Lạp Đức đem thanh kiếm thu về, thế nhưng ánh mắt như trước sắc bén, khiến Pháp Nhĩ Tư ngực sợ hãi, chỉ phải an ủi chính mình, kỵ sĩ cùng bán thú nhân không có gì khác nhau, luôn dễ xung động.
Nhưng tình huống hiện tại có chút phức tạp, tên kỵ sĩ gọi Lạp Đức này rất nhạy cảm, hoặc là hắc bào pháp sư thực sự tản mát khí tức tà ác, dễ dàng khiến người phát hiện? Vấn đề là bọn họ hiện bị nhốt trong sơn động, dựa theo phương pháp của kỵ sĩ có thể không ra được, mà y lại vô pháp triển lộ ma pháp, cho nên… không thể làm gì khác hơn tiếp tục lừa dối.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Pháp Nhĩ Tư liếc nhìn Lạp Đức, sau đó nhìn Y Lai Ân, “Cái kia… thỉnh tha thứ ta che giấu một việc, tuy ta nghĩ đó là râu ria, bất quá đối một vị tiên sinh, tựa hồ không phải như vậy.”
Đôi mắt của Y Lai Ân tinh thuần như bầu trời ngày thu, Pháp Nhĩ Tư bị hắn nhìn chột dạ, lại vô thức ho khan một tiếng, mới dùng ngữ khí nhu hoà nói: “Cái kia… lúc ta còn rất nhỏ, nghĩ pháp sư là một chức nghiệp rất giỏi, trên đường nhìn những pháp sư mặc trường bào là như vậy ưu nhã…” Y có chút chột dạ nhìn Y Lai Ân, nhãn thần tín nhiệm như vậy thực sự khiến người khó chịu, “Cho nên khi có thể tự lập, ta đến chỗ một vị pháp sư nổi danh, hy vọng có thể trở thành học đồ của đối phương.”
Lạp Đức hướng Y Lai Ân đánh một nhãn thần “thế nào”, người sau nhưng làm như không thấy, đôi mắt màu lam vẫn chuyên chú nhìn Pháp Nhĩ Tư.
Pháp Nhĩ Tư đỡ thái dương tiếp tục bịa chuyện, “Ta ở chỗ đó rất nhiều năm, thế nhưng không học được gì, chỉ là đánh tạp… sau đó… ngươi biết, tính tình của pháp sư đều rất quái lạ… từ vết thương trên người ta có thể minh bạch, vì thế cuối cùng ta chạy trốn…”
Tuy không có than thở khóc lóc lên án, nhưng trần thuật như vậy tựa hồ càng có thể đả động nhân tâm, chỉ thấy y nói chưa nói xong đã bị Y Lai Ân ôm vào lòng, bộ ngực ấm áp cùng khí tức quen thuộc khiến y ngây người.
“Ta sẽ không thương tổn ngươi…” Thanh âm Y Lai Ân rất ôn nhu, “Ngươi không nên gặp những chuyện như vậy…”
Pháp Nhĩ Tư trong nháy có chút mắt hoảng hốt, chỉ có thể cảm giác thân thể bị vững vàng ôm lấy, không mang theo bất luận *** cùng ý đồ, nhiệt độ cơ thể lẫn nhau thong thả giao hoà.
“Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, từ nay về sau không người có thể thương tổn ngươi!” Y Lai Ân ôm lấy thân thể tinh tế có chút lạnh lẽo của y, kiên định nói.
Tại thời điểm Pháp Nhĩ Tư còn trẻ, cũng từng tin tưởng chính mình có thể bảo hộ vài thứ, thế nhưng trên thực tế tựa hồ không phải như vậy, đôi khi lời hứa không có bất luận ý nghĩa gì.
Hắc Ám Chi Thần tại thượng, kỵ sĩ quả nhiên là một sinh vật nhiệt tình —— y nghĩ như vậy, nhưng không ý định đẩy ra Y Lai Ân.
Y có thể cảm giác hô hấp một người, cùng hắc ám trống rỗng bất đồng, trên người phủ thêm ôn độ người khác, tựa hồ… không phải như vậy đáng ghét.
