*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay được về sớm, nguyên bản từ trường về tới nơi ở mới chỉ cần đi bộ chừng mười phút, nhưng Lam Sơ Hạ lại tỉnh tỉnh mê mê thu dọn tập sách đeo lên vai, rồi lại tỉnh tỉnh mê mê leo lên xe buýt, đợi đến thời điểm cậu tỉnh táo lại thì bàn chân đã dừng trước nhà Phó Thiên Kiệt. Nhìn thấy tòa nhà quen thuộc, Lam Sơ Hạ cảm thấy muốn khóc. Cậu thật sự rất nhớ Phó Thiên Kiệt, thế nhưng không ngờ rằng mình lại chạy đến nơi này. Phó Thiên Kiệt đã không muốn nhìn thấy cậu, ngày hôm đó sau khi rời đi liền biệt tăm, không gặp lại mà cũng không gọi điện thoại. Nghĩ muốn bước đi, nhưng bàn chân lại bất động, Lam Sơ Hạ tìm được một ngõ hẻm nhỏ kế bên tòa nhà, lặng lẽ ngồi ở nơi đó, lẳng lặng nhìn vào con đường trước mắt.
Mười một giờ tối, một chiếc xe màu đen chạy tới. Nhớ rõ biển số xe, Lam Sơ Hạ cố gắng mở mắt nhìn vào bên trong xe. Thật đáng tiếc là cái gì cũng không thấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe chạy vào bãi giữ xe ở tầng hầm.
Lại đứng đợi một hồi lâu, Lam Sơ Hạ ngẩng đầu nhìn thấy ngọn đèn được bật sáng nơi căn phòng quen thuộc, Phó Thiên Kiệt đã về đến nhà. Ngây ngốc đứng chần chừng một hồi lâu, Lam Sơ Hạ lúc này mới trầm trọng bước đi.
Tiếp theo sau đó, Lam Sơ Hạ thường lại đây đứng chờ sau khi tan học, đợi cho đến khi Phó Thiên Kiệt về nhà, cửa sổ lộ ra ánh đèn thì cậu mới rời đi. Không biết vì cái gì lại hành động như vậy, nhưng lại quản không được chính mình.
Phó Thiên Kiệt cũng chậm rãi tăng thêm một thói quen. Sau khi về nhà, hắn phải đi vào phòng Lam Sơ Hạ, ngồi trên cái giường màu trắng. Chỉ có như vậy, tâm tình kích động mới có thể bình thản trở lại, nếu không căn bản không thể tập trung tinh thần để đi vào thư phòng giải quyết công việc được. Tuy cảm thấy hành động như vậy thật sự có chút kỳ quái, nhưng ngoài chuyện cười trừ chính mình bị điên rồi, Phó Thiên Kiệt thật không biết nên làm như thế nào.
Hai tháng trôi qua chỉ trong chớp mắt, nhìn thấy ghi chú trên tờ lịch, Phó Thiên Kiệt nhớ đến ngày 27 tháng 4 này là sinh nhật của Lam Sơ Hạ. Qua ngày sinh nhật này cậu đã đủ mười tám, có thể thi lấy bằng lái xe, còn có thể làm được rất nhiều việc. Phó Thiên Kiệt nghĩ đến việc Lam Sơ Hạ sẽ có tình yêu, sẽ thích người khác, thực thân mật…… có lẽ Tết âm lịch năm sau Lam Sơ Hạ sẽ mang theo bạn gái về Cao Hùng, giới thiệu cô gái đó với hắn, bảo cô gọi hắn là “anh ba”, nghĩ một hồi, Phó Thiên Kiệt không dám nghĩ tiếp, hắn sợ hắn sẽ chịu không nổi.
Hôm nay sau khi tan học, Lam Sơ Hạ lại lên xe buýt. Khi đang đứng trốn ở ngõ hẻm quen thuộc, đột nhiên trời đổ mưa, cậu tính rời đi, vừa nhấc chân lại chần chừ, biết đâu có lẽ mình vừa đi thì Phó Thiên Kiệt sẽ trở về, thật sự không muốn vì chuyện này mà lỡ mất cơ hội được thấy hắn, cho nên Lam Sơ Hạ tiếp tục ngồi xổm dưới đất chờ đợi.
Mưa càng lúc càng lớn, mái tóc Lam Sơ Hạ đã bắt đầu bị nước mưa thấm ướt mà chảy từng giọt xuống khuôn mặt. Mưa kèm theo gió bụi đánh vào mặt khiến cho tầm mắt trở nên mơ hồ. Cảm thấy có chút lạnh, Lam Sơ Hạ không khỏi run rẩy. Vẫn chưa nhìn thấy chiếc xe kia, nên cậu vẫn chưa muốn rời đi.
Chiếc xe màu đen chạy chầm chậm tới gần tòa nhà rồi dừng lại ven đường, Lam Sơ Hạ vẫn không chú ý, tiếp tục nhìn chằm chằm một hướng. Thẳng đến khi một người từ trên xe bước xuống, cầm dù xuyên qua đường cái hướng đến nơi cậu đang ẩn thân đi tới, lúc này cậu mới phát hiện, nguyên lai đó là chiếc xe của Phó Thiên Kiệt.
