DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất
Chương 52: Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |14|

Vốn còn định hỏi nguyên nhân, nhưng vừa lúc gặp Cơ Chi, hai người liền kết bạn đến phòng học. Học tập là việc hao phí trí nhớ, tối về Khấu Thu ôn tập xong liền nhào đầu đi ngủ.

Phía chân trời chỉ hơi hơi để lộ ra một ánh rạng đông, Khấu Thu mở to mắt nằm trên giường, tỉnh lại.

Giờ mới 5 giờ sáng, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương. Sớm vậy đã tỉnh, đương nhiên không phải tự nhiên tỉnh, mà là hắn bị huân đến tỉnh.

Phản ứng đầu tiên chính là cháy.

Nhưng khi nghe đến tiếng vang từ phòng bếp, đoán chừng là Lận An Hòa đang làm điểm tâm.

Ắt hẳn đã đốt cháy cái gì đó, Lận An Hòa đương nhiên sẽ dọn dẹp. Khấu Thu nghiêng người, chuẩn bị tiếp tục ngủ tiếp.

Năm phút sau, hương vị bị đốt khét càng ngày càng rõ ràng, muốn xem nhẹ cũng không được. Khấu Thu thở dài, nhận mệnh rời giường đi ra ngoài xem thử.

Lận An Hòa đứng trước bếp ga ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì, bật lửa lớn. Khấu Thu nhanh chóng đi qua, tắt đi.

Ánh mắt chạm đến đám gạo cháy đen: “Muốn làm cơm cháy?”

Lận An Hòa phục hồi tinh thần, không hiểu: “Là cơm chiên.”

Khấu Thu nhìn chằm chằm vào đám cơm chiên đen thui, nhất thời không biết nói gì.

Từ nhỏ đến lớn, Lận An Hòa quả thực như là con cưng của trời, cái gì cũng đều thuận buồm xuôi gió. Trong tư duy của hắn, loại việc nhỏ nhặt như nấu cơm, căn bản không làm khó được hắn.

Hắn quy kết một chút về nguyên nhân mình thất bại: “Quá sớm, không có năng lượng mặt trời.”

Mở DVD, dù mở lớn âm lượng nhưng Khấu Thu vẫn nghe thấy. Trong đầu ánh sáng chợt lóe, liền hiểu câu mạc danh kỳ diệu mà Lận An Hòa vừa nói: “Anh học nấu cơm từ |Tiểu đầu bếp cung đình|?”

Lận An Hòa thả chảo xuống: “Bên trong nói cơm chiên rất hợp để dùng làm bữa sáng.”

Trong đầu Khấu Thu tìm tòi một chút ký ức thời thơ ấu. Cơm chiên cá mặn quả thực lợi dụng ánh sáng mặt trời để nấu, lại nhìn Lận An Hòa mang tạp dề đang nghiêm túc tự hỏi, đột nhiên có một loại xác động muốn đánh đối phương tỉnh mộng.

Đương nhiên chỉ là xúc động mà thôi, hắn còn không có ngốc đi thực hành.

Khấu Thu thử giảng đạo lý với hắn: “Phim hoạt hình khác với hiện thực.”

“Tôi biết.” Lận An Hòa nhìn chằm chằm cái chảo: “Khó khăn đến nổi có thể kích thích dục vọng người khiêu chiến.”

Khấu Thu không ngừng cố gắng: “Nấu cơm không cần phải gia tăng độ khó cho bản thân.”

Lận An Hòa: “Mọi việc cần phải có quyết tâm vươn lên.”

Đạo lý là để giảng cho người hiểu đạo lý. Rõ ràng hiện tại Lận An Hòa không đứng trong hàng ngũ này. Khấu Thu buông tha giãy dụa, thay quần áo, mang giày đi mua vài cái bánh bao.

Lúc về, phòng bếp nhiều thêm một tablet, màn hình hiện lên hình ảnh tiểu đầu bếp đang quyết đấu nấu ăn với đối thủ. Lận An Hòa lại một đường đi theo bước đi của hắn.

