DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 1: Thế giới thứ nhất - Đứa trẻ đi lạc (1)

“Thằng nhóc con!”

Tịch Chu vừa mới tỉnh lại liền nghe tiếng một người đàn ông mắng chửi, tiếp theo là một bàn tay tát tới.

Theo phản xạ, cậu lập tức đạp ra một cước.

Có lẽ thật không ngờ rằng Tịch Chu lại phản kháng, người đàn ông vừa vặn bị chân nhỏ đá trúng. Tịch Chu dùng rất nhiều sức, người đàn ông thật sự vô cùng đau đớn.

“Thằng con hoang này mày còn dám đánh tao?!”, người đàn ông nổi giận, nhặt cây gậy bên lên cạnh đập tới.

Lúc này, một bóng dáng non nớt chắn trước mặt Tịch Chu, thay cậu cản một gậy, sau đó cả người ngã ra đất.

Tịch Chu hung ác trừng mắt nhìn người đàn ông kia, y hệt một con sói đói dường như một giây tiếp theo sẽ nhào tới xé nát máu thịt của gã.

Người đàn ông bị ánh mắt hung ác kia dọa sợ hết hồn, phun lên đất một cái sau đó hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Lúc này Tịch Chu mới ngã ngửa ra đất.

Lúc trước cậu dùng sức lực cả người để phản kích nhưng lại không lường trước được rằng thân thể của mình là một đứa trẻ chưa lớn, yếu ớt nghiêm trọng. Cái chân đá vào người người đàn ông kia bị lực phản lại khiến cho cậu đau kinh khủng.

“Cậu sao rồi?”, Tịch Chu bò qua đỡ đứa bé giúp cậu chắn gậy kia lên.

Đứa bé trai kia khoảng chừng mười tuổi, trên mặt bị bụi bặm che kín khiến cậu không thấy rõ khuôn mặt thật sự.

Chỉ có điều, hiện tại trên trán đứa bé kia đầy mồ hôi lạnh.

“… Anh không sao.”, bé trai hư nhược nói, “Trên lưng đau, em kiểm tra giúp anh một chút.”

Lúc này Tịch Chu mới phát hiện một vết bỏng đỏ hình thiết phiến bán nguyệt (quạt sắt hình nửa vòng trăng) dính vào sau lưng hắn, quần áo đều bị bỏng cháy.

Thiết phiến dường như được làm từ phế liệu, tiện tay ném vào bếp lò bên cạnh. Hẳn là lúc cậu bé bị ngã đã đụng phải nó ở bên trên.

Trong lòng Tịch Chu giận dữ, cẩn thận gỡ thiết phiến ra, sau đó tạt chút nước lạnh vào để giảm nhiệt cho hắn.

“Tôi đi tìm thuốc trị phỏng cho cậu!”

Bé trai không thể ngăn cản Tịch Chu, tay đưa ra ngừng lại giữa không trung, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.

“Thằng con hoang, bọn mày nấu cơm xong chưa?”, một bé gái mười một tuổi vênh váo hung hăng nhìn Tịch Chu.

“Thuốc trị phỏng ở đâu?”

Bé gái phun ra một ngụm nước miếng, vẻ mặt chán ghét, “Hừ, ngoại trừ gọi đi ăn thì đừng nói chuyện với tao, bẩn chết!”

Tịch Chu trực tiếp dùng lực bóp mạnh cổ của nó, ánh mắt lạnh lùng, “Thuốc trị phỏng ở đâu?”

Bé gái bị biến cố này dọa sợ choáng váng, cổ họng bị siết đau, “Thằng con hoang mày làm gì đó, mau buông ra, bằng không tao kêu ba tao đánh chết mày!”

Tịch Chu gia tăng sức mạnh trên tay, không để ý bé gái cào tay trên người cậu, hỏi lại lần nữa, “Thuốc trị phỏng ở đâu?!”

Trong lòng bé gái sợ hãi, òa khóc, “Tôi đi lấy cho cậu, cậu mau buông ra! Tôi đau!”

