DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyết Hồ
Chương 52

Edit + Beta: Hwan

*********

Hàn Yên kêu một tiếng sợ hãi, theo tiềm thức giơ tay cản đầu, mà Tiêu Phàm đã bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ tay chân lạnh như băng, không nói lên lời.

Chỉ là kỳ quái, Kỳ lân vừa mới nhào tới trước mặt Hàn Yên, đang muốn cắn một cái, lại bị một bức tường vô hình hất văng ra.

Biến hóa đột ngột này, làm cho Thái Bạch Kim Tinh sửng sỡ cả người, mà Tiêu phàm cũng không có phản ứng.

Thú Kỳ lân ngã trên mặt đất cảm thấy bị một yêu giới làm cho ngã chổng vó thật mất mặt, nhất thời nổi trận lôi đình, cảm thấy bị vũ nhục, nó nhanh chóng đứng lên, nổi giận gầm lên một tiếng, lại nhào về phía Hàn Yên.

Thân thể thú Kỳ Lân đang trên không, đột nhiên một tia ánh sáng màu vàng mãnh liệt đánh tới nó, nhất thời thân thể cao lớn của thú Kỳ lân nặng nề mà ngã xuống đất, vung lên rồi trận bụi đất.

Tứ chi của Thú Kỳ vô lực mà giật giật, sau đó cứng ngắc không động.

Sau khi Lưu Vân rời giường, phát hiện không thấy Hàn Yên đâu, vì vậy liền đi chung quanh tìm nó, lại phát hiện nó cùng Tiêu Phàm trong hậu hoa viên trồng nho, vốn nghĩ đi lên giúp đỡ, nhưng lại bị Hàn Yên đuổi về phòng, không cho di chuyển nho của nó, Lưu Vân có chút dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là trở về trong phòng.

Đang lúc Lưu Vân cầm quyển sách nhìn nhập thần trong đại sảnh, đột nhiên nghe được tiếng kêu sợ hãi của Hàn Yên, hắn lặng đi một chút, vội vàng bỏ quyển sách trên tay xuống, như tia chớp bay đến hậu viện.

Khi hắn chạy tới hậu viện, nhìn thấy thú Kỳ lân đang nhào về phía Hàn Yên, tại trong nháy mắt, máu cả người Lưu Vân đọng lại, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi phóng một tia ánh sáng màu vàng về phía thú Kỳ lân.

“Em có bị thương không?” Lưu Vân vọt tới bên cạnh Hàn Yên, đem nó kéo đến, thanh âm run rẩy hỏi.

Thân thể Hàn Yên không khống chế được mà run nhè nhẹ, nó gắt gao mà ôm chặt lấy Lưu Vân, môi trắng bật giật giật, nhưng nửa chữ cũng không nói nên lời.

Lưu Vân tỉ mỉ mà xem xét Hàn Yên, xác định nó chỉ là chấn kinh quá độ, cũng không  có bị thương, trái tim hắn mới yên lại, hắn dùng lực ôm chặt Hàn Yên, sợ giống như lần trước mất đi nó, thật sự là vạn phần may mắn, bây giờ trên người Hàn Yên có lực phòng ngự, nếu không thật không dám tưởng tượng.

Tiêu Phàm vội vàng chạy đến bên người bọn họ, sốt ruột hỏi “Hàn Yên có bị thương không?”

Lưu Vân lắc đầu.

Thái Bạch Kim Tinh từ trong liên tiếp đột biến hoàn hồn lại, vội vàng mà đi tới trước mặt thú Kỳ lân, ngồi xổm xuống muốn nhìn thương thế của Kỳ lân thế nào.

Vừa nhìn xuống, cả người ông cũng ngây dại, tia ánh sáng vàng vừa rồi rạch một đường từ đầu tới đuôi trên người thú Kỳ lân, mặc dù lúc này thân thể thú Kỳ lân còn ấm, nhưng  một chút khí tức cũng không có, hơn nữa trên người thú Kỳ lân có đạo vết thương to, nhưng không có máu chảy xuống.

Thái Bạch Kim Tinh sững sờ mà nhìn thú Kỳ lân thật vất vả mới mọc lại gân nhưng lúc này không khác đã chết, ông ta thừ người ra mà ngẩng đầu, chỉ vào Lưu Vân nói “Ngươi — ngươi – ngươi dám giết thú Kỳ lân của ta?”

Lưu Vân dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Thái Bạch Kim Tinh, nếu như vừa rồi Hàn Yên có chút tổn thương gì, hắn chẳng những giết thú Kỳ lân, ngay cả lão đầu này hắn cũng muốn giết.

Thái Bạch Kim Tinh một bên đứng lên, một bên chỉ vào Lưu Vân, không ngừng mà nói một câu: “Ngươi giết thú Kỳ lân của ta! Ngươi giết thú Kỳ lân của ta! …”

Lưu Vân lạnh lùng mà nhìn lão đầu không biết từ đâu toát ra.

“Vật này thứ gì?” Lưu Vân chỉ vào thú Kỳ lân giống như thi thể mà hỏi

“Vật gì?”Thái Bạch Kim Tinh rít gào, tức giận đến râu mép dài màu hoa râm càng không ngừng run run “Nó là yêu thú của ta! Ngươi mới là vật gì!”

Nghe vậy, Lưu Vân dùng  ánh mắt lợi hại trừng mắt nhìn Thái Bạch Kim Tinh, không biết sao nữa, hắn đặc biệt phản cảm lời nói “Ngươi là ai” này, nghe một câu như thế, hắn cảm thấy tức giận, hắn không nói một lời mà nhìn chằm chằm Thái Bạch Kim Tinh.

Thái Bạch Kim Tinh càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng nuốt không trôi khẩu khí này, càng nghĩ càng bốc hỏa, thú Kỳ lân của ông thật vất vả mới khôi phục nguyên trạng, bây giờ dĩ nhiên bị chết oan uổng như vậy!

Thái Bạch Kim Tinh tức giận đến mất lý trí cũng không nói chuyện nữa, phất trần vung lên, ngàn đạo ngân châm bay về phía Hàn Yên cùng Lưu Vân.

Lưu Vân hừ một tiếng, một tay ôm Hàn Yên, một tay tạo nửa hình cung, một ánh sáng đỏ sáng chói mắt đem ngàn tia ngân châm tan ra thành nước rồi sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía Thái Bạch Kim Tinh.

Thái Bạch Kim Tinh cực kỳ hoảng sợ, bối rối, chỉ có thể hết sức khó coi mà biến, khó khăn lắm tránh thoát khỏi tia ánh sáng đỏ, nhưng râu mép mọc dài cũng bị tia ánh sáng đỏ xẹt qua, đốt một nửa.

Thái Bạch Kim Tinh chật vật mà đứng lên, cân nhắc một chút, biết mình không phải đối thủ của Lưu Vân, vì vậy ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Vân “Ngươi là Long Tộc đi? Được! Thật là tốt!”

Nói xong, Thái Bạch Kim Tinh từ trong lòng móc ra một cái bình nhỏ, thu thú Kỳ lân lại, cũng không quay đầu lại cưỡi mây bay đi.

“Sẽ không có việc gì chứ?” Hàn Yên lo lắng hỏi.

Lưu Vân lấy tay vuốt mái tóc Hàn Yên, ôn nhu nói: “Không cần lo lắng.”

Hàn Yên không có nói nữa, cùng Lưu Vân nắm chặt tay nhau.

Thấy thế, Tiêu Phàm lén lút rời đi.

Đọc truyện chữ Full