“Đem Lộ Lâm giao ra đây!! Lôi đứng ở giữa đại sảnh hoa lệ khí phái của Viêm, tức giận cuồng bạo làm cho thị nữ cùng các quý tộc ở đó đều phải lùi ba bước, rất sợ lại gần hắn sẽ bị khí tức của hắn làm cho tan thành mây khói.
“Ngươi đến đây tranh cãi cũng vô dụng, ta nói rồi nàng không ở đây.” Người thanh thản trả lời Lôi chính là chủ nhân của Viêm chi điện ‘hỏa chi ma vương’ Hắc Viêm.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi?” Lôi tức giận đến cực điểm mà cười, “Ta đuổi theo tới Thiên Đàm liền không thấy tung tích, xem như ta uống rượu chưa tỉnh, cũng sẽ không nhận nhầm hơi thở của hắc diễm (ngọn lửa đen)! Ngươi dám nói ngươi không đi qua đó?”
“Ta không nói như vậy.” Hắc Viêm điềm nhiên nói.
“Vậy là ngươi thừa nhận?”
“Ta chỉ nói ta đi qua Thiên Đàm, cũng không nói người ở chỗ ta mà.”
“Không phải ngươi thì còn là ai?” Lôi hỏi lại, “Nhìn toàn bộ ma giới, trừ ngươi cùng Băng Ma Vô Tinh và Mộng Ma Tầm ra, còn ai có thể cở bỏ ma chú của ta?” Hắn ngạo nghễ nói, “Cho dù là Mộc Ngôn cùng Mị Nhu cũng chưa chắc có thể giải!”
“Ngươi chỉ chính là ma giới đi?” Hắc Viêm không mang theo ý cười, “Chẳng lẽ ngươi đã quên địch nhân lớn nhất của chúng ta là ai?”
“Người thiên giới?” Lôi không tin, “Có thiên sứ nào sẽ dốt nát như vậy, cố ý đến ma giới tìm cái chết?”
“Đó là bởi vì Lộ Lâm tiểu thư mị lực rất vang danh a, “Hắc Viêm trong mắt hàn quang chợt lóe qua, “Có thiên sứ dốt nát đối nàng yêu vô cùng thắm thiết, nguyện ý liều chết đến đây cứu nàng.”
“Nga?” Thấy bộ dáng Hắc Viêm không giống như đang nói giỡn, Lôi tạm thời thu lại nửa phần tức giận, hoài nghi nói, “Thiên sứ có thể giải lôi ma chú của ta, cho đến bây giờ, ta còn chưa từng gặp qua. Ngươi nói như vậy, có bằng chứng gì?” —— Hắn tính tình mặc dù nóng nảy, nhưng cũng không phải đứa ngốc.
“Đơn giản.” Hắc Viêm đưa mắt hướng về nữ tùy tùng tóc hồng mắt xanh ở phía sau, nữ tử xinh đẹp tuyệt luân ra hiệu, nữ tử lập tức lui vào phòng. “Hắn ngay tại đây mà, ngươi có thể hỏi hắn.”
Giây lát, tóc hồng nử tử từ một bên đại điện đi ra, phía sau nàng là vóc dáng của một thiên sứ, con ngươi màu đen, thiếu niên vẻ mặt tái nhợt. Lôi từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá thiếu niên, thấy thế nào cũng nhìn không ra người này có năng lực giải Lôi ma chú —— Thẳng đến khi Diệu Tinh bị hắn nhìn đến phát giận, bất ngờ nâng mắt lên nhìn thẳng hắn: “Ta cởi bỏ được Lôi ma chú khó tin đến vậy sao?”
“Di?” Lôi nhảy dựng lên, cách đó không xa lập tức truyền đến tiếng cười nhạo của người nào đó, không nghĩ tới tiểu tử trước mắt này nhìn qua thật gầy yếu nhưng lá gan tuyệt không yếu.
“Thế nào?” Hắc Viêm vui sướng khi người gặp họa nói: “Đây chính là gai hoa hồng.”
