DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
La Phù Vãng Sự Hệ Liệt
Quyển 3 - Chương 1-2

“Chắc không phải sư huynh đi tìm Huyết Ma chứ?”

Gió núi thổi qua người, mát lạnh từng cơn, hỏa nhiệt trên mặt Lạc Nại Hà cuối cùng cũng bị đẩy lui, đầu óc rối như tơ vò cũng hồi phục lại tư duy bình thường, sau đó bị ý niệm chợt nảy sinh của mình dọa đổ đầy mồ hôi lạnh.

Sư huynh rất lợi hại, nhưng mà… đó là Huyết Ma a.

Thật là gặp quỷ mà, sư huynh a, huynh đừng kích động như vậy chứ, đối phó Huyết Ma, tự nhiên phải là thủ tọa và các trưởng lão, những đệ tử cấp thấp như chúng ta, đơn giản là đem tính mạng ra liều, huynh nếu có mệnh hệ gì, đệ làm sao đây a, sau này không có người che chở, không có người thương, không có người yêu nữa rồi.

Đang lúc Lạc Nại Hà cấp bách khẩn trương, một đệ tử ngoại môn từ dưới chân núi chạy như bay lên, thấy y, liền thở ra một hơi, cung kính nói: “Lạc sư thúc, ngoài sơn môn có một vị đệ tử Thục Sơn, nói là bằng hữu cũ của ngài, hắn…”

“Cái gì?”

Đệ tử ngoại môn còn chưa nói xong, Lạc Nại Hà đã ngây ra, Thục Sơn? Cái từ mấu chốt này mãnh liệt khiến y từ trong mớ suy nghĩ linh tinh tỉnh táo lại, “Tên vương bát đản Phong Nguyệt đó, đồ lừa gạt, hắn còn dám tới gặp ta?”

Tức giận hét lên, chân nhẹ điểm, y đã lướt xuống núi, chạy thẳng tới sơn môn.

Nơi xuất nhập của La Phù Kiếm Môn, Phong Nguyệt đang cầm một nắm đậu trêu chọc một con tước điểu đang kiếm ăn, nghe thấy tiếng xé gió, ngẩng đầu lên cười, như mẫu đơn nở rộ, diễm quang lóa mắt.

“Dô dô, Tiểu Lạc Lạc, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng?”

“Dạng cái đầu ngươi đồ quỷ, đồ lừa gạt, trả linh khí lại cho ta.” Lạc Nại Hà bị nụ cười của hắn làm chói mắt, hồi thần lại, liền thẹn quá hóa giận, một kiếm tung ra chém ngang.

“Ai da da da da, làm cái gì vậy? Vừa gặp mặt đã đòi đánh đòi giết, Tiểu Lạc Lạc, tâm của vi huynh đã sắp vỡ rồi nha.”

Thân hình chớp lóe, Phong Nguyệt bày ra biểu tình đại kinh thất sắc, hai tay ôm ngay ngực, quả thật là ai oán cực điểm.

“Bớt nói nhảm đi, nếu còn tin ngươi, ta chính là heo rồi.”

Lạc Nại Hà hạ thủ không lưu tình, liên tiếp chém ra mười đạo kiếm khí, chiêu chiêu bức về nơi yếu hại của Phong Nguyệt, nếu không phải y mạng lớn, lần trước đã chết ở Cô Tô đài rồi, đồ lừa gạt, không xuất thủ bang trợ thì thôi đi, còn lừa mất linh khí bảo mệnh của y, để coi lần này có chém chết tên hỗn đàn này hay không.

“Oan uổng a, Tiểu Lạc Lạc ngươi nghe ta giải thích đi… người ta không phải cố ý đâu mà…” Phong Nguyệt vẻ mặt ủy khuất, cởi mũ Phong Linh xuống, “Ngươi lấy kiện linh khí hư mất tiêu này cho ta, bảo ta làm sao cứu ngươi chứ.”

“Hư? Sao có thể hư được?” Lạc Nại Hà ngạc nhiên, tay đang huơ kiếm không tự giác chậm lại.

“Chính là hư rồi, ngươi coi, ở đây có một cái động.”

Phong Nguyệt lại gần, đưa mũ Phong Linh tới trước mặt y, biểu tình càng thêm ủy khuất.

Lạc Nại Hà liếc mắt nhìn, quả nhiên, bên góc của mũ Phong Linh, có một động nhỏ như sợi tóc, không tỉ mỉ nhìn thì khó mà phát hiện, bên rìa động một mảng đen thui, tựa hồ bị thứ gì thiêu đốt ra, y đột nhiên nhớ lại, trước khi ra khỏi Cô Tô đài, khi y ở trong huyền cảnh, thật sự bị hỏa vũ thiêu đốt, nếu không phải kịp thời lĩnh ngộ được kiếm ý, thì đã chết ở nơi đó rồi, lẽ nào lúc đó đã không cẩn thận làm hư mũ?

Lòng thấy khiếp đảm, không kìm được bắt đầu chột dạ, Lạc Nại Hà len lén nhìn Phong Nguyệt một cái, lại bị lóa mắt, nhất thời cả người đều mềm đi, khẩu khí không yên nói: “Thật, thật sự hư rồi?”