Tịch Chu đẩy cô ra, cô bé sợ đến lạnh run, cũng không dám chạy, dẫn Tịch Chu đi lấy một ống kem trị phỏng.

Đó là lần trước ba nó không cẩn thận bị khói xông vào mắt làm bỏng nên mua, lúc đó nó còn hiếu kỳ bôi thử một chút, mùi vị đó khiến nó buồn nôn muốn chết, chẳng qua nó vẫn nhớ đồ đạc để ở đâu.

Sau khi Tịch Chu cầm thuốc trị bỏng, nhìn chằm chằm cô bé nói, “Nếu cậu dám đi mách, tôi sẽ đánh cậu!”

Bé gái lắc đầu như trống bỏi, trong lòng sợ hãi, mang theo tiếng khóc nói, “Đừng đánh tôi, tôi không mách đâu!”

Mắt thấy Tịch Chu thật sự cầm thuốc trị bỏng trở lại, bé trai kia trong nháy mắt ngây người.

“Để tôi thoa cho cậu”, cứ như vậy một lúc, trên lưng bị phỏng của bé trai kia cũng đã đầy bọt nước, sưng đỏ không chịu nổi, vừa nhìn liền đau cực kỳ.

Tìm một chỗ có giường gần đó, Tịch Chu liền đỡ bé trai đi qua, để cho hắn nằm úp sắp trên giường không nhúc nhích.

“Đây là phòng của dượng, nếu ông ấy biết sẽ đánh chúng ta”, bé trai nói.

“Không sao cả”, Tịch Chu cài xong chốt cửa, kéo cái bàn bên cạnh cửa chặn lại.

Bé trai nhìn động tác của Tịch Chu, thoáng chốc thần sắc trong mắt trở nên ấm áp, “Đến lúc đó khi dượng đánh chúng ta, em liền trốn sau lưng anh, anh trai sẽ không để em có chuyện.”

Tịch Chu làm xong đáp một tiếng, nằm ở chân giường nhắm hai mắt lại.

Cậu vốn học năm tư đại học ở thành phố S, ai dè lúc sắp phải tìm việc làm thì mạt thế lại giáng xuống. Rất nhiều anh em từng cùng nhau chơi bóng rổ, lăn lộn gắn bó với nhau đều biến thành tang thi khiến người ta buồn nôn. Cậu và vài sinh viên may mắn sống sót cùng nhau xông ra khỏi trường học, một trong số đó là hội trưởng hội học sinh Đỗ Tử Hiên, có quan hệ không tệ với cậu, còn một người nữa là đàn em cùng chuyên ngành với cậu Dư Thừa. Khi cậu làm hạng mục đã từng dẫn dắt, một đứa trẻ rất hiểu chuyện.

Những người cùng xông ra với Tịch Chu này có mấy người đều là đồng hương ở thành phố H, trong đó bao gồm cả Dư Thừa và Đỗ Tử Hiên. Thương lượng với mọi người một chút, mấy người đồng hương đều quyết định trở về thành phố H, Tịch Chu không an tâm về cha mẹ cậu, quá mức lo lắng, mấy người đồng hương liền cứ thế lên đường.

Trên đường đi bọn họ tìm được một chiếc ô tô vô chủ, trốn tránh tang thi mang theo chút thức ăn từ siêu thị trở về.

Lúc vừa mới bắt đầu tang thi vẫn chưa lợi hại như vậy, hành động vô cùng cứng ngắc, vậy nên bọn họ khá thuận lợi.

Nhưng về sau hành động của tang thi ngày càng linh hoạt, tốc độ cũng nhanh hơn, không quá chênh lệch với tốc độ của người bình thường. Trong đội ngũ bọn Tịch Chu đã có hai người bị chết trong bầy tang thi rồi.

Nếu không phải trên đường đi Đỗ Tử Hiên thức tỉnh dị năng hệ kim, có lẽ bọn họ sẽ chết càng nhiều người.

Một tháng trôi qua, bọn họ hành động không liên tục, cuối cùng đã sắp đến gần thành phố H rồi.

Hôm nay, bọn họ đi qua một siêu thị cỡ lớn.

