(Beta: Cao Ying)
Bị câu nói lạnh lùng của cậu đâm vào lòng đau xót, Chu Phóng lạnh băng trả lời, “Thái độ này của cậu là có ý gì?”
“Tôi trước giờ vốn dĩ đã vậy, anh không biết sao?”
“Cậu.”, Chu Phóng giơ tay.
“Muốn đánh tôi sao?”, Đoan Mộc Ninh tháo kính, giương mắt nhìn thẳng Chu Phóng, “Anh cũng hết chịu nổi tôi rồi, phải không?”
Sắc trời tối dần, ngọn đèn đường lúc này đột nhiên bật sáng khiến người ta chói mắt.
Cảnh vật mờ mịt, sắc mặt Đoan Mộc Ninh tái nhợt, cặp mắt đen láy như màu đen của vực sâu không đáy.
Tim Chu Phóng đau nhói, bất lực nắm chặt tay đè xuống.
Hít sâu để bản thân bình tĩnh lại, “Về nhà trước đi, ngoài trời lạnh lắm.”
Nói xong cởi áo khoác ra choàng lên vai Đoan Mộc Ninh, nắm tay cậu dắt đi.
Nhưng lại bị cậu dùng sức giật ra.
“Anh ghét tôi sao…”, Đoan Mộc Ninh nắm chặt tay trong túi quần, âm thanh lạnh lùng, bả vai dường như đang run lên nhè nhẹ.
Chu Phóng quay người lại, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Nói bậy bạ gì thế, tôi sao lại ghét cậu.”, dừng lại một chút, thở dài, choàng tay ôm lấy Đoan Mộc Ninh, “Xung quanh đây an ninh không tốt, cậu một mình chạy về lúc trễ thế này, tôi rất lo lắng cho cậu, biết không?”
Cảm giác cả thân thể cậu cứng đờ, Chu Phóng nghĩ cậu không thích gần gủi thân mật nên vội vàng buông tay, cách lớp áo khoác kéo tay cậu đi, “Về thôi, không tranh cãi nữa.”
Cả đường đi hai người đều im lặng, về đến nhà mở đèn lên hắn mới phát hiện mặt Đoan Mộc Ninh tái nhợt.
Chu Phóng vỗ vỗ vai cậu, cười nhẹ, “Cậu đi tắm trước đi, tôi làm đồ ăn khuya.”
“Khỏi, tôi không đói.”
Chu Phóng không nói gì, ngước mặt nhìn thẳng vào mắt Đoan Mộc Ninh, hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu Đoan Mộc Ninh mới nhẹ giọng, “Vậy…tôi đi tắm trước.”
Nhìn bóng lưng cậu đi vào nhà tắm, Chu Phóng cảm thấy toàn thân khó chịu, bực bội.
Hắn ngồi xuống sô pha xem Tivi, âm thanh từ bản tin lọt vào tai phải chui ra tai trái, không lưu lại chút gì. Ngồi đấy hít thở sâu, mắt đảo quanh phát hiện bên trái có tờ giấy nhỏ, nhăn mặt cúi người nhặt lên, trong giấy viết “Tôi về nhà lấy đồ, tối sẽ về.”.
Là bút tích của Đoan Mộc Ninh.
Chu Phóng ngây người, đầu óc trống rỗng, hàng chữ xinh đẹp trước mặt đang dần phóng to lên.
Lẽ nào…hắn hiểu lầm cậu ấy?
Thật là đáng chết mà!
Hắn tại sao vừa thấy cậu không có nhà liền tức giận như vậy, ngay cả tờ giấy để ở nơi bắt mắt nhất cũng không nhìn thấy, liền vội vàng xông ra khỏi nhà.
Còn tức giận với cậu nữa!
Hôm nay cảm xúc thật là không thể khống chế, lo lắng cậu sẽ rời đi, nên cư xử cẩn thận khi ở chung, cuối cùng vẫn làm tổn thương đối phương…
Chu Phóng khó chịu vò tung đầu tóc, nhẹ nhàng đến nhà tắm gõ cửa.