Lần này Phong Nguyệt không thèm nói gì, chỉ dùng ánh mắt vô cùng u oán trừng y, nếu cây cỏ hữu tình, chỉ sợ cũng phải bại dưới ánh mắt của hắn.

“Được, được thôi, coi như ta trách lầm ngươi…” Lạc Nại Hà bị hắn nhìn tới sởn gai ốc, cũng không phân được thật giả, chỉ có thể yếu ớt nhận sai, “Vậy hôm nay ngươi đến là?”

“Hai…” Phong Nguyệt u oán thở dài, “Quý phái bị Huyết Ma tiềm nhập, trên dưới thúc thủ vô sách, Thục Sơn nhận được thỉnh cầu tương trợ của quý phái, đặc biệt phái Ngô trưởng lão mang chí bảo Thông Thiên Giám tới, giúp quý phái trừ diệt Huyết Ma.”

“Thật sao?” Lạc Nại Hà đại hỉ, hai tay xoa vào nhau, thò cổ nhìn tứ phía, “Người đâu, người Thục Sơn đâu?”

Huyết Ma đáng chết, lần này phải cho ngươi thấy, có chí bảo Thông Thiên Giám của Thục Sơn, xem ngươi còn có thể trốn tới đâu. Sư huynh huynh nhất thiết phải kiên trì chống đỡ, đệ sẽ mang người tới giúp huynh.

“Không phải ta đây sao.” Phong Nguyệt ưỡn ngực, một bộ đắc ý.

“Ngươi?” Lạc Nại Hà nhất thời tức giận, hoài nghi trên dưới đánh giá hắn, thăm dò nói: “Đến tặng cơm cho Huyết Ma?”

“Phi!” Phong Nguyệt tức giận, đỏ bừng hai má, càng hiện rõ vẻ ‘yêu kiều’ động nhân, “Ta tới đánh tiếng trước, còn bọn Ngô trưởng lão ba ngày sau mới tới, còn không mau đón ta lên núi.”

Lạc Nại Hà rờ mũi, nhịn, đợi sau khi diệt Huyết Ma, sẽ tính toán với Phong Nguyệt.

“Đi theo ta, ta mang ngươi đi gặp thủ tọa.”

Thủ tọa Minh Nguyệt Phong, Tiểu Thạch Phong và Hồ Lô Phong vẫn còn trong nội điện thương nghị, tình trạng mà Lạc Nại Hà cung cấp khiến bọn họ nghi hoặc không giải, chỉ dựa vào mấy ngày trước ba đệ tử đỉnh cao Trúc Cơ kỳ của Tọa Vong Phong sả thân tự nổ cũng không thể nổ chết Huyết Ma, có thể thấy, công lực của Huyết Ma đã hồi phục đến trình độ Kim Đan kỳ, cho dù có bị thương, cũng không tới mức ngay cả một gia hỏa mới bước chân vào Trúc Cơ kỳ như Lạc Nại Hà cũng không thể hút khô, cái gọi là chân nguyên lớp lớp như mây, thật sự không thể tin nổi, lẽ nào vết thương của Huyết Ma đã nghiêm trọng tới mức lại rơi xuống trình độ của Ngưng Khí kỳ sao?

Nếu thật như thế, vậy thì ngược lại lại là chuyện tốt, Huyết Ma Ngưng Khí kỳ so với Kết Đan kỳ thì dễ đối phó hơn, trước mắt vấn đề lớn nhất, chính là làm sao tìm được Huyết Ma, Huyết Ma đáng chết này, thực sự rất biết ẩn nấp, nếu không phải lần này Lạc Nại Hà có thể toàn thân trở ra, chỉ sợ không ai có thể ngờ được, Huyết Ma cư nhiên luôn ẩn thân trong kiếm trì.

Đây là chuyện không thể nào tin nổi, Thiên Ma ngoại vực vô hình vô tướng, kiếm ý cũng là vật vô hình vô tướng, theo lý mà nói, Huyết Ma không thể nào chống lại được kiếm ý mới đúng, vậy nó làm sao có thể an nhiên vô sự trốn được sự càn quét của kiếm ý?

Càng nghĩ càng thấy không tin nổi, khi các thủ tọa nghĩ muốn nát cả đầu, tới mức sắp mọc ra vài sợi tóc bạc, thì đệ tử trông coi nội điện tới báo: “Người Thục Sơn tới, cầu kiến thủ tọa.”

“Đến nhanh thật, nhanh mời!”

Thủ tọa Minh Nguyệt Phong vô cùng vui mừng, vội vàng mời người của Thục Sơn vào.

Thủ tọa Tiểu Thạch Phong lại cảm thấy nghi hoặc, nói: “Thỉnh cầu tương trợ phát tới Thục Sơn, mới đi được năm ngày, sao nhanh như vậy Thục Sơn đã phái được người tới?”

Chưa nói được nhiều, Phong Nguyệt đã tiến vào, đại lễ tham kiến, một thân pháp y kim quang lấp lánh, trực tiếp làm lóa mắt các vị thủ tọa.

“Ân, tài đại khí thô, quả nhiên là phong cách của Thục Sơn.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong vuốt râu, trao đổi một ánh mắt cùng thủ tọa Tiểu Thạch Phong, không có gì đáng hoài nghi, môn phái khác nào chịu bỏ một số tiền lớn như vậy cho đệ tử môn hạ của mình, cũng chỉ có Thục Sơn, phàm là đệ tử hạ sơn, nhất định có một kiện kim tinh pháp y, kinh điển của phong cách không chói lọi thì sẽ chết của họ.

Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nhẹ ho một tiếng, trừng mắt nhìn bộ pháp y kim quang lấp lánh đó, nước miếng tuôn rơi. Phải mất bao nhiêu kim tinh mới có thể luyện thành bộ pháp y này a, nếu chia ra một chút ít gia tiến cho kiếm thai… liên tưởng bay xa.

Thủ tọa Hồ Lô Phong: “Hô ực… hô… hô… ực…”

Góc trán Lạc Nại Hà tuôn ra một giọt mồ hôi lớn, này này, các thủ tọa, bình thường thì thôi đi, nhưng ít nhất khi ở trước mặt người ngoài, làm ơn chú ý hình tượng a….

Không dễ dàng gì, thủ tọa Tiểu Thạch Phong cuối cùng tỉnh khỏi cơn ảo tưởng, nhẹ ho một tiếng, nói: “Thế điệt a…”

“Ầm!”

Mới vừa gọi được một tiếng ‘thế điệt’, thì ngay lúc đó, một tiếng nổ kinh thiên đột nhiên truyền tới, toàn bộ thủ tọa điện Minh Nguyệt Phong đều bị chấn động lắc lư, thủ tọa Hồ Lô Phong không biết là ngủ thật hay ngủ giả, trực tiếp ngã lăn ra đất, thủ tọa Minh Nguyệt, Tiểu Thạch lưỡng Phong đứng bật dậy, thần sắc đại biến, Lạc Nại Hà không đứng vững, ngã đụng vào lưng Phong Nguyệt, hai người lăn thành một đống, lăn tới tận góc tường mới dừng lại.

“Ai, ai da, vương bát đản nào đẩy ta…” Thủ tọa Hồ Lô Phong xoa thắt lưng đứng lên, vẻ mặt buồn ngủ mắt lim dim.

“Lão tửu quỷ, mẹ nó đừng giả hồ đồ, xảy ra đại sự rồi. Lần này a…” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong vẻ mặt ngưng trọng, tựa hồ cảm giác khẩu khí của mình không được đúng lắm, lập tức hòa hoãn lại, bày ra vẻ mặt hòa ái vui tươi với Phong Nguyệt, “Thế chất a, ngươi từ xa tới đây, trước tiên cứ nghỉ ngơi vài ngày ở Minh Nguyệt Phong của ta, chuyện trừ ma, đợi trưởng lão của quý phái mang Thông Thiên Giám tới, thì thương nghị sau. Hôm nay trong môn còn chuyện trọng yếu, bổn tọa không thể bồi, liền để Lạc… à Lạc gì đó….”

Lạc Nại Hà được Phong Nguyệt đỡ dậy, đang choáng váng mất phương hướng, đột nhiên nghe thủ tọa Minh Nguyệt Phong nói tới chỗ này, vội gật đầu cong lưng nói tiếp: “Thủ tọa, đệ tử tên Lạc Nại Hà.”

Thủ tọa Minh Nguyệt Phong đỏ mặt, không tiếp lời y, liếc nhìn tu vi của y đã tới Trúc Cơ kỳ, lúc này mới cảm thấy không đúng, nhưng trước mắt không phải lúc suy nghĩ tu vi của phế vật nổi danh tại sao lại tinh tiến nhanh như vậy, thuận miệng nói: “Cứ để y bồi thế chất dạo quanh Minh Nguyệt Phong, an bài chỗ ở, thế chất nếu có yêu cầu gì, đừng ngại nói với y, Minh Nguyệt Phong luôn luôn rất hiếu khách.”

“Thủ tọa khách khí rồi, vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.” Phong Nguyệt nhẹ cười, cong lưng thi lễ, cung tiễn ba vị thủ tọa.

Mẹ ơi, tên đệ tử Thục Sơn này thật sự là dụ người phạm tội mà, sao có thể có gương mặt với dung mạo này, trời sinh họa thủy mà.

Thủ tọa Minh Nguyệt Phong rùng mình, bất giác thầm chửi tục một câu, cùng thủ tọa Tiểu Thạch Phong và Hồ Lô Phong, gọi ra bổn mệnh phi kiếm, dẫm lên, rồi bay về hướng phát ra tiếng vang kia.

“Này, chúng ta lặng lẽ theo sau, xem thử rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Các thủ tọa vừa đi, Phong Nguyệt liền chọt chọt thắt lưng Lạc Nại Hà, liều mạng cổ vũ y.

Lạc Nại Hà liếc mắt trắng, nói: “Các thủ tọa đều ở nơi đó, muốn đi ngươi tự đi, ta không thèm đi tìm chết.”

Miệng tuy nói như vậy, nhưng nói y không cảm thấy hiếu kỳ, vậy thì thật sự là giả, nhịn không được bắt đầu đắn đo, tiếng vang đó tựa hồ từ hướng đông nam truyền tới, mẹ ơi, đó không phải là hướng của kiếm trì sao? Lẽ nào….

Mồ hôi lạnh lại tuôn, lúc này y mới hậu tri hậu giác nhớ ra, trước đó tựa hồ Tô Lạc chính là đi về hướng này.