Run rẩy ngước mặt lên, nhìn thấy Phó Thiên Kiệt đang chăm chú nhìn mình, trên mặt không có chút biểu tình, cái gì cũng không hỏi, một tay kéo lấy cậu đứng lên, túm cậu trở về.
Ngồi vào trong xe, Phó Thiên Kiệt lấy hộp khăn giấy đưa qua cho Lam Sơ Hạ, sau đó cởi cái áo khoác của mình đưa cho cậu. Thấy Lam Sơ Hạ vẫn một mực cúi đầu ôm lấy áo khoác, rốt cuộc Phó Thiên Kiệt nhịn không được nói: “Thật không hiểu nổi em đang suy nghĩ cái gì!”
Thấy Phó Thiên Kiệt đang khởi động xe, Lam Sơ Hạ ý thức được hắn là đang muốn đưa cậu trở về, vội vàng đè lấy cánh tay của Phó Thiên Kiệt, lắc đầu nói, “Không cần……”
“Em như thế này sẽ cảm lạnh, nhanh lau một chút, rồi mặc áo khoác vào mau.” Phó Thiên Kiệt đơn giản ra lệnh, ngăn bàn tay của Lam Sơ Hạ, tiếp tục xoay chìa khóa xe.
“Không cần, em không cần……”
“Không cần cái gì! Ngày mai không cần đến trường, hay không cần đi bệnh viện?” Giọng nói của Phó Thiên Kiệt bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lam Sơ Hạ cúi đầu, khóc lên.
“Khóc cái gì? Có chuyện gì phải khóc? Khóc vì em ngày ngày thường tránh ở chỗ đó để nhìn lén tôi? Hay là khóc vì em lặng lẽ chạy đến chỗ gần văn phòng tôi? Tôi không biết nguyên lai em còn có cái thói quen thích rình người khác như vậy. Hiện tại em đang là thí sinh, có biết cái gì quan trọng nhất hay không! Suốt ngày làm chuyện dư thừa! Hay là em đang khóc vì nếu biết sẽ bị tôi phát hiện dễ dàng như vậy thì lúc trước đã tìm một khác chỗ bí mật hơn!”
Trong lòng cả kinh, Lam Sơ Hạ nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Phó Thiên Kiệt. Nguyên lai Phó Thiên Kiệt đều biết tất cả, hành vi ngây thơ này của cậu hắn đều nhìn thấy rõ ràng.
Phó Thiên Kiệt lộ ra biểu tình ‘em nghĩ rằng tôi còn không hiểu em sao’ nhìn Lam Sơ Hạ, hai người nhìn nhau một lát, Phó Thiên Kiệt vừa muốn khởi động xe,
“Ô……………”
Tiếng khóc nức nở vang lớn lên, tâm Phó Thiên Kiệt càng thêm lo lắng. Từ khi nhìn thấy khuôn mặt Lam Sơ Hạ, trong lòng hắn nảy sinh một loại cảm xúc nôn nóng, giống như bị móng vuốt của con mãnh thú cào cấu, cố gắng áp chế lắm mới có thể không cho bản tính bạo phát. Nước mắt và tiếng khóc của Lam Sơ Hạ giống như đang đổ dầu vào lửa, làm cho sự cố gắng kiềm chế của Phó Thiên Kiệt thất bại.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Lam Sơ Hạ, “Khóc! Em suốt ngày chỉ biết khóc! Rốt cuộc em khóc cái gì? Dùng miệng nói hết cảm xúc trong lòng khó lắm sao?”
Lam Sơ Hạ vẫn chôn mặt trong cái áo khoác khóc nức nở, Phó Thiên Kiệt nhìn đỉnh đầu cậu, vừa muốn phát điên lại vừa bất đắc dĩ, không biết rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ. Mặc dù không muốn nói những lời tổn thương cậu như vậy, nhưng hắn thật sự không nhịn được.
Nặng nề thở ra một hơi, Phó Thiên Kiệt nói: “Tôi đưa em về.”
Đè lấy cánh tay của Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ nhào qua ôm lấy hắn. Nhìn thấy người đang nằm trong lòng ngực, Phó Thiên Kiệt đầu tiên sửng sốt, sau đó trong lòng hắn phảng phất một tia sấm sét, mây đen dần dần tiêu tán, cảnh vật mờ nhạt dần dần rõ ràng lên.
Lam Sơ Hạ ôm lấy Phó Thiên Kiệt, đem mặt chôn trong lòng ngực hắn, cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng chảy nước mắt. Phó Thiên Kiệt ôm cậu, nâng khuôn mặt cậu lên đối mặt với hắn, “Em có chuyện gì muốn nói với anh không?”
Đôi mắt to đẫm lệ, đôi môi hồng nhạt như thế nào cũng không chịu mở ra. Trầm mặc một hồi, Phó Thiên Kiệt thân thủ đem Lam Sơ Hạ từ ghế bên cạnh ôm qua, để cho cậu ngồi trên đùi hắn, nhẹ nâng cái cằm nhỏ, nhìn thấy phản chiếu trong đôi mắt cậu là khuôn mặt của hắn, “Vẫn không chịu nói sao?”
Lam Sơ Hạ chớp mắt, cái mũi hít hít, vẫn không chịu mở miệng.