“Gai……….. Hoa hồng?” Lôi nhìn dung mạo trước mặt miễn cưỡng mà nói thiếu niên cũng không hơn xuất chúng, lại nhìn Hắc Viêm ánh mắt mị mị nhìn chằm chằm Diệu Tinh, phát giác hai mắt của mình tựa hồ bị bệnh. “Ngươi không phải luôn thích tuấn nam mỹ nữ sao? Khi nào thì thay đổi khẩu vị rồi?”
“Đừng nói như vậy.” Hắc Viêm nghiêm trang, “Chuyện trước kia đã xem thành mây khói, hiện tại ta chỉ có một mình Tiểu Tinh.”
Lôi nghe được da gà rụng đầy đất: “Ta kính nhờ ngươi, ít độc hại lỗ tai của ta đi được không?”
Diệu Tinh lãnh nghiêm mặt nói: “Đừng gọi ta là Tiểu Tinh.”
“Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi như thế nào?” Ánh mắt Hắc Viêm nhìn Diệu Tinh nhu tình như nước, khiến các thị tì quý tộc trong điện đều đưa kiếm chỉ về phía Diệu Tinh, trong đó đặc biệt là nữ tử tóc hồng kia.
Trong lòng Diệu Tinh cười khổ. Người này tựa hồ không hiểu hàm nghĩa của từ ‘cự tuyệt’, trên đường từ Thiên Đàm trở về Viêm Điện, đã không biết bị cự tuyệt bao nhiêu lần, vẫn là một chút cũng không nổi giận, cái tươi cười lười biếng trên mặt kia trước sau như một không thay đổi. Diệu Tinh ngầm thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tinh hoặc Diệu Tinh cũng có thể, chính là đừng thêm cái chữ ‘Tiểu’ ở đằng trước.”
“Diệu Tinh?” Tên này ở ma giới không người không biết, Lôi đương nhiên cũng đã được nghe nói. “Thủy thiên sứ trưởng?”
“Phải”
“Tốt.” Lôi nhìn chằm chằm Diệu Tinh, “Nguyên lai là một trong tứ đại thiên sứ trưởng ở thiên giới, trách không được có thể phá giải lôi ma chú. Bất quá, ta hôm nay là đến tìm Lộ Lâm, nàng ở đâu?”
“Ngươi cho là sau khi cởi bỏ cấm chế nàng còn có thể ở lại ma giới sao?” Diệu Tinh thản nhiên nói.
“Nàng rốt cuộc là ở chỗ nào?” Lôi yên lặng nhìn chăm chú vào Diệu Tinh, ánh măt sắc bén mà hung mãnh thể hiện ra hắn sẽ không dao động quyết tâm. Hiện giờ, hắn dã có thể thập phần xác định cảm tình mà mình đối với Lộ Lâm, cho nên, vô luận như thế nào, hắn đều phải tìm được nàng. Sau đó, đem tất cả bắt đầu lại một lần nữa.
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết.” Lúc Diệu Tinh nói những lời này đã quyết tâm sẽ ôm hẳn cái chết.
“Ngươi!!” Lôi một phen túm lấy vạt áo Diệu Tinh, “Đừng tưởng có Hắc Viêm che chở, ta sẽ không dám động vào ngươi!”
Diệu Tinh cười lạnh: “Nếu thiên sứ khí của ta còn, nào cần ai che chở?”
“Chỉ tiếc ngươi đã mất đi thiên sứ khí.” Lôi tăng mạnh lực tay, đồng thời điều khiển lôi khí trên người hướng về phía Diệu Tinh, thẳng đến khi làm y nghẹt thở. “Ngươi vẫn là không chịu nói!”
“Buông y ra.” Hắc Viêm đem một tay khoác lên vai Diệu tinh, thay y đánh văng lôi khí ra, một tay kia cầm lấy cổ tay Lôi. “Trước kia ngươi cũng từng bắt không ít thiên sứ, cung chưa từng thấy qua ngươi khẩn trương như vậy.”
“Này bất đồng.” Lôi kiên trì không chịu buông tay. “Ta nhất định phải tìm được nàng!”
