Hiện tại, thứ chưa từng thay đổi chỉ có tấm ảnh này, lưu lại nụ cười đã từng có, giờ chỉ còn cảm thán, thời gian đã vĩnh viễn mất đi, cảnh còn người không thấy.
Cũng tốt, chỉ còn cái này, thứ hồi ức duy nhất còn lại giữa chúng tôi, cũng là dừng lại ở một khắc đó.
Anh vẫn cứ theo lẽ thường công tác, lại đang rổ chức show diễn tại thành phố B, bận tối mày tối mặt.
Trong khoảng thời gian này cường độ công tác đặc biệt lớn khiến anh gầy gò rõ rệt.
Căn bản là anh ăn cơm không thật ngon, đói bụng thì cứ ngâm ngước, hoàn toàn không quan tâm đến cơ thể mình thế nào, trong mắt của tôi anh chính là đang liều mạng.
Lúc đó anh có tham gia một chuyên mục trò chuyện, vốn đâu chỉ là khách làm nền, kết quả thế nào lại bị MC hỏi không ngừng tới ‘hồi ức đã lâu’ bên trong hẳn là nhắc tới người yêu của anh.
Kỳ thực Lạc Dư Thần cũng nên cho ra một câu trả lời chắc chắn, tôi không có thấy anh lên mạng, thế nhưng phỏng chừng quan khách và nhân viên cũng đều bị đạp cho tê liệt vài lần.
Rất nhiều người yêu anh, rất nhiều người không cam lòng, nhất định đều nghĩ đó là dạng người ưu tú như thế nào mới có thể khiến một người lạnh lùng như anh hoá thành một mùa xuân gió nhẹ.
“Lạc Dư Thần, anh đã quen người nọ bao lâu rồi?” nữ MC ánh mắt vụt sáng hỏi.
Tôi biết cô nàng cũng không phải thật sự muốn nghe đáp án, nhiều lắm chỉ là muốn quấn Lạc Dư Thần một chút, bởi vì…anh sẽ không phải là người sẽ tự động nói ra, nhưng nếu có thì độ chân thật cũng rất thấp.
“Đã được…” Lạc Dư Thầm nhẩm tính một chút: “Đã được mười sáu năm.”
“Tại sao lại như vậy!” Nữ MC hiển nhiên là ngoài ý muốn, lập tức tỏ vẻ khó chịu: “Đáng ghét, tại sao tới giờ còn chưa nghe anh nói qua.”
“Trước đây tôi vẫn không biết là mình thích người đó.” Lạc Dư Thần chân thật trả lời: “Chờ đến khi tôi phát hiện thì đã muộn rồi.”
“Anh bị đá~~~?” Nữ MC lập tức lộ vẻ mặt hoảng sợ, tay ôm trán nói: “Tôi không tin, tại sao lại có một người dám đá nam sinh đạp trai như thế này chứ~~”
Tất cả đều ồ cười nhưng anh thì lại không như vậy.
“Là mỹ nữ mỹ nữ phải không?” MC không ngừng cố gắng.
Tôi thấy Lạc Dư Thần nở nụ cười quái dị một chút. Tôi biết đó là thứ mà anh không thể nào nói ra được.
Không phải là ‘mỹ nữ’, hai chữ cũng không đúng.
“Cậu ấy là người tốt, kết duyên với tôi vốn là đáng tiếc.” Lạc Dư Thần hơi cúi đầu, vẻ mặt ưu phiền đẹp trai khiến nữ MC say mê vạn phần.
“Nhất định là đại mỹ nữ.” Bên cạnh có người khác nói:”so với Alice thì sao?”
Alice là một người nằm chung trong vị tai tiếng tình cảm với Lạc Dư Thần tương đối xinh đẹp.
Lạc Dư Thần lắc đầu cười không nói.
“Vậy làm sao bây giờ? Nếu anh không có bạn gái, có biết là tôi lo lắng lắm không?” Nữ MC cọ cọ bên người Lạc Dư Thần, khoa trương liếc mắt đưa tình.
“Cô chẳng phải kết hôn lập gia rồi hay sao!!” Ha ha rồi kéo cô nàng đi chỗ khác.
“Tôi sẽ chờ cậu ấy.” Chờ cho đến khi Lạc Dư Thần trả lời, ống kính đưa tới phía anh đặc biệt nổi bậc, anh nhìn màn ảnh, ai cũng nghĩ rằng anh sẽ trốn tránh giảo quyệt, nhưng cuối cùng lại đưa ra một lời nói thâm tình như vậy.
Tôi nghe được tiếng kinh hô của mọi người.
Lạc Dư Thần bất vi sở động, vẫn nhìn màn ảnh, chân chân thật thật mà nói: “Tôi sẽ chờ em, vẫn sẽ chờ. Khi nào trở về em đều được hoan nghênh.”
Anh chắc chắn nếu tôi xem TV thì sẽ thấy được đoạn này, nhất định sẽ bị anh làm cho cảm động, nhất định sẽ lập tức trở về cạnh anh.
Tôi đúng là rất cảm động, dùng toàn lực khắc chế bản thân đừng đến ôm lấy anh, tuy rằng tôi đã không còn cách nào trở lại nữa.
Nếu tôi không có ngu ngốc như vậy mà là tiếp thu trị liệu, có lẽ giờ đây cũng đang xem TV rồi cũng sẽ hạnh phúc về cạnh Lạc Dư Thần. Thật là một kết cục hoàn mỹ, chúng ta cùng nhau hạnh phúc.
Vì sao bây giờ lại như vậy, cuối cùng tôi vẫn không còn cách nào nắm lấy bàn tay đó.