Lấy khăn giấy giúp Lam Sơ Hạ lau một vài giọt nước mưa trên mặt, giơ tay cầm cái áo khoác lên, thay cậu đắp lên người. Thời điểm Phó Thiên Kiệt làm một loạt động tác này biểu tình trên mặt rất ôn nhu. Lam Sơ Hạ kinh ngạc nhìn hắn, có chút sợ hãi, có chút chờ mong.
“Trong lòng em đang suy nghĩ cái gì? Không chịu nói thì… dùng thân thể để nói cho anh biết đi.”
Một bàn tay ôm sát thắt lưng, một bàn tay nâng khuôn mặt cậu, Phó Thiên Kiệt hôn lên đôi lông mi dài vẫn còn vương lệ, rồi hôn đến dòng nước mắt trên mặt, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Lam Sơ Hạ.
Đôi môi của Phó Thiên Kiệt, nóng đến nỗi làm mặt cậu nóng bừng lên, trái tim Lam Sơ Hạ đập thình thịch trong lòng ngực, tuy rằng cảm thấy sợ hãi, nhưng thực vui vẻ, không biết biểu tình trên mặt đã tố giác nội tâm kích động bên trong. Bàn tay nguyên bản đang nắm chặt dần dần di chuyển lên vai, sau đó ôm lấy hắn, Phó Thiên Kiệt từ động tác này của Lam Sơ Hạ cảm giác được cậu cũng không sợ hãi cùng hắn tiếp xúc thân mật, vì thế càng thêm lớn mật, trằn trọc mút lấy đôi môi ngon ngọt kia, làm cho nụ hôn trở nên nồng nhiệt.
Cánh môi bị mở ra, đầu lưỡi quấn quanh cùng một chỗ, cảm giác tê tê dại dại, ý thức tựa hồ bay mất, trong đầu Lam Sơ Hạ mông lung nghĩ: nguyên lai đây chính là hôn môi. Cánh tay ôm lấy cổ Phó Thiên Kiệt kiềm lòng không đậu siết chặt lấy, cả thân mình đều nép vào trong lòng ngực hắn.
Chậm rãi tách ra, hô hấp của Lam Sơ Hạ có chút dồn dập, cậu đem mặt vùi vào trong lòng ngực Phó Thiên Kiệt, cách một lớp áo sơ mi nghe được tiếng tim đập thình thịch của hắn, trong lòng nảy sinh một loại tư vị không nói nên lời, không biết kế tiếp Phó Thiên Kiệt sẽ làm cái gì.
Phó Thiên Kiệt nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của Lam Sơ Hạ, hắn không hề bắt buộc cậu nhìn hắn, hơi hơi cúi đầu đem cằm đặt lên đỉnh đầu cậu, nếu Lam Sơ Hạ không muốn nói, vậy thì cứ để hắn nói.
“Tiểu Hạ, anh thích em. Lần đầu tiên gặp em đã thích rồi. Lúc trước đối với em như vậy, thật sự anh nghĩ rằng em là…… lúc ấy anh có chút giận, đứa nhỏ đáng yêu như vậy vì cái gì không biết quý trọng bản thân mình. Biết em không phải như vậy anh liền hối hận. Phó Thiên Kiệt anh từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy hối hận. Sau đó, anh lại nghĩ rằng em không nhớ anh, còn anh thì không muốn vạch trần vết thương cũ đó, cho nên anh đành phải giả vờ như cái gì cũng không nhớ rõ.”
“Tiểu Hạ, thực xin lỗi. Kỳ thật, căn bản anh không hy vọng em gọi anh là ‘anh trai’. Anh không xứng, vì anh đối với em lại nảy sinh một đoạn tình cảm khác. Anh từng nghĩ rằng, một khi em gọi anh là ‘anh trai’, anh sẽ hết hy vọng. Tiểu Hạ, hiện tại anh không muốn làm ‘anh trai’ của em. Anh biết em cũng thích anh, chuyện quá khứ là anh sai, anh cũng không cầu em tha thứ cho anh, nhưng em có thể cho anh một cơ hội không, chúng ta quen nhau đi. Anh sẽ hảo hảo yêu em, thương em, sủng em trong lòng bàn tay. Lật sang một trang mới, chúng ta bắt đầu một lần nữa, được chứ?”
Nghe Phó Thiên Kiệt chân tình bày tỏ, Lam Sơ Hạ cảm thấy vừa kích động vừa vui vẻ. Cũng không phải một mình cậu yêu đơn phương, mà Phó Thiên Kiệt cũng yêu cậu.
“Tiểu Hạ, chúng ta quen nhau nhé? Trả lời anh nào.”
Nhìn thấy cái đầu nhỏ gật gật, trong lòng Phó Thiên Kiệt vui sướng vô hạn. Buồn bực mất bữa nay – một thoáng tiêu tán, một khoảng không xanh thẳm sáng sủa hiện lên.
“Anh có bắt em dọn đi nơi khác nữa không?”