“Tiểu Ninh, tắm xong chưa?”
Tiếng nước chảy bên trong dừng lại, truyền ra thanh âm lạnh tanh của Đoan Mộc Ninh, “Chưa xong.”
“Vậy cậu tắm xong thì đến phòng ngủ, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Một lát sau Đoan Mộc Ninh mặc áo ngủ bước ra, đi đến phòng ngủ, cúi đầu đứng trước mặt Chu Phóng.
“Nói đi.”
Chu Phóng thở dài, bảo cậu đến ngồi bên giường, hắn lấy máy sấy để trong ngăn kéo ra, “Để tôi sấy tóc cho cậu.”
“Để tự tôi…”
“Ngồi yên nào.”, Chu Phóng đè vai cậu xuống, bật máy, tay luồn vào tóc thay cho lược, sấy từng sợi từng sợi một.
Toàn thân Đoan Mộc Ninh như bị đông cứng, không dám nhúc nhích, cũng không nói gì, mặc cho làn gió nóng sấy khô tóc mình, cảm nhận được ngón tay hắn khẽ luồn qua tóc xoa nhẹ nhè vào da đầu, trong lòng cậu có một cảm xúc nói không nên lời.
Chờ cho tóc khô, hắn lấy tay vuốt vuốt lại cho ngay ngắn, sau đó cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cậu, “Chuyện hôm nay, tôi muốn giải thích với cậu.”
Đoan Mộc Ninh tay nắm chặt tấm trải giường nhưng không có ý định đẩy hắn ra, từ chối cái ôm ấm áp kia.
“Là tôi hiểu lầm cậu, thực xin lỗi.”
Sự áy náy hiện rõ trong giọng nói, Đoan Mộc Ninh hiểu được thành ý của hắn, gật gật đầu, nhẹ giọng nói, “Không sao, tôi không để ý.”
“Thật có lỗi, tôi không nên hét lên với cậu.”, Chu Phóng nói xong thì buông cậu ra, ngồi bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay cậu, “Lại càng không nên hung hăng với cậu như vậy.”
Nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay sưng đỏ của Đoan Mộc Ninh, nhẹ giọng, “Có đau không?”.
Là lúc hắn lôi cậu từ trong nhà ra, dùng nhiều sức kéo tay khiến nó đỏ lên, Đoan Mộc Ninh lại chịu đau không lên tiếng, nghĩ đến đó Chu Phóng thấy trong lòng vừa áy náy vừa đau lòng, “Tôi lấy thuốc bôi cho cậu.”
Người kia lại không phản ứng gì, Chu Phóng nghi hoặc vươn tay nâng cằm cậu lên, nhìn thấy gương mặt trước giờ luôn thản nhiên của Đoan Mộc Ninh đang đỏ ửng.
Vừa liếc sang chạm mắt Chu Phóng một cái, cậu liền không tự nhiên nhìn sang hướng khác, “Không có việc gì, tôi không đau.”
Hắn đưa tay sờ trán Đoan Mộc Ninh, thật là nóng đến dọa người, “Mặt cậu đỏ như vậy, phát sốt sao? Tôi đi lấy thuốc.”
Môi Đoan Mộc Ninh khẽ run nhưng không nói gì, nhìn bóng dáng Chu Phóng vội vàng, trong lòng hỗn loạn.
Chết cũng không thể thừa nhận vì hắn đối với cậu dịu dàng nên mặt mới đỏ như vậy…Hắn sấy tóc cho cậu, tim cậu liền đập không kiểm soát, sau đó còn kéo tay nhẹ nhàng xoa xoa, một luồn nhiệt nóng xộc thẳng lên mặt.
Cơ bản là không phải bị sốt…
Nhìn thấy Chu Phóng vội vàng cầm thuốc hạ sốt đi vào, mắt Đoan Mộc Ninh rủ xuống, nắm thuốc trong lòng bàn tay, dưới ánh mắt ấm áp chăm chú của hắn, khó khăn uống xuống.