Lạc Dư Thần đến thành phố B biễu diễn chưa từng thành công thế này.
Anh đứng trên sân khấu hào quang sáng rọi, tiêu sái vạn phần.
Tôi dưới đài cao, bao nhiêu người vì anh điên cuồng. Nếu như anh muốn thì anh sẽ có rất nhiều thứ.
Vậy tại sao ánh mắt anh cứ lại che giấu cái bi ai cô độc như vậy?
Thời gian bình yêu anh đã thêm vào một ca khúc có thể là “Tự ái nhi phi”
Cho tới bây giờ, trong concert đầu tiên, anh đã khiến cho Fan có một kinh hỉ lớn.
Là viết cho tôi, đáng tiếc là một chút tôi cũng không thể nghe được, hơn nữa không có thể nhớ được câu từ. Dưới đài các thiếu nữ cuồng nhiệt hò hét chói tai, mà ở phía cao cao trái lại không hề có sự thân thiết nào.
Chỉ là, rõ ràng đã gọi ‘Tự ái nhi phi’ hoàn chỉnh của nó toàn bộ đều là ái, không hề liên quan đến chữ Phi nào.
Lạc Dư Thần mãi mãi mâu thuẫn trì độn khẩu thị tâm phi như vậy.
Ca từ đơn giản nhưng lại rất đặc biệt, là bức tranh của hai người, từ sáng sớm khi bắt đầu bởi một tách cà phê cùng ít bánh kem, kết thúc là khi trời tối và tôi len lén nhìn anh say ngủ.
Giai điệu coi như là nhẹ nhàng, hát đi hát lại vẫn thấy bi thương mê man. Tôi thấy phía trước rất nhiều cô gái nghe nhạc của Lạc Dư Thần, phía dưới đó cảm động đến rơi lệ.
Từng chút phản ứng của anh đều động đến trái tim của bao nhiêu người, mà anh thì lại không chú ý đến điều đó. Có bao nhiêu người phấn khích khi nghe anh hát như vậy, có bao nhiêu người yêu anh, tất cả anh đều không quan tâm.
Lạc Dư Thần, đặc biệt cỡ nào lạnh lùng cỡ nào vô tâm cỡ nào tàn khốc cỡ nào để mà lưu lại trong trái tim của con người ta.
Tôi đã từng đem anh làm của riêng, kiêu ngạo những thứ tốt đẹp đến nhường nào. Hạnh phúc gần ngay trước mắt lại nhìn không ra, không chạm được, chỉ có thể khiến cho lồng ngực bế tắc rồi chua xót.
Làm sao để buông tay đây?
Làm sao mà bỏ được đây?
Cảm thán cỡ nào cũng không ai ngu ngốc như tôi.
Màn đêm buông xuống, các trang blog fan của anh như muốn nổ tung, rất nhiều thiếu nữ điên cuồng tranh luận về bài ca mới, tranh nhau đánh giá Lạc Dư Thần tiêu sái đến cỡ nào, tranh nhau đoán sự việc đã xảy ra dưới bài hát kia.
Lạc Dư thần chỉ nhanh chóng lật từng trang từng trang thư để lại.
Tôi đoán rằng anh đang tìm tôi.
Anh biết, bình thường tôi cãi nhau rất ác liệt trong blog của mình về ‘con cá’ và ‘tán tỉnh’
‘Con cá’ là ám chỉ Lạc Dư Thần, ‘tán tỉnh’ là Hạ Minh Tu, bởi vì quan hệ của hai người cơ bản là Lạc Dư Thần thích Hạ Minh Tu, Hạ Minh Tu thích Lạc Dư Thần.
Cửa ADS rất tài, những cách xưng hô đều có câu chuyện riêng của nó, Lạc Dư Thần bị gọi là ‘Lạc Nhạc Thần Ngư Lạc Dư Thần,’’ Hạ Minh Tu là ‘Sinh hạ Hoa Bế Nguyệt Tu’ thế nào cũng xứng đáng thành một đôi.
Trên blog tôi dùng ID ‘Cá nấu chín tiêu diệt những bông hoa’ hoành hành ngang ngược, kích động phản bác ngôn luận, tạo thành một nhân tố không hài hoà, nhìn thấy doujinshi hay các ảnh đồng nhân về hai người họ thì nhất định tôi sẽ đến phá đám.
Hay nói cách khác đó là lòng đố kỵ xấu xí vô cùng.
Mà bây giờ khi tôi chết đi, lại thường xuyên nhớ tới những tiểu cô nương ngày xưa hay cùng cãi vả, còn có vài tin tức gần đây lại hỏi: “Anh trai phản động kia sao gần đây lặn mất rồi?”
Lạc Dư Thần tìm nhưng không nhìn thấy ID của tôi nên có chút thất vọng, sau đó anh mở ra bài post mới nhất, mò mò trong đó rồi ngây ngô tới nửa ngày.
Lạc Dư Thần nhìn chằm chằm bài post đó, sắc mặt bị ánh đèn chiếu lên mà trở nên trắng toát, ánh phản xạ lam quang, sâu thẳm vô cùng.
Ngày thứ hai lúc tan tầm không có lái xe về nhà, ngoài dự kiến anh lại đi đến trung tâm thành phố S, nơi đó những ánh đèn sáng rực cả màn đêm, Lạc Dư Thần đi vào cửa hàng trang sức Lu De Vici.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Ái Nhi Phi
Chương 27: Tự ái nhi phi – Ngỡ là yêu nhưng lại không phải
Chương 27: Tự ái nhi phi – Ngỡ là yêu nhưng lại không phải