Phó Thiên Kiệt vuốt ve mái tóc của Lam Sơ Hạ, “Sẽ không, ngay từ đầu anh đã hối hận. Nhưng mà em phải biết rằng, anh là nam nhân, anh đối với em có tư tình, sinh hoạt cùng nhau anh thật sự không thể cam đoan……”
“Vậy hiện tại em có thể trở về không?” Lam Sơ Hạ ngẩng đầu nhìn Phó Thiên Kiệt.
“Đương nhiên, anh sẽ không cho phép em rời anh đi nữa.”
“Chúng ta có thể cùng một chỗ?”
“Anh cam đoan.” Cầm lấy bàn tay Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Kiệt nhìn vào mắt cậu, “Còn có một chuyện anh nghĩ rằng cần phải nói rõ ràng. Anh sợ ‘chuyện kia’ sẽ lưu lại trong lòng em một sự ám ảnh, bây giờ em còn sợ anh không? Nếu anh ôm em, em có hoảng sợ không?”
Lam Sơ Hạ suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu.
“Có thể tiếp nhận anh sao? Anh nói thật, anh thực sự muốn em. Thực xin lỗi, Tiểu Hạ, anh cảm thấy nói những chuyện này làm anh thực giống những kẻ xấu xa.” Phó Thiên Kiệt nói ra những lời này có chút thẹn thùng.
“Không phải, anh không phải.” Nhìn Phó Thiên Kiệt hạ mắt, Lam Sơ Hạ chủ động ôm lấy hắn, ngón tay chạm đến đôi môi Phó Thiên Kiệt.
Phó Thiên Kiệt nghiêng người qua, môi dán lên lỗ tai Lam Sơ Hạ, nhẹ giọng nói: “Anh muốn làm vài chuyện với em…… nếu em không sợ hãi, không tránh né, anh nghĩ em sẽ hoàn toàn tiếp nhận anh.”
Đoán đến chuyện Phó Thiên Kiệt muốn làm, Lam Sơ Hạ cảm thấy khẩn trương, nhưng không có chút sợ hãi, cậu cúi đầu, ôm lấy bờ vai Phó Thiên Kiệt.
Nhận được sự cho phép và cổ vũ, Phó Thiên Kiệt ôm chặt lấy Lam Sơ Hạ, một lần nữa hôn lên bờ môi cậu. Nụ hôn triền miên đầy thâm tình làm cho Lam Sơ Hạ cảm thấy hạnh phúc, khi cậu cảm thấy bàn tay Phó Thiên Kiệt theo thân thể của mình trượt dần xuống dưới, theo phản xạ giật mình một chút.
“Đừng sợ…… anh sẽ thực ôn nhu.” Lời nói nhỏ nhẹ thì thào vang lên bên tai, trấn an tinh thần đang khẩn trương của Lam Sơ Hạ.
Một lần nữa bị hôn trụ, cái tay kia cũng tiếp tục trượt xuống dưới, Lam Sơ Hạ cảm giác cái quần đồng phục của cậu đang bị cởi ra, khóa quần bị kéo xuống làm cho cậu không khỏi phát run. Dùng thân thể kề sát thân thể Phó Thiên Kiệt, ý bảo chính mình không sợ hãi, Phó Thiên Kiệt thu được tín hiệu tốt, động tác trên tay cũng không dừng lại.
Bàn tay to bao lấy phần thân mềm mại, cao thấp ma sát. Bộ phận nam nhân được bàn tay ấm áp bao lấy mang theo kích thích mãnh liệt đến thân thể thiếu niên ngây ngô. Lam Sơ Hạ rất nhanh liền dựng thẳng lên, hô hấp cũng dồn dập. Kiềm lòng không đậu muốn rên rĩ, lại bị nụ hôn cuồng nhiệt cuống lấy không có khe hở để phát ra tiếng, tiếng thở dốc đầy dục vọng vang khắp xe.
Khoái cảm trong cơ thể nhanh chóng bốc lên và trở nên mạnh mẽ, thể xác và tinh thần Lam Sơ Hạ lúc nay đang bồng bềnh như một đám mây. Nụ hôn giao triền cùng phần thân được ôn nhu an ủi, hai khoái cảm ập đến rất nhanh khiến cậu đạt cao trào. Thân thể buộc chặt trong lòng ngực Phó Thiên Kiệt một lúc sau chậm rãi thả lỏng, lúc này Phó Thiên Kiệt cũng buông đôi môi cậu ra, Lam Sơ Hạ tựa vào trước ngực hắn há miệng thở dốc.
Lấy khăn giấy lau đi bạch dịch trên tay, Phó Thiên Kiệt lại giúp Lam Sơ Hạ vệ sinh thân thể, thay cậu sửa sang lại quần áo. Lam Sơ Hạ vẫn không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Phó Thiên Kiệt.
“Như vậy mà đã thẹn thùng rồi sao?” Nghe giọng nói dịu dàng mang theo vài phần trêu chọc, Lam Sơ Hạ vùi đầu càng thấp.
Mềm nhẹ tựa vào trong lòng ngực Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ thấy hắn lại xoay chìa khóa, thân thủ lập tức ngăn cản hắn, chỉ nghe thấy Phó Thiên Kiệt cười nói: “Xe không thể cứ đậu ven đường, anh chỉ chạy vào ga ra thôi.” Ngồi lại cái ghế bên cạnh, Lam Sơ Hạ lúc này mới phát hiện, mưa đang rơi rất lớn.
