DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Hắc Pháp Sư Dữ Bạch Vương Tử Hệ Liệt] - Hắc Pháp Sư Và Bạch Vương Tử
Quyển 3 - Chương 7

Bởi nhìn không thấy tình hình chiến đấu, hơn nữa huynh trưởng phía trước đang đợi cứu viện, Y Lai Ân không có lựa chọn, chỉ có thể dọc theo hành lang tiếp tục chạy.

Bên tai không ngừng truyền tiếng nổ mạnh, tâm hắn bị loại âm hưởng này vững chắc bắt lấy, nhưng cho dù rất muốn xoay người kiểm tra, hắn như cũ cắn chặt răng, không quay đầu.

Qua hồi lâu, hắn không nghe thấy tiếng nổ mạnh, cung điện lần thứ hai trở nên an tĩnh, phảng phất tất cả mọi người đang ngủ.

Tòa cung điện này rốt cuộc làm sao? Pháp Nhĩ Tư lại thế nào? Hắn hiện bức chính mình không tự hỏi những việc này, chỉ đem lực chú ý đặt trên người Nặc Á.

Pháp Nhĩ Tư dẫn hắn tới đây, đồng thời nói cho hắn Nặc Á tại địa lao, cho nên Nặc Á hẳn chưa chết.

Không biết chạy bao lâu, rốt cục, ở cuối hành lang bên phải, hắn thấy những bậc thang thông đến địa lao.

Nguyên bản nơi đây hẳn có rất nhiều người canh gác, thế nhưng tựa như những nơi khác trong hoàng cung, hiện nơi đây không một bóng người.

Y Lai Ân không tự hỏi những người đó rốt cuộc đi đâu, bởi vì thời gian không cho phép, hắn chỉ không chút do dự bước xuống cầu thang địa lao.

So với bên ngoài tối tăm, bên trong càng thẩm thấu lạnh lẽo cùng tĩnh mịch.

Thiếu Pháp Nhĩ Tư bên cạnh dẫn đường, Y Lai Ân có chút không thích ứng, nhưng hắn vẫn một tiếng trống làm hăng tinh thần dọc theo thềm đá hình đinh ốc một đường chạy xuống.

Địa lao hoàng cung Lợi Nhĩ Mạn kiến tạo sâu dưới đất, phảng phất ngưng kết thời gian vĩnh hằng. Y Lai Ân thâm hít vài lần, hút vào không khí âm lãnh mà ẩm ướt.

Kỳ quái chính là, bảo thạch trường kiếm nguyên bản ám như thạch tử, ngay khi hắn bước xuống mặt đất địa lao, thoáng cái sáng lên.

Y Lai Ân tỉ mỉ đánh giá bốn phía, phát hiện nơi hắn đứng là một phòng khách, trong đại sảnh có một pho tượng, là pho tượng của Phù Lệ Nhã.

Ngoại trừ pho tượng của nàng, chỉ có trống rỗng, một bên là hành lang nhỏ hẹp thông hướng nhà giam, mà bên còn lại là cầu thang thông lên trên, cạnh cầu thang là một loạt những gian phòng.

Cửa gian phòng do gỗ dẻ kiên cố chế thành, hơn nữa gia trì ma pháp của Quang Minh giáo hội, khiến nó càng thêm kiên cố. Bởi vì địa lao là một nơi nguy hiểm, tuy bị vây trong quang minh kết giới, thế nhưng thân dưới nền đất, cho nên không ít yêu ma trà trộn vào, do đó những gian phòng này chính là phòng ngừa địa lao bạo động, hoặc phát sinh tình huống đột phát, bảo hộ người vô tội trong địa lao, cũng được dùng làm phòng nghỉ của thủ vệ.

Hiển nhiên, nơi đó hẳn không ai, thế nhưng Y Lai Ân do dự một chút, cuối cùng quyết định trước vào nhìn.

Hy vọng Nặc Á ở đây, hắn nghĩ. Bởi vì hành lang thông hướng nhà giam thoạt nhìn như chiếc miệng mở của quái vật, khiến hắn thập phần khó chịu.

Nghĩ tới đây, Y Lai Ân hai tay cầm kiếm, sử dụng mũi kiếm nhẹ nhàng để trên cửa, sau đó dùng lực va chạm.

Cửa thoáng cái mở ra, phát sinh âm hưởng thật lớn, thanh âm quanh quẩn trong đại sảnh.

Hắn cẩn cẩn dực dực bước vào, chỉ thấy trong phòng bố trí thập phần đơn giản, thế nhưng làm phòng nghỉ coi như không sai.

Bởi vì địa lao thập phần ẩm ướt, cho nên phòng nghỉ sẽ đặt dược tề phòng ẩm, do đó nơi đây không khiến người khó chịu.

Giơ lên chuôi kiếm, Y Lai Ân dùng quang mang bảo thạch chiếu rọi gian phòng, sau đó thấy trên chiếc giường của phòng nghỉ nằm một người.

Hắn lập tức đi qua, sau đó thất vọng suy sụp bờ vai.

