như kỳ tích của mình mới giật mình, thì ra vừa rồi thanh niên này vẫn luôn chắn gió cho mình, toàn bộ nước mưa đều lướt lên trên người y, cười cười hiểu rõ ý tứ của y, quả nhiên là người có tâm địa thiện lương a. Hách Liên Vân Thiên lập tức cũng không khách khí, miễn cưỡng che ô đi phía trước dẫn đường, Thương Ngôn không tiếng động theo sát phía sau.
Thương Ngôn thấy Hách Liên Vân Thiên không có từ chối, hình như không cần lên tiếng cũng có thể hiểu được ý tứ của mình, khóe miệng y cũng gợi lên một chút độ cong. Loài người cũng có chỗ thú vị, không phải kẻ nào cũng ngang ngạnh, sự tình gì đều phải chuyển chuyển ở trong bụng bảy tám lần, ý xấu đầy bụng, dối trá đầy mồm, luôn nghĩ làm thế nào để được lợi từ kẻ khác, ít nhất người trước mắt đây và mình ở chung vẫn rất vui vẻ.
Nhà của Hách Liên Vân Thiên quả thật cách đó không xa, Thương Ngôn đánh giá ngôi nhà gỗ xây dựng trên sườn núi, nghĩ thầm, người này đại khái quả thật có chút bất đồng với những người dưới chân núi, loài người không phải là động vật thích sống quần cư sao, một thôn trang nho nhỏ thôi đã có tới mấy trăm miệng ăn, Hách Liên Vân Thiên lại rời xa quần chúng mà đến ở trên nơi thâm sơn này, tự nhiên là không giống người thường.
Vừa bước vào cửa là có thể nhìn thấy được trong nhà được thu dọn rất sạch sẽ, đồ vật này nọ đều được sắp xếp chỉnh tề, trên vách tường cũng không có nửa điểm đồ trang trí. Điều này khiến cho Thương Ngôn nhìn thấy rất là thoải mái, y chung quy vẫn không hiểu được vì sao loài người lại thích nạm vàng khảm ngọc trên tường để biểu thị sự đầy đủ sung túc của mình, lại còn có người thích treo mấy cái chữ gì đó cứ như gà bới trên vách nhà, như thế càng thêm khó hiểu.
Thương Ngôn tiếp nhận khăn tay Hách Liên Vân Thiên đưa tới, lau lung tung trên mặt vài cái, lại nghe thấy trong phòng như có tiếng kêu nho nhỏ, lập tức đi tìm nơi phát ra thanh âm thì thấy được trong một đoàn đệm bao bọc có thứ gì đó đang nhúc nhích, Thương Ngôn nhìn sang Hách Liên Vân Thiên đang chuyển chuyển trong nhà bếp, nhất thời tò mò mà đi qua xốc lên đống đệm chăn xem thử.
Hai tiểu tử mập mạp kia càng không ngừng kêu lên ai oán, rất là tội nghiệp, dọa Thương Ngôn sợ đến mức luống cuống tay chân, muốn đưa tay an ủi bọn nó nhưng lại sợ làm hai tiểu tử da thịt nhăn nheo này đau, nhìn bọn nó cũng rất non mềm, đầy một bộ chỉ cần khẽ đụng là vỡ ngay. Thế nhưng bọn nó kêu la quả thực rất thê thảm khiến cho người ta không thể xem nhẹ.
“Làm sao vậy?” Hách Liên Vân Thiên đi ra từ trong phòng bếp.
Thương Ngôn chỉ chỉ hai tiểu tử đang kêu gào kia, không biết nên nói như thế nào.
“Hai tiểu tử này chính là cô nhi của con bạch hổ kia.”
Thương Ngôn gật đầu, lại nói: “Chúng nó cứ kêu mãi.”
“Hẳn là đói bụng rồi.” Hách Liên Vân Thiên đưa bát trong tay cho Thương Ngôn, “Canh gừng, giải lạnh.”