Bước qua huyền quan, Phó Thiên Kiệt ôm xốc Lam Sơ Hạ lên, trực tiếp bế cậu đặt lên chiếc giường trong phòng ngủ của hắn. Cảm thấy ngượng ngùng, Lam Sơ Hạ đem mặt vùi vào cái chăn màu đen huyền.
Lấy áo ngủ của mình đưa qua, Phó Thiên Kiệt nói với Lam Sơ Hạ, “Tiểu Hạ, đi ngâm nước ấm, coi chừng bị cảm lạnh.” Chờ khi Lam Sơ Hạ ôm quần áo ngủ chuẩn bị bước vào phòng tắm, hắn mới tiến đến bên tai Lam Sơ Hạ nói: “Muốn anh tắm chung với em không?” Người sau vừa nghe thấy liền bỏ chạy, lưu lại Phó Thiên Kiệt đứng ở phòng ngủ cười lớn.
Một lát sau trở lại phòng ngủ, Lam Sơ Hạ phát hiện Phó Thiên Kiệt cũng đã tắm xong, đang cầm máy sấy tóc đợi mình. Sau khi giúp Lam Sơ Hạ sấy khô tóc, Phó Thiên Kiệt liền ôm cậu nằm trên giường.
Đèn ngủ bị tắt, hai người im lặng ôm nhau, lắng nghe tiếng mưa rơi từ cửa sổ truyền đến, tiếp xúc được nhiệt độ cơ thể của Phó Thiên Kiệt, trong lòng Lam Sơ Hạ cảm nhận được một loại cảm xúc thật phong phú.
Xoay người ôm chặt lấy Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Kiệt đem mặt chôn ở cổ cậu, giọng nói phát ra rất nhẹ, “Tiểu Hạ, anh có thể ôm em không? Thật sự muốn, nhưng lại sợ em chán ghét anh.”
Vuốt ve khuôn mặt của Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ biết sau khi thổ lộ, cậu cũng sợ mình sẽ có suy nghĩ như vậy, tuy nhiên cậu cũng hy vọng hai người có thể tiếp xúc thân mật, làm cho thể xác và tinh thần đều có thể cảm nhận tình yêu của đối phương. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ chủ động hôn lên môi hắn.
Ngón tay thon dài kéo sợi dây buộc áo ngủ ra, sau đó cởi ra mảnh vải cuối cùng che khuất thân thể. Phó Thiên Kiệt dùng chăn bao lấy thân thể trần trụi của hai người, sau đó gắt gao ôm lấy Lam Sơ Hạ.
Ôn nhu hôn môi, ôn nhu vuốt ve, cảm giác được ngón tay thon dài đang lướt qua khắp nơi trên cơ thể mình, tình triều trong cơ thể bắt đầu khởi động, Lam Sơ Hạ khó nhịn vặn vẹo.
Đôi môi nóng cháy từ trước ngực di chuyển xuống thắt lưng tinh tế, sau đó hai chân chậm rãi bị tách ra, đùi non nhạy cảm cũng bị hôn đến. Thân thể chính mình đã muốn kích động cùng khát vọng. Đương lúc phần thân đứng thẳng bị khoang miệng ấm áp bao lấy, Lam Sơ Hạ liền rên rĩ,
“A…”
Không cần một lời nói, mà cho dù có cũng nói không nên lời, khoái cảm chưa bao giờ thể nghiệm qua làm cho tinh thần cậu trở nên phấn khích. Nắm lấy tóc của Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ không biết chính mình đang khao khát muốn hắn mút lấy mình càng sâu hơn nữa, không tự giác nâng cao eo.
Phóng thích trong miệng Phó Thiên Kiệt, khoái cảm cực hạn làm cho Lam Sơ Hạ không biết vì cái gì lại rơi lệ. Có lẽ bởi vì cảm nhận được tình yêu của hắn, tin tưởng hắn sẽ không thương tổn mình.
Hôn nhẹ đầu vai của Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Kiệt ở bên tai của cậu thì thầm, “Cảm giác rất tuyệt đúng không?”
Lam Sơ Hạ không trả lời, cầm lấy bàn tay Phó Thiên Kiệt dán trên mặt mình, dùng động tác như vậy để biểu đạt tâm ý.
“Anh hy vọng em được khoái hoạt, Tiểu Hạ. Hy vọng em cùng anh có thể hưởng thụ được khoái cảm tột cùng.” Lời nói ngọt ngào ở bên tai Lam Sơ Hạ vang lên.
Nhận thấy hô hấp của người trong lòng ngực dần dần bình ổn lại, Phó Thiên Kiệt lại một lần ôm chặt lấy cậu, ngón tay lưu luyến xúc cảm nơi da thịt, sờ như thế nào cũng phảng phất cảm thấy không đủ.
Để Lam Sơ Hạ nằm úp sấp trên giường, Phó Thiên Kiệt từ phía sau nhẹ đè lên cậu, hôn từ bả vai, sau đó theo tấm lưng tinh tế chậm rãi hôn xuống. Cảm giác thi thoảng bị hôn liếm làm cho người ta toàn thân xương cốt đều nhũn ra, Lam Sơ Hạ theo khoái cảm rên rĩ ngọt lịm như kẹo bơ, làm cho Phó Thiên Kiệt kích động không thôi.