Lạp Đức một bên nhẹ nhàng ho khan, hy vọng có thể khiến hai người chú ý, rốt cuộc, khi hắn ho đến tiếng thứ mười chín, Y Lai Ân quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
“Lạp Đức, ngươi bị cảm sao?”
“Ngài có thể nghe thấy tiếng ho của ta?” Lạp Đức rất nhẫn nại hỏi.
“Nghe được, một mực ho.” Y Lai Ân có chút bất mãn, vẫn như cũ ôm Pháp Nhĩ Tư.
“Được rồi, nếu như ngươi đã chú ý, vẫn nên ngẫm lại thế nào đi ra sơn động này.” Nói lại quay đầu nhìn Pháp Nhĩ Tư trong lòng Y Lai Ân, “Nếu như ngươi từng làm học đồ, có thể nói cho chúng ta biết chuyện gì xảy ra.”
Pháp Nhĩ Tư lập tức phản bác, “Ta chưa trở thành học đồ, nhiều lắm là đánh tạp.”
“Chí ít biết chút gì.” Lạp Đức nhún nhún vai.
“Ta nghĩ, trong đó có khác nhau, tuy rằng ta không biết khác nhau chỗ nào.” Y Lai Ân đúng trọng tâm nói.
Pháp Nhĩ Tư gãi mái tóc đen, “Ta nghĩ, chính là sơn động này trước phát sinh chuyện gì, khiến bên trong nhiều hơn một vài thứ.”
“Ngươi là nói…” Y Lai Ân lo lắng nhìn xung quanh, “Nơi này có u linh?”
“Không không không.” Pháp Nhĩ Tư kiên trì giải thích, “U linh không đáng sợ, thế nhưng dưới một số điều kiện, u linh sẽ biến thành một thứ khác, này mới là điều khiến chúng ta lo lắng.”
“Đó là gì?” Lạp Đức hỏi.
“Ta thế nào biết?” Pháp Nhĩ Tư không thể nói thẳng sự thật có chút không nhịn được nói, “Bất quá chúng ta có thể phân tích, chúng ta là tự đi vào, không bị sơn động hút vào —— tuy rằng đó là bởi con rồng.”
“Kế, chúng ta đi không đến điểm cuối, này rất rõ ràng là do ma pháp.” Pháp Nhĩ Tư kế tục nói, “Dùng loại ma pháp này, chính là bởi thứ đó không có biện pháp hại người, hoặc phải phù hợp điều kiện ma pháp nào, cho nên, nó không phải thứ phi thường nguy hiểm.”
“… Vì vậy?” Y Lai Ân tuy rằng phi thường nghiêm túc lắng nghe, nhưng hiển nhiên hắn một điểm đều nghe không hiểu, Lạp Đức cũng như vậy.
Pháp Nhĩ Tư thất bại thở dài, “Ta nghĩ… đây hẳn là tiểu yêu quái các loại do u linh biến thành.”
“Tiểu yêu quái a!” Y Lai Ân thả lỏng, “Ta còn lo thứ gì…”
Sinh vật tại Á Cách đại lục rất nhiều, đương nhiên cũng có ma pháp sinh vật tồn tại trong những quyển trục xa xưa, đối kỵ sĩ, rồng rất đáng sợ, thế nhưng tiểu yêu quái không tính thứ gì.
Đối Y Lai Ân mà nói, tiểu yêu quái chỉ so địa tinh nhiều chút tiểu xiếc, tướng mạo nhưng thật ra không sai biệt.
Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng kéo hắn, “Tiểu yêu quái có chút ma pháp tương đối phức tạp.”
“Chúng ta hiện nên làm thế nào?” Lạp Đức hỏi.
“Chúng ta tìm không được nó, thế nhưng nó vẫn theo chúng ta, ta nghĩ… có lẽ trong sơn động này có Da Khắc.” Pháp Nhĩ Tư đương nhiên không đoán được đó là loại tiểu yêu quái nào, chỉ là từ tình huống hiện nay phán đoán.
“Đó là gì?” Y Lai Ân không hiểu ra sao.