Thức ăn của bọn Tịch Chu đã hết, vì sống sót, bọn họ phải ở nơi dòng người vô cùng đông đúc trước mạt thế thu thập thức ăn.

Nhiều người nghĩa là tang thi cũng nhiều.

Tịch Chu cầm gậy sắt đập bể đầu một tang thi, một giờ trôi qua, bọn họ gần như dọn dẹp hết tang thi trên lầu hai. Tịch Chu canh giữ ở hành lang tầng hai, vì phòng ngừa tang thi tầng dưới xông lên, để Dư Thừa mình bảo vệ sau lưng tranh thủ thu thập đồ đạc.

Qua khoảng chừng mười phút, dưới tầng không biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên hơn mười tang thi một mạch vọt tới chỗ Tịch Chu.

Lúc này Đỗ Tử Hiên ở một bên kia của tầng hai kêu bọn họ một tiếng, để bọn họ nhanh chóng qua bên kia tập hợp.

Tịch Chu vừa định lên tiếng trả lời đã bị một nguồn sức mạnh đẩy xuống tầng, ngã vào đám tang thi đang tụ tập.

Khi rơi xuống dưới, Tịch Chu nhìn thấy đàn em từ trước đến nay đều ngoan ngoãn của mình lộ ra vẻ mặt có thể gọi là tàn nhẫn.

Ngay sau đó, Dư Thừa liền hoảng sợ quát to lên, chạy ra khỏi tầm mắt của Tịch Chu, “Anh Tịch rơi vào bầy tang thi rồi, mau tới cứu anh ấy!”

Tịch Chu lăn từ trên tầng xuống, khi ngã trên đất đã khiến lưng bị thương, hoàn toàn không bò dậy nổi.

Đám tang thi ngửi được mùi máu tươi tụ tập qua đây, mùi vị hôi thối khiến cho dạ dày khô khan của Tịch Chu tuôn ra nước chua, buồn nôn muốn ói.

Cậu giận dữ, căn bản không biết vì sao Dư Thừa vẫn luôn được mình bảo vệ lại hại mình.

Đồng thời, cậu cũng không cam lòng, cậu muốn sống, cậu muốn tìm cha mẹ của mình.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, nhất định Tịch Chu sẽ không sống nổi.

Trong lúc cậu tuyệt vọng, một thanh âm cứng ngắc vang lên trong đầu cậu.

[Hệ thống khoái xuyên đã buộc định, xin ký chủ nhanh chóng bắt đầu làm nhiệm vụ!]

Cái hệ thống này nói cho cậu biết, mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ sẽ nhận được tích phân tương ứng. Cậu có thể dùng những thứ tích phân này để đổi đồ vật bên trong cửa hàng của hệ thống, bao gồm thức ăn, vật dụng hàng ngày, vũ khí, thậm chí còn có thuốc xúc tác thức tỉnh dị năng và loại bỏ độc tố tang thi.

Quan trọng nhất là, chỉ cần cậu tiếp nhận nhiệm vụ, hệ thống liền có thể cứu cậu.

Vì sống sót, mặc dù Tịch Chu trong lòng hoài nghi nhưng cũng lập tức đồng ý.

Chỉ trong khoảnh khắc, Tịch Chu đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đến khi tỉnh lại lần nữa đã xuất hiện ở nơi này.

Bây giờ khối thân thể gầy yếu này của Tịch Chu tên là Dụ Chu, năm nay lên tám, còn đứa bé trai bên cạnh cậu tên là Dụ Cảnh, mười tuổi, là anh trai cậu.

Trong những ký ức mà Tịch Chu tiếp thu, sinh hoạt của Dụ Chu vẫn luôn không tệ lắm, thuộc kiểu hùng hài tử* không có việc gì làm thì nghịch ngợm gây sự, mà anh trai cậu Dụ Cảnh thì thường bị cậu ức hiếp. Chẳng qua từ trước tới nay chaa mẹ cậu đều rất thiên vị, cho dù là Dụ Chu đùa dai làm hại Dụ Cảnh gãy xương, chaa mẹ cậu cũng chỉ phê bình cậu vài câu. Nhưng nếu như Dụ Cảnh không nhịn được đánh Dụ Chu thì không thể tránh được một trận đòn của cha mẹ. (*chỉ mấy đứa trẻ nghịch ngợm, hiếu động quá mức)

Bất công thiên vị đến chừng này, cũng không có một ai.