Người này mặc áo choàng màu trắng, thoạt nhìn hẳn là vai diễn pháp sư, bất quá tuổi rất trẻ, khả năng chỉ hơn hai mươi tuổi.

Hắn an tĩnh ngủ, phảng phất ngủ trên chiếc giường mềm mại mà thư thích.

Nguyên bản Y Lai Ân muốn xoay người ra ngoài tiếp tục tìm kiếm Nặc Á, thế nhưng trong nháy mắt xoay người, hắn bỗng nhiên chần chờ, bởi vì thanh niên nằm trên giường, hắn tựa hồ nơi nào gặp qua.

Hắn không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng đẩy ra những sợi tóc rơi trên mặt thanh niên —— mặc dù có rất nhiều chỗ không giống, thế nhưng khuôn mặt này, cùng Pháp Nhĩ Tư dĩ nhiên vài phần tương tự.

Bởi vì quá mức kinh ngạc, cho nên hắn ngây ngốc đứng tại chỗ, thật vất vả hoàn hồn, chuẩn bị thu tay về, đôi mắt của thanh niên bất chợt mở ra.

“Sáng sớm ăn gì…” Thanh niên vừa mở mắt, lập tức lẩm bẩm hỏi, sau đó phát hiện hắc ám bất đồng bình thường xung quanh, cùng thanh niên tóc vàng xa lạ trước mắt.

“A! Ăn trộm!” Thanh niên mặc bạch bào lập tức vươn tay muốn công kích Y Lai Ân, lại bị vương tử tóc vàng không tốn nhiều sức chống đỡ, cuối cùng chỉ có thể dùng đôi mắt màu lam trừng nhìn Y Lai Ân.

“Là ngươi đem ta bắt vào đây?” Thanh niên mặt viết đầy bất mãn.

Y Lai Ân mặt nhăn nhíu, mặc dù có người tỉnh hắn nghĩ không sai, thế nhưng… hình như phát triển cùng hắn nghĩ có chút khác nhau.

“Ta… còn có việc.” Y Lai Ân nhìn thanh niên một cái dự định ly khai, thế nhưng vừa tới cửa, áo choàng đã bị người kéo.

“Nơi đây rốt cuộc là nơi nào?!” Thanh niên từ giấc mơ tỉnh lại đề cao âm lượng hỏi, “Còn có ngươi là ai? Nơi đây thế nào cả cửa sổ cũng không có, bữa sáng của ta đâu?!”

Y Lai Ân không để ý hắn, trực tiếp ra ngoài, mà thanh niên sống chết bám lấy áo choàng Y Lai Ân —— tuy không có bất luận hiệu quả, thanh niên trái lại bị Y Lai Ân kéo.

“Ngươi vì sao không nói lời nào? Đối cung đình thủ tịch pháp sư dĩ nhiên không tôn trọng như vậy…”

Y Lai Ân không có thời gian quản thanh niên, thời gian của hắn là Pháp Nhĩ Tư tranh thủ, không một tia có thể lãng phí. Hắn lục tục mở mấy cánh cửa, nhưng không phát hiện người khác, không thể làm gì khác hơn bước vào hành lang thông hướng nhà giam.

“Ngươi vì sao không nói lời nào?” Thanh niên chết cũng không chịu buông tay, tiếp tục phía sau ồn ào, “Nơi đây rốt cuộc là… A! Trời ạ, nguyên lai nơi này là địa lao! Thế nhưng ta thế nào ngủ ở đây? Lẽ nào ta hôm nay trực ban?”

Y Lai Ân rất bất đắc dĩ nghĩ, trên thế giới này chính là có một loại người như vậy, thích người khác nghe bất luận suy nghĩ của mình, một điểm không keo kiệt cùng người chia xẻ.

“Trời ạ, ta đang trực ban sao?” Người kia tiếp tục lẩm bẩm, theo Y Lai Ân bước vào, “Nếu như ta đang trực ban, như vậy ngươi là ai? Trời ạ! Chẳng lẽ đến cướp ngục? Trời ạ! Ta muốn nói cho hộ vệ!”

Tuy Y Lai Ân thực sự nghĩ hắn có điểm ồn, bất quá người này xuất hiện thật ra khiến bầu không khí nguyên bản khẩn trương hòa hoãn không ít.

Nhà giam của Lợi Nhĩ Mạn thoạt nhìn cùng những nhà giam trong các cung điện khác không có gì khác nhau, thậm chí không so chúng kiên cố đi nơi nào, bất quá, hiện mọi người trong nhà giam đều nặng nề ngủ, lộ một mảnh tĩnh mịch.

“Những người này có thể ngủ sâu như vậy sao!” Thanh niên kêu lên, thanh âm rõ ràng có chút chói tai, nhưng những người kia như cũ nhắm mắt, một điểm phản ứng không có, “Tội phạm có thể không cảnh giác như vậy… Di? Trời ạ! Trời ạ!”

Bởi vì hắn liên tục nói từ này, Y Lai Ân rốt cục dừng cước bộ, quay đầu nhìn hắn một cái, “Làm sao vậy?”