“Ta ở sách pháp sư xem qua, đó là một loại tiểu yêu quái do u linh người chết hoá thành, bởi bị vây ở sát biên giới tà ác, nhưng lại là hắc ám sinh vật thiện lương, cho nên định vị không rõ, một loại tồn tại màu xám, bọn chúng sở dĩ hình thành là vì tìm một thứ.” Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng nói, ngón tay bạch tích giữa không trung vẽ một vòng tròn, “Thứ này là thứ trước khi chết bọn chúng quan tâm nhất, cho nên sau khi chết vẫn tiếp tục tìm kiếm, có tìm được, cũng có không tìm được. Nói chung, bọn chúng đối thứ này dị thường chấp nhất, không có không được.”
Da Khắc là tiểu yêu quái do oán hận cùng không cam lòng của người chết sinh thành, cùng với nói là u linh, không bằng nói là oán khí người chết càng thoả đáng.
“Nếu như bọn chúng tìm được sẽ thế nào?” Y Lai Ân nhịn không được hỏi.
Pháp Nhĩ Tư vô tình chọn mi, “Ta không biết, sách không có nói.”
Lạp Đức bỗng nhiên mở miệng, “Hình như sẽ khiến u linh giải thoát, ta nghe nói là như vậy.”
Y Lai Ân cũng theo sau gật đầu, “Ta nghe nói cũng là như vậy.”
Đôi mắt đen của Pháp Nhĩ Tư nheo lại, có chút trào phúng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, “A, ai biết được.”
“Vậy hiện tại… lẽ nào phải giúp Da Khắc tìm được thứ đó mới có thể ly khai?” Lạp Đức thử hỏi.
“Thứ Da Khắc muốn tìm không nhất định trong sơn động, cũng khả năng đã không tồn tại.” Pháp Nhĩ Tư mặt nhăn, “Nó đi theo chúng ta, chỉ là vì nó cho rằng chúng ta cầm thứ đó của nó.”
“Chúng ta không có!” Y Lai Ân trầm giọng phủ nhận.
“Ta nói, nó cho rằng.” Kỵ sĩ luôn chỉ nghe nửa câu sao?
“Vậy hiện tại?” Y Lai Ân không ý tứ gãi đầu.
“Ta có biện pháp khiến nó xuất hiện.” Pháp Nhĩ Tư trả lời.
…
Một giờ sau, bọn họ thấy được tiểu yêu quái gọi Da Khắc.
Đó là một con yêu quái xấu xí cao bằng địa tinh, chỉ tới đầu gối Y Lai Ân.
Da nó màu nâu, tựa trong nước ngâm thật lâu, toàn bộ nhăn nhíu, trên người một sợi lông không có, thoạt nhìn so địa tinh càng xấu xí.
Nó có một gương mặt nếp nhăn rậm rạp như lão nhân đang đứng giữa sơn động khóc, từng giọt từng giọt nước mắt từ con mắt màu đỏ rơi xuống, tựa như ba người trước mặt là cỡ nào quá phận khi dễ nó.
“Nguyên lai Da Khắc bộ dáng như vậy!” Y Lai Ân kinh hô, nhìn con Da Khắc xấu xí như địa tinh nhíu mày.
Pháp Nhĩ Tư không nói một câu nhìn.
Đây là dùng pháp thuật, bằng không bằng vào đám nhân loại này, căn bản không biện pháp bắt được Da Khắc.
Da Khắc là một loại tiểu yêu quái giảo hoạt, bất quá y phi thường thích bọn chúng, bởi vì bọn chúng trừng mắt tất báo.
Da Khắc dùng bàn tay nhỏ như móng vuốt nhu nhu con mắt, lấy thanh âm rất nhỏ nói: “Thỉnh, thỉnh… đem thứ đó trả lại cho ta.”
“Thứ gì?” Y Lai Ân nhìn nó khóc đến đáng thương, không khỏi phóng nhu thanh âm, “Ngươi đánh mất thứ gì? Có lẽ chúng ta trên đường thấy.”
“Mũ, tiên sinh, chiếc mũ đỉnh đầu màu đỏ!” Da Khắc đột nhiên hét ầm, “Mũ của ta không thấy, ta tìm mỗi một ngõ ngách, mỗi một ngõ ngách!”