Cửu tiêu thần nhân, tây thiên phật đà, cầu các ngài phù hộ, tiếng vang này nhất thiết đừng do sư huynh tạo ra, hu hu hu, tiểu tâm can của ta không chịu nổi mấy lần hù dọa dâu, thật sự sẽ chết người đó a.

“Ngươi không đi?”

“Thật sự không đi sao?”

“Thật sự thật sự không đi? Hai, vậy ta đi một mình, khi về đừng hỏi ta thấy cái gì, hỏi ta cũng không thèm nói, gấp chết ngươi.”

Phong Nguyệt đi vài bước lại quay đầu nhìn, thấy Lạc Nại Hà từ đầu tới cuối bất động, liền dứt khoát bỏ lại y.

Ngay lúc này, lại có một âm thanh vang vọng trên bầu trời La Phù Kiếm Môn.

“Cao nhân phương nào, dám mạo phạm La Phù Kiếm Môn của ta!”

Lời vừa thốt ra, một đạo kiếm khí cuồn cuộn như cầu vồng giăng trời, phi thẳng trên bầu trời của La Phù Kiếm Môn, rơi ngay hướng kiếm trì.

Binh!

Lại một tiếng vang, nhưng không biết bên đó rốt cuộc tình huống ra sao.

Mẹ ơi, là, là, là thanh âm của chưởng giáo chân nhân, không phải ông đang diện bích tư quá sao, sao lại đột nhiên đi ra? Lạc Nại Hà toàn thân tuôn mồ hôi lạnh, tên của Tô Lạc không ngừng luẩn quẩn trong đầu y, sau lưng còn theo sát hai chữ ‘gây họa’.

Nếu thật sự là sư huynh, họa này gây thật nặng đó.

“Ai da, sợ ngươi rồi, ta đi, đi còn không được sao… này này này… đợi ta với, ngươi không quen đường, theo sát ta này…”

Rốt cuộc không nhịn nổi, Lạc Nại Hà căm hận đá góc tường, đuổi theo Phong Nguyệt chạy ra khỏi thủ tọa điện. Trên đường, thấy không ít đệ tử đang ngóng về hướng kiếm trì, nhưng rốt cuộc không có mấy ai dám tới góp vui, cầu vòng nối liền do các thủ tọa dẫm phi kiếm xé không bay qua chỉ cần có mắt thì ai cũng có thể nhìn thấy.

Lạc Nại Hà tuy vẫn chưa bay được, nhưng y quen đường quen lối, dẫn Phong Nguyệt tìm đường nhỏ, đông rẽ tây quẹo, khi tới được kiếm trì, vừa đúng lúc nhìn thấy một con đại điểu từ từ bay lên từ trong kiếm trì, lông đuôi năm màu rực rỡ đó, lông mao hỏa hồng, không phải là Tự Phượng đã biến trở về hình dạng trưởng thành thì là ai. Trên lưng Tự Phượng còn đứng một nhân ảnh, tuy cách quá xa không thể nhìn rõ hình dạng, nhưng chỉ đoán thôi cũng có thể đoán ra.

“Xong rồi, lần này chết chắc rồi…”

Y tự vỗ một chưởng lên trán mình, muốn ôm đầu khóc lớn, sư huynh này, lần này huynh gây đại họa rồi.

“Bày kiếm trận.”

Thập Tam Phong thủ tọa đều đã đuổi tới, vây quanh Tự Phượng, kiếm quang phi vũ, chớp mắt một tòa kiếm trận đại vô cực đã buông xuống.

“Yêu nhân phương nào, diệt kiếm trì của ta, còn không mau bó tay chịu trói.” Thủ tọa Cửu Linh Phong hét lên một tiếng, bên trong đại vô cực kiếm trận lập tức kiếm quang đại thịnh, trận thế này, so với ngày đó diệt sát Huyết Ma trên Chiêu Dương đài cũng chẳng kém cạnh gì.

Không nhìn thấy thân ảnh của chưởng giáo chân nhân, có lẽ vừa rồi chưởng giáo chân nhân chỉ xuất thủ phát ra một đạo kiếm khí ngăn cản nhân ảnh đang đứng trên lưng Tự Phượng chạy thoát, còn bản thân ông vẫn không rời khỏi Tư Quá nhai.

“Hừ!”

Nhân ảnh đứng trên lưng Tự Phượng phát ra một tiếng hừ lạnh, đối với đại vô cực kiếm trận của thủ tọa Thập Tam Phong giăng bố tựa hồ khinh thường cực điểm. Con Tự Phượng đó, tựa như vừa nhận được mệnh lệnh, đột nhiên ngẩng cao cần cổ ưu nhã thon dài, hướng thẳng chân trời, phát ra một tiếng Phượng hót vang dội đất trời.