Khấu Thu nhìn thoáng qua, chỉ biết tuyệt đối sẽ thất bại. Kết quả hoàn toàn không ngoài dự liệu của hắn, Lận An Hòa lần thứ hai thành công làm ra một chảo cơm cháy.

Hắn quay đầu hỏi Khấu Thu: “Tôi đã nghĩ rất lâu, nhưng không thấy sai sót chỗ nào.”

Đây là đang trưng cầu ý kiến của hắn?

Khấu Thu nhìn chảo cơm đen thui, thản nhiên nói: “Đầu tiên, không nên lấy gạo đi chiên cơm.”

Lận An Hòa: “Có vài phần đạo lý.”

Ý bảo hắn tiếp tục nói.

Khấu Thu nhìn vết bỏng trên tay hắn: “Bỏ dầu ăn, bỏ trứng gà, cuối cùng mới bỏ cơm. Anh làm ngược trình tự rồi.”

Lận An Hòa nhíu mày, sao lại so với ca mổ còn phức tạp hơn.

Cuối cùng bánh bao Khấu Thu mua về quả thực có tác dụng, ít nhất bụng của hai người lúc sáng đều nhờ nó lấp đầy.

Khấu Thu xoa xoa bụng, ngoan ngoãn uống một cốc sữa. Tuy tuổi này còn uống sữa nhưng Khấu Thu cảm thấy mình còn có tiềm lực cao thêm được chút nữa. Trở lại lần thứ hai, hắn muốn biến mình thành kỳ hoa dị thảo, phải làm cho tốt công việc chăm bón.

Lận An Hòa: “Cậu biết rất nhiều.”

Khấu Thu: “Cơm chiên chỉ cần nắm giữ những trình tự cơ bản thì có thể làm rồi. Người nào cũng có việc mình không am hiểu.”

Lận An Hòa: “Ví dụ?”

Khấu Thu không chút do dự: “Như tôi đây phân biệt phương hướng rất kém. Ngay cả nhìn bản đồ tôi cũng không phân rõ đâu là đông tây nam bắc, cho nên lúc trước mới lựa chọn lớp tự nhiên.”

Lận An Hòa: “Cậu hẳn nên thử dán một tấm bản đồ thế giới lên tường. Cũng như huyệt vị trên cơ thể người, nhìn nhiều liền quen.”

“Dán gì… còn phải tốn tiền.” Khấu Thu uống xong ngụm sữa cuối cùng: “Tôi tự vẽ bản đồ thế giới lên tường là được.”

Theo lý thuyết, người có thể vẽ bản đồ đều học địa lý khá tốt. Lận An Hòa sắc bén nhận ra khả năng vẽ của Khấu Thu cùng khả năng nhận biết phương hướng của hắn không giống nhau, tiện miệng hỏi: “Như Phi Châu đi, hình dáng nó vẽ như thế nào?”

Khấu Thu: “Trực tiếp vẽ một người Châu Phi là được.”

Lận An Hòa nhìn hắn một hồi, cuối cùng mở miệng nói: “Cậu học lớp tự nhiên là quyết định rất đúng đắn.”

… 

Kim Thành post trailer quảng cáo lên mạng, trên TV cũng chiếu quảng cáo của hãng mì ăn liền Kim Thành.

Ba thiếu niên, hai người mang theo dã tính, lộ nửa bả vai, cằm nhỏ giọt mồ hôi, vừa gợi cảm lại vừa không mất đi sức sống của tuổi trẻ. Còn một người thì lại vô cùng đáng yêu, đặc biệt khúc cuối cùng Khấu Thu từ thùng mì ăn liền chui ra ‘Đừng ăn ta, ăn mì đi’ không biết đã đánh nát bao nhiêu tâm của quần chúng nhân dân.

Dù thế nào, quảng cáo này của Kim Thành triệt để hot. Scandan trước đó đã làm quần chúng chú ý đến đoạn quảng cáo này, chờ quảng cáo ra mắt sẽ oanh tạc bom đạn. Giờ quảng cáo vừa ra, khác một trời một vực với thông tin trước đó. Loại xoay chuyển đất trời này nháy mắt mang đến oanh động vô cùng lớn.