Chỉ thấy ánh mắt thanh niên có chút kỳ quái, bàn tay nguyên bản vẫn túm áo choàng ngược lại chỉ hai người đang ngủ trong một gian phòng tù.

“Trời ạ… Đây là quốc vương cùng hoàng hậu!”

Quả nhiên ở đây! Nếu như quốc vương cùng hoàng hậu ở đây, như vậy ca ca cũng khả năng ở đây! Y Lai Ân nhất thời lòng đầy hy vọng, càng gia tăng tốc độ kiểm tra ngục giam.

Trong một gian phòng tù cuối cùng, hắn rốt cục tìm được ca ca của mình.

Hắn dùng bảo kiếm chém đứt xích sắt, sau đó chạy vào lao, thanh niên kia cũng theo vào —— may bên trong khá rộng, ba người một chỗ không cảm thấy chật.

“Nặc Á!” Y Lai Ân cầm vai Nặc Á lay mạnh.

Chỉ thấy làn da Nặc Á dưới bảo thạch u lam chiếu rọi, hiển hiện một loại tái nhợt không bình thường. Hắn nhắm mắt, dị thường an tĩnh, mái tóc dài màu vàng mang theo nhu hòa lộng lẫy.

“Nặc Á!” Y Lai Ân lại lay, một loại cảm giác chẳng lành dâng lên trong đầu.

“Đây là… Nặc Á vương tử.” Thanh niên bạch bào phía sau phát sinh thấp hô, cẩn cẩn dực dực nhìn Y Lai Ân, lại nhìn Nặc Á, sau đó chậm rãi vươn tay, ngón tay rơi xuống động mạch chủ ở cổ Nặc Á, lập tức có chút run rẩy thu lại.

“Cái kia… Nặc Á vương tử…” Thanh âm thanh niên run lên, trong không gian ngầm vắng vẻ tinh tường truyền ra.

“Nặc Á vương tử… hình như không có hô hấp!”



Pháp Nhĩ Tư cùng Liên vẫn đang giằng co.

Liên buông tay, “Ta thật không biết ngươi đứng bên kia, lẽ nào ngươi quên lực lượng của mình đến từ đâu…” Nói còn chưa xong, một thanh trường kiếm đột nhiên từ phía hành lang hướng Liên bay qua!

Liên nhanh tay lẹ mắt dùng tay phải nắm chuôi kiếm, thế nhưng bởi lực đạo quá lớn, dĩ nhiên khiến y lảo đảo vài bước, đợi y đem kiếm cầm ổn quay đầu, chỉ thấy hai đạo thân ảnh trên hành lang.

Pháp Nhĩ Tư thấy rõ ném kiếm chính là Y Lai Ân, nhưng đứng cạnh hắn không phải Nặc Á —— tuy Pháp Nhĩ Tư không gặp qua đối phương, thế nhưng người mặc bạch bào, thoạt nhìn như pháp sư kia, khẳng định không phải đại vương tử.

Chỉ thấy thanh niên mặc bạch bào cật lực cõng một người, mái tóc dài màu vàng che khuất dung mạo người nọ, thế nhưng Pháp Nhĩ Tư tin tưởng, người này mới là Nặc Á.

“Tìm được người?” Y nhanh thối lui đến cạnh Y Lai Ân, ai biết Y Lai Ân không để ý y, mà là lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng phía Liên, đoạt lại kiếm của mình, kế liền triển khai liên tiếp công kích điên cuồng.

“Chuyện gì xảy ra?” Pháp Nhĩ Tư vội hỏi thanh niên bạch bào.

Thanh niên cũng là nhất phó bộ dáng mê võng, nhìn hắc bào pháp sư trước mắt thật lâu không nói nên lời, thẳng đến khi Pháp Nhĩ Tư hỏi lại mới hoàn hồn.

“Ta không biết… Trời ạ, Quang Minh Chi Thần tại thượng, đây rốt cuộc làm sao… Ta là nói, nơi đây rốt cuộc làm sao?”

“Ta hỏi ngươi, người ngươi cõng trên người làm sao?” Pháp Nhĩ Tư không trả lời, chỉ sốt ruột hỏi.

“… Đây là Nặc Á vương tử, vừa nãy người kia đi tìm hắn…” Thanh niên chỉ Y Lai Ân đang cùng Liên triền đấu, “Nhưng thời điểm chúng ta tìm được Nặc Á vương tử… Hắn đã chết.”

“Cái gì? Không khả năng!” Pháp Nhĩ Tư ngây người, lập tức bảo thanh niên đem Nặc Á đặt trên đất.

Chỉ thấy Nặc Á sắc mặt tái nhợt, không một tia hô hấp, bộ dáng hoàn toàn tựa như chết.

Pháp Nhĩ Tư cau mày, tay từ yết hầu sờ đến ngực, sau đó nhẹ thở khẩu khí, đứng lên xoay người, dùng pháp trượng chỉ Liên cả tiếng quát, “Yêu vương phương bắc Liên!”

Liên một cái phân tâm, thiếu chút bị kiếm của Y Lai Ân chém trúng, vội nhảy ra sau, đứng thẳng thân thể nhìn Pháp Nhĩ Tư.