Thanh âm nó so cú đêm còn khó nghe, lộ bén nhọn khiến kẻ khác mao cốt tủng nhiên, toàn bộ sơn động đều là thanh âm của nó.
“Thật khó tin, là tên trộm nào trộm đi mũ của ta?!” Nó duy trì liên tục kêu to, thanh âm so nữ nhân thét chói tai càng bén nhọn, “Mũ của ta! Chiếc mũ màu đỏ của ta! Ta lúc nào mới có thể tìm được nó?!”
Nó dùng ngón tay thô ngắn che mắt, nước mắt từ khe hở chảy xuống, thân thể nhỏ gầy nhẹ nhàng run.
Này nhiều ít khiến kỵ sĩ được xưng từ bi khổ sở một chút, vì vậy sau khi Da Khắc khóc được nửa giờ, Y Lai Ân mới cắt đứt.
Loại tiểu yêu quái này khóc lên sẽ mặc kệ thời gian, dù sao bọn chúng ngoại trừ khóc cùng tìm thứ kia, không có việc gì làm. Ba người bọn họ nhưng không như vậy.
“Cái kia… mũ của ngươi, là bộ dáng gì?”
Da Khắc rốt cục từ bi thương tỉnh lại, dùng đôi mắt thật to nhìn Y Lai Ân. Đôi mắt của nó vốn không có mí mắt, cho nên không cần chớp, đôi ngươi màu đỏ bên trong, hiển hiện một loại nhan sắc không may, đôi mắt tuy lớn, nhưng không có thần thái.
Nó dùng thanh âm khàn giọng nói: “Đó là một chiếc mũ đỉnh đầu màu đỏ rất đẹp, nó dùng tơ tằm làm thành, buộc một đoạn gấm màu đỏ, hai bên còn có mấy sợi lông chim xinh đẹp, nó là của ta… thế nhưng nó không thấy…”
“Chúng ta tựa hồ không thấy——” Y Lai Ân còn chưa nói xong, Da Khắc lại bắt đầu khóc lên.
“Mũ của ta! Mũ của ta!”
Lạp Đức bị khiến cho không chịu nổi, nhịn không được gầm nhẹ, “Nếu như nó chết, pháp thuật có thể cởi bỏ không?”
“Tốt nhất không nên.” Pháp Nhĩ Tư cũng ăn không tiêu, “Pháp thuật của Da Khắc sau khi nó chết sẽ tạo thành phản đạn.”
“Vậy nên làm thế nào?”
Nhẫn nại của Pháp Nhĩ Tư cũng không sai biệt tới cực hạn, y đứng trước mặt Da Khắc, ngồi xuống nhẹ nhàng nói: “Ngươi tốt.”
Da Khắc dừng tiếng khóc, đem chiếc đầu nho nhỏ giơ lên, đôi mắt màu đỏ vô thần nhìn Pháp Nhĩ Tư.
“Chúng ta phải ly khai nơi đây.” Đôi mắt hắc ám của Pháp Nhĩ Tư thẳng theo dõi nó.
Da Khắc nhìn Pháp Nhĩ Tư, hồi lâu mới lộ biểu tình cổ quái nói: “Ngươi là ai?”
“Ngươi nghĩ đâu?” Pháp Nhĩ Tư cười rộ, có chút trẻ con.
Da Khắc nhìn thật lâu, trong mắt không tiếp tục chảy nước mắt, “Ta chưa từng thấy linh hồn như ngươi.”
Pháp Nhĩ Tư vẫn nhất phó bộ dáng cười meo meo, lấy ngón tay dựng thẳng đặt trên môi, “Ta nhưng không hy vọng ngươi thô lỗ như kỵ sĩ.”
Da Khắc lấy tay che mắt, lần này nhưng không chảy nước mắt, thân thể nhỏ gầy nhẹ run, “Tiên sinh, tiên sinh thỉnh giúp ta… thỉnh giúp ta…”
Y bịt tai không nghe, vừa rồi kịch liệt chạy trốn khiến y thầm nghĩ nhanh ly khai nơi đây, hảo hảo nghỉ ngơi một trận, “Rất xin lỗi, chúng ta nghĩ muốn ly khai nơi đây, ngươi sẽ đem pháp thuật cởi bỏ chứ?”