Mà thái độ Kim Thành lần này vô cùng cứng rắn. Trước tiên đưa đơn kiện đến những tòa soạn đưa thông tin sai lệch, yêu cầu bồi thường mấy trăm vạn vì đã làm tổn thất đến danh dự công ty.

Thật ra mức bồi thường chính xác đương nhiên không có khả năng nhiều đến thế, nhưng ít nhất cũng hơn 10 vạn. Vụ kiện này, Kim Thành đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Truyền thông có lẽ không quan tâm đến số tiền này, nhưng liên quan đến việc vu oan giá họa người khác thì không hề dễ dàng. Nếu xuất hiện trong phạm vi công chúng, đối phương lần này rõ ràng quyết tâm muốn thưa kiện bọn họ thân bại danh liệt.

Có mấy tòa soạn chịu không nổi áp lực, liền gửi công văn lên nói mình chỉ nhận tiền người khác. Mong Kim Thành có thể tha thứ, cho mình một cơ hội.

Lời văn kéo dài lê thê, phần lớn đều nói mình không đúng, nhất thời bị tiền làm mê hoặc. Nhưng dân chúng trên internet lại nhanh chóng nắm lấy điểm trọng yếu, thì ra đây là một âm mưu đã dự tính trước.

Vậy liền có vấn đề. Một công ty không phải quá nổi tiếng, ba thiếu niên vừa mới có chút tiếng tăm. Ai lại ăn no rững mỡ đi hại người ta.

Lúc này liền có bài viết, những người này liền nói có một thần tượng tên ‘H’ xui khiến. Nam thần tượng này rất nổi tiếng trên Weibo, sau đó còn giả mù sa mưa làm bộ vô tội, khiến mọi người nghĩ anh ta mới là người bị hại. Tuy không nói thêm về nam thần tượng này nhưng người đầu tiên công chúng nghĩ đến chính là Thẩm Thanh Hữu.

Dù sao trong màn hãm hại này, người được lợi từ scandan này nhất chính là Thẩm Thanh Hữu.

Mặc dù fan của Thẩm Thanh Hữu không muốn tin tưởng, thông qua mọi con đường vì thần tượng nhà mình giải thích. Nhưng tin tức ‘Thẩm Thanh Hữu hãm hại tổ ngựa đen’ vẫn là không thể tránh khỏi là tin hot nhất trong thời gian này.

Tiền Quả xem tạp chí, trong mắt ánh lên tia trào phúng. Một nhân viên đứng trước mặt cô đề nghị: “Bà chủ, có cần mướn thêm ít zombie hay không?”

“Không cần lãng phí.” Tiền Quả xem xong tờ tạp chí liền ném vào thùng rác, sau đó dùng giày cao gót nghiền tờ tạp chí. Gương mặt tươi cười của Thẩm Thanh Hữu trên trang bìa hòa cùng đám rác, gót giầy lại vừa vặn tạo một lỗ thủng trên mặt hắn: “Người đẩy tường đổ, trước đây Thẩm Thanh Hữu rất tự cao, không biết đã đắc tội bao nhiêu người. Hiện giờ không cần chúng ta ra tay, ắt hẳn cũng sẽ có rất nhiều người theo sau hắn ngáng chân.”

Nhân viên cười nói: “Vẫn là bà chủ tinh mắt, còn ba đứa trẻ kia.”

Tiền Quả: “Người là do Thẩm Thanh Hữu đưa đến, hôm nào hẳn nên đến đa tạ tạ hắn.” Nói xong, cầm túi xách lên: “Lúc ra ngoài nhớ đổ rác cho tôi.”

Nhân viên gật đầu.

Vừa đến trước cửa, Tiền Quả thản nhiên nói một câu: “Nhớ ném vào thùng rác nào đầy đầy, để xe rác nhanh chóng đến chở đi. Đã là rác rưởi thì nên nhanh chóng xử lý mới được.”

Nhân viên nhìn tờ báo bị giẫm thành một lỗ thủng, thân thể khẽ run lên, yên lặng quyết định sau này nhất định phải trung trinh như một với công ty. Dù bà chủ là một nữ nhân nhưng tuyệt đối ngoan độc, so với nam nhân còn ghê gớm hơn.