Phát hiện Phó Thiên Kiệt đang gặm hôn ngón chân của mình, Lam Sơ Hạ vừa muốn đem chân kéo lên lại bị đè lại. Cảm giác nhột nhột truyền đến hơi khó chịu, sau bị cắn khẽ một cái giống như bị điện giật làm cậu tê dại.
Mỗi một tấc da thịt đều được cẩn thận hôn qua, Lam Sơ Hạ cảm thấy cái mông vừa được xoa, vừa được hôn, cái loại cảm giác này cùng cảm giác khi hôn môi hoàn toàn không giống nhau, làm cho người ta không thể khống chế được sự kích động hưng phấn.
Đương lúc cảm nhận được đầu lưỡi của Phó Thiên Kiệt đang liếm đến địa phương tối thẹn thùng của mình, một loại khoái cảm khác làm cho Lam Sơ Hạ cảm thấy thoải mái. Nhưng khi hắn sắp đi vào, Lam Sơ Hạ liền kêu lên, “Không được, không được, nơi đó không được…”
Nhẹ nhàng vỗ về thắt lưng của Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Kiệt nói: “Tiểu Hạ, thả lỏng, cảm nhận anh, không cần sợ hãi, thả lỏng một chút.”
“Thật sự không được, như vậy rất……”
“Không sao hết, Tiểu Hạ, anh thích em, anh yêu em……” Lời nói ngọt ngào giống như bùa mê, làm cho Lam Sơ Hạ dần bình phục, cậu chậm rãi thả lỏng thân thể, đón nhận hết tất cả của Phó Thiên Kiệt.
Nhận thấy nơi đó của Lam Sơ Hạ bị mình liếm đến ướt át, Phó Thiên Kiệt xoay Lam Sơ Hạ lại, để cậu đối mặt với hắn, cầm lấy hai chân cậu tách rộng ra, để cho hết thảy của cậu đều bại lộ trước mắt hắn. Lam Sơ Hạ nâng tay che đi đôi mắt mình, thân thể cũng không tự chủ run rẩy.
Lúc bị Phó Thiên Kiệt tiến vào, Lam Sơ Hạ nức nở một tiếng, cảm thấy thực đau, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Phó Thiên Kiệt một bàn tay giữ chặt lấy thắt lưng của Lam Sơ Hạ, một bàn tay vuốt ve mái tóc Lam Sơ Hạ, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Hạ, đau không? Thả lỏng một chút, nhìn anh, không sợ gì hết, anh sẽ tận lực ôn nhu, anh sẽ không làm em bị thương.”
Nhận thấy nơi đó của Lam Sơ Hạ đang co rút, Phó Thiên Kiệt không dám xâm nhập, cái trán tựa lên trán Lam Sơ Hạ.
Ôm lấy bờ vai Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ nhỏ giọng nói: “Em không sợ…… cũng không đau……”
Thân thể đang buột chặt chậm rãi thả lỏng, Phó Thiên Kiệt nhẹ nhàng di chuyển, một bên động, một bên cầm lấy phần thân của Lam Sơ Hạ, mềm nhẹ âu yếm, muốn cậu hưởng thụ khoái cảm chung với hắn.
Địa phương hai người kết hợp truyền đến từng trận kích thích, Lam Sơ Hạ lần đầu tiên nếm trải được tư vị tình dục. Trong đau đớn lại mang theo khoái cảm, một lần nữa làm cho cậu phát tiết. Đồng thời, Lam Sơ Hạ cũng cảm giác được Phó Thiên Kiệt ở trong cơ thể của mình cũng đạt tới cao trào.
Hai người ôm lấy nhau thở hổn hển, Phó Thiên Kiệt khẽ hôn lên thái dương Lam Sơ Hạ. Thấy mi tâm cậu giãn ra, ánh mắt trong suốt phảng phất dư vị như say rượu, biết cậu vừa rồi cũng hưởng thụ được khoái hoạt. Phó Thiên Kiệt hy vọng hắn có thể làm cho Lam Sơ Hạ quên đi đau đớn trong quá khứ, xóa bỏ hoàn toàn bóng ma trong lòng cậu, tận tình hưởng thụ được tư vị hạnh phúc.
Sau khi bình ổn lại tình cảm mãnh liệt, Phó Thiên Kiệt ôm Lam Sơ Hạ đi tắm. Lam Sơ Hạ ngồi trên đùi Phó Thiên Kiệt, tận tình tiếp nhận sự phục vụ của đối phương. Cẩn thận vệ sinh qua thân thể, Lam Sơ Hạ lại được Phó Thiên Kiệt ôm trở về phòng ngủ, một lần nữa nằm trong lòng ngực Phó Thiên Kiệt.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Kiệt luyến tiếc đi vào giấc ngủ, nhìn khuôn mặt đáng yêu của người nằm bên cạnh, ngửi được mùi hương quýt quen thuộc, Phó Thiên Kiệt nói: “Tiểu Hạ, dầu gội của em có mùi quýt.”
“Giống như vị trà quýt mà mọi người thường hay uống sao?”