Da Khắc đem ngón tay buông, dùng đôi mắt màu đỏ nhìn y.
Trong mắt Y Lai Ân, đây là một cảnh tượng rất quỷ dị, hắn nhìn được bộ dáng của Da Khắc, thế nhưng Pháp Nhĩ Tư là lưng đối diện hắn ngồi xuống, cho nên hắn nhìn không được vẻ mặt của y.
Chính là biểu tình hiện tại của Da Khắc có chút đáng sợ, hắn nói không nên lời là từ đâu biến hoá, chỉ là đôi mắt to loé ra quang mang quỷ dị, khiến bầu không khí từ từ biến hoá.
Đối với một người thường, loại nhìn kỹ này thật đủ khiến người sợ hãi. Y Lai Ân nghĩ đến đây, liền muốn đem Pháp Nhĩ Tư kéo về.
Hắn vừa bước một bước, Da Khắc đã mở miệng, “Trừ phi tìm được mũ, bằng không ta không cho các ngươi ly khai.”
“Thế nhưng…” Pháp Nhĩ Tư thanh âm rất ôn hoà, hoàn toàn không nghe ra y đã không kiên nhẫn tới cực hạn, “Ngươi phải biết, nó không ở trong sơn động.”
“Các ngươi có thể giúp ta tìm được sao?” Da Khắc dùng thanh âm cấp thiết hỏi, nhất phó bộ dáng muốn lao tới nắm Pháp Nhĩ Tư, thế nhưng lại không dám, “Mũ của ta… màu đỏ…”
“Có thể.” Pháp Nhĩ Tư thuận miệng nói, trả lời dễ dàng khiến Y Lai Ân nhíu nhíu mày.
Cho dù là kỵ sĩ không rành ma pháp cũng biết, đối yêu quái là không thể tuỳ tiện nhận lời, chưa kịp mở miệng nhắc nhở Pháp Nhĩ Tư, y đã đáp ứng.
“Ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi!” Da Khắc xoa xoa tay cúi đầu nói, “Bất quá người như ngươi rất giảo hoạt, ta nên… nên từ trên người ngươi lấy thứ gì?”
Tiểu yêu quái này cư nhiên dám hoài nghi y? Mặc dù y đích xác chỉ muốn hù lộng cho qua, nhưng bị rõ vậy chỉ điểm, vẫn khiến y không vui. Pháp Nhĩ Tư hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc lộ biểu tình không nhịn được, nhưng bởi đứng sau có hai kỵ sĩ, cho nên y không lên tiếng.
Đương khi Da Khắc ngẩng đầu, thấy chính là nhãn thần băng lãnh của Pháp Nhĩ Tư.
Ánh mắt đó là thuần tuý đen nhánh, không một tia sáng, bên trong tịch tĩnh hoang vu tựa như mộ địa, so với hắc ám trong sơn động càng đáng sợ cùng nguy hiểm.
Thân thể Da Khắc bắt đầu run lên, không phải vì bi thường cùng khổ sở, mà vì sợ.
Cho dù nó không cảm giác được đau đớn cùng băng lãnh, nhưng vẫn như cũ cảm giác được loại rét lạnh như bị bóp nghẹt yếu hầu.
Vì vậy nó vội vã nói: “Ngươi có thể đi, đều có thể đi!” Nó kinh hoảng gọi, “Chỉ cần ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói, đi nhanh đi!”
Nó nói xong lảo đảo lui về sau mấy bước, thoáng cái chạy vào hắc ám bọn họ nhìn không thấy.
“Không việc gì chứ, Pháp Nhĩ Tư?” Y Lai Ân tiến lên trước.
Rốt cuộc giải quyết. Pháp Nhĩ Tư thở ra một hơi, lúc này mới dùng nhất phó biểu tình chấn kinh nói: “Này quả thực là đáng sợ, ta rất ít nhìn thấy tiểu yêu quái như vậy.” Nói liền hướng trong lòng Y Lai Ân cọ, loại cảm giác ấm áp này không hiểu khiến y tham luyến.