Ong ong ong… tiếng Phượng hót này, kinh thiên động địa, thượng nhập cửu tiêu, hạ lạc hoàng tuyền, trong khuôn viên tám trăm dặm La Phù Kiếm Môn, tất cả sơn phong đều run động, vô số cự thạch lăn từ đỉnh núi xuống, chim chóc lộn nhào, những con chim non còn trong tổ thì run lẩy bẩy, dã thú sợ tới mức bốn chân nằm bệt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Mẹ ơi… nó, nó, nó không phải là tiểu hồng điểu…”

Lạc Nại Hà ngốc lăng, lại tỉ mỉ nhìn con ‘Tự Phượng’ đó, tuy bộ dáng rất giống, nhưng y đã từng nghe qua tiếng hót của tiểu hổng điểu, tuy thanh thoát du dương, cũng có uy lực xuyên kim phá thạch, nhưng tuyệt đối không thanh thế cực đại như tiếng hót vừa rồi của con ‘Tự Phượng’ này, kinh thiên động địa, chấn phục bách thú, uy hiếp vạn cầm.

Lẽ nào… là thần thú hỏa hệ Phượng Hoàng chân chính?

Đúng vậy, nhất định là đúng, không phải thần thú chân chính, sao có khả năng chỉ phát một tiếng hót đã sản sinh ra lực uy hiếp cực đại như vậy.

Đôi cánh của con Phượng Hoàng chuyển động, chỉ là nhẹ nhàng vỗ một cái, một đoàn hỏa quang từ đôi cánh bắn ra, thân Phượng nhanh chóng bay lên, chợt run chợt đảo, chỉ thấy thủ tọa Thập Tam Phong toàn thân đều run rẩy, ngay cả kiếm quang của đại vô cực kiếm trận, cũng theo đó trở nên hỗn loạn vô cùng, đuôi Phượng lại phất lên, quang hỏa giữa không trung tung hoành một mảng, tất cả kiếm quang nháy mắt nổ tung, hóa thành một phiến quang vũ, lát đát là tà rớt xuống.

Thủ tọa Thập Tam Phong kinh ngạc ngốc lăng, La Phù Kiếm Môn lập giáo mấy vạn năm đều dựa vào đại vô cực kiếm trận, vậy mà nó lại bị người ta nhẹ nhàng đánh tan, a không, là bị một con Phượng Hoàng đánh tan. Người thần bí đứng trên lưng Phượng Hoàng kia, thậm chí ngay cả góc áo cũng không động một chút.

La Phù Kiếm Môn, tan tác như núi lở.

“La Phù Kiếm Môn… càng lúc càng không được rồi, ngay cả một con Huyết Ma nhỏ bé cũng không diệt nổi, từ trên xuống dưới, một đám phế vật…” Nhân ảnh đứng tên lưng Phượng Hoàng lại mở miệng, “Bổn tôn hôm nay xuất thủ, thay các ngươi diệt trừ Huyết Ma, cũng không tất cảm tạ, tạ lễ tạm thời để đó, ngày khác bổn tôn nhàn nhã, sẽ đến nhận.”

Sau khi tiếng nói vừa dứt, lại một tiếng Phượng hót, Phượng Hoàng ly khai, chỉ để lại một đạo hỏa diệm quang ảnh tuyệt lệ cực điểm trên bầu trời.

“Không, không phải thanh âm của sư huynh…” Lạc Nại Hà cuối cùng cũng yên tâm, là y nghĩ nhiều, cũng đúng, sư huynh sao có năng lực lớn như vậy.

“Phượng Hoàng… ngao ô… bổn điểu gia cuối cùng cũng thấy được Phượng Hoàng rồi… đợi bổn điểu gia… bổn điểu gia niên kỷ tám mươi, đến nay chưa vợ, vẫn còn là đồng tử điểu a…”

Một con tiểu điểu thân hình nhỏ nhắn màu đỏ, không biết từ chỗ nào trong khu rừng bay ra, vỗ cánh bạch bạch, liều mạng già đuổi theo hỏa diệm quang ảnh.

Góc trán Lạc Nại Hà nổi lên cọng gân xanh, giật giật vài cái, con tiểu hồng điểu này… y nghiến răng, đột nhiên rất muốn ăn tiểu hồng điểu nướng.

“Đại vô cực kiếm trận của quý phái, thật sự là tai nghe không bằng mắt thấy a…” Phong Nguyệt đứng một bên trề môi cười nhẹ.

Lạc Nại Hà giật giật khóe môi, ngoài cười trong không cười: “Nghe nói Thục Sơn từng có người muốn tới đông hải đồ Long, kết quả lại bị người ta bắt về long cung làm phò mã, cũng không biết là thật hay giả?”

(*Đồ Long: là giết, săn rồng)

Long, Phượng, đều là thần thú, thượng nhập cửu tiêu, hạ du tứ hải, năng lực của Long, Phượng thành niên, gần như tương đương với tu sĩ Đại Thừa kỳ, thủ tọa Thập Tam Phong cũng chẳng qua chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ mà thôi, cho dù bày ra đại vô cực kiếm trận, cũng không thể nào đối phó với một con Phượng Hoàng, cho dù là Phượng Hoàng chưa thành niên, tính ra cũng là quá sức. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù không thể đối phó, dù sao cũng có thể chống đỡ, đại vô cực kiếm trận nổi danh đã lâu, nhưng lại bị người ta phá vỡ nhẹ nhàng như vậy, đích thật có chút đáng xem thường, Lạc Nại Hà bị Phong Nguyệt chế nhạo không thể biện luận, chỉ có thể lấy chuyện cũ của Thục Sơn trong lời đồn đem ra đóp lại.

