Tô Cùng nâng cái bệ cắm đầy kẹo que về nhà. Một đường lên lầu đều đỏ mặt, không nhịn được mà cười.
Tô Cùng vào cửa, đem kẹo que đặt ở bên gối, bắt đầu lần lượt sờ soạng từng cái một lần, không nỡ ăn, đôi mắt sáng lên như hai vì sao.
Nhìn một hồi, Tô Cùng khom lưng từ dưới giường lôi ra một cái hộp bánh bích quy tròn lớn, hộp thoạt nhìn rất nhiều năm rồi, nước sơn màu sắc rực rỡ đều phai hết, lộ ra phần kim loại bên trong.
Tô Cùng đem hộp mở ra, bên trong đựng một ít con vật nhỏ, một ít đồ chơi của trẻ con, một cái khuy áo, mấy tờ giấy...
Tô Cùng cầm lấy một tấm trong đó.
Trên trang giấy là Lâm Phùng, một bộ dáng hăng hái, trên gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười không chê vào đâu được, đang cùng một ông chủ xí nghiệp bắt tay, trang giấy nhìn qua như là từ trong tạp chí cắt xuống.
Tô Cùng quý trọng mà cầm mảnh giấy kia, ưu thương mà thở dài, liền toét miệng nở nụ cười.
Lập tức, hắn chọn tới chọn lui, rút ra một cái kẹo que hình dáng sắc thái tươi đẹp nhất, đặt vào trong hộp, đậy nắp, đem hộp thả lại dưới giường.
--- ------ ----
Chạng vạng, Tô Cùng kiệt sức mà kết thúc một ngày làm việc.
Bởi vì thực sự không muốn làm cơm, hơn nữa công trường phát tiền công cũng rất nhiều, vì vậy Tô Cùng ở chợ đêm mua cái trứng gà quán bính, còn phá lệ ăn no căn ruột.
Mình thực sự quá xa xỉ, như vậy không tốt, không tố. Tô Cùng ở trong lòng nghiêm túc phê bình chính mình một chút, đắc ý một đường ăn trứng gà trở về nhà.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Tô Cùng làm chính là đem áo lông quần bò cởi ra ném vào chậu, dùng nước thấm ướt, xoa xà phòng lên.
Bởi vì chỉ có một bộ quần áo, cho nên dơ phải lập tức giặt, mau mau phơi, nếu không sẽ không có quần áo khô mặc.
Tô Cùng ở trong phòng lạnh như băng run cầm cập đem áo lông quần bò giặt xong, nước bẩn rót vào chậu lớn bên trong giữ lại, sau đó cởi quần lót, trống trơn mà đứng ở đầm nước giặt quần lót.
Đem quần áo ướt sũng đi phơi, Tô Cùng nhanh chóng chui vào chăn, dùng chăn đem mình bao thành một con nhộng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ đẹp mắt bên ngoài, lắng tai nghe nhà hàng xóm lúc ẩn lúc hiện truyền tới âm thanh TV.
Nên ăn hay không ăn kẹo que đây? Tô Cùng một mặt hạnh phúc mà nhìn pháo đài kẹp que đặt bên cạnh.
Trước tiên không ăn... Là hắn đưa, rất trân quý, ăn một cái sẽ ít đi một cái.
Lúc này, trong hành lang đột nhiên truyền đến âm thanh rất nhiều người đi lại, còn có tiếng kéo vật nặng vang trầm cùng tiếng nói chuyện ầm ĩ.
Đem âm thanh TV nhà hàng xóm đều che mất...
Nhưng mà một giây sau, cửa nhà Tô Cùng lần thứ hai bị gõ vang, âm thanh của Lâm Phùng từ sau cửa truyền đến: "Là tôi, mở cửa."
Tô Cùng dùng chăn bông đem mình bao đến chặt chẽ, chạy đi mở cửa.
Ngoài cửa, đứng phía sau Lâm Phùng là vài người nam nhân, bọn họ mỗi người đều tha hoặc gánh đồ gia dụng.
Có một cái bàn nhỏ vuông vức, hai cái ghế tựa, một cái tủ áo, còn có một cái... TV.
"Mọi người đem đồ vật vào đi." Lâm Phùng cực kỳ tự nhiên chỉ huy mấy người công nhân, nghiễm nhiên một bộ dáng nam chủ nhân tư thái.