Chu Phóng cười nhẹ xoa đầu cậu, “Như vậy mới ngoan.”
Thấy Đoan Mộc Ninh giống như đang tức giận, hắn nói sang chuyện khác, “Sau này tôi sẽ không tùy tiện nổi giận với cậu nữa, nhưng cậu cũng không được dùng ngữ khí như ban nãy nói chuyện với tôi, được không?”
“Ừ.”
“Nói tôi biết, cậu để quên cái gì? Muộn như vậy còn quay về lấy.”
“Không có gì…”
“Không có gì? Tôi phải soát người cậu.”, Chu Phóng cười xấu xa đưa tay đến trước mặt cậu, Đoan Mộc Ninh lập tức cứng người, tay nắm chặt trải giường cố tỏ như không có gì, “Anh soát đi.”
Chu Phóng ngẩn người, cuối cùng rút tay để trên vai Đoan Mộc Ninh, “Được rồi, tôi chỉ đùa thôi, cậu đừng nghĩ là thật, nhưng mà, cậu nhớ phải giấu cho kỹ đó nha.”
Cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng đứng bật dậy đi đến phòng tắm, đi được hai bước quay đầu lại nói, “Tôi…”
“Đi vệ sinh à, mau đi đi.”, Chu Phóng cười nhẹ nhìn cậu, thích thú sờ sờ mũi.
Thằng nhóc kia không biết đang cầm cái gì, chắc là đã quên trong túi quần không lấy ra.
Nhìn bộ dáng bất an của cậu lại cứ phải tỏ ra bình thường, Chu Phóng cảm thấy trong lòng như có cơn gió mát thổi qua nhẹ nhàng, thoải mái.
Buổi tối, hai người cùng nhau ngồi tựa lưng ở sô pha xem ti vi, nhìn thấy đội bóng yêu thích đưa bóng thành công vào khung thành, Chu Phóng mặt mày cười toe toét, tay đập bàn còn chưa đủ, phấn khích đem cả chân gác lên đó.
Đoan Mộc Ninh ngồi im lặng bên cạnh, rốt cuộc cũng không chịu được.
“Anh để chân xuống được không?”
“A?”, Chu Phóng đang đắm chìm trong vui sướng, bị lời nói đột ngột của cậu làm cho giật mình, “Sao vậy?”
“Bàn chỉ dùng để ăn cơm, sao anh lại đem cả chân để lên.”
Đoan Mộc Ninh nghiêm mặt nhíu mày.
“Đúng, đúng, đúng, tôi nghe lời cậu.”, Chu Phóng đưa chân đến trước mặt Đoan Mộc Ninh quơ quơ một lúc mới thả xuống, mặt cười cười, “Đến đây, ngồi gần lại một chút, cậu ngồi xa như vậy, chẳng lẽ từ trường cùng cực thì đẩy sao?”
Thấy cậu không nhúc nhích, Chu Phóng liền lê mông ngồi sát qua, Đoan Mộc Ninh toàn thân đông cứng.
“Cậu thực sự rất ghét gần gũi với người khác à?”
“Tôi…”
“Sau này cậu còn phải lấy vợ, cậu lại cứ lạnh lùng thế này, sẽ hù các cô gái chạy hết đấy.”
“Tôi đi ngủ trước.”, Đoan Mộc Ninh nghiêm mặt đi về phòng, Chu Phóng cảm thấy khó hiểu, gãi gãi đầu tiếp tục xem tivi.
Cậu nằm trên giường, tâm tình phức tạp. Cậu không hiểu vì sao bản thân lại không thích suy nghĩ lấy vợ, có con của Chu Phóng.
Dù biết sau này lớn lên là phải lấy vợ sinh con, Chu Phóng nói về vấn đề này là rất bình thường, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy không thoải mái.
Dần dần ở cùng với Chu Phóng, sự độc chiếm cậu dành cho hắn càng ngày càng lớn, thậm chí lúc Lâm Vi nhắc nhở Chu Phóng thói quen sinh hoạt không tốt, bản thân cũng lạnh lùng cắt ngang lời, nhìn hắn cùng Ôn Đình thân mật lại càng khó chịu.