“Đúng vậy. Lúc trước, khi anh về nhà, trong phòng nếu còn lưu lại mùi thơm ngọt ngào này thì anh biết em đã về. Thời gian ấy anh thực sự rất vui, vì anh biết mình không đơn độc. Mà từ nay về sau cũng sẽ không.”
Nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Phó Thiên Kiệt ngắm nhìn Lam Sơ Hạ đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lam Sơ Hạ không dám nhúc nhích, cũng không dám mở to mắt. Cậu sợ hãi khi mở mắt ra sẽ xuất hiện tình cảnh: cậu tỉnh dậy, Phó Thiên Kiệt đứng ở trước giường đưa lưng về phía mình, đã mặc áo sơ mi, đang thắt cà vạt, hắn cũng không quay đầu lại nói ‘tôi chín giờ đến văn phòng, mười một giờ đi pháp viện, buổi chiều ba giờ quay về trường đọc sách, buổi tối mười một giờ về…’, nếu là như thế này, vậy……
Cẩn thận mở to mắt, phát hiện Phó Thiên Kiệt đang nằm bên cạnh mình, mắt đen tiếp tục nhìn xuống dưới, lộ ra bả vai màu đồng rám nắng của hắn. Vừa nhìn thấy cậu tỉnh, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười hạnh phúc, ôn nhu nói: “Sớm an, Tiểu Hạ.”
Mắt mở lớn, Lam Sơ Hạ xác định mình không phải đang nằm mơ, “Anh……”
Phó Thiên Kiệt cười nói: “Như thế nào, cho rằng anh đã dậy rồi, đang đứng thắt cà vạt, sau đó nói lịch trình một ngày làm việc của anh cho em?”
Nhận thấy tâm sự của mình hoàn toàn bị Phó Thiên Kiệt đoán trúng, Lam Sơ Hạ không khỏi đỏ mặt, phân vân không nói lời nào.
Phó Thiên Kiệt thân thủ ôm lấy Lam Sơ Hạ trong lòng ngực, “Đứa ngốc, anh như thế nào lại làm vậy.” Nghe thấy như thế, Lam Sơ Hạ yên tâm, nằm yên trong lòng Phó Thiên Kiệt.
Một lát sau, Lam Sơ Hạ hỏi: “Anh hôm nay……”
“Không đi làm, ở cùng em.”
“Công việc ở phòng luật……”
“Cái gì cũng có thể bỏ, tin tưởng anh.”
Hơi xoay người, Lam Sơ Hạ liền nhíu mày. Phó Thiên Kiệt nhìn ra được, nên nói: “Em hôm nay không cần đi học, ở nhà nghỉ ngơi một chút.”
Lấy di động đến, Lam Sơ Hạ và Phó Thiên Kiệt cùng gọi điện thoại đến trường xin nghỉ. Phó Thiên Kiệt lại gọi qua cho Diệp Nhã Ngạn thông báo chính mình hôm nay không thể đi làm, tất cả sự tình đều gác lại để ngày mai xử lý. Gác điện thoại xong, hai người nhìn nhau cười.
Vỗ về mái tóc Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Kiệt nói: “Tiểu Hạ, ngủ tiếp một chút, anh sẽ ở bên em.”
Tình cảm mãnh liệt hôm qua làm cho Lam Sơ Hạ không thể rời giường, Phó Thiên Kiệt cẩn thận chăm sóc cậu, sau đó xuống bếp nấu một nồi cháo hải sản mỹ vị.
Lam Sơ Hạ thực lo lắng, sợ có chuyện gì xảy ra cần Phó Thiên Kiệt xử lý, mà hắn lại rời đi như vậy. Hiện tại hắn hứa sẽ ở bên cạnh mình, như vậy cậu có thể yên tâm. Phó Thiên Kiệt lặng lẽ tắt di động, vẫn canh giữ ở bên người Lam Sơ Hạ.
◆◇◆◇◆
Lam Sơ Hạ một lần nữa quay trở về nhà Phó Thiên Kiệt. So với trước kia, thì chỉ có một chuyện khác đi đó là Lam Sơ Hạ không còn ngủ trên chiếc giường màu trắng trong phòng cậu nữa, mà đã chuyển sang phòng ngủ của Phó Thiên Kiệt.
Vì bao vây xung quanh hai người là tình yêu cuồng nhiệt nên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến sinh nhật của Lam Sơ Hạ. Phó Thiên Kiệt ghi chú trong lịch làm việc của hắn, dành ra một buổi chiều và tối bồi Lam Sơ Hạ, tự mình xuống bếp nướng bánh ngọt cho cậu. Mặc dù kem bơ làm không được tốt lắm, nhưng nhân bánh thơm ngon ngọt ngào, Lam Sơ Hạ nói với Phó Thiên Kiệt, nếu hắn không làm luật sư, có thể đi mở tiệm bánh.
Dưới ngọn đèn lãng mạn trong phòng khách, hai người đang ngồi trên sô pha thưởng thức bánh ngọt, Lam Sơ Hạ tinh nghịch đòi quà sinh nhật của mình.
“Năm mới kỳ thật anh có chuẩn bị quà cho em, chính là thẻ tín dụng mà anh đã đưa cho em. Anh biết anh cả sẽ tặng xe, không thể nghĩ ra được có thể mua cho em gì nữa cho nên anh mới……”
Lam Sơ Hạ dùng ngón trỏ đặt lên môi Phó Thiên Kiệt, ý bảo hắn không cần nói gì nữa.
