Edit + Beta: Hwan
**********
Ngày hôm đó, Tiêu Phàm lại như thường ngày giống nhau đến y quan nhìn Mạc Duy.
Khi hắn đi vào y quán, Mạc Duy đang cúi đầu sửa sang y thư, Tiêu Phàm đứng cách y không xa, nhìn y đem y thư phân loại tốt.
Đột nhiên Mạc Duy không cẩn thận làm rớt cuốn y thư xuống đất, thấy thế, Tiêu Phàm theo tiềm thức bước tới, nghĩ muốn thay y nhặt lên, đi nửa bước, hắn nhớ tới mình không thể chạm vào đồ vật, không khỏi đứng ngốc.
Mạc Duy khom thắt lưng nghĩ muốn nhặt y thư lên, lơ đãng y thấy một đôi giầy, y tưởng có người đến xem bệnh, vì vậy một bên đem y thư nhặt lên, một bên nói: “Xin mời đến bên kia ngồi.”
Tiêu Phàm ngạc nhiên, y đang nói chuyện với ai? Không phải nơi này chỉ có một con quỷ là hắn và y sao?
Không nghe thấy trả lời, Mạc Duy cảm thấy kì quái, y ngẩng đầu, muốn nhìn đó là ai, ánh vào trong mắt, tại trong nháy mắt, y cơ hồ hóa thạch, tưởng rằng chính mình nhìn thấy huyễn hoặc, đó không phải —
Y vội vàng dụi mắt, xuất hiện trước mắt đúng là người y ngày nhớ đêm mong, lúc này hắn chính là đang lo lắng cho mình.
Mạc Duy đi lên vài bước, không dám tin mà thấp hô: “Tiêu Phàm, là ngươi sao?”
Thấy Mạc Duy hướng nơi mình đứng mà hô lên Tiêu Phàm, Tiêu Phàm sửng sốt, tiềm thức mà nhìn quanh, không có ai a, Mạc Duy gọi người nào vậy?
Mạc Duy thần sắc Tiêu Phàm nghi hoặc, không khỏi đi lên từng bước, không xác định hỏi: “Tiêu Phàm?”
Cái này, Tiêu Phàm hoàn toàn ngây người, Mạc Duy là gọi mình, y – y có thể nhìn thấy mình, này —
Gặp hắn thừ người ra, Mạc Duy nhào tới trước mặt hắn, trên mặt là thần sắc kinh ngạc, y sợ đây là ảo giác của mình, sợ bản thân chạm một cái, Tiêu Phàm sẽ biến mất không thấy, y yên lặng nhìn Tiêu Phàm, chần chờ một chút, chậm rãi vươn tay, sờ gương mặt Tiêu Phàm.
Da thịt dưới lòng bàn tay có độ ấm thấp hơn người thường, nhưng đây là cảm xúc chân thực.
“Thật là ngươi, thật là ngươi! …”
Mạc Duy buồn vui lẫn lộn, vừa khóc vừa cười mà đem Tiêu Phàm gắt gao ôm vào trong lòng, không ngừng mà kêu gọi tên của hắn, “Tiêu Phàm, Tiêu Phàm, Tiêu Phàm…”
Tiêu Phàm hoàn toàn phản ứng không kịp, lăng lăng mà nhìn Mạc Duy vươn tay xoa mặt mình, sau đó lệ rơi đầy mặt mà ôm chặt mình, thâm tình mà kêu tên mình.
Này không phải thật sự, không phải thật sự, y không thể nào có thể nhìn thấy ta, không thể nào…
Tiêu Phàm không ngừng mà phe phẩy đầu, đột nhiên, hắn đẩy Mạc Duy ra, xoay người bỏ chạy.
“Tiêu Phàm!” Mạc Duy vội vàng kêu to, không rõ tại sao hắn lại đẩy mình ra.
Thân thể Tiêu Phàm chấn động, mân chặt môi, không chịu quay đầu lại.