Nếu chỉ xem hắn là một người bạn, ý muốn độc chiếm này quả thực rất đáng sợ.
Đoan Mộc Ninh có chút sợ hãi nắm chặt tay mình, nghe tiếng bước chân Chu Phóng đi vào phòng liền vội vàng nhắm mắt lại, một lát sau cảm giác bàn tay dịu dàng quen thuộc xoa xoa tóc, sau đó một thân thể ấm áp chui vào trong chăn, ôm lấy cậu.
“Tên nhóc này, mới đó đã ngủ, thật giống heo mà.”
Chu Phóng nói thầm sau lưng cậu.
Hơi thở ấm áp của hắn phả ở sau cổ, tim Đoan Mộc Ninh đập nhanh mất tự chủ, thân người cứng đờ khiến Chu Phóng phát giác ra có gì đó không bình thường.
“Cậu chưa ngủ sao?”, hắn hỏi.
Đoan Mộc Ninh gật đầu, nhẹ giọng nói, “Ngày mai tôi sẽ quét dọn sạch sẽ căn phòng kia, sau này…chúng ta tách ra ngủ đi.”
Chu Phóng suy nghĩ một lát, sau đó gật gật đầu, “Ừ, nếu cậu muốn ngủ một mình, vậy theo ý cậu đi.”
Nói xong, nghĩ rằng Đoan Mộc Ninh rất ghét tiếp xúc gần gũi với người khác, liền nới lỏng vòng tay, trở mình quay ra mép giường đưa lưng về phía Đoan Mộc Ninh, đưa tay túm lấy con chó bông ôm ngủ.
Cậu cũng quay lưng về phía Chu Phóng, tuy rằng cậu là người đưa ra yêu cầu, nhưng khi hắn buông lỏng vòng tay, trong lòng liền dâng lên cảm giác hụt hẫng.
Sáng hôm sau, lúc còn sớm Đoan Mộc Ninh đã rời giường, đội mũ đeo tạp dề, tay cầm chổi quét dọn phòng ngủ của Chu Phóng.
Lúc hắn thức dậy liền nhìn thấy cảnh này, Đoan Mộc Ninh ra ra vào vào bận rộn, kỳ lạ là dù cho cậu đang dọn dẹp cái ổ chó lộn xộn kia, nhưng cậu vẫn rất sạch sẽ.
Từng giọt mồ hôi chảy trên trán, bị ánh sáng chiếu vào làm xuất hiện một ánh sáng mờ nhạt trên làn da trắng nõn.
Nhìn thấy Chu Phóng thức dậy, Đoan Mộc Ninh nở nụ cười tươi, “Anh dậy rồi à, đã mười giờ rồi.”
Trong lòng hắn thực ấm áp, bỗng dưng xuất hiện một suy nghĩ kì lạ.
Đem cậu về đây ở chung quả là quyết định sáng suốt.
Cứ như vậy cuộc sống của hai người trôi qua rất tốt, Tiểu Ninh vừa quét nhà dọn dẹp vừa nấu cơm, còn hắn ngược lại lười biếng, rốt cuộc là ai chiếu cố ai đây?
Thật là vì muốn chăm sóc mới đem cậu về ở cùng, nhưng hiện tại xem ra hắn mới là kẻ có lợi.
“Đi rửa mặt đi, bữa sáng tôi để trong tủ lạnh, anh hâm nóng lại một chút rồi ăn.”, Đoan Mộc Ninh đưa mắt nhìn Chu Phóng rồi lại tiếp tục cúi đầu quét dọn.
Nhìn cậu chăm chỉ dọn dẹp phòng, hắn cười cười rồi xoay người đi vào nhà bếp, lúc mở tủ lạnh không khỏi giật mình.