"Anh mua cho tôi nhiều đồ như thế..." Tô Cùng đầu tiên là kinh ngạc, lúc nhìn thấy cái TV, miệng nhất biển, giống như là muốn khóc.
Lâm Phùng nhanh chóng giải thích: "TV là tôi tận lực bảo tiểu Trương mua cái dùng rồi, mấy trăm đồng mà thôi."
Người kiên định theo chủ nghĩa duy vật tựa hồ đã bại dưới huyền học của Tô Cùng...
"Những cái còn lại đều mới." Lâm Phùng chếch thân, để các công nhân khuân đồ vào trong, "Bất quá không mắc, đều là loại bình thường nhất."
--- --------
Lâm Phùng chỉ huy công nhân đem đồ đặt ở chỗ thích hợp, trong phòng thêm chút gia cụ, cuối cùng cũng coi như có chút bộ dáng nhà ở.
Tô Cùng bao bọc chăn đứng ở cạnh cửa xem, đôi môi mím thành một đường, trong đôi mắt sương mù mông mông.
"Vẫn chưa ăn cơm đúng không?" Lâm Phùng nói chuyện, đem cái túi trong tay để lên bàn, không đợi Tô Cùng trả lời liền nói thật nhanh, "Tôi cũng chưa ăn, vừa vặn cùng ăn."
Tô Cùng bị một loạt hành động của Lâm Phùng làm cảm động có chút nói năng lộn xộn, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Cám ơn anh... anh đối với tôi quả thực quá tốt rồi... anh sao lại tốt như vậy a, anh thật sự là người tốt..."
Không hề có điềm báo trước mà liên tục được phát ba tấm phiếu người tốt, Lâm Phùng vội vã ra hiệu Tô Cùng không cần nói nữa, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình nói: "Mau tới ăn."
Vì vậy Tô Cùng khỏa thân như con nhộng quấn chăn chậm rãi đi tới.
Lâm Phùng theo dõi hắn đi tới, thần sắc phức tạp: "... Cậu không mặc quần áo?"
Tô Cùng ngượng ngùng gật gật đầu: "Đều giặt rồi, đang phơi."
Lâm Phùng trong nháy mắt rơi vào tự trách:...
Dĩ nhiên quên mất chuyện Tô Cùng chỉ có một bộ quần áo.
Tô Cùng cười cười: "Ngược lại buổi tối tôi cũng không ra khỏi cửa, sáng sớm ngày mai có thể mặc."
"... Thôi, trước tiên ăn đồ ăn." Lâm Phùng yên lặng ở trong lòng đem "Mua cho hắn mấy bộ quần áo" ghi lại, viết kép to thêm còn vẽ dấu sao, sau đó từ trong túi lấy hộp cơm ra, mùi thơm lập tức bay đầy gian phòng.
Mặc dù đã ăn rồi, thế nhưng một người làm việc chân tay nhiều đồ ăn hơn nữa cũng ăn được, vì vậy Tô Cùng ngoan ngoãn mà từ trong chăn duỗi tay cầm đũa.
Cánh tay trơn bóng mảnh khảnh toàn bộ lộ ở bên ngoài, chăn bị động tác tay mà vén lên, lộ ra một khối da trắng nõn.
Mà hai người công nhân đang ở đối diện Tô Cùng lắp TV...
Lâm Phùng cũng không biết chính mình thế nào, đầu óc vừa kéo, hay tay nắm lấy chăn Tô Cùng kéo lại thật nhanh, bao Tô Cùng chặt chẽ, chỉ lộ ra một gương mặt cùng một cánh tay, giọng điệu trầm ổn nói: "Trong phòng lạnh như thế, đừng để bị lạnh."
"A, được." Tô Cùng đối với Lâm Phùng lộ ra một nụ cười sạch sành sanh, tự quấn chăn chặt lại.
Lâm Phùng nhìn Tô Cùng tươi cười, tâm thần rung động, đều không để ý tới đôi đũa trong tay, mộng du gắp miếng gừng bỏ vào trong miệng.
"... Phi! Phi phi!" Lâm tổng hoài nghi đầu mình bị rơi xuống.
Gia cụ đều lắp xong, TV cũng sắp xếp gọn, công nhân mở TV, sau khi xác định có thể vận hành bình thường liền đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Phùng và Tô Cùng.
