Edit + Beta: Hwan
**********
Lưu Vân chạy đến bên người Hàn Yên, vươn tay sờ đầu nó, hỏi: “Đầu của em còn đau không?”
Hàn Yên lắc đầu, “Vô duyên vô cớ sao đầu của em đau?”
“Lúc ở điện Diêm Vương ta dùng lôi điện, không phải em bị đau đầu sao?”
Hàn Yên hơi hơi run sợ một chút, cũng hiểu được có chút kỳ quái, “Nhưng mà bây giờ em không đau a.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bỗng nhiên dừng lại như vậy, Lưu Vân cũng không có hứng thú, hắn ở bên cạnh Hàn Yên ngồi xuống, hỏi Vô Ức: “Này, ngươi thật là Phật Tổ?”
“Không thể giả được.”
“Có Phật tổ như ngươi, thật sự là bất hạnh!”
“Ngươi nói gì vậy, bởi vì có Phật Tổ như ta, thế gian mới có thể tốt đẹp như thế.” Vô Ức dõng dạc nói.
Lưu Vân bọn họ cũng không thèm nhìn hắn một cái, Hồng Liên nói với Hàn Yên “Ta phải đi về rồi.”
“Ngươi không ở lại một lúc nữa sao?” Hàn Yên lưu luyến không rời hỏi.
“Yên tâm, sau này ta sẽ thường xuyên đến tìm ngươi.” Hồng Liên mỉm cười.
Hàn Yên gật đầu, bỗng nhiên nó nghĩ tới một vấn đề, vì vậy hỏi: “Từ trước ngươi như thế nào không tới tìm ta?”
Hồng Liên hữu ý vô tình mà liếc Vô Ức một cái, “Có người không cho ta tìm ngươi, hắn nói gây trở ngại người khác nói chuyện yêu đương là thất đức.”
Vô Ức hắc hắc mà cười, “Tiểu Liên Liên, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nói không đúng?”
Hồng Liên không để ý tới hắn, thẳng thắn nói với Lưu Vân “Nếu sau này ngươi lại làm cho nó thương tâm khổ sở, ta liền diệt ngươi.”
Lưu Vân nhìn hắn một cái, ôm chặt Hàn Yên, không có trả lời.
Hồng Liên cũng không nói nữa, lên áng mây rời đi
“Ngươi chờ ta một chút a! Tiểu Liên Liên!” Vô Ức vội vàng đuổi theo.
Nhìn bọn họ biến mất không thấy, Hàn Yên hỏi Lưu Vân: “Anh cảm thấy lời bọn họ nói đều là sự thật sao?”
“Có lẽ đi.” Lưu Vân phớt lờ nói, mặc kệ trước kia xảy ra chuyện gì, chỉ cần bây giờ hắn và Hàn Yên ở cùng một chỗ là được.
Hàn Yên nghiêng đầu nhìn hắn, bướng bỉnh nói: “Tiểu yêu — ”
Chữ hoa còn chưa ra khỏi miệng, Lưu Vân liền dùng miệng ngăn chặn nó, không cho nó nói tiếp
“Ưm, ưm.” Hàn Yên kháng nghị vài tiếng liền nhuyễn thân thể.
Lưu Vân một phen ôm lấy nó, đi về phía căn phòng.
“Rõ ràng là ban ngày, anh — anh muốn làm gì?”
“Em nói ta tiểu — ta rất tức giận, cho nên em dập lửa cho ta.” Lưu Vân cố ý nghiêm mặt nói
“Anh — anh — ” Hàn Yên xấu hổ đến một câu cũng không nói lên lời.
Lưu Vân cũng mặc kệ, ôm Hàn Yên đi vào phòng, đá cửa phòng, đem nó đặt ở trên giường, đè ép lên.
Lưu Vân khi nặng khi nhẹ mà hôn môi Hàn Yên, ngón tay theo cần cổ trắng ngần mà chui vào trong lý y, Hàn Yên không tự chủ được mà hơi phát run, cắn môi, cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ từ trong cổ.
Lưu Vân tinh tế mà hôn lên xương quai xanh, bờ ngực trơn nhẵn, mỗi tấc da thịt co dãn… Hàn Yên nhịn không được phát ra thanh âm rên rỉ, thân thể tự nhiên mà hùa theo sự âu yếm của hắn.