“Ngươi đem trái tim của Nặc Á giấu đi đâu?” Chất vấn của Pháp Nhĩ Tư khiến Y Lai Ân ngừng lại, “Đem trái tim của Nặc Á giao ra đây!”

“Ta sẽ không giao, thân thể này lập tức không thể dùng…” Liên tại chỗ nhỏ giọng nói, sau đó không xác định liếc nhìn Pháp Nhĩ Tư, “Nhân loại này xảy ra chuyện gì? Thế nào có động tác nhanh như vậy…”

Bỗng nhiên, một ngọn gió cường đại từ nơi nào khi không nổi lên, khiến người hầu như không mở được mắt, Pháp Nhĩ Tư lập tức dùng pháp trượng chế tạo một tiểu kết giới bảo hộ chính mình, mở mắt mới phát hiện, trung tâm bạo phong dĩ nhiên là Y Lai Ân.

Còn không kịp kinh ngạc, y vội ném một kết giới cho thanh niên bạch bào.

Tuy Pháp Nhĩ Tư không quá để ý chết sống của thanh niên bạch bào, mà tên kia tựa hồ không dự định sử dụng kết giới, nhưng vì bảo hộ thân thể Nặc Á, y không thể làm gì khác hơn khó được nhiều chuyện một lần.

Gió tuy rất lớn, nhưng tựa hồ không có lực sát thương, bất quá Pháp Nhĩ Tư phát hiện hắc vụ xung quanh dĩ nhiên chậm rãi tiêu tán.

Trong lúc nhất thời, không khí toàn bộ hoa viên tươi mát hẳn lên, nguyệt quang trọng kiến thiên nhật chiếu xuống, tinh đấu đầy trời tựa như kim cương đếm mãi không hết, lóng lánh chợt hiện.

Pháp Nhĩ Tư kinh ngạc ngừng thở nhìn Liên, chỉ thấy trong đôi mắt xanh xám của đối phương cũng tràn đầy vô cùng kinh ngạc.

Gió bất tri bất giác tiêu thất, Y Lai Ân an tĩnh đứng đó, mái tóc ngắn màu vàng tản ra sắc trạch như dương quang, đôi mắt màu lam minh lượng thanh triệt.

Hắn nhìn Pháp Nhĩ Tư, lại nhìn Liên, cuối cùng chậm rãi khép mắt, ngã vào hoa viên.

Pháp Nhĩ Tư lập tức hướng hắn chạy qua, vươn tay ôm lấy hắn, lúc này mới thấy——

Những đoá hoa vừa nãy hãy còn điêu linh, dĩ nhiên trong đêm khai nở, mãn viên phương hương!



Kèn lệnh tập kết của đại lục phương tây đã thổi, đại lượng hắc ám giáo đồ toàn bộ tập hợp ở Hắc Ám Chi Sâm, mà hắc ám tín chúng ở ba đại lục khác cũng đang rục rịch.

Pháp Nhĩ Tư đứng bên cửa sổ tháp lâu phụ cận hoa viên hoàng cung, nghe tình báo từ thám tử y phái ra bốn phương tám hướng thu thập về.

Những con quạ màu đen chỉnh tề đứng trên bệ cửa, phát sinh tiếng kêu không may, nhưng không khiến bất luận kẻ nào chú ý, tựu như hậu điện Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc nhiều ra một pháp sư có mái tóc đen dài, mặc trường bào màu đen cũng không rước lấy bất luận đường nhìn hoài nghi.

Mọi người phảng phất không thấy y, đều làm chuyện của mình, cho dù nơi đây không có quốc vương cũng không có hoàng hậu.

Bỗng nhiên, đám quạ phát sinh từng tiếng âm hưởng khóc gào, sau đó vỗ cánh bay về phía bầu trời, dưới dương quang minh mị hạ lạc từng tia âm ảnh bất an, lông chim màu đen ưu nhã rơi xuống bệ cửa, hàm súc truyền lại khí tức tử vong.

Tại thời điểm lông chim rơi xuống, cửa bị người nhẹ đẩy.

Vào chính là một thanh niên có mái tóc dài màu vàng, hắn mặc trường bào màu trắng, màu sắc sạch sẽ quá phận cùng gương mặt có chút trẻ con của hắn một điểm không tương xứng.

Pháp Nhĩ Tư diện vô biểu tình nhìn hắn. Thanh niên hẳn là toàn bộ hoàng cung —— không, hẳn là toàn bộ hoàng thành một người duy nhất còn thanh tỉnh.

Tuy không biết Y Lai Ân là thế nào khiến hắn từ địa lao tỉnh lại, thế nhưng vị pháp sư tuổi trẻ này đích xác không bị lực lượng của Liên khống chế, ngoan cường thanh tỉnh.

“Ngô… Ta là đến xem hắn.” Thanh niên tóc vàng ngẩng đầu, nỗ lực làm ra biểu tình cao ngạo.

Pháp Nhĩ Tư ôn nhu nói: “Thỉnh tiến vào.”