Khác với Tiền Quả thoải mái sung sướng xem cuộc vui, nơi có Thẩm Thanh Hữu lại loạn thành một nồi cháo. Từ sáng sớm đã không ngừng vang lên điện thoại từ các nhà đài. Tuy đã rút dây ra, di động cũng tắt nhưng trước cửa công ty đều vây chật phóng viên.

A Thường ném tờ báo trước mặt Thẩm Thanh Hữu: “Cậu nhìn đi, thế này là sao. Gây sức ép thì gây sức ép đi, giờ lại hãm chính bản thân mình vào.”

Thẩm Thanh Hữu không biểu lộ gì, không ánh mắt rõ ràng hiện lên nét không vui: “Đã nói anh làm việc cẩn thận vào, kết quả vẫn là bị đối phương chơi lại.”

Chủ ý của Thẩm Thanh Hữu quả thực rất hay. Nếu Tiền Quả dựa theo kế hoạch của bọn họ, hiện tại chẳng những có thể sạch sẽ tách mình ra, áp lực dư luận cũng chỉ về phía đối phương.

“Chuyện này anh không cần quản, tôi sẽ tìm người xử lý. Ba ngày sau trên thông tin đại chúng sẽ không xuất hiện tin tức này nữa.”

A Thường ngậm miệng. Hắn đã sớm biết hậu trường Thẩm Thanh Hữu không đơn giản. Nếu không lúc trước công ty cũng sẽ không dồn hết tài nguyên lên người cậu ta, tận lực lăng xê một người mới.

Thật lâu sau, hắn mới nói: “Trừ việc kêu người xóa mấy bài viết trên internet, phương diện khác cậu không cần nhúng tay. Scandan đến nhanh đi càng nhanh, an tĩnh chờ phong ba qua đi.”

Phương diện khác đương nhiên chỉ Tiền Quả cùng ba tên nhóc kia.

“Tôi cũng không ngu.” Thẩm Thanh Hữu cười lạnh: “Thù này tôi nhớ kỹ. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

Ở trường, Khấu Thu còn không biết mình vô tình lại nổi tiếng một phen.

Cho đến khi Trần Nhạc Thiên khoe khoang hình ảnh trên mạng của ba người, còn có đoạn quảng cáo kia.

“Không ngờ tớ lại ăn ảnh đến vậy.”

Không để ý tới hai người kia, tự kỷ một hồi. Trần Nhạc Thiên kiên trì post tin tức vào nhóm QQ. Lát sau liền có thông báo đến.

Trần Nhạc Thiên: “Còn nói tớ tự kỷ, chẳng lẽ hai người không đóng quảng cáo sao?”

Khấu Thu cùng Cơ Chi song song im lặng bảo trì thái độ phủ nhận.

Trần Nhạc Thiên tặng tim cho Trần Văn Tĩnh: “Tớ biết cậu là fan cuồng của tụi tớ.”

Trần Văn Tĩnh: “Hôm nay tớ không mang di động theo.”

Trần Nhạc Thiên: “…”

Trong nhóm QQ chỉ có 5 người. Bọn họ chỉ có 4 người… người còn lại không phải… Lận An Hòa hay sao?!

Rất kinh khủng, hắn yêu cầu cần có thời gian đắp nặn lại thế giới quan.

Cơ Chi chọt chọt Khấu Thu: “Tôi thấy cậu nên giải cứu cậu ta khỏi trạng thái tứ chi run rẩy đi.”

Khấu Thu nhìn Trần Nhạc Thiên, bất ngờ nói: “Không biết chừng Hạ Dự đang ăn mỳ chúng ta quảng cáo.”

Trần Nhạc Thiên giật mình tỉnh táo lại, lỗ tai phiếm hồng, hai chân kẹp chặt, ánh mắt phù phiếm.

Cơ Chi ho khan: “Cậu hãy biến cậu ta trở lại bộ dạng ban nãy đi, dễ nhìn hơn.”

Đọc truyện chữ Full