Lâm Phùng đem remote đưa cho Tô Cùng, nói: "Tìm chương trình cậu thích đi."
Tô Cùng hai tay tiếp nhận remote, nghi ngờ nói: "Nhưng là tôi không có tiền trả phí cáp truyền hình..."
"Tôi để tiểu Trương đi trả, " Lâm Phùng ho nhẹ một tiếng, "Chi phí điện nước phòng này hắn cũng thuận tiện trả luôn."
Tô Cùng giật giật đôi môi, muốn nói chuyện, Lâm Phùng lại dựng thẳng một ngón tay bên mép mình, ôn nhu nói: "Đừng nói cảm ơn, tôi chỉ muốn vì cậu làm chút chuyện."
"..." Tô Cùng im lặng, dùng đôi mắt phóng ra ánh sáng lấp lánh cảm tạ.
Tô Cùng chuyển TV đến kênh phim truyền hình, chính là lúc chiếu bộ phim kiếm hiệp đang hot gần đây, một đại hiệpmiệng đang phun máu tươi nằm trên đất, cắn răng nghiến lợi chỉ vào nam tử mặc áo trắng đứng ở trước mặt mình.
"Người mặc đồ trắng là sư đệ của hắn, " Tô Cùng ánh mắt lấp lánh giải thích sơ lược cảnh phim cho Lâm Phùng, "Người sư đệ này rất ác, sư huynh hắn đối với hắn cực kỳ tốt, hắn lại vì cướp đoạt chức minh chủ võ lâm mà hạ độc sư huynh của mình."
Lâm Phùng lông mày giương lên: "Cậu xem qua rồi sao?"
Tô Cùng đỏ mặt lên: "Tôi nghe, sát vách mỗi ngày đều xem phim này."
Lâm Phùng bị một miếng cơm nghẹn tại cuống họng...
"Phòng này cách âm không tốt, " Tô Cùng cười có chút ngượng ngùng, lại có chút đắc ý, "Mà chủ yếu vẫn là lỗ tai tôi dễ sử dụng, nếu là người khác khẳng định không nghe rõ."
Lâm Phùng rầm một tiếng đem cơm nuốt vào...
Cơm nước xong, Lâm Phùng lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là cái điện thoại di động kiểu cũ.
"Cái này chắc chắn sẽ không hỏng." Lâm Phùng hai gò má có chút nóng, nhìn Tô Cùng nói, "Cậu thử một chút xem."
Người ta bá đạo tổng giám đốc, lúc tặng đồ nếu không phải biệt thự cũng là xe hàng hiệu xa xỉ...
Mà Lâm Phùng, lại chỉ có thể đưa Tô Cùng đèn pin cũ, bàn ghế, điện thoại cùi bắp, kẹo que...
Lâm tổng rất thống khổ, rất mê man.
Tô Cùng tiếp nhận điện thoại, quý trọng mà vuốt ve vỏ ngoài màu đen kia, cùng với phím số trên mặt điện thoại.
Tối hôm nay chuyện tốt nhiều lắm, Tô Cùng cảm giác mình hạnh phúc có chút không chống đỡ được.
"Gọi điện thoại cho tôi thử xem." Lâm Phùng giúp Tô Cùng nhập một chuỗi dãy số, sau đó lấy ra điện thoại di động của mình ở bên cạnh chờ.
Rất nhanh, tiếng chuông reo lên, màn hình điện thoại của Lâm Phùng sáng lên, mặt trên hiện ra ba chữ.
Tô Cùng liếc điện thoại Lâm Phùng một cái, giật mình, nhưng Lâm Phùng đã nhanh chóng trượt đến nút nghe, "Alo" một tiếng.
"... Alo?" Tô Cùng cũng đem lỗ tai nhắm ngay ống nghe.
"Có thể nghe thấy không?" Lâm Phùng nghiêng mặt nhìn Tô Cùng, hơi nhếch khóe môi lên, rất đẹp trai.
"Có thể, anh có thể không?" Tô Cùng một tay giương điện thoại di động, một tay bao bọc chăn, thoáng cùng Lâm Phùng đối diện, gương mặt nho nhỏ bởi nhìn xuống nên hiện ra càng thêm tinh xảo, ngũ quan tuấn tú, như một đứa trẻ.