Thanh niên nghe thấy lời Pháp Nhĩ Tư, đem đường nhìn chuyển dời đến nơi khác, thế nhưng lại nhịn không được len lén đánh giá Pháp Nhĩ Tư.

Pháp Nhĩ Tư nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng nâng tay, tay áo màu đen vô thanh rủ xuống, làn da trắng nõn càng thêm chói mắt, “Ở bên kia.”

Thanh niên lập tức như một con mèo hoạt bát, chạy đến gian phòng bên kia.

“Ngươi tên gì?”

Tay thanh niên vừa đẩy ra liêm mạn dày nặng, thanh âm mềm nhẹ phía sau lại vang, hắn xoay người, thấy hắc bào pháp sư không biết khi nào đã đứng phía sau hắn, đôi mắt đen tịch tĩnh ôn hoà, không có bất luận tâm tình ba động.

Pháp Nhĩ Tư hỏi lại, “Ngươi tên gì? Bạch bào.”

“… Ai Đức Tắc Nhĩ. F. Bố Lai Khắc.” Bạch bào pháp sư ngẩng đầu, trong đôi mắt màu lam không hề sợ hãi.

“Bố Lai Khắc…” Pháp Nhĩ Tư trong mắt hiện một tia hoài niệm, vươn tay hướng Ai Đức Tắc Nhĩ.

Thấy hắc bào pháp sư vươn tay, Ai Đức Tắc Nhĩ vô thức muốn ngăn lại, thế nhưng tay vừa định động, liền phát hiện chính mình hoàn toàn không thể động đậy.

Hắn gian nan muốn động động ngón tay, thế nhưng vẫn không làm được, cả môi đều không biện pháp nhúc nhích, tự nhiên miễn bàn niệm chú.

Này rất kỳ quái, trong nhận tri của Ai Đức Tắc Nhĩ, tất cả ma pháp đều phải thông qua ngôn ngữ niệm tụng, đây là tri thức ma pháp cơ bản của Á Cách đại lục, cho nên hắn kinh ngạc nhìn bàn tay đối phương càng ngày càng gần, bản thân nhưng không thể tránh né.

Cuối cùng bàn tay kia rơi vào huy chương trên cổ áo hắn.

“Bố Lai Khắc… Ta đã thật lâu không thấy qua huy chương này.” Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn nổi trên huy chương, huy chương thụ chúc phúc của Quang Minh giáo hội đối y tựa hồ không có bất luận tác dụng, tựa như một huy chương bình thường không có lực sát thương.

Ai Đức Tắc Nhĩ cẩn cẩn dực dực nhìn y, chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp lộ tưởng nhớ. Tuy hắn hiếu kỳ vì sao một người có thể đem ma pháp tự do vận dụng đến trình độ này, thế nhưng hắn càng hiếu kỳ vì sao sẽ trên mặt hắc bào pháp sư vạn ác thấy vẻ mặt này.

Người này biết Bố Lai Khắc gia tộc? Y cùng gia tộc có quan hệ gì? Vì sao… Y lớn lên cùng chính mình có chút giống nhau?

Lần đầu tiên thấy hắc bào này là tại buổi tối hôm đó.

Hắn theo kỵ sĩ tóc vàng tới hoa viên phía sau hoàng cung, trước hết ánh vào mi mắt chính là hắc bào pháp sư. Đối phương do nội nhi ngoại tản mát khí tức hắc ám, mặc kệ là đôi mắt hay tâm linh, mặc kệ bề ngoài có bao nhiêu trẻ tuổi, y vẫn một hắc bào pháp sư thực thực tại tại.

Hắn bị hắc bào này hoàn toàn hấp dẫn đường nhìn, ngoại trừ khí tức hắc ám tương đương kinh người, đặc biệt nhất chính là, gương mặt, đường viền của y, mang theo vị đạo của Bố Lai Khắc gia tộc.

Là cái gì khiến một hắc bào cùng tộc nhân của mình giống nhau như vậy? Ai Đức Tắc Nhĩ gần gũi nhìn thanh niên này, rất không giải thích được.

“Ta có bao nhiêu năm không trở về…” Pháp Nhĩ Tư thì thào tự nói.

Tuy trong đôi mắt y không chiếu ra hình dạng huy chương, thế nhưng Ai Đức Tắc Nhĩ biết y đang nhìn chăm chú vào nó.

“Thời gian thực sự kỳ quái, luôn có thể bảo lưu thứ đáng giá nhất.” Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi buông tay, ống tay áo màu đen lập tức che khuất ngón tay y. Y đem tay áo long lên, nhìn Ai Đức Tắc Nhĩ.

Chính lúc này, ma pháp nguyên bản cấm tham hành động của Ai Đức Tắc Nhĩ thoáng cái tiêu thất, hắn nhất thời lảo đảo thối lui ra sau, cuối cùng đứng bên giường.

Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn người trước mặt, “… Ngươi làm sao làm được?”

Không có quỹ tích lưu động của ma pháp nguyên tố, cũng không thấy thủ thế, càng không nghe thanh âm giải trừ chú ngữ, tột cùng đối phương là thế nào hoàn thành ma pháp chỉ lệnh?