“Ngươi…….” Hắc Viêm nhìn vào trong mắt Lôi, kia một mảnh tình cảm mãnh liệt cuồng nhiệt làm hắn ngạc nhiên buông tay. “Không thể nào……… Ngươi……”
“Như ngươi đã thấy đó.” Lôi thản nhiên thừa nhận, ngữ khí của hắn kiên quyết, “Nếu ngươi nhất định muốn ngăn cản ta, vậy cùng ta quyết đấu đi!”
“Ta không có ý tứ muốn cùng ngươi quyết đấu.” Hắc Viêm chậm rãi nói, “Ta chỉ là mời ngươi đem y trả lại cho ta.”
“Chỉ cần y nói ra chổ của Lộ Lâm, ta lập tức thả người.”
“Nếu ta không nói?” Diệu Tinh nhìn chằm chằm Lôi.
“Như vậy, đừng trách ta……..”
“Ta biết Lộ Lâm ở đâu.” Hắc Viêm chỉ dùng một câu liền đánh vỡ hai người đang giương cung bạt kiếm.
“Hắc Viêm!” Diệu Tinh lớn tiếng ngăn lại.
“Thật sự?” Lôi bán tín bán nghi.
“Tóm lại ngươi buông Diệu Tinh ra trước.” Hắc Viêm thừa dịp Lôi do dự, một phen đẩy tay hắn ra, đem Diệu Tinh kéo vào trong lòng. “Lộ Lâm ở nhân giới, là ta đưa nàng đi. Ngươi phải tự đi tìm người…..”
“Cảm tạ.” Xa xa truyền đến lời cảm tạ, Lôi trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
“Thật đúng là nôn nóng mà.” Hắc Viêm lẩm bẩm nói.
Diệu Tinh dùng hết sức giãy khỏi ngực hắn, trong con ngươi tràn đầy tức giận: “Vì cái gì…….”
Hắc Viêm nhún vai: “Lúc này đuổi theo tới nhân giới, Lộ Lâm đã sớm về thiên giới đi?”
“Chính là, vạn nhất….”
“Đừng lo lắng.” Hắc Viêm đối với Diệu Tinh bày ra một gương mặt tươi cười mà hắn tự cho là hoàn mỹ nhất, “Cho dù hắn thật sự tìm được Lộ Lâm, cũng sẽ không làm gì nàng.”
“Ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?” Diệu Tinh có chút bất vi sở động*.
*Bất vi sở động: không có hành động gì.
“Bởi vì,” Hắc Viêm dừng lại ở hai mắt của Diệu Tinh, gằn từng tiếng một, “Tên Lôi kia dã muốn bất trị mà yêu thương Lộ Lâm.” —— những lời này không phải nói dối.
“!!” Diệu Tinh cả người hoàn toàn ngơ ngẩn, ngốc hồ hồ nói không ra lời.
“……….. Tinh, Tinh!” Hắc Viêm liên tục gọi mấy tiếng, Diệu Tinh mới đột nhiên hoàn hồn. Hắc Viêm tà nghễ nhìn y: “Lôi thích Lộ Lâm đối với ngươi đả kích lớn như vậy sao?”
“Không……” So với đả kích mà nói, không bằng nói là khiếp sợ.
“Ngươi phủ nhận làm gì?” Hắc Viêm không tự giác thu liễm ý cười, ánh mắt chớp động, “Ta có thể nhìn ra cảm tình ngươi đối với Lộ Lâm.”
“Nhìn ra được sao?” Diệu Tinh nói nhỏ. Không, không ai có thể hiểu được cảm tình ta đối với Lộ Lâm đến tột cùng là như thế nào, mà ngay cả chính mình cũng không rõ ràng.
“Vừa yêu vừa hận đi?”
Vừa yêu vừa hận? Diệu Tinh nghĩ, “Có lẽ…..” Suy nghĩ của y bay tới nơi xa xôi, chìm sâu vào trong hồi ức.