Lạp Đức một bên lạnh lùng trào phúng, “Chúng ta cả đời đều chưa từng thấy tiểu yêu quái như vậy, học đồ tiên sinh.”
“Ta đã nói, ta không phải học đồ!” Pháp Nhĩ Tư nhịn không được trừng hắn.
“Được rồi Pháp Nhĩ Tư, đừng lo.” Y Lai Ân ôn nhu trấn an, nhẹ vỗ lưng y, “Chúng ta đi thôi.”
Gật đầu, Pháp Nhĩ Tư dựa vào Y Lai Ân bước về trước, Lạp Đức theo sau.
Pháp Nhĩ Tư cảm giác khí tức ma pháp xung quanh biến mất, lại đi một đoạn đường, hắc ám không còn thâm trầm, thậm chí có thể thấy quang mang yếu ớt.
Sau khi đi ra cửa động, ba người cuối cùng thở một hơi, vừa nhìn bên ngoài, chỉ còn những bụi cây thấp nghiêng trái ngã phải, bị đụng gãy cùng bị đè ép.
Trên bầu trời một mảnh tinh thần, ánh trăng hiện ra, cấp khu rừng chật vật phủ thêm một tầng sa mỏng.
“Con rồng kia đâu?” Lạp Đức chung quanh nhìn.
Y Phàm hẳn là phối hợp diễn kịch xong, mệt đến trở về bổ giấc. Pháp Nhĩ Tư nghĩ thầm.
Y Lai Ân cúi xuống, nhìn một chút dấu chân lớn đến khoa trương, lại ngẩng đầu nhìn rừng cây bốn phía, “Tựa hồ đến đây liền tiêu thất.”
Hắn đem ánh mắt dời về phía Pháp Nhĩ Tư, vốn định trấn an y, nhưng vừa lúc bắt gặp gió đêm thổi loạn mái tóc đen của y, phất qua làn da bạch tích, toát lên chút quyến rũ, hắn hoảng hốt dời đi đường nhìn, “Ta nghĩ, có lẽ phải về thành báo cho người của Quang Minh giáo hội.”
“Vậy chúng ta mau đi.” Lạp Đức thổi một tiếng huýt sáo, “Ngẫm lại, những tên kia sẽ kinh ngạc thế nào, chúng ta ra ngoài săn thú, nhưng phát hiện một đầu hắc long.”
Ba người vì vậy hướng vương đô Tư Đặc Mỹ Tư liên hợp vương quốc.
“Cẩn thận một chút, nơi này đầy những tảng đá cùng cành cây bị con rồng phá huỷ.” Y Lai Ân ôm Pháp Nhĩ Tư ôn nhu nói, đôi mắt màu lam tựa bầu trời trong xanh, khiến người có loại ấm áp nói không nên lời.
Pháp Nhĩ Tư gật đầu, vô thức hướng sơn động nhìn lại.
Ở nơi ánh trăng chiếu không tới, ngay trong bóng ma cửa động, con Da Khắc tướng mạo xấu xí dùng đôi mắt màu đỏ nhìn y.
Ngón tay thô ngắn của nó cầm một kiện áo choàng màu đen, chính là áo choàng của y —— phục sức cao quý đại biểu hắc bào pháp sư.
Đôi mắt màu đỏ không có mi mắt viết lên bi thương, chớp cũng không chớp nhìn bọn họ, nước mắt rơi xuống, mơ hồ phản xạ quang mang nguyệt lượng, tích vào thổ nhưỡng, biến mất.
Cũng chính lúc này, Pháp Nhĩ Tư mới nhớ tới ước định chính mình hầu như nhanh quên —— bảo thạch của Da Khắc mà Cách Nhĩ muốn!
Ghê tởm! Đều bởi trận chạy bộ khiến y uể oải đến cái gì đều quên, bất quá hoàn hảo lúc này nhớ, hiện chỉ cần đem lời hứa vốn không cho là đúng đối Da Khắc thực hiện là được.
Chỉ là… nên đi nơi nào tìm mũ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Hắc Pháp Sư Dữ Bạch Vương Tử Hệ Liệt] - Hắc Pháp Sư Và Bạch Vương Tử
Quyển 1 - Chương 5
Quyển 1 - Chương 5