Chẳng qua ngoại trừ những chuyện đó ra, cha mẹ nhà họ Dụ đối xử với bọn họ cũng khá tốt, phương diện sinh hoạt vẫn đối xử bình đẳng, cho tới bây giờ chưa từng để người nào thiếu thốn.

Một tháng trước, cha mẹ nhà họ Dụ xảy ra tai nạn xe cộ bỏ mình tại chỗ, sau khi dì út của bọn họ giúp bọn họ làm tang sự xong đã đưa hai người đưa về nhà của mình.

Chaa mẹ nhà họ Dụ ở trấn trên, dì út cũng ở một chỗ khác ở trấn nhưng cách khá xa. Hơn nữa dì út là công nhân của xưởng tơ lụa, ở trong ký túc xá, không thể dẫn bọn họ đến chỗ mình, để bọn nhỏ lại ở lại nhà của mình thì không chăm sóc được, chỉ có thể đưa họ về thôn, để cho chồng của mình trông nom.

Dì út theo chân bọn họ ôn thanh tế ngữ (lời nói ấm áp nhỏ nhẹ) giải thích một phen, sau đó liền chạy về xưởng làm việc.

Mà anh em nhà họ Dụ còn chưa lấy lại được sức lực từ trong nỗi đau cha mẹ qua đời đã bị dượng bọn họ hành hạ đủ kiểu.

Khi dì út dặn dò, bọn họ mắt thấy dượng đồng ý cực kỳ tốt, luôn nói phải chăm sóc bọn họ thật cẩn thận. Kết quả dì út vừa đi, dượng liền trở mặt, mắng chửi bọn họ đủ lời khó nghe.

Tất cả việc lặt vặt trong nhà đều giao cho anh em nhà họ Dụ làm, không vui một cái liền không đánh thì mắng, việc chuyển trường cho bọn họ mà dì út dặn dò dượng cũng không hỏi đến chút nào.

Dụ Cảnh nhắc qua một câu, kết quả bị dượng đánh đến thương tích đầy mình, tức giận mắng, “Hai đứa sao chổi bọn mày còn muốn đến trường?! Ăn của nhà bọn tao, ở nhà bọn tao, còn muốn lừa gạt tiền của nhà bọn tao để đi học?! Bọn mày tính hay lắm! Sao bọn mày không bị đụng chết chung với cha mẹ đoản mệnh của bọn mày đi!”

Anh em nhà họ Dụ đã từng phản kháng, nhưng hai đứa trẻ thật sự không có cách nào để chống lại một người đàn ông trung niên, sau này hai người không dám nói gì nữa, cẩn thận tránh để bị đánh.

Dụ Cảnh người này rất thích hợp làm anh trai, mỗi lần dượng ra tay, hắn đều chắn ở đằng trước, luôn che chở cho Dụ Chu.

Mà Dụ Chu cũng rất sợ hãi, luôn trốn phía sau Dụ Cảnh, cho dù Dụ Cảnh bị đánh đến mức té xuống đất không đứng lên nổi, cậu cũng không hỏi han một câu.

Có lẽ là sinh hoạt trước kia đã khiến cho Dụ Chu nuôi thành thói quen, trong mắt cậu, Dụ Cảnh thay cậu ngăn cản tổn thương là chuyện đương nhiên.

Lúc Tịch Chu xuyên tới chính là khi hai người đang nấu cơm, nói thật ra là Dụ Cảnh đang nấu cơm. Dượng của bọn họ không biết vì sao không thoải mái liền tìm bọn họ để trút giận.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất to.

“Thằng con hoang! Lá gan của bọn mày ở đâu ra, mở cửa nhanh lên!”, ngoài cửa truyền đến tiếng rống giận dữ của người đàn ông.

Đọc truyện chữ Full