“Không cho phép ngươi lại nghĩ đến nàng!” Nhìn Diệu Tinh ánh mắt ngưng thần xa xôi, một cỗ tức giận không rõ nảy lên trong lòng, Hắc Viêm nháy mắt tức giận tái mặt, “Ngàn vạn lần đừng quên, ngươi đã là của ta. Tất cả. Không có sự cho phép của ta, không được bước ra khỏi Viêm điện nửa bước.”
“Ta không phải vật sở hữu của bất cứ kẻ nào.” Diệu Tinh thong thả mà kiên quyết nói, “Ta chính là ta, không có ai có thể thay đổi ta.”
“Lộ Lâm cũng không thể sao?”
“…….. Phải.”
Sắc mặt Hắc Viêm rõ ràng dịu đi, tâm tình tựa hồ chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, hắn mỉm cười nói: “Như vậy, ta liền từ từ thay đổi ngươi.”
Diệu Tinh không nói. Sau một lúc lâu, y đột ngột trào phúng hỏi một vấn đề: “Ngươi nói, một ác ma nếu thật sự yêu một thiên sứ, như vậy, hắn có phải hay không được xem là một đại ngốc?”
“Như thế nào có thể?” Hắc Viêm hướng về phía Diệu Tinh lộ ra một nét cười cực kỳ ôn nhu —— ta tuyệt đối sẽ không trở thành một đứa ngốc giống như Lôi, bởi vì ta không yêu bất cứ kẻ nào.
Phải không? Hắc Viêm tươi cười càng ôn nhu, tâm tình Diệu Tinh càng nặng nề. Loại ôn nhu này cùng đối đãi hằng ngày, đến tột cùng là có thể tiếp tục được bao lâu? Này hết thảy, đảo mắt sẽ hóa thành bọt nước đi? Diệu Tinh chuyên chú nhìn vào bóng dáng Hắc Viêm, trong mắt, trong lòng, một mảnh chua xót.
Lộ Lâm cũng không có trở về thiên giới.
Vừa tiến vào nhân giới, thiên sứ khí của nàng lập tức hồi phục, mùi của ma giới một khi được tiêu trừ, nàng lại tìm sí thiên sứ trưởng.
“Thật là ngu ngốc!” Nàng đã ở bên Kính hồ nối nhân giới và Thiên Đàm ngây người suốt một ngày, cho tới bây giờ vẫn bó tay không có biện pháp, chỉ có thể cùng mặt nước lo lắng suông.
Phong cảnh Kính hồ thập phần xinh đẹp. Màu xanh da trời xanh nhạt, hồ nước trong suốt có thể thấy được vô số cá đang bơi. Bên bờ liễu rũ xuống như dãy lụa, hoa đào tha thiết, khắp nơi đều là cỏ xanh mềm mại tươi tốt, gió thổi dịu êm, làm người ta miên man buồn ngủ —— chẳng qua Lộ Lâm giờ phút này hoàn toàn không cái tâm tình kia.
“Làm sao bây giờ?” Lộ Lâm cong lên một chân, tư thế bất nhã ngồi trên thảm cỏ nâng má vắt óc suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới có một người từ xa đi tới, yên lặng tiến đến bên người nàng. Cho đến người đó tiến đến chắn đi ánh sáng trước mắt nàng ——
“Lộ Lâm?”
Lộ Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu. Này vừa nhấc đầu, sợ tới mức lập tức xoay người nhảy lên, lập tức lui ba bước.
“Nhật……. Nhật Diệm đại nhân!” Lộ Lâm này cả kinh cũng không phải nhỏ. Người mỉm cười đứng yên trước mặt mình chẳng phải là thiên sứ nhã nhặn tuấn nhã, khiêm tốn hữu lễ nổi danh hỏa thiên sứ trưởng sao?
“Quả thật là ngươi. Ngươi không có việc gì đi?” Nhật Diệm hướng về phía Lộ Lâm chân thành mà cười. “Nghe nói ngươi bị bắt giam, ta vốn định tự mình đến ma giới một chuyến. Bất quá, vẫn là chậm hơn Diệu Tinh một bước. Ngươi cũng biết tính tình hắn, làm việc luôn không thích người khác nhúng tay vào. Hơn nữa, năng lực của y so với ta mạnh hơn nhiều, ta nghĩ y nhất định có thể đem ngươi cứu ra…” Hắn ngữ khí chân thành, tình cảm thắm thiết.
