Edit: Koliz
Beta: Koliz [2016.01.06]
Chu Nhạc Lăng đến cùng khóc bao lâu, Quý Trần Ai không biết, điều duy nhất anh biết là, thời điểm anh từ trong phòng ngủ lăn xe lăn ra, Chu Nhạc Lăng đã không còn khóc, không chỉ không khóc, còn cười đặc biệt hài lòng.
Chu Nghiêu Uẩn cũng một mặt ôn hòa ngồi bên cạnh cô, lúc này giống như đang kể chuyện cười cho Chu Nhạc Lăng nghe, hai người đều không chú ý tới Quý Trần Ai, hoặc là nói, chú ý tới, cũng làm như không thấy.
Chu Nhạc Lăng thì thôi, nhưng Chu Nghiêu Uẩn về nhà một cái mà thái độ đối với anh chênh lệch nhiều như vậy, Quý Trần Ai có chút không hiểu nổi, anh lần thứ hai tìm tòi ký ức một lượt, tới cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Vương Chi Tú cùng Chu Dục Miễn ra ngoài mua thức ăn cũng đã quay về rồi, bọn họ nhìn thấy Chu Nhạc Lăng thì chào hỏi hai tiếng rồi vội vàng tiến vào nhà bếp làm bữa trưa.
Quý Trần Ai bởi vì vấn đề thân thể, xưa nay không cần phải vào bếp hỗ trợ, ngược lại Chu Nghiêu Uẩn luôn giúp đỡ cha mẹ thái đồ ăn rửa rau, đôi khi còn trực tiếp nấu chính.
Tuy vừa mới về nhà, nhưng ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, Chu Nghiêu Uẩn cùng Chu Nhạc Lăng nói thêm vài câu rồi chạy vào phòng bếp, trước khi cậu đi, liếc mắt nhìn Quý Trần Ai muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Chu Nhạc Lăng thấy Chu Nghiêu Uẩn đi rồi, đôi mắt đỏ vừa nãy vào lúc này đã từ từ biến thành trào phúng, cô đi tới cúi người xuống bên tai Quý Trần Ai thấp giọng nói: “Uẩn ca nói anh ấy không có bạn gái, anh gạt tôi.”
Quý Trần Ai sắc mặt không đổi: “Làm sao em biết là anh lừa em, không phải em ấy gạt em chứ?”
Chu Nhạc Lăng cắn răng nói: “Uẩn ca không giống anh, anh ấy không phải cái đồ biến thái yêu em ruột của chính mình.”
Nghe xong câu nói này, Quý Trần Ai tỏ vẻ cả người anh đều hỏng mất.
itsukahikari.wordpress.com
Chu Nhạc Lăng có vẻ đem khiếp sợ của Quý Trần Ai cho thành lúng túng, tiếp tục cười lạnh nói: “Uẩn ca thích con gái, anh coi như quấn quít lấy anh ấy, anh ấy cũng sẽ không yêu anh.”
Quý Trần Ai lặng lẽ một lát, sau đó nói: “Cho nên trong nhà đều biết anh yêu em ấy?”
Chu Nhạc Lăng nói: “Không phải sao? Hừ, nếu không phải chân của anh… Thôi, anh cũng chỉ có thể lấy chân của anh giả bộ đáng thương.”
Quý Trần Ai nhìn khuôn mặt Chu Nhạc Lăng, bỗng nhiên cảm thấy tam quan vỡ nát của anh cần nhặt lên một lần nữa lại hợp lại hợp lại, cái gì gọi là anh hóa ra yêu Chu Nghiêu Uẩn, cái gì gọi là người nhà của anh biết anh yêu Chu Nghiêu Uẩn, cái gì gọi là bởi vì chân của anh cho nên người nhà của anh mới để cho anh tiếp tục yêu Chu Nghiêu Uẩn.
Quý Trần Ai: “Tiểu Thất, cậu thật sự không nghĩ cần phải giải thích một chút sao?”