“Tại sao ngươi… ngươi lại muốn né tránh ta, ngươi có biết hay không ta mấy năm —
Tiêu Phàm che chặt lỗ tai, cất bước bỏ chạy.
“Tiêu Phàm! Tiêu Phàm! …”
Mạc Duy sốt ruột mà kêu to đuổi theo.
Tiêu Phàm vội vàng mà chạy về phủ Vân Yên, ở trong lòng không ngừng mà cuồng hô: y không có khả năng nhìn thấy! Không có khả năng! Ta là quỷ, y là người, người làm sao có thể thấy quỷ!
Hàn Yên cùng Lưu Vân nằm trên giường nhìn lén nhìn nhau, giống nhau không rõ vì sao Tiêu Phàm lại bỏ chạy.
“Hắn ta bị sao vậy? Mạc Duy có thể thấy hắn ta không phải tốt lắm sao? Tại sao hắn ta ngược lại mất hứng rồi?”Hàn Yên khó hiểu hỏi.
Lưu Vân lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
“Chúng ta đi xem một chút đi.”Hàn Yên nói.
Lưu Vân gật đầu, kéo Hàn Yên ra khỏi phòng.
Hai người đi tới hoa viên, nhìn thấy Tiêu Phàm cùng Mạc Duy một trước một sau chạy vào, bọn họ vội vàng trốn ở một bên.
Mạc Duy vươn tay kéo lấy Tiêu Phàm, thở phì phò hỏi: “Ngươi tại sao muốn chạy?”
Tiêu Phàm hất tay y ra, lui về phía sau vài bước, lớn tiếng nói: “Ngươi không nên lại đây!”
Mạc Duy ngẩn ra, “Ngươi — ”
Tiêu Phàm không dám nhìn Mạc Duy, y đừng qua đây, giọng nói không yên nói: “Ta — ta là quỷ, ngươi không nên tới gần ta.”
“Quỷ?”
“Đúng vậy, ta là quỷ, cho nên ngươi — ngươi…”
Tiêu Phàm cũng không nói gì nữa, y dằn đau đớn trong lòng xuống, nhỏ giọng nói: “Ngươi đi đi, chúng ta — ”
Mạc Duy phục hồi tinh thần lại, sốt ruột nói: “Ta không ngại.”
Thân thể Tiêu Phàm chấn động, khổ sở nói: “Cho dù ngươi không ngại, nhưng là chúng ta vẫn như cũ vốn là – người cùng quỷ vốn là không thể…”
Hắn nói còn chưa xong, Mạc Duy cũng không nhịn được, y không suy nghĩ quát: “Tiêu Phàm ngươi đồ nhát gan!”
Tiêu Phàm giật mình, nhìn Mạc Duy không ngừng rơi nước mắt, lòng đau thành một đoàn, hắn nghĩ muốn tiến lên lau đi nước mắt cho y, nhưng nghĩ đến nhân quỷ thù đồ, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ nhịn xuống.
Mạc Duy tiếp tục rống: “Ngươi đồ nhát gan, trước kia thích ta lại không nói cho ta biết! Bây giờ ta thích ngươi rồi, ngươi lại không dám thích ta! Ta hận ngươi!”
“Ta chỉ vốn là — chỉ là — ”
Tiêu Phàm nhìn Mạc Duy dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, câu “Tốt cho ngươi” Nghẹn nghẹn tại yết hầu, không cách nào nói ra.
“Chỉ vì tốt cho ta! Có đúng hay không?”Mạc Duy lấy tay lau nước mắt, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, không khỏi nảy sinh ác độc nói: “Ngươi đã lo lắng nhân quỷ thù đồ, vậy ta đây thành quỷ đến với ngươi!”
Nghe vậy, Tiêu Phàm nhất thời luống cuống tay chân, cũng bất chấp mọi thứ, hoảng bối rối mà xông lên kéo Mạc Duy đang muốn tìm đồ tự sát, lớn tiếng mắng: “Ngươi sao có thể buông tha cho mạng sống của chính mình!”
“Đây là ngươi bức ta!”Mạc Duy trừng mắt nhìn hắn.