Pháp Nhĩ Tư nghiêng đầu, không phản ứng hắn, lẳng lặng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, yên lặng không nói.

Ai Đức Tắc Nhĩ không giải thích được gãi gãi tóc. Cho dù hắn đối ma pháp của người này hiếu kỳ, thế nhưng —— hắn hoang mang nhìn hắc bào pháp sư. Không biết vì sao, hắn đối y có loại cảm giác thân cận, tựa như hai người thật lâu trước quen biết, sản sinh không được tình tự bài xích.

Vì sao một hắc bào pháp sư có thể khiến người có loại cảm giác này, lẽ nào chỉ bởi y lớn lên cùng chính mình có điểm giống nhau?

Hắn lại gãi mái tóc màu vàng, nhỏ giọng nói thầm, “Ta không rõ…”

Pháp Nhĩ Tư tựa hồ rốt cục chú ý hoang mang của hắn, quay đầu nhẹ nhàng mở miệng, “Ma pháp đã trở thành một bộ phận của ta.”

“Cho nên ngươi muốn làm gì đều có thể làm được, thông qua ma pháp?” Ai Đức Tắc Nhĩ thật cao hứng đối phương cùng hắn nói chuyện, mặc dù bọn họ không đồng nhất một trận doanh.

Hắc bào pháp sư lắc đầu, “Ta quen thuộc hắc ma pháp tựa như thân thể, thế nhưng vô pháp đột phá quy tắc ma pháp, cũng không biện pháp vượt qua quy phạm thời gian, không gian.”

Ai Đức Tắc Nhĩ trừng to mắt nửa ngày, mới không hiểu ra sao nói: “Ta không rõ, đây là… bởi hắc ma pháp?”

Pháp Nhĩ Tư lần thứ hai lắc đầu, không tiếp tục nói, bầu không khí nhất thời trở nên có chút xấu hổ.

Ai Đức Tắc Nhĩ chỉ có thể cẩn cẩn dực dực nói sang chuyện khác, “Cái kia… Vị kỵ sĩ này làm sao vậy?”

Từ buổi tối ngày đó, kỵ sĩ trẻ tuổi này rơi vào mê man, tính lên ít nhất cũng có năm, sáu ngày.

“Hắn sẽ không tỉnh.” Pháp Nhĩ Tư nhẹ giọng nói, nghe không ra bất luận cảm tình, tựa như tất cả tình tự đều theo nam nhân trên giường ngủ say mà mai táng, “Bởi vì thân thể phụ hà không được cổ lực lượng kia…”

“Lực lượng gì?” Ai Đức Tắc Nhĩ lập tức hỏi, đối phương nhưng lắc đầu, y tựa hồ thường xuyên lặp lại động tác này, thoạt nhìn một chút cũng không có kiêu ngạo hắc bào pháp sư nên có.

Mắt thấy đợi ở đây không chiếm được bất luận đáp án, Ai Đức Tắc Nhĩ đứng một hồi tìm cớ ly khai.

Pháp Nhĩ Tư vẫn nhìn Y Lai Ân ngủ say trên giường, sau khi Ai Đức Tắc Nhĩ ly khai, chậm rãi bước qua, ngồi cạnh.

Trên gương mặt vương tử tuấn mỹ không một tia thống khổ, tốc độ máu lưu động dưới làn da như cũ ổn định, sợi tóc màu vàng không đổi có thể chiếu rọi hắc ám âm trầm, tựa như dương quang, chỉ là đôi mắt màu lam đã lâu không mở.

Ngón tay Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng bò lên gương mặt hắn.

Làn da hắn vẫn duy trì ôn độ khiến người tâm an, thậm chí có thể cảm giác phập phồng nhỏ bé khi hắn hô hấp, giống như giây tiếp theo hắn sẽ tỉnh lại.

Y Lai Ân như vậy, khiến Pháp Nhĩ Tư nghĩ hai người tựa hồ trở lại một giờ ngọ trong Lạc Á hoàng cung.

Khi đó y mở cửa gian phòng Y Lai Ân, bước vào gian phòng an tĩnh. Trong phòng có chút loạn, kiếm treo trên tường, giày cùng áo choàng vứt trên ghế, rèm cửa sổ màu trắng chỉ buông phân nửa, dương quang cẩn cẩn dực dực chiếu vào.

Ngủ trên giường là một thanh niên tóc vàng, huấn luyện dày đặc buổi sáng khiến hắn thoạt nhìn thập phần uể oải, chỉ cởi áo choàng cùng giày liền nằm trên giường mê man, cả người vào cửa cũng không cảm giác được.

Đó là một giờ ngọ phi thường an tĩnh, cho tới giờ Pháp Nhĩ Tư thậm chí còn có thể cảm giác dương quang ôn nhu.

Giờ ngọ như vậy thật khiến người hoài niệm… Pháp Nhĩ Tư ngồi trước giường, si ngốc nhìn người như cũ ngủ say.