Phong Nguyệt cũng giật giật khóe môi, lời đồn tuy là lời đồn, nhưng không có lửa làm sao có khói, chuyện này không thể phản bác, nếu không chỉ càng nói càng bí.

“Nếu Huyết Ma đã bị người thần bí kia tiêu diệt, vậy thì ta lưu lại cũng không có tác dụng gì, vậy xin cáo từ thôi.” Hắn chắp tay, tỏ ý muốn đi.

Lạc Nại Hà cũng không để ý tới hắn, Phong Nguyệt đi được mấy bước, chỉ đành cười khổ quay lại, mắng: “Tiểu Lạc Lạc, ngươi thật vô tình vô nghĩa, lưu cũng không thèm lưu ta a.”

“Thích đi thì đi.”

Lạc Nại Hà hừ hừ, lúc này ai rảnh mà để ý tới tên Phong Nguyệt vô sự tìm chuyện này, y đang vội đi tìm Tô Lạc và Cảnh Dương, một vòng sơn phong xung quanh kiếm trì, gần như đã bị san thành bình địa, làm người ta kinh tâm sợ hãi, nhưng điều không thể tin chính là, đại trận xung quanh kiếm trì vẫn còn tồn tại, chặt chẽ khóa kín kiếm ý trong kiếm trì, khiến chúng vẫn an tĩnh lưu lại trong kiếm trì, nếu không như vậy, lần tổn thất này của La Phù Kiếm Môn thật sự rất lớn, nếu không có kiếm trì, căn cơ của La Phù Kiếm Môn, tương đương với việc bị phá hủy một nửa, hậu quả đó quá nghiêm trọng.

Cho dù đại trận chưa phá, nhưng sơn phong vỡ nát, vẫn khiến không ít đệ tử đang truy tìm Huyết Ma xung quanh kiếm trì bị thương, hoặc bị đá vụn bay loạn rạch sướt đầu, hoặc dứt khoát bị vùi dưới đống đá vụn, lại có vài người vì trốn tránh sơn thạch không cẩn thận bước vào trong kiếm trì, vì luống cuống tay chân, liền bị kiếm ý tổn thương, có thể nói là xui xẻo cực điểm.

Hiện thực đại vô cực kiếm trận bị người ta nhẹ nhàng phá được khiến thủ tọa Thập Tam phong ngây dại không bao lâu, liền tự thu liễm tinh thần lại, bắt đầu chỉ huy các đệ tử thanh lý xung quanh kiếm trì, cứu trị những đệ tử bị thương.

Lạc Nại Hà xông tới xông lui trong đám người, không tìm thấy Tô Lạc, nhưng lại thấy Cảnh Dương, hắn đang đứng ở trước một đống đá vụn, bên cạnh các đệ tử La Phù Kiếm Môn đang tới tới lui lui, hắn lại như không hề nhìn thấy, chỉ trừng mắt nhìn đống đá vụn đó, người thì còn đây, nhưng hồn cứ như không còn, bóng lưng cô đơn đó, có một cảm giác xa cách vời vợi làm người ta đau lòng.

Bóng lưng này tại sao lại quen mắt như vậy? Lạc Nại Hà đột nhiên cảm thấy muốn ngất, y nhớ ra rồi, trong rừng quái thạch, y đã ‘nhìn’ thấy bóng lưng của Huyết Ma, tựa hồ trùng khớp với bóng lưng của Cảnh Dương.

Làm sao có thể?

Y liều mạng lắc đầu, hoa mắt rồi, nhất định là bị hoa mắt.

“Ngươi lắc cái gì vậy, trên đầu có rận?” Phong Nguyệt không vui vì bị bỏ lơ, vừa mở miệng đã không phải câu gì tốt đẹp.

“Trên đầu ngươi mới có rận.”

Lạc Nại Hà hậm hực, Cảnh Dương không xảy ra chuyện gì, y liền yên tâm được một nửa, nhưng nhất thời cũng không biết đi đâu tìm Tô Lạc, thấy mọi người đang vội vàng cứu trị các đệ tử bị thương, y cũng không tiện nhàn rỗi một mình, liền cùng đi qua giúp đỡ. Đệ tử bị thương không ít, nhưng may là không có ai chết, cũng coi như đại hạnh trong bất hạnh, thỉnh thoảng y cũng hoài nghi người thần bí có thể san bằng tất cả sơn phong xung quanh kiếm trì, có phải đã có ý thủ hạ lưu tình rồi không.

Phong Nguyệt khoanh hai tay đứng một bên nhìn, thỉnh thoảng lại phun ra hai ba câu lạnh nhạt, mấy câu kiểu như ‘đệ tử quý phái thật là yếu đuối mỏng manh’, ‘trên đỉnh đầu có khối đá to như vậy cũng không nhìn thấy’, ‘kiếm thể của quý phái hình như không có mạnh như trong truyền thuyết nha, xem chân tay gãy thật nhiều kìa’, làm Lạc Nại Hà căm hận tới mức muốn đá bay hắn, không giúp đỡ thì thôi đi, còn đứng một bên nói bóng gió.

“Có thứ gì có thể chặn miệng ngươi không?” Thực sự không nghe nổi nữa, Lạc Nại Hà rất không hảo khí hỏi. Những đệ tử bị thương này đã rất xui xẻo rồi, y không muốn lại để họ chịu đựng tấn công tinh thần của gia hỏa độc mồm này.