“Đúng vậy.” Lộ Lâm triển lộ ra dung nhan xinh đẹp như hoa, một mặt âm thầm lấy toàn bộ tinh thần đề phòng. “Lần này cũng nhờ Tinh thật nhiều, nếu không có y, ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không trở về được.”
—— Đối với người đã mơ ước mình từ lâu, thời khắc tìm kiếm cơ hội, rồi lại chưa từng đắc thủ (đương nhiên, đại bộ phận là bị Diệu Tinh quấy phá), Lộ Lâm hiểu được phải cựa kì cẩn thận mà đối đãi. Dù sao, hiện nay Diệu Tinh không ở bên cạnh mình, mà chung quanh lại đúng lúc không có người nào.
“Các ngươi hòa thuận sao?” Nhật Diệm tựa hồ có chút giật mình.
“Ngài nói đi?” Lộ Lâm giảo hoạt nói, cũng không trả lời dư thừa.
“Như vậy, Diệu Tinh đâu?” Nhật Diệm cười đến giảo hoạt. Giống như một câu lơ đãng, lại lộ ra một cỗ hàn ý lạnh lẽo thẳng tắp hướng về phía mỹ nhân trong lòng đang cười đến là xinh đẹp.
Quả nhiên.
Người này xác xác thật thật oán hận Diệu Tinh —— giờ này khắc này, ánh mắt Nhật Diễm khiến hoài nghi trong lòng Lộ Lâm biến thành sự thật. Tuy rằng nụ cười của hắn vẫn tiêu sái xuất trần như trước, nhắc đến tên của Diệu Tinh cũng không gợn sóng sợ hãi, nhưng Lộ Lâm vẫn bắt gặp được hận ý trong mắt hắn —— này tuyệt không chỉ là ghen tỵ đơn thuần. Cho nên...... Nàng càng phải mười hai vạn phần cẩn thận.
“Y đến trấn trên bàn bạc chuyện.” Trước mắt chỉ có thể bất động thanh sắc, đi từng bước tính từng bước.
“Ngươi phải đợi y sao?”
Lộ Lâm thản nhiên cười: “Đương nhiên.”
“Nga?” Nhật Diệm nâng mi. “Ta có thể cùng ngươi chờ không? Ngươi mới gặp chuyện không may, ta lo lắng.” Trước mắt ôn nhu, miệng đầy lời nói ngọt ngào, một thân lệ khí.
“……… Được.”
Một cơn gió xuân lướt nhẹ, hoa rơi lả tả, nửa đóa hoa đào lướt qua má Lộ Lâm, chậm rãi rơi xuống đất.
Này một lần chờ, cho đến trời chiều ngã về tây, trăng non bắt đầu lên.
Nhật Diệm lười biếng đánh cái ngáp: “Ta thấy, y sẽ không đến đây đi?”
Lộ Lâm lặng lẽ kéo ra khoảng cách giữa hai người, “Y nhất định sẽ đến.”
“Ngươi khẳng định như vậy?”
“Đúng vậy.”
“Ha hả…..” Nhật Diệm nhịn không được nở nụ cười. “Lộ Lâm tiểu thư, ngươi không biết là, trò chơi nên kết thúc sao? Tính nhẫn nại của ta luôn luôn không tốt lắm.”
Lộ Lâm không nói. Nàng chán ghét ánh mắt của Nhật Diễm chơi trò mèo vờn chuột. Người này nhất định là xác định Diệu Tinh không thể đến mới dám nói như vậy. Hắn vẫn không hề động thủ, cũng không phải là kiên kỵ Diệu Tinh tùy thời sẽ xuất hiện.
“Ngươi có biết, ta vẫn luôn thích ngươi.” Thấy rõ Lộ Lâm sợ hãi, Nhật Diệm từng bước tiến lên phía trước.
“Ta thời thời khắc khắc đều nhìn chăm chú vào ngươi.” Lời nói như chú ngữ quấy rầy lỗ tai Lộ Lâm.