Y biết trong cơ thể Y Lai Ân có cổ lực lượng kỳ quái, hiện xem ra, loại lực lượng này đại khái bị phong ấn trong cơ thể hắn, mà tâm tình kịch liệt ba động sẽ khiến phong ấn trở nên không ổn định.

Bởi lực lượng vô cùng cường đại, cho nên chỉ có phong ấn bị vây trong trạng thái ổn định mới có thể ngăn chặn.

Pháp Nhĩ Tư tiếp xúc rất nhiều lực lượng, biết mọi người chi phối ma pháp là dựa vào ngôn ngữ, thủ thế cùng khế ước các loại, nhưng có chút chủng tộc trời sinh có thể sử dụng ma pháp, tỷ như tinh linh.

Đương nhiên Y Lai Ân không phải tinh linh, hắn xác xác thực thực là nhân loại, đây cũng là nguyên nhân hắn bởi thừa chịu không nổi lực lượng mà hôn mê.

Cho nên buổi tối ngày đó… có thể xưng là thần tích?

Dù chưa từng trông thấy, thế nhưng Pháp Nhĩ Tư đã nghe nói, đó là thuộc về Tinh Linh Vương chi lực của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải.

Thế nhưng lực lượng của Tinh Linh Vương là quang minh hoàn toàn, Y Lai Ân lại thế nào có lực lượng cùng loại như trung lập? Mà Tinh Linh Vương vĩ đại kia lại thế nào đem lực lượng của mình phong ấn trong cơ thể một nhân loại?

“Hắn lúc nào tỉnh?” Đột nhiên, phía sau có người nhỏ giọng hỏi.

Pháp Nhĩ Tư phút chốc quay đầu, thấy Liên đứng đó, trên người còn mặc tế ti trường bào màu trắng, đôi mắt xanh lóe quang mang quỷ dị.

“Hắn làm sao vậy? Lực lượng của hắn thật kỳ quái.” Liên ôm cánh tay nhìn kỵ sĩ trên giường, “Ta đã từng thấy loại lực lượng này, cũng quen thuộc nó, chính nó đem cơ thể ta phong ấn trong Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải.”

Nhưng, Pháp Nhĩ Tư không để ý Liên.

Liên cũng không quản, chỉ tự cố nói, “Được rồi Pháp Nhĩ Tư, đừng làm bộ dáng đó. Ngươi đang khổ sở sao? Này thật không giống ngươi. Ta nghĩ, nhân loại này đối chúng ta rất hữu dụng, có lẽ có thể sử dụng hắn chống đối kết giới của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải?”

“Dự định của ngươi cùng ta không quan hệ.” Pháp Nhĩ Tư nhẹ giọng mở miệng, ngữ khí bình ổn đến không một tia phập phồng, “Còn có, đừng đem Y Lai Ân kéo vào.”

Khoé miệng Liên câu lên, “Úc, ngươi đang tức giận? Đừng quên ngươi cũng thuộc về trận doanh của Hắc Ám Chi Thần —— hắc, chúng ta đồng nhất trận tuyến, ngươi sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ?”

Pháp Nhĩ Tư trầm mặc không nói.

Liên nhức đầu, thẳng thắn kéo một chiếc ghế ngồi cạnh Pháp Nhĩ Tư, “Như vậy chúng ta đến nghiên cứu một chút lực lượng trong thân thể kỵ sĩ này, ngươi nghĩ là gì?”

Pháp Nhĩ Tư có chút kinh ngạc đối phương sẽ cùng mình thảo luận vấn đề này, nhưng lập tức nhàn nhạt đáp, “Ngươi cho đâu?”

Liên vươn ngón trỏ lắc lắc, “Ta muốn nghe một chút cái nhìn của Hắc Bào Giáo Phụ Pháp Nhĩ Tư.”

Pháp Nhĩ Tư khe khẽ thở dài, “Chúng ta trước khi tới Tạp Đặc Lạp Mỗ… đã đi qua Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải.”

“Không thể nào?” Liên kinh ngạc hầu như cằm đều rớt, “Ngươi, ngươi lông tóc vô thương đi qua Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải?!”

Pháp Nhĩ Tư gật đầu, “Còn gặp tinh linh của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải.”

“Chờ một chút…” Liên không dám tin cắt đứt lời y, đem chiếc ghế kéo về phía y, mới nuốt nước bọt, sau đó nói: “Ngươi là nói… tinh linh của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải nhìn thấy ngươi, nhưng không giết ngươi?”

Pháp Nhĩ Tư gật đầu.

“Như vậy…” Liên thận trọng nhìn y, bỗng nhiên làm một kết luận mạc danh kỳ diệu, “Xem ra trên tay chúng ta thực sự có một bộ phận lực lượng của Tinh Linh Vương.” Dừng một chút, lại nhỏ tiếng nói, phảng phất đang nói cho chính mình nghe, “Đây là lực lượng của Tinh Linh Vương!”

Pháp Nhĩ Tư nhăn mi, phần kết như vậy tuy khiến y kinh ngạc, thế nhưng tựa hồ tình lý chi trung.

Liên lại hỏi: “Tinh linh của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải có nói gì không?”