Thương Ngôn cũng không nhiều lời, nhận lấy thì hớp liền một hơi hết sạch, sau đó nhìn hai tiểu tử kia, lại nhìn Hách Liên Vân Thiên, hỏi ra vấn đề rất ngốc, “Sao lại không cho chúng nó ăn cái gì?”
Hách Liên Vân Thiên đang đưa tay đùa bọn nó thì bị cắn ngón tay hút mạnh một trận, tiểu tử kia còn chưa có răng nanh, chẳng qua sức mạnh kia quả thật không nhỏ, xem ra thật sự đã đói bụng lắm rồi, đáng tiếc là hút cỡ nào cũng không thể ra sữa. Hắn nghe vậy thì cười nói: “Thế nhưng ta không có sữa cho bọn nó.”
Thương Ngôn ngẩn ngơ, ý của hắn thật ra là sao lại không cho bọn chúng ăn thịt, lại nghe Hách Liên Vân Thiên nói như thế thì mới nghĩ ra là nhỏ như vậy làm sao có thể ăn thịt, thực hiển nhiên là vẫn còn phải bú sữa mẹ. Y không khỏi có chút ngượng ngùng, cũng may Hách Liên Vân Thiên hiểu lầm ý của y, đã sống lâu như vậy rồi nhưng y thật sự vẫn chưa từng nuôi thú con, nhất thời quên cả thường thức.
“Nhất định phải là sữa của hổ mẹ sao?”
Hách Liên Vân Thiên dở khóc dở cười, nếu như chính mình là nữ nhân thì hắn còn trông cậy tự mình có thể nuôi lớn bọn chúng a. Coi như hắn là nữ nhân thì cũng không thể tự nhiên là có sữa… Hiểu lầm này thật sự càng kéo càng lớn, “Ta cũng không có nơi chuẩn bị sữa hổ mẹ cho bọn nó uống, sữa dê sữa ngựa hẳn là đều được đi.”
Thương Ngôn gật đầu, bỏ lại một câu “Ta đi tìm.” Rồi thoáng cái bỏ chạy không còn bóng dáng.
Hách Liên Vân Thiên ngạc nhiên, hắn còn muốn nói là đợi mưa tạnh rồi hẳn xuống núi tìm xem, thế nhưng người này cứ như vậy lao ra ngoài, hắn ngay cả ngăn cản cũng không kịp, ai lại ngờ tới hắn cứ đội mưa mà đi như vậy a. Hách Liên Vân Thiên buồn cười lắc đầu, sao lại nôn nóng hấp tấp như vậy chứ?
Người đã đi rồi, hắn cũng không có biện pháp, đành phải đưa ngón tay cho hai tiểu tử kia hút tạm, hút một ngón tay thôi như thế nào cũng không thể bị bọn nó hút đến đau, lại chấm chút nước ấm lên đầu ngón tay để bọn nó liếm liếm, không có sữa uống thì uống nước đỡ đói đi, chung quy so với không có gì còn tốt hơn.
Hách Liên Vân Thiên vừa chấm nước năm ngón tay cho bọn chúng liếm liếm được mấy lần thì Thương Ngôn lại tựa như một trận gió quay trở về.
“Nhanh như vậy?” Hách Liên Vân Thiên kinh ngạc nói, lúc nãy mới đi ra ngoài bao lâu a? Hay là hắn chơi đùa với mấy tiểu tử kia vui vẻ đến mức lầm lẫn thời gian?
Thương Ngôn nghe vậy thì khựng lại một chút, cũng không giải thích, chỉ là cầm cái túi da lớn trên tay đưa cho Hách Liên Vân Thiên. Hách Liên Vân Thiên mở nắp ra ngửi thử thì thấy hẳn là sữa dê, còn mang theo mùi khai của dê, hai tiểu tử kia nghe thấy mùi sữa thì càng kêu to hơn, chẳng qua vấn đề mới lại tới nữa. Cái túi da dê này có miệng rất lớn, con người uống thì vừa nhưng hai tiểu gia hỏa này thì không thể uống được, hắn thực hoài nghi miệng túi to thế kia liệu có thể làm cho hai tiểu tử rơi vào rồi chết đuối luôn hay không.