“Ai, từ khi đến quý phái, ta ngay cả một ngụm nước cũng không được uống.” Phong Nguyệt xua tay, vẻ mặt thổn thức, đệ tử Thục Sơn xuất môn tại ngoại, đã bao giờ bị đãi ngộ như vậy?

Lạc Nại Hà đỏ mặt, thủ tọa giao Phong Nguyệt cho y tiếp đón, hình như y đích thật không tận trách nhiệm của một chủ nhân, “Coi như ta sợ ngươi, đi theo ta.”

Phun ra được mấy chữ từ kẽ răng, Lạc Nại Hà không thèm nhìn Phong Nguyệt, y sợ mình nhất thời xung động, sẽ đánh cho gương mặt yêu kiều hơn hoa, thanh khiết hơn nguyệt này thành thứ ngay cả đầu heo cũng không bằng.

Phong Nguyệt phất tóc, cười yêu mị cực điểm, mục quang lại không chút dấu vết quét qua bóng lưng Cảnh Dương. Đáng quan tâm nha, rất thú vị, gia hỏa đó hiếm khi xuất thủ được một lần, nhưng hình như vẫn còn một cái đuôi nhỏ chưa xóa bỏ, hắn thật sự càng ngày càng hiếu kỳ, rốt cuộc trong La Phù Kiếm Môn có thứ gì, có thể hấp dẫn gia hỏa đó bảo hộ như bảo bối, thủ chặt chẽ đến vậy.

Chuyến này tới La Phù Kiếm Môn, thật không uổng phí.

Trên Minh Nguyệt Phong, tự nhiên có nơi chiêu đãi khách nhân, trong lòng Lạc Nại Hà vẫn còn vướng bận chuyện Tô Lạc, nên lười để ý nhiều tới Phong Nguyệt, vứt lại hắn một mình ở đó, tùy tiện tìm một ngoại môn đệ tử nghe sai sử, rồi co chân chạy, tự nhiên không phát hiện, y vừa mới đi, Phong Nguyệt đã ném cho đệ tử ngoại môn một nụ cười yêu diễm, trực tiếp lóa mắt đệ tử ngoại môn đó, mơ mơ hồ hồ ngã đầu ngủ.

“Đến đâu tìm đáp án đây?” Phong Nguyệt vuốt cằm nhẹ than, rồi lại chuyển sang cười yêu mị, phong tình vạn chủng, “Đi xem cái đuôi nhỏ đó vậy, có lẽ còn có chỗ dùng…”

Cái đuôi nhỏ rất dễ tìm, trên người hắn có lưu lại khí tức của Huyết Ma, tựa hồ không mất bao nhiêu sức lực, Phong Nguyệt đã tìm được hắn trong một gian phòng.

“Là tiểu mỹ nhân a, hình như tên là Cảnh Dương? Tên cũng coi như dễ nghe, cái tên Huyết Ma ngu ngốc đó tuy đã hôi phi yên diệt, nhưng vẫn lưu lại con bù nhìn thượng thừa này, hễ nhìn liền thấy thích, nếu cứ tiêu diệt như vậy, khó tránh cảm thấy đáng tiếc.”

Ngón tay hắn vẽ qua làn môi, trong mắt chớp hiện ý vị không rõ. Nhìn ngó trái phải, bốn phía không người, đang chuẩn bị ẩn vào, đột nhiên ẩn ẩn cảm giác được một cỗ nguy cơ, nhãn châu Phong Nguyệt xoay chuyển, duỗi ra một ngón tay thon dài trắng tuyết nhẹ búng, một đạo quang mộ trong suốt, thoáng chốc bao trùm lấy hắn, ẩn đi thân hình và khí tức của hắn.

Ngay sau đó, Tô Lạc xuất hiện trước gian phòng, nhíu mày, gọi: “Cảnh Dương.”

Một tiếng này, như tiếng phật nhẹ chấn, Cảnh Dương đang nhập định chợt bừng tỉnh, ngây ngây, rồi ra mở cửa, sắc mặt hơi lộ ra vẻ trắng tái không tự nhiên.

“Còn chưa tới giờ hẹn định, ngươi tới làm gì?”

Tô Lạc trừng hắn, cũng không có sắc mặt tốt đẹp gì, nói: “Là ta giúp ngươi giải quyết vấn đề, chọn lúc nào tự nhiên là tùy ý ta.”

Cảnh Dương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ta không cầu ngươi giúp ta.” Nói rồi, quay đầu đi vào phòng, còn muốn khép cửa lại.

“Chính cái tính khí vịt chết này của ngươi, khiến người ta ghét nhất.”

Tô Lạc hừ một tiếng, nhấc chân đá cửa, đi vào trong.

Cảnh Dương quay đầu trừng Tô Lạc, một cỗ phong luẩn quẩn ở ngón tay hắn, nếu không phải hiện tại lực khống chế của hắn đối với Cụ Phong kiếm ý còn chưa đủ hoàn mỹ, hắn thật muốn phóng ra Cụ Phong thổi Tô Lạc ra ngoài thập vạn tám ngàn dặm. Dù sao, hắn không thể nhìn quen mắt được người này, cho dù người này hiện tại đã là bối phận sư thúc, cho dù bản thân hắn hiện tại thật sự cần sự giúp đỡ của người này.