Tiểu Thất: “… Tôi cũng sao mà đoán được, trái đất thật đáng sợ.”
Chu Nhạc Lăng thấy Quý Trần Ai không tiếp tục nói, cười lạnh một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Về sau đừng có quấn quít lấy Uẩn ca, không phải tôi muốn tốt cho anh đâu!”
Quý Trần Ai chậm rãi, chậm rãi gật đầu, anh suýt chút nữa định đưa tay ra vỗ vai Chu Nhạc Lăng, nói với cô: Uẩn ca là người, cả thế giới này đều là người.
Cũng may Quý Trần Ai nhịn được, vì vậy Chu Nhạc Lăng hài lòng quay laj ghế sô pha, bắt đầu xem ti vi hát hừ hừ, lưu lại một mình Quý Trần Ai tại chỗ ngấm dư vị của cố sự cẩu huyết vừa mới biết.
Quý Trần Ai cũng chưa từng tiếp xúc qua đồng tính luyến ái, bên người cũng không có ai như vậy, cho nên hạng này ở trong mắt anh phá lệ xa lạ, lúc Chu Nhạc Lăng nói cho anh biết đời trước của anh là đồng tính luyến ái, còn yêu em trai ruột thịt của mình, Quý Trần Ai đúng là cái gì cũng không muốn nói.
Chu Nghiêu Uẩn ra khỏi bếp, nhìn thấy Quý Trần Ai một mặt tỏ vẻ sống không còn gì để luyến tiếc, tay cậu bưng đồ ăn khẽ dừng một chút, nhìn về phía Chu Nhạc Lăng, chân mày hơi nhíu lại, nhưng đến cùng cũng không nói gì thêm.
Chu Nghiêu Uẩn không nói, ba người đều làm bộ không biết.
Cơm nước nấu xong xuôi, người một nhà đều ngồi cùng một bàn, Vương Chi Tú vừa đưa đĩa rau cho Quý Trần Ai, vừa dò hỏi một vài vấn đề sinh hoạt, nhưng bà cuối cùng lại như vô tình hỏi Chu Nghiêu Uẩn một câu: “Tiểu Cần có khiến cho Tiểu Uẩn thêm phiền phức không? Hay là trở về nhà đi?”
Còn chưa chờ Quý Trần Ai trả lời, Chu Nghiêu Uẩn đã đáp: “Mẹ à, không sao, lúc xa nhà đi học có người ở bên cạnh cũng rất tốt.”
Vương Chi Tú liếc mắt nhìn Quý Trần Ai một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.
Quý Trần Ai còn đang tiêu hóa tin tức bạo phát vừa nãy, xem nhẹ biểu tình nhỏ bé trên mặt hai người Vương Chi Tú và Chu Nghiêu Uẩn.
Muốn nói tới người cao hứng nhất bữa cơm, phải là Chu Nhạc Lăng, cô cảm thấy bộ dáng Quý Trần Ai sững sờ như thế là bởi vì bị cô uy hiếp sợ, cho nên lúc này nội tâm hết sức vui vẻ, cơm cũng ăn nhiều hơn một bát.
Tiểu Thất đối với việc Quý Trần Ai khiếp sợ dại ra, bày tỏ mười phần lý giải, nó sâu sắc thở dài nói: “Ai, tôi cũng không nghĩ tới trái đất lại là nơi loạn lạc như vậy, ầy! Thực sự là đáng sợ mà!”
Quý Trần Ai: “Diễn xuất cường điệu, ba phần không thể nhiều hơn.”
Tiểu Thất: “… Được rồi, coi như tôi sớm biết thì anb có thể bắt tôi làm gì bây giờ, hay anh cắn tôi đi.”
Quý Trần Ai: “Tôi không ăn-phân.” (…)
Tiểu Thất: “…”
Sau khi cơm nước xong, Chu Nhạc Lăng gọi Chu Nghiêu Uẩn cùng đi chơi, Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca, anh cũng đi cùng chứ.”