Cuối cùng không có biện pháp nên chỉ đành phải chọc hai cái lỗ nhỏ dưới túi da để cho sữa dê chảy ra từng chút một, sau đó ghé sát vào bên miệng hai tiểu tử kia để cho chúng nó liếm lấy, đây là trong hồi lâu quả thực không nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Thương Ngôn nhìn Hách Liên Vân Thiên cẩn thận đút cho hai tiểu tử kia, nhìn một hồi lại đưa ánh mắt để vào nơi khác, đánh giá xung quanh, từ cánh cửa rộng mở có thể thấy được phòng cách vách hợp với phòng khách có phơi không ít thảo dược, còn có nồi nấu thuốc, chày giã thuốc linh tinh, nhãn tình của Thương Ngôn nhanh chóng sáng lên, hỏi: “Ngươi là thầy thuốc xem bệnh?”
“Không, ta chỉ đi hái thuốc.” Cũng may Hách Liên Vân Thiên đã quen với thói đi thẳng về thẳng của người này, đối với việc y hỏi vấn đề mạo muội này cũng mỉm cười trả lời.
Thương Ngôn đang muốn hỏi lại nhưng lời đến bên miệng lại dừng ở đó, muốn nói lại thôi.
Hai tiểu tử kia liếm liếm được nửa ngày, Hách Liên Vân Thiên cũng không biết ăn có no không mà lấy túi da ra, không dám tiếp tục đút, thà rằng chưa ăn no cũng tốt hơn cho chúng nó ăn quá no, nếu còn đói thì lát nữa lại tiếp tục cho ăn. Sữa dê bên trong còn thừa lại rất nhiều, phía dưới lại bị đâm thủng hai lỗ nên đành phải dốc ngược lại.
Hách Liên Vân Thiên nhìn hai tiểu tử uống sữa đến thỏa thích no nê kia mà cười, đưa đầu ngón tay chọc chọc lên chỗ da ở phần bụng phình lên như cái trống của bọn nó, hai tiểu tử kia nhắm mắt lại rồi cuộn thành một đoàn, hắn phủ chăn lên cho bọn nó, lại cho thêm ruột bông, quay đầu thì nhìn thấy bộ dáng muốn nói gì đó của Thương Ngôn.
“Làm sao vậy?” Nhẹ giọng hỏi.
Thương Ngôn nhìn Hách Liên Vân Thiên một hồi, rốt cuộc hỏi: “Ngươi có biết Chu quả không?”
Hách Liên Vân Thiên ngạc nhiên, Chu quả?
Thương Ngôn nhìn thấy biểu cảm này của Hách Liên Vân Thiên thì biết là mình lại bị người ta cho là kẻ điên rồi. Thứ Chu quả này cũng giống như thần tiên. Loài người tin tưởng có thần tiên, nhưng nếu ngươi nói cho hắn biết người trước mắt ngươi là thần tiên thì người nọ hết tám phần là không tin. Với đạo lý tương tự, loài người tin tưởng có loại trái cây linh tinh thần kỳ như Chu quả, nhưng nếu ngươi nói cho loài người là người đi tìm Chu quả thì người ta tám phần là sẽ xem ngươi như kẻ điên, bởi vì cả hai dạng này đều là những thứ hư vô như có như không.