“Ta thật sự rất muốn có ngươi.” Hơi thở hỗn hễn như là từ miệng của một mỹ nam tử thốt ra, làm dạ dày người khác phải co rút.
Ngụy, quân, tử. Lộ Lâm thầm mắng. Nếu nàng phải nhận “tình ý nóng cháy” của hỏa thiên sứ trưởng đại nhân, nàng tình nguyện lựa chọn cái ác ma tóc hồng kia! Ít nhất tên kia tuyệt không giả dạng hiền lành. Hơn nữa, thiên sứ trưởng trước mặt tuyệt đối so với ác ma càng nguy hiểm, Lôi chỉ là ham mê nữ sắc, mục đích của Nhật Diệm cũng không chỉ có cái này.
Ta hiện tại muốn…… Khiến ngươi trở thành người của ta. Không biết ý của Lộ Lâm tiểu thư thế nào?” Nhật Diễm tận tình trêu đùa con mồi của mình, hắn thích hưởng thụ đối phương hoảng sợ cầu xin mình.
“Ta đã đợi không kịp. Nếu ngươi không muốn…..”
“Ngươi sẽ buông tha?” Lộ Lâm đè ép cảm giác không tin.
“Ngươi cần gì nhất định phải bức bách ta thô bạo?” Nhật Diễm thở dài, vẻ mặt tiếc hận. “Chấp nhận vận mệnh không phải rất tốt sao?”
“Nằm mơ!” Theo tiếng quát mắng, Lộ Lâm bỗng nhiên ra tay. Một cơn gió sắc bén nhanh chóng hóa thành kiếm tia chớp đâm đến Nhật Diệu. Lộ Lâm vốn thuộc hệ phong trong thiên sứ, lực điều khiển gió đơn nhiên không nhỏ, hơn nữa nàng lại là người nổi bậc trong sí thiên sứ, ra tay sắc bén thế công ở ma giới cũng không mấy người ngăn được.
Chỉ tiếc nàng đụng tới lại là thiên sứ trưởng, cái gọi là thiên sứ trưởng, địa vị trên sí thiên sứ, đương nhiên năng lực cũng là hơn hẳn. Năng lực của Nhật Diễm mặc dù không theo kịp Diệu Tinh, nhưng dùng để đối phó Lộ Lâm thì dư sức. Vả lại bởi vì mọi người đều là người thiên giới, nhược điểm lẫn nhau đều nắm trong tay, Nhật Diễm đối phó Lộ Lâm càng ngày càng thoải mái. Mà Lộ Lâm vì thân mình năng lực thấp hơn đối phương, hoặc nhiều hoặc ít có điểm lúng túng, biết rõ khuyết điểm đối phương, rồi lại công kích không được, khiến nàng quá mức lo lắng, thế công cũng ngày càng mảnh liệt.
Chiến đấu kịch liệt, chỉ nghe ‘xuy’ một tiếng, Lộ Lâm sắc mặt tái nhợt che bả vai nhảy về sau, ống tay áo bên tay trái bị Nhật Diệm xé rách, lộ ra da thịt ở hõm vai tuyết trắng nhẵn nhụi mượt mà.
Nhật Diệm híp mắt nhìn chằm chằm bả vai lỏa lồ của Lộ Lâm, ánh mắt tràn ngập thú tính khiến cả người Lộ Lâm run rẩy. Nàng ngừng thở từng bước một lui về sau, đột nhiên mũi chân chuyển động mượn lực của gió dang cánh bay lên không trung, nếu đánh không lại, chỉ có thể chạy.
Một ngọn lửa màu xanh lóa sáng trên không trung, cũng làm cho trên lưng Lộ Lâm một trận đau đớn, từ không trung rơi xuống đất. Lần này ngã đúng là không nhẹ, không chỉ ngã đau thân thể, còn bị thương ở chân, hai cánh phía sau có một nửa bị ngọn lửa làm bỏng, đau đớn như kim châm làm cho Lộ Lâm ra một thân mồ hôi. Nàng liều mạng cắn môi không rên một tiếng, lấy tay nổ lực chống đỡ nửa người trên, không để chính mình ngã xuống.