Cầm lấy bàn tay Lam Sơ Hạ, Phó Thiên Kiệt tiếp tục nói:” Lúc này anh đã suy nghĩ rất lâu, thật sự, anh cảm thấy không có món quà nào phù hợp hơn món quà này. Anh nghĩ món quà dành cho lễ trưởng thành này nhất định em sẽ thích.” Nói xong, Phó Thiên Kiệt từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, ở trước mặt Lam Sơ Hạ mở ra. Trong hộp là một đôi nhẫn, mỗi một chiếc đều được xỏ một sợi dây, ở dưới ngọn đèn lóe ra màu bạc nhu hòa.
“Như vậy…… anh sẽ thuộc về em, Tiểu Hạ, anh là một nửa của em, cũng là nhà của em. Anh sẽ không để cho em phải chịu cô đơn một lần nữa, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, bất luận giàu sang hay nghèo khó, thuận cảnh hay nghịch cảnh, anh sẽ không bao giờ rời khỏi em.”
Nghe lời thổ lộ giống như lời tuyên thệ của Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ cảm thấy muốn khóc, cậu vẫn luôn khát vọng có người nhà, bây giờ cậu đã có Phó Thiên Kiệt.
Thay phiên nhau đeo sợi dây lồng chiếc nhẫn vào cổ, Phó Thiên Kiệt hôn Lam Sơ Hạ, “Tiểu Hạ…… Anh yêu em.”
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh cả nhà đang ở Cao Hùng, trên mặt Lam Sơ Hạ nổi lên một tia sầu lo, Phó Thiên Kiệt hiển nhiên hiểu được tâm tư của cậu, hắn ôm lấy cậu nói, “Anh biết em đang lo lắng chuyện gì. Hãy nghe anh nói, Tiểu Hạ, Phó Thiên Kiệt anh dám làm dám chịu, anh tuyệt đối không phải là người không dám đối mặt với chuyện đã làm, anh sẽ không cho em chịu áp lực, cũng tuyệt đối không để em nhận bất cứ ủy khuất nào. Muốn nói đến việc lo lắng, anh chỉ lo ba mẹ. Nếu nói thẳng với họ, anh vẫn nghĩ chúng ta nên đợi một khoảng thời gian, hy vọng em sẽ không để ý.”
Lam Sơ Hạ lắc đầu, “Không, em không ngại. Tuy rằng em rất muốn có một gia đình, có người nhà, nhưng có thể, em hy vọng em không được nhận nuôi, như vậy chúng ta……”
Phó Thiên Kiệt sờ mái tóc Lam Sơ Hạ, hôn lên thái dương của cậu, “Tiểu Hạ, đừng vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. Nhìn qua một góc độ khác xem, anh cảm thấy như vậy là tốt nhất. Trên danh nghĩa, em là người trong nhà anh, nếu có chuyện gì xảy ra, em cũng không cần phải trốn tránh, có thể lấy một địa vị đứng bên người anh, làm bạn anh. Như vậy không phải tốt hay sao?”
“Thật sự có thể như vậy?”
“Tất nhiên, ví dụ như anh bị thương nhập viện, bác sĩ yêu cầu gặp người nhà, em là người nhà của anh, đương nhiên có thể……”
Không đợi Phó Thiên Kiệt nói xong, Lam Sơ Hạ vội vàng ngăn hắn lại, “Không được nói những chuyện này.”
“Được, không nói, không nói. Anh chỉ là muốn em hiểu, nhìn qua một góc độ khác, có quan hệ như vậy ngược lại làm cho anh cảm thấy chúng ta sẽ thân thiết hơn.”
Đêm xuống, hai người đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thấy Lam Sơ Hạ đang sắp xếp lại giường, Phó Thiên Kiệt từ phía sau ôm lấy cậu, ở bên tại nhẹ giọng nói: “Tiểu Hạ…… đêm nay tặng anh một món quà khác được không?”
Bị ủng vào trong ngực, cơ thể Lam Sơ Hạ nảy sinh một cảm giác mê muội, giọng nói run rẩy: “Anh muốn cái gì?”
“Mặc đồng phục của em vào được chứ?”
Khi mặc xong đồng phục đứng trước mặt Phó Thiên Kiệt, nhìn thấy đôi mắt hắn tràn đầy tình dục, Lam Sơ Hạ cảm thấy Phó Thiên Kiệt lúc này quả thực rất gợi cảm.
Lời tâm tình dịu dàng vang lên bên tai Lam Sơ Hạ, “Tiểu Hạ, em biết không? Buổi sáng mỗi ngày nhìn thấy em mặc đồng phục, anh đều nhận thấy đây đúng là một loại khảo nghiệm. Thoạt nhìn thật đáng yêu… thật đáng yêu…”
Hai cánh tay vòng sang ôm lấy đôi vai Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ đem chính mình hoàn toàn giao cho hắn.
Hết chương 9
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Ái Ninh Tĩnh Lộ Chi Quất Khi (Người Yêu Hương Quýt]
Chương 9
Chương 9