Anh thật sự yêu bóng đá và hoàn toàn không giống với tôi. Theo tôi mà nói bóng đá cũng giống như Lạc Dư Thần, không có Lạc Dư Thần thì bóng đá cũng chẳng là gì cả. Tôi chỉ vì theo đuổi anh nên mới làm hậu phương, có thể nhìn anh nơi phía trước đang tràn ngập sức sống dưới ánh mặt trời. Tôi chỉ vì nghe một câu kia, có cậu phía sau là tôi yên tâm rồi.
Tôi chặt đứt giấc mơ đẹp nhất của anh, chiếm cứ hỗ thẹn của anh, không thể nào khi đó đứng ra và nói cho anh nghe, kiên trì, không có em nơi sân bóng thì anh vẫn có thể bay rất cao rất xa.
Vô số lần căm hận bản thân này quá đê tiện.
Nhưng mà nhân quả luân hồi, tất sẽ có báo ứng, Thiên Chúa trên cao có thể để ngươi tiêu dao tự tại cũng có thể trừng trị ngươi nghiêm khắc.
Nếu như không phải tôi dựa vào vết thương này, nhân cơ hội chiếm lấy ôm ấp nhẹ nhàng của Lạc Dư Thần ở bệnh lâu như vậy, chúng tôi đã không phải gặp Hạ Minh Tu.
Ngày đó tôi vẫn không thể đi, anh dắt tôi ra tản bộ trên thảm cỏ bệnh viện, ánh nắng vô cùng xán lạn.
Tôi lúc đó giống như Bác ca không ngừng cằn nhằn, anh chắc hẳn cũng không có chăm chú nghe và tôi cũng chẳng thèm để ý, chỉ là đột nhiên phát hiện anh đi chậm lại, cảm giác cường liệt được nhìn theo hướng anh đang dõi theo phía sau.
Ngày đó Hạ Minh Tu ăn mặc ngây ngốc với bộ áo bệnh nhân, ngủ ở một băng ghế màu trắng, tựa như sau đó mỗi lần nhìn thấy cậu ta đều vô cùng thoát tục, ánh nắng như nhuộm mái tóc đen thành nâu, khiến cả người cậu ta tản ra một loại ánh sáng thiên nhiên nhàn nhạt, như một thiên sứ đang ngủ sau, tái nhợt và trong suốt dường như mỏng manh dễ vỡ.
Trực giác nam nhân cũng đáng sợ, khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Hạ Minh Tu, khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Lạc Dư Thần như thế, thì tôi đã mơ hồ đoán được một kết quả chán ngán thất vọng.
Ai có thể ngờ rằng thần tình yêu đã bắn mũi tên đó lướt qua trong bệnh viên, sau đó tôi lại trở thành bà mai cho cả hai, thật là quá mức buồn cười mà.
Có một loại duyên phận đã là không phải của ngươi thì ngươi cầu cũng không được.
Tôi dời mắt khỏi tấm hình trong bệnh viện, lại nhìn ra ngoài, là bánh quay của trời đất, đêm đầu năm mới.
Khi đó anh đã mất đi vẻ ngây ngô của một thiếu niên, đeo một cây thánh giá màu bạc, anh dật lạnh lùng, tuấn mỹ bức người.
Sinh nhật của anh là lễ giáng sinh, năm ấy anh mười tám tuổi, một bước nhảy vọt thành ngôi sao ca nhạc.
Anh lớn lên đẹp trai như vậy, đi trên đường bị người hâm mộ dòm ngó bám theo chết lên chết xuống, nếu nói, thật ra một năm kia chính là biến đổi lớn đến long trời lỡ đất.
Tôi cái gì cũng bình thường, mẹ mất sớm cũng không có cha, ăn nhờ ở đậu nhà người cậu không thể coi là keo kiệt nhưng cũng không phải là một cuộc sống vui sướng, đột nhiêu từ đâu xuất hiện một người anh trai.
Trãi qua muôn vàn giấy tờ chứng minh, tất cả đã rõ, tôi đột nhiên hiểu mình tại sao từ nhỏ đến lớn không có cha, vì vậy thoắt một cái đã nhanh chóng trở thành tổng tài quyết định sinh tử của một công ty giải trí, hiện tại ông già kia đã băng hà, trong đầu vì muốn đem một phần cổ quyền công ty cho anh ta và một phần công ty cho đứa con chưa từng thấy mặt, thậm chí ông ta còn ly hôn người vợ chính của mình cùng con trai ruột, người anh em của tôi không những không học theo thời đại xã hội nô lệ xưa, mưu mô của bậc vương giả, quyền soán vị thay đổi di chiếu, mà ngược lại đối xử với tôi vô cùng tốt.
Và thế là tôi đột nhiên có tiền, có công ty, có người anh mới.