Nhật Diễm nhìn bộ dáng chật vật của Lộ Lâm, đắc ý cười to: “Ngươi cho là có thể đào thoát khỏi truy kích của ‘thanh hỏa tiễn’ sao? Ngươi cũng quá ngây thơ!” Hắn tiến lên muốn chạm đến hai má Lộ Lâm.
“Dừng tay!” Lộ Lâm quát, “Ngươi dám bính ta, ta liền lập tức chết ở chỗ này!”
“Tự sát sao?” Nhật Diệm bất vi sở động. “Ngươi nên rõ ràng, thần cũng không thương hại gì kẻ tự sát. Ngươi nếu tự sát, đừng nói trở về thiên giới, ngay cả chuyển sang kiếp khác cũng không thể.”
“Ta không cần!”
“Ngươi không cần, Diệu Tinh để ý, hơn nữa sẽ thực để ý.” Khi Nhật Diễm nói những lời này không che dấu đi được hận ý trong đó.
Lộ Lâm trong lòng căng thẳng, Diệu Tinh cái kia trong nóng ngoài lạnh, người vừa quật cường lại yếu ớt. Đúng vậy, nếu ta chết, y nhất định sẽ thực thương tâm đi? Bất quá nàng lại nhìn Nhật Diễm: “Vô luận ngươi đối với ta làm cái gì cũng đều là vì đả kích Diệu Tinh, không phải sao?” Cho nên, ta tuyệt sẽ không để ngươi lợi dụng.
Nhật Diệm bỗng nhiên an tĩnh lại, cho thấy đã bị Lộ Lâm nói trúng tim đen. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ là dùng ánh mắt âm ngoan mà trừng Lộ Lâm. Lộ Lâm đã bất chấp tất cả, còn có cái gì phải sợ? Đương nhiên cũng không cam tâm yếu thế mà trừng lại.
— Tên đã lên dây, hết sức căng thẳng.
Một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu, đánh vỡ không khí khẩn trương giữa hai người. Mấy đạo tia chớp, một tia sấm hướng về phía Nhật Diệm đánh xuống. Nhật Diễm xoay người toàn lực ném ra một ngọn lửa ngăn lôi điện, vội vàng để trống phía sau lưng. Lộ Lâm tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, lập tức điều khiển gió đánh về phía Nhật Diệm – một kích kia Lộ Lâm cũng đã hết toàn lực, Nhật Diệm mặt dù tránh được nguy hiểm, nhưng sau lưng cũng nứt ra cái lỗ hổng lớn. Hắn trong lòng biết không ổn, lập tức không hề tham chiến, thanh quang chợt lóe, bay trốn đi mất.
Lôi vốn muốn nghỉ ngơi rồi truy kích, rồi lại không yên lòng Lộ Lâm, đuổi theo vài bước, liền dừng lại quay trở về.
Cái này tiêu rồi, Lộ Lâm nhịn không được âm thầm kêu khổ, như thế nào cửa trước mới chạy khỏi một con sói, cửa sau lại gặp một con hổ? Nàng hiện tại thật đúng là nửa điểm khí lực cũng không dùng được, chẳng lẽ chính mình thật sự xui xẻo như vậy, phải mặc cho người xâm lược sao?
Khi Lôi đến gần nhìn rõ trên người Lộ Lâm có vô số vết thương to nhỏ cộng thêm quần áo bị xé, trong lòng phi thường hối hận. Vừa rồi không nên để cho tên hỗn đản đó chạy, nên đem hắn thiên đao vạn quả mới phải. Rốt cuộc niềm vui sướng khi tìm được nàng bị đau lòng cùng tự trách thay thế, hắn cuối người xuống, đang muốn kiểm tra thương thế của nàng một chút, rồi lại đột nhiên dừng lại. Bởi vì hắn thấy trong đôi mắt Lộ Lâm —- Đó là một loại tràn đầy đề phòng, sợ hãi bất an.
“Đừng đụng ta!” Lộ Lâm hiện tại chỉ có thể dùng ý thức chống đỡ để mình không té xỉu.