Da thịt cọ xát nóng lên, hai tay Lưu Vân vỗ về chơi đùa trên da thịt nó, không ngừng khơi mào nhiệt tình của nó, Hàn Yên cũng học theo, ôm lấy thắt lưng hắn, một bàn tay không an phận mà sờ tới sờ lui, cúi đầu thở hổn hển.
Khuôn mặt mềm mại quyến rũ, da thịt lửa nóng mà ôn nhuận, vai cổ tạo đường cong xinh đẹp, cẩn thận lộ ra màu da thịt động lòng người, nhìn thấy Hàn Yên tuấn mĩ đến nín thở như vậy, thái dương Lưu Vân chảy ra mồ hôi, nhẫn nại đến cực khổ, cẩn thận làm tiền diễn đầy đủ cho Hàn Yên, một tay nâng thắt lưng nó lên, đem dục vọng nóng rực của chính mình chậm rãi dò xét đi vào.
Hàn Yên khẽ ngâm một tiếng, một cỗ khoái cảm kì dị chạy qua sống lưng, làm nó không khỏi vươn tay ôm cổ Lưu Vân, thắt lưng nhẹ nhàng hướng lên, mấp máy tìm kiếm tư thế có thể làm cho mình cảm thấy thoải mái.
Hàn Yên nắm chặt bả vai Lưu Vân, thân thể buộc chặt, máu toàn thân cấp tốc lưu động, khoái cảm giống như thủy triều chấn động nó, làm cho nó vô lực tự hỏi, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận hết thảy.
Khoái cảm của sự va chạm vốn là mạnh liệt như thế, tận sâu ở phía trong mềm mại đến khó mà tin được chính là mềm dẻo như vậy, mỗi lần mà nặng nề chạm vào nơi ấy, đều có loại cảm giác bị hút vào. Lưu Vân ôm khối thân thể tinh khiết vào lòng, ở bên trong nó mềm mại khuynh tẫn đến suốt đời, ôn nhu cùng nhiệt tình, hai người ôm nhau cùng đạt đến cao trào.
Lưu Vân ôn nhu mà ôm Hàn Yên năm ở trên giường, một tay đặt ở trên lưng nó, tay kia tại trên tấm lưng trần trụi mềm mại nhẹ nhàng âu yếm.
Hàn Yên gối đầu lên hõm vai hắn, nhắm mắt lại, nó cực thích Lưu Vân ôn nhu mà vuốt ve, phi thường thoải mái hơn nữa lại có cảm giác an tâm.
“Tiểu Long, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ phải không?” Hàn Yên nhẹ giọng hỏi.
“Sẽ, nhất định sẽ.” Lưu Vân kiên định nói
Hàn Yên lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Ngủ một hồi đi, ăn cơm ta sẽ gọi em.”Lưu Vân ôn nhu nói.
“Vâng.”
Hàn Yên tìm vị trí thoải mái ở trong lòng Lưu Vân, nhắm mắt lại.
Lưu Vân bọn họ bị một trận ồn ào đánh thức.
“Xảy ra chuyện gì, như thế nào lại ầm ĩ như vậy?” Hàn Yên uể oải hỏi.
“Không biết, chúng ta ra ngoài nhì xem đi.”
Lưu Vân vừa nói, một bên xuống giường mặc quần áo.
Sau khi thay Hàn Yên mặc quần áo xong, Lưu Vân ôm nó đi ra ngoài.
“Em có thể tự đi.” Hàn Yên đỏ mặt nóng tai nói.
“Ta thích ôm em, ngoan! Để ta ôm em đi ra ngoài.” Lưu Vân dỗ dành nói.
Trong lòng Hàn Yên ngọt ngào, ôm chặt cổ Lưu Vân.
Hai người ra cửa phòng, theo âm thanh khắc khẩu mà nhìn, chỉ thấy một thiếu niên từ đầu tới chân đều xanh biếc gắt gao ôm chặt cây cột, thiếu niên cả người màu lam dùng sức khai tay hắn.
“Đồ con rắn chết bầm này! Nhanh buông tay ra!” Thiếu niên áo lam nổi giận nói.
“Không buông! Không buông! Ta chết cũng không buông!” Thiếu niên áo lục quật cường nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyết Hồ
Chương 61
Chương 61