Mì ăn liền cùng với bia trong tủ lạnh giờ được thế bằng rau cải mới, màu xanh khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, không biết cậu cất mì ăn liền ở đâu, bia thì được xếp ngay ngắn ở một góc.
Tên nhóc này thật được việc.
Chu Phóng không khỏi thán phục, tiện tay lấy ra bánh mì và sữa cậu đã chuẩn bị, bỏ vào lò vi sóng bên cạnh hâm nóng, sau đó xoay người đi vào nhà tắm.
Bước vào nhà tắm lại là cảnh tượng dọa người khác, mớ khăn hỗn loạn mọi khi đều đã được Đoan Mộc Ninh giặt sạch, treo lên chỉnh tề, bồn rửa tay cũng được tẩy rửa, sữa tắm và dầu gội cũng được sắp xếp theo thứ tự từ cao đến thấp ngay ngắn, thẳng hàng.
Nơi này hình như không phải nhà hắn…
Chu Phóng thở dài cười nhẹ, Đoan Mộc Ninh làm việc quả nhiên năng suất cao, đem ổ chó của hắn biến thành khách sạn rồi.
Nhớ tới hình ảnh cậu đầu độ mũ, người đeo tạp dề đi tới đi lui quét dọn, vẻ mặt nghiêm nghị, Chu Phóng cảm thấy tâm trạng đặc biệt tốt.
Lúc hắn ăn xong bữa sáng, Đoan Mộc Ninh cũng dọn dẹp được kha khá, đem toàn bộ rác vứt ra ngoài, quay vào nhà tắm, tắm rửa, thay quần áo rồi mới đến ngồi đối diện Chu Phóng.
“Cậu vất vả rồi.”, Chu Phóng vươn tay xoa nhẹ đôi má đang ửng hồng của Đoan Mộc Ninh.
Cậu giật mình rụt người lại, cúi đầu im lặng uống sữa.
“Sao vậy? Mệt quá à?”
“Không có gì.”
Chu Phóng xoay người, đôi mắt lướt qua căn phòng được Đoan Mộc Ninh quét dọn sạch sẽ, cười nói, “Sau này tôi ngủ ở đây, cậu ngủ ở phòng tôi đi.”
“Không sao, tôi ngủ ở đây.”
“Vậy sao được, điều hòa ở phòng này…”, nhận ra mình nói lỡ miệng, hắn vội vàng, “Giường tôi thì mềm, xương cậu lại cứng, vừa là một cặp xứng đôi.”
Đoan Mộc Ninh liếc Chu Phóng một cái, cúi đầu nói, “Sao cũng được, chiều tôi ra ngoài mua tấm trải giường.”
“Hả? Mua gì mà mua, giặt sạch là được rồi.”
“Tôi không thích trải giường màu đỏ.”
“Ồ, tôi nói, làn da cậu trắng, ngủ trên trải giường màu đỏ, màu sắc đối lập trông rất hấp dẫn, vì cớ gì mà không thích…”
“Nói bậy bạ gì đó?”, Đoan Mộc Ninh mặt lạnh cắt ngang lời trêu chọc của hắn, buông ly sữa, đứng dậy rồi mặc áo khoác đi ra ngoài.
Chu Phóng cũng đứng dậy, uống nhanh ngụm sữa, “Tôi đi với cậu.”
“Không cần.”, Đoan Mộc Ninh im lặng một chút rồi nói thêm, “À…Trận bóng hôm qua anh chưa xem hết, chiều nay sẽ phát lại.”
Chu Phóng giật mình, vừa định nói lời cảm ơn lại phát hiện vẻ mặt Đoan Mộc Ninh không tự nhiên xoay người bỏ chạy.
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, không rõ trong lòng cậu đang nghĩ gì, Chu Phóng đành gom đồ ăn quay lại nằm trên sô pha bắt đầu xem trận bóng.
Đoan Mộc Ninh ở siêu thị chọn một tấm trải giường màu trắng, tiện thể mua một ít hoa quả, lúc đi ra ngoài, ánh mặt trời chói chang làm cậu nheo nheo mắt, lúc trừng mắt để nhìn cho rõ thì phát hiện bóng chiếc xe quen thuộc.