"Tôi cũng có thể." Lâm Phùng nhẹ giọng nói.
"Thanh âm của anh trong điện thoại thật là dễ nghe." Đôi mắt Tô Cùng trong suốt thẳng thắn mà nhìn Lâm Phùng, mặt đột nhiên nóng lên, "Lúc thường cũng dễ nghe, trong điện thoại lời nói càng... càng từ tính."
Lâm Phùng cảm giác trái tim giống như bị thứ gì nhẹ nhàng nhéo một cái, đưa mắt nhìn Tô Cùng mấy giây, mới nói: "Vậy sau này tôi sẽ thường gọi điện thoại cho cậu."
"Được nha." Tô Cùng vui vẻ vuốt ve điện thoại mới của mình, tự nhủ, "Thật sự không hỏng, quá tốt rồi."
"Cậu lưu số của tôi lại đi." Lâm Phùng chỉ điện thoại di động, "Biết làm không?"
"Đại khái." Tô Cùng một bên đáp lời, một bên không trôi chảy mà bấm đến nhật ký cuộc gọi, tìm ra số điện thoại của Lâm Phùng, bảo tồn, nhập tên Lâm Phùng.
Lâm Phùng trầm thấp mà nở nụ cười một tiếng, đùa hắn: "Cậu liền lưu tên của tôi?"
Tô Cùng sợ hắn không cao hứng, lập tức đề nghị: "Hay là lưu Lâm tiên sinh?"
Lâm Phùng khóe miệng cứng đờ: "... Không cần, lưu Lâm Phùng đi."
"Đúng rồi " Tô Cùng rũ mi mắt cúi đầu, cẩn thận nói, "Tôi tên Tô Cùng."
Lâm Phùng ừ một tiếng: "Tôi biết."
"Không phải "Tiểu khả ái"..." Tô Cùng vùi đầu thấp hơn. 2
Vừa nãy màn hình biểu hiện bị hắn nhìn thấy...
Lâm Phùng đỡ trán, mặt đỏ ửng, tĩnh táo ba giây đồng hồ rồi trầm ổn nói: "Thế nhưng tôi cảm thấy cậu rất đáng yêu."
Lúc này đổi thành Tô Cùng đỏ mặt.
Vì che giấu hoảng loạn của mình, Tô Cùng vội vàng cầm lấy hộp linh kiện điện thoại, đứng lên nói: "Tôi đi cất cái này."
Nhưng mà mới vừa bước ra một bước, Tô Cùng tâm hoang mang lo sợ không cẩn thận đạp một góc chăn, cả người từ trong chăn trơn mà té ra ngoài, nhào trên đất...
"Cậu,cậu không sao chứ?" Lâm Phùng trợn mắt lên.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì!" Tô Cùng giãy dụa đứng dậy, cấp tốc nhặt chăn lên, dùng tốc độ nhanh nhất đem mình một lần nữa bọc lại, sau đó chạy như bay đến trên giường nằm sấp xuống, như con rùa đen bị hoảng hốt đem đầu lộ ở bên ngoài, còn chân và cánh tay đều rút lại vào trong.
"Tôi mượn phòng rửa tay một chút." Lâm Phùng trong đầu đều là hình ảnh Tô Cùng mới vừa lộ ở bên ngoài, hai cái chân nhỏ nhắn thẳng tắp, còn có cái mông thoạt nhìn tròn tròn cánh hoa...
Khoái trụ não! Lâm Phùng vốc nước lạnh lên mặt mình, bị đông cứng liền giật mình.
Nhà Tô Cùng không có máy nước nóng, đều là nước lạnh.
Lúc Lâm Phùng từ nhà vệ sinh đi ra, Tô Cùng vẫn không hề động đậy mà rút vào trong chăn, thấy hắn thẹn thùng như thế, Lâm Phùng cũng không muốn làm cho hắn lúng túng hơn, xé khăn giấy lau mặt một cái, trên chăn vỗ vỗ nói: "Tôi còn có việc, đi về trước."
"A." Tô Cùng buồn buồn đáp một tiếng.
"Ngày mai gặp. " Lâm Phùng nở nụ cười, ôn nhu nói, "Tiểu khả ái."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt
Chương 6
Chương 6