Cũng kể từ đó, Lạc Dư Thần thành nghệ sĩ, mà tôi đã là chúa tể quyết định quyền sinh sát của anh và cũng như của mọi người.
Nhưng tôi sao có thể hãm hại Lạc Dư Thần, tôi nâng đỡ anh còn không kịp nữa kia. Lúc đó anh ở cùng Hạ Minh Tu, quan hệ giữa chúng tôi thì ngày càng xa cách. Anh nhất định không phải vì tôi trở thành tổng tài mà đến bắt mặt làm quen cầu xin tôi, nhưng không ngờ anh lại đến cầu tôi.
Anh xin tôi cất nhắc Hạ Minh Tu.
Hạ Minh Tu thân hình thon dài dĩ nhiên là vô cùng tuấn tú, thế nhưng trên cái thế giới này người như vậy thì nhiều lắm, công ty nếu muốn nâng thuận lợi một người mà không biết người đó là ai thì chắc chắn là điều không thể. Chúng tôi đều rất rõ điều này.
Vì vậy tôi đưa ra điều kiện trao đổi cùng với anh, mười năm. Anh đã đồng ý.
Anh cũng không ngạc nhiên như tôi tưởng, hình như anh đã sớm biết tôi yêu anh, lần này cũng đã chuẩn bị hy sinh chính mình để giúp cho Hạ Minh Tu ấy.
Tôi nói: “Mười năm, anh và tôi, mỗi ngày phải ăn cơm tôi nấu, ăn bánh kem và trà của tôi, mỗi ngày phải hôn tôi một lần, không được tuỳ tiện đi lại với kẻ khác, trước mười hai giờ khuya phải về nhà, buổi tối lúc tôi ngủ có thể mở đèn bàn để bớt lãng phí điện.”
Thật ra tôi chỉ nói để thoả mãn, đó chỉ là cuộc sống trong tưởng tượng của tôi, nhưng thật không ngờ Lạc Dư Thần lại có thể vì Hạ Minh Tu đồng ý điều kiện này.
Kết quả anh nói: “Được.”
Đến một chút do dự cũng không có.
Tôi mặc dù đã mệt mỏi đến cùng cực, cuối cùng trong một triệu may mắn cũng có được một điều tôi mong muốn.
Chúng tôi đã sống mười năm tình nhân như vậy.
Khi vừa sống cùng Lạc Dư Thần được mấy ngày có lúc tôi đã rất kinh ngạc, giống như tôi hoàn toàn chưa từng quen biết anh.
Thời gian anh làm việc vẫn vậy, tôi từ đầu đã trốn trong góc phòng nhìn anh thật lâu, rõ ràng chen chân vào giữa hai người, giống như biệt lập với thế giới bên ngoài, ánh mắt không biết bay đến chỗ nào, càng nghĩ lại càng thấy viễn vong.
Anh vĩnh viễn là một người khó có thể lý giải.
Tôi rời anh, hẳn là trong lòng anh đang rất vui vẻ, cuối cùng cũng không thấy vui vẻ gì hơn.
Anh đã từng để lộ những vui buồn trên khuôn mặt. Khi nào vui vẻ thì xung quanh tràn ngập ánh dương quang, khi nào uể oải thì rõ ràng sẽ có một đám mây đen từ đâu bay đến.
Nếu như không phải tôi đã dùng cách đó để trói buộc anh thì anh đã không trở nên trầm trầm tử khí như thế này.
Hạ Minh Tu bắt đầu dọn đến sống, mọi thứ trong căn phòng anh dần nhiều hơn.
Cậu ta thấy cái rương đựng ảnh bị Lạc Dư Thần ném ở cửa, có lẽ rất thích giẫm lên bom ngầm của Lạc Dư Thần, cư nhiên nghễnh đầu nói: “Lạc Dư Thần, cái gì anh cũng không muốn giữ lại sao?”
Tôi biết thứ lần này Hạ Minh Tu đụng phải không vừa đâu, chính là ngư lôi. Bất quá nghĩ lại Hạ Minh Tu tuy rằng lơ mơ nhưng cũng không đến mức ngốc, cái như là ngư lôi thì cậu ta cũng phải biết, cậu ta dám chạm vào ngư lôi cũng vì có một tư cách nhất định, còn tôi, dáng vẻ này của tôi, đứng trước Lạc Dư Thần thì hèn mọn đê tiện, không thể làm gì khác ngoài nổ lực trốn tránh tài năng của anh
Có một điểm, Lạc Dư Thần nhìn thấy Hạ Minh Tu da thịt trắng nõn non nớt hơn nhiều so với tôi, cho nên mỗi một lần đều đánh đập tôi không thương tiếc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Ái Nhi Phi
Chương 6
Chương 6