Tẩu hỏa nhập ma, không có một tu sĩ nào không sợ hãi đối với từ này.

“Đừng nhìn ta, ta tới, không phải để giúp ngươi, mà là giúp chính ta.” Tô Lạc lại hừ một tiếng, nếu có thể, hắn thật sự muốn để Cảnh Dương triệt để biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng hắn không thể, quan hệ giữa hắn và Cảnh Dương, hơn cả việc thiên sinh tử địch đơn giản đó, thời cơ chưa đến, thì ngay cả muốn giết đối phương cũng không được, còn phải phí tâm cứu trị, mỗi lần nghĩ tới điểm này, trong lòng Tô Lạc đều tức muốn ói.

Cái này tính là gì a, lão thiên gia đang chọc phá hắn sao, vì trừng phạt hắn từng hai tay nhiễm đầy máu tanh, hay có lẽ trách hắn nhiễu loạn thiên đạo. Nhưng nếu tất cả được lập lại lần nữa, hắn vẫn sẽ chọn lựa như vậy, cho dù vì vậy mà thân nát hồn tan, cũng vĩnh viễn không hối hận.

Sắc mặt Cảnh Dương càng kém, hắn không hiểu lời Tô Lạc, nhưng lại biết, mấy ngày này hắn thật sự có chút không đúng, chân nguyên trong nội thể bành trướng rất nhanh, tựa hồ đã sắp đạt tới điểm lâm giới đột phá, nhưng tâm cảnh lại hỗn loạn vô cùng, có lúc hắn thậm chí sẽ chìm vào mê mang, cho đến khi thanh tỉnh, không biết trong lúc đó đã trải qua bao lâu, không biết hắn đã đi qua những nơi nào, thậm chí có một lần, hắn phát hiện, trên góc áo của hắn có một vết máu, nhưng căn bản không thể nghĩ ra vết máu này làm sao mà có.

Thật sự là tẩu hỏa nhập ma sao?

Hắn muốn tìm Tô Lạc hỏi cho rõ, nhưng không muốn cúi đầu, nếu đi cầu Tô Lạc, vậy thì hắn không còn mặt mũi nào nữa, cho dù phải cầu phế vật Minh Nguyệt Phong kia, hắn cũng không muốn tìm Tô Lạc nhờ giúp đỡ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, phế vật đó có thể giúp được hắn cái gì đây?

Tô Lạc lười để ý tới sắc mặt Cảnh Dương, tự mình ngồi xuống, lấy ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ ra, tự đổ tự ẩm, Cảnh Dương đứng nhìn mà tức nghẹn, mất nửa ngày mới lạnh lùng hừ một tiếng: “Nói đi, làm sao giải quyết vấn đề tẩu hỏa nhập ma? Ngươi đỏ mắt chạy tới đây, chắc không phải vì muốn tới chỗ ta uống rượu chứ?”

“Ngươi không thể ôn hòa nhã nhặn gọi một tiếng sư thúc sao?” Tô Lạc nhấc chân lên chỉ chỉ vào giường, “Nằm lên đi.”

Cảnh Dương đen mặt, đang muốn nói, đột nhiên sắc mặt Tô Lạc lại biến đổi, bật người đứng dậy, chỉ vào sau lưng Cảnh Dương. Cảnh Dương ngạc nhiên, cho rằng Tô Lạc muốn động thủ, đang chuẩn bị rút kiếm phản kích, thì bên tai hắn đột nhiên phát ra một tiếng vang nhẹ.

Phụt!

Tiếng nổ rất nhỏ, giống như tiếng bong bóng khí bị đâm vỡ, sau đó một cỗ lãnh khí mang theo hàn ý sượt qua cổ hắn, chóp mũi thậm chí còn ngửi được một mùi hương kỳ quái, thâm nhập tâm phế, cho dù nín thở, cũng không thể ngăn cản. Cảnh Dương toàn thân chấn động, thần chí liền mơ hồ, trong thấp thoáng hắn tựa hồ nhìn thấy một giọt máu, chợt phồng chợt rút, như có hơi thở.

“Tình Ma!”

Hắn nghe được thanh âm của Tô Lạc, lòng chấn kinh, đang muốn ngẩng đầu, một cánh tay băng lạnh trượt lên cổ hắn, hắn rùng mình, thần chí lại lần nữa mơ hồ, cảm giác mất đi tri giác không biết bản thân làm những gì lại trở về.

“Hi hi hi…”

Thân ảnh Phong Nguyệt xuất hiện sau lưng Cảnh Dương, một tay của hắn đang siết cổ Cảnh Dương, cười yêu mị như hoa. Bên cạnh hắn, lan tràn khí tức màu hồng, giống như một đạo lá chắn, ẩn ẩn cách biệt khoảng cách giữa hắn và Tô Lạc.

Mặt Tô Lạc, nhanh chóng trầm xuống, tay nhấc lên, phẩy tắt ngọn đèn trong gian phòng, hắc ám bao trùm thân ảnh ba người, hình thành sự đối kháng vô hình.

Tựa hồ chạm vào liền bùng nổ.

Đọc truyện chữ Full