Quý Trần Ai đang muốn cự tuyệt thì nghe Vương Chi Tú nói: “Tiểu Cần, con và Tiểu Uẩn Nhạc Lăng cùng ra ngoài đi dạo đi, đừng từ sáng đến tối suốt ngày buồn chán ở nhà.”
Quý Trần Ai nghe vậy bèn đơn giản đồng ý, anh cảm thấy làm quen tình huống xung quanh nhà một chút cũng khá ổn.
Vì vậy Chu Nghiêu Uẩn đẩy Quý Trần Ai cùng đi ra cửa. Chu Nhạc Lăng tuy bất mãn, nhưng cũng không dám trước mặt trưởng bối nói cái gì, sau khi ra khỏi cửa, liền tặng cho Quý Trần Ai được Chu Nghiêu Uẩn cõng vài cái mặt quỷ.
Quý Trần Ai nhìn ở trong mắt…ghi vào trong lòng…
Vốn nếu như chỉ có Chu Nghiêu Uẩn cùng Chu Nhạc Lăng, dĩ nhiên là muốn đi đâu cũng được, hiện tại cố tình lại nhiều hơn Quý Trần Ai đi đứng không tiện, nơi có thể đi chẳng còn bao nhiêu.
Chu Nghiêu Uẩn đem xe lăn của Quý Trần Ai đặt ở băng ghế sau ô tô, lái xe tới một công viên gần đây. Bên trong công viên này có rất nhiều trò giải trí, phong cảnh cũng đẹp, xem như là nơi tương đối thích hợp.
Đến cổng công viên giải trí, Chu Nghiêu Uẩn trước đi đỗ xe, sau đó đẩy Quý Trần Ai qua cửa công viên, đi bộ nói chuyện với Chu Nhạc Lăng, rồi đi mua vé.
Bởi vì mới bắt đầu kỳ nghỉ, khí trời hôm nay lại tương đối mát mẻ cho nên công viên rất đông người, đội ngũ xếp hàng thật dài.
Chu Nhạc Lăng tuy không thích Quý Trần Ai lắm, nhưng cũng không đi loạn lung tung, cô đứng bên cạnh Quý Trần Ai, cúi đầu chơi điện thoại.
Quý Trần Ai có chút nhàm chán, anh quét một vòng xung quanh, lại có loại kích động muốn đi nhặt rác bị ném loạn trên đất… Xem ra cái loại thói quen này thực sự rất đáng sợ.
Ngay tại thời điểm Quý Trần Ai thất thần, bên cạnh bỗng truyền đến một tiếng kêu to: “Có trộm!”
Quý Trần Ai cả kinh, quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Nhạc Lăng đứng cách chỗ anh không xa, chỉ vào một người đàn ông hô to.
Người đàn ông kia quần áo chỉnh tề, còn đeo một cặp kính, nhìn thế nào cũng không giống loại người làm việc này. Bị Chu Nhạc Lăng hô như thế, ánh mắt người xung quanh cấp tốc tụ tập lại đây, ông ta có vẻ hơi thẹn quá hóa giận: “Con nhãi, hô loạn cái gì đấy!”
Chu Nhạc Lăng bị ông ta trợn mắt lui một bước, nhưng vẫn cố chấp nói: “Ông trộm tiền của ông lão kia!”
Quý Trần Ai vừa nhìn, mới phát hiện một ông lão quần áo mộc mạc đứng bên cạnh nam nhân kia, ông già kia thấy thế vội vàng nói: “Cô bé, cô bé, bình tĩnh một chút.”
Thời đại này người dám công khai bắt trộm thật sự không nhiều lắm.
itsukahikari.wordpress.com
Người đàn ông kia thấy người mất của rút lui, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý, ông ta nói: “Mày nói tao là tên trộm, mày có chứng cớ gì? Phí lời nói loạn vậy có tin tao đánh mày không?”
Ông ta nói xong, xung quanh có mấy tên hung hãn bước ra, hiển nhiên là cùng một phe với người kia.