“Ta — ta — “Tiêu Phàm ấp úng, căn bản không biết nên nói cái gì.
“Ngươi — ngươi — ngươi cái gì!”Mạc Duy hung tợn nói.
“Ta…”Tiêu Phàm ta hồi lâu, đột nhiên toát ra một câu: “Ta cũng không biết thì ra ngươi cũng hung dữ như vậy!”
“Há há há!” Mạc Duy còn chưa kịp phản ứng, Hàn Yên và Lưu Vân ở bên cạnh nghe lén đã nhịn không được cười thành tiếng.
Bọn họ cười như vậy, làm cho Mạc Duy theo phản xạ mà đem Tiêu Phàm hộ ở sau lưng, lớn tiếng hỏi: “Người nào!”
Lưu Vân kéo Hàn Yên còn đang cười đi ra, nói với Tiêu Phàm bọn họ “Chúng ta không phải cố ý nghe lén, chỉ là lo lắng các ngươi có việc mà thôi.”
“Là các ngươi?”Tiêu Phàm cùng Mạc Duy không hẹn mà cùng nói, lời vừa ra khỏi miệng, hai người không khỏi nhìn nhau, nhất trí hỏi: “Ngươi như thế nào nhận thức bọn họ?”
Thấy bọn họ phản ứng thú vị như thế, nguyên bản đã ngừng cười Hàn Yên lại bật cười, một lúc sau, nó mới nhịn cười nói với Tiêu Phàm “Là như thế này, chúng ta biết ngươi thích Mạc Duy, cho nên nghĩ muốn giúp ngươi một chút, hy vọng ngươi không để ý.”
“Giúp ta? Ngươi là nói — ”
“Ý của ngươi là ta có thể nhìn thấy Tiêu Phàm, duyên cớ là bởi vì các ngươi?” Mạc Duy hỏi.
“Ừ.” Lưu Vân gật đầu.
Tiêu Phàm sửng sốt, có chút kinh hãi hỏi: “Các ngươi alị có thể làm cho Mạc Duy nhìn thấy ta, các ngươi rốt cuộc là ai?”
“Chúng ta là ai không trọng yếu, chúng ta chỉ là nghĩ muốn giúp ngươi, nếu ngươi không nghĩ chúng ta giúp, ta có thể làm cho Mạc Duy nhìn không thấy ngươi.” Lưu Vân nói.
Tiêu Phàm còn chưa có trả lời, Mạc Duy lập tức nói: “Ta muốn các ngươi hỗ trợ!”
Lưu Vân liếc mắt nhìn bộ dạng Tiêu Phàm muốn nói lại thôi, nói: “Nếu như vậy, chúng ta sẽ không ngại các ngươi, có chuyện gì thì tới đại sảnh tìm chúng ta.”
Nói xong, Lưu Vân kéo Hàn Yên vẫn còn đang cười đi.
Nhìn bóng lưng hai người, Tiêu Phàm cùng Mạc Duy ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sửng sốt.
Một lúc sau, Mạc Duy hỏi: “Bọn họ là ai?”
Tiêu Phàm lắc đầu, “Không biết.”
Hai người trầm mặc một hồi lâu, Mạc Duy thấp giọng hỏi: “Mấy năm nay ngươi có phải hay không vẫn ở chỗ này?”
“Ừ”
“Vậy ngươi có đến nhìn ta không?”
Tiêu Phàm mặt đỏ, không có trả lời.
Thấy thế, Mạc Duy vui mừng, thử thăm dò hỏi: “Mỗi ngày ngươi đều đến xem ta sao?”
Mặt Tiêu Phàm càng đỏ hơn, đầu cơ hồ buông xuống đến trước ngực.
Mạc Duy mừng rỡ, ôm Tiêu Phàm vào trong lòng, đau lòng nói: “Ngươi – đứa ngốc!
Tiêu Phàm chần chờ mà vươn tay, ôm lấy người mà chính mình khát khao, trong mắt lộ nước mắt vui sướng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyết Hồ
Chương 40
Chương 40