“Được.” Lôi giơ hai tay lên cao, bất đắc dĩ nói, “Ta không bính ngươi, ngươi không cần sợ hãi như vậy. Ta chỉ muốn trị thương giúp ngươi.”
“Ngươi khi nào thì trở nên tốt bụng như vậy?” Thế nhưng Lộ Lâm căn bản không tin hắn. “Ta xem ngươi cùng tên kia cá mè một lứa, đều có ý đồ bất chính!”
“Ta có ý đồ.” Lôi từ trước đến nay là một người thẳng tính, nếu nàng đã nhắc đến ‘ý đồ’, vậy hắn liền hướng nàng nói rõ ràng.
“Quả nhiên……” Lộ Lâm không khỏi ai thán thời vận của mình kém. Chính là, tên ác ma trước mặt làm chi lại dùng ánh mắt này nhìn nàng? Giống như đang nhìn……. Tình nhân đã lâu khong gặp. Lộ Lâm chỉ cảm thấy trong lòng kinh hoàng. “Ngươi…… Đến tột cùng là có ý đồ gì?”
“Ta muốn theo đuổi ngươi.” Lội còn chân thành nói.
“Theo đuổi……….. Ta?” Lộ Lâm kinh ngạc tiếp lời.
“Đúng. Theo đuổi ngươi làm vương phi của ta.”
“Vương……. Vương phi? Vương phi không phải là thê….. Thê tử sao?” Lộ Lâm đã muốn bị những lời này làm chấn động, chẳng những nói chuyện cà lăm, còn liên tục nói năng lộn xộn.
“Đúng vậy.” Trái lại Lôi lại khí định thần nhàn. “Cho nên, để ta giúp ngươi chữa thương đi. Miệng vết thương của ngươi rất đau đi? Yên tâm, về sau ta sẽ bảo hộ ngươi, ta sẽ không để cho ngươi lại bị thương nữa. Còn có, chúng ta cử hành hôn lễ ở Ngự Lôi cung thế nào? Ngươi nguyện ý………”
Hiện tại Lộ Lâm cảm thấy không chỉ là miệng vết thương của mình đau, ngay cả đầu cũng đau lên. Loại thời điểm này còn phải nghe người nào đó lải nhải tự quyết định, nàng thật sự không thể nhịn được nữa.
“Ta không muốn!!” Nàng rống to. “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?! Khụ khụ khụ….” Này tất cả thật hoang đường, làm cảm xúc của nàng không thể khống chế được, lập tức ho không ngừng.
“Ngươi…… Ngươi đừng kích động.” Lôi muốn tiến lên an ủi, nhìn nhìn biểu tình của Lộ Lâm, chỉ đánh phải ép mình kiên nhẫn —- Nghĩ hắn Lôi chi ma vương chưa từng bị uất ức như thế? Chính là đối mặt với người mình thích, cũng không khỏi phải nhượng bộ, hắn ngâm đối với mình thở dài. “Như vậy, ta phải làm như thế nào ngươi mới đồng ý?”
“Ta sẽ không đồng ý!” Lộ Lâm bắt buộc chính mình trấn định lại, kiềm chế tâm đang rối loạn. “Ngươi ít vui đùa ác liệt như vậy đi.”
“Ta không phải nói đùa!” Lôi cũng có chút để ý việc Lộ Lâm không tín nhiệm hắn, hắn trảm đinh triệt thiết nói, “Ta đối với loại chuyện này cũng không hay nói giỡn!”
Lộ Lâm trong lòng chấn động, nâng mắt nhìn hắn, dò xét ánh mắt thâm tình mãnh liệt, ánh mắt lo sợ nghi hoặc không biết đan vào cùng một chỗ — Thiên a, hắn là nói thật! Lúc này Lộ Lâm rốt cục hiểu được trình độ chân thật của Lôi, lại bối rối không biết phải ứng phó như thế nào mới tốt. Cho nên, nàng rõ ràng trực tiếp —- Hôn mê bất tỉnh
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Giới Thiên Sứ
Chương 2
Chương 2