Pháp Nhĩ Tư suy nghĩ một chút, “Y nói, Y Lai Ân đối bọn họ rất trọng yếu.”

Nghe xong, Liên thoáng cái đứng lên, như đinh đóng cột nhìn Y Lai Ân nói: “Trong thân thể hắn nhất định có lực lượng của Tinh Linh Vương! Ở buối tối ngày đó ta nên phát hiện.”

“Ngươi xác định?”

Liên tự tin gật đầu, “Ta đã cùng Tinh Linh Vương giao thủ, tuyệt đối có thể nhận ra đúng hay không lực lượng của hắn, tuy chỉ có một bộ phận.”

Pháp Nhĩ Tư lắc đầu, “Không khả năng, hắn là nhân loại.”

“A, cho nên nói ‘ái tình khiến người mù quáng’ rất đúng.” Liên ôm vai, nheo mắt, mang theo tiếu ý nhìn Pháp Nhĩ Tư, “Tuy rất loãng, thế nhưng vương tử ngủ này đích xác sở hữu huyết thống tinh linh.”

Pháp Nhĩ Tư đầu tiên ngẩn người, kế chuyển hướng nam nhân trên giường, tĩnh tâm cảm thụ khí tức đối phương một lúc, mới giật mình mở mắt nhìn Liên, nhưng lập tức lắc đầu.

“Cho dù có huyết thống tinh linh, cũng không biện pháp áp chế lực lượng của Tinh Linh Vương. Phong ấn cùng lực lượng cường đại cần một cái lọ cường đại, thân thể Y Lai Ân không thích hợp.”

Liên cũng minh bạch ý tứ Pháp Nhĩ Tư, nhưng vẫn không buông tha ý nghĩ, “Ngươi nếu thấy qua loại lực lượng này, nhất định biết nó thuộc về Tinh Linh Vương.”

Pháp Nhĩ Tư nhún nhún vai, “Xin lỗi, ta chưa từng thấy qua lực lượng của Tinh Linh Vương, không thể nào cùng thứ trên người Y Lai Ân so sánh.”

“Vậy ngươi dự định làm sao? Mặc kệ nói thế nào, hắn thuộc về Quang Minh giáo hội.” Liên nhíu nhíu mày.

“Ta phải đợi hắn tỉnh.” Pháp Nhĩ Tư nhìn Y Lai Ân nằm trên giường ôn nhu nói, tựa như khinh nhu tế ngữ tình nhân nói với nhau trên giường.

“… Không.” Liên trầm mặc hồi lâu, mới từng chữ từng chữ nói: “Hắn phải chết.”

Pháp Nhĩ Tư phảng phất không nghe thấy lời Liên, chỉ an tĩnh nhìn tình nhân ngủ say.

“Lực lượng trong thân thể hắn rất nguy hiểm, ta dám khẳng định là của Tinh Linh Vương. Tuy không biết vì sao thân thể hắn có thể dung nạp lực lượng cường đại như vậy, thế nhưng biện pháp tốt nhất phá giải loại lực lượng này, chính là giết hắn… Pháp Nhĩ Tư, ngươi đang nghe ta nói sao? Ta nói, Pháp Nhĩ Tư, ngươi phải hiểu——” Liên thấy Pháp Nhĩ Tư không phản ứng, liền vươn tay nắm lấy vai y, không nghĩ tới thanh âm trầm thấp của Pháp Nhĩ Tư đột nhiên vang lên.

“Đi ra ngoài!”

Liên trong nháy mắt đình chỉ, có chút kinh ngạc nhìn Pháp Nhĩ Tư.

Pháp Nhĩ Tư được xưng là Hắc Bào Giáo Phụ, trên đại lục danh tiếng không tốt, không đơn giản bởi y là một hắc bào, mà là bởi hành vi quái dị của y, có thể tại thời điểm không vui giết sạch tất cả yêu ma nhìn không vừa mắt, đối y mà nói, quy phạm Hắc Ám Chi Thần lập ra căn bản không tác dụng.

Buông tay, Liên lui ra sau một bước, “Hắc, đừng như vậy, ta chỉ là——”

Liên còn chưa nói xong, một cổ lực lượng thật lớn hướng y lao qua, y không dám chần chờ, cấp tốc thối lui sang bên, nơi vừa đứng lập tức truyền tiếng nổ thật lớn.

Chỉ thấy nơi y vừa đứng kéo dài đến bức tường, đều bị cổ khí lưu phá hủy, sàn nhà đá cẩm thạch trên đất bị lan gần toàn bộ vỡ thành bột phấn.

Liên không khỏi nhíu, mái tóc màu vàng nhạt có chút mất trật tự, đôi mắt màu xanh cong thành nguyệt nha, trong âm điệu có chút tiếu ý, “Được rồi được rồi, ta sẽ không nói thêm bất luận điều gì ngươi không muốn nghe, ta ly khai đường nhìn của ngươi hẳn là được?”

Y vừa nói, vừa hướng bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, bên ngoài dương quang như cũ ấm áp chiếu vào.

Đọc truyện chữ Full