Cái loại Chu quả này y vẫn luôn không thể tìm ra, y lại không có biện pháp nào, hiểu biết đối với thứ quả này hoàn toàn tối đen, cứ như là tìm kim đáy bể. Y muốn tìm người hỏi một chút, lại không biết hỏi ai, y trước giờ luôn độc lai độc vãng, quan hệ cá nhân miễn cưỡng xem như không tồi, một bàn tay là có thể đếm hết, cố tình mấy tên này cũng không biết đã đi đến nơi nào tiêu dao rồi, đi đến hang ổ của bọn hắn thì ngay cả bóng dáng còn không nhìn thấy được nên đành đi hỏi những yêu quái khác, nhưng thứ Chu quả bực này cứ tùy tiện túm người nào đó lại hỏi thì người ta nhất định biết được chính xác để mà chỉ cho ngươi sao? Vì thế y đành phải đi xin giúp đỡ từ loài người, hy vọng loài sinh vật với số lượng khổng lồ này có thể biết được chút ít, y cũng không cầu có thể biết được tin tức cụ thể, chỉ cần có một chút manh mối là được rồi, chung quy vẫn còn tốt hơn mù mịt tự đi tìm.
“Biết.”
Thương Ngôn đang chuẩn bị cáo từ, miễn cho hồi nữa bị xem là kẻ điên đuổi ra, kỳ thật người này mang lại cảm giác vô cùng thoải mái cho hắn, đáng tiếc cuộc vui chóng tàn…. Chợt nghe thấy Hách Liên Vân Thiên đáp lời thì có chút sững sờ, từ khi lọt lòng tới nay lần đầu tiên y hoài nghi lỗ tai của mình.
Hách Liên Vân Thiên thấy biểu tình ngạc nhiên này thì hé miệng cười, “Ngươi hỏi Chu quả phải không? Ta từng nghe nói được một chút.”
“Thật sự?”
“Ừ, trong sách ghi lại, Chu quả sinh trưởng ở nơi âm dương giao hội, tụ linh khí đất trời, hút tinh hoa nhật nguyệt mà kết quả, có công dụng khởi tử hoàn sinh, quả nhỏ mà đỏ đậm, có hương thơm, lá cây mặt trước có màu đỏ, mặt sau màu xanh biếc, nhánh cây có lá kép mọc đối [1] với nhau.”
Thương Ngôn mừng rỡ như điên, đã lâu như vậy rồi y lần đầu tiên mới nghe được miêu tả chính xác Chu quả, cho dù là giả thì cũng đủ để an ủi y.
Hách Liên Vân Thiên cười thầm, người này nghĩ cái gì cũng đều viết lên trên mặt, quả thực rất thú vị a.
Trong lúc Thương Ngôn còn đang lâm vào suy tư nghĩ xem chỗ âm dương giao hội, linh huyệt bảo địa như thế hẳn là không nhiều lắm, cứ đi tìm lần lượt là được, nào biết rằng lời kế tiếp của Hách Liên Vân Thiên còn cho y kinh hỉ lớn hơn.
“Trữ Dương sơn này, theo sách sử ghi lại, thời xưa cũng không gọi bằng cái tên này, nguyên danh là Lưỡng Giới sơn, là dãy núi lớn trập trùng mây phủ, sau đó lại bởi vì tiên ma đấu pháp, bị một đao của tiên nhân phá hủy hơn phân nửa, lúc sau lại dần dần xuống dốc, biến thành núi nhỏ vô danh như bây giờ.”
“Lưỡng Giới Sơn?” Nghe đến cái tên này mà còn không hiểu được sao, hai giới âm dương, nơi âm dương giao hội chẳng lẽ đúng là nơi này?
“Không sai, cho nên Chu quả này có lẽ sinh trưởng ở nơi sâu bên trong Trữ Dương sơn, ngươi cần tìm vật ấy thì lần theo dấu vết mà thăm dò là được. Linh vật như thế thì bốn phía khẳng định đều sẽ có dị trạng.”Hết chương 1.
[1] Lá đối mọc kép
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vân Hách Liên Thiên
Chương 1-2: Gặp nhau
Chương 1-2: Gặp nhau