Chu Nhạc Lăng sững sờ tại chỗ, cô nói: “Ông, các ông còn có pháp luật hay không?”
Nam nhân kia nhổ nước bọt trên đất, đang muốn tiến lên một phát bắt được Chu Nhạc Lăng, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu to: “Dừng tay.”
Mọi người nhìn sang phía âm thanh, thấy được Quý Trần Ai ngồi ở xe lăn.
Vốn cho là người có thể gọi âm thanh này tốt xấu cũng là con trai có chút uy hiếp, nhưng lại ngồi ở xe lăn, người đàn ông kia nhìn qua sau đó liền cười to nói: “Hơ, nhãi con, tên tàn phế này là bạn trai sao? Cũng thật là khổ cực mày nhỉ.”
Người xung quanh cũng đều phá lên cười ha ha.
Khuôn mặt Chu Nhạc Lăng đỏ lên, trong đôi mắt cũng bắt đầu ứa nước mắt, cô hướng ánh mắt cầu cứu về phía người xung quanh, nhưng đối mặt với sự cầu viện của Chu Nhạc Lăng lại không có một người đứng ra.
Chu Nhạc Lăng lại nhìn Quý Trần Ai, cuối cùng cắn răng nói: “Ông nói linh tinh gì vậy! Anh tôi kể cả là ngồi xe lăn, nhưng so với ông loại tên trộm này ghê tởm còn tốt hơn nhiều!”
Rốt cuộc một cô gái mười mấy tuổi, coi như không thích Quý Trần Ai, nhưng lương tri trong lòng vẫn còn, nếu không cũng sẽ không nhìn thấy có người trộm đồ đã không chút do dự đứng dậy.
Quý Trần Ai nói: “Tiểu Thất, có thể mở kỹ năng không?”
Tiểu Thất nói: “Phụ năng lượng nhiều tới mức muốn tràn ra đến nơi rồi ha ha ha, nếu không mở tôi đây nổ tung mất ha ha ha ha.”
Nghe Tiểu Thất nói xong, Quý Trần Ai liền trực tiếp sử dụng “Kẻ cắp hối hận.”
Lúc này Chu Nhạc Lăng đã hối hận rồi, cô đứng trước mặt Quý Trần Ai, gắt gao cắn môi dưới, trừng mắt nhìn mấy tên đối diện, giống như muốn dùng ánh mắt doạ bọn họ, thế nhưng Quý Trần Ai vốn nên được cô bảo vệ lại vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu nói: “Chu Nhạc Lăng, không sao rồi.”
Một giây sau, trước mắt Chu Nhạc Lăng xuất hiện một màn cả đời cô đều không thể quên được — gã đàn ông ăn trộm lúc trước còn đầy đắc ý mở miệng uy hiếp cô, trực tiếp quỳ xuống trước cô, sau khi quỳ xuống, vừa rập đầu lạy vừa khóc rống nói: “Tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi sẽ không bao giờ trộm đồ người khác nữa.”
Chu Nhạc Lăng cùng những người xung quanh đều sợ ngây người, nhưng Quý Trần Ai giống như đã sớm liệu đến tình cảnh này, anh nói: “Ông sai ở chỗ nào?”
Mấy người kia dồn dập khóc kể lể: “Trộm đồ chịu ngàn đao, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi.”
Mà đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi quỳ xong, những người kia móc ra từ trong người rất nhiều ví tiền kiểu dáng khác nhau, để ra trước mặt mọi người: “Đây là đồ chúng tôi trộm, van cầu mọi người giúp chúng tôi báo cảnh sát, chúng tôi biết sai rồi.”
Mà Chu Nhạc Lăng, đã bị cảnh tượng trước mắt này, xem đến hoàn toàn choáng váng.
——o0o——
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chính Năng Lượng Hệ Thống
Chương 16: Kẻ cắp hối hận
Chương 16: Kẻ cắp hối hận