Đoan Mộc Ninh xoay người bước đi, nhưng tốc độ không thể nhanh bằng người đàn ông trưởng thành kia.
“Tiểu Ninh, con đừng chạy, ta tìm con là muốn nói chuyện.”
Ngước nhìn con người đứng chắn trước mặt, Đoan Mộc Ninh lạnh lùng quay mặt sang hướng khác, “Chuyện gì? Ông muốn nói chuyện cũ của mẹ tôi?”
Người kia đờ mặt, thở dài, “Con bình tĩnh một chút, chúng ta sang quán cà phê đối diện nói chuyện, được không?”
Bàn tay to lớn khoác lấy bả vai Đoan Mộc Ninh, khiến cậu không thể chạy trốn.
Ngồi trong quán cà phê nghe tiếng nhạc du dương, mi mắt Đoan Mộc Ninh rủ xuống, ngồi im lặng khuấy cà phê.
Người ngồi đối diện cũng im lặng, thật lâu sau mới lên tiếng, “Con uống cà phê không thêm đường sao?”
“Tôi thích đắng.”, Đoan Mộc Ninh trả lời nhạt thếch.
Người đàn ông ngẩn người, nhẹ nhàng thở dài.
“Tất cả là tại ta, ta là cha con, lại chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm…”
“Tôi không muốn nghe mấy lời đó.”, Đoan Mộc Ninh cắt ngang lời ông, “Nếu ông đến để giải thích, tôi đồng ý, còn muốn tha thứ, việc đó có thể sao?”
“Ta…”, người kia xấu hổ sờ sờ tóc, cái động tác mê người kia, trong mắt Đoan Mộc Ninh lại thật ngu đần. Chết tiệt, cái kẻ kia lại là cha của mình sao?
“Tiểu Ninh con bình tĩnh nghe ta nói hết được không?”
Đoan Mộc Ninh thu lại ánh mắt, tiếp tục cúi đầu khuấy cà phê.
“Kỳ thật, năm đó ta với mẹ con, chúng ta không phải vì yêu mới kết hôn, hôn nhân của chúng ta…Phải nói thế nào, kỳ thật phải…” người đàn ông kia vất vả tìm kiếm từ ngữ thích hợp, cuối cùng sầu não nói, “Ta và Thanh nhi cùng nhau lớn lên, hơn nữa môn đăng hộ đối, hai bên cha mẹ tác hợp, lúc kết hôn mẹ con mới 20 tuổi, vừa đủ tuổi pháp luật cho phép liền bị cha mẹ dắt vào giáo đường, họ lo sợ khi cô ấy lớn lên sẽ có biến cố…”
Như thế chẳng phải cũng giống cha mẹ Chu Phóng sao, đều là cha mẹ làm chủ chuyện hôn nhân? Có lẽ những người đồng trang lứa với họ, bị người nhà hợp tác hôn nhân rất nhiều.
Đoan Mộc Ninh gật gật đầu ra vẻ đã hiểu.
“Thực tế, ta và mẹ con rất tôn trọng nhau, kết hôn xong ta vẫn không chạm vào cô ấy, cho nên lúc ly hôn ta cũng không biết cô ấy đã mang thai…”
Sét đánh ngang tai, Đoan Mộc Ninh cảm thấy hoa mắt. Một lúc sau mới suy nghĩ trở lại, nắm chặt tách cà phê không cho bản thân run rẩy.
“Ý ông là gì? Là muốn nói cho tôi biết, mẹ tôi ở ngoài…sinh ra tôi sao?!”
Người đối diện bối rối, đứng lên muốn trấn an Đoan Mộc Ninh, liền bị cậu hung hằng trừng mắt, liền gượng gạo ngồi xuống, cúi đầu hớp một chút cà phê, nhẹ giọng, “Ta không phải ý này, con hiểu lầm rồi.”
“Vậy cha tôi là ai?”
“Là ta…”, nam nhân nuốt nước miếng, xấu hổ cười nói, “Năm đó bị cha mẹ bày kế, chuốc cho uống say nên mới…Mới cùng cô ấy phát sinh quan hệ…”, cảm thấy nói những chuyện này với một đứa nhỏ không được tốt lắm, ông liền nhíu mày, ho nhẹ một tiếng, “Nên là lúc ly hôn, ta không biết cô ấy có thai, mấy năm nay còn không biết có con trai lưu lạc bên ngoài, cho đến gần đây…Ta mới biết.”, người kia nắm lấy tay Đoan Mộc Ninh, nghiêm túc nhìn cậu, “Ta không mong con tha thứ cho ta, ta chỉ muốn con về sống cùng ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho con.”
Đoan Mộc Ninh trầm mặc, tách cà phê đã uống hết, cậu còn dùng muỗng khuấy.
Nam nhân kia lại nhẹ nhàng nắm tay Đoan Mộc Ninh, cảm giác được sự ấm áp, cậu giật mình rút tay trở về.
“Nên là, năm 21 tuổi mẹ đã sinh ra tôi?”, Đoan Mộc Ninh bình thản hỏi, không đợi người kia trả lời đã hỏi tiếp, “Ông hôm nay tìm tôi là muốn nói cho tôi biết, sinh ra tôi là do sai lầm, là bị người khác bày kế trêu đùa? Cha mẹ tôi đều không biết ơn, không muốn tôi có mặt trên đời có phải không?”
“Vì mẹ không nắm rõ tình hình, để lỡ mất thời gian có thể phá thai nên mới phải buộc lòng sinh ra tôi phải không?”
“Cha thì mấy năm nay không biết sự tồn tại của tôi, bây giờ phát hiện, giống như phế vật đem tôi nhặt về, tỏ vẻ áy náy nhân từ phải không?”
“Ông cũng không phải nguyện ý muốn sinh ra tôi, là do ông say rượu cường bạo mẹ tôi, ông không muốn nhắc đến quá khứ vì đó là sự sỉ nhục của ông đúng không?”
Người đàn ông kia trầm mặc, nắm chặt hai bàn tay, ngón tay cũng trở nên tái nhợt.
“Rất xin lỗi con, Tiểu Ninh, chuyện ân oán của chúng ta làm ảnh hưởng đến con, ta thực có lỗi, hy vọng…con cho ta một cơ hội đền bù.”
Đoan Mộc Ninh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn người đối diện, “Không cần nữa…tôi lúc nhỏ rất cần cha, nhưng đó đã là quá khứ rồi.”
“Tiểu Ninh…”
“Bây giờ cuộc sống của tôi rất ổn, xin ông đừng bận tâm. Hãy giống như lúc trước, xem như đối phương không tồn tại.”
Âm thanh bỗng dưng trở nên lạnh nhạt khiến người nghe chói tai, người đàn ông kia suy nghĩ một lúc, “Đứa nhóc đang ở cùng con, gọi là Chu Phóng phải không?”
“Ông điều tra anh ta?”, Đoan Mộc Ninh sắc mặt lạnh lùng, “Không được làm tổn thương hắn…”
“Đương nhiên là không, ta chỉ muốn giải thích tình hình cho con nghe, Chu Phóng bất quá cũng chỉ là đứa nhỏ, không có năng lực chăm sóc con, ta lo lắng nếu con còn ở đó…”, thấy cậu không nói gì, giọng nói liền trở nên cẩn thận hơn, “Tiểu Ninh, nghe lời, cùng cha trở về có được không?”
“Tôi dựa vào cái gì phải nghe lời ông?”
“…”
“Ông còn không biết lúc tôi sinh ra là lúc nào mà.”, Đoan Mộc Ninh bình thản mỉm cười, đứng dậy hướng người kia lễ phép cúi đầu, “Tôi phải về rồi, chào chú.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Cuồng Đích Tác Gia
Quyển 1 - Chương 12: Thân thế
Quyển 1 - Chương 12: Thân thế